Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông
Chương 10: Chương 10 END
Hắc Khiết Minh
18/08/2014
Chương 10 – Hoàn
“Không muốn kết hôn?” Hawke ngẩn ngơ, trừng mắt nhìn hắn. “Vì sao?”
“Không biết, cô ấy nói kết hôn rất phiền toái, như bây giờ tốt lắm.” Khấu Thiên Ngang ngây ngốc ngồi yên ở ghế, Bạch Vân bị bạn nàng lôi đi, sau khi hắn lâm vào ngây dại, trong óc một trận miên man.
“Không phải cô ấy nói cô ấy yêu anh sao?”
“Ừm.” Hắn lên tiếng trả lời, hai mắt đã có chút đăm chiêu.
“Cô ấy vì sao không lấy anh làm chồng?”
Hắn vẫn ngây dại nhìn tranh phong cảnh đen trắng treo trên tường phía trước mặt, sau một lúc rất lâu mới lẩm bẩm nói: “Anh không cầu hôn cô ấy.”
“Cái gì?” Hawke càng ngây người, quỷ dị nhìn hắn hỏi: “Không phải là anh yêu cô ấy sao?”
“Anh yêu cô ấy?” Hắn cứ như mất hồn, miệng tiếp tục thấp giọng nói: “Phải, anh yêu cô ấy.”
Câu nói kia quanh quẩn ở trong tiệm yên tĩnh, hắn lại ngây người hai giây mới đột nhiên lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Hawke, như là bị lời nói của chính mình dọa.
“Đúng vậy, anh đã nói.” Hawke gật đầu, buồn cười nhìn hắn.
“Ôi trời…” Hắn sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm một câu, cho tới bây giờ, hắn mới hiểu được chính mình không biết từ lúc nào đã yêu thươg nàng, cho nên mới không buông được, không đi được.
“Đúng, hơn nữa cô ấy không nghĩ đến việc kết hôn.”
“Ôi trời.” Nghe thế, hắn lại lẩm bẩm một lần nữa, đột nhiên lĩnh ngộ ra một sự kiện khác, sắc mặt càng trắng.
“Lão ca, anh làm ơn đừng té xỉu.”
Hắn trắng bệch, cứng ngắc nhìn Hawke, rồi mới nói một câu: “Anh thật sự đáng chết.”
“Hả?”
“Cô ấy đang nói dối.” Hắn bắt đầu đi qua đi lại, vò nát mái tóc đen, nguyền rủa nói: “Đáng ghét! Nhất định là cô ấy nói dối.”
“Phải không?” Hawke đột nhiên cảm thấy khó hiểu, bởi vì hắn thật sự không hiểu anh ấy đang nói cái gì.
Khấu Thiên Ngang phát hỏa mà đi đi lại lại rồi tự lẩm bẩm, trong đầu lại xoay chuyển liên tục. Hành vi và lời nói của nàng rất mâu thuẫn, hắn không thể hiểu được, bây giờ mới biết, căn bản nàng chính là người nhát gan khẩu thị tâm phi. Nàng cười nói không sao cả, nàng cười nói nàng biết, nàng cười nói không muốn kết hôn, nàng cười nói nếu hắn không ở lại nàng vẫn sẽ sống tốt lắm! Mới là lạ!
Cái cô gái kia thích mạnh miệng, từ đầu tới cuối đùa giỡn làm hắn chạy vòng quanh, miệng nàng nói lời thật giả hỗn loạn, khiến hắn không thấy rõ thật lòng của nàng! Nàng dùng tươi cười cùng kiên cường ngụy trang đi phần yếu ớt, hắn sao có thể ngốc như vậy, như thế mà lại không nhận ra? Có lẽ là bởi vì hắn vẫn chỉ muốn nhận lấy sự dịu dàng của nàng, đã quên rằng nàng là cô gái nhỏ cần nhận được sự yêu thương…
Đáng chết! Khấu Thiên Ngang vừa giận vừa rủa một câu, chạy ngay đến quầy bar, kéo ngăn kéo tìm điện thoại của nàng, giận mình mù quáng, cũng giận nàng khẩu thị tâm phi.
Leng keng leng keng!
