Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 34: Xuất phát làm nhiệm vụ

Tân Phong

31/01/2020

 

 

 

Trong phòng.

 

Lâm Phàm đặt Lang Nha Bổng sang một bên, bắt đầu tiến hành tu luyện.

 

Nhìn đan dược trước mắt, hắn không hứng thú lắm. Nhưng dù nói thế nào thì cũng có thể dùng để tu luyện, hắn bèn bỏ hết vào miệng, bắt đầu chuyển hoá dược lực.

 

Những đan dược này đều là đan dược cấp Nhân Giai, chẳng có viên nào cấp Huyền Giai trở lên cả, điều này hơi đáng tiếc.

 

Nhưng hắn biết, đan dược cấp Huyền Giai trở lên e là rất đắt.

 

Một viên Kim Cang Đan đan dược tu luyện cấp Hạ phẩm Nhân Giai đã mất hơn ba nghìn, càng khỏi phải nói đến Huyền Giai.

 

Lúc lâu sau, hắn mở mắt ra, điểm khổ tu đã tăng lên, dù không nhiều nhưng cũng đột phá cự ly, vẫn còn thiếu chút đỉnh nữa.

 

Bấy giờ, Lâm Phàm bắt đầu suy nghĩ đến một chuyện, đó là với số điểm tích lũy hiện giờ rốt cục có nên rút thưởng không? Hay là đi nâng cấp “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đã.

 

Suy đi tính lại, hắn cảm thấy trước hết vẫn nên nâng cấp “Lang Nha Bổng mạnh mẽ”.

 

Cái trò rút thưởng quần què kia thật chẳng có gì để nói, toàn dựa vào may rủi cả. Hơn nữa gần đây tay hắn hơi đen, nếu như để lãng phí hết vào trò này thì đúng là chẳng còn chỗ mà khóc.

 

- Tăng lên tầng 5. – Hắn lẩm nhẩm.

 

“Tiêu hao 800 điểm tích lũy.”

 

Tăng lên tầng 6.

 

Tiêu hao 1000 điểm tích lũy.

 

Tăng lên tầng 7.

 

Tiêu hao 1400.

 

“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” (Tầng 7).

 

“Để gia tăng sức mạnh, có thể nổ trong không khí, thêm hiệu quả cấp tốc, cần 1800 điểm tích lũy tiến giai đến tầng 8.”

 

Lâm Phàm chỉ cảm thấy sức mạnh của bản thân được gia tăng một cách khủng khiếp, so với lúc trước ít nhất đã tăng gấp đôi, mà cảm giác khống chế đối với Lang Nha Bổng càng thêm mạnh mẽ.

 

- Ghê gớm thật, hơn nữa còn tiện lợi. Nếu như có điểm tích lũy vô hạn để tăng công pháp đến tầng cao nhất, e rằng chỉ cần dựa vào thực lực Tôi Thể tầng bảy cũng có thể đánh bại Tôi Thể tầng chín.

 

Đây là cảm giác hiện tại của hắn, giờ có đối đầu với Địa Cương cảnh hắn cũng muốn liều ăn nhiều luôn.

 

Chả biết có phải là mình ảo tưởng sức mạnh quá không, hay là có loại thực lực này thật.

 

Hắn không khỏi có chút kích động, thật muốn thử đi liều với Tôi Thể tầng chín một phen.

 

Cái thằng Lý Hùng Hạc đấy chắc cũng mới chỉ tu luyện “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đến khoảng tầng 3, 4 thôi nhể.

 

Bởi vì hắn mới tăng lên đến tầng 7 đã có cảm giác sức mạnh của mình đã tăng vọt đến mức khó tin. Nếu như Lý Hùng Hạc kia cũng tăng lên đến tầng 7, tuy chưa chắc đã tăng ghê gớm như mình nhưng tuyệt đối không thể coi thường.

 

Đến giờ, vẫn còn dư 640 điểm tích lũy.

 

Giữ lại cũng lãng phí, chi bằng rút thưởng.

 

Lâm Phàm có chút cố chấp khác thường đối với việc rút thưởng, hắn không tin vận may của mình tệ thế, làm gì mà đen hoài đen mãi được.

 

- Tới luôn, rút thưởng hai lần cấp Bạch Ngân, freestyle đuê.

