Chương 7
Hữu Hạ
28/04/2017
Ninh Băng cảm thấy buồn chán chết đi được vì Linh Lung không cho hắn
tham gia nhổ cỏ ngoài sân. Cho nên hắn chỉ có thể ngồi uống trà dưới tán cây, nhìn thân ảnh nho nhỏ của Linh Lung đang bận rộn như con thoi.
Hắn nếu sớm biết chính mình lúc mười bảy tuổi bị xuyên qua thì nhất định đã đi học cái gì đàn cổ đàn tranh rồi, miễn sao chỉ cần cổ là được, vậy là hiện tại có cái để mà tiêu khiển.
Nha đầu Linh Lung kia thật có khả năng, chỉ mới có một buổi chiều, cái sân đã bắt đầu có hình có dáng, ít nhất cũng không còn cảm giác giống như đang ở một nơi hoang phế khi hai người bọn họ vừa mới dọn vào, bây giờ thoạt nhìn đã có chút ấm áp rồi.
“Linh Lung, ngươi chắc mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lát đi, uống nước này”. Trong tay cầm ấm rót trà ra chén, Ninh Băng hình như là lần thứ một trăm tám mươi hô lên như thế.
“Công tử, chỉ mới có một chút mà ngài đã làm cho Linh Lung uống hơn mười chén nước.” Nha đầu Linh lung kia chẳng thèm quay đầu nhìn lại, thật bình tĩnh nói.
“Ngươi nga…nha đầu kia, thái độ vậy là sao? Công tử ta chỉ vì quan tâm ngươi thôi, nếu không muốn, ngươi để cho ta giúp ngươi nhổ cỏ đi, thế nào?” Ninh Băng không phục hô, thái độ của Linh Lung nhà hắn so với buổi trưa là cùng một người sao? Lúc tên Trúc Dạ Tuần còn ở đây, nàng khép nép, ngoan hiền như một con mèo nhỏ, còn bây giờ…đúng là có sự khác biệt ghê gớm mà. Ninh Băng hắn quả nhiên không có khí chất chủ tử, ánh mắt đột nhiên có chút ai oán.
Linh Lung nghe thấy công tử lại buông tiếng thở dài, rốt cuộc cũng quay đầu nhìn thoáng qua, đối diện ánh mắt ai oán của Ninh Băng, nàng nhún vai thờ ơ, bởi vì đây cũng là lần thứ một trăm lẻ chín công tử nhà nàng than thở trong suốt buổi chiều.
“Ta uống nước.” Linh Lung bước nhanh đến trước mặt Ninh Băng, cầm lấy chén trà, một hơi uống cạn, sau đó lại tiếp tục đi nhổ cỏ.
Nhìn động tác của nàng kìa, rất lưu loát và nhanh nhẹn, Ninh Băng bỗng nhiên lại thở dài……
Rốt cuộc Linh Lung cũng nhổ cỏ xong, lại đem đống cỏ ném đi, sau đó quét sân thật sạch sẽ, chủ động đi đến trước mặt chủ tử nhà nàng thản nhiên nước uống. Sau hai ngày ở chung với nhau tại đây, Linh Lung quả thật cảm giác công tử nhà nàng hẳn là một chút gì cũng không nhớ rõ, nếu không hắn đâu có bộ dáng như hiện tại.
Trước kia công tử cốt cách tao nhã, nói rất ít, lời nói cũng vô cùng nhỏ nhẹ, hiện tại thì sao, tính đến buổi chiều này nữa, lỗ tai của nàng hình như lùng bùng không ít, biến hóa ghê gớm thật a.
Nhưng nói gì thì nói, kỳ thật Linh Lung ưa tính cách công tử hiện tại hơn. Công tử trước kia tuy trên mặt luôn lộ vẻ tươi cười, nhưng lại cho người ta cảm giác không dám đến gần. Hiện tại công tử tuy rằng thường xuyên hung hăng với nàng, nhưng nàng có thể cảm giác được tất cả đều là giả vờ, điều đó càng làm cho nàng thấy công tử gần gũi hơn rất nhiều, rất đỗi tự nhiên, không câu nệ lễ nghi, thật sự là thoải mái a.
“Linh Lung, làm xong rồi à!? Thật vất vả ngươi quá, viện này của chúng ta sẽ không bao giờ là nơi hoang sơ cho cỏ sinh sôi nữa, tốt thật.”
Ninh Băng chắp tay sau lưng, đi vòng vòng nhìn sân gật gù một cách vừa lòng, giống như viện này đều là do một tay hắn dọn sạch vậy.
“Công tử, sân đúng là đã dọn sạch sẽ rồi, nhưng ta cảm thấy hiện tại hình như có vẻ trống trải quá, chúng ta có nên thêm cái gì đó ở trong sân hay không?” Linh Lung ở bên cạnh lúc lắc đầu, vẻ mặt như đang suy nghĩ ghê lắm.
