Vô Địch Tiên Triều

Chương 91: Long Tranh Hổ Đấu

Độc Cô Chân Nhân

09/05/2020

Rầm !

Rầm !

Rầm !

Ba cột đá thô sơ dưới mặt đất bất ngờ phóng lên cao, Lý Tín chân lớn như là mãnh hổ khiếu thiên đạp mạnh, cột đá xông tới Mộng Yểm Sinh.

Mộng Yểm Sinh dịch người né tránh, chân phải hơi thấp, cánh tay đặt chéo, vai thẳng tắp chờ đợi Lý Tín, nó như là long xuất đại hải.

Lý Tín, Mộng Yểm Sinh hai tên tung người đáp lên phía trên hai cột đá, bọn nó súc thế không phát, nhưng chỉ cần chợt động, sẽ là kết thúc.

“Tới đi” Mộng Yểm Sinh tinh thần tập trung cao độ, mồ hôi đổ xuống đầm đìa hai bên tóc, tóc mái rơi xuống che khuất tầm mắt, nó mau chóng lật lên.

Mộng Yểm Sinh chân khí không còn bao nhiêu, bản thân cũng đã tới giới hạn, chỉ cần lần này bất cẩn, nhất định sẽ bại trận.

Hai tay vận chuyển, đồ án hình tròn màu vàng xuất hiện, như là hai cực của âm dương chuyển động, nhưng chỉ là giống hình, không giống ý, muốn mô phỏng được âm dương chi đạo không phải đơn giản.

Đấu Chuyển Vô Cực Quyền của Mộng Yểm Sinh chỉ có Kim chi đạo vận chuyển, không có âm dương, nếu muốn thành âm dương, Mộng Yểm Sinh bắt buộc phải có thêm một đạo khác, một chân khí ngược lại với Kim hệ.

Ngược lại với Kim hệ, là Hỏa hệ, muốn kết thành hình thái âm dương, Mộng Yểm Sinh nhất định phải có được Hỏa hệ chân khí phối hợp.

Nhưng đó chỉ là giả sử, hiện tại nó chỉ có Kim hệ chân khí cung cấp Đấu Chuyển Vô Cực Quyền sử dụng.

Lý Tín tình trạng cũng không khác Mộng Yểm Sinh, hình xăm Bạo Viên cho nó lực lượng không sai, bất quá cũng kịch liệt tiêu hao thể lực của nó.

Đó như là nguyên lý bảo toàn năng lượng, một bên sử dụng một bên tiêu hao, nếu Lý Tín không dụng tâm trí bản thân chống cự lại năng lượng bạo ngược của Bạo Viên, nó sẽ bị Bạo Viên thôn phệ tâm trí, lúc đó người không ra người, thú không ra thú.

Lý Tín bỗng phát hiện, thủ đoạn công kích của nó lúc này thật sự ít ỏi, ngoài Dã Man Chiến Pháp cùng với biểu tượng Lực Lượng, Bạo Viên ủng hộ ra, thì nó hoàn toàn không có lấy một chiến kỹ nào khác.

Không !

Dã Man Chiến Pháp vì sao được gọi là Dã Man Chiến Pháp, nếu chỉ là một môn rèn luyện thân thể sẽ không thể nào có hai từ ‘chiến pháp’.

Thế nào là chiến pháp, là chiến đấu bên trong pháp môn.

Lý Tín mắt sáng lên, nó lĩnh ngộ được nhiều thứ mà trước nay nó không hiểu về Dã Man Chiến Pháp.

Ngoài năng lực Hóa Cứng, Dã Man Chiến Pháp còn nhiều thứ mà nó chưa biết lắm.

Trong đầu Lý Tín hiện ra một bức lộ tuyến vận chuyển của Dã Man Chiến Pháp, Hổ Hình.

Dã Man Chiến Pháp dựa theo thân thể của các loài hung thú mà bắt chước tạo nên, trong đó Hổ Hình là dựa trên loài hổ.

Dựa theo Hổ Hình vận chuyển, Lý Tín đem Hổ Hình vận dụng vào bên trong chiến đấu, trước giờ ta chỉ nghĩ đây là phương pháp rèn luyện, nhưng không nghĩ tới nó có thể đem vào chiến đấu.

Lý Tín dáng người hơi nghiêng về phía trước, như là thú dữ săn mồi, chính xác là động tác của loài hổ khi săn mồi.

Hai bàn tay nó tạo thành hình móng vuốt, hai chân súc thế, hai con mắt to như mắt hổ nhìn chằm chằm Mộng Yểm Sinh.

Khí thế vững vàng như núi của Lý Tín chợt biến đổi, trở thành một loại khí thế khát máu, nguy hiểm của loài hung thú.



Rầm !

Cột đá chỗ Lý Tín vỡ tan tành, nó phóng như tên bắn tới Mộng Yểm Sinh, hai móng vuốt vồ tới.

Dáng người Lý Tín vốn đã không khác một tên cự nhân, lúc này vồ tới càng lộ ra sự đáng sợ, so với loài Hổ còn đáng sợ hơn.

“Tới tốt lắm” Mộng Yểm Sinh con mắt lộ ra bình tĩnh hơn bao giờ hết, lâm vào tình thế khó khăn nó càng thể hiện khả năng của mình, đó là phẩm chất của thiên tài mới có được.

Đấu Chuyển Vô Cực Quyền vòng tròn kéo to, hai cánh tay nó linh dật chuyển động, vòng tròn xoay tròn một lúc một nhanh, màu vàng chân khí cuốn lấy gió to ‘phần phật’ kêu lên.

Hai người bọn nó như là tạo thành một bức tranh ‘Long Hổ Tranh Đấu’.

Mãnh Hổ Khiếu Thiên đấu với Long Xuất Đại Hải.

“Hai tên bọn hắn mạnh quá” Đám thiếu niên con mắt mở to theo dõi, trận đấu hấp dẫn khiến bọn nó quên cả trời đất, hai mắt chỉ chăm chăm nhìn vào diễn biến trận đấu trước mắt.

Hai móng vuốt to lớn chụp tới Mộng Yểm Sinh, Đấu Chuyển Vô Cực Quyền bao trùm móng vuốt.

Hưu !

Âm thanh thứ ba vang lên, đám thiếu niên chỉ thấy một vật màu đen bằng kim loại phóng tới giữa hai người Lý Tín, Mộng Yểm Sinh.

Thổ hệ chân khí từ thứ kim loại màu đen đó nổ to, kình khí áp súc giữa hai người Lý Tín, Mộng Yểm Sinh bất ngờ bùng nổ, gió lớn chấn động tai đám thiếu niên ong ong kêu to.

Rầm !

Cột đá dưới chân vỡ nát, hai người Lý Tín, Mộng Yểm Sinh phân biệt hai hướng bị hất văng phía xa, bọn nó khuôn mặt trắng bệch, dư uy từ đòn đánh của bọn nó, cộng thêm món vũ khí bằng kim loại kia gây ra, không phải nhỏ.

Món vũ khí bằng kim loại màu đen sau khi gây ra vụ nổ, tạo thành hình vòng cung bay trở về chủ nhân của nó.

“Hạ Hầu” Lý Tín nhận ra chủ nhân của cây quạt kim loại, không phải ai khác, mà là Hạ Hầu, đối thủ cũ của Trịnh Đông Lân.

“Hừ, ngươi là ai xen vào cuộc chiến giữa chúng ta ?” Mộng Yểm Sinh khóe miệng chảy máu tươi, tức giận nói.

Đám thiếu niên không liên quan cũng không khỏi phẫn nộ, trận chiến giữa những người đứng đầu, đó là danh dự, sự tôn trọng của bọn hắn, không phải bất cứ ai cũng có thể xen ngang vào.

Hành động của Hạ Hầu hoàn toàn ngược lại với lý lẽ thông thường, đó là sự sỉ nhục đối với danh dự của một tên cường giả.

Tuy là đám thiếu niên có mưu tính dựa vào số đông bức hiếp người khác, bất quá lần này thấy chiến ý của hai người Lý Tín, Mộng Yểm Sinh, bọn nó bất giác đã bị cuốn theo, làm cho cảm động tâm can.

“Vô sỉ” Đám thiêu niên phỉ nhổ nước bọt.

“Ta xem hai vị tranh đấu thật chấn động bản thân, không chờ đợi được liền muốn tranh tài một phen” Hạ Hầu đạo mạo nói, nó không quan tâm tới đám thiếu niên phản ứng.

Bộ dáng nó muốn ăn đòn bao nhiêu có bấy nhiêu, rõ ràng là đánh lén còn có thể nói ngay thẳng như vậy ?

“Tên vô sỉ, cút đi”

“Nơi đây không phải dành cho hạng người như ngươi”

“Cút cút cút, đừng làm bẩn mắt lão tử”

Đám thiếu niên lần nữa phun nước bọt đầy đất, nước bọt loạn xạ phóng đầy trời, một số giọt nước bọt bắn tới người Hạ Hầu.



Hạ Hầu nụ cười trên mặt tắt ngủm, thay vào đó là khuôn mặt phẫn nộ, nó thân phận cao lớn dường nào, bình thường người người phải kính nhường.

Cho đến khi hiện tại, nó mới bị Trịnh Đông Lân không xem vào mắt, rồi là đám người Hầu Tiểu Muội khinh thường, hiện tại lại thêm đám thiếu niên phun nước bọt, nó làm sao nhịn được ?

“Muốn chết” Hạ Hầu gầm thét, quạt sắt kinh khủng kéo theo Thổ hệ chân khí nặng nề quất bay đám người thiếu niên, bọn nó yếu đuối không thể chống cự, toàn thân cách mặt đất chừng ba thước, lơ lửng giữa không trung.

Không chờ đợi bọn nó hoàn toàn rơi xuống, Hạ Hầu phóng quạt sắt, quạt sắt bá đạo công kích bọn nó giữa không trung, quần áo nhanh chóng rách nát tả tơi, người thì không cần phải nói, toàn thân máu tươi đầm đìa.

Rầm !

Khói bụi tản ra, đám thiếu niên lưng đáp xuống mặt đất một cách nặng nề, bọn nó nhăn mặt, hít thở cũng khiến bọn nó đau đớn vô cùng.

“Hai vị” Hạ Hầu chùi tay, giải quyết xong đám thiếu niên nó mỉm cười đi tới, nói được hai từ bỗng dưng nó đổi giọng.

“Ta nhận ra hai người các ngươi rồi” Hạ Hầu lạnh giọng, nhìn khuôn mặt Lý Tín cùng với Mộng Yểm Sinh kỹ càng, nó có cảm giác quen thuộc, nghĩ một hồi mới nhớ tới, hai tên này một tên là đồng bọn của Trịnh Đông Lân, một tên còn lại trong ba kẻ khinh thường nó.

Gặp được cừu nhân liền đỏ mắt, Hạ Hầu cảm giác lúc này chính là như vậy, nó cười gằn, ta phế các ngươi, xem như Thư Viện cũng không có cách nào trách tội.

“Hạ Hầu, ta không ngờ tới ngươi đã dựa vào cảnh giới cao hơn bức hiếp kẻ yếu hơn mình, lần này lại còn hèn hạ đánh lén, thật đáng xấu hổ” Lý Tín nhếch miệng.

“Ta nhớ ra ngươi, là kẻ miệng mồm thổi to, tự cao tự đai, xưng thiếu gia một tòa thành của Đại Lê gì đó sao ?” Mộng Yểm Sinh ngộ ra nói.

“Hừ, sắp chết còn mạnh miệng” Hạ Hầu bị phản ứng của hai người bọn nó chọc tức điên, bất quá nó vẫn giữ được một ít bình tĩnh nói.

Quạt sắt sắc bén nắm trong tay, bên ngoài Thổ hệ chân khí trầm trọng gia trì, từng bước từng bước đi tới Mộng Yểm Sinh, bởi vì Mộng Yểm Sinh người gần bên nó hơn là Lý Tín.

Mộng Yểm Sinh nhếch miệng không sợ hãi, cả người toàn thân là vết thương dựa vào gốc cây, Hạ Hầu thấy bộ dáng nó cười lạnh, sắp chết tới nơi còn cố ra vẻ.

Hưu !

Hạ Hầu nắm quạt sắt bổ tới Mộng Yểm Sinh, cùng lúc đó Đấu Chuyển Vô Cực Quyền vòng tròn xuất hiện, quạt sắt lần này dễ dàng xuyên thủng vòng tròn.

Mộng Yểm Sinh sắc mặt tái nhợt, nó sau khi đại chiến với Lý Tín, nay đâu bằng xưa, Đấu Chuyển Vô Cực Quyền uy lực giảm sút tám thành.

Rầm !

Tảng đá to bằng đầu người rít tai phóng tới Hạ Hầu, Hạ Hầu giương mắt, quạt sắt bỏ qua Mộng Yểm Sinh đánh vỡ tảng đá, tảng đá sau khi vỡ nát, cát bụi đầy nghịt xông tới tầm mắt, Hạ Hầu vội vàng đưa quạt sắt đón đỡ.

A a a a a !

Cho tới khi cát bụi biến mất, hai người Lý Tín, Mộng Yểm Sinh biến mất, kể cả đám thiếu niên cũng không thấy bóng dáng.

Hạ Hầu khuôn mặt đỏ bừng vì phẫn nộ, tiếng thét nó chấn động lá cây rung động, chim chóc sợ hãi tán loạn bay khỏi tổ.

Cách Hạ Hầu một quãng đường.

“Đa tạ” Mộng Yểm Sinh khí tức yếu ớt nói.

“Không đáng” Lý Tín đỡ Mộng Yểm Sinh chạy trốn, cười nói.

Phía sau có đám thiếu niên thất tha thất thểu vịn nhau chạy trốn, bọn nó tuy là sắc mặt trắng bệch, nhưng đều nở nụ cười vui vẻ khi nghe tiếng Hạ Hầu gầm thét tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Địch Tiên Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook