Chương 11
Hữu Hạ
28/04/2017
Toàn bộ một buổi sáng Ninh Băng đều ở trong sân tính toán nên an bài
những bồn cảnh của hắn như thế nào cho hợp lý, sớm đem chuyện của vị phu quân đại nhân kia quăng ra khỏi đầu.
Cơm trưa qua đi, Trúc Dạ Tuần đến, mang theo cho một đám công nhân đến giúp Ninh Băng an bài các bồn cảnh theo sự sắp xếp của hắn, Ninh Băng thực vừa lòng, quả nhiên, viện này thoạt nhìn đã có sinh khí hơn.
Hắn còn muốn ở chung quanh tường viện chôn mấy cây cột để làm một giàn nho, như vậy mùa hè vừa đẹp mắt, mùa thu còn có thể ăn trái nho. Nho là loại hoa quả mà Ninh Băng thích ăn nhất, nhiều nước, ngọt ngọt, ngẫm lại liền vui vẻ. Cây nho gặp hạn thân càng dài ra, quả ăn càng thêm ngọt.
Cho nên hắn lại một lần nữa thành công khi sai khiến Trúc Dạ Tuần, mà Trúc Dạ Tuần đáng thương lại một lần nữa bị lợi dụng, đường đường là một Vương gia, lại bị Ninh Băng sử dụng như một phu khuân vác, đúng là nhân tài không được trọng dụng a.
Thế là buổi chiều ngày hôm sau Trúc Dạ Tuần lại khệ nệ đem cây nho đến cho Ninh Băng. Trúc Dạ Tuần trong lòng buồn bực, chính hắn cũng chẳng biết vì sao lại có thể cam tâm tình nguyện chiếu cố chạy đông chạy tây, mà tên tiểu tử Ninh Băng kia còn không có một chút cảm kích, cơ bản thuộc loại qua sông đoạn cầu, nhìn xem, có thèm quan tâm đến hắn chút nào đâu, chỉ lo nghiên cứu cây nho của hắn thôi.
“Vương gia, ngài chạy tới chạy lui chắc mệt mỏi rồi, uống chén trà đi.” Linh Lung bưng trà tới.
“Vẫn là Linh Lung hiểu chuyện, nhìn công tử gia của ngươi kìa, đúng là vong ân phụ nghĩa mà.” Trúc Dạ Tuần phẫn hận.
“Ha ha, Vương gia, ngài mặc dù là nói như vậy, nhưng vẫn giúp công tử làm hết thảy mấy việc này, lại nói tiếp công tử nhà ta từ sau khi mất trí nhớ, tính tình thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhìn công tử vui tươi, hớn hở như hiện tại thật tốt.” Linh Lung nhìn thân ảnh đang bận rộn bên kia nói.
“Ta thấy hắn có tốt chút nào đâu, còn luôn miệng sai bảo người ta, ta đường đường là Vương gia đến nơi này của hắn, cũng chỉ là một phu khuân vác không hơn không kém.” Trúc Dạ Tuần oán giận, bất quá trong lòng hắn kỳ thật cũng đồng ý với lời nói của Linh Lung.
Tuy rằng hắn không biết Ninh Băng trước kia tính tình như thế nào, nhưng mà hiện tại cảm giác kỳ thật là tốt lắm. Hắn là Vương gia, chưa từng thử qua cùng ai nói chuyện thoải mái với nhau như vậy, với hắn mà nói, Ninh Băng là người duy nhất mà hắn có thể gọi là bằng hữu, bất quá trong lòng ngẫm lại một chút, ý nghĩ này không thể nói cho người nọ biết, nếu không cũng không biết tên kia lại muốn đòi hỏi thêm cái gì đó đa dạng, quái dị nữa.
Trúc Dạ Tuần cùng Linh Lung cứ như vậy đứng ở xa xa nhìn Ninh Băng.
“Hai người các ngươi cũng đến hỗ trợ ta đi, thấy ta làm việc có một mình mà không biết xấu hổ sao?” Ninh Băng đột nhiên hướng về phía hai người hô to.
“Linh Lung đến giúp ngài ngay đây.” Linh Lung nói xong liền chạy ngay lại, Trúc Dạ Tuần cũng chậm rãi, thong thả đến bên cạnh Ninh Băng.
“Ta nói Ninh Băng ngươi thật sự là càng lúc càng lớn mật a, ta đường đường là Vương gia, ngươi đem ta trở thành phu khuân vác đã muốn thực thái quá, ngươi bây giờ còn muốn đem ta biến thành nông phu ư?” Trúc Dạ Tuần thật sự là cảm thấy choáng váng.
“Ngươi nói chính mình là phu khuân vác? Cái này không phải do ta nói, là ngươi tự mình cho là vậy mà thôi.” Ninh Băng không thèm để ý tới bộ dáng làm ra vẻ giận dỗi của hắn.
“A? Không ngờ ta bận việc nửa ngày như thế, ngươi một chút cảm kích cũng không có. Ngươi cho dù giả vờ cũng nên biểu lộ thái độ cảm tạ ta, đằng này ngươi chỉ biết lợi dụng ta thôi.” Trúc Dạ Tuần chán nản.
“Ta đang cùng Linh Lung trồng cây nho, ngươi nếu không hỗ trợ vậy qua bên kia đợi, đừng làm trở ngại chúng ta.” Ninh Băng xua tay như muốn đuổi hắn đi chỗ khác.
“Ngươi…Thôi được, tính ta không thích so đo, vậy ngươi nói ta làm gì a, nhưng nói trước là ta không biết làm nông phu đâu.” Trúc Dạ Tuần thoả hiệp, thấy hai người bọn hắn làm việc trông có vẻ hăng say và thú vị, làm nông phu coi như nông phu đi, hắn cũng muốn thử xem.
“Khách khí, muốn làm nông phu chân chính với khả năng của ngươi dĩ nhiên là làm không được, đương nhiên, khả năng của ta cũng không được, như vậy, ngươi chỉ cần hỗ trợ đỡ cái cây thì tốt rồi, còn lại, ta cùng Linh Lung sẽ làm.” Ninh Băng vụng trộm le lưỡi, lại một lần nữa sai khiến thành công.
Kỳ thật Ninh Băng chính là thích trêu cợt Trúc Dạ Tuần, cố ý nói chuyện chọc tức hắn.
Từ ngày quen biết đến giờ, Ninh Băng biết vị Vương gia có dung mạo phong hoa tuyệt đại này kỳ thật là một người rất đỗi đơn thuần, tâm tính cũng thiện lương, mọi người đều bị bề ngoài cùng thân phận cao quý quá mức xuất sắc của hắn che mắt, nhìn không tới kỳ thật hắn cũng giống như mình, đều là những người cô đơn, không có bằng hữu.
Trải qua một cái buổi chiều cố gắng, cây nho đã thuận lợi được trồng xong, đại công cáo thành.
Sau khi Trúc Dạ Tuần dùng qua bữa tối liền chuẩn bị đi, hô to lần này buổi trưa mệt muốn chết rồi, hắn phải đi về hảo hảo nghỉ ngơi, đương nhiên không quan tâm lại bị Ninh Băng khách sáo, vị Tuần Vương gia này chỉ thốt ra mấy chữ “Mặc kệ ngươi”, liền xoay người mà đi.
Ninh Băng lại có vẻ lên tinh thần gấp trăm lần, mỗi ngày đều buồn chán đến chết, cảm giác rất thống khổ, có chút việc gì đó để làm vẫn tốt hơn, làm cho người ta có chút nhịn không được trong lòng trỗi lên một niềm vui nho nhỏ.
“Công tử, đừng cười ngây ngô như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút đi, làm việc cả một ngày rồi ngài không phiền lụy sao?” Linh Lung nhìn Ninh Băng ngây ngô cười đã muốn nửa ngày thật sự nhịn không được lên tiếng.
“Hảo cái nha đầu Linh Lung ngươi, cư nhiên dám nói công tử ngây ngô cười, thật to gan.” Ninh Băng làm bộ căm tức liếc Linh Lung.
“Tốt lắm, công tử, là Linh Lung không tốt, Linh Lung nói sai rồi, công tử không có ngây ngô cười được chưa, như vậy ngài có thể an tâm đi nghỉ ngơi được rồi, hôm nay mệt muốn chết luôn.” Ngữ khí của Linh Lung hoàn toàn giống một bà mẹ đang dỗ ngọt đứa con mình.
“Ta không cần sống nữa, ngay cả Linh Lung đều khi dễ ta, làm cho ta chết quên đi.” Ninh Băng đột nhiên than trời trách đất.
“Được rồi, công tử, đừng giả vờ nữa, Linh Lung hầu hạ ngài nghỉ ngơi.” Linh Lung đã muốn dần dần thích ứng công tử gia nhà nàng thường thường làm bộ nổi điên lên.