“Đúng đúng, vậy thì chúng ta trồng thêm mấy loại cây đi, đặt vài bồn cảnh lớn lớn cũng tốt, miễn sao nhìn xanh xanh là được rồi. Ta không thích hoa, nhưng thích lá cây, cảm thấy rất có sinh khí. Linh Lung, ngươi thấy thế nào?” Ninh Băng từ nhỏ đã thích ngắm cây cối rồi.
“Công tử thấy thích là tốt rồi, nhưng mà, chúng ta đi nơi nào để tìm đây, lại không thể ra cung, mà mấy người khác trong cung cũng sẽ không nghe chúng ta sai bảo a.“Linh Lung nói có chút nhụt chí.
“Cũng phải nga, vậy chừng nào có cơ hội rồi nói sau, tóm lại hiện tại cái sân sạch sẽ như vầy, so với nơi nơi toàn là cỏ dại tốt hơn nhiều lắm.” Ninh Băng lên tiếng an ủi Linh Lung, vừa mới nghĩ đến có thể nhìn thấy màu xanh của cây cối làm cho Ninh Băng vô cùng hưng phấn, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, đành phải miễn cưỡng gác lại.
Chủ tớ hai người còn đang trong viện đứng đông thảo luận, tây nghiên cứu, cũng chưa chú ý tới đã đến giờ cơm tối.
“Ninh công tử, Linh Lung cô nương, tiểu nhân đưa bữa tối đến đây.” Chỉ thấy một người nam tử tuổi còn trẻ đang đứng ở ngoài cửa viện hô, trong viện Linh Lung vội vàng chạy ra bên ngoài xem.
“Cái kia, công tử, cô nương, tiểu nhân gõ cửa nhị vị không có nghe, thế nên mới ra tiếng kêu nhị vị, không dọa đến các ngươi chứ.” Người này đúng thật là có chút lễ độ a.
“Nga, không có, tiểu ca mời vào trong.” Linh Lung lập tức tiếp đón hắn đi vào.
“Cô nương bảo ta Thuận Tử thì được rồi.” Vừa đi nam tử vừa nói.
“Nga, Thuận Tử, làm phiền, đặt ở trên bàn là tốt rồi.” Linh Lung khách khí đáp lại, tại đây trong cung mặc kệ gặp người nào, ăn nói khách khí vẫn là cách xử sự khôn khéo nhất.
“Nhị vị trước dùng bữa tối, nếu có cái gì không hợp khẩu vị, hoặc là muốn ăn gì đó, ngày mai ta đưa đồ ăn sáng đến, cứ việc nói một tiếng, chủ sự chúng ta đã dặn dò nhất định phải làm cho nhị vị vừa lòng mới được.” Thuận Tử trước khi đi còn nói như thế.
“A, ta đã biết, Thuận Tử, ngươi đi thong thả.” Linh Lung vẫn đáp lại một cách chừng mực.
Trong viện, công tử nhà nàng vẫn còn nhìn sân ngẩn người, nàng đành phải ra tiếng gọi hắn vào dùng bữa tối.
Trên bàn là sáu món đồ ăn và một món canh, so với các bữa bình thường của bọn hắn nhiều hơn hai món, mặc dù không thể so với cao lương mỹ vị lúc giữa trưa, nhưng chỉ với sáu món này thôi chủ tớ hai người cũng ăn không hết.
“Ân, nhiều như vậy a, chúng ta ăn không hết đâu, kia không phải rất lãng phí sao? Ngày mai bảo bọn hắn đưa bốn món là được rồi.” Ninh Băng đi vào trong phòng rồi nói với Linh Lung.
“Hảo, ngày mai ta sẽ nói với Thuận Tử.” Linh Lung gật đầu đáp ứng.
Ninh Băng cùng Linh Lung vừa ngồi xuống, còn chưa có động đũa, bỗng nhiên từ ngoài bước vào một người.
“Có phần của bổn vương hay không a, bổn vương hiện đang rất đói bụng, đến chỗ các ngươi “ăn nhờ” một bữa cơm có được hay không?” Tuần Vương gia này thật là, miệng thì hỏi được hay không mà người thì đã muốn ngồi xuống rồi.
“Ân, vẫn còn nguyên, Ninh Băng, không ngại bổn vương cùng nhau ăn chứ?” Hỏi cho có chứ tay thì đã cầm đũa lên rồi, cũng không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của hai người trong phòng, mặc kệ ai đó ngại hay không ngại.
“Nếu ta nói để ý, ngài sẽ không ăn sao?” Ninh Băng nhíu mày nhìn Trúc Dạ Tuần đang gấp thức ăn.
“Sẽ không.” Đang bận nhai nên không thèm suy nghĩ trả lời luôn.