 

Hắn lẩm nhẩm cầu nguyện trong lòng, tuy không ấp ủ quá nhiều hi vọng, nhưng dù nói thế nào, kết quả cũng phải khiến người ta vui một chút.

 

Tiêu hao 600 điểm tích lũy.

 

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”

 



Đuỵt!

 

Hắn thở dài, cảm thấy bó tay chấm cơm, đéo gì xui như chó. Lần thứ nhất đã tay trắng, lần thứ hai còn hi vọng cái rắm.

 

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Chúc mừng rút trúng đan dược tu luyện cấp Trung phẩm Huyền Giai, Thanh Nguyên đan.”

 

- Vẫn còn may, vẫn còn may. - Lâm Phàm vui như mở cờ trong bụng, quả nhiên khá lắm, không làm người ta thất vọng. 600 điểm tích lũy đổi lấy một viên đan dược Trung phẩm Huyền Giai, đúng là lời to.

 

Hắn nuốt luôn vào miệng, tiến hành tu luyện.

 

Điểm khổ tu được farm lên như gió.

 

Cứ theo đà này, dựa vào bàn tay may mắn của bản thân, muốn trở thành cường giả ắt cũng chẳng tốn quá nhiều thời gian.

 

Đương nhiên, điểm tích lũy cũng rất quan trọng, xem ra phải cố gắng kiếm chác thêm mới được.

 

Luyện hoá xong đan dược, hắn ngồi xếp bằng tu luyện “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết”.

 

Nhưng tốc độ tăng điểm khổ tu này không đủ để khiến hắn hài lòng.

 

Mỗi lần tăng có 2 điểm, mất mặt không cơ chứ.

 

Không được, phải sáng tạo công pháp tiếp.

 

Lấy cuốn vở nhỏ ghi chép lộ trình tu luyện ra, hắn chuẩn bị thử lại lần nữa, ít nhất cũng phải nâng cao được nền tảng.

 

Qua một đêm.

 

Lâm Phàm cũng không biết đã tự sát bao nhiêu lần, điểm khổ tu cũng cóp nhặt được không ít, nhưng mãi vẫn chưa tạo ra được công pháp.

 

Ai dà, đầu óc thông minh lanh lợi như mềnh còn mãi chưa sáng tạo ra công pháp, có thể thấy con đường này có bao nhiêu khó khăn vất vả.

 

Chuyện này mà để người khác biết, e là một đao cho hắn lên Tây thiên từ lâu.

 

Người ta tu luyện hai ba năm, có lẽ mới có thể đến Tôi Thể tầng 6 tầng 7. Hắn thì giỏi rồi, mới vài ngày đã đạt được cảnh giới tầng 7.

 

Hơn nữa “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết” này chỉ là công pháp Trung phẩm Nhân Giai mà đã mang theo hiệu quả tăng mạnh. Nếu như để người khác biết, e là sẽ kinh sợ đến trợn mắt há mồm.

 

Bởi vì cái này không hề hợp lý, vốn dĩ chỉ có công pháp cấp Huyền Giai mới có thể có được hiệu quả ấy.

 

Hôm sau!

 

Lâm Phàm đang tu luyện thì tỉnh người, hắn cảm giác có người đến.

 

- Lâm sư đệ, đệ tỉnh chưa? - Bên ngoài truyền đến giọng nói của của Lã Khải Minh.

 

- Tỉnh rồi, tỉnh rồi.- Một đêm thực nghiệm sáng tạo công pháp, chẳng thu được cái rắm gì. Được cái điểm khổ tu tăng lên cũng kha khá, coi như có chút an ủi bản thân.

 

Đẩy cửa ra.

 

Lâm Phàm hơi kinh ngạc:

 

- Í, các vị sư huynh, sao lại đến cả thế này? Có phải hôm nay xảy ra chuyện gì rồi không?

 

Lã Khải Minh, Âm Tiểu Thiên, Cao Đại Tráng, Trương Long đều đến cả. Hơn nữa nhìn bộ dạng họ có vẻ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, đây là cái kiểu sắp đi xa.

 

Trương Long sửng sốt, đánh mắt nhìn Lã Khải Minh:

 

- Ngươi chưa nói cho Lâm sư đệ là hôm nay chúng ta sẽ xuất phát sao?

 

Lã Khải Minh có chút xấu hổ:

 

- Cái này, là ta sai sót, ta quên mất không nhắc.

 

Lâm Phàm nhìn mọi người: 

 

- Làm sao vậy? Có phải là sắp ra ngoài làm nhiệm vụ?



 

- Lâm sư đệ, xin lỗi, sư huynh quên không nói với đệ thời gian xuất phát rồi.- Lã Khải Minh lúng túng nói, hắn quên nói với Lâm sư đệ là hôm nay. Giờ thì chẳng còn chút thời gian nào để chuẩn bị nữa.

 

- Không sao, đệ đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. - Lâm Phàm sao lại không nhìn ra được tình hình này. Hắn thì phải chuẩn bị cái gì, cứ thế vác theo Lang Nha Bổng lên đường là được rồi.

 

Lã Khải Minh cảm kích nhìn thoáng Lâm Phàm, vẫn là sư đệ tốt với mình.

 

Trương Long: 

 

- Lâm sư đệ, nếu đệ cần chuẩn bị, bọn ta có thể đợi một chút.

 

Lâm Phàm phẩy tay cái roẹt:

 

- Không cần chuẩn bị gì nữa, bây giờ chúng ta xuất phát đi.

 

- Chờ một chút, Hoàng sư đệ vẫn chưa tới. - Trương Long nói.

 

Không lâu sau.

 

Một giọng nói từ bên ngoài truyền đến.

 

- Trương sư huynh, đệ tới rồi.- Hoàng Phú Quý vội vã chạy tới, trên mặt lại nở nụ cười.

 

Quan hệ giữa hắn và Trương Long khá tốt. Mà lần làm việc này hắn vô cùng coi trọng, bởi vì phần thưởng nhiều, gần đây hắn lại sống hơi khó khăn. Khó lắm mới tiết kiệm được một khoản thì bị đống sắt vụn làm cho tan hoang hết.

 

Muốn xử lý, nhưng tạm thời không tìm ra cách nào.

 

Những đệ tử của Luyện Khí đường đã chịu vụ sắt vụn đang free bỗng biến thành mất tiền mua. Nhưng hàng tồn của hắn khá nhiều, bán đi được một ít cũng chẳng đáng là bao.

 

Đã thế còn lỗ vốn.

 

Lâm Phàm nghe thấy tiếng nói liền có biểu cảm khá quái dị, đến khi gặp được người tới thì không nhịn được cười:

 

- Xin chào Hoàng sư huynh.

 

Hoàng Phú Quý trông thấy đối phương lập tức kinh ngạc:

 

- Sao lại là mi, mi sao có thể…

 

Đám Trương Long nhìn Lâm Phàm và Hoàng Phú Quý, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

 

- Lâm sư đệ, giữa đệ và Hoàng sư đệ có mâu thuẫn sao?- Trương Long nghi hoặc hỏi.

 

Lâm phàm cười, tiến đến ôm vai Hoàng Phú Quý:

 

- Không mâu thuẫn, chỉ là một chút hiểu lầm. Nhưng Hoàng sư huynh chắc chắn sẽ không để bụng đâu, có đúng không.

 

Hoàng Phú Quý gạt phắt tay Lâm Phàm ra, rõ ràng là không muốn ở chung với Lâm Phàm.

 

- Trương sư huynh, đệ và hắn có chút mâu thuẫn. Nhưng huynh yên tâm, đệ sẽ không mang cảm xúc riêng tư vào nhiệm vụ này đâu.- Hoàng Phú Quý nói.

 

Lâm Phàm vai run run, liếc Hoàng Phú Quý:

 

- Con người huynh sao lại nhỏ nhen vậy chứ, chả khoan dung tẹo nào.

 

Hoàng Phú Quý vừa nghe vậy, suýt chút bùng nổ tại chỗ.

 

Nhỏ nhen?

 

Khoan dung?

 

Đã bị ngươi hại đến phá sản, còn con mẹ nó bảo ta nhỏ nhen.

 

Chưa đánh ngươi tại chỗ là may lắm rồi.

 

Tuy nhiên nếu để Lâm Phàm mà biết nhất định sẽ giãy đành đạch lên: Ai bảo ngươi lồi lõm với ta trước, cho chết.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Địch Thật Tịch Mịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook