Chương 145: Chiến thắng.
Lâm Gia Thành
03/03/2014
Trên cánh đồng hoang vu cách Dĩnh thành trăm dặm.
Hiện tại đã đến giờ ước chiến, đối diện Sở quân, là liên quân Tề Ngụy Hàn. Lúc này, một nghìn năm trăm chiếc chiến xa Tề quốc ở giữa, bên trái là chiến xa Ngụy Quốc, phía bên phải là chiến xa Hàn Quốc. Những chiến xa đó, toàn bộ do bốn con ngựa kéo, trên xe có ba người, giữa là người đánh xe, bên trái xe là một binh lính mang cung nỏ, bên phải lại là một đại hán cường tráng hung hãn cầm giáo dài trong tay.
Ở phía sau mỗi chiếc chiến xa, là gần trăm bộ binh, võ trang đầy đủ, ngay cả ngựa kéo xe cũng có giáp da ngựa rất nặng,khăn trùm đầu da ngựa bất đồng là, trên người bộ binh không có mặc khôi giáp da trụ gì, chỉ là tay cầm giáo cùng tấm chắn, hoặc là cung tiễn.
Ba ngàn chiếc chiến xa, đã là dùng hết toàn lực ba nước. Ba ngàn chiếc chiến xa này sắp xếp thật chỉnh tề theo cánh quân, ngựa tinh người tráng, đằng đằng sát khí!
Lúc này một cơn gió cuốn bụi mù lên đầy trời, đem những cỗ xe cùng quân sĩ này toàn bộ thấp thoáng trong bão cát, xa xa nhìn lại, đúng là nhìn không thấy kết thúc, khiến người nhìn liền chột dạ không thôi.
So sánh với liên quân, đội ngũ người Sở có điểm keo kiệt.
Cách liên quân mười dặm, Sở nhân lại chỉ lấy ra năm trăm chiến xa, năm trăm chiến xa này cũng thậtchỉnh tề xếp thành ba đội, bất quá bất đồng với liên quân, ngựa kéo xe chiến xa của Sở toàn bộ chỉ có hai cỗ, hơn nữa bất kể là quân sĩ hay là ngựa kéo xe, toàn bộ chỉ có một lớp giáp da trên chỗ mấu chốt.
Đội ngũ song phương vừa ra, từ chỗ liên quân liền truyền đến một trận huýt gió!
Tiếng huýt gió đó liên tiếp, ở giữa xen lẫn tiếng cười to đùa cợt.
Trong tiếng cười, Nhược Vương ở trước chiến xa không chút nào động dung, mặt hắn không thay đổi quay đầu, nhất nhất nhìn về phía mọi người.
Mọi người bị liên quân chọc ghẹo. Vốn đều có điểm hổ thẹn, không tự giác rụt đầu lại.
Lúc này, những người này cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của Nhược Vương quét tới. Trong lòng đồng thời cả kinh, vội vàng thẳng lưng lên.
Nhược Vương trừng mắt nhìn mọi người, cao giọng quát: ” Sở Nhược ta tự phong là vua. Các phương chư hầu đều cho chuyện này là phi quy củ liền truy bắt Sở nhân! Đúng không?”
Tiếng trả lời dời núi lấp biển đồng thời vang lên.”Dạ!” Tiếng trả lời này vang tận trời, truyền ra xa xa. Vẫn rơi vào tai liên quân đứng cách hơn mười dặm. Liên quân cách quá xa, căn bản nghe không được lời Nhược Vương nói. Bọn họ bất tri bất giác đình chỉ ồn ào náo động, nghiêng tai lắng nghe .
Nhược Vương hai mắt như điện, lạnh lùng đảo qua mọi người, lại cao giọng quát: “Thế nhân nói Sở ta là Sở di. Nói chúng ta không thông lễ giáo phong hoá. Lúc này đây, bọn không thông lễ giáo phong hoá chúng ta đây, sẽ chấn kinh hết những kẻ cả gian dám khinh thường trong thiên hả. Được không?”
“Dạ ——”
Một tiếng đồng ý này, thực sự là mọi người căng cổ họng, vận lực đồng thanh hét ra. Vừa quát ra, thanh âm thực là kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, thật lâu không dứt!
