Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 121: Trước tiên giết hai người

Khả Ái Nội Nội

26/09/2018

Lâm Phi đang lo không có ai nhảy ra gây sự, nếu thế coi như mất đi một người xé mở cái lỗ hổng này.

Bang Khô Lâu xuất thủ, vừa lúc đúng với ý tưởng của Lâm Phi. Nếu ở đây hiện tại không có người, có khi hắn còn muốn xuống khích lệ một phen, các ngươi quả thật gây chuyện quá tốt, huống hồ, bang chủ bang Khô Lâu ra tay, ý tứ trong này không cần ai nói cũng biết, nhất định là thay một thế lực khác thăm dò.

Trần Cương trở thành cây đao trên tay người khác.

Hơn nữa cây đao này còn vô cùng sắc bén.

Sắc bén tới mức gần như có thể cắt được mọi thứ.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác cây đao này lại gặp phải tấm sắt dày như Lâm Phi, đến cuối cùng vẫn phải phân thắng bại giữa hai bên.

...

Cùng với sự ra tay cường thế của Lâm Phi.

Ai ai cũng nghĩ, mục đích của bọn họ rất nhanh sẽ thành công đạt được.

Nếu Lâm tam thiếu thua, đây là kết quả không thể tốt hơn.

Còn nếu Trần Cương thua, cũng không sao cả, ngược lại nếu Lâm Phi giết hắn, cũng là một kết quả vô cùng tốt đẹp.

Dù sao đi nữa, bang Khô Lâu cũng là một bang phái không nhỏ, nắm giữ tới vài khu mỏ đang khai thác, thuộc về một thế lực không nhỏ, bọn họ có thể dễ dàng tiếp nhận chúng.

Cho nên, ai thua ai thắng, với bọn họ không có gì ảnh hưởng.

"Thương Long vẫy đuôi!"

Trần Cương một bên đánh ra quyền pháp, cả người hóa thành một đầu rồng đen, lập tức trong không gian tràn ra một cỗ tức cuồng bạo, tuy rằng hình dáng không được giống lắm, nhưng khí thế thì lại biểu hiện ra được vô cùng thuần thục.

Hắn muốn dùng khí thế này để áp chế Lâm Phi rồi dùng quyền pháp này đả thương thân thể.

Tiến hành song song kết hợp hai thứ này, Trần Cương đã dựa vào quyền pháp này giết vô số người, không biết bao nhiêu người đã chết dưới quyền pháp này của hắn.

Lâm Phi không né cũng chẳng tránh, nắm tay vẫn cứ trước sau như một đập xuống.

"Là ngươi tự mình đưa đến cửa, vậy thì đừng trách ta sao không khách khí."

Hôm nay Lâm Phi muốn lập uy cho bản thân.

Từ sau khi sử dụng quả thần lực, Lâm Phi chưa bao giờ sử dụng toàn bộ thần lực một cách chân chính, cho dù là lúc đối địch với người khác hắn cũng khắc chế giảm bớt rất nhiều.

Nhưng hôm nay vì lập uy, có thể coi như là do Trần Cương không may, làm gì cũng được, thế nhưng lại tự thân đưa đến tận cửa cho mình giết.

Đáng đời!

...

Một đấm này ẩn chứa một thân thần lực của Lâm Phi.

Tuy rằng người ngoài nhìn ra được thần lực, thế nhưng một quyền khí thế như núi này, sẽ có kết quả như thế nào, mọi người không khỏi nghi ngờ.

"Loảng xoảng!"

Quyền pháp của Trần Cương như cuồng phong bão táp rơi trên người Lâm Phi.

Động tác nhanh vô cùng.



"Lâm tam thiếu, tất cả đều là do ngươi tự tìm đến."

Trần Cương cười ha hả: "Bây giờ ngươi đã trúng phải huyền khí Thương Long của ta, nếu ta không tự mình ra tay giúp ngươi hóa giải nó, ngươi sẽ sống không quá bảy ngày. Chỉ cần ngươi bằng lòng giao ra hắc thiết thạch, bang chủ ta đây có thể cứu ngươi một mạng, giúp ngươi hóa giải nỗi khổ huyền khí."

