Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông
Chương 2: Chương 2
Hắc Khiết Minh
18/08/2014
Chương 2
Tuy rằng không ngừng nói cho chính mình phải tin tưởng vào cái gọi là nhân tính, có điều Bạch Vân vẫn tỉnh giấc lúc trời vừa sáng.
Vì sợ hắn nghĩ lầm nàng không tin hắn, nàng ở nhà đông sờ tây sờ, thuyết phục chính mình không có việc gì, kỳ thật muốn lập tức đi vào trong thăm dò xem, thật vất vả mà mãi mới có tám giờ, nàng lập tức lao xuống chỗ bãi đỗ xe.
Thời tiết lạnh, nàng tra chìa vào khoá, chiếc xe liền bắt đầu nổ máy. Nàng biết mình nên đổi xe từ sớm, nhưng nàng thật sự thích hình dáng này của nó, cho nên năm đó khi cha mất đã để lại cho nàng chiếc xe, tuy rằng nó đã sắp không dùng được, nàng vẫn đi làm lấy tiền sửa chữa cho nó, mới làm cho nó chết đi sống lại.
Trời tháng hai, bên ngoài một mảng mông lung. Cơn gió lạnh buốt từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm hai má đông lạnh của nàng đỏ lên một chút. Nàng thích loại cảm giác này, làm cho nàng thanh tỉnh rất nhiều.
Khu trung tâm thành phố tắc xe theo một đường, rồi chuyển qua ngã tư cuối cùng, nàng nhớ lại mình vất vả nhiều năm trong việc kinh doanh cà phê. Chỉ trong nháy mắt, cả người nàng không tự giác căng thẳng. Cửa sắt bị mở ra…
Đằng kia người râu xồm đứng trước cửa tiệm, mọi người rất khó bỏ qua sự tồn tại của vóc dáng cao lớn, đặc biệt hắn không chỉ cao, còn thực cường tráng. Làm nàng chạy xe lại càng lúc càng gần, mới phát giác hắn không chỉ đứng ở trước cửa tiệm, trong tay còn cầm báo với đồ lau thuỷ tinh. Hắn đang lau cửa sổ.
Nàng có chút phản ứng, thân thể tự động lái xe đỗ tại vị trí cũ, hai mắt cũng không tự chủ cứ nhìn. Lối đi bộ thường có lá rụng cũng đã sạch sẽ, tiệm cà phê như toả sáng dưới phiến lá trên phố, biểu hiện của hắn cũng thật xuất sắc, cửa sổ thuỷ tinh sạch sẽ không dính một hại bụt, mà cửa sổ cạnh nơi hắn đang đứng lại có chút bẩn.
Rồi, một con mèo nhỏ đi đến bên chân hắn, tò mò ngửa đầu nhìn hắn. Hắn phát hiện nó, ngồi xổm xuống vươn bàn tay to đặt trước mũi nó. Con mèo nhỏ đầu tiên là né tránh, sau đó nhìn thấy bàn tay to của hắn bất động, quyết định tin hắn, lại ngẩng lên nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, sờ sờ đầu của nó, lại gãi gãi cằm nó. Không đến hai ba phút, con mèo kia liền nằm xuống dưới đất cho hắn vuốt ve, thần phục hoàn toàn dưới mị lực của hắn.
“Anh dậy thật sớm.”
Nghe được âm thanh của nàng, Khấu Thiên Ngang ngẩng đầu, tâm tình có vẻ tương đương với sung sướng. “Vốn là thói quen của tôi.”
Con mèo nhỏ phát hiện sự xuất hiện của nàng, rất nhanh tiến đến bên chân nàng cọ xát.
“Có biết?”
Không biết là hắn hỏi nàng hay hỏi nó, Bạch Vân khom người vươn đôi bàn tay không lớn hơn con mèo nhỏ là mấy, ôm lấy nó, trả lời vấn đề của hắn, “Lầu hai nuôi.”
Con mèo nhỏ kêu meo meo meo meo vài tiếng, vươn móng vuốt cào cào đồng hồ trên tay nàng, nàng lấy điện thoại từ trong túi, bấm một dãy số.
“Alô, Ninh Ninh?” Nàng lui lại mấy bước, nhìn lầu hai, “Mèo của cậu lại chạy ra ngoài.”
Khấu Thiên Ngang đứng lên, tò mò đứng bên cạnh nàng, cũng ngẩng đầu nhìn hướng lầu hai. Lầu hai đột nhiên có người ló đầu ra cửa sổ, rồi có một cái giỏ được buộc dây thừng thả xuống.
Bạch Vân đem con mèo nhỏ bỏ vào giỏ, ghé miệng vào di động hỏi: “Cậu có muốn xuống dưới này ăn sáng?”
Chiếc giỏ được kéo lên chậm rãi, rồi sau đó là đôi bàn tay vươn ra khỏi cửa sổ, đem giỏ cùng dây thừng mang vào bên trong.
“Giữa trưa? Ok, tớ sẽ chuyển bị tốt.” Nàng ấn nút kết thúc cuộc trò chuyện, thấy Khấu Thiên Ngang vẫn đang trừng mắt nhìn cửa sổ.
“Nó sẽ không rơi ra chứ?”
“Không biết, tôi chưa từng thấy việc đấy.” Bạch Vân đưa điện thoại di động trở lại trong túi, không nhìn hắn thêm một cái, chỉ đẩy cửa đi vào trong tiệm.
Chuông gió ở trước cửa tiệm rung động lên tiếng, hắn cầm báo cùng dụng cụ vệ sinh theo nàng vào trong.
Khi Bạch Vân đến quầy, phát hiện hắn đã làm cơm cùng cà phê với hồng trà xong, bất giác lại sửng sốt.
Thủy tinh hắn lau sạch, làm cơm đồ uống hắn nấu ngon, đồ đạc bàn ghế hắn cũng chuyển dọn, báo chí hôm nay hắn cũng cất đúng nơi. Trên thực tế, công việc chuẩn bị trong cửa tiệm, mười thì hắn đã làm tám chín phần.
“Trước kia anh đã làm trong tiệm cà phê?” Nàng thấy hắn đến gần quầy không nhịn được mở miệng.
“Vấn đề này hẳn là cô nên hỏi ngày hôm qua?” Hắn nói đùa, vừa cất dọn dụng cụ vệ sinh, vừa nói: “Trước kia có đến tiệm cà phê học tập qua.”
“Cả việc nấu cà phê luôn?”
“Ừ.”
“Còn về điểm tâm?”
Khóe môi hắn nhếch lên một chút cười, “Hình như cũng không tệ lắm.”
Nàng nhướn mi, lấy ví tiền từ trong túi, rút nguyên tờ tiền mặt một ngàn đưa cho hắn. “Đi đến đèn xanh đèn đỏ phía trước quẹo trái một trăm mét có cái siêu thị, anh đi mua đồ nguyên liệu nấu ăn.”
