Chương 16: Không phải bữa tiệc tốt
Hà Vị Tiên Phàm
13/05/2022
- A, đan điền của ta, ngươi phế bỏ đan điền của ta. Diệp Phàm, ngươi dám phế đan điền của ta, ta muốn ngươi phải chết!
Lâm Mộ Phi đột ngột hô lớn, trong lời nói đầy là sát ý thâm độc.
Diệp Phàm nghe vậy, rút Lăng Hư Kiếm ra, gác ở trên cổ hắn, lạnh giọng nói:
- Ngươi tính là gì chứ? một truyền nhân dòng chính của một gia tộc nhỏ bé cũng dám sỉ nhục một vương gia như ta sao? Hôm nay ta giết ngươi, Lâm gia có thể làm gì được ta?
Hắn nói xong, Lăng Hư Kiếm thoáng động, Lâm Mộ Phi không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Vương gia! Hừ, Diệp Phàm, ngươi chẳng qua gặp may mới được phong làm vương gia, ngươi thật sự tưởng mình là nhân vật lớn à? Ngươi làm sao có thể biết được Long Khiếu Quyền. Không phải ngươi đã ăn cắp võ kỹ của Lâm gia ta chứ?
- Ăn cắp võ kỹ của Lâm gia ngươi sao? Lâm gia ngươi cũng xứng à? Các ngươi chẳng qua là nhặt được một quyển Long Khiếu Quyền bản thiếu, thậm chí còn không thể nào đạt tới cảnh giới hoàn mỹ. Quyền ta vừa đánh ra còn có tiếng rồng ngâm. Ai mạnh ai yếu, liếc mắt đã có thể thấy rõ. Ta còn cần phải ăn cắp võ kỹ của Lâm gia ngươi sao? Thật nực cười.
Diệp Phàm nghe vậy khinh thường nói, sau đó giẫm mạnh hắn xuống đất, lạnh lùng nói:
- Dựa vào loại người vô dụng như ngươi cũng xứng kêu gào ở trước mặt ta sao? Nếu để ta nghe được hai chữ con hoang nữa, ta sẽ giết ngươi!
Diệp Phàm nói xong, chém nhẹ Lăng Hư Kiếm về phía tay phải của hắn. Gân tay của Lâm Mộ Phi lại tức bị cắt đứt. Diệp Phàm cắm thanh Lăng Hư Kiếm trở lại trong vỏ kiếm, lại đeo ra sau người.
Lâm Mộ Phi hét thảm, lạnh giọng nói:
- Diệp Phàm, ngươi là một thằng con hoang. Hôm nay ta cứ nói, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi. Đồ vô dụng, rác rưởi, thứ không có phụ thân nuôi.
Diệp Phàm vừa muốn nhấc chân lên, nghe vậy chợt đứng lại:
- Tự tìm chết!
Đúng lúc đó, một giọng nói từ trong phủ vang lên:
- Dừng tay!
Nhưng Diệp Phàm căn bản chẳng quan tâm, dưới chân phát ra nguyên lực. Tâm mạch của Lâm Mộ Phi trực tiếp bị đánh gãy, lúc này đồng tử của hắn giãn ra, tiếng kêu gào dừng lại, nhìn Diệp Phàm với vẻ khó tin.
Đồng thời Bắc Cung Thanh Thiên bước ra, vẻ mặt rất khó coi. Nhưng kẻ đứng ngoài xem đều kinh ngạc lại không quá để tâm. Dù sao tu vi của Lâm Mộ Phi mới chỉ là Ngưng Thể cảnh ngũ trọng, xem như tệ nhất ở đây.
Diệp Phàm có thể tập kích bất ngờ, khống chế Lâm Mộ Phi, lại không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng bọn họ vẫn hơi căng thẳng khi chứng kiến sự tàn nhẫn của Diệp Phàm.
- Ta đã giết Lâm Mộ Thành, giết thêm Lâm Mộ Phi ngươi lại rất khó sao? Ta thật ra muốn xem thử Lâm gia có can đảm gì, dám ra tay với ta!