“Linh Lung, ngươi chẳng có tính hài hước gì cả, được rồi, ta đi ngủ.” Ninh Băng thất bại, Linh Lung nhà hắn đúng là một chút cũng không sợ hắn, còn nhìn thấu hắn, hắn quả nhiên là không có chút khí chất làm chủ tử mà.
Liên tục vài ngày Trúc Dạ Tuần đều không có xuất hiện, đương nhiên vị vương thượng kia cũng không có động tĩnh.
“Linh Lung, ngươi nói tại sao Trúc Dạ Tuần mấy ngày nay lại không tới a, vài ngày không thấy ta cũng có chút nhớ hắn.” Ninh Băng miễn cưỡng lên tiếng nói với Linh Lung đang cùng quét tước vệ sinh.
“Ngài là thật nhớ đến Tuần Vương gia sao, ta xem ra chỉ là muốn mượn hắn để tiêu khiển thôi. Hắn mà đến, thế nào ngài cũng nghĩ biện pháp để mà chọc tức hắn, bất quá cũng kỳ quái, thế mà Vương gia lại có vẻ rất thích ngươi, cũng không thật sự sinh khí. Ngày đó hắn khệ nệ ôm đến cây nho cho chúng ta, làm cho tròng mắt của ta thiếu chút nữa rớt xuống luôn.” Tâm sự của công tử gia, nàng còn không biết sao, chỉ thích mỗi việc là chọc Tuần Vương gia sinh khí thôi.
“Ha ha, lại nói tiếp, hắn chẳng biết đang làm cái gì a, cũng không thấy đến? Ta cảm thấy bất quá hắn chỉ là một Vương gia nhàn tản thôi, hay là hắn có chuyện gì vui không nói cho ta biết, vụng trộm chơi một mình, nhất định là thế, Trúc Dạ Tuần này thật đáng giận.” Ninh Băng lầm bầm oán hận, Linh Lung bất đắc dĩ thở dài, nàng không có trí tưởng tượng phong phú đến như vậy.
Đang đi vào Lan Tâm Uyển, Trúc Dạ Tuần đột nhiên đánh hai cái hắt xì thật to.
“Ninh Băng, Ninh Băng, ngươi còn sống không?” Vào sân hắn liền kêu to, hai người này đều giống nhau, chẳng ai mở miệng mà nói được lời nào tốt đẹp cả.
“Vài ngày không thấy, ngươi ngay cả tiếng người cũng quên nói rồi a? Ta dựa vào cái gì mà còn sống hay không chứ?” Ninh Băng vừa nghe thấy thanh âm của người mới tới liền từ trên ghế đứng bật dậy, lao ra như tên, cũng hô to.
“Ha ha, hình như tinh khí bị giảm hết mười phần a, nhớ bổn vương sao? Bổn vương không ở đây đúng là thật tịch mịch đi, ha ha ha ha ha ha……” Trúc Dạ Tuần giống như bị bệnh thần kinh cười to ba tiếng.
“Ngươi phát bệnh gì thế?” Ninh Băng lấy tay sờ sờ vào đầu của người đang cười to kia.
“Hừ, ta không phát sốt, ngươi cảm thấy ta vừa mới cười như thế nào, có phải khí thế lắm hay không?” Trúc Dạ Tuần quả nhiên là thần kinh có vấn đề.
“Ngươi có nổi điên cũng đừng lên cơn ở chỗ này a, về nhà ngươi mà phát bệnh ấy.” Ninh Băng chạy nhanh ra xa, ánh mắt nhìn Trúc Dạ Tuần như bệnh ôn dịch.
“Ngươi mới nổi điên, Ninh Băng, hôm nay ta tới là có chuyện tốt.” Trúc Dạ Tuần vẻ mặt thần thần bí bí nói.
“Vương gia, có chuyện tốt gì a? Công tử nhà chúng ta vừa mới nhắc tới tại sao mấy ngày nay không thấy ngài đến.” Linh Lung lúc này cũng đi ra, nghe thấy Trúc Dạ Tuần nói có chuyện tốt gì đó.
“Hảo Linh Lung, nhớ bổn vương đúng không? Bổn vương không đến, ngươi cùng công tử nhà ngươi ở chỗ này thật không có ý nghĩa a, ha ha ha ha ha ha……” Vị này, quả nhiên có tật xấu, lại cười to ba tiếng.
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn cười như vậy nữa, ta bảo Linh Lung đá ngươi văng ra ngoài đấy, dù sao công phu của Linh Lung cũng không tồi.” Ninh Băng liếc mắt nhìn người nào đó.
“Thật chẳng biết hài hước gì cả, đúng rồi, hôm nay ta tới là có chuyện tốt, ta mang ngươi cùng Linh Lung đi xem diễn, thế nào?” Trúc Dạ Tuần rốt cuộc khôi phục thái độ bình thường.
“Xem diễn? Ngươi tốt như vậy sao? Sao tự dưng ngươi lại chủ động như vậy? Ngươi không phải đã nói sẽ không bao giờ mang hai chúng ta xuất cung nữa sao?” Ninh Băng tiếp tục liếc mắt.
“Ngươi thật là lòng dạ hẹp hòi mà, bất quá ta lười cùng ngươi so đo, đi xem diễn không cần xuất cung.”
“Nơi này có chỗ nào để xem diễn à?”
“Ân, là Thái Hậu mở tiệc chiêu đãi hoàng thất, cho người mời gánh hát, nghe nói xướng rất khá, ta mang bọn ngươi đi xem, thế nào?” Trúc Dạ Tuần lại hỏi Ninh Băng.
“Mang hai bọn ta đi? Làm sao mang theo được?” Ninh Băng kỳ thật đã có điểm động tâm.
“Đơn giản, ngươi cùng Linh Lung giả dạng làm người hầu tùy thân của ta là được rồi, nhưng mà diện mạo của các ngươi nếu cải trang cung nữ phỏng chừng không giống lắm, vậy các ngươi giả dạng làm thái giám hầu hạ bên cạnh ta thì tốt hơn.” Trúc Dạ Tuần đề nghị.
“Không cần ngươi nhắc nhở diện mạo của ta. Tùy thân thái giám ư? Cũng không phải không thể. A? Nói đến người hầu tùy thân, tại sao ta chưa từng gặp bên cạnh ngươi có người hầu hạ?” Ninh Băng đột nhiên nhớ tới, vị này dù gì cũng là Vương gia, như thế nào ngay cả một người hầu cũng không có.
“Ai nói ta không có, chẳng qua, trước khi ta đến nơi này của ngươi đều bảo bọn họ đi nơi khác, ta chán ghét bên cạnh lúc nào cũng kè kè đi theo một đám người.” Trúc Dạ Tuần trả lời.
“Làm Vương gia thật tốt a, muốn khiển người ta như thế nào cũng được.”
“Ngươi đừng âm dương quái khí, có đi hay là không?” Trúc Dạ Tuần hỏi.
“Đi, vì cái gì không đi, dù sao ta cả ngày chỉ vòng vòng trong nhà rồi quanh quẩn ngoài sân, cứ như vậy chắc sẽ bị mốc meo lên thôi. Khi nào thì đi?” Ninh Băng có điểm chờ mong, mở tiệc chiêu đãi thành viên hoàng thất, vậy là hắn có cơ hội chiêm ngưỡng một chút những người ở thế giới này.
“Là tiệc tối, cho nên buổi tối ta tới đón các ngươi, sẽ mang theo quần áo thái giám cho các ngươi. Thế nào, cảm động không, có cái gì náo nhiệt ta cũng chẳng quên ngươi, chỉ sợ ngươi nhàm chán, mới chạy nhanh tới tìm ngươi.” Trúc Dạ Tuần khoe khoang.
“Lần này xem như ngươi tự giác.” Ninh Băng ôn hoà, không thể để cho hắn quá đắc ý.
“Bộ nói câu cám ơn là ngươi có thể chết sao, thật sự là đáng ghét mà.” Trúc Dạ Tuần hậm hực.
“Vương gia, Linh Lung cũng chưa từng xem diễn qua bao giờ, có phải náo nhiệt lắm hay không?” Linh Lung nhanh miệng lên tiếng an ủi một chút.
“Đúng vậy, nếu không ta cũng không tới tìm các ngươi, được rồi, ta buổi chiều còn có việc, buổi tối lại đến tiếp các ngươi a, ta đi đây.” Nói rồi hấp tấp tiêu sái.
“Da, Linh Lung, vậy là chúng ta có thể hảo hảo ra ngoài chơi rồi, không cần ở tại đây tới già, thật tốt quá, ha ha ha.” Ninh Băng chờ sau khi Trúc Dạ Tuần đi rồi bắt đầu cười to.
“Công tử, ngài cười đến rất khoa trương, còn có, vừa rồi Tuần Vương gia ở đây cũng không thấy ngươi cao hứng như vậy a.” Linh Lung điên đầu, người này, lúc nào cũng có thể giả vờ.
“Hắc hắc, đó là ta cố ý chọc hắn đấy, ta hiện tại đang rất nôn nóng được đi xem náo nhiệt tối nay.” Ninh Băng hồ hởi kỳ vọng.
Linh Lung tiếp tục bất đắc dĩ thở dài, công tử gia nhà nàng, thật sự là…… Ai……
Cơm trưa qua đi, Trúc Dạ Tuần đến, mang theo cho một đám công nhân đến giúp Ninh Băng an bài các bồn cảnh theo sự sắp xếp của hắn, Ninh Băng thực vừa lòng, quả nhiên, viện này thoạt nhìn đã có sinh khí hơn.
Hắn còn muốn ở chung quanh tường viện chôn mấy cây cột để làm một giàn nho, như vậy mùa hè vừa đẹp mắt, mùa thu còn có thể ăn trái nho. Nho là loại hoa quả mà Ninh Băng thích ăn nhất, nhiều nước, ngọt ngọt, ngẫm lại liền vui vẻ. Cây nho gặp hạn thân càng dài ra, quả ăn càng thêm ngọt.
Cho nên hắn lại một lần nữa thành công khi sai khiến Trúc Dạ Tuần, mà Trúc Dạ Tuần đáng thương lại một lần nữa bị lợi dụng, đường đường là một Vương gia, lại bị Ninh Băng sử dụng như một phu khuân vác, đúng là nhân tài không được trọng dụng a.
Thế là buổi chiều ngày hôm sau Trúc Dạ Tuần lại khệ nệ đem cây nho đến cho Ninh Băng. Trúc Dạ Tuần trong lòng buồn bực, chính hắn cũng chẳng biết vì sao lại có thể cam tâm tình nguyện chiếu cố chạy đông chạy tây, mà tên tiểu tử Ninh Băng kia còn không có một chút cảm kích, cơ bản thuộc loại qua sông đoạn cầu, nhìn xem, có thèm quan tâm đến hắn chút nào đâu, chỉ lo nghiên cứu cây nho của hắn thôi.
“Vương gia, ngài chạy tới chạy lui chắc mệt mỏi rồi, uống chén trà đi.” Linh Lung bưng trà tới.
“Vẫn là Linh Lung hiểu chuyện, nhìn công tử gia của ngươi kìa, đúng là vong ân phụ nghĩa mà.” Trúc Dạ Tuần phẫn hận.
“Ha ha, Vương gia, ngài mặc dù là nói như vậy, nhưng vẫn giúp công tử làm hết thảy mấy việc này, lại nói tiếp công tử nhà ta từ sau khi mất trí nhớ, tính tình thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhìn công tử vui tươi, hớn hở như hiện tại thật tốt.” Linh Lung nhìn thân ảnh đang bận rộn bên kia nói.
“Ta thấy hắn có tốt chút nào đâu, còn luôn miệng sai bảo người ta, ta đường đường là Vương gia đến nơi này của hắn, cũng chỉ là một phu khuân vác không hơn không kém.” Trúc Dạ Tuần oán giận, bất quá trong lòng hắn kỳ thật cũng đồng ý với lời nói của Linh Lung.
Tuy rằng hắn không biết Ninh Băng trước kia tính tình như thế nào, nhưng mà hiện tại cảm giác kỳ thật là tốt lắm. Hắn là Vương gia, chưa từng thử qua cùng ai nói chuyện thoải mái với nhau như vậy, với hắn mà nói, Ninh Băng là người duy nhất mà hắn có thể gọi là bằng hữu, bất quá trong lòng ngẫm lại một chút, ý nghĩ này không thể nói cho người nọ biết, nếu không cũng không biết tên kia lại muốn đòi hỏi thêm cái gì đó đa dạng, quái dị nữa.
Trúc Dạ Tuần cùng Linh Lung cứ như vậy đứng ở xa xa nhìn Ninh Băng.
“Hai người các ngươi cũng đến hỗ trợ ta đi, thấy ta làm việc có một mình mà không biết xấu hổ sao?” Ninh Băng đột nhiên hướng về phía hai người hô to.
“Linh Lung đến giúp ngài ngay đây.” Linh Lung nói xong liền chạy ngay lại, Trúc Dạ Tuần cũng chậm rãi, thong thả đến bên cạnh Ninh Băng.
“Ta nói Ninh Băng ngươi thật sự là càng lúc càng lớn mật a, ta đường đường là Vương gia, ngươi đem ta trở thành phu khuân vác đã muốn thực thái quá, ngươi bây giờ còn muốn đem ta biến thành nông phu ư?” Trúc Dạ Tuần thật sự là cảm thấy choáng váng.
“Ngươi nói chính mình là phu khuân vác? Cái này không phải do ta nói, là ngươi tự mình cho là vậy mà thôi.” Ninh Băng không thèm để ý tới bộ dáng làm ra vẻ giận dỗi của hắn.
“A? Không ngờ ta bận việc nửa ngày như thế, ngươi một chút cảm kích cũng không có. Ngươi cho dù giả vờ cũng nên biểu lộ thái độ cảm tạ ta, đằng này ngươi chỉ biết lợi dụng ta thôi.” Trúc Dạ Tuần chán nản.
“Ta đang cùng Linh Lung trồng cây nho, ngươi nếu không hỗ trợ vậy qua bên kia đợi, đừng làm trở ngại chúng ta.” Ninh Băng xua tay như muốn đuổi hắn đi chỗ khác.
“Ngươi…Thôi được, tính ta không thích so đo, vậy ngươi nói ta làm gì a, nhưng nói trước là ta không biết làm nông phu đâu.” Trúc Dạ Tuần thoả hiệp, thấy hai người bọn hắn làm việc trông có vẻ hăng say và thú vị, làm nông phu coi như nông phu đi, hắn cũng muốn thử xem.
“Khách khí, muốn làm nông phu chân chính với khả năng của ngươi dĩ nhiên là làm không được, đương nhiên, khả năng của ta cũng không được, như vậy, ngươi chỉ cần hỗ trợ đỡ cái cây thì tốt rồi, còn lại, ta cùng Linh Lung sẽ làm.” Ninh Băng vụng trộm le lưỡi, lại một lần nữa sai khiến thành công.
Kỳ thật Ninh Băng chính là thích trêu cợt Trúc Dạ Tuần, cố ý nói chuyện chọc tức hắn.
Từ ngày quen biết đến giờ, Ninh Băng biết vị Vương gia có dung mạo phong hoa tuyệt đại này kỳ thật là một người rất đỗi đơn thuần, tâm tính cũng thiện lương, mọi người đều bị bề ngoài cùng thân phận cao quý quá mức xuất sắc của hắn che mắt, nhìn không tới kỳ thật hắn cũng giống như mình, đều là những người cô đơn, không có bằng hữu.
Trải qua một cái buổi chiều cố gắng, cây nho đã thuận lợi được trồng xong, đại công cáo thành.
Sau khi Trúc Dạ Tuần dùng qua bữa tối liền chuẩn bị đi, hô to lần này buổi trưa mệt muốn chết rồi, hắn phải đi về hảo hảo nghỉ ngơi, đương nhiên không quan tâm lại bị Ninh Băng khách sáo, vị Tuần Vương gia này chỉ thốt ra mấy chữ “Mặc kệ ngươi”, liền xoay người mà đi.
Ninh Băng lại có vẻ lên tinh thần gấp trăm lần, mỗi ngày đều buồn chán đến chết, cảm giác rất thống khổ, có chút việc gì đó để làm vẫn tốt hơn, làm cho người ta có chút nhịn không được trong lòng trỗi lên một niềm vui nho nhỏ.
“Công tử, đừng cười ngây ngô như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút đi, làm việc cả một ngày rồi ngài không phiền lụy sao?” Linh Lung nhìn Ninh Băng ngây ngô cười đã muốn nửa ngày thật sự nhịn không được lên tiếng.
“Hảo cái nha đầu Linh Lung ngươi, cư nhiên dám nói công tử ngây ngô cười, thật to gan.” Ninh Băng làm bộ căm tức liếc Linh Lung.
“Tốt lắm, công tử, là Linh Lung không tốt, Linh Lung nói sai rồi, công tử không có ngây ngô cười được chưa, như vậy ngài có thể an tâm đi nghỉ ngơi được rồi, hôm nay mệt muốn chết luôn.” Ngữ khí của Linh Lung hoàn toàn giống một bà mẹ đang dỗ ngọt đứa con mình.
“Ta không cần sống nữa, ngay cả Linh Lung đều khi dễ ta, làm cho ta chết quên đi.” Ninh Băng đột nhiên than trời trách đất.
“Được rồi, công tử, đừng giả vờ nữa, Linh Lung hầu hạ ngài nghỉ ngơi.” Linh Lung đã muốn dần dần thích ứng công tử gia nhà nàng thường thường làm bộ nổi điên lên.
“Linh Lung, ngươi chẳng có tính hài hước gì cả, được rồi, ta đi ngủ.” Ninh Băng thất bại, Linh Lung nhà hắn đúng là một chút cũng không sợ hắn, còn nhìn thấu hắn, hắn quả nhiên là không có chút khí chất làm chủ tử mà.
