Chương 5: Ăn, Hay Là Không Ăn?
Nhất Mộng Hoàng Lương
16/04/2021
-Em ngậm cái này làm gì? - Hằng Nga hỏi.
Tần Thọ phi tốc phủi ra một chỗ trên mặt đất rồi viết một hàng chữ, để Tần Thọ kinh ngạc là hắn lại viết chữ của cái thế giới này! Chữ của thế giới này rất giống chữ Hán, nhưng lại khác biệt, giống như chữ phồn thể, nhưng lại càng thêm phức tạp hơn so với chữ phồn thể đồng thời nhiều chỗ thay đổi, nhưng tổng thể là có thể nhận ra được.
-A...! Ta dạy chữ cho em ba ngàn năm, cuối cùng em cũng biết viết rồi, haha, quả nhiên ta là một lão sư thiên tài!
Hằng Nga nhìn thấy con thỏ viết chữ, hưng phấn kêu lên.
Tần Thọ nghe xong, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất! Dạy ba ngàn năm mới biết viết chữ? Lại còn là lão sư thiên tài? Nếu như cô em này mà đến Địa Cầu làm cô giáo thì không biết là có thể dạy cho học sinh được cái gì!
Chỉ thấy Tần Thọ vẫn viết ngoáy tít ra một hàng chữ.
Hằng Nga hưng phấn qua đi, tập trung nhìn lại, chỉ thấy trên đó viết:
-Gấp gì chứ, ăn muộn một chút cho đêm đỡ đói.
-Đồ ngốc, đừng đùa, ăn đồ ăn xong, sau đó nằm bất động, giảm bớt tiêu hao năng lượng mới là vương đạo. Ta cảm thấy có thể ngủ một giấc tới hừng sáng!
Hằng Nga hưng phấn khua nắm đấm, giống như một đứa bé đáng yêu xinh đẹp được ăn kẹo que! Thuần chân, nụ cười rực rỡ, Tần Thọ nhìn mà cảm thấy toàn thân ấm áp, vô ý thức nhếch môi cười rộ lên.
Trí nhớ của Tần Thọ và con thỏ dung hợp càng ngày càng sâu, hắn biết, cho tới bây giờ Hằng Nga đều không phải là một nữ tử yên tĩnh. Ngược lại, nàng hoạt bát hiếu động, cười rộ lên thì tinh khiết như một đứa bé gái, giống như tất cả mọi chuyện trên toàn thế giới này đều không có cách nào tiến vào trong nội tâm làm ô nhiễm nội tâm của nàng.
Một nữ hài luôn tỏa ra ánh nắng mặt trời.
Đây là lần thứ hai Tần Thọ nhìn thấy nụ cười rực rỡ như thế, vui vẻ như vậy ở trên mặt Hằng Nga. Lần thứ nhất là khi lần đầu tiên thân thể này của Tần Thọ chảy máu mũi đến suýt nữa tử vong được Hằng Nga kéo trở về.
Có điều nụ cười qua đi lại là một trận đau lòng, để một cô gái theo mình phải dựa vào đi ngủ để giảm bớt tiêu hao năng lượng đến chống cự nghèo đói! Nhất thời hắn có loại cảm giác tội ác tày trời.
Chỉ là Tần Thọ lập tức ý thức được cái gì, vội vàng viết:
-Ngươi là tiên tử, chẳng lẽ không thể hấp thu thiên địa linh khí sao?
Hằng Nga nghe xong, khuôn mặt ửng đỏ, hơi ngượng ngập nói:
-Nơi này linh khí quá mỏng manh, mặt khác, ta cũng không biết tu luyện. Những cái tiểu thần thông kia của ta là lúc bay đến đây, có một thần tiên dạy cho ta. Hắn nói ta trời sinh có thể hấp thu thiên địa linh khí, chỉ cần tích lũy lấy, sớm muộn gì cũng có thể có thành tựu. Chỉ là…
Lời nói đằng sau, Hằng Nga không nói nữa, lập tức đổi chủ đề:
-Không nói chuyện này, đi kiếm đồ ăn thôi.
Tuy Hằng Nga không nói, nhưng Tần Thọ hiểu rõ, số linh khí mà Hằng Nga tích lũy không biết bao nhiêu vạn năm, cuối cùng đều dùng để kéo dài tính mạng cho hắn!
Nhất thời, cảm giác áy náy trong lòng Tần Thọ càng nặng, đầu óc phi tốc tìm kiếm trong trí nhớ của con thỏ, hy vọng từ đó có thể tìm được thứ gì đó để thay đổi vận mệnh. Đáng tiếc, trong trí nhớ của con thỏ trừ ăn ra vẫn chỉ là ăn.
Tần Thọ biết, con thỏ ăn điên cuồng như vậy là vì hấp thu một chút linh khí ít ỏi tới đáng thương còn sót lại trong cây hoa quế, tất cả đều là vì muốn kéo dài tính mạng!
Càng xem trí nhớ, trong lòng Tần Thọ càng trầm xuống. Hắn phát hiện, theo khoảng cách hắn phát bệnh càng lúc càng ngắn, thì thời gian Hằng Nga dùng để hấp thu linh khí cũng càng lúc càng ngắn, tốc độ hấp thu linh khí của Hằng Nga đã sắp không đủ sức cầm cự cho hắn kéo dài tính mạng rồi!
Nói cách khác, hắn còn không nghĩ ra biện pháp nghịch chuyển loại cục diện này thì hắn có thể gắng gượng qua lần phát bệnh tiếp theo hay không cũng không chắc.
Nghĩ đến chỗ này, Tần Thọ vội vàng viết:
-Đi, đi ăn cơm!
Nói là ăn cơm, thực ra rất đơn giản, Hằng Nga đi hái hoa quế, sau đó lấy hoa quế ra làm đồ ăn cho hai người. Mà Tần Thọ thì…
-Ăn, hay là không ăn?
Tần Thọ nhìn đám vỏ cây thô ráp của cây hoa quế, nội tâm đấu tranh dữ dội, thế nhưng vừa nghĩ tới cục diện của bản thân mình thì cắn răng một cái, hai mắt nhắm lại, cái miệng rộng mở ra:
-Ăn!
Răng rắc răng rắc…
Nhất thời, trong rừng cây hoa quế vang lên tiếng gặm vỏ cây rào rạo.
Mùi vị của vỏ cây hoa quế tuyệt đối chắc chắn là không tốt, nhưng Tần Thọ phát hiện cái miệng hắn thế mà lại vô cùng tốt.
Cắn cái vỏ cây nhìn cực kỳ cứng rắn này lại như là cắn đậu hũ, hoàn toàn có thể tùy ý nhai nát nuốt xuống. Tiếp đến, dạ dày của hắn cũng hết sức hung hãn, giống như cái động không đáy, không cần biết là ăn bao nhiêu vỏ cây vào, đều là chớp mắt đã biến mất! Hắn cẩn thận cảm nhận một chút, vỏ cây tiến vào trong bụng, đúng là có thể đổi lấy một tia linh khí mỏng manh đến mức gần như không cảm giác được.
Chỉ cần có, vậy là đủ!
Căn cứ vào trí nhớ của con thỏ, linh khí ẩn chứa trong vỏ cây nhiều hơn so với hoa quế, cho nên hắn muốn kéo dài tính mạng thì gặm vỏ cây là cách nhanh nhất!
Tần Thọ nghĩ rất đơn giản, chuyện hắn muốn làm lúc này chính là lặp lại hành vi của con thỏ trong quá khứ, không ngừng ăn, ăn điên cuồng suốt hai mươi bốn giờ! Chỉ cần không chết vì mệt thì miệng hắn đều không ngừng nghỉ! Trên thực tế, nếu không phải lúc trước con thỏ một mực làm như vậy, tích súc một ít linh khí bên trong thân thể, chỉ dựa vào Hằng Nga hấp thu linh khí một năm thì giữ không nổi mạng của hắn.
Cho nên, giờ khắc này hắn càng phát giác tuy con thỏ lúc trước ngu ngốc, nhưng lại có một tấm lòng bất khuất, chấp nhất! Hắn điên cuồng gặm vỏ cây, trừ sợ chết, cũng là vì trong lòng thương Hằng Nga.
-Ăn ăn ăn!
Tần Thọ cũng không biết là linh hồn của con thỏ phục sinh hay là thế nào, hai mắt đỏ hắn đỏ bừng nhìn cây hoa quế rồi gặm.
Thế nhưng không bao lâu sau, tiếng gọi ầm ĩ của Hằng Nga truyền đến, Tần Thọ sợ Hằng Nga lo lắng nên tranh thủ thời gian chạy về.
-Đồ ngốc này, ăn đến trên miệng toàn là vỏ cây. Lại đây, ăn chút hoa quế.
Hằng Nga không có rổ, dùng y phục ôm lấy một đống hoa quế lớn, mặt mày hưng phấn, nhưng Tần Thọ thấy được vết trầy trên mặt nàng, trong lòng hết sức chua sót.
Hằng Nga không để ý đến nhiều như vậy, như thể cái vết thương kia chỉ là vẽ lên mặt người khác thôi vậy, cũng mặc kệ y phục lộn xộn, cầm một nắm hoa quế đưa cho Tần Thọ.
Tần Thọ hơi ngửa đầu muốn né tránh, hắn thấy, vô luận là cảm giác hay là mùi vị thì hoa quế cũng hơn rất nhiều lần so với vỏ cây. Mà hái hoa quế cũng không phải một chuyện dễ dàng, cây hoa quế ở đây đều cực kỳ cao, cao đến trăm trượng!
Mà bởi vì không đủ linh khí cho nên mỗi một cây cũng không nở nhiều hoa lắm, lại thêm mọc ở cành cao và xa, thành ra số hoa quế mà trèo lên cây có thể hái được không nhiều. Một bọc hoa quế kia của Hằng Nga phải là thành quả từ mấy chục cây.
Nhìn nhìn lại vết thương trên mặt và trên tay Hằng Nga, trong lòng hắn càng khó chịu hơn, chỗ đồ này, hắn ăn như thế nào đây?
Kết quả là Hằng Nga bắt một phát được miệng hắn, dùng lực mở ra, Tần Thọ sợ dùng quá sức, cắn hỏng tay của nàng, nên sửng sốt bị đẩy ra, sau đó bị nhét hoa quế vào.
Nhất thời Tần Thọ có loại cảm giác mình giống như con vịt, bị dân quê bành mỏ ra nhồi nhét các thứ vào cho ăn.
Thế nhưng càng nhiều hơn là cảm động.
Nhìn nhìn vết thương trên mặt Hằng Nga, Tần Thọ dùng lực nghiêng đầu, tránh thoát ngọc thủ của nàng, ngậm que củi lên, viết trên mặt đất:
-Ngươi ăn đi, ta đi gặm vỏ cây.
Nói xong Tần Thọ nhanh chân chạy mất, mặc kệ Hằng Nga la lên ở sau lưng, biến mất ở trong màn đêm.
PS: Mọi người đoán xem con thỏ kéo dài tính mạng như thế nào?
Tần Thọ phi tốc phủi ra một chỗ trên mặt đất rồi viết một hàng chữ, để Tần Thọ kinh ngạc là hắn lại viết chữ của cái thế giới này! Chữ của thế giới này rất giống chữ Hán, nhưng lại khác biệt, giống như chữ phồn thể, nhưng lại càng thêm phức tạp hơn so với chữ phồn thể đồng thời nhiều chỗ thay đổi, nhưng tổng thể là có thể nhận ra được.
-A...! Ta dạy chữ cho em ba ngàn năm, cuối cùng em cũng biết viết rồi, haha, quả nhiên ta là một lão sư thiên tài!
Hằng Nga nhìn thấy con thỏ viết chữ, hưng phấn kêu lên.
Tần Thọ nghe xong, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất! Dạy ba ngàn năm mới biết viết chữ? Lại còn là lão sư thiên tài? Nếu như cô em này mà đến Địa Cầu làm cô giáo thì không biết là có thể dạy cho học sinh được cái gì!
Chỉ thấy Tần Thọ vẫn viết ngoáy tít ra một hàng chữ.
Hằng Nga hưng phấn qua đi, tập trung nhìn lại, chỉ thấy trên đó viết:
-Gấp gì chứ, ăn muộn một chút cho đêm đỡ đói.
-Đồ ngốc, đừng đùa, ăn đồ ăn xong, sau đó nằm bất động, giảm bớt tiêu hao năng lượng mới là vương đạo. Ta cảm thấy có thể ngủ một giấc tới hừng sáng!
Hằng Nga hưng phấn khua nắm đấm, giống như một đứa bé đáng yêu xinh đẹp được ăn kẹo que! Thuần chân, nụ cười rực rỡ, Tần Thọ nhìn mà cảm thấy toàn thân ấm áp, vô ý thức nhếch môi cười rộ lên.
Trí nhớ của Tần Thọ và con thỏ dung hợp càng ngày càng sâu, hắn biết, cho tới bây giờ Hằng Nga đều không phải là một nữ tử yên tĩnh. Ngược lại, nàng hoạt bát hiếu động, cười rộ lên thì tinh khiết như một đứa bé gái, giống như tất cả mọi chuyện trên toàn thế giới này đều không có cách nào tiến vào trong nội tâm làm ô nhiễm nội tâm của nàng.
Một nữ hài luôn tỏa ra ánh nắng mặt trời.
Đây là lần thứ hai Tần Thọ nhìn thấy nụ cười rực rỡ như thế, vui vẻ như vậy ở trên mặt Hằng Nga. Lần thứ nhất là khi lần đầu tiên thân thể này của Tần Thọ chảy máu mũi đến suýt nữa tử vong được Hằng Nga kéo trở về.
Có điều nụ cười qua đi lại là một trận đau lòng, để một cô gái theo mình phải dựa vào đi ngủ để giảm bớt tiêu hao năng lượng đến chống cự nghèo đói! Nhất thời hắn có loại cảm giác tội ác tày trời.
Chỉ là Tần Thọ lập tức ý thức được cái gì, vội vàng viết:
-Ngươi là tiên tử, chẳng lẽ không thể hấp thu thiên địa linh khí sao?
Hằng Nga nghe xong, khuôn mặt ửng đỏ, hơi ngượng ngập nói:
-Nơi này linh khí quá mỏng manh, mặt khác, ta cũng không biết tu luyện. Những cái tiểu thần thông kia của ta là lúc bay đến đây, có một thần tiên dạy cho ta. Hắn nói ta trời sinh có thể hấp thu thiên địa linh khí, chỉ cần tích lũy lấy, sớm muộn gì cũng có thể có thành tựu. Chỉ là…
Lời nói đằng sau, Hằng Nga không nói nữa, lập tức đổi chủ đề:
-Không nói chuyện này, đi kiếm đồ ăn thôi.
Tuy Hằng Nga không nói, nhưng Tần Thọ hiểu rõ, số linh khí mà Hằng Nga tích lũy không biết bao nhiêu vạn năm, cuối cùng đều dùng để kéo dài tính mạng cho hắn!
Nhất thời, cảm giác áy náy trong lòng Tần Thọ càng nặng, đầu óc phi tốc tìm kiếm trong trí nhớ của con thỏ, hy vọng từ đó có thể tìm được thứ gì đó để thay đổi vận mệnh. Đáng tiếc, trong trí nhớ của con thỏ trừ ăn ra vẫn chỉ là ăn.
Tần Thọ biết, con thỏ ăn điên cuồng như vậy là vì hấp thu một chút linh khí ít ỏi tới đáng thương còn sót lại trong cây hoa quế, tất cả đều là vì muốn kéo dài tính mạng!
Càng xem trí nhớ, trong lòng Tần Thọ càng trầm xuống. Hắn phát hiện, theo khoảng cách hắn phát bệnh càng lúc càng ngắn, thì thời gian Hằng Nga dùng để hấp thu linh khí cũng càng lúc càng ngắn, tốc độ hấp thu linh khí của Hằng Nga đã sắp không đủ sức cầm cự cho hắn kéo dài tính mạng rồi!
Nói cách khác, hắn còn không nghĩ ra biện pháp nghịch chuyển loại cục diện này thì hắn có thể gắng gượng qua lần phát bệnh tiếp theo hay không cũng không chắc.
Nghĩ đến chỗ này, Tần Thọ vội vàng viết:
-Đi, đi ăn cơm!
Nói là ăn cơm, thực ra rất đơn giản, Hằng Nga đi hái hoa quế, sau đó lấy hoa quế ra làm đồ ăn cho hai người. Mà Tần Thọ thì…
-Ăn, hay là không ăn?
Tần Thọ nhìn đám vỏ cây thô ráp của cây hoa quế, nội tâm đấu tranh dữ dội, thế nhưng vừa nghĩ tới cục diện của bản thân mình thì cắn răng một cái, hai mắt nhắm lại, cái miệng rộng mở ra:
-Ăn!
Răng rắc răng rắc…
Nhất thời, trong rừng cây hoa quế vang lên tiếng gặm vỏ cây rào rạo.
Mùi vị của vỏ cây hoa quế tuyệt đối chắc chắn là không tốt, nhưng Tần Thọ phát hiện cái miệng hắn thế mà lại vô cùng tốt.
Cắn cái vỏ cây nhìn cực kỳ cứng rắn này lại như là cắn đậu hũ, hoàn toàn có thể tùy ý nhai nát nuốt xuống. Tiếp đến, dạ dày của hắn cũng hết sức hung hãn, giống như cái động không đáy, không cần biết là ăn bao nhiêu vỏ cây vào, đều là chớp mắt đã biến mất! Hắn cẩn thận cảm nhận một chút, vỏ cây tiến vào trong bụng, đúng là có thể đổi lấy một tia linh khí mỏng manh đến mức gần như không cảm giác được.
Chỉ cần có, vậy là đủ!
Căn cứ vào trí nhớ của con thỏ, linh khí ẩn chứa trong vỏ cây nhiều hơn so với hoa quế, cho nên hắn muốn kéo dài tính mạng thì gặm vỏ cây là cách nhanh nhất!
Tần Thọ nghĩ rất đơn giản, chuyện hắn muốn làm lúc này chính là lặp lại hành vi của con thỏ trong quá khứ, không ngừng ăn, ăn điên cuồng suốt hai mươi bốn giờ! Chỉ cần không chết vì mệt thì miệng hắn đều không ngừng nghỉ! Trên thực tế, nếu không phải lúc trước con thỏ một mực làm như vậy, tích súc một ít linh khí bên trong thân thể, chỉ dựa vào Hằng Nga hấp thu linh khí một năm thì giữ không nổi mạng của hắn.
Cho nên, giờ khắc này hắn càng phát giác tuy con thỏ lúc trước ngu ngốc, nhưng lại có một tấm lòng bất khuất, chấp nhất! Hắn điên cuồng gặm vỏ cây, trừ sợ chết, cũng là vì trong lòng thương Hằng Nga.
-Ăn ăn ăn!
Tần Thọ cũng không biết là linh hồn của con thỏ phục sinh hay là thế nào, hai mắt đỏ hắn đỏ bừng nhìn cây hoa quế rồi gặm.
Thế nhưng không bao lâu sau, tiếng gọi ầm ĩ của Hằng Nga truyền đến, Tần Thọ sợ Hằng Nga lo lắng nên tranh thủ thời gian chạy về.
-Đồ ngốc này, ăn đến trên miệng toàn là vỏ cây. Lại đây, ăn chút hoa quế.
Hằng Nga không có rổ, dùng y phục ôm lấy một đống hoa quế lớn, mặt mày hưng phấn, nhưng Tần Thọ thấy được vết trầy trên mặt nàng, trong lòng hết sức chua sót.
Hằng Nga không để ý đến nhiều như vậy, như thể cái vết thương kia chỉ là vẽ lên mặt người khác thôi vậy, cũng mặc kệ y phục lộn xộn, cầm một nắm hoa quế đưa cho Tần Thọ.
Tần Thọ hơi ngửa đầu muốn né tránh, hắn thấy, vô luận là cảm giác hay là mùi vị thì hoa quế cũng hơn rất nhiều lần so với vỏ cây. Mà hái hoa quế cũng không phải một chuyện dễ dàng, cây hoa quế ở đây đều cực kỳ cao, cao đến trăm trượng!
Mà bởi vì không đủ linh khí cho nên mỗi một cây cũng không nở nhiều hoa lắm, lại thêm mọc ở cành cao và xa, thành ra số hoa quế mà trèo lên cây có thể hái được không nhiều. Một bọc hoa quế kia của Hằng Nga phải là thành quả từ mấy chục cây.
Nhìn nhìn lại vết thương trên mặt và trên tay Hằng Nga, trong lòng hắn càng khó chịu hơn, chỗ đồ này, hắn ăn như thế nào đây?
Kết quả là Hằng Nga bắt một phát được miệng hắn, dùng lực mở ra, Tần Thọ sợ dùng quá sức, cắn hỏng tay của nàng, nên sửng sốt bị đẩy ra, sau đó bị nhét hoa quế vào.
Nhất thời Tần Thọ có loại cảm giác mình giống như con vịt, bị dân quê bành mỏ ra nhồi nhét các thứ vào cho ăn.
Thế nhưng càng nhiều hơn là cảm động.
Nhìn nhìn vết thương trên mặt Hằng Nga, Tần Thọ dùng lực nghiêng đầu, tránh thoát ngọc thủ của nàng, ngậm que củi lên, viết trên mặt đất:
-Ngươi ăn đi, ta đi gặm vỏ cây.
Nói xong Tần Thọ nhanh chân chạy mất, mặc kệ Hằng Nga la lên ở sau lưng, biến mất ở trong màn đêm.
PS: Mọi người đoán xem con thỏ kéo dài tính mạng như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.