Trong ánh mắt dò xét của liên quân trước mặt, Nhược Vương nhìn chúng quân bị hai câu nói của chính mình làm cho mặt đỏ tai hồng, hận không thể đại triển thân thủ, hài lòng ngừng lại!
Tiếng chúng quân đồng ý vừa mới dừng, một chiếc xe từ đối diện vội vã mà đến, bốn con ngựa trên xe đồng thời chạy như bay, bụi mù đầy trời che khuất gương mặt vệ sĩ đứng phía bên phải. Bất quá, ba người trên xe ngựa này, tính cả người đánh xe đều là đầu đội khôi giáp, khuôn mặt vốn đã không rõ lắm.
Chỉ chốc lát công phu, xe liền vọt tới trước đội ngũ Sở nhân, vệ sĩ đứng ở phía bên phải kia quay đầu nhìn về phía Sở Nhược Vương đứng dưới cờ xí Sở Vương, hai tay chắp lại, cao giọng kêu lên: “Sở Nhược, ứng chiến không?”
Đây là một lần tuyên cáo cuối cùng trước khi chiến đấu.
Nhược Vương giục ngựa tiến lên từng bước, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm người tới, đôi mắt thâm trầm đem thẳm như u đàm. Hắn cất cao giọng, quát to nói: “Chiến liền chiến, lắm điều?”
Vệ sĩ lại chắp tay, cao giọng đáp: “Được!”
Một tiếng đáp ứng, xe vòng một cái, chạy về.
Bụi mù cuồn cuộn nổi lên từ bánh xe vừa biến mất trước mắt người Sở, đối diện liền truyền đến tiếng reo hò dời non lấp bể, trong tiếng hô to, ba ngàn chiến xa nhất tề xuất động, nhất thời như động đất chấn rung cả núi!
Nhược Vương lạnh lùng cười, vẫn không nhúc nhích ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, căn bản cũng không có ý nghênh đón một trận chiến!
Ba ngàn chiến xa càng ngày càng gần, tiếng vó ngựa trầm trọng cùng tiếng chiến xa lăn trên mặt đất, nặng nề truyền đến.
Phía trước bụi mù đầy trời, mặt đất chấn động không thôi!
Nhược Vương vẫn ngồi trên lưng ngựa như trước, không nhúc nhích.
Sở nhân tôn thờ Nhược Vương, vừa rồi lại bị hắn giáo huấn một phen. Lúc này tuy rằng đầy bụng khó hiểu, nhưng cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước, không có chút tiếng động nào truyền đến!
Bụi mù do chiến xa cuồn cuộn bốc lên càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!
Dần dần, ba ngàn chiến xa cách Sở nhân bất quá năm dặm!
Lúc này, Sở nhân vẫn không nhúc nhích như trước!
Liên quân tựa hồ có điểm chần chờ, trong tiếng chiến xa di chuyển ầm ầm, thỉnh thoảng có người liên tiếp nhìn lại hướng chủ soái trên chiến mã. Bất quá, mặc dù có không ít người chần chờ, lại càng nhiều người đắc ý. Chiến xa của liên quân hơn Sở nhân sáu lần! Xem ra Sở nhân là sợ ngây người nha!
Rầm rầm rầm!
Trong tiếng động đất ầm ầm, chiến xa liên quân cách Sở nhân bất quá là ba dặm !
Lúc này, Sở nhân vẫn không nhúc nhích như trước!
Rầm rầm rầm!
Chiến xa liên quân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, nhưng Sở nhân vẫn không nhúc nhích!
Tề vương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hắn thấy Sở nhân trước mắt vẫn không nhúc nhích, cao giọng cười to nói: “Sở nhân sợ rồi! Ha ha ha ha —”
Tiếng cười của Tề vương, truyền ra xa xa, xen lẫn trong tiếng vang chấn núi ầm ầm, thanh âm của hắn tuyệt không thấp. Bởi vì sau nụ cười này của hắn, vô số quân sĩ đồng thời nở nụ cười, “Sở nhân sợ rồi!”
Bụi mù chiến xa liên quân thổi lên, đã nhào tới trong hàng ngũ Sở nhân!