Ninh Băng mặt có điểm nhăn nhó khó hiểu, người này không phải buổi chiều mới vừa đi sao, còn hẹn hôm nào đó mới tới nữa, ấy vậy mà chưa được mấy canh giờ đã chạy tới đây, ông trời hình như không có nghe thấy lời cầu nguyện của hắn.
Hắn vẫn cảm thấy vị Vương gia này có gì đó kì kỳ quái quái, có đôi khi rất đỗi uy nghiêm, có đôi khi hành vi lại giống một kẻ ngu ngốc, Ninh Băng lười để ý đến hắn.
“Linh Lung, ngươi lại đi lấy một bộ bát đũa khác đi.” Vị kia vừa vào đã đoạt lấy bộ bát đũa của Ninh Băng rồi.
“Nga, hảo.” Linh Lung không chờ nhắc thêm lần nữa đã chạy nhanh đi lấy.“Vương gia, ngài đừng nói với ta là người có thân phận như ngài lại không có ai chuẩn bị cho bữa tối, để đến nỗi đói bụng thế kia?” Ninh Băng ngữ khí có phần châm chọc.
“Ai, đừng nói nữa, buổi tối Vương huynh mở tiệc chiêu đãi sứ giả của nước nào đó, ta cũng không nhớ kỹ, lệnh ta cũng phải đi. Đi đến đó, ai biết cả đêm cứ phải uống rượu rồi kính rượu a, ta thật sự cảm thấy nhàm chán, chuồn êm đi ra, vừa lúc, các ngươi còn không có dùng bữa tối. Ân, không sai, ăn ngon lắm, Ninh Băng, ngươi cũng ăn đi, thất thần để làm chi.” Giống như hắn mới là chủ nhân, nói một cách thản nhiên như vậy.
“Ngài lấy bát đũa của ta dùng mất rồi.” Ninh Băng khó chịu ra mặt.
“Nga, vậy ngươi dùng cái kia đi.” Vẫn rất đỗi tự nhiên.
“Đó là của Linh Lung, ngài ăn trước, Linh Lung đi lấy cho ta cái mới rồi.” Ninh Băng lắc đầu, đúng là hết chỗ nói mà, hắn châm chọc khiêu khích đến vậy mà lại chẳng có tác dụng gì.
Kỳ thật hắn cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, dù sao nếu không có Trúc Dạ Tuần, bữa tối của hắn còn không biết là được ăn hay không nữa. Nhưng mà, tên này là một Vương gia, với thân phận như vậy, làm cho Ninh Băng có chút băn khoăn.
“Công tử, bát đũa đã đến rồi đây.” Linh Lung chạy vào cửa.
“Linh Lung, chúng ta cũng ăn đi.“Linh Lung không còn câu nệ lễ nghi chủ tớ gì nữa, lập tức ngồi xuống cùng hai vị chủ tử dùng bữa.
“A, ăn ngon quá lại no nữa, bổn vương bình thường như thế nào cũng không cảm thấy đồ ăn lại ngon đến thế, quả nhiên là vì cùng ăn với các ngươi nên mới vậy. Thế thì từ đây về sau, ngọ thiện và bữa tối ta đều đến đây ăn chung a.“ Lại thản nhiên quyết định.
“Khụ khụ, khụ khụ……“ Lời hắn vừa nói xong làm cho hai người kia đang cúi đầu ăn cơm suýt nữa mắc nghẹn mà chết.
“Ngươi.. khụ… nói cái gì?” Hắn không nghe lầm đó chứ, vị Vương gia này muốn thường xuyên đến chỗ bọn họ ăn cơm sao?
“Ai nha, ta chỉ là tùy tiện nói như vậy thôi, các ngươi không cần khẩn trương thế đâu. Ngươi cho là bổn vương nhàn rỗi lắm sao, mỗi ngày đều có thời gian đến chỗ các ngươi?” Lời này lại thành công làm cho chủ tớ hai người không để ý tới hắn, tiếp tục ăn cơm.
Bữa tối ăn xong, Linh Lung theo thường lệ lại chuẩn bị nước trà cho nhị vị chủ tử hưởng dụng.
Ninh Băng vẫn nhìn chầm chầm vào mặt Trúc Dạ Tuần, đột nhiên một cái ý tưởng nhảy ra, hắn thích thú bất giác hắc hắc cười hai tiếng.
Bên này Trúc Dạ Tuần bị nhìn có điểm chột dạ, hơn nữa nghe thấy tiếng cười kia, có thể nói có chút khủng bố, cảm thấy Ninh Băng, tên tiểu tử này đang tính kế gì đó với hắn a. Hắn sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, ăn của hắn có một chút cơm, hắn chưa gì đã muốn trả thù?
“Ngươi đừng nhìn ta cười gian được không?” Vừa nói vừa rùng mình mấy cái.
“Ngươi nói gì vậy, Tuần Vương gia, ta nào có cười gian a.” Ninh Băng ngữ khí đột nhiên trở nên thân thiết.