“Đồ Trung Quốc hay đồ Tây?” Hắn nhận tờ tiền có giá trị.
“Thế nào cũng được, làm theo sở trường của anh.”
“Ok.” Hắn cười cười, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng cầm lấy điện thoại, vừa gọi điện thoại cho người giao cà phê, vừa nghi ngờ hắn có mang theo tờ tiền có giá trị lớn chạy trốn không.
Mười giờ đúng.
Chậm rãi đưa nước canh sườn vào trong miệng, Bạch Vân ăn chậm từng chút một, đôi mắt nhịn không được liếc người đàn ông bên cạnh.
“Thế nào?” Hắn khoanh hai tay trước ngực, khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Nàng không hề trả lời, chỉ nhìn hắn.
Khi hắn nói hắn nấu cũng không tệ, nàng cũng không hề ôm hy vọng quá lớn, ai biết được hắn chỉ nấu món đơn giản, nhưng quả thực có thể so sánh với đầu bếp khách sạn năm sao.
“Anh học ở đâu?”
“Có người bạn là đầu bếp, cũng học từ hắn một ít.” Hắn cười cười trả lời.
“Anh mua nguyên liệu đủ cho bao nhiêu khách?”
“Hẳn là đủ mười phần.”
Nàng buông dao nĩa, mỉm cười, “Vậy anh bắt đầu làm cơm đi.”
“Được.” Hắn đứng dậy, đi đến phòng bếp lại quay đầu lại, nhìn nàng hỏi: “Đúng rồi, tôi còn chưa biết.”
“Chưa biết cái gì?” Nàng sửng sốt một chút.
“Tên của cô.”
Nàng kinh ngạc bật cười, nhìn hắn nói: “Bạch Vân.”
“Bạch Vân? Là cái ở trên trời kia?”
“Là cái trên cao kia.” Nàng trêu ghẹo nói.
“Nha, vậy cô hôm nay trông thật “bụi”” Hắn trêu chọc nói.
“Thật có lỗi, lần sau sẽ thay đổi.” Nàng cười khẽ ra tiếng.
“Tôi bỏ qua lần này.” Hắn cười, quay lưng đi vào bếp.
Bạch Vân cầm dao nĩa, tiếp tục ăn cơm, mắt nhịn không được nhìn về hướng phòng bếp. Nhìn hắn thân hình cao lớn, rất khó tưởng tượng là có thể làm ra món ăn tinh xảo, tầm mắt quay lại phía bàn, nàng dùng dĩa chọc vào củ cải có khắc hình hoa kia để ăn.
Còn khắc hoa nữa. Môi hồng nhạt của nàng khẽ nhếch. Xem ra thuê hắn là nàng nhặt được của trời cho không chừng.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong tiệm. Thừa dịp khách hàng dùng cơm ra về, người đàn ông lại lau lau cái bàn, đổi đồ mới.
Bạch Vân ngồi ở quầy thu ngân tính toán một chút, đôi mắt lại không ngừng hướng tới phía hắn. Không có cách nào, muốn nàng không chú ý hắn thật sự rất khó, đặc biệt là khi hắn chiếm gần như toàn bộ không gian quầy.
Thời gian dùng để ăn trưa gần hết, nước canh sườn của hắn cũng hết rồi, nàng tuyệt không cảm thấy kinh ngạc, điều này cũng là hiển nhiên. Lại nữa, cứ như sử dụng ma thuật, hắn lấy ra cái bóng đèn, thay cái đèn chập chờn chiếu sáng, sau đó lại sửa vòi nước.
Nàng không hề hỏi hắn làm thế nào lại tìm thấy được vì dù sao chính nàng cũng không biết dụng cụ để ở đâu, chính là nhìn hắn rất quen thuộc với công việc kia, rồi mới bắt đầu nghi ngờ có phải trước đây hắn làm thợ điện nước, hoặc là… lại có một người bạn làm về điện nước?
Hắn đột nhiên xoay người lấy cái cờ lê được đặt ở một bên, phát hiện nàng nhìn chăm chú.
“Có gì không đúng?”
“Không hề.” Có chút hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân hơi hơi nóng lên, thu hồi tầm mắt còn lại nhìn đi nơi khác.
Khóe miệng hắn bất giác giơ lên không tiếng động, nhưng không nói gì, chỉ tiếp công việc của mình.
Điện thoại vang lên, Bạch Vân đi ra nghe điện thoại.
“Alô, tôi là Bạch Vân của tiệm cà phê.”
Nghe thấy tiếng của đối phương khiến nàng sửng sốt một chút. “Hạo Đình, sao vậy?”
Hắn thu thập dụng cụ, tuy rằng không hề xoay người, hai tai lại không nhịn được mà dỏng lên nghe.
Như là nghe thấy tin tức đáng sợ, nàng vội vàng đứng bật dậy, biến sắc nói: “Nói địa chỉ đi.”
Nàng cầm lấy bút, viết lại địa chỉ, rồi đọc lại lần nữa địa chỉ cho đối phương, rồi lại viết viết cái gì vào tờ giấy địa chỉ. “Ok, tôi đến ngay đây.”
Sau khi dập điện thoại, nàng lập tức thu thập một số thứ trên bàn.
“Có chuyện gì sao?” Hắn tò mò hỏi.
“Bạn tôi có chuyện, tôi ra ngoài một chút.” Bạch Vân cầm lấy chìa khóa cùng ví da, rồi nhanh tay viết một số điện thoại lên giấy. “Tối nay sẽ có người mang cà phê đến, anh kiểm tra kĩ. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho số điện thoại này. Nếu có người đến tìm tôi, hỏi rõ ràng đối phương là ai, có chuyện gì? Đừng tùy tiện đưa số điện thoại của tôi cho người ta.”
Nàng nói xong vội vàng đi ra khỏi quầy, vừa ra đến trước cửa lại quay đầu nói: “Chờ lát nữa nếu không có khách anh có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng 4 giờ phải nhớ mở cửa, còn có, gọi điện gọi người đến sửa băng cơ, số điện thoại ở tờ giấy đặt cạnh laptop. Còn nữa, anh đừng pha cà phê, nếu có khách đến uống, cứ nói đã bán hết rồi.”
“Ok, biết rồi.”
“Cám ơn.” Nàng mỉm cười, xoay người rồi đi ra ngoài.
Tiếng chuông gió vang lên rồi ngừng lại, thân ảnh của nàng biến mất vào trong xe.
Trong tiệm chỉ còn hai người khách, nhạc nhẹ du dương quanh quẩn trong không khí. Việc cần làm cũng đã làm, gọi điện thoại cũng đã gọi, còn lại hai vị khách cũng sớm tính tiền rồi ra về. Nói thực, rất lâu rồi hắn không nhàn nhã ngồi xuống nghỉ ngơi như vậy, nhưng cái tiệm này thật sự là có mị lực khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh.
Trong tiệm mọi thứ cơ hồ đều làm bằng gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, trong không khí trừ hương cà phê còn có mùi gỗ thoang thoảng. Phía trước cửa tiệm tản nhạt mờ ảo một ánh đèn, đèn tuy không đủ sáng nhưng lại phát ra một loại ánh sáng ấm áp. Ở mỗi bàn nàng đều đặt lên một chiếc đèn nhỏ, giúp mọi người có thể đọc sách cũng như viết lách.
Trên tường nàng cũng không trang trí gì nhiều, chỉ treo một bức ảnh đen trắng mộc mạc, trong đó có một con chó đang ngủ, còn có một ông già với khuôn mặt đã có những nếp nhăn, xung quanh là rừng cây phong diệp, cuối cùng là chiếc đầu tàu với khói đen nghi ngút. Hắn thích cảm giác ưu nhàn này, hắn nghĩ khi đi qua tiệm này, khách cũng là bị không khí ấm áp này hấp dẫn vào.
Lấy sách báo từ chỗ để sách báo, hắn ngồi ở trên quầy, theo thói quen lại bắt đầu lật xem tin tức ngày hôm nay. Đằng sau quầy đồng hồ đã vang lên mười tiếng. Hắn quay đầu liếc cái đồng hồ kia một cái, rồi mới nhìn về phía con đường ngoài cửa. Trên đường, không thấy bóng dáng chiếc xe như rùa vàng kia, hắn bắt đầu có chút lo lắng đứng lên.
Lúc năm giờ, nàng có gọi điện nói nàng có thể về buổi tối, nhưng hiện tại đã sắp mười giờ, đây cũng không thể nói là chỉ chậm một chút.
Buổi tối đông khách hắn cũng đã đoán được, mặc dù có chút bận, có điều cũng nằm trong phạm vi hắn có thể ứng phó; nhưng thật ra hắn chưa từng nghĩ có được bà chủ lại tin như vậy. Khách hàng nơi này đa số đều là khách quen, cả một ngày, hắn cơ hồ đều là giải thích thân phận mới của chính mình, còn có chủ quán cũng không hề đổi người, chỉ đi có việc. Hắn nói cái này thành quen, rồi phát hiện nàng rất có duyên, nhưng ngoài viêc biết nàng vẫn độc thân, vẻ ngoài cùng cá tính tốt, nhưng tựa hồ không có ai hiểu biết nàng nhiều.
Nàng là có đam mê, chứ không chỉ đơn thuần là chủ tiệm cà phê. Lại lần nữa liếc mắt ra đường ngoài cửa sổ, nàng đã mở cửa xe xuất hiện ở ngoài cửa. Hắn nhẹ nhàng thở ra, khi nàng đẩy cửa vào lại phát hiện, thần sắc có chút mệt mỏi.
“Có khỏe không?” Hai người cơ hồ trăm miệng một lời, hắn cùng nàng song song một chút, lại cùng mở miệng: “Tốt.”
Hắn cười cười, rót ly nước đưa cho nàng.
Bạch Vân mỉm cười nhẹ, đến ngồi ở quầy. “Buổi tối trong tiệm thế nào?”
“Bình thường.”
Nàng uống ngụm nước, có chút ngại ngùng nói: “Thật có lỗi, lần đầu tiên anh đi làm lại để anh một mình làm việc ở nơi này.”
“Không sao, tôi vẫn có thể làm được.” Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, hắn nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Tôi có người bạn mang thai chẳng may ngã từ cầu thang lầu trên xuống, làm chồng cô ấy cùng mọi người sợ hãi.”
“Cô ấy có khỏe không?”
“Ừm.” Bạch Vân thở nhẹ ra một hơi, “Không có gì trở ngại, chỉ là phải nằm viện vài ngày để an thai.”
“Tình cảm hai người hẳn là tốt lắm.”
Nàng thưởng thức màu xanh lam của chén thủy tinh, gật đầu, “Chúng tôi có vài cái giao tình tốt lắm.”
“Vài cái?” Hắn tò mò.
Bạch Vân nhìn hắn một cái, thản nhiên cười cười, “Sau này anh sẽ gặp, các cô ấy thường xuyên đến đây.”
Có người khách đến quầy tính tiền, sau khi tính tiền hắn quay người lại, phát hiện Bạch Vân tự thu dọn chén bát trên bàn. Hắn cũng không hề nói gì, chỉ đơn giản đi đến phòng bếp lấy cơm cho nàng.
“Cô hẳn là vẫn chưa ăn?” Hắn nói, một bên lại tiếp lấy chén bát vừa tay nàng.
Nàng sửng sốt một chút, cũng không hề kháng cự, chỉ thuận theo lấy cơm, tìm vị trí để ngồi xuống ăn cơm.
Canh nóng, mà đồ ăn cũng nóng. Nàng biết đây là hắn để lại cho nàng, bởi vì hiện tại đã qua thời gian dùng bữa từ lâu. Vụng trộm nhìn thoáng qua người đàn ông đang rửa chén ở quầy, nàng thật sự càng ngày càng cảm thấy vận may đến với mình.
Sau khi nàng phát hiện hắn sửa lại sàn nhà tốt lắm, lại càng thêm xác định. Qua vài ngày, mọi việc càng thuận lợi hơn.
Hắn hoàn toàn không hề có gì bất lương, Bạch Vân bắt đầu cảm thấy trước kia kì lạ vì sao mình không lo tìm nhân viên chính thức cho tiệm, mà kiên trì muốn tìm học sinh vừa học vừa làm. Mỗi ngày người đàn ông này đều ở trong căn phòng nhỏ, hơn nữa hắn hiển nhiên lại thích ở trong đó.
Nàng càng ngày càng có thói quen đến tiệm sớm, nhìn hắn luôn luôn đứng lau cửa thuỷ tinh, cũng bắt đầu có thói quen nhìn thân hình cao lớn của hắn ở quầy làm việc. Mới đầu nàng còn lo lắng thân hình to lớn vạm vỡ của hắn sẽ làm vỡ bát đũa, nhưng sự thật chứng minh đó chỉ là lo nghĩ viển vông, hắn so với đa số học sinh vừa làm vừa học kia thì linh hoạt hơn nhiều, hơn nữa càng ngày càng tốt.
Có điều, người đàn ông này cũng có thói quen, như là mỗi ngày nhất định phải đọc báo. Mới nhìn nàng còn tưởng hắn còn đi tìm việc làm, mãi đến sau này nhìn hắn vẫn tiếp tục đọc báo, cũng không phải chọn chuyên mục mà xem, mà là xem tất cả các tin tức, từ quốc tế, xã hội, tài chính và kinh tế, thể dục, giải trí, thậm chí quảng cáo và tìm người, thông báo tin buồn, hắn một cái cũng không buông tha.
Hắn còn có một thói quen xấu là hút thuốc, nhưng lại nhắc nhở khách không được hút thuốc!
“Tiên sinh, ở đây cấm hút thuốc.”
“Nhưng anh…”
“Chính là không được.” Hắn cười khoe hàm răng trắng noãn, hàm răng kia không hề bị vàng, cười đến khủng bố, “Tôi đang cai thuốc.”
Sau khi người khách sẵn sàng từ bỏ điếu thuốc, nàng cảm thấy hắn vừa tươi cười, vừa như hùng hổ khủng bố người khác. Vốn nàng tưởng đấy chỉ là phương pháp hắn nói với khách hàng, về sau mới biết là hắn thực sự cai thuốc, bởi vì hắn ngắm nhìn cái bật lửa, rồi khi nàng nhớ hắn có nói hắn muốn cai thuốc, rồi sau đó lại thấy hắn cho bật lửa vào ngăn bàn.
Hắn cũng thích nhìn người khác, cũng giống như nàng, chỉ là hắn so với nàng càng nhìn không có dấu vết, càng thêm cẩn thận.
Khi trong tiệm có người, hắn nhìn người trong tiệm, khi trong tiệm không có người, hắn lại nhìn người ở ngoài đường. Có lúc, hắn nghĩ nàng không phát hiện ra, hắn lại nhìn nàng, tựa như khi nàng nhìn hắn.
Nàng không hiểu được nguyên nhân nàng tới đây, nhưng nàng đối với hắn cũng tạm thời có kết luận. Hắn, không phải kẻ lang thang, không phải kẻ điên, đang cai thuốc, yêu thích sách báo… Chỉ là có râu xồm kỳ quái!
Ý tưởng này làm nàng nhếch lên khoé miệng, làm ấn nhầm phím lên bàn phím máy tính. Thở dài, nàng tính sai số, lại gõ lại máy tính, kiểm tra lại chi tiêu tháng này.
“Chào mừng quý khách.”
Một người khách đẩy cửa vào, gọi cà phê Brazil, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Hắn đổ hai thìa cà phê, mài nhỏ thành bột rồi đổ vào ly thuỷ tinh. Đổ nước, bột cà phê bay lên theo làn nước trong ly thuỷ tinh, hắn quấy một chút, hoà chung cà phê trong làn nước, động tác tương đối thuần thục. Xác định hắn có thể làm được, Bạch Vân tiếp tục cúi đầu tính toán sổ sách, một lát sau, một đĩa pizza nhỏ xuất hiện.
“Ha ha, thử xem sao.” Hắn nhìn nàng nói, “Là tôi làm thử.”
Nàng nhìn hắn một cái, tay liền cầm lấy một miếng, cắn một ngụm.
“Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Hắn nở nụ cười, khoé miệng cứ thế mà dần dần nhếch lên.
Hắn luôn hỏi những vấn đề tương tự, nàng cũng luôn trả lời giống nhau, rồi ngày hôm sau đồ ăn đó lại xuất hiện thêm ở trong tiệm.
Một ly cà phê không thêm đường đưa đến trước mắt nàng, nàng theo thói quen đưa tay nhận lấy, phối hợp với hương vị của pizza, một lần nữa lại đem sự chú ý chuyển sang sổ sách. Hắn đứng một bên lau cái ly, khi có khách đến tính tiền, ngẫu nhiên lại là khách quen, Bạch Vân mới ngẩng đầu nói với người ta vài câu. Đây là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất, sau khi hắn đến đây, nàng trở nên nhàn nhã hẳn lên.
Nàng lấy tiểu thuyết ra đọc, hắn cũng lật báo cùng tạp chí buôn bán. Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, cho đến giờ ăn bữa trưa, hai người lại lần nữa công việc lu bù cả lên, mãi đến sau tám, chín giờ, mới có thể trở nên thoải mái một chút, lại thêm năm ba người khách đến muốn uống cà phê, có người đọc sách, có người nói chuyện phiếm, mãi cho đến hơn rạng sáng một chút.
Sau khi đóng tiệm, hắn sửa sang lại tiệm, nàng thì tính toán lại tiền chi tiêu. Mọi chuyện trong tiệm đều đã xong, hắn nhìn nàng lên xe, mới kéo hạ cửa sắt.
Một ngày, cứ như vậy đi qua. Mấy năm trôi qua, lần đầu tiên nàng có cảm giác không khí thoáng đãng. Sau khi lái xe về nhà, nàng thậm chí còn có sức nằm trong bồn tắm hưởng thụ dòng nước ấm, mà không phải là buồn ngủ tắm rửa qua loa, ngay cả tóc cũng không sấy mà lăn lên giường nằm chết luôn ở đấy.
Sau khi rửa mặt, nàng không nhịn được trừng chính mình trong gương. Không biết là hắn cảm thấy nàng như thế nào? Nàng biết vẻ ngoàicủa mình không kiều diễm như La Lan, không hề đáng yêu như A Phương, không hề ngọt ngào như Nông Nông, cũng không như Uy Uy có cái lạnh lùng đầy uy nghiêm.
Khi học trung học, nàng ở trong nhóm năm người, bề ngoài bình thường, cá tính cũng không hề có gì đặc sắc, nàng thủy chung là không có gì như bốn người kia, mọi người luôn nhìn đến bốn, rồi mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Nói thực ra, như vậy cũng không có gì không tốt, bởi vậy làm nàng có thời gian đi quan sát ngời khác, hơn nữa học được rất nhiều, cũng thấy rõ không ít chuyện. Nàng thích nhìn người, cho nên sau này mới mở tiệm cà phê…
Đưa bàn tay lên chạm gương mặt chính mình, nàng sờ khắp khuôn mặt, đánh giá. Đây là lần đầu tiên, có người cùng thói quen với nàng. Hắn nhìn thấy gì đây? Ở trong mắt hắn, nàng là dáng vẻ gì? Bà chủ tiệm cà phê? Cô gái ba mươi tuổi vẫn độc thân? Cô gái có diện mạo bình thường?
Tự cười giễu bản thân, Bạch Vân lấy khăn mặt lau tóc rồi đi ra khỏi nhà tắm. Lên lầu, nàng ngồi trước bàn trang điểm để sấy tóc, sau khi tắt đi cái đèn sáng, bật đèn ngủ, cầm lấy quyển tiểu thuyết sáng chưa đọc hết mang lên chiếc giường ấm ấp, chọn lấy vị trí thoải mái, tiếp tục đọc chương tiếp theo, thẳng đến khi ngủ.