Liên tục vài ngày Trúc Dạ Tuần đều không có xuất hiện, đương nhiên vị vương thượng kia cũng không có động tĩnh.
“Linh Lung, ngươi nói tại sao Trúc Dạ Tuần mấy ngày nay lại không tới a, vài ngày không thấy ta cũng có chút nhớ hắn.” Ninh Băng miễn cưỡng lên tiếng nói với Linh Lung đang cùng quét tước vệ sinh.
“Ngài là thật nhớ đến Tuần Vương gia sao, ta xem ra chỉ là muốn mượn hắn để tiêu khiển thôi. Hắn mà đến, thế nào ngài cũng nghĩ biện pháp để mà chọc tức hắn, bất quá cũng kỳ quái, thế mà Vương gia lại có vẻ rất thích ngươi, cũng không thật sự sinh khí. Ngày đó hắn khệ nệ ôm đến cây nho cho chúng ta, làm cho tròng mắt của ta thiếu chút nữa rớt xuống luôn.” Tâm sự của công tử gia, nàng còn không biết sao, chỉ thích mỗi việc là chọc Tuần Vương gia sinh khí thôi.
“Ha ha, lại nói tiếp, hắn chẳng biết đang làm cái gì a, cũng không thấy đến? Ta cảm thấy bất quá hắn chỉ là một Vương gia nhàn tản thôi, hay là hắn có chuyện gì vui không nói cho ta biết, vụng trộm chơi một mình, nhất định là thế, Trúc Dạ Tuần này thật đáng giận.” Ninh Băng lầm bầm oán hận, Linh Lung bất đắc dĩ thở dài, nàng không có trí tưởng tượng phong phú đến như vậy.
Đang đi vào Lan Tâm Uyển, Trúc Dạ Tuần đột nhiên đánh hai cái hắt xì thật to.
“Ninh Băng, Ninh Băng, ngươi còn sống không?” Vào sân hắn liền kêu to, hai người này đều giống nhau, chẳng ai mở miệng mà nói được lời nào tốt đẹp cả.
“Vài ngày không thấy, ngươi ngay cả tiếng người cũng quên nói rồi a? Ta dựa vào cái gì mà còn sống hay không chứ?” Ninh Băng vừa nghe thấy thanh âm của người mới tới liền từ trên ghế đứng bật dậy, lao ra như tên, cũng hô to.
“Ha ha, hình như tinh khí bị giảm hết mười phần a, nhớ bổn vương sao? Bổn vương không ở đây đúng là thật tịch mịch đi, ha ha ha ha ha ha……” Trúc Dạ Tuần giống như bị bệnh thần kinh cười to ba tiếng.
“Ngươi phát bệnh gì thế?” Ninh Băng lấy tay sờ sờ vào đầu của người đang cười to kia.
“Hừ, ta không phát sốt, ngươi cảm thấy ta vừa mới cười như thế nào, có phải khí thế lắm hay không?” Trúc Dạ Tuần quả nhiên là thần kinh có vấn đề.
“Ngươi có nổi điên cũng đừng lên cơn ở chỗ này a, về nhà ngươi mà phát bệnh ấy.” Ninh Băng chạy nhanh ra xa, ánh mắt nhìn Trúc Dạ Tuần như bệnh ôn dịch.
“Ngươi mới nổi điên, Ninh Băng, hôm nay ta tới là có chuyện tốt.” Trúc Dạ Tuần vẻ mặt thần thần bí bí nói.
“Vương gia, có chuyện tốt gì a? Công tử nhà chúng ta vừa mới nhắc tới tại sao mấy ngày nay không thấy ngài đến.” Linh Lung lúc này cũng đi ra, nghe thấy Trúc Dạ Tuần nói có chuyện tốt gì đó.
“Hảo Linh Lung, nhớ bổn vương đúng không? Bổn vương không đến, ngươi cùng công tử nhà ngươi ở chỗ này thật không có ý nghĩa a, ha ha ha ha ha ha……” Vị này, quả nhiên có tật xấu, lại cười to ba tiếng.
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn cười như vậy nữa, ta bảo Linh Lung đá ngươi văng ra ngoài đấy, dù sao công phu của Linh Lung cũng không tồi.” Ninh Băng liếc mắt nhìn người nào đó.
“Thật chẳng biết hài hước gì cả, đúng rồi, hôm nay ta tới là có chuyện tốt, ta mang ngươi cùng Linh Lung đi xem diễn, thế nào?” Trúc Dạ Tuần rốt cuộc khôi phục thái độ bình thường.
“Xem diễn? Ngươi tốt như vậy sao? Sao tự dưng ngươi lại chủ động như vậy? Ngươi không phải đã nói sẽ không bao giờ mang hai chúng ta xuất cung nữa sao?” Ninh Băng tiếp tục liếc mắt.
“Ngươi thật là lòng dạ hẹp hòi mà, bất quá ta lười cùng ngươi so đo, đi xem diễn không cần xuất cung.”
“Nơi này có chỗ nào để xem diễn à?”
“Ân, là Thái Hậu mở tiệc chiêu đãi hoàng thất, cho người mời gánh hát, nghe nói xướng rất khá, ta mang bọn ngươi đi xem, thế nào?” Trúc Dạ Tuần lại hỏi Ninh Băng.
“Mang hai bọn ta đi? Làm sao mang theo được?” Ninh Băng kỳ thật đã có điểm động tâm.
“Đơn giản, ngươi cùng Linh Lung giả dạng làm người hầu tùy thân của ta là được rồi, nhưng mà diện mạo của các ngươi nếu cải trang cung nữ phỏng chừng không giống lắm, vậy các ngươi giả dạng làm thái giám hầu hạ bên cạnh ta thì tốt hơn.” Trúc Dạ Tuần đề nghị.
“Không cần ngươi nhắc nhở diện mạo của ta. Tùy thân thái giám ư? Cũng không phải không thể. A? Nói đến người hầu tùy thân, tại sao ta chưa từng gặp bên cạnh ngươi có người hầu hạ?” Ninh Băng đột nhiên nhớ tới, vị này dù gì cũng là Vương gia, như thế nào ngay cả một người hầu cũng không có.
“Ai nói ta không có, chẳng qua, trước khi ta đến nơi này của ngươi đều bảo bọn họ đi nơi khác, ta chán ghét bên cạnh lúc nào cũng kè kè đi theo một đám người.” Trúc Dạ Tuần trả lời.
“Làm Vương gia thật tốt a, muốn khiển người ta như thế nào cũng được.”
“Ngươi đừng âm dương quái khí, có đi hay là không?” Trúc Dạ Tuần hỏi.
“Đi, vì cái gì không đi, dù sao ta cả ngày chỉ vòng vòng trong nhà rồi quanh quẩn ngoài sân, cứ như vậy chắc sẽ bị mốc meo lên thôi. Khi nào thì đi?” Ninh Băng có điểm chờ mong, mở tiệc chiêu đãi thành viên hoàng thất, vậy là hắn có cơ hội chiêm ngưỡng một chút những người ở thế giới này.
“Là tiệc tối, cho nên buổi tối ta tới đón các ngươi, sẽ mang theo quần áo thái giám cho các ngươi. Thế nào, cảm động không, có cái gì náo nhiệt ta cũng chẳng quên ngươi, chỉ sợ ngươi nhàm chán, mới chạy nhanh tới tìm ngươi.” Trúc Dạ Tuần khoe khoang.
“Lần này xem như ngươi tự giác.” Ninh Băng ôn hoà, không thể để cho hắn quá đắc ý.
“Bộ nói câu cám ơn là ngươi có thể chết sao, thật sự là đáng ghét mà.” Trúc Dạ Tuần hậm hực.
“Vương gia, Linh Lung cũng chưa từng xem diễn qua bao giờ, có phải náo nhiệt lắm hay không?” Linh Lung nhanh miệng lên tiếng an ủi một chút.
“Đúng vậy, nếu không ta cũng không tới tìm các ngươi, được rồi, ta buổi chiều còn có việc, buổi tối lại đến tiếp các ngươi a, ta đi đây.” Nói rồi hấp tấp tiêu sái.
“Da, Linh Lung, vậy là chúng ta có thể hảo hảo ra ngoài chơi rồi, không cần ở tại đây tới già, thật tốt quá, ha ha ha.” Ninh Băng chờ sau khi Trúc Dạ Tuần đi rồi bắt đầu cười to.
“Công tử, ngài cười đến rất khoa trương, còn có, vừa rồi Tuần Vương gia ở đây cũng không thấy ngươi cao hứng như vậy a.” Linh Lung điên đầu, người này, lúc nào cũng có thể giả vờ.
“Hắc hắc, đó là ta cố ý chọc hắn đấy, ta hiện tại đang rất nôn nóng được đi xem náo nhiệt tối nay.” Ninh Băng hồ hởi kỳ vọng.
Linh Lung tiếp tục bất đắc dĩ thở dài, công tử gia nhà nàng, thật sự là…… Ai……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.