Cửa bị đẩy ra, hắn vội ngẩng đầu lên, thấy Bạch Vân đi đến. Hắn nhìn nàng, một trận tức dâng lên, không biết là nên xông ra ôm nàng, hay là nên mắng nàng, kết quả câu đầu tiên nói ra lại là…
“Anh muốn kết hôn.”
“Kết… kết hôn?” Bạch Vân có chút lắp bắp, ngây ngốc nhìn hắn, ngay lập tức không biết nên phản ứng thế nào. Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng hắn sẽ ra đi, lại không nghĩ rằng hắn lại muốn kết hôn cùng người khác.
“Đúng, kết hôn.” Hắn kiên định đến cùng nhìn thẳng nàng.
Buổi chiều nàng mới nói không muốn kết hôn, bây giờ hắn lại nói với nàng hắn muốn kết hôn?
Nàng nhìn hắn, không biết sao mình còn có thể đứng, mọi thứ dường như đổ vỡ hết.
“Chuyện đó….” Nàng muốn thử mỉm cười, lần đầu tiên không thành công, lần thứ hai thành công. “Chuyện đó tốt lắm.”
Tốt lắm? Hắn nheo mắt lại, trán nổi gân xanh.
“Kết hôn… không tệ.” Bạch Vân tiếp tục mỉm cười, rất khó hô hấp, chậm rãi di động bước chân, đi đến quầy bar, bỏ ví tiền vào trong ngăn kéo.
Không tệ? Hắn nhìn nàng cứ như đang có động tác trốn tránh, hai má run lên vì lửa giận.
“Em không có gì để nói với anh sao?”
“À, đúng rồi.” Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, mỉm cười, “À, chúc mừng anh!”
Chúc mừng? Chúc mừng! Chúc mừng?!
“Em… cái cô gái này!” Hắn nghe thấy câu đấy lửa giận bừng bừng, tức giận đến rống ra tiếng, vừa mới một giây trước nàng mở miệng nói chúc mừng, trên mặt rõ ràng mỉm cười, bây giờ nước mắt lại không tiếng động rơi xuống, lăn trên gò má hồng.
Hắn ngẩn ra, dừng rít gào, đến cùng mới nhận ra nàng thật sự là cô gái thích mạnh miệng.
Nàng như là bị nước mắt của chính mình dọa, trong lúc nhất thời có chút kích động, lại vẫn thử duy trì mỉm cười trên mặt. “A… thật có lỗi… thật là… không biết tại sao lại như thế này… em không phải là cố ý… em cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa…” Nàng mỉm cười, vừa muốn lấy giấy, nước mắt không nghe theo khống chế vẫn rơi.
“Cô gái ngốc!” Hắn không nhịn được, một tay kéo nàng lại gần, vừa đau lòng vừa giận nói: “Em không thể thành thật với chính mình hay sao? Không muốn anh kết hôn với người khác.”
“Em… em không có…” Nàng cúi đầu khóc không thành tiếng, muốn đẩy hắn ra nhưng lại không được.
“Ngẩng đầu nhìn anh.” Hắn giữ lấy hai vai nàng, “Ngẩng đầu lên! Em nhìn anh nói em không muốn đi.”
Nàng cắn môi, nước mắt rơi như mưa, lắc đầu, chỉ là không chịu ngẩng đầu.
“Vậy nói đi.” Thấy nàng cuối cùng vẫn không thể nói được, hắn ôm nàng vào lòng, có chút tức giận lại đau lòng khàn khàn bức bách bên tai nàng: “Nói em yêu anh, không muốn anh kết hôn với người khác.”
Ôm ấp ấm áp của hắn, âm thanh khàn khàn áp lực, mọi ngụy tạo kiên cường của nàng bị hắn đánh tan hết, rốt cuộc vô lực phòng bị, chỉ có thể nghẹn ngào khóc nức nở nói: “Em yêu anh… em không muốn… anh kết hôn với người khác.”
“Nói em rất sợ cô đơn.”
“Em rất sợ cô đơn.” Nước mắt nàng liên tục chảy ra, khóc thút thít nói.
“Nói em sẽ không bao giờ giả vờ như không có gì nữa.” Hắn cứ như là đang giảng giải từng chữ một cho em bé.
“Em… không bao giờ… giả vờ… như không có gì nữa.” Còn nàng thì ngoan ngoãn từng câu từng câu lặp lại.
Trong lòng thì trở nên ấm áp, lại thấy đau quá, đứa ngốc này…
Hắn thương nàng, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nói em muốn anh ở lại.”
“Em muốn anh ở lại.” Nàng ôm hắn, khóc thổ lộ tiếng lòng.
“Đừng đi.” Hốc mắt hắn có chút đỏ, tiếp tục giáo huấn.
“Đừng đi…”
“Nói nếu anh muốn kết hôn, chỉ có thể cưới mình em.”
“Nếu anh muốn kết hôn, chỉ có thể cưới mình em…”
Hắn nghe đến đó, mới buông nàng ra, nâng mặt của nàng, lau đi nước mắt, bình tĩnh nhìn nàng, âm thanh khàn khàn nói: “Tiểu ngu ngốc.”
Nàng nghe xong lại khóc lên.
“Anh sẽ ở lại.” Hắn lấy giấy đưa cho nàng.
Nàng đưa tay nhận, không lau hết nước mắt.
“Anh sẽ cưới em.” Hắn lại lấy giấy đưa cho nàng.
Nàng lại đưa tay nhận, tiếp tục khóc.
“Chúng ta sẽ ở bên nhau đến đầu bạc răng long, giống như trời với đất.” Hắn buông tha việc lấy giấy đưa cho nàng, ôm nàng vào lòng. “Còn có, cho dù anh có già đi cũng đẹp trai hơn Hawke.”
Nàng nghe vậy phá lên cười, thuận theo hắn, “Phải, so với Hawke anh luôn đẹp trai hơn.”
“Này.” Hawke ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng phản đối, lại có người ở trong tiệm đang xem kịch hay ngăn chặn lại, còn có người nhanh tay bịt miệng hắn.
Khấu Thiên Ngang thấy thế vừa lòng nhếch miệng cười, cảm thấy mỹ mãn ôm Bạch Vân, “Nói lại cho anh nghe, vì sao em yêu anh?”
Nàng tựa đầu vào trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, sụt sịt mũi, dịu dàng thừa nhận nói: “Bởi vì là anh, cho nên em yêu anh.”
____________________o0o___________________
Kỳ thật, vẫn có chút choáng váng.
Đêm hôm đó, khi đi vào thành phố, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ tìm được nửa còn lại của cuộc đời ở đây.
Nằm ở trên ghế giữa bãi biển, hắn ôm nàng, nhìn lên bầu trời chuyển về đêm, nhẹ giọng nói: “Anh thật không ngờ anh lại ngốc đến như vậy.”
“Vâng.” Nàng rúc vào trong lòng hắn, khép lại đôi mắt long lanh.
“Anh vẫn luôn cho rằng anh thông minh.”
“Vâng.”
“Em có nhất thiết đồng ý chuyện này nhanh như thế?” Hắn cầm lấy bàn tay nàng mảnh khảnh nhỏ bé.
“Vâng, hì.”
“Được rồi, em vui là tốt rồi.” Hắn nhận mệnh cười khổ.
Nàng im lặng nằm, mặc hắn thưởng thức tay nàng, một lúc lâu sau mới mở miệng ra gọi hắn: “Khấu!”
“Sao?”
“Cha anh…” Kỳ thật cũng biết trời ưu ái hắn biết bao, tất cả những gì hắn biết, cơ hồ bao quát các ngành các nghề. Hắn không chỉ thông minh, ánh mắt độc đáo, cũng khó trách phụ thân muốn tìm hắn về.
“Hawke nói ông anh đã từ bỏ rồi.”
“Nếu có một ngày…”
“Anh sẽ không trở về.” Biết nàng lại miên man suy nghĩ, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, “Em đừng lo lắng chuyện đấy nữa.”
Nàng nhìn hắn, sau một lúc lâu, lại một lần nữa vùi đầu vào lồng ngực hắn, lên tiếng: “Vâng.”
“Anh thích nơi này.”
“Vâng.”
“Còn có tiệm cà phê đó nữa.”
“Vâng.”
“Còn cả bà chủ của tiệm nữa.”
Nàng cười khẽ ra tiếng.
“Tuy rằng anh thật nghi ngờ rằng bà chủ đó có bỏ bùa mê anh không, cho nên không có cách nào, đành phải tiếp tục ở bên cạnh.”
Nàng nhéo thắt lưng hắn, kết quả hắn lại phản ứng quá kịch liệt, thiếu chút nữa đẩy ngã nàng.
Bạch Vân kinh ngạc nhìn hắn, nở nụ cười, “Anh sợ bị cù hả?”
“Em đừng xằng bậy.” Hắn ngồi dậy, muốn ngăn cản nàng nhưng đã không còn kịp nữa, đành phải tìm cách chạy khỏi nàng.
“Bạch Vân, đừng náo loạn! Anh nói thật! Bạch Vân! ách…”
Nàng cười trêu hắn, hắn trốn đông trốn tây, sau một trận hỗn loạn, cuối cùng vẫn là nàng bị áp đảo.
“Đứng lên, anh rất nặng.” Nàng đỏ mặt đẩy đẩy hắn ra.
“Không muốn.” Con ngươi hắn đen láy tràn đầy dục vọng, hơi thở gấp gáp, cúi đầu lại gần nàng, liếm hôn môi nàng, ái muội nói: “Anh thích đè lên en.”
Phát hiện tay hắn đặt trên người nàng, nàng xấu hổ đến nói lắp bắp, “Khấu… sẽ có người phát hiện.”
“Bây giờ đã là nửa đêm, họ đều đã ngủ hết rồi.” Hắn cởi áo ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc.
Trời ạ, người đàn ông này dáng người thật là…
Nàng hai gò má phiếm hồng, khó thở nói, “Buổi tối có rất nhiều cú…”
“Yên tâm, anh che em, muốn nhìn thì sẽ nhìn anh.” Hắn nhe răng cười, gian xảo như một tên trộm.
“Không phải là vấn đề này!”
Hắn hôn nàng, ngắt lời nàng, cười trộm: “Anh biết, là tiếng kêu của em.”
Oanh một tiếng, nàng xác định bây giờ nhất định nàng đỏ từ đầu đến chân, giống hệt như con tôm luộc.
“Anh rất thích nghe, có điều là em vẫn nên kiềm chế lại một chút.”
“Khấu Thiên Ngang!” Nàng hờn dỗi đấm vào người hắn.
Hắn đã sớm có chuẩn bị nên bắt được tay nàng, tiến miệng nàng hôn nàng, còn không quên nói: “Hư.”
“Em là nói thật.” Nàng đỏ mặt nói.
Thấy nàng còn làm vẻ thật sự, hắn nhếch mép càng rộng, nhượng bộ đứng lên, một tay nàng ôm lấy vào trong phòng, miệng không quên nói: “Lần sau chúng ta sẽ tìm đảo hoang không có người để hưởng tuần trăng mật, em nhất định sẽ thích làm tình ở ngoài trời.”
“Em sẽ không.”
“Sẽ.”
“Làm sao mà anh biết được?”
“Bởi vì anh hiểu em còn hơn chính em nữa.” Hắn một lần nữa cười áp đảo nàng.
Nàng nhìn hắn một lúc lâu, rồi mới mở miệng nói: “Được rồi, có khả năng là sẽ.”
“Vịt con đến chết vẫn mạnh miệng.” Hắn cười hôn nàng.
Hắn nghĩ, hắn thật sự thật vui vẻ vì ngày đó nửa đêm đã cậy cửa sổ chạy trốn, mua bậy mua bạ vé đi đến một thành phố bất kì nào đó, lại đi bậy đi bạ qua cửa tiệm cà phê đó, nhìn bậy nhìn bạ thấy tờ giấy hồng cần tìm người giúp việc, rồi lại bấm chuông cửa của nàng, gặp nàng…
Ánh sao chiếu sáng trời đêm, gió nhẹ nhàng thổi, khiến cho rèm cửa sổ bay phấp phới.
Bên ngoài ánh trăng rọi, chỉ nghe trong phòng có tiếng cười khẽ cùng tiếng nỉ non.
Rồi đêm, thật sự hạnh phúc…
·····
Ngày lễ
Chủ quán có thai, nghỉ ba ngày.
Ba ngày sau, đến tiệm cà phê Bạch Vân sẽ tặng một quyển sách.
Hoan nghênh các vị hương thân ủng hộ.
TOÀN VĂN HOÀN.
“Không muốn kết hôn?” Hawke ngẩn ngơ, trừng mắt nhìn hắn. “Vì sao?”
“Không biết, cô ấy nói kết hôn rất phiền toái, như bây giờ tốt lắm.” Khấu Thiên Ngang ngây ngốc ngồi yên ở ghế, Bạch Vân bị bạn nàng lôi đi, sau khi hắn lâm vào ngây dại, trong óc một trận miên man.
“Không phải cô ấy nói cô ấy yêu anh sao?”
“Ừm.” Hắn lên tiếng trả lời, hai mắt đã có chút đăm chiêu.
“Cô ấy vì sao không lấy anh làm chồng?”
Hắn vẫn ngây dại nhìn tranh phong cảnh đen trắng treo trên tường phía trước mặt, sau một lúc rất lâu mới lẩm bẩm nói: “Anh không cầu hôn cô ấy.”
“Cái gì?” Hawke càng ngây người, quỷ dị nhìn hắn hỏi: “Không phải là anh yêu cô ấy sao?”
“Anh yêu cô ấy?” Hắn cứ như mất hồn, miệng tiếp tục thấp giọng nói: “Phải, anh yêu cô ấy.”
Câu nói kia quanh quẩn ở trong tiệm yên tĩnh, hắn lại ngây người hai giây mới đột nhiên lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Hawke, như là bị lời nói của chính mình dọa.
“Đúng vậy, anh đã nói.” Hawke gật đầu, buồn cười nhìn hắn.
“Ôi trời…” Hắn sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm một câu, cho tới bây giờ, hắn mới hiểu được chính mình không biết từ lúc nào đã yêu thươg nàng, cho nên mới không buông được, không đi được.
“Đúng, hơn nữa cô ấy không nghĩ đến việc kết hôn.”
“Ôi trời.” Nghe thế, hắn lại lẩm bẩm một lần nữa, đột nhiên lĩnh ngộ ra một sự kiện khác, sắc mặt càng trắng.
“Lão ca, anh làm ơn đừng té xỉu.”
Hắn trắng bệch, cứng ngắc nhìn Hawke, rồi mới nói một câu: “Anh thật sự đáng chết.”
“Hả?”
“Cô ấy đang nói dối.” Hắn bắt đầu đi qua đi lại, vò nát mái tóc đen, nguyền rủa nói: “Đáng ghét! Nhất định là cô ấy nói dối.”
“Phải không?” Hawke đột nhiên cảm thấy khó hiểu, bởi vì hắn thật sự không hiểu anh ấy đang nói cái gì.
Khấu Thiên Ngang phát hỏa mà đi đi lại lại rồi tự lẩm bẩm, trong đầu lại xoay chuyển liên tục. Hành vi và lời nói của nàng rất mâu thuẫn, hắn không thể hiểu được, bây giờ mới biết, căn bản nàng chính là người nhát gan khẩu thị tâm phi. Nàng cười nói không sao cả, nàng cười nói nàng biết, nàng cười nói không muốn kết hôn, nàng cười nói nếu hắn không ở lại nàng vẫn sẽ sống tốt lắm! Mới là lạ!
Cái cô gái kia thích mạnh miệng, từ đầu tới cuối đùa giỡn làm hắn chạy vòng quanh, miệng nàng nói lời thật giả hỗn loạn, khiến hắn không thấy rõ thật lòng của nàng! Nàng dùng tươi cười cùng kiên cường ngụy trang đi phần yếu ớt, hắn sao có thể ngốc như vậy, như thế mà lại không nhận ra? Có lẽ là bởi vì hắn vẫn chỉ muốn nhận lấy sự dịu dàng của nàng, đã quên rằng nàng là cô gái nhỏ cần nhận được sự yêu thương…
Đáng chết! Khấu Thiên Ngang vừa giận vừa rủa một câu, chạy ngay đến quầy bar, kéo ngăn kéo tìm điện thoại của nàng, giận mình mù quáng, cũng giận nàng khẩu thị tâm phi.
Leng keng leng keng!
Cửa bị đẩy ra, hắn vội ngẩng đầu lên, thấy Bạch Vân đi đến. Hắn nhìn nàng, một trận tức dâng lên, không biết là nên xông ra ôm nàng, hay là nên mắng nàng, kết quả câu đầu tiên nói ra lại là…
“Anh muốn kết hôn.”
“Kết… kết hôn?” Bạch Vân có chút lắp bắp, ngây ngốc nhìn hắn, ngay lập tức không biết nên phản ứng thế nào. Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng hắn sẽ ra đi, lại không nghĩ rằng hắn lại muốn kết hôn cùng người khác.
“Đúng, kết hôn.” Hắn kiên định đến cùng nhìn thẳng nàng.
Buổi chiều nàng mới nói không muốn kết hôn, bây giờ hắn lại nói với nàng hắn muốn kết hôn?
Nàng nhìn hắn, không biết sao mình còn có thể đứng, mọi thứ dường như đổ vỡ hết.
“Chuyện đó….” Nàng muốn thử mỉm cười, lần đầu tiên không thành công, lần thứ hai thành công. “Chuyện đó tốt lắm.”
Tốt lắm? Hắn nheo mắt lại, trán nổi gân xanh.
“Kết hôn… không tệ.” Bạch Vân tiếp tục mỉm cười, rất khó hô hấp, chậm rãi di động bước chân, đi đến quầy bar, bỏ ví tiền vào trong ngăn kéo.
Không tệ? Hắn nhìn nàng cứ như đang có động tác trốn tránh, hai má run lên vì lửa giận.
“Em không có gì để nói với anh sao?”
“À, đúng rồi.” Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, mỉm cười, “À, chúc mừng anh!”
Chúc mừng? Chúc mừng! Chúc mừng?!
“Em… cái cô gái này!” Hắn nghe thấy câu đấy lửa giận bừng bừng, tức giận đến rống ra tiếng, vừa mới một giây trước nàng mở miệng nói chúc mừng, trên mặt rõ ràng mỉm cười, bây giờ nước mắt lại không tiếng động rơi xuống, lăn trên gò má hồng.
Hắn ngẩn ra, dừng rít gào, đến cùng mới nhận ra nàng thật sự là cô gái thích mạnh miệng.
Nàng như là bị nước mắt của chính mình dọa, trong lúc nhất thời có chút kích động, lại vẫn thử duy trì mỉm cười trên mặt. “A… thật có lỗi… thật là… không biết tại sao lại như thế này… em không phải là cố ý… em cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa…” Nàng mỉm cười, vừa muốn lấy giấy, nước mắt không nghe theo khống chế vẫn rơi.
“Cô gái ngốc!” Hắn không nhịn được, một tay kéo nàng lại gần, vừa đau lòng vừa giận nói: “Em không thể thành thật với chính mình hay sao? Không muốn anh kết hôn với người khác.”
“Em… em không có…” Nàng cúi đầu khóc không thành tiếng, muốn đẩy hắn ra nhưng lại không được.
“Ngẩng đầu nhìn anh.” Hắn giữ lấy hai vai nàng, “Ngẩng đầu lên! Em nhìn anh nói em không muốn đi.”
Nàng cắn môi, nước mắt rơi như mưa, lắc đầu, chỉ là không chịu ngẩng đầu.
“Vậy nói đi.” Thấy nàng cuối cùng vẫn không thể nói được, hắn ôm nàng vào lòng, có chút tức giận lại đau lòng khàn khàn bức bách bên tai nàng: “Nói em yêu anh, không muốn anh kết hôn với người khác.”
Ôm ấp ấm áp của hắn, âm thanh khàn khàn áp lực, mọi ngụy tạo kiên cường của nàng bị hắn đánh tan hết, rốt cuộc vô lực phòng bị, chỉ có thể nghẹn ngào khóc nức nở nói: “Em yêu anh… em không muốn… anh kết hôn với người khác.”
“Nói em rất sợ cô đơn.”
“Em rất sợ cô đơn.” Nước mắt nàng liên tục chảy ra, khóc thút thít nói.
“Nói em sẽ không bao giờ giả vờ như không có gì nữa.” Hắn cứ như là đang giảng giải từng chữ một cho em bé.
“Em… không bao giờ… giả vờ… như không có gì nữa.” Còn nàng thì ngoan ngoãn từng câu từng câu lặp lại.
Trong lòng thì trở nên ấm áp, lại thấy đau quá, đứa ngốc này…
Hắn thương nàng, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nói em muốn anh ở lại.”
“Em muốn anh ở lại.” Nàng ôm hắn, khóc thổ lộ tiếng lòng.
“Đừng đi.” Hốc mắt hắn có chút đỏ, tiếp tục giáo huấn.
“Đừng đi…”
“Nói nếu anh muốn kết hôn, chỉ có thể cưới mình em.”
“Nếu anh muốn kết hôn, chỉ có thể cưới mình em…”
Hắn nghe đến đó, mới buông nàng ra, nâng mặt của nàng, lau đi nước mắt, bình tĩnh nhìn nàng, âm thanh khàn khàn nói: “Tiểu ngu ngốc.”
Nàng nghe xong lại khóc lên.
“Anh sẽ ở lại.” Hắn lấy giấy đưa cho nàng.
Nàng đưa tay nhận, không lau hết nước mắt.
“Anh sẽ cưới em.” Hắn lại lấy giấy đưa cho nàng.
Nàng lại đưa tay nhận, tiếp tục khóc.
“Chúng ta sẽ ở bên nhau đến đầu bạc răng long, giống như trời với đất.” Hắn buông tha việc lấy giấy đưa cho nàng, ôm nàng vào lòng. “Còn có, cho dù anh có già đi cũng đẹp trai hơn Hawke.”
Nàng nghe vậy phá lên cười, thuận theo hắn, “Phải, so với Hawke anh luôn đẹp trai hơn.”
“Này.” Hawke ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng phản đối, lại có người ở trong tiệm đang xem kịch hay ngăn chặn lại, còn có người nhanh tay bịt miệng hắn.
Khấu Thiên Ngang thấy thế vừa lòng nhếch miệng cười, cảm thấy mỹ mãn ôm Bạch Vân, “Nói lại cho anh nghe, vì sao em yêu anh?”
Nàng tựa đầu vào trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, sụt sịt mũi, dịu dàng thừa nhận nói: “Bởi vì là anh, cho nên em yêu anh.”
____________________o0o___________________
Kỳ thật, vẫn có chút choáng váng.
Đêm hôm đó, khi đi vào thành phố, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ tìm được nửa còn lại của cuộc đời ở đây.
Nằm ở trên ghế giữa bãi biển, hắn ôm nàng, nhìn lên bầu trời chuyển về đêm, nhẹ giọng nói: “Anh thật không ngờ anh lại ngốc đến như vậy.”
“Vâng.” Nàng rúc vào trong lòng hắn, khép lại đôi mắt long lanh.
“Anh vẫn luôn cho rằng anh thông minh.”
“Vâng.”
“Em có nhất thiết đồng ý chuyện này nhanh như thế?” Hắn cầm lấy bàn tay nàng mảnh khảnh nhỏ bé.
“Vâng, hì.”
“Được rồi, em vui là tốt rồi.” Hắn nhận mệnh cười khổ.
Nàng im lặng nằm, mặc hắn thưởng thức tay nàng, một lúc lâu sau mới mở miệng ra gọi hắn: “Khấu!”
“Sao?”
“Cha anh…” Kỳ thật cũng biết trời ưu ái hắn biết bao, tất cả những gì hắn biết, cơ hồ bao quát các ngành các nghề. Hắn không chỉ thông minh, ánh mắt độc đáo, cũng khó trách phụ thân muốn tìm hắn về.
“Hawke nói ông anh đã từ bỏ rồi.”
“Nếu có một ngày…”
“Anh sẽ không trở về.” Biết nàng lại miên man suy nghĩ, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, “Em đừng lo lắng chuyện đấy nữa.”
Nàng nhìn hắn, sau một lúc lâu, lại một lần nữa vùi đầu vào lồng ngực hắn, lên tiếng: “Vâng.”
“Anh thích nơi này.”
“Vâng.”
“Còn có tiệm cà phê đó nữa.”
“Vâng.”
“Còn cả bà chủ của tiệm nữa.”
Nàng cười khẽ ra tiếng.
“Tuy rằng anh thật nghi ngờ rằng bà chủ đó có bỏ bùa mê anh không, cho nên không có cách nào, đành phải tiếp tục ở bên cạnh.”