Sở nhân lúc này vẫn mặt không chút thay đổi như cũ, so sánh với sự sợ hãi địch quân cường đại mang đến, bọn họ càng tin tưởng cơ trí của đại vương nhà mình!
Ngay lúc Tề vương cùng liên quân vừa cười to, vừa thúc xe tiếp cận, tay phải Nhược Vương đột nhiên giơ lên cao cao!
Tay phải Nhược Vương vừa lên, cao giọng quát: “Tiền đội chuyển hậu đội, toàn bộ đoàn xe quay người, quay lại! Hướng phương hướng Dĩnh thành chạy!”
Tiếng quát này của Nhược Vương vừa ra, mọi người đầu tiên là ngẩn ra. Bất quá bọn hắn ngẩn ra chỉ trong chớp mắt, tất cả người đánh xe đồng thời quay xe lại, tất cả bộ binh cũng đồng thời trợ giúp chiến xe xoay người sang chỗ khác!
Mệnh lệnh không hợp với lẽ thường này của hắn, không hề bị chất vấn gì, trước tiên liền được nghiêm túc chấp hành!
Bên trong bụi mù tận trời, hành vi của Sở quân liên quân căn bản thấy không rõ. Thẳng đến toàn bộ chiến xa Sở quân đều chuyển hướng, mang theo bụi mù đầy trời hướng Dĩnh thành chạy tới, liên quân đầu tiên là ngạc nhiên một trận, đảo mắt tiếng cười to càng thêm vang dội.
Trong tiếng cười lớn của liên quân, xen lẫn tiếng quát mắng khinh thường, “Sở nhân tại sao nhát như chuột vậy?”
“Ha ha ha, vừa khai chiến liền đã bại lui, trong thiên hạ chỉ có Sở Nhược!”
Trong một trận cười to cùng tiếng quát, có không ít người quay đầu nhìn về phía Tề vương.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, tay phải Tề vương hướng không trung phất lên, theo cái phất tay này của hắn, người tiên phong đứng ở phía sau hắn vội vàng vung soái kỳ!
Tề vương cao giọng quát: “Toàn lực đánh tiến! Bắt sống Sở Nhược!”
“Toàn lực đánh tiến! Bắt sống Sở Nhược!”
“Toàn lực đánh tiến! Bắt sống Sở Nhược ——”
Trong tiếng reo hò kinh thiên động địa cùng tiếng hô cuồng loạn, liên quân đồng thời gia tốc, ầm ầm chấn động mặt đất!
Liên quân vừa gia tốc, Sở nhân cũng đồng thời gia tốc bỏ trốn. Trong nháy mắt, một chạy một đuổi, bụi mù che trời, một mảnh đục ngầu.
Cũng không biết chạy bao lâu, đột nhiên một tiếng kêu thảm truyền đến. Cùng tiếng kêu thảm này, đó là vô số tiếng kêu thảm gắt gao vang lên!
Tề vương nghe được rõ ràng, tiếng kêu thảm này là đến từ đội ngũ của mình! Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, bụi mù tiêu tán hơn phân nửa. Bụi mù này tản ra, Tề vương ngay lúc đó liền hoảng sợ, chẳng qua chỉ khoảng nửa khắc, tình hình chiến trường cũng đã đại biến!
Chỉ thấy khoảng cách giữa Sở nhân cùng liên quân, ước chừng một hai dặm, chẳng biết lúc nào chạy ra một đội bộ binh mặc giáp da, cầm giáo trong tay.
Đám bộ binh đó toàn bộ đang mặc giáp da màu đen, cầm trong tay giáo màu đen! Mà tiếng kêu thảm thiết kia, phát ra từ ngựa kéo xe cùng binh lính bị giáo đám bộ binh đâm trúng!
Tề vương cùng liên quân kinh ngạc đánh giá đám bộ binh này, nhìn nhìn, bọn họ đồng thời cười lên ha hả. Trong tiếng cười to, Tề vương vươn tay chỉ về phía trước , quát: “Ô hay! Cán chết bọn họ!”
“Dạ!”
Chúng quân cao giọng đồng ý, chiến xa lại gia tốc!
Chiến xa vội vã chạy về phía trước, Sở binh từng bước lui về phía sau, chiến xa Sở nhân vẫn rút lui như cũ.
Hết thảy tựa hồ không khác gì vừa rồi.
Nhưng mày Tề vương lại nhíu lại, đám bộ binh này xuất hiện thập phần đột ngột, giống như đã sớm chôn một bên chờ!
Hắn vừa nghĩ như thế, một trận tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xe trở mình ngựa hí vang lên không dứt bên tai, Tề vương vội vàng nhìn, ngay lúc đó đoàn xe trong lúc vô tình, đã lái vào giữa một mảnh thung lũng. Thung lũng này rộng khoảng ba trăm mét, hai bên đều là núi rừng, địa hình nó thập phần bình hoãn, chính là chậm rãi lên cao, liên quân đuổi đến hứng khởi, liên tục xông lên hai ba dặm cũng không có ai chú ý tới địa hình đã thay đổi!
Mà tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xe trở mình ngựa hí kia, là do chiến xa liên quân bị xa lầy, hoặc bị mâu của bộ binh đâm trúng!
Tề vương thấy vậy, vội vàng quát to: “Ngừng đi tới!”
“Ngừng đi tới ——”
Tiếng quát chói tai của Tề vương truyền ra xa xa, người đánh xe liên quân liên tục kéo dây cương. Nhược Vương thấy một màn như vậy, khóe miệng trồi lên một nụ cười lạnh , “Thời cơ đã đến.”
Tay phải hắn quyết đoán vung lên.
Theo hắn vung tay phải như vậy, lính cầm cờ phía sau hắn hướng bên phải vụt vụt vụt chém ra ba cái!
Ba cái chém ra, trong hai bên núi rừng đồng thời truyền ra một trận tiếng reo hò, “Giết a ——” “Giết a —”
Tiếng kêu này đúng là mấy vạn người đồng thời hét ra!
Trong nháy mắt, ngay lúc đó hai bên rừng đồng thời chạy ra vô số hắc y quân sĩ cầm trong tay trường kiếm cùng tấm chắn! Tề vương nhìn đến hắc y quân sĩ đó lao ra, đầu tiên là sửng sốt, ngược lại vừa buồn cười mà thầm nghĩ: “Chẳng lẽ, Sở Nhược tưởng nằng dựa vào đám tay sai này để đối phó chiến xa của ta sao?”
Hắc y quân sĩ lao ra, vệ sĩ trên ba ngàn chiến xa đồng thời nắm chặt giáo, giương cung tiễn!
Vụt vụt vụt vụt, vạn tên của ba mươi vạn liên quân Tề bay tới, làn tên như mưa, đảo mắt liền dày đặc bắn về phía hắc y quân sĩ.
Rào rào rào, hắc y quân sĩ động tác thuần thục cùng giơ tấm chắn lên ngăn trở tên, tốc độ không hề giảm!
Sau đó là một phen kêu thảm thiết, trong nháy mắt, hắc y quân sĩ liền vọt tới phía trước chiến xa. Trên chiến xa, vệ sĩ cầm giáo trong tay vội vàng huy động giáo!
Theo giáo vung lên, tiếng kêu nổi lên bốn phía, hắc y quân sĩ rất thuần thục vừa đỡ giáo, cước bộ cũng không ngừng lại.
Ngay lúc Tề vương đối với hành vi của hắc y quân sĩ còn mê hoặc khó hiểu thì một trận tiếng la thảm truyền đến! Hắn đưa mắt nhìn, nhất thời sợ đến vỡ mật!
Thì ra hắc y quân sĩ không quan tâm tới việc tiếp cận chiến xa, cũng không phải vì cùng vệ sĩ trên xe ganh đua cao thấp. Bọn họ xông đi lên mục đích đầu tiên, lại là chém chân ngựa!
Hắc y quân sĩ một đám phi thường xốc vác, bọn họ đi như bay, trong sự vây công của liên quân, vừa thỉnh thoảng né tránh, vừa thoát ra, liền chém ra mấy kiếm trên đùi ngựa kéo xe.
Trong máu tươi ba thước, Tề vương nghe được tiếng đàn ngựa hí thảm không thôi! Nhưng đây chỉ là mở đầu, trong máu tuôn như suối, liên quân chưa từng thấy máu bắt đầu khủng hoảng rồi!
Chính là mới đối mặt, vô số sĩ tốt bắt đầu từ sau đoàn xe chui ra, liều mạng quay về phía sau chạy trốn. Có người chạy đầu tiên, liền liên tiếp vô cùng vô tận!
Vì thế, tiếng chen chúc, tiếng kêu, tiếng la khóc, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng ngựa hí thảm hỗn hợp cùng một chỗ. Trong nháy mắt, liên quân đã muốn hỏng mất! Vô số sĩ tốt bỏ chạy. Mà chiến xa này, cũng đang trong kinh hoảng cùng hỗn loạn chen chúc vào nhau, mắc vào nhau, trong thời gian ngắn ngay cả phương hướng cũng phân không rõ, càng khỏi nói tới chuyện tấn công địch rồi!
Nhược Vương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn một màn này. Mặt hắn vẫn không chút thay đổi, nhưng mọi người bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn đã là vô cùng ngưỡng mộ.
Văn Lương giục ngựa tới gần, nhìn liên quân loạn thành một đoàn than thở nói: “Đại vương, sau ngày hôm nay, trong thiên hạ không còn ai dám khinh thị đại vương nữa!”
Nhược Vương cười nhẹ, hắn lắc lắc đầu. Văn Lương kinh hãi, không hiểu.
“Vương vì sao lại lắc đầu?”
Nhược Vương cũng không đáp!
Đúng lúc này, liên quân đối diện thổi kèn thu binh!
Nhược Vương híp mắt, nhìn liên quân dần dần triệt thoái về phía sau , nhìn từng chiếc chiến xa giãy dụa quay về.
Hắn chậm rãi đưa tay phải ra, nặng nề mà thổi, trong sự chú mục của mọi người lớn tiếng quát: “Tiếp tục công kích, đánh thẳng đến khi tàn phế, đánh tan mới thôi!”
“Dạ ——”
Một trận chiến này, Tề Ngụy Hàn liên quân ba nước ba mươi vạn tốt, cuối cùng còn lại là không đến mười vạn, ba ngàn chiếc chiến xa, lại chỉ còn lại không đến bốn trăm cỗ xe. Mà Sở quốc, bởi vì chiến thắng thu hoạch chiến mã chín ngàn con, xe đồng hơn hai ngàn năm trăm cỗ, khôi giáp binh khí vô số.
Sở nhân đại thắng mà về đi vào Dĩnh thành thì mới vừa đi tới dưới thành, ngàn vạn dân chúng đồng thời hô to, “Trời ban ân đại Sở, trời ban ta Nhược Vương!”
” Trời ban ân đại Sở, trời ban ta Nhược Vương!——”
Trong tiếng reo hò chấn động, Nhược Vương vung tay phải, vẻ mặt bình tĩnh hướng dân chúng gật đầu chào.
Ánh mắt của hắn nhất nhất chuyển qua đội ngũ hoan nghênh, chuyển quá mọi người trên cổng thành, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đám người phía trước, trên người một cô gái khuôn mặt thông thường.
Người thiếu nữ này, đúng là Tôn Nhạc.
Trĩ đại gia đứng ở bên cạnh Tôn Nhạc, sắc mặt nàng lúc này có điểm không tốt. Không lâu trước đây, nàng vô tình hay cố ý thổi phồng công lao của mình với Tôn Nhạc. Mà công lao lớn nhất của nàng, ai ai cũng biết là vì Sở nhân cung cấp mấy trăm cỗ chiến xa. Mấy trăm chiếc chiến xa này, cơ hồ là đại sự dùng lực lượng của một quốc gia mới có thể làm được! Mà một mình Trĩ cơ nàng lại làm xong, nếu Nhược Vương lại dựavào chiến xa này lập công lớn, địa vị Trĩ cơ nàng trong lòng người Sở nhất định là nước lên thì thuyền lên, không nữ nhân nào có thể bằng!