Tuy rằng không ngừng nói cho chính mình phải tin tưởng vào cái gọi là nhân tính, có điều Bạch Vân vẫn tỉnh giấc lúc trời vừa sáng.
Vì sợ hắn nghĩ lầm nàng không tin hắn, nàng ở nhà đông sờ tây sờ, thuyết phục chính mình không có việc gì, kỳ thật muốn lập tức đi vào trong thăm dò xem, thật vất vả mà mãi mới có tám giờ, nàng lập tức lao xuống chỗ bãi đỗ xe.
Thời tiết lạnh, nàng tra chìa vào khoá, chiếc xe liền bắt đầu nổ máy. Nàng biết mình nên đổi xe từ sớm, nhưng nàng thật sự thích hình dáng này của nó, cho nên năm đó khi cha mất đã để lại cho nàng chiếc xe, tuy rằng nó đã sắp không dùng được, nàng vẫn đi làm lấy tiền sửa chữa cho nó, mới làm cho nó chết đi sống lại.
Trời tháng hai, bên ngoài một mảng mông lung. Cơn gió lạnh buốt từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm hai má đông lạnh của nàng đỏ lên một chút. Nàng thích loại cảm giác này, làm cho nàng thanh tỉnh rất nhiều.
Khu trung tâm thành phố tắc xe theo một đường, rồi chuyển qua ngã tư cuối cùng, nàng nhớ lại mình vất vả nhiều năm trong việc kinh doanh cà phê. Chỉ trong nháy mắt, cả người nàng không tự giác căng thẳng. Cửa sắt bị mở ra…
Đằng kia người râu xồm đứng trước cửa tiệm, mọi người rất khó bỏ qua sự tồn tại của vóc dáng cao lớn, đặc biệt hắn không chỉ cao, còn thực cường tráng. Làm nàng chạy xe lại càng lúc càng gần, mới phát giác hắn không chỉ đứng ở trước cửa tiệm, trong tay còn cầm báo với đồ lau thuỷ tinh. Hắn đang lau cửa sổ.
Nàng có chút phản ứng, thân thể tự động lái xe đỗ tại vị trí cũ, hai mắt cũng không tự chủ cứ nhìn. Lối đi bộ thường có lá rụng cũng đã sạch sẽ, tiệm cà phê như toả sáng dưới phiến lá trên phố, biểu hiện của hắn cũng thật xuất sắc, cửa sổ thuỷ tinh sạch sẽ không dính một hại bụt, mà cửa sổ cạnh nơi hắn đang đứng lại có chút bẩn.
Rồi, một con mèo nhỏ đi đến bên chân hắn, tò mò ngửa đầu nhìn hắn. Hắn phát hiện nó, ngồi xổm xuống vươn bàn tay to đặt trước mũi nó. Con mèo nhỏ đầu tiên là né tránh, sau đó nhìn thấy bàn tay to của hắn bất động, quyết định tin hắn, lại ngẩng lên nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, sờ sờ đầu của nó, lại gãi gãi cằm nó. Không đến hai ba phút, con mèo kia liền nằm xuống dưới đất cho hắn vuốt ve, thần phục hoàn toàn dưới mị lực của hắn.
“Anh dậy thật sớm.”
Nghe được âm thanh của nàng, Khấu Thiên Ngang ngẩng đầu, tâm tình có vẻ tương đương với sung sướng. “Vốn là thói quen của tôi.”
Con mèo nhỏ phát hiện sự xuất hiện của nàng, rất nhanh tiến đến bên chân nàng cọ xát.
“Có biết?”
Không biết là hắn hỏi nàng hay hỏi nó, Bạch Vân khom người vươn đôi bàn tay không lớn hơn con mèo nhỏ là mấy, ôm lấy nó, trả lời vấn đề của hắn, “Lầu hai nuôi.”
Con mèo nhỏ kêu meo meo meo meo vài tiếng, vươn móng vuốt cào cào đồng hồ trên tay nàng, nàng lấy điện thoại từ trong túi, bấm một dãy số.
“Alô, Ninh Ninh?” Nàng lui lại mấy bước, nhìn lầu hai, “Mèo của cậu lại chạy ra ngoài.”
Khấu Thiên Ngang đứng lên, tò mò đứng bên cạnh nàng, cũng ngẩng đầu nhìn hướng lầu hai. Lầu hai đột nhiên có người ló đầu ra cửa sổ, rồi có một cái giỏ được buộc dây thừng thả xuống.
Bạch Vân đem con mèo nhỏ bỏ vào giỏ, ghé miệng vào di động hỏi: “Cậu có muốn xuống dưới này ăn sáng?”
Chiếc giỏ được kéo lên chậm rãi, rồi sau đó là đôi bàn tay vươn ra khỏi cửa sổ, đem giỏ cùng dây thừng mang vào bên trong.
“Giữa trưa? Ok, tớ sẽ chuyển bị tốt.” Nàng ấn nút kết thúc cuộc trò chuyện, thấy Khấu Thiên Ngang vẫn đang trừng mắt nhìn cửa sổ.
“Nó sẽ không rơi ra chứ?”
“Không biết, tôi chưa từng thấy việc đấy.” Bạch Vân đưa điện thoại di động trở lại trong túi, không nhìn hắn thêm một cái, chỉ đẩy cửa đi vào trong tiệm.
Chuông gió ở trước cửa tiệm rung động lên tiếng, hắn cầm báo cùng dụng cụ vệ sinh theo nàng vào trong.
Khi Bạch Vân đến quầy, phát hiện hắn đã làm cơm cùng cà phê với hồng trà xong, bất giác lại sửng sốt.
Thủy tinh hắn lau sạch, làm cơm đồ uống hắn nấu ngon, đồ đạc bàn ghế hắn cũng chuyển dọn, báo chí hôm nay hắn cũng cất đúng nơi. Trên thực tế, công việc chuẩn bị trong cửa tiệm, mười thì hắn đã làm tám chín phần.
“Trước kia anh đã làm trong tiệm cà phê?” Nàng thấy hắn đến gần quầy không nhịn được mở miệng.
“Vấn đề này hẳn là cô nên hỏi ngày hôm qua?” Hắn nói đùa, vừa cất dọn dụng cụ vệ sinh, vừa nói: “Trước kia có đến tiệm cà phê học tập qua.”
“Cả việc nấu cà phê luôn?”
“Ừ.”
“Còn về điểm tâm?”
Khóe môi hắn nhếch lên một chút cười, “Hình như cũng không tệ lắm.”
Nàng nhướn mi, lấy ví tiền từ trong túi, rút nguyên tờ tiền mặt một ngàn đưa cho hắn. “Đi đến đèn xanh đèn đỏ phía trước quẹo trái một trăm mét có cái siêu thị, anh đi mua đồ nguyên liệu nấu ăn.”
“Đồ Trung Quốc hay đồ Tây?” Hắn nhận tờ tiền có giá trị.
“Thế nào cũng được, làm theo sở trường của anh.”
“Ok.” Hắn cười cười, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng cầm lấy điện thoại, vừa gọi điện thoại cho người giao cà phê, vừa nghi ngờ hắn có mang theo tờ tiền có giá trị lớn chạy trốn không.
Mười giờ đúng.
Chậm rãi đưa nước canh sườn vào trong miệng, Bạch Vân ăn chậm từng chút một, đôi mắt nhịn không được liếc người đàn ông bên cạnh.
“Thế nào?” Hắn khoanh hai tay trước ngực, khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Nàng không hề trả lời, chỉ nhìn hắn.
Khi hắn nói hắn nấu cũng không tệ, nàng cũng không hề ôm hy vọng quá lớn, ai biết được hắn chỉ nấu món đơn giản, nhưng quả thực có thể so sánh với đầu bếp khách sạn năm sao.
“Anh học ở đâu?”
“Có người bạn là đầu bếp, cũng học từ hắn một ít.” Hắn cười cười trả lời.
“Anh mua nguyên liệu đủ cho bao nhiêu khách?”
“Hẳn là đủ mười phần.”
Nàng buông dao nĩa, mỉm cười, “Vậy anh bắt đầu làm cơm đi.”
“Được.” Hắn đứng dậy, đi đến phòng bếp lại quay đầu lại, nhìn nàng hỏi: “Đúng rồi, tôi còn chưa biết.”
“Chưa biết cái gì?” Nàng sửng sốt một chút.
“Tên của cô.”
Nàng kinh ngạc bật cười, nhìn hắn nói: “Bạch Vân.”
“Bạch Vân? Là cái ở trên trời kia?”
“Là cái trên cao kia.” Nàng trêu ghẹo nói.
“Nha, vậy cô hôm nay trông thật “bụi”” Hắn trêu chọc nói.
“Thật có lỗi, lần sau sẽ thay đổi.” Nàng cười khẽ ra tiếng.
“Tôi bỏ qua lần này.” Hắn cười, quay lưng đi vào bếp.
Bạch Vân cầm dao nĩa, tiếp tục ăn cơm, mắt nhịn không được nhìn về hướng phòng bếp. Nhìn hắn thân hình cao lớn, rất khó tưởng tượng là có thể làm ra món ăn tinh xảo, tầm mắt quay lại phía bàn, nàng dùng dĩa chọc vào củ cải có khắc hình hoa kia để ăn.
Còn khắc hoa nữa. Môi hồng nhạt của nàng khẽ nhếch. Xem ra thuê hắn là nàng nhặt được của trời cho không chừng.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong tiệm. Thừa dịp khách hàng dùng cơm ra về, người đàn ông lại lau lau cái bàn, đổi đồ mới.
Bạch Vân ngồi ở quầy thu ngân tính toán một chút, đôi mắt lại không ngừng hướng tới phía hắn. Không có cách nào, muốn nàng không chú ý hắn thật sự rất khó, đặc biệt là khi hắn chiếm gần như toàn bộ không gian quầy.
Thời gian dùng để ăn trưa gần hết, nước canh sườn của hắn cũng hết rồi, nàng tuyệt không cảm thấy kinh ngạc, điều này cũng là hiển nhiên. Lại nữa, cứ như sử dụng ma thuật, hắn lấy ra cái bóng đèn, thay cái đèn chập chờn chiếu sáng, sau đó lại sửa vòi nước.
Nàng không hề hỏi hắn làm thế nào lại tìm thấy được vì dù sao chính nàng cũng không biết dụng cụ để ở đâu, chính là nhìn hắn rất quen thuộc với công việc kia, rồi mới bắt đầu nghi ngờ có phải trước đây hắn làm thợ điện nước, hoặc là… lại có một người bạn làm về điện nước?
Hắn đột nhiên xoay người lấy cái cờ lê được đặt ở một bên, phát hiện nàng nhìn chăm chú.
“Có gì không đúng?”
“Không hề.” Có chút hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân hơi hơi nóng lên, thu hồi tầm mắt còn lại nhìn đi nơi khác.
Khóe miệng hắn bất giác giơ lên không tiếng động, nhưng không nói gì, chỉ tiếp công việc của mình.
Điện thoại vang lên, Bạch Vân đi ra nghe điện thoại.
“Alô, tôi là Bạch Vân của tiệm cà phê.”
Nghe thấy tiếng của đối phương khiến nàng sửng sốt một chút. “Hạo Đình, sao vậy?”
Hắn thu thập dụng cụ, tuy rằng không hề xoay người, hai tai lại không nhịn được mà dỏng lên nghe.
Như là nghe thấy tin tức đáng sợ, nàng vội vàng đứng bật dậy, biến sắc nói: “Nói địa chỉ đi.”
Nàng cầm lấy bút, viết lại địa chỉ, rồi đọc lại lần nữa địa chỉ cho đối phương, rồi lại viết viết cái gì vào tờ giấy địa chỉ. “Ok, tôi đến ngay đây.”
Sau khi dập điện thoại, nàng lập tức thu thập một số thứ trên bàn.
“Có chuyện gì sao?” Hắn tò mò hỏi.
“Bạn tôi có chuyện, tôi ra ngoài một chút.” Bạch Vân cầm lấy chìa khóa cùng ví da, rồi nhanh tay viết một số điện thoại lên giấy. “Tối nay sẽ có người mang cà phê đến, anh kiểm tra kĩ. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho số điện thoại này. Nếu có người đến tìm tôi, hỏi rõ ràng đối phương là ai, có chuyện gì? Đừng tùy tiện đưa số điện thoại của tôi cho người ta.”
Nàng nói xong vội vàng đi ra khỏi quầy, vừa ra đến trước cửa lại quay đầu nói: “Chờ lát nữa nếu không có khách anh có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng 4 giờ phải nhớ mở cửa, còn có, gọi điện gọi người đến sửa băng cơ, số điện thoại ở tờ giấy đặt cạnh laptop. Còn nữa, anh đừng pha cà phê, nếu có khách đến uống, cứ nói đã bán hết rồi.”
“Ok, biết rồi.”
“Cám ơn.” Nàng mỉm cười, xoay người rồi đi ra ngoài.
Tiếng chuông gió vang lên rồi ngừng lại, thân ảnh của nàng biến mất vào trong xe.
Trong tiệm chỉ còn hai người khách, nhạc nhẹ du dương quanh quẩn trong không khí. Việc cần làm cũng đã làm, gọi điện thoại cũng đã gọi, còn lại hai vị khách cũng sớm tính tiền rồi ra về. Nói thực, rất lâu rồi hắn không nhàn nhã ngồi xuống nghỉ ngơi như vậy, nhưng cái tiệm này thật sự là có mị lực khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh.
Trong tiệm mọi thứ cơ hồ đều làm bằng gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, trong không khí trừ hương cà phê còn có mùi gỗ thoang thoảng. Phía trước cửa tiệm tản nhạt mờ ảo một ánh đèn, đèn tuy không đủ sáng nhưng lại phát ra một loại ánh sáng ấm áp. Ở mỗi bàn nàng đều đặt lên một chiếc đèn nhỏ, giúp mọi người có thể đọc sách cũng như viết lách.
Trên tường nàng cũng không trang trí gì nhiều, chỉ treo một bức ảnh đen trắng mộc mạc, trong đó có một con chó đang ngủ, còn có một ông già với khuôn mặt đã có những nếp nhăn, xung quanh là rừng cây phong diệp, cuối cùng là chiếc đầu tàu với khói đen nghi ngút. Hắn thích cảm giác ưu nhàn này, hắn nghĩ khi đi qua tiệm này, khách cũng là bị không khí ấm áp này hấp dẫn vào.
Lấy sách báo từ chỗ để sách báo, hắn ngồi ở trên quầy, theo thói quen lại bắt đầu lật xem tin tức ngày hôm nay. Đằng sau quầy đồng hồ đã vang lên mười tiếng. Hắn quay đầu liếc cái đồng hồ kia một cái, rồi mới nhìn về phía con đường ngoài cửa. Trên đường, không thấy bóng dáng chiếc xe như rùa vàng kia, hắn bắt đầu có chút lo lắng đứng lên.
Lúc năm giờ, nàng có gọi điện nói nàng có thể về buổi tối, nhưng hiện tại đã sắp mười giờ, đây cũng không thể nói là chỉ chậm một chút.
Buổi tối đông khách hắn cũng đã đoán được, mặc dù có chút bận, có điều cũng nằm trong phạm vi hắn có thể ứng phó; nhưng thật ra hắn chưa từng nghĩ có được bà chủ lại tin như vậy. Khách hàng nơi này đa số đều là khách quen, cả một ngày, hắn cơ hồ đều là giải thích thân phận mới của chính mình, còn có chủ quán cũng không hề đổi người, chỉ đi có việc. Hắn nói cái này thành quen, rồi phát hiện nàng rất có duyên, nhưng ngoài viêc biết nàng vẫn độc thân, vẻ ngoài cùng cá tính tốt, nhưng tựa hồ không có ai hiểu biết nàng nhiều.
Nàng là có đam mê, chứ không chỉ đơn thuần là chủ tiệm cà phê. Lại lần nữa liếc mắt ra đường ngoài cửa sổ, nàng đã mở cửa xe xuất hiện ở ngoài cửa. Hắn nhẹ nhàng thở ra, khi nàng đẩy cửa vào lại phát hiện, thần sắc có chút mệt mỏi.
“Có khỏe không?” Hai người cơ hồ trăm miệng một lời, hắn cùng nàng song song một chút, lại cùng mở miệng: “Tốt.”
Hắn cười cười, rót ly nước đưa cho nàng.
Bạch Vân mỉm cười nhẹ, đến ngồi ở quầy. “Buổi tối trong tiệm thế nào?”
“Bình thường.”
Nàng uống ngụm nước, có chút ngại ngùng nói: “Thật có lỗi, lần đầu tiên anh đi làm lại để anh một mình làm việc ở nơi này.”
“Không sao, tôi vẫn có thể làm được.” Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, hắn nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Tôi có người bạn mang thai chẳng may ngã từ cầu thang lầu trên xuống, làm chồng cô ấy cùng mọi người sợ hãi.”
“Cô ấy có khỏe không?”
“Ừm.” Bạch Vân thở nhẹ ra một hơi, “Không có gì trở ngại, chỉ là phải nằm viện vài ngày để an thai.”
“Tình cảm hai người hẳn là tốt lắm.”
Nàng thưởng thức màu xanh lam của chén thủy tinh, gật đầu, “Chúng tôi có vài cái giao tình tốt lắm.”
“Vài cái?” Hắn tò mò.
Bạch Vân nhìn hắn một cái, thản nhiên cười cười, “Sau này anh sẽ gặp, các cô ấy thường xuyên đến đây.”
Có người khách đến quầy tính tiền, sau khi tính tiền hắn quay người lại, phát hiện Bạch Vân tự thu dọn chén bát trên bàn. Hắn cũng không hề nói gì, chỉ đơn giản đi đến phòng bếp lấy cơm cho nàng.
“Cô hẳn là vẫn chưa ăn?” Hắn nói, một bên lại tiếp lấy chén bát vừa tay nàng.
Nàng sửng sốt một chút, cũng không hề kháng cự, chỉ thuận theo lấy cơm, tìm vị trí để ngồi xuống ăn cơm.
Canh nóng, mà đồ ăn cũng nóng. Nàng biết đây là hắn để lại cho nàng, bởi vì hiện tại đã qua thời gian dùng bữa từ lâu. Vụng trộm nhìn thoáng qua người đàn ông đang rửa chén ở quầy, nàng thật sự càng ngày càng cảm thấy vận may đến với mình.
Sau khi nàng phát hiện hắn sửa lại sàn nhà tốt lắm, lại càng thêm xác định. Qua vài ngày, mọi việc càng thuận lợi hơn.
Hắn hoàn toàn không hề có gì bất lương, Bạch Vân bắt đầu cảm thấy trước kia kì lạ vì sao mình không lo tìm nhân viên chính thức cho tiệm, mà kiên trì muốn tìm học sinh vừa học vừa làm. Mỗi ngày người đàn ông này đều ở trong căn phòng nhỏ, hơn nữa hắn hiển nhiên lại thích ở trong đó.
Nàng càng ngày càng có thói quen đến tiệm sớm, nhìn hắn luôn luôn đứng lau cửa thuỷ tinh, cũng bắt đầu có thói quen nhìn thân hình cao lớn của hắn ở quầy làm việc. Mới đầu nàng còn lo lắng thân hình to lớn vạm vỡ của hắn sẽ làm vỡ bát đũa, nhưng sự thật chứng minh đó chỉ là lo nghĩ viển vông, hắn so với đa số học sinh vừa làm vừa học kia thì linh hoạt hơn nhiều, hơn nữa càng ngày càng tốt.
Có điều, người đàn ông này cũng có thói quen, như là mỗi ngày nhất định phải đọc báo. Mới nhìn nàng còn tưởng hắn còn đi tìm việc làm, mãi đến sau này nhìn hắn vẫn tiếp tục đọc báo, cũng không phải chọn chuyên mục mà xem, mà là xem tất cả các tin tức, từ quốc tế, xã hội, tài chính và kinh tế, thể dục, giải trí, thậm chí quảng cáo và tìm người, thông báo tin buồn, hắn một cái cũng không buông tha.
Hắn còn có một thói quen xấu là hút thuốc, nhưng lại nhắc nhở khách không được hút thuốc!
“Tiên sinh, ở đây cấm hút thuốc.”
“Nhưng anh…”
“Chính là không được.” Hắn cười khoe hàm răng trắng noãn, hàm răng kia không hề bị vàng, cười đến khủng bố, “Tôi đang cai thuốc.”
Sau khi người khách sẵn sàng từ bỏ điếu thuốc, nàng cảm thấy hắn vừa tươi cười, vừa như hùng hổ khủng bố người khác. Vốn nàng tưởng đấy chỉ là phương pháp hắn nói với khách hàng, về sau mới biết là hắn thực sự cai thuốc, bởi vì hắn ngắm nhìn cái bật lửa, rồi khi nàng nhớ hắn có nói hắn muốn cai thuốc, rồi sau đó lại thấy hắn cho bật lửa vào ngăn bàn.
Hắn cũng thích nhìn người khác, cũng giống như nàng, chỉ là hắn so với nàng càng nhìn không có dấu vết, càng thêm cẩn thận.
Khi trong tiệm có người, hắn nhìn người trong tiệm, khi trong tiệm không có người, hắn lại nhìn người ở ngoài đường. Có lúc, hắn nghĩ nàng không phát hiện ra, hắn lại nhìn nàng, tựa như khi nàng nhìn hắn.
Nàng không hiểu được nguyên nhân nàng tới đây, nhưng nàng đối với hắn cũng tạm thời có kết luận. Hắn, không phải kẻ lang thang, không phải kẻ điên, đang cai thuốc, yêu thích sách báo… Chỉ là có râu xồm kỳ quái!
Ý tưởng này làm nàng nhếch lên khoé miệng, làm ấn nhầm phím lên bàn phím máy tính. Thở dài, nàng tính sai số, lại gõ lại máy tính, kiểm tra lại chi tiêu tháng này.
“Chào mừng quý khách.”
Một người khách đẩy cửa vào, gọi cà phê Brazil, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Hắn đổ hai thìa cà phê, mài nhỏ thành bột rồi đổ vào ly thuỷ tinh. Đổ nước, bột cà phê bay lên theo làn nước trong ly thuỷ tinh, hắn quấy một chút, hoà chung cà phê trong làn nước, động tác tương đối thuần thục. Xác định hắn có thể làm được, Bạch Vân tiếp tục cúi đầu tính toán sổ sách, một lát sau, một đĩa pizza nhỏ xuất hiện.
“Ha ha, thử xem sao.” Hắn nhìn nàng nói, “Là tôi làm thử.”
Nàng nhìn hắn một cái, tay liền cầm lấy một miếng, cắn một ngụm.
“Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Hắn nở nụ cười, khoé miệng cứ thế mà dần dần nhếch lên.
Hắn luôn hỏi những vấn đề tương tự, nàng cũng luôn trả lời giống nhau, rồi ngày hôm sau đồ ăn đó lại xuất hiện thêm ở trong tiệm.
Một ly cà phê không thêm đường đưa đến trước mắt nàng, nàng theo thói quen đưa tay nhận lấy, phối hợp với hương vị của pizza, một lần nữa lại đem sự chú ý chuyển sang sổ sách. Hắn đứng một bên lau cái ly, khi có khách đến tính tiền, ngẫu nhiên lại là khách quen, Bạch Vân mới ngẩng đầu nói với người ta vài câu. Đây là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất, sau khi hắn đến đây, nàng trở nên nhàn nhã hẳn lên.
Nàng lấy tiểu thuyết ra đọc, hắn cũng lật báo cùng tạp chí buôn bán. Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, cho đến giờ ăn bữa trưa, hai người lại lần nữa công việc lu bù cả lên, mãi đến sau tám, chín giờ, mới có thể trở nên thoải mái một chút, lại thêm năm ba người khách đến muốn uống cà phê, có người đọc sách, có người nói chuyện phiếm, mãi cho đến hơn rạng sáng một chút.
Sau khi đóng tiệm, hắn sửa sang lại tiệm, nàng thì tính toán lại tiền chi tiêu. Mọi chuyện trong tiệm đều đã xong, hắn nhìn nàng lên xe, mới kéo hạ cửa sắt.
Một ngày, cứ như vậy đi qua. Mấy năm trôi qua, lần đầu tiên nàng có cảm giác không khí thoáng đãng. Sau khi lái xe về nhà, nàng thậm chí còn có sức nằm trong bồn tắm hưởng thụ dòng nước ấm, mà không phải là buồn ngủ tắm rửa qua loa, ngay cả tóc cũng không sấy mà lăn lên giường nằm chết luôn ở đấy.
Sau khi rửa mặt, nàng không nhịn được trừng chính mình trong gương. Không biết là hắn cảm thấy nàng như thế nào? Nàng biết vẻ ngoàicủa mình không kiều diễm như La Lan, không hề đáng yêu như A Phương, không hề ngọt ngào như Nông Nông, cũng không như Uy Uy có cái lạnh lùng đầy uy nghiêm.
Khi học trung học, nàng ở trong nhóm năm người, bề ngoài bình thường, cá tính cũng không hề có gì đặc sắc, nàng thủy chung là không có gì như bốn người kia, mọi người luôn nhìn đến bốn, rồi mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Nói thực ra, như vậy cũng không có gì không tốt, bởi vậy làm nàng có thời gian đi quan sát ngời khác, hơn nữa học được rất nhiều, cũng thấy rõ không ít chuyện. Nàng thích nhìn người, cho nên sau này mới mở tiệm cà phê…
Đưa bàn tay lên chạm gương mặt chính mình, nàng sờ khắp khuôn mặt, đánh giá. Đây là lần đầu tiên, có người cùng thói quen với nàng. Hắn nhìn thấy gì đây? Ở trong mắt hắn, nàng là dáng vẻ gì? Bà chủ tiệm cà phê? Cô gái ba mươi tuổi vẫn độc thân? Cô gái có diện mạo bình thường?
Tự cười giễu bản thân, Bạch Vân lấy khăn mặt lau tóc rồi đi ra khỏi nhà tắm. Lên lầu, nàng ngồi trước bàn trang điểm để sấy tóc, sau khi tắt đi cái đèn sáng, bật đèn ngủ, cầm lấy quyển tiểu thuyết sáng chưa đọc hết mang lên chiếc giường ấm ấp, chọn lấy vị trí thoải mái, tiếp tục đọc chương tiếp theo, thẳng đến khi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.