Chương 215: A Thanh và thuật dịch dung
Lâm Gia Thành
03/03/2014
Thiếu nữ áo xanh xoa xoa tay, đôi mắt dài nhỏ chớp chớp, vui vẻ hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự đi tới chỗ nào chỗ đó sẽ náo nhiệt lên sao?”
Con ngươi nàng đảo một vòng, cười hì hì nói: “Hì hì, muội thích nhất là náo nhiệt!“
“Muội tử thích náo nhiệt nhất sao? Tôn Nhạc lại cười nói: “Vậy hiện tại muội tử đang ở trong thành Cô Tô à?”
Thiếu nữ áo xanh lắc lắc đầu, bĩu miệng buồn buồn nói: “Người nơi này nhiều chuyện lắm, đặc biệt thích đánh nhau. A Thanh vừa nhìn thấy đánh nhau tay liền ngứa ngáy tay chân, nhưng mà sư phó đã từng nói muội không thể đả thương người khác, A Thanh luôn nhịn đến khó chịu.”
Nói tới đây, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, bổ sung thêm một câu, “Tiểu Bạch thích ở trong núi, muội cũng thích trong núi.”
Lúc A Thanh nói chuyện rất ngô nghê, khi Tôn Nhạc rất ngạc nhiên vì lời nói của nàng, đang chuẩn bị truy vấn vài câu thì nàng đánh giá Tôn Nhạc, bỗng nhiên mếu máo nói: “Tỷ tỷ, dịch dung này là ai làm cho tỷ vậy? Thật xấu, không tốt tí nào!”
Tôn Nhạc nghe vậy trong lòng lộp bộp một tiếng. Nàng trừng mắt nhìn, lại cười nói: “Chẳng lẽ ngay cả thuật dịch dung muội tử cũng biết?”
Nàng nói tới đây, lắc đầu lại nói, “Tỷ tỷ không tin được, thuật dịch dung này thần bí cỡ nào, người dịch dung cho tỷ tỷ đã rất giỏi rồi, tỷ tỷ không tin muội tử thật sự là thần tiên, ngay cả cái này cũng biết.”
Thiếu nữ áo xanh tâm tính thuần lương, tính cách như con nít. Nàng nghe Tôn Nhạc nói nàng rất giỏi, nhất thời mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức toả sáng, hai mắt dài nhỏ không ngừng mà chớp a chớp. Khi nghe ra ý tứ không tin trong lời nói của Tôn Nhạc, nhất thời liền không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên vội vàng nói: ” Đương nhiên là A Thanh biết, tỷ tỷ chưa được chứng kiến bản lĩnh của A Thanh đấy thôi.”
Nàng nói tới đây, vươn tay kéo cánh tay Tôn Nhạc, trong trẻo kêu lên:“Đi! Tỷ tỷ theo muội đi! Hừ, thế nào muội cũng phải biểu diễn cho tỷ xem.”
Tôn Nhạc nhìn Trần Lập, khẽ lắc đầu, lập tức xoay người nhảy xuống xe. A Thanh dắt Tôn Nhạc sôi nổi đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tỷ tỷ, khuôn mặt này của tỷ không gọi là dịch dung đâu. Hừ, có dịch dung kém cỏi như vậy sao? Muội nói với tỷ nha, tỷ tỷ, A Thanh rất là lợi hại, rất là lợi hại đó.”
Tôn Nhạc cười nói: “Đúng đúng, A Thanh của chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên lợi hại.” Những lời này nàng nói hết sức bình thường, cũng hoàn toàn đúng sự thật.
Nhưng A Thanh lại càng hưng phấn hơn. Sau khi nàng khanh khách cười vài tiếng, nhất thời tâm ngứa khó nhịn, hận không thể lập tức biểu diễn cho Tôn Nhạc biết một chút về thuật dịch dung của mình.
Lập tức cũng không bình tĩnh đi chậm như vậy nữa, nàng kéo cánh tay của Tôn Nhạc hướng về phía trước. Nàng vừa xông ra, thực là như điện như ảnh, mọi người hoa cả mắt, bóng dáng hai nàng liền biến mất ở ngã tư đường. Người đánh xe từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn về phương hướng hai nàng rời đi nói với Trần Lập: “Phải làm sao bây giờ?”
Trần Lập lắc lắc đầu, cười nói: ” Vừa rồi Điền công đã ra hiệu bảo chúng ta không thể đuổi kịp, không cần lo lắng cho nàng.”