Điều này làm cho Trúc Dạ Tuần càng cảm thấy đằng sau nụ cười đó đang giấu tàng đao.
“Có chuyện gì cứ nói, đừng nhìn ta mà cười ma mãnh như thế.” Trúc Dạ Tuần không dám cầm trà lên uống, một thân nổi da gà.
“Ngài là Vương gia, có phủ đệ của chính mình, chắc không phải ở tại trong cung a?” Ninh Băng nói chuyện không đâu.
“Đó là tự nhiên, bất quá bổn vương muốn ngủ lại trong cung cũng không có vấn đề gì.”
“Vậy ngài ra vào hoàng cung hẳn là rất thoải mái a?” Tiếp tục lạnh lạnh hỏi.
“Đương nhiên rồi, bổn vương muốn đến muốn đi, ai dám ngăn trở.” Vị này bắt đầu kiêu ngạo, tự mãn khoe khoang.
“Vậy nếu ngươi mang bọn ta đi ra ngoài chắc cũng không vấn đề gì?” Vẫn là không nóng không lạnh hỏi.
“Dĩ nhiên, bổn vương muốn mang ai ra cũng không có vấn đề gì.” Thói quen một mực khẳng định trả lời.
“A? Cái gì? Mang bọn ngươi ra cung? Ngươi đang nói đùa cái gì vậy?” Vị này cuối cùng mới giật mình nhận ra có điểm không hợp lý.
“Thì ra đường đường Tuần Vương gia nói chuyện đều là khoác lác a, ngay cả chuyện ấy cũng làm không được.” Không thêm gì độ ấm, vẫn là lạnh.
“Bổn vương khoác lác? Nói thật, mang bọn ngươi đi ra ngoài chẳng có cái gì khó. Bất quá, ngươi muốn xuất cung làm cái gì? Không phải muốn chạy trốn đó chứ? Nói như thế nào ngươi cũng là người của vương huynh, ta sẽ không làm đồng lõa của ngươi đâu, muốn chạy tự ngươi nghĩ biện pháp đi. Vương huynh ta mà nổi giận lên, ngay cả ta cũng ngăn cản không được.“ Vẫn còn có chút lý trí.
“Ta nói ta muốn chạy sao, ta chạy thế nào được? Ta chỉ là muốn đi ra ngoài dạo chơi thôi, tại đây cả ngày rất nhàm chán. Còn có, ngày mai ngươi mang ta cùng Linh Lung ra ngoài đi dạo, ta muốn mua mấy bồn cảnh cùng một ít cây xanh, ngươi xem, ngươi xem, sân nhà của ta trống huơ trống hoác thế kia.“Ninh Băng ngữ khí có phần ôn nhu hơn một chút.
“Là vậy sao, thế thì để ta đây giúp ngươi mua là được rồi.” Vương gia ta cảm thấy chủ ý này là hợp tình hợp lý nhất.
“Hừ, ta thấy chuyện của mình ngươi còn lo không xong thì làm sao có can đảm mang bọn ta đi ra ngoài chứ. Nếu như vậy, ta sẽ không phiền toái Tuần Vương gia nữa.” Thanh âm lập tức lại trở nên lạnh lạnh còn hàm chứa khinh thường, phép khích tướng lúc này dùng là vừa đúng.
“Mang liền mang, các ngươi đừng ở đó mà coi thường bổn vương gia. Hừ, ngày mai sau giờ ăn sáng, ta tới đón các ngươi. Mặc dù chuyện ra cung nói lớn cũng không tính là lớn, nhưng vì ngươi thân phận đặc thù, cho nên nói nhỏ cũng không nhỏ, ngươi cùng Linh Lung phải nhất nhất nghe ta an bài, nếu không, muốn xuất cung, liền không bàn nữa.” Tuần Vương gia nâng cằm nói.
A, thành công rồi… Ninh Băng nội tâm hoan hô vang dậy.
“Hảo, đều nghe Vương gia an bài, kia hôm nay cũng không còn sớm, Vương gia ngài cũng nên trở về nghỉ ngơi.” Cư nhiên chưa gì đã muốn đuổi người.
“Ai, còn không có qua sông ngươi dã muốn phá cầu rồi. Quên đi, bổn vương có khí độ, không so đo với ngươi, sáng mai gặp lại.” Trúc Dạ Tuần xoay người bước đi.
“Công tử, ra cung thật sao?” Linh Lung có điểm lo lắng, dù sao phi tử của vương thượng là không thể tùy tiện xuất cung.
“Linh Lung, cả ngày cứ ru rú trong cung rất buồn chán a. Hơn nữa, không phải lúc nãy chúng ta còn lo lắng không biết làm như thế nào kiếm được cây xanh tiến vào sao? Tuần Vương gia mang chúng ta đi ra ngoài, không thành vấn đề, ha ha.” Ninh Băng xem ra đang rất thích thú.