Thương Long tâm pháp, vốn tồn tại đặc tính âm hàn chòm sao viễn cổ Thương Long.

Lâm Phi đã trúng huyền khí Thương Long quyền của mình, Trần Cương theo bản năng dẫn khí vào người đối thủ, trừ hắn ra, người ngoài không ai có thể hóa giải nó. Nếu tộc trưởng Lâm gia đang ở đây, hắn có lẽ sẽ không có khí thế này, đáng tiếc, tộc trưởng Lâm gia lại đi ra ngoài chưa về, trong thành Quy Nguyên hiện giờ cũng tìm không ra được người hóa giải khác.

Lâm Phi cười nhạt: "Vậy cũng chưa chắc, mọi việc đều có ngoại lệ cả!"

Trong nụ cười rõ ràng có ý xem thường.

Chỉ trong chớp nhoáng, hai tay Lâm Phi liền động.

Bản thân Lâm Phi sở hữu một thân kim cương bất hoại, lại có thêm huyền khí Cửu Chuyển, khí âm hàn trên người hắn đã sớm hóa giải được bảy tám phần, đối với hắn không tạo ra được chút ảnh hưởng nào.

Như vậy hẳn là đến lúc phải phản kích.

Lâm Phi vừa ra tay liền bắt lấy hai tay của đối phương, tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt. Trần Cương âm thầm giật mình, lập tức vận chuyển huyền khí Thương Long, muốn đánh văng Lâm Phi ra. Cùng lúc trong lòng hắn đột nhiên nghi ngờ, sức lực tên này sao có thể mạnh như thế, hắn cảm giác hai tay của mình giống như bị núi chấn áp, huyền khí đánh đến giống như đánh lên đá cứng rắn không tạo ra được chút sứt mẻ.

"Không tốt!"

Trần bang chủ không hổ là một bang chủ, hai tay không bỏ được sự trói buộc của Lâm Phi, ngược lại hắn sử dụng các công kích cận chiến, thì ra cước pháp của Trần Cương cũng rất cao.

Trong nháy mắt, Trần Cương một hơi đá hơi mười cước, tất cả đều đá lên người đối phương, nhanh đến mức người ta chỉ có thể nhìn thấy dấu vết mà chân để lại.

Điều này rõ ràng có nghĩa là hắn cũng đã tu luyện cước pháp đến một mức nhất định.

"Cước pháp không tồi, nhưng đáng tiếc chẳng có tác dụng gì với ta!"

Lâm Phi thản nhiên, thực ra khi Trần Cương động chân, chính Lâm Phi cũng động.

Bộ pháp Tùy Phong cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp.

Nhìn qua thì có vẻ giống như cước pháp kia đánh vào người Lâm Phi, nhưng thực tế đều bị Lâm Phi tránh được, trong mắt người ngoài, trông giống như là Lâm Phi bị trúng chiêu.

Trên thực tế, chênh lệch vô cùng lớn.

"Ngươi.... ngươi làm sao có thể tránh được!"

Cuối cùng trong lòng Trần bắt đầu toát ra một luồng bất an, quyền pháp hắn tránh được, điều này có thể hiểu được, thế nhưng phải biết cước pháp của hắn có thể đá vỡ cả tảng đá lớn.

Thế nhưng vì sao, ở trên người Lâm Phi một chút tác dụng cũng không có.

Đáng tiếc, tất cả chỉ có thể đổi được âm thanh lạnh như băng của Lâm Phi.

"Ngươi hãy xuống địa ngục mà từ từ suy nghĩ đi!"

Tay Lâm Phi nâng lên bắt đầu ra quyền nhanh như cuồng phong.

Trần Cương lúc này lộ ra ánh mắt sợ hãi: "Đừng mà!"

Một quyền này tập trung thần lực toàn thân của Lâm Phi, một quyền này từ trên không đánh xuống, huyền khí của Trần Cương liền không thể bao phủ cả đầu. Một quyền này của Lâm Phi đánh xuống, giống như đánh một quả dưa hấu, lập tức đỏ trắng đều lộ ra tập trung một chỗ, cả người Trần Cương liền mềm nhũn ngã xuống.