Hắn nói tới đây, nụ cười cứng đờ, vô cùng tiếc nuối nói: “Nếu người nàng kéo đi là ta thì tốt biết mấy?”
Tôn Nhạc bị A Thanh kéo chạy rất nhanh, nàng chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên như bay, thân bất do kỷ xông thẳng về phía trước. Nhưng mà, khi nàng lao ra thì đột nhiên cảm giác được dưới chân nhẹ nhàng phiêu phiêu, cả người dường như không còn chút trọng lực nào.
Đây cũng không phải là do bản thân nàng sử dụng nội lực! Tôn Nhạc vô cùng kinh ngạc mà nghĩ: thế gian này lại có nhân vật như A Thanh sao? Nàng chỉ kéo ta đi liền có thể làm cho thân ta nhẹ như chim yến! Hai nàng đi lại như bay, khi A Thanh buông tay Tôn Nhạc ra, trong trẻo kêu lên ‘ Đến rồi.’ thì hai người đã ở trong nhà gỗ nhỏ giữa sơn cốc ngoài thành Cô Tô.
Sơn cốc này cực kỳ đơn giản, hoàn toàn tương tự với vô số sơn cốc Tôn Nhạc nhìn thấy trên đoạn đường này, nhà gỗ này lại đơn giản, toàn bộ làm từ gỗ thô, ngay cả bàn con vẫn còn nguyên vỏ cây chưa lột, toàn bộ căn phòng ngoại trừ một cái giường, mấáy cái tủ thì không còn vật gì khác.
A Thanh kéo Tôn Nhạc qua, đặt nàng lên trên sập, vui vẻ kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ đợi một chút nha, A Thanh lập tức sẽ cho tỷ biết cái gì gọi là thuật dịch dung!”
Dứt lời, nàng xoay người vọt tới trong tủ treo quần áo‘ sột soạt’ lục lọi.
Chỉ chốc lát công phu, ‘keng’ một tiếng một mặt gương đồng được đặt trước mặt Tôn Nhạc. Tôn Nhạc nhìn chính mình trong gương đồng mờ nhạt, tò mò hỏi: “A Thanh, trên mặt của muội cũng có dịch dung sao?”
Dứt lời, nàng quay đầu, mở to mắt không hề chớp nhìn mặt A Thanh chằm chằm. Mặt A Thanh đỏ lên, lắc đầu nói: “Không” dừng một chút, nàng giải thích, “Sư phó nói mặt muội đây rất không thu hút, có thể không cần dịch dung.”
Xem ra A Thanh cũng hơi xấu hổ với dung mạo xấu xí của mình, nàng đỏ mặt nói tới đây, đôi mắt dài nhỏ chớp chớp, “Nhưng khi A Thanh dùng dịch dung biến mình thành xinh đẹp, bọn Tiểu Bạch lại không thích tới gần A Thanh.”
“Tiểu Bạch?”
Đây là lần thứ hai Tôn Nhạc nghe được A Thanh nhắc đến Tiểu Bạch, nàng tò mò hỏi: “Là người nhà A Thanh hả?? Bọn họ ở trong thành Cô Tô sao?”
“Không phải,” A Thanh cười híp mắt nói: “Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch, không phải người, trước kia muội được nó nuôi lớn đó.”
Không phải người? Tôn Nhạc càng tò mò hơn. Lúc này, A Thanh đã cầm vài cái hộp bằng đồng qua, bên trong mấy cái hộp đồng chứa một ít bột phấn cùng thuốc màu cổ quái. A Thanh cũng không dông dài, vươn tay cầm lên liền vẽ loạn trên mặt Tôn Nhạc.
Tâm tư Tôn Nhạc vừa động, thừa dịp A Thanh đắc ý hết sức cẩn thận hỏi thăm. Dịch dung hiển nhiên là khả năng mà A Thanh rất đắc ý, nên nàng không ngừng giải thích, nói xong, còn nói cho Tôn Nhạc xuất xứ và cách điều phối các loại thuốc để dịch dung.
Tôn Nhạc vốn thông minh, lại có lòng học tập, cho nên một hỏi một đáp đã giúp ích nàng rất nhiều. Nàng vừa sợ về sau không gặp được A Thanh nữa, vừa thần kỳ bị A Thanh dịch dung thành một nữ nhân trung niên, sau đó Tôn Nhạc lại đề nghị nàng hóa trang mình thành một số nhân vật khác để chơi cho vui.
A Thanh hiển nhiên rất ít bạn bè, bất tri bất giác nàng bị Tôn Nhạc làm cho vô cùng vui vẻ, lập tức liên tục vỗ tay khen hay, rửa đi lớp dịch dung trên mặt nàng, lại hoá trang biến Tôn Nhạc thành một thanh niên nam tử hai mươi hai mốt tuổi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai người chơi đến tận đêm, thẳng đến khi đói bụng rồi, A Thanh mới cước bộ như bay nhảy ra ngoài, khi nàng trở về, trong tay đã bưng một cái hộp lớn đựng thức ăn, bên trong có đủ loại đồ ăn.
Tôn Nhạc hỏi, mới biết được những thứ này là nàng chạy đến tửu lâu trong thành Cô Tô trộm về. Vào ban đêm, Tôn Nhạc cùng A Thanh ngủ chung một giường.
Đến buổi chiều ngày hôm sau. Tôn Nhạc đã học được ba bốn thành thuật Dịch Dung của A Thanh, dù sao loại thuật dịch dung này cũng có bóng dáng của thuật hoá trang hiện đại hơn nữa Tôn Nhạc là người thực sự rất thông minh, nàng chỉ chú tâm bắt chước kỹ xảo dịch dung ba bốn loại người, cho nên học rất nhanh. Lúc này, Tôn Nhạc tự mình động thủ dịch dung mình thành một hiền sĩ thanh niên hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, gương mặt tái nhợt thanh tú, hai mắt hẹp dài tỏa sáng.
Sau khi dịch dung, Tôn Nhạc cũng sửa giọng nói của mình lại cho tương tự với nam nhân, Tôn Nhạc là người có nội lực, dễ dàng học kỹ xảo thay đổi giọng nói, chỉ cần thông qua nội lực biến thô thanh âm vốn nhẹ nhàng tinh tế đi là được.
Tuy vẫn có nhược điểm, đó là thói quen giơ tay nhấc chân khó có thể thay đổi. Bất quá Tôn Nhạc nghĩ chuyện này cũng không trọng yếu, không phải là người sinh hoạt với mình thật lâu, chắc là không thể để ý mấy cái thói quen nhỏ này.
Lúc này Tôn Nhạc đã biết, A Thanh vốn được khỉ trắng nuôi lớn, một thân kiếm thuật của nàng đều là tự ngộ ra. Khi nàng mười tuổi được một lão nhân thu dưỡng, lão nhân kia rất thông thái, chẳng những dạy nàng biết chữ, còn dạy nàng Thuật dịch dung, còn trợ giúp nàng thao luyện phát triển một thân kiếm thuật quỷ thần khó lường này.
Sau đó lão nhân lại mang theo nàng lưu lạc đến Việt Quốc. Lão nhân qua đời, nàng liền về núi, ở cùng khỉ trắng, khi buồn thì đi du ngoạn khắp thế giới.
Kiếm thuật nàng cao siêu, người lại không bị quản thúc, nhiều lần chạy đến trong cung Việt hầu, ở chơi vài ngày. Lúc mới bắt đầu Việt nhân còn có chút sợ nàng, sau lại thấy nàng ngây thơ vô tà, dần dần có tâm tư thu nhận nàng để dùng.
Bất quá, tính tình A Thanh hiếu động, hơn nữa thuần túy là thích gì làm nấy, việc Việt nhân muốn nàng làm, nàng cao hứng thì làm, mất hứng thì không làm, cũng không có ai làm gì được nàng.
Mặc dù A Thanh sống ở Việt Quốc, nghiêm khắc mà nói cũng Việt nhân. Nhưng A Thanh mang theo tập tính hoang dã, Tôn Nhạc hỏi vài lần thì biết được, nàng cũng không có khái niệm nước nhà. Như vậy thì không còn gì tốt hơn! Tôn Nhạc thầm suy nghĩ.
Đến buổi sáng ngày thứ ba thì A Thanh đã đứng ngồi không yên, kéo Tôn Nhạc muốn thăm Tiểu Bạch. Tôn Nhạc gánh vác đại sự, nào dám trì hoãn?
Nàng đặt A Thanh trên giường, giúp nàng chải kiểu Trụy vân kế lưu hành trong cung. Tay Tôn Nhạc rất nhẹ, thực ôn nhu, động tác của nàng như mát xa, A Thanh khoái hoạt híp mắt, như một con mèo nhỏ lim dim mắt.
Tôn Nhạc mỉm cười nhìn A Thanh hồn nhiên như đứa trẻ, trong lòng ấm áp. Người thiếu nữ trước mắt này, hồn nhiên mà cường đại, lại tự do tự tại, đúng là kiểu người nàng muốn hướng tới. Tuy vậy, cũng hơi tịch mịch một chút.
“A Thanh, chờ tỷ tỷ xong việc muội có thể tới tìm tỷ tỷ, đến lúc đó chúng ta có thể đi chơi thuyền, ngày ngày ngắm mặt trời lặn, có thể cưỡi ngựa, đi dạo ở vùng quê hoang mạc, cũng có thể hát ca, du đãng giữa núi non.”
Tôn Nhạc nói nói, chính mình cũng say mê rồi, nàng híp hai mắt, say sưa nhìn cảnh vật bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn chỗ trời đất tương giao, trong đầu hiện ra từng màn cảnh đẹp.
Hai mắt A Thanh sáng lên lắng nghe , Tôn Nhạc vẫn chưa nói xong nàng liền vội vàng kêu lên: “Thật sao, thật sao? Tỷ tỷ chừng nào thì tỷ xong việc a? Chuyện của tỷ có khó không? A Thanh làm giúp tỷ!“
Tôn Nhạc cười, “Sự tình rất khó, lại phải hành động bí mật, không phải kiểu A Thanh thích.”
Tuy rằng kiếm thuật của A Thanh sâu không lường được, nhưng Tôn Nhạc nghĩ chính mình đã có thuật dịch dung, khi đi sứ đến các quốc gia đã không còn bao nhiêu nguy hiểm. Đương nhiên, trọng yếu hơn là, A Thanh vốn ngây thơ, không biết nhiều về thế nhân cho lắm, chuyện mình làm lại quá mức bí ẩn, mang nàng theo bên người cũng không thỏa đáng. Tuy vậy, nàng thật sự muốn hiện tại có thể mang theo cô em gái nhỏ này bên cạnh.
Nghe Tôn Nhạc nói muốn bí mật làm việc, A Thanh bĩu miệng rầu rĩ không vui. Tôn Nhạc mỉm cười nhìn nàng, tinh tế chải tóc trên trán nàng ra phía sau, tiếp tục nói: “Tỷ tỷ còn có thể làm đồ ăn thật ngon , đến lúc đó chúng ta ăn no bụng, cao hứng thì nuôi một ít con gà con vịt trong viện, mất hứng thì chạy đến vương cung các quốc gia đi dạo một vòng! Ở lại một trận! Mỗi ngày giả quỷ đi hù dọa đám công chúa vương tử ! Chúng ta còn có thể giả thành hai ba già, đi trên cầu nhỏ ở thành Cô Tô, đi ở trên đường trong Kế thành, Vương thành. A Thanh, đến lúc đó chúng ta nhất định rất sung sướng, không cần lo lắng chiến sự, không cần lo lắng ai thua ai thắng, mỗi ngày đều trôi qua thật vui vẻ.”
A Thanh nghe Tôn Nhạc vui đến mắt sắp híp thành một đường. Nhưng khi nghe được một câu cuối cùng của Tôn Nhạc, nàng trong trẻo nói:“Hiện tại muội cũng không lo lắng chiến sự, cũng không lo lắng ai thua ai thắng ! A Thanh hiện tại cũng rất vui vẻ!”
Nàng nói tới đây, tựa hồ cảm thấy mình nói như vậy không đúng lắm, liền thêm một câu, “Hì hì, bất quá nếu ở chung với tỷ thì càng vui hơn!”
“Đúng vậy a, nhất định sẽ vui hơn!“Tôn Nhạc nhẹ giọng đáp, ánh mắt đã mê ly. Nàng xuất thần nhìn núi xanh liên miên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cất giọng hát: ” Núi xanh liền kề, cùng mây trắng yêu thương nhau, không mơ đến áo dài Tử La cùng đai lưng hoàng kim! Một đời chay tịnh, hái hoa dại , không trông nom nhà ai hưng phế, nhà ai thành bại. . . . . .**
Tôn Nhạc vừa hát, A Thanh cũng rất hứng thú hát theo. Trái ngược với thiên tài kiếm thuật tung hoành cùng thuật dịch dung của nàng, nàng là điển hình cho trường hợp ngũ âm không được đầy đủ, một khúc duyên dáng này từ họng nàng phát ra, liền giống như quỷ khóc thần gào.
Càng khiến cho Tôn Nhạc thống khổ là, A Thanh cư nhiên có hứng thú nồng hậu đối với ca hát! Tôn Nhạc vừa khơi gợi, nàng liền hát mãi không chịu dừng! Trong ma âm xuyên tai, Tôn Nhạc phải nhịn đến sau buổi trưa mới có thể thoát thân, nàng từ biệt A Thanh, xoay người bước lên quan đạo.
Con ngươi nàng đảo một vòng, cười hì hì nói: “Hì hì, muội thích nhất là náo nhiệt!“
“Muội tử thích náo nhiệt nhất sao? Tôn Nhạc lại cười nói: “Vậy hiện tại muội tử đang ở trong thành Cô Tô à?”
Thiếu nữ áo xanh lắc lắc đầu, bĩu miệng buồn buồn nói: “Người nơi này nhiều chuyện lắm, đặc biệt thích đánh nhau. A Thanh vừa nhìn thấy đánh nhau tay liền ngứa ngáy tay chân, nhưng mà sư phó đã từng nói muội không thể đả thương người khác, A Thanh luôn nhịn đến khó chịu.”
Nói tới đây, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, bổ sung thêm một câu, “Tiểu Bạch thích ở trong núi, muội cũng thích trong núi.”
Lúc A Thanh nói chuyện rất ngô nghê, khi Tôn Nhạc rất ngạc nhiên vì lời nói của nàng, đang chuẩn bị truy vấn vài câu thì nàng đánh giá Tôn Nhạc, bỗng nhiên mếu máo nói: “Tỷ tỷ, dịch dung này là ai làm cho tỷ vậy? Thật xấu, không tốt tí nào!”
Tôn Nhạc nghe vậy trong lòng lộp bộp một tiếng. Nàng trừng mắt nhìn, lại cười nói: “Chẳng lẽ ngay cả thuật dịch dung muội tử cũng biết?”
Nàng nói tới đây, lắc đầu lại nói, “Tỷ tỷ không tin được, thuật dịch dung này thần bí cỡ nào, người dịch dung cho tỷ tỷ đã rất giỏi rồi, tỷ tỷ không tin muội tử thật sự là thần tiên, ngay cả cái này cũng biết.”
Thiếu nữ áo xanh tâm tính thuần lương, tính cách như con nít. Nàng nghe Tôn Nhạc nói nàng rất giỏi, nhất thời mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức toả sáng, hai mắt dài nhỏ không ngừng mà chớp a chớp. Khi nghe ra ý tứ không tin trong lời nói của Tôn Nhạc, nhất thời liền không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên vội vàng nói: ” Đương nhiên là A Thanh biết, tỷ tỷ chưa được chứng kiến bản lĩnh của A Thanh đấy thôi.”
Nàng nói tới đây, vươn tay kéo cánh tay Tôn Nhạc, trong trẻo kêu lên:“Đi! Tỷ tỷ theo muội đi! Hừ, thế nào muội cũng phải biểu diễn cho tỷ xem.”
Tôn Nhạc nhìn Trần Lập, khẽ lắc đầu, lập tức xoay người nhảy xuống xe. A Thanh dắt Tôn Nhạc sôi nổi đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tỷ tỷ, khuôn mặt này của tỷ không gọi là dịch dung đâu. Hừ, có dịch dung kém cỏi như vậy sao? Muội nói với tỷ nha, tỷ tỷ, A Thanh rất là lợi hại, rất là lợi hại đó.”
Tôn Nhạc cười nói: “Đúng đúng, A Thanh của chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên lợi hại.” Những lời này nàng nói hết sức bình thường, cũng hoàn toàn đúng sự thật.
Nhưng A Thanh lại càng hưng phấn hơn. Sau khi nàng khanh khách cười vài tiếng, nhất thời tâm ngứa khó nhịn, hận không thể lập tức biểu diễn cho Tôn Nhạc biết một chút về thuật dịch dung của mình.
Lập tức cũng không bình tĩnh đi chậm như vậy nữa, nàng kéo cánh tay của Tôn Nhạc hướng về phía trước. Nàng vừa xông ra, thực là như điện như ảnh, mọi người hoa cả mắt, bóng dáng hai nàng liền biến mất ở ngã tư đường. Người đánh xe từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn về phương hướng hai nàng rời đi nói với Trần Lập: “Phải làm sao bây giờ?”
Trần Lập lắc lắc đầu, cười nói: ” Vừa rồi Điền công đã ra hiệu bảo chúng ta không thể đuổi kịp, không cần lo lắng cho nàng.”
Hắn nói tới đây, nụ cười cứng đờ, vô cùng tiếc nuối nói: “Nếu người nàng kéo đi là ta thì tốt biết mấy?”
Tôn Nhạc bị A Thanh kéo chạy rất nhanh, nàng chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên như bay, thân bất do kỷ xông thẳng về phía trước. Nhưng mà, khi nàng lao ra thì đột nhiên cảm giác được dưới chân nhẹ nhàng phiêu phiêu, cả người dường như không còn chút trọng lực nào.
Đây cũng không phải là do bản thân nàng sử dụng nội lực! Tôn Nhạc vô cùng kinh ngạc mà nghĩ: thế gian này lại có nhân vật như A Thanh sao? Nàng chỉ kéo ta đi liền có thể làm cho thân ta nhẹ như chim yến! Hai nàng đi lại như bay, khi A Thanh buông tay Tôn Nhạc ra, trong trẻo kêu lên ‘ Đến rồi.’ thì hai người đã ở trong nhà gỗ nhỏ giữa sơn cốc ngoài thành Cô Tô.
Sơn cốc này cực kỳ đơn giản, hoàn toàn tương tự với vô số sơn cốc Tôn Nhạc nhìn thấy trên đoạn đường này, nhà gỗ này lại đơn giản, toàn bộ làm từ gỗ thô, ngay cả bàn con vẫn còn nguyên vỏ cây chưa lột, toàn bộ căn phòng ngoại trừ một cái giường, mấáy cái tủ thì không còn vật gì khác.
A Thanh kéo Tôn Nhạc qua, đặt nàng lên trên sập, vui vẻ kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ đợi một chút nha, A Thanh lập tức sẽ cho tỷ biết cái gì gọi là thuật dịch dung!”
Dứt lời, nàng xoay người vọt tới trong tủ treo quần áo‘ sột soạt’ lục lọi.
Chỉ chốc lát công phu, ‘keng’ một tiếng một mặt gương đồng được đặt trước mặt Tôn Nhạc. Tôn Nhạc nhìn chính mình trong gương đồng mờ nhạt, tò mò hỏi: “A Thanh, trên mặt của muội cũng có dịch dung sao?”
Dứt lời, nàng quay đầu, mở to mắt không hề chớp nhìn mặt A Thanh chằm chằm. Mặt A Thanh đỏ lên, lắc đầu nói: “Không” dừng một chút, nàng giải thích, “Sư phó nói mặt muội đây rất không thu hút, có thể không cần dịch dung.”
Xem ra A Thanh cũng hơi xấu hổ với dung mạo xấu xí của mình, nàng đỏ mặt nói tới đây, đôi mắt dài nhỏ chớp chớp, “Nhưng khi A Thanh dùng dịch dung biến mình thành xinh đẹp, bọn Tiểu Bạch lại không thích tới gần A Thanh.”
“Tiểu Bạch?”
Đây là lần thứ hai Tôn Nhạc nghe được A Thanh nhắc đến Tiểu Bạch, nàng tò mò hỏi: “Là người nhà A Thanh hả?? Bọn họ ở trong thành Cô Tô sao?”
“Không phải,” A Thanh cười híp mắt nói: “Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch, không phải người, trước kia muội được nó nuôi lớn đó.”
Không phải người? Tôn Nhạc càng tò mò hơn. Lúc này, A Thanh đã cầm vài cái hộp bằng đồng qua, bên trong mấy cái hộp đồng chứa một ít bột phấn cùng thuốc màu cổ quái. A Thanh cũng không dông dài, vươn tay cầm lên liền vẽ loạn trên mặt Tôn Nhạc.
Tâm tư Tôn Nhạc vừa động, thừa dịp A Thanh đắc ý hết sức cẩn thận hỏi thăm. Dịch dung hiển nhiên là khả năng mà A Thanh rất đắc ý, nên nàng không ngừng giải thích, nói xong, còn nói cho Tôn Nhạc xuất xứ và cách điều phối các loại thuốc để dịch dung.
Tôn Nhạc vốn thông minh, lại có lòng học tập, cho nên một hỏi một đáp đã giúp ích nàng rất nhiều. Nàng vừa sợ về sau không gặp được A Thanh nữa, vừa thần kỳ bị A Thanh dịch dung thành một nữ nhân trung niên, sau đó Tôn Nhạc lại đề nghị nàng hóa trang mình thành một số nhân vật khác để chơi cho vui.
A Thanh hiển nhiên rất ít bạn bè, bất tri bất giác nàng bị Tôn Nhạc làm cho vô cùng vui vẻ, lập tức liên tục vỗ tay khen hay, rửa đi lớp dịch dung trên mặt nàng, lại hoá trang biến Tôn Nhạc thành một thanh niên nam tử hai mươi hai mốt tuổi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai người chơi đến tận đêm, thẳng đến khi đói bụng rồi, A Thanh mới cước bộ như bay nhảy ra ngoài, khi nàng trở về, trong tay đã bưng một cái hộp lớn đựng thức ăn, bên trong có đủ loại đồ ăn.
Tôn Nhạc hỏi, mới biết được những thứ này là nàng chạy đến tửu lâu trong thành Cô Tô trộm về. Vào ban đêm, Tôn Nhạc cùng A Thanh ngủ chung một giường.
Đến buổi chiều ngày hôm sau. Tôn Nhạc đã học được ba bốn thành thuật Dịch Dung của A Thanh, dù sao loại thuật dịch dung này cũng có bóng dáng của thuật hoá trang hiện đại hơn nữa Tôn Nhạc là người thực sự rất thông minh, nàng chỉ chú tâm bắt chước kỹ xảo dịch dung ba bốn loại người, cho nên học rất nhanh. Lúc này, Tôn Nhạc tự mình động thủ dịch dung mình thành một hiền sĩ thanh niên hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, gương mặt tái nhợt thanh tú, hai mắt hẹp dài tỏa sáng.
Sau khi dịch dung, Tôn Nhạc cũng sửa giọng nói của mình lại cho tương tự với nam nhân, Tôn Nhạc là người có nội lực, dễ dàng học kỹ xảo thay đổi giọng nói, chỉ cần thông qua nội lực biến thô thanh âm vốn nhẹ nhàng tinh tế đi là được.
Tuy vẫn có nhược điểm, đó là thói quen giơ tay nhấc chân khó có thể thay đổi. Bất quá Tôn Nhạc nghĩ chuyện này cũng không trọng yếu, không phải là người sinh hoạt với mình thật lâu, chắc là không thể để ý mấy cái thói quen nhỏ này.
Lúc này Tôn Nhạc đã biết, A Thanh vốn được khỉ trắng nuôi lớn, một thân kiếm thuật của nàng đều là tự ngộ ra. Khi nàng mười tuổi được một lão nhân thu dưỡng, lão nhân kia rất thông thái, chẳng những dạy nàng biết chữ, còn dạy nàng Thuật dịch dung, còn trợ giúp nàng thao luyện phát triển một thân kiếm thuật quỷ thần khó lường này.
Sau đó lão nhân lại mang theo nàng lưu lạc đến Việt Quốc. Lão nhân qua đời, nàng liền về núi, ở cùng khỉ trắng, khi buồn thì đi du ngoạn khắp thế giới.
Kiếm thuật nàng cao siêu, người lại không bị quản thúc, nhiều lần chạy đến trong cung Việt hầu, ở chơi vài ngày. Lúc mới bắt đầu Việt nhân còn có chút sợ nàng, sau lại thấy nàng ngây thơ vô tà, dần dần có tâm tư thu nhận nàng để dùng.
Bất quá, tính tình A Thanh hiếu động, hơn nữa thuần túy là thích gì làm nấy, việc Việt nhân muốn nàng làm, nàng cao hứng thì làm, mất hứng thì không làm, cũng không có ai làm gì được nàng.
Mặc dù A Thanh sống ở Việt Quốc, nghiêm khắc mà nói cũng Việt nhân. Nhưng A Thanh mang theo tập tính hoang dã, Tôn Nhạc hỏi vài lần thì biết được, nàng cũng không có khái niệm nước nhà. Như vậy thì không còn gì tốt hơn! Tôn Nhạc thầm suy nghĩ.
Đến buổi sáng ngày thứ ba thì A Thanh đã đứng ngồi không yên, kéo Tôn Nhạc muốn thăm Tiểu Bạch. Tôn Nhạc gánh vác đại sự, nào dám trì hoãn?
Nàng đặt A Thanh trên giường, giúp nàng chải kiểu Trụy vân kế lưu hành trong cung. Tay Tôn Nhạc rất nhẹ, thực ôn nhu, động tác của nàng như mát xa, A Thanh khoái hoạt híp mắt, như một con mèo nhỏ lim dim mắt.
Tôn Nhạc mỉm cười nhìn A Thanh hồn nhiên như đứa trẻ, trong lòng ấm áp. Người thiếu nữ trước mắt này, hồn nhiên mà cường đại, lại tự do tự tại, đúng là kiểu người nàng muốn hướng tới. Tuy vậy, cũng hơi tịch mịch một chút.
“A Thanh, chờ tỷ tỷ xong việc muội có thể tới tìm tỷ tỷ, đến lúc đó chúng ta có thể đi chơi thuyền, ngày ngày ngắm mặt trời lặn, có thể cưỡi ngựa, đi dạo ở vùng quê hoang mạc, cũng có thể hát ca, du đãng giữa núi non.”
Tôn Nhạc nói nói, chính mình cũng say mê rồi, nàng híp hai mắt, say sưa nhìn cảnh vật bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn chỗ trời đất tương giao, trong đầu hiện ra từng màn cảnh đẹp.
Hai mắt A Thanh sáng lên lắng nghe , Tôn Nhạc vẫn chưa nói xong nàng liền vội vàng kêu lên: “Thật sao, thật sao? Tỷ tỷ chừng nào thì tỷ xong việc a? Chuyện của tỷ có khó không? A Thanh làm giúp tỷ!“
Tôn Nhạc cười, “Sự tình rất khó, lại phải hành động bí mật, không phải kiểu A Thanh thích.”
Tuy rằng kiếm thuật của A Thanh sâu không lường được, nhưng Tôn Nhạc nghĩ chính mình đã có thuật dịch dung, khi đi sứ đến các quốc gia đã không còn bao nhiêu nguy hiểm. Đương nhiên, trọng yếu hơn là, A Thanh vốn ngây thơ, không biết nhiều về thế nhân cho lắm, chuyện mình làm lại quá mức bí ẩn, mang nàng theo bên người cũng không thỏa đáng. Tuy vậy, nàng thật sự muốn hiện tại có thể mang theo cô em gái nhỏ này bên cạnh.
Nghe Tôn Nhạc nói muốn bí mật làm việc, A Thanh bĩu miệng rầu rĩ không vui. Tôn Nhạc mỉm cười nhìn nàng, tinh tế chải tóc trên trán nàng ra phía sau, tiếp tục nói: “Tỷ tỷ còn có thể làm đồ ăn thật ngon , đến lúc đó chúng ta ăn no bụng, cao hứng thì nuôi một ít con gà con vịt trong viện, mất hứng thì chạy đến vương cung các quốc gia đi dạo một vòng! Ở lại một trận! Mỗi ngày giả quỷ đi hù dọa đám công chúa vương tử ! Chúng ta còn có thể giả thành hai ba già, đi trên cầu nhỏ ở thành Cô Tô, đi ở trên đường trong Kế thành, Vương thành. A Thanh, đến lúc đó chúng ta nhất định rất sung sướng, không cần lo lắng chiến sự, không cần lo lắng ai thua ai thắng, mỗi ngày đều trôi qua thật vui vẻ.”
A Thanh nghe Tôn Nhạc vui đến mắt sắp híp thành một đường. Nhưng khi nghe được một câu cuối cùng của Tôn Nhạc, nàng trong trẻo nói:“Hiện tại muội cũng không lo lắng chiến sự, cũng không lo lắng ai thua ai thắng ! A Thanh hiện tại cũng rất vui vẻ!”
Nàng nói tới đây, tựa hồ cảm thấy mình nói như vậy không đúng lắm, liền thêm một câu, “Hì hì, bất quá nếu ở chung với tỷ thì càng vui hơn!”
“Đúng vậy a, nhất định sẽ vui hơn!“Tôn Nhạc nhẹ giọng đáp, ánh mắt đã mê ly. Nàng xuất thần nhìn núi xanh liên miên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cất giọng hát: ” Núi xanh liền kề, cùng mây trắng yêu thương nhau, không mơ đến áo dài Tử La cùng đai lưng hoàng kim! Một đời chay tịnh, hái hoa dại , không trông nom nhà ai hưng phế, nhà ai thành bại. . . . . .**
Tôn Nhạc vừa hát, A Thanh cũng rất hứng thú hát theo. Trái ngược với thiên tài kiếm thuật tung hoành cùng thuật dịch dung của nàng, nàng là điển hình cho trường hợp ngũ âm không được đầy đủ, một khúc duyên dáng này từ họng nàng phát ra, liền giống như quỷ khóc thần gào.
Càng khiến cho Tôn Nhạc thống khổ là, A Thanh cư nhiên có hứng thú nồng hậu đối với ca hát! Tôn Nhạc vừa khơi gợi, nàng liền hát mãi không chịu dừng! Trong ma âm xuyên tai, Tôn Nhạc phải nhịn đến sau buổi trưa mới có thể thoát thân, nàng từ biệt A Thanh, xoay người bước lên quan đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.