Diệp Phàm cười to, đồng thời đá mạnh Lâm Mộ Thành ra ngoài. Rất nhiều hạ nhân luống cuống tay chân đón lấy hắn. Sau đó, ai nấy đều rút đao, rút kiếm ra.
- Ta là vương gia của Sở Quốc, các ngươi dám ra tay thử xem. Có tin ta giết chín tộc của các ngươi không!
Diệp Phàm cười to, đồng thời nhìn về phía đám đông. Bọn họ thoáng ngây người. Bất kể bên ngoài đồn đại về Diệp Phàm tệ tới mức nào, nhưng xét về thân phận, ở đây ngoại trừ tam hoàng tử, những người khác quả thật không bằng.
Một câu này vừa nói ra, rất nhiều hạ nhân cố nén kích động, lập tức đưa Lâm Mộ Phi đi. Thống lĩnh dẫn đầu đám hộ vệ quát to:
- Diệp vương gia, ngươi tàn sát truyền nhân dòng chính của Lâm gia ta như vậy, chuyện này sẽ không dừng lại ở đây đâu.
- Hừ, bảo Lâm Đằng cứ tới tìm ta báo thù bất cứ lúc nào, ta có thể tiêu diệt Diệp gia, cũng có thể tiêu diệt Lâm gia!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Hộ vệ kia nghe vậy, lãnh đạm nhìn hắn, sau đó rời đi luôn.
- Thật uy phong!
Một giọng nói đột nhiên vang lên. Sắc mặt Bắc Cung Thanh Thiên khó coi bước tới. Bắc Cung Tuyết cũng nhìn Diệp Phàm với vẻ chán ghét.
Nàng thầm nghĩ, người này tàn nhẫn, bất chấp mọi thủ đoạn, làm việc không gì kiêng kỵ, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí như vậy, cũng không biết phụ hoàng coi trọng hắn ở điểm nào.
Diệp Phàm nghe vậy, xoay người nhìn về phía Bắc Cung Thanh Sơn, hờ hững nói:
- Sao vậy? Tối nay tam hoàng tử muốn mời ta tới tham dự bữa tiệc là để mọi người tới gây khó dễ cho ta sao? Hay đây là trò hay do ngươi sắp xếp?
Lời nói của Diệp Phàm ngầm có ý hại người. Hôm nay, tam hoàng tử mời bọn họ đi tới dự tiệc. Bây giờ trước phủ xảy ra chuyện một lúc, tam hoàng tử mới bước ngoài. Nếu nói hắn không có tâm tư khác, ai cũng không tin.
Bắc Cung Thanh Sơn lập tức sửng sốt. Diệp Phàm nói câu này làm cho hắn không có cách nào tiếp nhận được. Lần này hắn mời Diệp Phàm tới, đúng là muốn Diệp Phàm khó chịu, nhưng làm là một chuyện, nói rõ ra lại là một chuyện khác.
Cho dù hắn không để ý đến Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm dù sao cũng là vương gia, nếu hắn trực tiếp gây khó dễ, chính là đánh vào mặt phụ thân hắn.
- Vừa rồi ta ở trong hậu viện bận chút việc nên tới chậm, không biết vì sao Diệp vương gia tức giận như vậy? Ngươi giết người ở trước phủ ta, khó tránh khỏi không coi tam hoàng tử ra gì rồi.
Bắc Cung Thanh Sơn nói tiếp, trong lòng rất khó chịu. Công tử dòng chính của Lâm gia chết ở trước phủ của hắn. Trong chuyện này, bất kể thế nào hắn cũng không tránh khỏi liên quan. Diệp Phàm này đúng là đã tặng hắn một quà lớn, không phải là chiếc đèn cạn dầu.
- Có người chỉ vào mũi của ta mắng ta là con hoang, ta giết thì sao chứ? Chẳng lẽ tam hoàng tử muốn ta bị khiêu khích như vậy, còn nhịn xuống sao?
Diệp Phàm nghe vậy, không khỏi hỏi ngược lại. Lúc này, Bắc Cung Thanh Sơn cười ha hả nói:
- Vậy dĩ nhiên không cần. Nếu Lâm Mộ Phi khiêu khích trước, cứ giết là được. Mời vương gia vào trong. Nhưng vật chính của bữa tiệc lần này là Diệp vương gia đấy.