Trần Cương đã chết.

Bang chủ bang Khô Lâu cứ như vậy chết rồi.

.....



Mấy thế lực đang vây xem xung quanh, tất cả bọn họ đều biết một việc.

Đó là thực lực của Lâm gia Tam thiếu gia không hề kém.

Thế nhưng một màn xảy ra trước mắt, dường như phá vỡ mọi tưởng tượng của bọn họ, bang chủ bang Khô Lâu cứ như vậy đã bị đánh chết rồi?

Việc này khiến bọn họ có chút không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên cũng có càng nhiều người đang oán trách, bang chủ bang Khô Lâu này quá vô dụng, mới mấy chiêu đã bị người ta đánh chết.

Quá mất mặt.

Mặt khác, đối với một số người, bọn họ phát hiện hình như hiểu biết của họ đối với Lâm gia Tam thiếu hình như là quá ít, không ít người đều âm thầm quyết định, nếu có cơ hội chắc chắn phải điều tra thật tốt.

Lúc này Lâm Phi đã đem thi thể ném xuống đất, giống như là ném rác rưởi vậy.

"Mọi người huy động nhân lực đến đây, không phải vì hắc thiết thạch sao, Lâm Phi ta có thể nói cho các ngươi biết, cực phẩm hắc thiết thạch không có trong tay ta."

Ánh mắt Lâm Phi rét lạnh, thản nhiên nói.

Mọi người ai cũng không ngờ tới, Lâm Phi lại nói ra lời như vậy.

Hắn không có cực phẩm hắc thiết thạch?

"Lâm tam thiếu, ngươi nói không có là không có sao, ít ra cũng phải đưa ra một lý do tử tế chứ, sao có thể nói không bằng chứng như vậy!"

Từ trong đám người, có người hô.

Ánh mắt Lâm Phi nhanh như điện, phát động thân pháp Tùy Phong, trở về lần nữa, trên tay nắm lấy người vừa rồi, đánh tiếp một quyền nữa, người này liền giống như Trần Cương, đầu bị đánh vỡ.

"Đây chính là lý do ta đưa ra cho các ngươi!" Lâm Phi nói "Cực phẩm hắc thiết thạch đã bị người khác cướp đi, còn về phần ai cướp. ta nghĩ các ngươi biết rất rõ, khu vực khai thác mỏ của Lâm gia không có cực phẩm hắc thiết thạch mà mọi người muốn."

Từ lúc Lâm Phi đánh vỡ đầu Trần Cương cho đến lúc hắn lại một quyền đánh vỡ đầu một võ giả Võ Đạo thất trọng thiên, mọi người mới hiểu rõ đối mặt với mình là một Lâm tam thiếu vô cùng ưu tú.

Máu nhuộm trên người, Lâm Phi cũng không thèm để ý, tùy ý để cho máu rơi trên đất.

"Bị cướp rồi?"

Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều giật mình.

Cực phẩm hắc thiết thạch bị người cướp đi? Điều này sao có thể xảy ra?

Đây là ý nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người.

Nếu như là vừa nãy, chắn chắn bọn họ sẽ không tin, nhất định sẽ nghĩ là Lâm gia đã đem cực phẩm hắc thiết thạch giấu đi.

Thế nhưng có một điều khiến mọi người vô cùng nghi ngờ, đó là khi tìm người đại diện của thế lực, thì họ đều biến mất, mà ở hiện trường cũng không thấy có dấu vết chiến đấu để lại.

Bọn họ không khỏi có cảm giác ai đến trước là chủ.

Chẳng lẽ cực phẩm hắc thiết thạch thực sự bị người ta cướp đi rồi? Cho nên Lâm tam thiếu gia mới có thể nổi giận như vậy?

Ai bảo vừa rồi, Lâm Phi vừa ra tay liền đánh chết hai người, một người trong đó còn đó còn là bang chủ, có thực lực Võ Đạo bát trọng thiên, việc này khiến mọi người khó có thể chấp nhận được.

"Lâm tam thiếu gia, lời nói này của ngươi ta không tin cho lắm!"

Từ trong đám người, đột nhiên có một người bước ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook