Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông
Chương 6: Chương 6
Hắc Khiết Minh
18/08/2014
Chương 6
“Cho nên nói, bây giờ hắn chuyển đến ở cùng với cậu?”
“Ừm.”
“Cho nên nói, bây giờ là cậu qua lại với hắn?”
“Có lẽ là vậy.”
“Cho nên nói, là cậu thích hắn?”
“Không khác lắm thì chính là như vậy.”
Một tay xoa xoa bụng rồi thở ra, một dáng vẻ phụ nữ mang thai, Phạm Di Nông vẻ mặt quỷ dị nhìn bạn trả lời quái dị, sau một lúc lâu mới lại mở miệng: “Cậu không phải là nuôi người đàn ông kia đi?”
“Tớ mới không có, anh ấy có việc làm.” Bạch Vân khóe miệng mỉm cười, buổi sáng hôm nay Nông Nông tìm nàng cùng đi dạo cửa hàng bách hoá, nàng sớm có chuẩn bị tâm lý bị tra khảo.
“Tớ biết, là trong tiệm của cậu thôi.” Nông Nông vẫn trừng Bạch Vân.
“Vừa hay là anh ấy làm việc thay tớ.” Biết là nàng lo lắng, Bạch Vân nửa điểm không ngại cười cười, cầm lấy trang phục phụ nữ mang thai nói: “Hơn nữa sau khi anh ấy đến, doanh thu trong tiệm liền gia tăng. Cậu cảm thấy cái này thế nào?”
Khinh thường nhìn Bạch Vân đang cầm trên tay quần áo của phụ nữ mang thai, Nông Nông nhăn mặt nhăn mũi nói, “Tớ không thích hoa cỏ.”
Bạch Vân nhún nhún vai, cất lại đồ trên tay về chỗ cũ.
“Như vậy có tốt không?” Nông Nông lo lắng nhìn bạn tốt, “Ngoài tên tuổi của hắn, căn bản là cậu chẳng biết cái gì.”
“Tớ hiểu rõ anh ấy để làm gì?” Bạch Vân buồn cười nhìn nàng, “Tớ là bà chủ của anh ấy, cậu nhớ không?”
Nông Nông nhíu mày, “Tớ là đang nói thật với cậu.”
“Tớ cũng là nói thật.” Bạch Vân chọn một bộ trang phục màu hồng phấn pha xanh của phụ nữ mang thai, thử giả vờ đứng đắn, chỉ tiếc trong mắt vẫn có ý cười. “Cái này thì thế nào?”
“Hắn căn bản là lai lịch không rõ.” Nông Nông ảo não nói: “Ngoài danh tính của hắn, cậu cũng không biết hắn từ đâu tới, cũng không hiểu được rốt cuộc là trước kia hắn làm gì, cũng không phải hắn không thể là người thuộc gian dương đại đạo!”
“Liền lấy cái này đi.” Thấy nàng không phản đối, Bạch Vân nở nụ cười, liền quay sang tới cô gái tính tiền, vừa cười vừa nói: “Nông Nông, bây giờ không còn ai dùng từ giang dương đại đạo này. Còn nữa, chúng tớ cũng có kiểm tra ở quận, anh ấy không có tiền án.”
Cô gái ở quầy liền đứng dậy đi đến, nhận quần áo, khuôn mặt tươi cười trong suốt hỏi: “Dùng thẻ? Hay là tiền mặt?”
“Thẻ tín dụng.” Nông Nông vừa lấy thẻ tín dụng từ trong túi ra vừa tiếp tục thì thầm: “Không có tiền án không có nghĩa là hắn không phải tội phạm hay chưa phạm tội.”
“Ừm ừm.” Bạch Vân mỉm cười gật đầu.
“Trứng thối sẽ không khắc lên trên vỏ của nó là trứng thối.”
“Đúng vậy.”
“Hơn nữa ai biết được là hắn có nói cho cậu tên giả không?
“Tớ đã xem qua giấy tờ của anh ấy.” Bạch Vân trong lòng bình tĩnh mỉm cười.
Cô gái ở quầy tính xong tiền, cầm quần áo gói trong túi, mang thẻ tín dụng cùng hóa đơn lại.
Nông Nông tiếp nhận, đi ra khỏi cửa tiệm, tiếp tục nói như niệm chú: “Giấy tờ thì có thể làm giả!”
“Ừm ừm ừm.” Trời ạ, nếu không phải người trong cửa hàng bách hóa còn nhiều như vậy, bằng không nàng sớm có khả năng không cần giữ hình tượng mà bật cười.
“Cậu rốt cuộc có nghe vào không hả?” Cảm thấy lời của mình bị bỏ ngoài tai, Nông Nông dừng bước, nhìn bạn tốt thật sự nói:
“Tớ thực sự là lo lắng cho cậu.”
“Tớ biết.” Trong lòng Bạch Vân ấm áp, dịu dàng nhìn nàng, “Cậu yên tâm, tớ không sao.”
Phạm Di Nông nghe xong lại không thở ra, trên mặt biểu tình ngược lại càng lo lắng. “Cậu chắc chứ?”
“Tớ chắc chắn.” Trên môi Nàng lại hiện ra có chút gì đó cười như không cười.
Thấy nàng nói chắc chắn được như thế, Nông Nông cũng không nói gì nữa, chỉ có thể thở dài: “Quên đi, cậu nói chắc chắn liền chắc chắn đi.”
“Ừ.”
Nghe thấy Bạch Vân lên tiếng trả lời, Nông Nông lại nhíu mày, bởi vì tầm mắt của cô gái này không phải là nhìn nàng, mà là chỗ nào đó đằng sau lưng nàng.
“Làm sao vậy? Cậu đang nhìn cái gì?” Nông Nông quay đầu, chỉ nhìn thấy một cửa hàng quần áo nam.
“Không có gì, cậu chờ tớ một chút.” Bạch Vân trấn an cười cười, rồi mới đi xuyên qua nàng, hướng đến cửa hàng kia, đứng nói chuyện với nhân viên cửa hàng.
Nông Nông muốn làm rõ ràng tình hình, tò mò đuổi kịp, lại nghe thấy Bạch Vân muốn nhân viên cửa hàng mang ra áo lông màu xám treo mẫu.
Nhân viên cửa hàng cười meo meo cầm áo lông lại. “Dây là loại Mir lông dê, chất liệu tốt lắm.”
Bạch Vân đưa tay nhận, sau khi sờ sờ, lại đến xem.
“Này, không phải là cậu mua cho tên kia chứ?” Nông Nông thấy thế, đôi mi thanh tú lại nâng lên.
“Ừm.” Bạch Vân cười cười, đối với nhân viên cửa hàng nói: “Có size XL không?”
“Có.”
“Giúp tôi lấy hai chiếc.”
“Ok.” nhân viên vừa nghe liền quay vào cửa hàng lấy.
“Bạch Vân…” Nông Nông không đồng ý kéo ống tay áo của Bạch Vân, thấp giọng nói: “Cái này rất quí nha.”
“Tớ biết rất quý, nhưng rất thoải mái a, là tớ muốn dùng, đương nhiên là phải mua rồi.”
“Cậu muốn dùng? Cậu muốn mặc thật không?” Nông Nông vẻ mặt ngốc, “Cậu không có việc gì hay sao mà mua cái áo lớn như vậy? Không phải là…” Nàng còn chưa nói dứt lời, mặt lập tức đã đỏ lên.
Bạch Vân lúc này thật sự không nhịn được cười ra tiếng, “Tớ thật sự thua cậu luôn.”
“Này.” Nông Nông hồng mặt hờn dỗi dậm chân.
“Này cái gì? Tớ cũng không phải là tràn ngập ý nghĩ đen tối kia trong đầu, ha ha…” Bạch Vân vừa nói vừa cười đi đến chỗ nhân viên cửa hàng tính tiền.
Nông Nông xấu hổ đến cả hai tai cũng đỏ ửng, một câu một tiếng cũng không dám thốt ra khỏi cổ họng, đỡ phải càng nói càng sai, đợi Bạch Vân đem đồ để gọn vào trong túi, khi hai người đi ra khỏi công ty bách hóa, nàng vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, hồng mặt mở miệng hỏi lại: “Cậu rốt cuộc mua áo lông làm gì?”
“Cậu nói làm sao?” Bạch Vân khóe miệng nhịn cười, vẫn chưa cho nàng đáp án.
Nông Nông tâm ngứa như ma, không nhịn được nói: “Nói đi, cậu rốt cuộc có phải muốn không!“
“Muốn thế nào?” Bạch Vân vẫn cười.
Nhất thời thẫn thờ, Nông Nông đem ý tưởng trong đầu thốt ra khỏi miệng: “Ai nha, chính là cởi hết, rồi mới…”
“A, tớ biết rồi, thì ra bình thường cậu đều dụ dỗ Hạo Đình như vậy, khó trách sẽ có…” Bạch Vân cười trêu chọc nàng, ”Nếu sau này tớ có gì khó khăn, sẽ nhớ cách này xem sao…”
“Vân Vân!“ Nông Nông vừa thẹn lại quẫn, khuôn mặt càng ngày càng hồng.
“Cậu yên tâm, tớ sẽ không nói ra ngoài.” Bạch Vân mở miệng cười, vẻ mặt đứng đắn vỗ vỗ nàng, cuối cùng sau một giây không nhịn được lại bật cười khanh khách.
Nhìn bạn tốt bình thường dịu dàng nhàn nhã bây giờ lại đang cười không dừng được, Phạm Di Nông ai oán lại thở dài. Chán ghét, quả nhiên là càng nói càng sai…
Vừa tắm rửa sạch sẽ từ trong phòng tắm đi ra, mới lên lầu, nàng liền đưa một gói to cho hắn.
Khấu Thiên Ngang tò mò mở ra, chỉ thấy bên trong là chiếc áo lông, hắn có chút ngốc. “Đây là gì?”
“Áo lông.” Bạch Vân vẫy tay với hắn, ý bảo hắn ngồi xuống.
Hắn đương nhiên biết đó là áo lông, chẳng qua…
“Bây giờ tháng năm mà?” Khấu Thiên Ngang ngồi xếp bằng xuống, lấy áo lông từ trong túi ra.
“Mua đồ trái mùa mới được giảm giá.” Bạch Vân xem thường cười yếu ớt, cầm lấy khăn mặt hắn đang vắt trên cổ, giúp hắn lau khô tóc.
Hắn dương dương tự đắc nhếch khóe miệng, cười khổ. Nửa giờ sau, nàng giúp hắn lau khô tóc, rồi mới cảm thấy mỹ mãn tựa đầu vào trong lòng ngực hắn, ôm hắn ngủ. Lúc đó, hắn cười khổ càng sâu.
Sớm biết rằng cô gái này rõ ràng có chủ ý, nhưng không ngờ nàng coi mình là gối ôm. Tuy rằng đường đường là nam tử hán nay lại bị ôm chầm lấy, hắn cũng quá mức để ý, hơn nữa cũng không phản kháng nhiều lời ngoan ngoãn nhận lấy áo lông.
Nhưng thật ra nàng được tiện nghi còn khoe mẽ, thấy hắn mặc còn làm vẻ mặt vô tội lặp lại lời nói lúc trước của nàng: “Bây giờ tháng năm mà?”
“Nói cũng đúng.” Hắn nhíu mày, làm bộ muốn cởi ra. “Anh cởi ra cũng được.”
“Này!“ Bạch Vân ôm cổ hắn, không cho hắn thoát.
“Sao?” Hắn buồn cười cúi đầu nhìn nàng.
“Anh thật đáng ghét.” Nàng nhăn mặt nhăn mũi oán giận, nhưng hai tay vẫn ôm chặt hắn không bỏ.
“Sẽ nóng.”
Nàng nhíu mày một cái, tay liền duỗi dài ra lấy chiếc điều khiển bật điều hòa lên. “Được rồi, sẽ không nóng.”
“Em sẽ ốm.”
“Trùm chăn sẽ không ốm.”
Nàng một dáng vẻ không thương lượng, không có cách với cô gái này, hắn đành phải thuận theo ý nàng. May là điều hòa nhà nàng hoạt động bình thường, bằng không những ngày kế tiếp của hắn sẽ rất khổ sở.
Bật đèn ngủ, tắt đèn lớn, Khấu Thiên Ngang nằm trên giường nhìn nàng tựa đầu lên vai, tuy rằng mệt mỏi một ngày, hắn lại không hề buồn ngủ. Nói thật, hắn cũng không có ý muốn sự việc phát triển thành ra thế này.
Hắn thích nàng, cũng thưởng thức nàng, nhưng hắn hiểu được tính cách của hắn sẽ không ở lại chỗ này được lâu, cho nên trừ phi đối phương hiểu biết, hắn hết sức không cho phép chính mình cùng cô gái nào phát sinh quan hệ, để tránh chia tay phiền toái.
Tựa hồ xảy ra rất nhiều chuyện thoát khỏi sự khống chế của hắn, vô luận là quan hệ cùng nàng, hoặc là chuyển đến người này người kia, thậm chí là nhúng tay vào nhiều chuyện…
Mọi việc cứ như là tự nhiên phát triển thành cái dạng này. Điều khiến cho hắn cảm thấy may mắn là, nàng cũng không giống cô gái bình thường, nàng không đòi hỏi hắn điều này điều kia, không lải nhải chuyện này chuyện kia, không nghĩ mọi biện pháp để hỏi chuyện của hắn, nàng thậm chí còn không chờ mong hắn hứa hẹn điều gì. Nàng chính là cứ như vậy liền ở chung với hắn.
Ngoài trời, gió bắt đầu thổi. Nàng tựa hồ không thèm để ý chuyện hắn tại sao lại đến, không biết vì sao điểm khác thường ấy làm cho hắn khó chịu. Vì sao không hỏi? Đa số mọi người đều hỏi, đều tò mò, nhưng nàng còn chưa từng hỏi. Chưa từng…
Mưa dầm, thành phố mỗi ngày dường như đều tắm mình trong mưa.
Đi vào tiệm cà phê của Bạch Vân, Lâm Khả Uy liền thấy người đàn ông mà các nàng hay nhắc đến trong điện thọai. Hắn đứng bên cạnh người khách ngồi sau bàn, giống hệt như mấy người kia tả lại, hắn xác thực rất cao lớn, rất khó làm cho người ta bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Nghe thấy tiếng chuông gió khi đẩy cửa, Bạch Vân vừa nhấc đầu lên liền thấy nàng. “Uy Uy, sao có rảnh đến đây?”
Lâm Khả Uy nhìn lại hướng phát ra tiếng nói, đi đến hướng quầy bar, khóe miệng giương lên, “Cậu nói sao?”
Bạch Vân vừa nghe, giật mình ngẫm nghĩ, cười cười, “Các cô ấy nói cho cậu.”
“La Lan chưa nói gì cả, cô ấy cho rằng cậu biết mình đang làm gì. A Phương cảm thấy hắn không tệ, là một mãnh nam…” Uy Uy nói đến đây thì nở nụ cười, không nhịn được nhìn người đàn ông đang nói chuyện với khách, mới tiếp tục nói: “Nông Nông thì rất lo lắng, cô ấy sợ cậu vì xem nhiều tiểu thuyết, tất cả trong đầu đều là quá mức Romantic ảo tưởng.”
“Cậu thì sao?”
“Sao?” Uy Uy ngồi trên quầy bar, quay lại đánh giá tên kia, “Tớ cảm thấy chỉ cần cậu thích là tốt rồi, dù sao bây giờ là thời đại nào rồi, ở chung cũng không phải là chuyện kinh hãi thế tục gì.”
Rót cốc Côca đưa cho nàng, Bạch Vân nhìn về phía Khấu Thiên Ngang, một câu cũng chưa nói.
Không nghe thấy nàng nói gì, Uy Uy quay đầu, “Cậu thích hắn à?”
“Cậu biết không…” Bạch Vân không trả lời câu hỏi của nàng, tầm mắt vẫn dừng lại trên người Khấu Thiên Ngang. “Sau khi quen biết anh ấy hai tháng, tớ mới biết anh ấy là người thuận tay trái.”
“Ừ?” Uy Uy ngẩn ngơ, không biết nàng đột nhiên nói cái này là vì cái gì.
“Anh ấy ngày trước luôn dùng tay phải để viết chữ, có một ngày tớ mới phát hiện anh ấy cũng dùng tay trái, hơn nữa tay trái viết chữ còn có vẻ rất đẹp.” Tầm mắt vẫn dừng lại ở trên người hắn, Bạch Vân có chút đăm chiêu chậm rãi nói: “Anh ấy trong lòng rất phòng bị, bề ngoài nhìn như cùng mọi người xã giao tốt lắm, trên thực tế lại chính là quan hệ hời hợt. Phần lớn mọi chuyện, anh ấy không thích để người khác biết anh ấy đang suy nghĩ cái gì, anh ấy luôn dùng nụ cười để che giấu chính mình, anh ấy thích khống chế, mọi chuyện đều do anh ấy suy nghĩ, anh ấy phi thường phi thường có thể nói, hiểu được như thế nào mới có thể thuyết phục được người khác, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy vẫn im lặng.”
Nghe đến đó, Uy Uy có chút lo lắng. “Cậu không chỉ là thích hắn mà thôi, đúng không?”
“Không biết…” Bạch Vân nhún vai, “Tớ còn đang suy nghĩ.”
“Hắn thì sao?”
“Anh ấy…” Dừng lại tầm mắt, trên khóe miệng Bạch Vân hiện lên nụ cười thản nhiên, “Đối với tớ tốt lắm.”
“Cậu nên nắm chắc trong lòng, chỉ là đừng có giống tớ, qua mười năm rồi mới nghĩ thông suốt.” Uy Uy cười tự giễu.
Bạch Vân nghe vậy nở nụ cười, “Tớ sẽ cẩn thận.”
“Bởi vì tôi không nghĩ thế.”
Đột nhiên nghe được áp lực trong tiếng nói của Khấu Thiên Ngang, hai cô gái ở quầy bar sửng sốt, cừng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên mặt hắn vẫn đang tươi cười, hai tay vẫn đặt trên bàn, dùng trạng thái uy hiếp nói chuyện cùng người đối diện.
Uy Uy sửng sốt, bởi vì đến bây giờ nàng mới nhìn rõ dáng vẻ vị khách kia, không khỏi quay đầu lại, tò mò đè thấp âm lượng, “Ách, Bạch Vân… Là tớ nhìn lầm, hay người kia thật sự là như tớ đang nghĩ.”
“Nếu cậu nói về ông trùm trong giới tài chính kia, cậu không nhìn lầm, đúng là người đó.”
“À… Hắn hình như đang hung dữ với vị tiên sinh kia không được tốt lắm.” Nếu nàng nhớ không lầm, người nọ chỉ cần dậm chân một cái sẽ làm chấn động kinh tế Đài Loan.
“Không sao, họ quen nhau.” Bạch Vân thần sắc tự nhiên nói: “Vị tiên sinh kia mấy ngày nay thường đến, còn gần như là khách quen của tiệm.”
Khách quen? Nàng vừa nói xong làm cho Uy Uy chú ý đến khách ngồi trong tiệm, nhìn xung quanh phát hiện vài người khác thật quen mặt. “Bàn thứ hai kia?”
“Nhân viên bộ kinh tế.”
“Bàn ba?”
“Quản lí công ty quảng cáo.”
“Còn bàn bốn?”
“Trợ lý ủy ban.” Bạch Vân giật nhẹ khóe miệng, làm rõ mọi chuyện liền nói: “Vị tiên sinh bàn năm kia là giới thương nhân, cô gái ở bàn sáu tớ không biết rõ, cô ấy mới đến hai lần, nhưng trong ấn tượng của tớ thì hình như từng gặp cô ấy trong tiệm tạp hóa.”
“Tớ biết cô ấy, cô ấy là nhà thiết kế.” Uy Uy nhìn chằm chằm cô gái lai lịch không tầm thường kia, không nhịn được mở miệng hỏi: “Nơi này của cậu tụ tập tòan người nổi tiếng trên thương trường từ bao giờ vậy?”
“Tháng trước bắt đầu lục tục xuất hiện.” Bạch Vân rửa cái ly, nói.
“Bởi vì hắn?” Xem ra cũng là do người đàn ông kia, bởi vì khách tuy rằng đến ăn cơm hoặc uống cà phê, nhưng tầm mắt của tất cả đều dừng ở trên người hắn.
“Bởi vì hắn.” Bạch Vân gật đầu, lại liếc Khấu Thiên Ngang một cái, hắn thoạt nhìn vẫn là thực khó chịu, điếu thuốc trên miệng kia cơ hồ sắp bị hắn cắn đứt.
“Hắn trước khi đến tiệm của cậu rốt cuộc là làm cái gì?”
“Tớ không biết, tớ không hỏi.” Nhìn thấy người ở đằng kia không xong, nàng đổ cà phê vào cốc thủy tinh rất nhanh, cho cục đá, sữa và đường vào.
Uy Uy ngẩn ra, “Cậu là đang nói giỡn?”
“Không có.” Vị Lưu tiên sinh kia tựa hồ còn nói cái gì chọc giận hắn, Bạch Vân thấy mặt hắn căng thẳng, kể cả giả cười cũng không muốn, đặt cà phê lên trên quầy bar, giương cao giọng nói: “Khấu! Cà phê bàn ba.”
Hắn cứng người một chút, khuôn mặt lại tươi cười, nói nói mấy câu với vị Lưu tiên sinh kia, mới xoay người đi đến. Hắn khôi phục tư thái thoải mái, nhưng ý cười không đến được trong mắt, trong nháy mắt, Uy Uy chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhưng giây tiếp theo, hàn băng trong mắt hắn lập tức mất đi, khóe miệng tươi cười cũng trở nên tương đối ấm áp.
“Cà phê bàn ba đã đưa đến rồi.” Miệng hắn như kiềm lại ý cười.
“Phải không?” Bạch Vân mỉm cười, “Có lẽ là tôi nhầm.”