- Các ngươi còn chưa biết đấy, Diệp vương gia đã được phụ hoàng ta phong làm sư phụ của muội muội ta Bắc Cung Tuyết, sau này hắn sẽ sớm chiều ở chung với muội muội ta, nắm tay chỉ dạy võ kỹ đấy. Phụ hoàng quả thật rất coi trọng Diệp vương gia.
Bắc Cung Thanh Sơn nói với ẩn ý khác, nhất là nhấn mạnh sớm chiều ở chung, nắm tay chỉ dạy võ kỹ. Rất nhiều công tử xung quanh đều lộ vẻ khó coi, nhìn về phía Diệp Phàm với ánh mắt không tốt.
Lần này, những người Bắc Cung Thanh Sơn mời tới đều là các công tử theo đuổi Bắc Cung Tuyết đã lâu, người có địa vị cao nhất trong đó là Tiễn Hoành, con trai thừa tướng, tư chất đạt tới Thiên phẩm nhị tinh, đọc nhiều sách vở, lý giải về võ kỹ vượt xa người bình thường.
Còn có con trai thượng thư Đinh Xuân Thu, chính là Luyện Dược Sư cao quý nhất đại lục, vô cùng lợi hại.
Ngoại trừ hai người này, còn có Đông Hoàng Vũ thiếu tộc trưởng của gia tộc Đông Hoàng - gia tộc cao cấp tại Sở Quốc, thân pháp đạt tới mức cao nhất trong thế hệ trẻ ở Sở Quốc, ít người sánh kịp, cũng rất nhiệt tình theo đuổi Bắc Cung Tuyết.
Nói đến Đông Hoàng Vũ, không thể không nói kẻ đối đầu của hắn - Thượng Quan Phi Độ. Ngộ tính của người này có một không hai ở Sở Quốc, bây giờ đã tu luyện được hai môn võ kỹ đạt tới cảnh giới hoàn mỹ.
Bốn người này và Bắc Cung Thanh Sơn được gọi là ngũ công tử Sở Quốc, chính là năm nhân vật đại biểu có danh tiếng vang vọng trong thế hệ trẻ ở Sở Quốc.
Bắc Cung Tuyết là đệ nhất mỹ nữ Sở Quốc. Ngoại trừ Bắc Cung Thanh Sơn, bốn người khác đều có thể xem việc theo đuổi Bắc Cung Tuyết để đánh giá mình mạnh hơn người khác.
Bây giờ Bắc Cung Tuyết có thêm một sư phụ như thế, còn là một kẻ tiểu nhân bị bàn tán xôn xao, bọn họ làm sao có thể nhịn được. Bốn người còn chưa vào chỗ ngồi, đã nhìn chằm chằm về phía Diệp Phàm, ánh mắt đầy vẻ xem thường.
Diệp Phàm chỉ như con ruồi đối với bọn, không có bản lĩnh gì rõ ràng, lại rất buồn nôn.
Bắc Cung Thanh Sơn nói xong, tất nhiên có thể cảm giác được bầu không khí trở nên kỳ lạ. Hắn rất vui mừng nhìn thấy được thành quả này, nhiệt tình đưa đám người đưa vào sảnh tiệc, mời tất cả ngồi xuống.
Cũng không biết hắn vô tình hay là cố ý, để cho Diệp Phàm ngồi ở bên cạnh Bắc Cung Tuyết. Bắc Cung Tuyết cúi đầu, gương mặt buồn tủi. Bốn nf Đông Hoàng Vũ thấy vậy, càng tức giận hơn.
- Diệp vương gia, lần này ngươi có thể trở thành sư phụ của muội muội ta, cũng coi như người một nhà, tuổi tác của chúng ta tương đương nhau, ta gọi ngươi là Diệp huynh. Nào, ta mời ngươi một chén rượu, chúc mừng ngươi đã trở thành sư phụ của muội muội ta!
Bắc Cung Thanh Sơn giơ chén rượu trong tay lên, chắp tay nói.
Diệp Phàm nghe vậy cũng dùng hai tay cầm lấy chén rượu trên bàn ra hiệu mời, sau đó cả hai đang định uống cạn.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên:
- Khoan đã, không phải người nào cũng có thể trở thành sư phụ của Tuyết Nhi công chúa.