Sau đó Ninh Băng không thèm để ý đến thần sắc lo lắng của Linh Lung, cứ một mình tủm tỉm cười, tưởng tượng đến hành trình tốt đẹp ngày mai xuất cung …
Hắn nếu sớm biết chính mình lúc mười bảy tuổi bị xuyên qua thì nhất định đã đi học cái gì đàn cổ đàn tranh rồi, miễn sao chỉ cần cổ là được, vậy là hiện tại có cái để mà tiêu khiển.
Nha đầu Linh Lung kia thật có khả năng, chỉ mới có một buổi chiều, cái sân đã bắt đầu có hình có dáng, ít nhất cũng không còn cảm giác giống như đang ở một nơi hoang phế khi hai người bọn họ vừa mới dọn vào, bây giờ thoạt nhìn đã có chút ấm áp rồi.
“Linh Lung, ngươi chắc mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lát đi, uống nước này”. Trong tay cầm ấm rót trà ra chén, Ninh Băng hình như là lần thứ một trăm tám mươi hô lên như thế.
“Công tử, chỉ mới có một chút mà ngài đã làm cho Linh Lung uống hơn mười chén nước.” Nha đầu Linh lung kia chẳng thèm quay đầu nhìn lại, thật bình tĩnh nói.
“Ngươi nga…nha đầu kia, thái độ vậy là sao? Công tử ta chỉ vì quan tâm ngươi thôi, nếu không muốn, ngươi để cho ta giúp ngươi nhổ cỏ đi, thế nào?” Ninh Băng không phục hô, thái độ của Linh Lung nhà hắn so với buổi trưa là cùng một người sao? Lúc tên Trúc Dạ Tuần còn ở đây, nàng khép nép, ngoan hiền như một con mèo nhỏ, còn bây giờ…đúng là có sự khác biệt ghê gớm mà. Ninh Băng hắn quả nhiên không có khí chất chủ tử, ánh mắt đột nhiên có chút ai oán.
Linh Lung nghe thấy công tử lại buông tiếng thở dài, rốt cuộc cũng quay đầu nhìn thoáng qua, đối diện ánh mắt ai oán của Ninh Băng, nàng nhún vai thờ ơ, bởi vì đây cũng là lần thứ một trăm lẻ chín công tử nhà nàng than thở trong suốt buổi chiều.
“Ta uống nước.” Linh Lung bước nhanh đến trước mặt Ninh Băng, cầm lấy chén trà, một hơi uống cạn, sau đó lại tiếp tục đi nhổ cỏ.
Nhìn động tác của nàng kìa, rất lưu loát và nhanh nhẹn, Ninh Băng bỗng nhiên lại thở dài……
Rốt cuộc Linh Lung cũng nhổ cỏ xong, lại đem đống cỏ ném đi, sau đó quét sân thật sạch sẽ, chủ động đi đến trước mặt chủ tử nhà nàng thản nhiên nước uống. Sau hai ngày ở chung với nhau tại đây, Linh Lung quả thật cảm giác công tử nhà nàng hẳn là một chút gì cũng không nhớ rõ, nếu không hắn đâu có bộ dáng như hiện tại.
Trước kia công tử cốt cách tao nhã, nói rất ít, lời nói cũng vô cùng nhỏ nhẹ, hiện tại thì sao, tính đến buổi chiều này nữa, lỗ tai của nàng hình như lùng bùng không ít, biến hóa ghê gớm thật a.
Nhưng nói gì thì nói, kỳ thật Linh Lung ưa tính cách công tử hiện tại hơn. Công tử trước kia tuy trên mặt luôn lộ vẻ tươi cười, nhưng lại cho người ta cảm giác không dám đến gần. Hiện tại công tử tuy rằng thường xuyên hung hăng với nàng, nhưng nàng có thể cảm giác được tất cả đều là giả vờ, điều đó càng làm cho nàng thấy công tử gần gũi hơn rất nhiều, rất đỗi tự nhiên, không câu nệ lễ nghi, thật sự là thoải mái a.
“Linh Lung, làm xong rồi à!? Thật vất vả ngươi quá, viện này của chúng ta sẽ không bao giờ là nơi hoang sơ cho cỏ sinh sôi nữa, tốt thật.”
Ninh Băng chắp tay sau lưng, đi vòng vòng nhìn sân gật gù một cách vừa lòng, giống như viện này đều là do một tay hắn dọn sạch vậy.
“Công tử, sân đúng là đã dọn sạch sẽ rồi, nhưng ta cảm thấy hiện tại hình như có vẻ trống trải quá, chúng ta có nên thêm cái gì đó ở trong sân hay không?” Linh Lung ở bên cạnh lúc lắc đầu, vẻ mặt như đang suy nghĩ ghê lắm.
“Đúng đúng, vậy thì chúng ta trồng thêm mấy loại cây đi, đặt vài bồn cảnh lớn lớn cũng tốt, miễn sao nhìn xanh xanh là được rồi. Ta không thích hoa, nhưng thích lá cây, cảm thấy rất có sinh khí. Linh Lung, ngươi thấy thế nào?” Ninh Băng từ nhỏ đã thích ngắm cây cối rồi.
“Công tử thấy thích là tốt rồi, nhưng mà, chúng ta đi nơi nào để tìm đây, lại không thể ra cung, mà mấy người khác trong cung cũng sẽ không nghe chúng ta sai bảo a.“Linh Lung nói có chút nhụt chí.
“Cũng phải nga, vậy chừng nào có cơ hội rồi nói sau, tóm lại hiện tại cái sân sạch sẽ như vầy, so với nơi nơi toàn là cỏ dại tốt hơn nhiều lắm.” Ninh Băng lên tiếng an ủi Linh Lung, vừa mới nghĩ đến có thể nhìn thấy màu xanh của cây cối làm cho Ninh Băng vô cùng hưng phấn, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, đành phải miễn cưỡng gác lại.
Chủ tớ hai người còn đang trong viện đứng đông thảo luận, tây nghiên cứu, cũng chưa chú ý tới đã đến giờ cơm tối.
“Ninh công tử, Linh Lung cô nương, tiểu nhân đưa bữa tối đến đây.” Chỉ thấy một người nam tử tuổi còn trẻ đang đứng ở ngoài cửa viện hô, trong viện Linh Lung vội vàng chạy ra bên ngoài xem.
“Cái kia, công tử, cô nương, tiểu nhân gõ cửa nhị vị không có nghe, thế nên mới ra tiếng kêu nhị vị, không dọa đến các ngươi chứ.” Người này đúng thật là có chút lễ độ a.
“Nga, không có, tiểu ca mời vào trong.” Linh Lung lập tức tiếp đón hắn đi vào.
“Cô nương bảo ta Thuận Tử thì được rồi.” Vừa đi nam tử vừa nói.
“Nga, Thuận Tử, làm phiền, đặt ở trên bàn là tốt rồi.” Linh Lung khách khí đáp lại, tại đây trong cung mặc kệ gặp người nào, ăn nói khách khí vẫn là cách xử sự khôn khéo nhất.
“Nhị vị trước dùng bữa tối, nếu có cái gì không hợp khẩu vị, hoặc là muốn ăn gì đó, ngày mai ta đưa đồ ăn sáng đến, cứ việc nói một tiếng, chủ sự chúng ta đã dặn dò nhất định phải làm cho nhị vị vừa lòng mới được.” Thuận Tử trước khi đi còn nói như thế.
“A, ta đã biết, Thuận Tử, ngươi đi thong thả.” Linh Lung vẫn đáp lại một cách chừng mực.
Trong viện, công tử nhà nàng vẫn còn nhìn sân ngẩn người, nàng đành phải ra tiếng gọi hắn vào dùng bữa tối.
Trên bàn là sáu món đồ ăn và một món canh, so với các bữa bình thường của bọn hắn nhiều hơn hai món, mặc dù không thể so với cao lương mỹ vị lúc giữa trưa, nhưng chỉ với sáu món này thôi chủ tớ hai người cũng ăn không hết.
“Ân, nhiều như vậy a, chúng ta ăn không hết đâu, kia không phải rất lãng phí sao? Ngày mai bảo bọn hắn đưa bốn món là được rồi.” Ninh Băng đi vào trong phòng rồi nói với Linh Lung.
“Hảo, ngày mai ta sẽ nói với Thuận Tử.” Linh Lung gật đầu đáp ứng.
Ninh Băng cùng Linh Lung vừa ngồi xuống, còn chưa có động đũa, bỗng nhiên từ ngoài bước vào một người.
“Có phần của bổn vương hay không a, bổn vương hiện đang rất đói bụng, đến chỗ các ngươi “ăn nhờ” một bữa cơm có được hay không?” Tuần Vương gia này thật là, miệng thì hỏi được hay không mà người thì đã muốn ngồi xuống rồi.
“Ân, vẫn còn nguyên, Ninh Băng, không ngại bổn vương cùng nhau ăn chứ?” Hỏi cho có chứ tay thì đã cầm đũa lên rồi, cũng không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của hai người trong phòng, mặc kệ ai đó ngại hay không ngại.
“Nếu ta nói để ý, ngài sẽ không ăn sao?” Ninh Băng nhíu mày nhìn Trúc Dạ Tuần đang gấp thức ăn.
“Sẽ không.” Đang bận nhai nên không thèm suy nghĩ trả lời luôn.
Ninh Băng mặt có điểm nhăn nhó khó hiểu, người này không phải buổi chiều mới vừa đi sao, còn hẹn hôm nào đó mới tới nữa, ấy vậy mà chưa được mấy canh giờ đã chạy tới đây, ông trời hình như không có nghe thấy lời cầu nguyện của hắn.