Hắn nhìn nàng, không nói gì.
Không biết vì sao, Uy Uy chỉ cảm thấy Bạch Vân căn bản không lầm, mà người đàn ông này cũng hiểu được, Bạch Vân cũng biết hắn hiểu được, nhưng mặt nàng vẫn không đỏ, mắt không chớp, thần sắc tự nhiên cười, “Nha, dù sao cũng đã làm xong rồi, có muốn uống không?”
Hắn đi đến quầy bar, đưa tay nhận, cầm lấy ống hút, ngồi ở ghế đưa lên miệng uống.
Vị Lưu tiên sinh kia lúc này đi ra khỏi cửa, một tùy tùng của hắn vén màn, sau đó cũng theo ra ngoài.
“Thật có lỗi.” Nhìn người vừa đi ra ngoài, trong tiệm vẫn còn sự bốc hỏa của người kia, hắn có chút phiền chán đưa tay vuốt tóc, “Anh không nghĩ mọi chuyện thành ra như thế.”
“Không sao.” Bạch Vân nhún nhún vai, cũng không thực để ý điều này: Kỳ thật những người này xuất hiện, làm cho nàng càng lúc càng cảm thấy bất đồng.
Chẳng qua, hắn thoạt nhìn mệt chết đi được, nhưng không phải là cơ thể mệt mỏi, mà là tinh thần thật mỏi mệt. Nàng không biết rốt cuộc những người này đến tìm hắn làm gì, nhưng hiển nhiên trước kia chính là hắn giúp họ làm việc.
Nghe được lời của nàng, hắn chỉ kéo kéo khóe miệng, tiếp tục uống cà phê đá, trong tiệm những người khác vẫn nhìn hắn nói chuyện, tựa hồ là muốn tìm hắn nói chuyện, lại không dám lại gần. Trên mặt hắn không có biểu tình gì, mọi người nhìn không ra là hắn suy nghĩ cái gì.
Không hiểu sao lại cảm thấy hắn có chút đáng thương, Bạch Vân vô thức đưa tay vỗ vỗ đầu của hắn, mở miệng nói một câu: “Ngoan.”
Hắn sửng sốt một chút, rồi khóe miệng mới hiện lên một chút cười, vươn tay hướng tới nàng, “Lại đây một chút.”
Nàng dựa vào gần một chút, hắn tuy rằng đang ngồi, cơ hồ lại cao bằng nàng khi đứng. Hắn vòng tay qua thắt lưng nàng, hôn nàng. Miệng hắn có chút đắng của cà phê, mùi sữa, ngọt của đường, vòng ôm của hắn thực thoải mái, thực ấm áp.
Chờ khi tinh thần bình tĩnh trở lại, nàng phát hiện không biết khi nào mình đã ngồi trên đùi hắn, có điều kỳ thật nàng không thế nào không để ý, người vẫn hơi có chút cứng nhắc, nàng an ủi hai tay xoa nhẹ nhẹ thái dương, làm tay hắn bắt đầu loạn dần lên.
Đây cũng trở thành một thói quen. Ngửi thấy trên người nàng một mùi hương hoa tự nhiên, Khấu Thiên Ngang cười khẽ ra tiếng, nàng thật sự trời cho khiến cho người khác an tĩnh.
Một tiếng ho nhẹ khiến hắn ngẩng đầu lên, rồi mới nhìn lên qua vai nàng, trong tiệm có một người nhìn đến ngây ngốc, còn có một vị tiểu thư hiển nhiên là bạn nàng đang ngồi ở quầy bar đằng kia. Hắn kéo kéo khóe miệng, nửa giây sau nghĩ như thế cũng không phải là điều gì không tốt lắm. Không chỉ là vì bạn của nàng, mà bởi vì điều này hiển nhiên đánh tới người đàn ông có chủ ý với nàng.
“Đối với cô ấy tốt lắm? Trước kia cũng có người đối với cô ấy tốt lắm, cô ấy cũng không ở bên những người đó.” Nông Nông nửa nằm nửa ngồi trên giường, lấy điện thoại lải nhải nói: “Chính cậu nhìn hẳn là cũng biết, lần này cô ấy là đùa hay thật, chỉ là chính cô ấy còn không thể hiểu được, nếu người đàn ông kia chỉ là chơi đùa thì biết làm sao bây giờ? Nếu tên kia là lọai lừa tiền lừa sắc thì phải làm gì bây giờ?”
Nhìn bà xã đại nhân lòng đầy căm phẫn như vậy, Lữ Hạo Đình buồn cười đưa cho nàng cốc sữa.
Điện thoại đầu kia Uy Uy nở nụ cười, “Cô ấy không phải đã tra thử ở quận rồi sao?”
“Làm ơn đi, cũng không phải tội phạm nào cũng có án, cũng đều bị bắt.” Nông Nông đưa tay nhận sữa, hừ một tiếng, “Không được, tớ nhất định phải cho người đi điều tra chi tiết về tên kia.”
Tuy rằng nàng không biết người đàn ông kia có phạm tội gì không, cũng không phải là ngại cho Nông Nông tìm người điều tra hắn, dù sao tên kia thật sự có chút quái lạ. Nhớ tới buổi chiều nhìn thấy những người tụ tập ở trong tiệm, Lâm Khả Uy kéo kéo khóe miệng, chỉ sợ đến lúc đó điều tra ra gì đó lại có bất đồng lớn với suy nghĩ bây giờ của Nông Nông.
“Điều tra cũng tốt, chẳng qua, tớ không cho rằng hắn là loại người lừa tiền lừa sắc.” Ngoài việc thoạt nhìn hắn bề ngoài không tốt, cũng là vì hắn vàBạch Vân không hiểu sao lại ăn ý kì lạ.
“Mặc kệ thế nào, tớ vẫn không yên tâm, đúng rồi, chúng ta lâu rồi cũng không gặp nhau, rõ ràng phải tìm ngày làm thịt nướng, thuận tiện tìm cơ hội ngăn cách hai bọn họ một lúc, hỏi rõ Khấu Thiên Ngang đối với Bạch Vân có rắp tâm gì.”
Uy Uy nở nụ cười, trả lời: “Được, tớ không phản đối.”
“Như vậy là được rồi, ok, ngày mai tớ phải đi liên lạc với những người khác, chờ xác định ngày lại nói với cậu, bye!”
“Ừm, bye!”
Cất điện thọai, Nông Nông mới bắt đầu uống ly sữa nóng trong tay kia, lại nhìn đến ông xã vẻ mặt quái dị ngồi ở bên giường nhìn nàng.
“Em vừa mới nói người đàn ông ở chỗ Bạch Vân tên là gì?”
“Khấu Thiên Ngang.”
“Khấu Thiên Ngang?”
“Đúng vậy, thế nào? Anh có biết anh ta?”
Lữ Hạo Đình nhíu mày, trầm ngâm nói: “Anh có nghe qua tên này, có điều là không xác định người kia có phải là anh ấy.”
“Thật?” Nông Nông nghe vậy, tinh thần nâng lên.
“Ừm, họ này không phổ biến, để ngày mai anh đi xem sao, nếu xác định, anh sẽ nói lại với em.”
“Oa, ông xã, anh rất lợi hại!” Phạm Di Nông nghe vậy vui vẻ cười, ôm hắn hôn một cái.
Lữ Hạo Đình cười vỗ vỗ nàng, trong lòng lại có chút lo lắng, bởi vì người đàn ông kia nếu thật là người hắn đang nghĩ, thì vấn đề kia lại có vấn đề.
“Cho nên nói, bây giờ hắn chuyển đến ở cùng với cậu?”
“Ừm.”
“Cho nên nói, bây giờ là cậu qua lại với hắn?”
“Có lẽ là vậy.”
“Cho nên nói, là cậu thích hắn?”
“Không khác lắm thì chính là như vậy.”
Một tay xoa xoa bụng rồi thở ra, một dáng vẻ phụ nữ mang thai, Phạm Di Nông vẻ mặt quỷ dị nhìn bạn trả lời quái dị, sau một lúc lâu mới lại mở miệng: “Cậu không phải là nuôi người đàn ông kia đi?”
“Tớ mới không có, anh ấy có việc làm.” Bạch Vân khóe miệng mỉm cười, buổi sáng hôm nay Nông Nông tìm nàng cùng đi dạo cửa hàng bách hoá, nàng sớm có chuẩn bị tâm lý bị tra khảo.
“Tớ biết, là trong tiệm của cậu thôi.” Nông Nông vẫn trừng Bạch Vân.
“Vừa hay là anh ấy làm việc thay tớ.” Biết là nàng lo lắng, Bạch Vân nửa điểm không ngại cười cười, cầm lấy trang phục phụ nữ mang thai nói: “Hơn nữa sau khi anh ấy đến, doanh thu trong tiệm liền gia tăng. Cậu cảm thấy cái này thế nào?”
Khinh thường nhìn Bạch Vân đang cầm trên tay quần áo của phụ nữ mang thai, Nông Nông nhăn mặt nhăn mũi nói, “Tớ không thích hoa cỏ.”
Bạch Vân nhún nhún vai, cất lại đồ trên tay về chỗ cũ.
“Như vậy có tốt không?” Nông Nông lo lắng nhìn bạn tốt, “Ngoài tên tuổi của hắn, căn bản là cậu chẳng biết cái gì.”
“Tớ hiểu rõ anh ấy để làm gì?” Bạch Vân buồn cười nhìn nàng, “Tớ là bà chủ của anh ấy, cậu nhớ không?”
Nông Nông nhíu mày, “Tớ là đang nói thật với cậu.”
“Tớ cũng là nói thật.” Bạch Vân chọn một bộ trang phục màu hồng phấn pha xanh của phụ nữ mang thai, thử giả vờ đứng đắn, chỉ tiếc trong mắt vẫn có ý cười. “Cái này thì thế nào?”
“Hắn căn bản là lai lịch không rõ.” Nông Nông ảo não nói: “Ngoài danh tính của hắn, cậu cũng không biết hắn từ đâu tới, cũng không hiểu được rốt cuộc là trước kia hắn làm gì, cũng không phải hắn không thể là người thuộc gian dương đại đạo!”
“Liền lấy cái này đi.” Thấy nàng không phản đối, Bạch Vân nở nụ cười, liền quay sang tới cô gái tính tiền, vừa cười vừa nói: “Nông Nông, bây giờ không còn ai dùng từ giang dương đại đạo này. Còn nữa, chúng tớ cũng có kiểm tra ở quận, anh ấy không có tiền án.”
Cô gái ở quầy liền đứng dậy đi đến, nhận quần áo, khuôn mặt tươi cười trong suốt hỏi: “Dùng thẻ? Hay là tiền mặt?”
“Thẻ tín dụng.” Nông Nông vừa lấy thẻ tín dụng từ trong túi ra vừa tiếp tục thì thầm: “Không có tiền án không có nghĩa là hắn không phải tội phạm hay chưa phạm tội.”
“Ừm ừm.” Bạch Vân mỉm cười gật đầu.
“Trứng thối sẽ không khắc lên trên vỏ của nó là trứng thối.”
“Đúng vậy.”
“Hơn nữa ai biết được là hắn có nói cho cậu tên giả không?
“Tớ đã xem qua giấy tờ của anh ấy.” Bạch Vân trong lòng bình tĩnh mỉm cười.
Cô gái ở quầy tính xong tiền, cầm quần áo gói trong túi, mang thẻ tín dụng cùng hóa đơn lại.
Nông Nông tiếp nhận, đi ra khỏi cửa tiệm, tiếp tục nói như niệm chú: “Giấy tờ thì có thể làm giả!”
“Ừm ừm ừm.” Trời ạ, nếu không phải người trong cửa hàng bách hóa còn nhiều như vậy, bằng không nàng sớm có khả năng không cần giữ hình tượng mà bật cười.
“Cậu rốt cuộc có nghe vào không hả?” Cảm thấy lời của mình bị bỏ ngoài tai, Nông Nông dừng bước, nhìn bạn tốt thật sự nói:
“Tớ thực sự là lo lắng cho cậu.”
“Tớ biết.” Trong lòng Bạch Vân ấm áp, dịu dàng nhìn nàng, “Cậu yên tâm, tớ không sao.”
Phạm Di Nông nghe xong lại không thở ra, trên mặt biểu tình ngược lại càng lo lắng. “Cậu chắc chứ?”
“Tớ chắc chắn.” Trên môi Nàng lại hiện ra có chút gì đó cười như không cười.
Thấy nàng nói chắc chắn được như thế, Nông Nông cũng không nói gì nữa, chỉ có thể thở dài: “Quên đi, cậu nói chắc chắn liền chắc chắn đi.”
“Ừ.”
Nghe thấy Bạch Vân lên tiếng trả lời, Nông Nông lại nhíu mày, bởi vì tầm mắt của cô gái này không phải là nhìn nàng, mà là chỗ nào đó đằng sau lưng nàng.
“Làm sao vậy? Cậu đang nhìn cái gì?” Nông Nông quay đầu, chỉ nhìn thấy một cửa hàng quần áo nam.
“Không có gì, cậu chờ tớ một chút.” Bạch Vân trấn an cười cười, rồi mới đi xuyên qua nàng, hướng đến cửa hàng kia, đứng nói chuyện với nhân viên cửa hàng.
Nông Nông muốn làm rõ ràng tình hình, tò mò đuổi kịp, lại nghe thấy Bạch Vân muốn nhân viên cửa hàng mang ra áo lông màu xám treo mẫu.
Nhân viên cửa hàng cười meo meo cầm áo lông lại. “Dây là loại Mir lông dê, chất liệu tốt lắm.”
Bạch Vân đưa tay nhận, sau khi sờ sờ, lại đến xem.
“Này, không phải là cậu mua cho tên kia chứ?” Nông Nông thấy thế, đôi mi thanh tú lại nâng lên.
“Ừm.” Bạch Vân cười cười, đối với nhân viên cửa hàng nói: “Có size XL không?”
“Có.”
“Giúp tôi lấy hai chiếc.”
“Ok.” nhân viên vừa nghe liền quay vào cửa hàng lấy.
“Bạch Vân…” Nông Nông không đồng ý kéo ống tay áo của Bạch Vân, thấp giọng nói: “Cái này rất quí nha.”
“Tớ biết rất quý, nhưng rất thoải mái a, là tớ muốn dùng, đương nhiên là phải mua rồi.”
“Cậu muốn dùng? Cậu muốn mặc thật không?” Nông Nông vẻ mặt ngốc, “Cậu không có việc gì hay sao mà mua cái áo lớn như vậy? Không phải là…” Nàng còn chưa nói dứt lời, mặt lập tức đã đỏ lên.
Bạch Vân lúc này thật sự không nhịn được cười ra tiếng, “Tớ thật sự thua cậu luôn.”