Nhưng mà, nàng vạn lần không ngờ, chiến xa chính mình trăm phương nghìn kế, thiên tân vạn khổ lấy được, Nhược Vương hoàn toàn cũng chỉ là dùng để che mắt! Hắn lấy được thắng lợi lớn như thế, cuối cùng cũng là dựa vào chút sĩ tốt kia!
Tôn Nhạc một chút cũng không cảm giác được Trĩ đại gia bên người buồn bực không vui, nàng chỉ mỉm cười nhìn Nhược nhi, nhìn thân ảnh hắn mặc khôi giáp, phong trần đầy người, lại có vẻ vô cùng cao lớn oai hùng.
Đây là Nhược nhi của nàng nha! Nhược nhi của nàng là anh hùng cái thế!
Chung quanh là mấy ngàn người hoan hô, phía sau Nhược nhi là quân sĩ chậm rãi đắc thắng trở về. Cách nhiều người như vậy, Tôn Nhạc cùng Nhược nhi bốn mắt nhìn nhau!
Bốn mắt nhìn nhau, Nhược nhi chờ mong khát vọng nhìn Tôn Nhạc, hắn dùng ánh mắt đen như nửa đêm của hắn nhìn Tôn Nhạc, yêu cầu nàng trước mặt mọi người đi đến trước mặt mình!
Ánh mắt này của Nhược nhi, Tôn Nhạc nhìn rõ ràng. Khóe miệng nàng mỉm cười cong cong, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Trong tươi cười, Tôn Nhạc quả nhiên cước bộ nhấc lên, thong dong đi về phía Nhược nhi cưỡi trên lưng ngựa .
Quả nhiên, Tôn Nhạc vừa đi, Nhược nhi không khỏi mừng rỡ. Ánh mắt của hắn ôn nhu như nước nhìn Tôn Nhạc.
Trĩ đại gia vẫn đứng ở một bên nhìn hai người, nàng thấy Tôn Nhạc cất bước như vậy, lại nhìn đến vẻ mặt Nhược Vương vui mừng như thế, trong lòng không khỏi thình thịch nhảy dựng: không tốt! Nhược Vương sẽ không thừa dịp đại thắng, trước mặt mọi người tuyên bố muốn kết hôn Tôn Nhạc, lập nàng làm hậu chứ?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, lập tức, Trĩ đại gia nhấc chân, yểu điệu, nhẹ nhàng, nhưng cũng nhanh chóng vượt qua Tôn Nhạc!
Tôn Nhạc mỉm cười nhìn Nhược nhi, hướng hắn tới gần. Bỗng nhiên thấy hoa mắt, một trận gió thơm thổi qua, lại thấy, Trĩ đại gia đã vọt tới phía trước nàng.
Trĩ đại gia xông qua Tôn Nhạc thì cũng không quay đầu lại, khăn che trên mặt vẫn mang như cũ cười thấp giọng nói: “Tôn Nhạc, ngươi lớn lên bộ dạng không thu hút, lại không giúp được Nhược Vương cái gì, lại dám ra mặt trong trường hợp này sao?”
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng cũng cũng đủ để Tôn Nhạc nghe rõ.
Tôn Nhạc nghe vậy cười khúc khích, nàng cúi đầu, lấy một loại ngữ khí đùa cợt cười nói: “Nếu ta nhất định phải hữu dụng với Nhược nhi mới có thể lưu lại, như vậy giữa hai người rốt cuộc thực sự là cảm tình hay là đang lợi dụng lẫn nhau?”
Tôn Nhạc bước xa một cái xông qua Trĩ đại gia, cho nàng một cái ánh mắt thương hại. Sau đó trong trong sắc mặt trắng bệch của Trĩ đại gia, dẫn đầu nhằm phía Nhược nhi.
Nhược nhi vẫn chú ý đến hai nàng, hắn vốn tưởng rằng, Trĩ cơ xông lại thì tỷ tỷ sẽ lùi bước. Nay nhìn đến Tôn Nhạc chẳng những không có lùi bước, còn bước nhanh hơn, lập tức hắn cực kỳ vui mừng.
Nhược nhi tung người một cái, từ trên lưng ngựa xoay người nhảy xuống, nhanh chóng vọt tới trước mặt Tôn Nhạc vươn song chưởng ra đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực!