Nàng nhéo thắt lưng hắn, kết quả hắn lại phản ứng quá kịch liệt, thiếu chút nữa đẩy ngã nàng.
Bạch Vân kinh ngạc nhìn hắn, nở nụ cười, “Anh sợ bị cù hả?”
“Em đừng xằng bậy.” Hắn ngồi dậy, muốn ngăn cản nàng nhưng đã không còn kịp nữa, đành phải tìm cách chạy khỏi nàng.
“Bạch Vân, đừng náo loạn! Anh nói thật! Bạch Vân! ách…”
Nàng cười trêu hắn, hắn trốn đông trốn tây, sau một trận hỗn loạn, cuối cùng vẫn là nàng bị áp đảo.
“Đứng lên, anh rất nặng.” Nàng đỏ mặt đẩy đẩy hắn ra.
“Không muốn.” Con ngươi hắn đen láy tràn đầy dục vọng, hơi thở gấp gáp, cúi đầu lại gần nàng, liếm hôn môi nàng, ái muội nói: “Anh thích đè lên en.”
Phát hiện tay hắn đặt trên người nàng, nàng xấu hổ đến nói lắp bắp, “Khấu… sẽ có người phát hiện.”
“Bây giờ đã là nửa đêm, họ đều đã ngủ hết rồi.” Hắn cởi áo ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc.
Trời ạ, người đàn ông này dáng người thật là…
Nàng hai gò má phiếm hồng, khó thở nói, “Buổi tối có rất nhiều cú…”
“Yên tâm, anh che em, muốn nhìn thì sẽ nhìn anh.” Hắn nhe răng cười, gian xảo như một tên trộm.
“Không phải là vấn đề này!”
Hắn hôn nàng, ngắt lời nàng, cười trộm: “Anh biết, là tiếng kêu của em.”
Oanh một tiếng, nàng xác định bây giờ nhất định nàng đỏ từ đầu đến chân, giống hệt như con tôm luộc.
“Anh rất thích nghe, có điều là em vẫn nên kiềm chế lại một chút.”
“Khấu Thiên Ngang!” Nàng hờn dỗi đấm vào người hắn.
Hắn đã sớm có chuẩn bị nên bắt được tay nàng, tiến miệng nàng hôn nàng, còn không quên nói: “Hư.”
“Em là nói thật.” Nàng đỏ mặt nói.
Thấy nàng còn làm vẻ thật sự, hắn nhếch mép càng rộng, nhượng bộ đứng lên, một tay nàng ôm lấy vào trong phòng, miệng không quên nói: “Lần sau chúng ta sẽ tìm đảo hoang không có người để hưởng tuần trăng mật, em nhất định sẽ thích làm tình ở ngoài trời.”
“Em sẽ không.”
“Sẽ.”
“Làm sao mà anh biết được?”
“Bởi vì anh hiểu em còn hơn chính em nữa.” Hắn một lần nữa cười áp đảo nàng.
Nàng nhìn hắn một lúc lâu, rồi mới mở miệng nói: “Được rồi, có khả năng là sẽ.”
“Vịt con đến chết vẫn mạnh miệng.” Hắn cười hôn nàng.
Hắn nghĩ, hắn thật sự thật vui vẻ vì ngày đó nửa đêm đã cậy cửa sổ chạy trốn, mua bậy mua bạ vé đi đến một thành phố bất kì nào đó, lại đi bậy đi bạ qua cửa tiệm cà phê đó, nhìn bậy nhìn bạ thấy tờ giấy hồng cần tìm người giúp việc, rồi lại bấm chuông cửa của nàng, gặp nàng…
Ánh sao chiếu sáng trời đêm, gió nhẹ nhàng thổi, khiến cho rèm cửa sổ bay phấp phới.
Bên ngoài ánh trăng rọi, chỉ nghe trong phòng có tiếng cười khẽ cùng tiếng nỉ non.
Rồi đêm, thật sự hạnh phúc…
·····
Ngày lễ
Chủ quán có thai, nghỉ ba ngày.
Ba ngày sau, đến tiệm cà phê Bạch Vân sẽ tặng một quyển sách.
Hoan nghênh các vị hương thân ủng hộ.
TOÀN VĂN HOÀN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.