Lâm Mộ Phi đột ngột hô lớn, trong lời nói đầy là sát ý thâm độc.
Diệp Phàm nghe vậy, rút Lăng Hư Kiếm ra, gác ở trên cổ hắn, lạnh giọng nói:
- Ngươi tính là gì chứ? một truyền nhân dòng chính của một gia tộc nhỏ bé cũng dám sỉ nhục một vương gia như ta sao? Hôm nay ta giết ngươi, Lâm gia có thể làm gì được ta?
Hắn nói xong, Lăng Hư Kiếm thoáng động, Lâm Mộ Phi không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Vương gia! Hừ, Diệp Phàm, ngươi chẳng qua gặp may mới được phong làm vương gia, ngươi thật sự tưởng mình là nhân vật lớn à? Ngươi làm sao có thể biết được Long Khiếu Quyền. Không phải ngươi đã ăn cắp võ kỹ của Lâm gia ta chứ?
- Ăn cắp võ kỹ của Lâm gia ngươi sao? Lâm gia ngươi cũng xứng à? Các ngươi chẳng qua là nhặt được một quyển Long Khiếu Quyền bản thiếu, thậm chí còn không thể nào đạt tới cảnh giới hoàn mỹ. Quyền ta vừa đánh ra còn có tiếng rồng ngâm. Ai mạnh ai yếu, liếc mắt đã có thể thấy rõ. Ta còn cần phải ăn cắp võ kỹ của Lâm gia ngươi sao? Thật nực cười.
Diệp Phàm nghe vậy khinh thường nói, sau đó giẫm mạnh hắn xuống đất, lạnh lùng nói:
- Dựa vào loại người vô dụng như ngươi cũng xứng kêu gào ở trước mặt ta sao? Nếu để ta nghe được hai chữ con hoang nữa, ta sẽ giết ngươi!
Diệp Phàm nói xong, chém nhẹ Lăng Hư Kiếm về phía tay phải của hắn. Gân tay của Lâm Mộ Phi lại tức bị cắt đứt. Diệp Phàm cắm thanh Lăng Hư Kiếm trở lại trong vỏ kiếm, lại đeo ra sau người.
Lâm Mộ Phi hét thảm, lạnh giọng nói:
- Diệp Phàm, ngươi là một thằng con hoang. Hôm nay ta cứ nói, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi. Đồ vô dụng, rác rưởi, thứ không có phụ thân nuôi.
Diệp Phàm vừa muốn nhấc chân lên, nghe vậy chợt đứng lại:
- Tự tìm chết!
Đúng lúc đó, một giọng nói từ trong phủ vang lên:
- Dừng tay!
Nhưng Diệp Phàm căn bản chẳng quan tâm, dưới chân phát ra nguyên lực. Tâm mạch của Lâm Mộ Phi trực tiếp bị đánh gãy, lúc này đồng tử của hắn giãn ra, tiếng kêu gào dừng lại, nhìn Diệp Phàm với vẻ khó tin.
Đồng thời Bắc Cung Thanh Thiên bước ra, vẻ mặt rất khó coi. Nhưng kẻ đứng ngoài xem đều kinh ngạc lại không quá để tâm. Dù sao tu vi của Lâm Mộ Phi mới chỉ là Ngưng Thể cảnh ngũ trọng, xem như tệ nhất ở đây.
Diệp Phàm có thể tập kích bất ngờ, khống chế Lâm Mộ Phi, lại không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng bọn họ vẫn hơi căng thẳng khi chứng kiến sự tàn nhẫn của Diệp Phàm.
- Ta đã giết Lâm Mộ Thành, giết thêm Lâm Mộ Phi ngươi lại rất khó sao? Ta thật ra muốn xem thử Lâm gia có can đảm gì, dám ra tay với ta!
Diệp Phàm cười to, đồng thời đá mạnh Lâm Mộ Thành ra ngoài. Rất nhiều hạ nhân luống cuống tay chân đón lấy hắn. Sau đó, ai nấy đều rút đao, rút kiếm ra.
- Ta là vương gia của Sở Quốc, các ngươi dám ra tay thử xem. Có tin ta giết chín tộc của các ngươi không!
Diệp Phàm cười to, đồng thời nhìn về phía đám đông. Bọn họ thoáng ngây người. Bất kể bên ngoài đồn đại về Diệp Phàm tệ tới mức nào, nhưng xét về thân phận, ở đây ngoại trừ tam hoàng tử, những người khác quả thật không bằng.
Một câu này vừa nói ra, rất nhiều hạ nhân cố nén kích động, lập tức đưa Lâm Mộ Phi đi. Thống lĩnh dẫn đầu đám hộ vệ quát to:
- Diệp vương gia, ngươi tàn sát truyền nhân dòng chính của Lâm gia ta như vậy, chuyện này sẽ không dừng lại ở đây đâu.
- Hừ, bảo Lâm Đằng cứ tới tìm ta báo thù bất cứ lúc nào, ta có thể tiêu diệt Diệp gia, cũng có thể tiêu diệt Lâm gia!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Hộ vệ kia nghe vậy, lãnh đạm nhìn hắn, sau đó rời đi luôn.
- Thật uy phong!
Một giọng nói đột nhiên vang lên. Sắc mặt Bắc Cung Thanh Thiên khó coi bước tới. Bắc Cung Tuyết cũng nhìn Diệp Phàm với vẻ chán ghét.
Nàng thầm nghĩ, người này tàn nhẫn, bất chấp mọi thủ đoạn, làm việc không gì kiêng kỵ, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí như vậy, cũng không biết phụ hoàng coi trọng hắn ở điểm nào.
Diệp Phàm nghe vậy, xoay người nhìn về phía Bắc Cung Thanh Sơn, hờ hững nói:
- Sao vậy? Tối nay tam hoàng tử muốn mời ta tới tham dự bữa tiệc là để mọi người tới gây khó dễ cho ta sao? Hay đây là trò hay do ngươi sắp xếp?
Lời nói của Diệp Phàm ngầm có ý hại người. Hôm nay, tam hoàng tử mời bọn họ đi tới dự tiệc. Bây giờ trước phủ xảy ra chuyện một lúc, tam hoàng tử mới bước ngoài. Nếu nói hắn không có tâm tư khác, ai cũng không tin.
Bắc Cung Thanh Sơn lập tức sửng sốt. Diệp Phàm nói câu này làm cho hắn không có cách nào tiếp nhận được. Lần này hắn mời Diệp Phàm tới, đúng là muốn Diệp Phàm khó chịu, nhưng làm là một chuyện, nói rõ ra lại là một chuyện khác.
Cho dù hắn không để ý đến Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm dù sao cũng là vương gia, nếu hắn trực tiếp gây khó dễ, chính là đánh vào mặt phụ thân hắn.
- Vừa rồi ta ở trong hậu viện bận chút việc nên tới chậm, không biết vì sao Diệp vương gia tức giận như vậy? Ngươi giết người ở trước phủ ta, khó tránh khỏi không coi tam hoàng tử ra gì rồi.
Bắc Cung Thanh Sơn nói tiếp, trong lòng rất khó chịu. Công tử dòng chính của Lâm gia chết ở trước phủ của hắn. Trong chuyện này, bất kể thế nào hắn cũng không tránh khỏi liên quan. Diệp Phàm này đúng là đã tặng hắn một quà lớn, không phải là chiếc đèn cạn dầu.
- Có người chỉ vào mũi của ta mắng ta là con hoang, ta giết thì sao chứ? Chẳng lẽ tam hoàng tử muốn ta bị khiêu khích như vậy, còn nhịn xuống sao?
Diệp Phàm nghe vậy, không khỏi hỏi ngược lại. Lúc này, Bắc Cung Thanh Sơn cười ha hả nói:
- Vậy dĩ nhiên không cần. Nếu Lâm Mộ Phi khiêu khích trước, cứ giết là được. Mời vương gia vào trong. Nhưng vật chính của bữa tiệc lần này là Diệp vương gia đấy.
- Các ngươi còn chưa biết đấy, Diệp vương gia đã được phụ hoàng ta phong làm sư phụ của muội muội ta Bắc Cung Tuyết, sau này hắn sẽ sớm chiều ở chung với muội muội ta, nắm tay chỉ dạy võ kỹ đấy. Phụ hoàng quả thật rất coi trọng Diệp vương gia.
Bắc Cung Thanh Sơn nói với ẩn ý khác, nhất là nhấn mạnh sớm chiều ở chung, nắm tay chỉ dạy võ kỹ. Rất nhiều công tử xung quanh đều lộ vẻ khó coi, nhìn về phía Diệp Phàm với ánh mắt không tốt.
Lần này, những người Bắc Cung Thanh Sơn mời tới đều là các công tử theo đuổi Bắc Cung Tuyết đã lâu, người có địa vị cao nhất trong đó là Tiễn Hoành, con trai thừa tướng, tư chất đạt tới Thiên phẩm nhị tinh, đọc nhiều sách vở, lý giải về võ kỹ vượt xa người bình thường.
Còn có con trai thượng thư Đinh Xuân Thu, chính là Luyện Dược Sư cao quý nhất đại lục, vô cùng lợi hại.
Ngoại trừ hai người này, còn có Đông Hoàng Vũ thiếu tộc trưởng của gia tộc Đông Hoàng - gia tộc cao cấp tại Sở Quốc, thân pháp đạt tới mức cao nhất trong thế hệ trẻ ở Sở Quốc, ít người sánh kịp, cũng rất nhiệt tình theo đuổi Bắc Cung Tuyết.
Nói đến Đông Hoàng Vũ, không thể không nói kẻ đối đầu của hắn - Thượng Quan Phi Độ. Ngộ tính của người này có một không hai ở Sở Quốc, bây giờ đã tu luyện được hai môn võ kỹ đạt tới cảnh giới hoàn mỹ.
Bốn người này và Bắc Cung Thanh Sơn được gọi là ngũ công tử Sở Quốc, chính là năm nhân vật đại biểu có danh tiếng vang vọng trong thế hệ trẻ ở Sở Quốc.
Bắc Cung Tuyết là đệ nhất mỹ nữ Sở Quốc. Ngoại trừ Bắc Cung Thanh Sơn, bốn người khác đều có thể xem việc theo đuổi Bắc Cung Tuyết để đánh giá mình mạnh hơn người khác.
Bây giờ Bắc Cung Tuyết có thêm một sư phụ như thế, còn là một kẻ tiểu nhân bị bàn tán xôn xao, bọn họ làm sao có thể nhịn được. Bốn người còn chưa vào chỗ ngồi, đã nhìn chằm chằm về phía Diệp Phàm, ánh mắt đầy vẻ xem thường.
Diệp Phàm chỉ như con ruồi đối với bọn, không có bản lĩnh gì rõ ràng, lại rất buồn nôn.
Bắc Cung Thanh Sơn nói xong, tất nhiên có thể cảm giác được bầu không khí trở nên kỳ lạ. Hắn rất vui mừng nhìn thấy được thành quả này, nhiệt tình đưa đám người đưa vào sảnh tiệc, mời tất cả ngồi xuống.
Cũng không biết hắn vô tình hay là cố ý, để cho Diệp Phàm ngồi ở bên cạnh Bắc Cung Tuyết. Bắc Cung Tuyết cúi đầu, gương mặt buồn tủi. Bốn nf Đông Hoàng Vũ thấy vậy, càng tức giận hơn.
- Diệp vương gia, lần này ngươi có thể trở thành sư phụ của muội muội ta, cũng coi như người một nhà, tuổi tác của chúng ta tương đương nhau, ta gọi ngươi là Diệp huynh. Nào, ta mời ngươi một chén rượu, chúc mừng ngươi đã trở thành sư phụ của muội muội ta!
Bắc Cung Thanh Sơn giơ chén rượu trong tay lên, chắp tay nói.
Diệp Phàm nghe vậy cũng dùng hai tay cầm lấy chén rượu trên bàn ra hiệu mời, sau đó cả hai đang định uống cạn.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên:
- Khoan đã, không phải người nào cũng có thể trở thành sư phụ của Tuyết Nhi công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.