“Này.” Nông Nông hồng mặt hờn dỗi dậm chân.
“Này cái gì? Tớ cũng không phải là tràn ngập ý nghĩ đen tối kia trong đầu, ha ha…” Bạch Vân vừa nói vừa cười đi đến chỗ nhân viên cửa hàng tính tiền.
Nông Nông xấu hổ đến cả hai tai cũng đỏ ửng, một câu một tiếng cũng không dám thốt ra khỏi cổ họng, đỡ phải càng nói càng sai, đợi Bạch Vân đem đồ để gọn vào trong túi, khi hai người đi ra khỏi công ty bách hóa, nàng vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, hồng mặt mở miệng hỏi lại: “Cậu rốt cuộc mua áo lông làm gì?”
“Cậu nói làm sao?” Bạch Vân khóe miệng nhịn cười, vẫn chưa cho nàng đáp án.
Nông Nông tâm ngứa như ma, không nhịn được nói: “Nói đi, cậu rốt cuộc có phải muốn không!“
“Muốn thế nào?” Bạch Vân vẫn cười.
Nhất thời thẫn thờ, Nông Nông đem ý tưởng trong đầu thốt ra khỏi miệng: “Ai nha, chính là cởi hết, rồi mới…”
“A, tớ biết rồi, thì ra bình thường cậu đều dụ dỗ Hạo Đình như vậy, khó trách sẽ có…” Bạch Vân cười trêu chọc nàng, ”Nếu sau này tớ có gì khó khăn, sẽ nhớ cách này xem sao…”
“Vân Vân!“ Nông Nông vừa thẹn lại quẫn, khuôn mặt càng ngày càng hồng.
“Cậu yên tâm, tớ sẽ không nói ra ngoài.” Bạch Vân mở miệng cười, vẻ mặt đứng đắn vỗ vỗ nàng, cuối cùng sau một giây không nhịn được lại bật cười khanh khách.
Nhìn bạn tốt bình thường dịu dàng nhàn nhã bây giờ lại đang cười không dừng được, Phạm Di Nông ai oán lại thở dài. Chán ghét, quả nhiên là càng nói càng sai…
Vừa tắm rửa sạch sẽ từ trong phòng tắm đi ra, mới lên lầu, nàng liền đưa một gói to cho hắn.
Khấu Thiên Ngang tò mò mở ra, chỉ thấy bên trong là chiếc áo lông, hắn có chút ngốc. “Đây là gì?”
“Áo lông.” Bạch Vân vẫy tay với hắn, ý bảo hắn ngồi xuống.
Hắn đương nhiên biết đó là áo lông, chẳng qua…
“Bây giờ tháng năm mà?” Khấu Thiên Ngang ngồi xếp bằng xuống, lấy áo lông từ trong túi ra.
“Mua đồ trái mùa mới được giảm giá.” Bạch Vân xem thường cười yếu ớt, cầm lấy khăn mặt hắn đang vắt trên cổ, giúp hắn lau khô tóc.
Hắn dương dương tự đắc nhếch khóe miệng, cười khổ. Nửa giờ sau, nàng giúp hắn lau khô tóc, rồi mới cảm thấy mỹ mãn tựa đầu vào trong lòng ngực hắn, ôm hắn ngủ. Lúc đó, hắn cười khổ càng sâu.
Sớm biết rằng cô gái này rõ ràng có chủ ý, nhưng không ngờ nàng coi mình là gối ôm. Tuy rằng đường đường là nam tử hán nay lại bị ôm chầm lấy, hắn cũng quá mức để ý, hơn nữa cũng không phản kháng nhiều lời ngoan ngoãn nhận lấy áo lông.
Nhưng thật ra nàng được tiện nghi còn khoe mẽ, thấy hắn mặc còn làm vẻ mặt vô tội lặp lại lời nói lúc trước của nàng: “Bây giờ tháng năm mà?”
“Nói cũng đúng.” Hắn nhíu mày, làm bộ muốn cởi ra. “Anh cởi ra cũng được.”
“Này!“ Bạch Vân ôm cổ hắn, không cho hắn thoát.
“Sao?” Hắn buồn cười cúi đầu nhìn nàng.
“Anh thật đáng ghét.” Nàng nhăn mặt nhăn mũi oán giận, nhưng hai tay vẫn ôm chặt hắn không bỏ.
“Sẽ nóng.”
Nàng nhíu mày một cái, tay liền duỗi dài ra lấy chiếc điều khiển bật điều hòa lên. “Được rồi, sẽ không nóng.”
“Em sẽ ốm.”
“Trùm chăn sẽ không ốm.”
Nàng một dáng vẻ không thương lượng, không có cách với cô gái này, hắn đành phải thuận theo ý nàng. May là điều hòa nhà nàng hoạt động bình thường, bằng không những ngày kế tiếp của hắn sẽ rất khổ sở.
Bật đèn ngủ, tắt đèn lớn, Khấu Thiên Ngang nằm trên giường nhìn nàng tựa đầu lên vai, tuy rằng mệt mỏi một ngày, hắn lại không hề buồn ngủ. Nói thật, hắn cũng không có ý muốn sự việc phát triển thành ra thế này.
Hắn thích nàng, cũng thưởng thức nàng, nhưng hắn hiểu được tính cách của hắn sẽ không ở lại chỗ này được lâu, cho nên trừ phi đối phương hiểu biết, hắn hết sức không cho phép chính mình cùng cô gái nào phát sinh quan hệ, để tránh chia tay phiền toái.
Tựa hồ xảy ra rất nhiều chuyện thoát khỏi sự khống chế của hắn, vô luận là quan hệ cùng nàng, hoặc là chuyển đến người này người kia, thậm chí là nhúng tay vào nhiều chuyện…
Mọi việc cứ như là tự nhiên phát triển thành cái dạng này. Điều khiến cho hắn cảm thấy may mắn là, nàng cũng không giống cô gái bình thường, nàng không đòi hỏi hắn điều này điều kia, không lải nhải chuyện này chuyện kia, không nghĩ mọi biện pháp để hỏi chuyện của hắn, nàng thậm chí còn không chờ mong hắn hứa hẹn điều gì. Nàng chính là cứ như vậy liền ở chung với hắn.
Ngoài trời, gió bắt đầu thổi. Nàng tựa hồ không thèm để ý chuyện hắn tại sao lại đến, không biết vì sao điểm khác thường ấy làm cho hắn khó chịu. Vì sao không hỏi? Đa số mọi người đều hỏi, đều tò mò, nhưng nàng còn chưa từng hỏi. Chưa từng…
Mưa dầm, thành phố mỗi ngày dường như đều tắm mình trong mưa.
Đi vào tiệm cà phê của Bạch Vân, Lâm Khả Uy liền thấy người đàn ông mà các nàng hay nhắc đến trong điện thọai. Hắn đứng bên cạnh người khách ngồi sau bàn, giống hệt như mấy người kia tả lại, hắn xác thực rất cao lớn, rất khó làm cho người ta bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Nghe thấy tiếng chuông gió khi đẩy cửa, Bạch Vân vừa nhấc đầu lên liền thấy nàng. “Uy Uy, sao có rảnh đến đây?”
Lâm Khả Uy nhìn lại hướng phát ra tiếng nói, đi đến hướng quầy bar, khóe miệng giương lên, “Cậu nói sao?”
Bạch Vân vừa nghe, giật mình ngẫm nghĩ, cười cười, “Các cô ấy nói cho cậu.”
“La Lan chưa nói gì cả, cô ấy cho rằng cậu biết mình đang làm gì. A Phương cảm thấy hắn không tệ, là một mãnh nam…” Uy Uy nói đến đây thì nở nụ cười, không nhịn được nhìn người đàn ông đang nói chuyện với khách, mới tiếp tục nói: “Nông Nông thì rất lo lắng, cô ấy sợ cậu vì xem nhiều tiểu thuyết, tất cả trong đầu đều là quá mức Romantic ảo tưởng.”
“Cậu thì sao?”
“Sao?” Uy Uy ngồi trên quầy bar, quay lại đánh giá tên kia, “Tớ cảm thấy chỉ cần cậu thích là tốt rồi, dù sao bây giờ là thời đại nào rồi, ở chung cũng không phải là chuyện kinh hãi thế tục gì.”
Rót cốc Côca đưa cho nàng, Bạch Vân nhìn về phía Khấu Thiên Ngang, một câu cũng chưa nói.
Không nghe thấy nàng nói gì, Uy Uy quay đầu, “Cậu thích hắn à?”
“Cậu biết không…” Bạch Vân không trả lời câu hỏi của nàng, tầm mắt vẫn dừng lại trên người Khấu Thiên Ngang. “Sau khi quen biết anh ấy hai tháng, tớ mới biết anh ấy là người thuận tay trái.”
“Ừ?” Uy Uy ngẩn ngơ, không biết nàng đột nhiên nói cái này là vì cái gì.
“Anh ấy ngày trước luôn dùng tay phải để viết chữ, có một ngày tớ mới phát hiện anh ấy cũng dùng tay trái, hơn nữa tay trái viết chữ còn có vẻ rất đẹp.” Tầm mắt vẫn dừng lại ở trên người hắn, Bạch Vân có chút đăm chiêu chậm rãi nói: “Anh ấy trong lòng rất phòng bị, bề ngoài nhìn như cùng mọi người xã giao tốt lắm, trên thực tế lại chính là quan hệ hời hợt. Phần lớn mọi chuyện, anh ấy không thích để người khác biết anh ấy đang suy nghĩ cái gì, anh ấy luôn dùng nụ cười để che giấu chính mình, anh ấy thích khống chế, mọi chuyện đều do anh ấy suy nghĩ, anh ấy phi thường phi thường có thể nói, hiểu được như thế nào mới có thể thuyết phục được người khác, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy vẫn im lặng.”
Nghe đến đó, Uy Uy có chút lo lắng. “Cậu không chỉ là thích hắn mà thôi, đúng không?”
“Không biết…” Bạch Vân nhún vai, “Tớ còn đang suy nghĩ.”
“Hắn thì sao?”
“Anh ấy…” Dừng lại tầm mắt, trên khóe miệng Bạch Vân hiện lên nụ cười thản nhiên, “Đối với tớ tốt lắm.”
“Cậu nên nắm chắc trong lòng, chỉ là đừng có giống tớ, qua mười năm rồi mới nghĩ thông suốt.” Uy Uy cười tự giễu.
Bạch Vân nghe vậy nở nụ cười, “Tớ sẽ cẩn thận.”
“Bởi vì tôi không nghĩ thế.”
Đột nhiên nghe được áp lực trong tiếng nói của Khấu Thiên Ngang, hai cô gái ở quầy bar sửng sốt, cừng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên mặt hắn vẫn đang tươi cười, hai tay vẫn đặt trên bàn, dùng trạng thái uy hiếp nói chuyện cùng người đối diện.
Uy Uy sửng sốt, bởi vì đến bây giờ nàng mới nhìn rõ dáng vẻ vị khách kia, không khỏi quay đầu lại, tò mò đè thấp âm lượng, “Ách, Bạch Vân… Là tớ nhìn lầm, hay người kia thật sự là như tớ đang nghĩ.”
“Nếu cậu nói về ông trùm trong giới tài chính kia, cậu không nhìn lầm, đúng là người đó.”
“À… Hắn hình như đang hung dữ với vị tiên sinh kia không được tốt lắm.” Nếu nàng nhớ không lầm, người nọ chỉ cần dậm chân một cái sẽ làm chấn động kinh tế Đài Loan.
“Không sao, họ quen nhau.” Bạch Vân thần sắc tự nhiên nói: “Vị tiên sinh kia mấy ngày nay thường đến, còn gần như là khách quen của tiệm.”
Khách quen? Nàng vừa nói xong làm cho Uy Uy chú ý đến khách ngồi trong tiệm, nhìn xung quanh phát hiện vài người khác thật quen mặt. “Bàn thứ hai kia?”
“Nhân viên bộ kinh tế.”
“Bàn ba?”
“Quản lí công ty quảng cáo.”
“Còn bàn bốn?”
“Trợ lý ủy ban.” Bạch Vân giật nhẹ khóe miệng, làm rõ mọi chuyện liền nói: “Vị tiên sinh bàn năm kia là giới thương nhân, cô gái ở bàn sáu tớ không biết rõ, cô ấy mới đến hai lần, nhưng trong ấn tượng của tớ thì hình như từng gặp cô ấy trong tiệm tạp hóa.”
“Tớ biết cô ấy, cô ấy là nhà thiết kế.” Uy Uy nhìn chằm chằm cô gái lai lịch không tầm thường kia, không nhịn được mở miệng hỏi: “Nơi này của cậu tụ tập tòan người nổi tiếng trên thương trường từ bao giờ vậy?”
“Tháng trước bắt đầu lục tục xuất hiện.” Bạch Vân rửa cái ly, nói.
“Bởi vì hắn?” Xem ra cũng là do người đàn ông kia, bởi vì khách tuy rằng đến ăn cơm hoặc uống cà phê, nhưng tầm mắt của tất cả đều dừng ở trên người hắn.
“Bởi vì hắn.” Bạch Vân gật đầu, lại liếc Khấu Thiên Ngang một cái, hắn thoạt nhìn vẫn là thực khó chịu, điếu thuốc trên miệng kia cơ hồ sắp bị hắn cắn đứt.
“Hắn trước khi đến tiệm của cậu rốt cuộc là làm cái gì?”
“Tớ không biết, tớ không hỏi.” Nhìn thấy người ở đằng kia không xong, nàng đổ cà phê vào cốc thủy tinh rất nhanh, cho cục đá, sữa và đường vào.
Uy Uy ngẩn ra, “Cậu là đang nói giỡn?”
“Không có.” Vị Lưu tiên sinh kia tựa hồ còn nói cái gì chọc giận hắn, Bạch Vân thấy mặt hắn căng thẳng, kể cả giả cười cũng không muốn, đặt cà phê lên trên quầy bar, giương cao giọng nói: “Khấu! Cà phê bàn ba.”
Hắn cứng người một chút, khuôn mặt lại tươi cười, nói nói mấy câu với vị Lưu tiên sinh kia, mới xoay người đi đến. Hắn khôi phục tư thái thoải mái, nhưng ý cười không đến được trong mắt, trong nháy mắt, Uy Uy chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhưng giây tiếp theo, hàn băng trong mắt hắn lập tức mất đi, khóe miệng tươi cười cũng trở nên tương đối ấm áp.
“Cà phê bàn ba đã đưa đến rồi.” Miệng hắn như kiềm lại ý cười.
“Phải không?” Bạch Vân mỉm cười, “Có lẽ là tôi nhầm.”
Hắn nhìn nàng, không nói gì.
Không biết vì sao, Uy Uy chỉ cảm thấy Bạch Vân căn bản không lầm, mà người đàn ông này cũng hiểu được, Bạch Vân cũng biết hắn hiểu được, nhưng mặt nàng vẫn không đỏ, mắt không chớp, thần sắc tự nhiên cười, “Nha, dù sao cũng đã làm xong rồi, có muốn uống không?”
Hắn đi đến quầy bar, đưa tay nhận, cầm lấy ống hút, ngồi ở ghế đưa lên miệng uống.
Vị Lưu tiên sinh kia lúc này đi ra khỏi cửa, một tùy tùng của hắn vén màn, sau đó cũng theo ra ngoài.
“Thật có lỗi.” Nhìn người vừa đi ra ngoài, trong tiệm vẫn còn sự bốc hỏa của người kia, hắn có chút phiền chán đưa tay vuốt tóc, “Anh không nghĩ mọi chuyện thành ra như thế.”
“Không sao.” Bạch Vân nhún nhún vai, cũng không thực để ý điều này: Kỳ thật những người này xuất hiện, làm cho nàng càng lúc càng cảm thấy bất đồng.
Chẳng qua, hắn thoạt nhìn mệt chết đi được, nhưng không phải là cơ thể mệt mỏi, mà là tinh thần thật mỏi mệt. Nàng không biết rốt cuộc những người này đến tìm hắn làm gì, nhưng hiển nhiên trước kia chính là hắn giúp họ làm việc.
Nghe được lời của nàng, hắn chỉ kéo kéo khóe miệng, tiếp tục uống cà phê đá, trong tiệm những người khác vẫn nhìn hắn nói chuyện, tựa hồ là muốn tìm hắn nói chuyện, lại không dám lại gần. Trên mặt hắn không có biểu tình gì, mọi người nhìn không ra là hắn suy nghĩ cái gì.
Không hiểu sao lại cảm thấy hắn có chút đáng thương, Bạch Vân vô thức đưa tay vỗ vỗ đầu của hắn, mở miệng nói một câu: “Ngoan.”
Hắn sửng sốt một chút, rồi khóe miệng mới hiện lên một chút cười, vươn tay hướng tới nàng, “Lại đây một chút.”
Nàng dựa vào gần một chút, hắn tuy rằng đang ngồi, cơ hồ lại cao bằng nàng khi đứng. Hắn vòng tay qua thắt lưng nàng, hôn nàng. Miệng hắn có chút đắng của cà phê, mùi sữa, ngọt của đường, vòng ôm của hắn thực thoải mái, thực ấm áp.
Chờ khi tinh thần bình tĩnh trở lại, nàng phát hiện không biết khi nào mình đã ngồi trên đùi hắn, có điều kỳ thật nàng không thế nào không để ý, người vẫn hơi có chút cứng nhắc, nàng an ủi hai tay xoa nhẹ nhẹ thái dương, làm tay hắn bắt đầu loạn dần lên.
Đây cũng trở thành một thói quen. Ngửi thấy trên người nàng một mùi hương hoa tự nhiên, Khấu Thiên Ngang cười khẽ ra tiếng, nàng thật sự trời cho khiến cho người khác an tĩnh.
Một tiếng ho nhẹ khiến hắn ngẩng đầu lên, rồi mới nhìn lên qua vai nàng, trong tiệm có một người nhìn đến ngây ngốc, còn có một vị tiểu thư hiển nhiên là bạn nàng đang ngồi ở quầy bar đằng kia. Hắn kéo kéo khóe miệng, nửa giây sau nghĩ như thế cũng không phải là điều gì không tốt lắm. Không chỉ là vì bạn của nàng, mà bởi vì điều này hiển nhiên đánh tới người đàn ông có chủ ý với nàng.
“Đối với cô ấy tốt lắm? Trước kia cũng có người đối với cô ấy tốt lắm, cô ấy cũng không ở bên những người đó.” Nông Nông nửa nằm nửa ngồi trên giường, lấy điện thoại lải nhải nói: “Chính cậu nhìn hẳn là cũng biết, lần này cô ấy là đùa hay thật, chỉ là chính cô ấy còn không thể hiểu được, nếu người đàn ông kia chỉ là chơi đùa thì biết làm sao bây giờ? Nếu tên kia là lọai lừa tiền lừa sắc thì phải làm gì bây giờ?”
Nhìn bà xã đại nhân lòng đầy căm phẫn như vậy, Lữ Hạo Đình buồn cười đưa cho nàng cốc sữa.
Điện thoại đầu kia Uy Uy nở nụ cười, “Cô ấy không phải đã tra thử ở quận rồi sao?”
“Làm ơn đi, cũng không phải tội phạm nào cũng có án, cũng đều bị bắt.” Nông Nông đưa tay nhận sữa, hừ một tiếng, “Không được, tớ nhất định phải cho người đi điều tra chi tiết về tên kia.”
Tuy rằng nàng không biết người đàn ông kia có phạm tội gì không, cũng không phải là ngại cho Nông Nông tìm người điều tra hắn, dù sao tên kia thật sự có chút quái lạ. Nhớ tới buổi chiều nhìn thấy những người tụ tập ở trong tiệm, Lâm Khả Uy kéo kéo khóe miệng, chỉ sợ đến lúc đó điều tra ra gì đó lại có bất đồng lớn với suy nghĩ bây giờ của Nông Nông.
“Điều tra cũng tốt, chẳng qua, tớ không cho rằng hắn là loại người lừa tiền lừa sắc.” Ngoài việc thoạt nhìn hắn bề ngoài không tốt, cũng là vì hắn vàBạch Vân không hiểu sao lại ăn ý kì lạ.
“Mặc kệ thế nào, tớ vẫn không yên tâm, đúng rồi, chúng ta lâu rồi cũng không gặp nhau, rõ ràng phải tìm ngày làm thịt nướng, thuận tiện tìm cơ hội ngăn cách hai bọn họ một lúc, hỏi rõ Khấu Thiên Ngang đối với Bạch Vân có rắp tâm gì.”
Uy Uy nở nụ cười, trả lời: “Được, tớ không phản đối.”
“Như vậy là được rồi, ok, ngày mai tớ phải đi liên lạc với những người khác, chờ xác định ngày lại nói với cậu, bye!”
“Ừm, bye!”
Cất điện thọai, Nông Nông mới bắt đầu uống ly sữa nóng trong tay kia, lại nhìn đến ông xã vẻ mặt quái dị ngồi ở bên giường nhìn nàng.
“Em vừa mới nói người đàn ông ở chỗ Bạch Vân tên là gì?”
“Khấu Thiên Ngang.”
“Khấu Thiên Ngang?”
“Đúng vậy, thế nào? Anh có biết anh ta?”
Lữ Hạo Đình nhíu mày, trầm ngâm nói: “Anh có nghe qua tên này, có điều là không xác định người kia có phải là anh ấy.”
“Thật?” Nông Nông nghe vậy, tinh thần nâng lên.
“Ừm, họ này không phổ biến, để ngày mai anh đi xem sao, nếu xác định, anh sẽ nói lại với em.”
“Oa, ông xã, anh rất lợi hại!” Phạm Di Nông nghe vậy vui vẻ cười, ôm hắn hôn một cái.
Lữ Hạo Đình cười vỗ vỗ nàng, trong lòng lại có chút lo lắng, bởi vì người đàn ông kia nếu thật là người hắn đang nghĩ, thì vấn đề kia lại có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.