Hắn vẫn cảm thấy vị Vương gia này có gì đó kì kỳ quái quái, có đôi khi rất đỗi uy nghiêm, có đôi khi hành vi lại giống một kẻ ngu ngốc, Ninh Băng lười để ý đến hắn.
“Linh Lung, ngươi lại đi lấy một bộ bát đũa khác đi.” Vị kia vừa vào đã đoạt lấy bộ bát đũa của Ninh Băng rồi.
“Nga, hảo.” Linh Lung không chờ nhắc thêm lần nữa đã chạy nhanh đi lấy.“Vương gia, ngài đừng nói với ta là người có thân phận như ngài lại không có ai chuẩn bị cho bữa tối, để đến nỗi đói bụng thế kia?” Ninh Băng ngữ khí có phần châm chọc.
“Ai, đừng nói nữa, buổi tối Vương huynh mở tiệc chiêu đãi sứ giả của nước nào đó, ta cũng không nhớ kỹ, lệnh ta cũng phải đi. Đi đến đó, ai biết cả đêm cứ phải uống rượu rồi kính rượu a, ta thật sự cảm thấy nhàm chán, chuồn êm đi ra, vừa lúc, các ngươi còn không có dùng bữa tối. Ân, không sai, ăn ngon lắm, Ninh Băng, ngươi cũng ăn đi, thất thần để làm chi.” Giống như hắn mới là chủ nhân, nói một cách thản nhiên như vậy.
“Ngài lấy bát đũa của ta dùng mất rồi.” Ninh Băng khó chịu ra mặt.
“Nga, vậy ngươi dùng cái kia đi.” Vẫn rất đỗi tự nhiên.
“Đó là của Linh Lung, ngài ăn trước, Linh Lung đi lấy cho ta cái mới rồi.” Ninh Băng lắc đầu, đúng là hết chỗ nói mà, hắn châm chọc khiêu khích đến vậy mà lại chẳng có tác dụng gì.
Kỳ thật hắn cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, dù sao nếu không có Trúc Dạ Tuần, bữa tối của hắn còn không biết là được ăn hay không nữa. Nhưng mà, tên này là một Vương gia, với thân phận như vậy, làm cho Ninh Băng có chút băn khoăn.
“Công tử, bát đũa đã đến rồi đây.” Linh Lung chạy vào cửa.
“Linh Lung, chúng ta cũng ăn đi.“Linh Lung không còn câu nệ lễ nghi chủ tớ gì nữa, lập tức ngồi xuống cùng hai vị chủ tử dùng bữa.
“A, ăn ngon quá lại no nữa, bổn vương bình thường như thế nào cũng không cảm thấy đồ ăn lại ngon đến thế, quả nhiên là vì cùng ăn với các ngươi nên mới vậy. Thế thì từ đây về sau, ngọ thiện và bữa tối ta đều đến đây ăn chung a.“ Lại thản nhiên quyết định.
“Khụ khụ, khụ khụ……“ Lời hắn vừa nói xong làm cho hai người kia đang cúi đầu ăn cơm suýt nữa mắc nghẹn mà chết.
“Ngươi.. khụ… nói cái gì?” Hắn không nghe lầm đó chứ, vị Vương gia này muốn thường xuyên đến chỗ bọn họ ăn cơm sao?
“Ai nha, ta chỉ là tùy tiện nói như vậy thôi, các ngươi không cần khẩn trương thế đâu. Ngươi cho là bổn vương nhàn rỗi lắm sao, mỗi ngày đều có thời gian đến chỗ các ngươi?” Lời này lại thành công làm cho chủ tớ hai người không để ý tới hắn, tiếp tục ăn cơm.
Bữa tối ăn xong, Linh Lung theo thường lệ lại chuẩn bị nước trà cho nhị vị chủ tử hưởng dụng.
Ninh Băng vẫn nhìn chầm chầm vào mặt Trúc Dạ Tuần, đột nhiên một cái ý tưởng nhảy ra, hắn thích thú bất giác hắc hắc cười hai tiếng.
Bên này Trúc Dạ Tuần bị nhìn có điểm chột dạ, hơn nữa nghe thấy tiếng cười kia, có thể nói có chút khủng bố, cảm thấy Ninh Băng, tên tiểu tử này đang tính kế gì đó với hắn a. Hắn sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, ăn của hắn có một chút cơm, hắn chưa gì đã muốn trả thù?
“Ngươi đừng nhìn ta cười gian được không?” Vừa nói vừa rùng mình mấy cái.
“Ngươi nói gì vậy, Tuần Vương gia, ta nào có cười gian a.” Ninh Băng ngữ khí đột nhiên trở nên thân thiết.
Điều này làm cho Trúc Dạ Tuần càng cảm thấy đằng sau nụ cười đó đang giấu tàng đao.
“Có chuyện gì cứ nói, đừng nhìn ta mà cười ma mãnh như thế.” Trúc Dạ Tuần không dám cầm trà lên uống, một thân nổi da gà.
“Ngài là Vương gia, có phủ đệ của chính mình, chắc không phải ở tại trong cung a?” Ninh Băng nói chuyện không đâu.
“Đó là tự nhiên, bất quá bổn vương muốn ngủ lại trong cung cũng không có vấn đề gì.”
“Vậy ngài ra vào hoàng cung hẳn là rất thoải mái a?” Tiếp tục lạnh lạnh hỏi.
“Đương nhiên rồi, bổn vương muốn đến muốn đi, ai dám ngăn trở.” Vị này bắt đầu kiêu ngạo, tự mãn khoe khoang.
“Vậy nếu ngươi mang bọn ta đi ra ngoài chắc cũng không vấn đề gì?” Vẫn là không nóng không lạnh hỏi.
“Dĩ nhiên, bổn vương muốn mang ai ra cũng không có vấn đề gì.” Thói quen một mực khẳng định trả lời.
“A? Cái gì? Mang bọn ngươi ra cung? Ngươi đang nói đùa cái gì vậy?” Vị này cuối cùng mới giật mình nhận ra có điểm không hợp lý.
“Thì ra đường đường Tuần Vương gia nói chuyện đều là khoác lác a, ngay cả chuyện ấy cũng làm không được.” Không thêm gì độ ấm, vẫn là lạnh.
“Bổn vương khoác lác? Nói thật, mang bọn ngươi đi ra ngoài chẳng có cái gì khó. Bất quá, ngươi muốn xuất cung làm cái gì? Không phải muốn chạy trốn đó chứ? Nói như thế nào ngươi cũng là người của vương huynh, ta sẽ không làm đồng lõa của ngươi đâu, muốn chạy tự ngươi nghĩ biện pháp đi. Vương huynh ta mà nổi giận lên, ngay cả ta cũng ngăn cản không được.“ Vẫn còn có chút lý trí.
“Ta nói ta muốn chạy sao, ta chạy thế nào được? Ta chỉ là muốn đi ra ngoài dạo chơi thôi, tại đây cả ngày rất nhàm chán. Còn có, ngày mai ngươi mang ta cùng Linh Lung ra ngoài đi dạo, ta muốn mua mấy bồn cảnh cùng một ít cây xanh, ngươi xem, ngươi xem, sân nhà của ta trống huơ trống hoác thế kia.“Ninh Băng ngữ khí có phần ôn nhu hơn một chút.
“Là vậy sao, thế thì để ta đây giúp ngươi mua là được rồi.” Vương gia ta cảm thấy chủ ý này là hợp tình hợp lý nhất.
“Hừ, ta thấy chuyện của mình ngươi còn lo không xong thì làm sao có can đảm mang bọn ta đi ra ngoài chứ. Nếu như vậy, ta sẽ không phiền toái Tuần Vương gia nữa.” Thanh âm lập tức lại trở nên lạnh lạnh còn hàm chứa khinh thường, phép khích tướng lúc này dùng là vừa đúng.
“Mang liền mang, các ngươi đừng ở đó mà coi thường bổn vương gia. Hừ, ngày mai sau giờ ăn sáng, ta tới đón các ngươi. Mặc dù chuyện ra cung nói lớn cũng không tính là lớn, nhưng vì ngươi thân phận đặc thù, cho nên nói nhỏ cũng không nhỏ, ngươi cùng Linh Lung phải nhất nhất nghe ta an bài, nếu không, muốn xuất cung, liền không bàn nữa.” Tuần Vương gia nâng cằm nói.
A, thành công rồi… Ninh Băng nội tâm hoan hô vang dậy.
“Hảo, đều nghe Vương gia an bài, kia hôm nay cũng không còn sớm, Vương gia ngài cũng nên trở về nghỉ ngơi.” Cư nhiên chưa gì đã muốn đuổi người.
“Ai, còn không có qua sông ngươi dã muốn phá cầu rồi. Quên đi, bổn vương có khí độ, không so đo với ngươi, sáng mai gặp lại.” Trúc Dạ Tuần xoay người bước đi.
“Công tử, ra cung thật sao?” Linh Lung có điểm lo lắng, dù sao phi tử của vương thượng là không thể tùy tiện xuất cung.
“Linh Lung, cả ngày cứ ru rú trong cung rất buồn chán a. Hơn nữa, không phải lúc nãy chúng ta còn lo lắng không biết làm như thế nào kiếm được cây xanh tiến vào sao? Tuần Vương gia mang chúng ta đi ra ngoài, không thành vấn đề, ha ha.” Ninh Băng xem ra đang rất thích thú.
Sau đó Ninh Băng không thèm để ý đến thần sắc lo lắng của Linh Lung, cứ một mình tủm tỉm cười, tưởng tượng đến hành trình tốt đẹp ngày mai xuất cung …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.