Chính là toàn thân hắn mặc khôi giáp, vừa kéo cái mũi Tôn Nhạc đều bị đè bẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn chen chúc lại thành một miếng thịt, dán trên lồng ngực của hắn.
Nhược nhi gắt gao ôm Tôn Nhạc, thấp giọng cười nói: “Tỷ tỷ, ta thắng lợi rồi!”
“Ô ô ô ô. . . . . . .” ( Phiên dịch: buông, ta không thở được.)
Nhược nhi ngửa đầu cười ha ha, đắc ý nói: “Tỷ tỷ, tinh binh bách chiến của Nhược nhi lợi hại không?”
“Ô ô ô ô. . . . . . .” ( Phiên dịch: nếu không buông ra, ta muốn chết ngạt rồi! )
Nhược nhi ôm eo Tôn Nhạc càng thêm dùng sức ba phần, hắn nhìn dân chúng hoan hô, trong ánh mắt vui sướng vô hạn, “Tỷ tỷ, Nhược nhi thừa lúc đại thắng này, cưới tỷ làm hậu được không?”
Khóe miệng hắn mỉm cười, thần thái phấn chấn, “Tỷ tỷ, Nhược nhi muốn thực hiện lời hứa trước kia với tỷ rồi! Tỷ tỷ, Nhược nhi đang ở bên tỷ, nhất định có thể xưng bá thiên hạ, trở thành thiên hạ cộng chủ! Tỷ tỷ, thiên đại vinh hoa phú quý này, Nhược nhi muốn cùng tỷ hưởng chung!”
Hắn vẫn nói tới đây, đều không có nghe được thanh âm của Tôn Nhạc, không khỏi cười khanh khách cúi đầu nhìn về phía mặt Tôn Nhạc. Hắn vừa cúi đầu, nhất thời quá sợ hãi, “Tỷ tỷ, tỷ làm sao? Người đâu! Mau mau kêu đại phu, tỷ tỷ của ta té xỉu!”
Hiện tại đã đến giờ ước chiến, đối diện Sở quân, là liên quân Tề Ngụy Hàn. Lúc này, một nghìn năm trăm chiếc chiến xa Tề quốc ở giữa, bên trái là chiến xa Ngụy Quốc, phía bên phải là chiến xa Hàn Quốc. Những chiến xa đó, toàn bộ do bốn con ngựa kéo, trên xe có ba người, giữa là người đánh xe, bên trái xe là một binh lính mang cung nỏ, bên phải lại là một đại hán cường tráng hung hãn cầm giáo dài trong tay.
Ở phía sau mỗi chiếc chiến xa, là gần trăm bộ binh, võ trang đầy đủ, ngay cả ngựa kéo xe cũng có giáp da ngựa rất nặng,khăn trùm đầu da ngựa bất đồng là, trên người bộ binh không có mặc khôi giáp da trụ gì, chỉ là tay cầm giáo cùng tấm chắn, hoặc là cung tiễn.
Ba ngàn chiếc chiến xa, đã là dùng hết toàn lực ba nước. Ba ngàn chiếc chiến xa này sắp xếp thật chỉnh tề theo cánh quân, ngựa tinh người tráng, đằng đằng sát khí!
Lúc này một cơn gió cuốn bụi mù lên đầy trời, đem những cỗ xe cùng quân sĩ này toàn bộ thấp thoáng trong bão cát, xa xa nhìn lại, đúng là nhìn không thấy kết thúc, khiến người nhìn liền chột dạ không thôi.
So sánh với liên quân, đội ngũ người Sở có điểm keo kiệt.
Cách liên quân mười dặm, Sở nhân lại chỉ lấy ra năm trăm chiến xa, năm trăm chiến xa này cũng thậtchỉnh tề xếp thành ba đội, bất quá bất đồng với liên quân, ngựa kéo xe chiến xa của Sở toàn bộ chỉ có hai cỗ, hơn nữa bất kể là quân sĩ hay là ngựa kéo xe, toàn bộ chỉ có một lớp giáp da trên chỗ mấu chốt.
Đội ngũ song phương vừa ra, từ chỗ liên quân liền truyền đến một trận huýt gió!
Tiếng huýt gió đó liên tiếp, ở giữa xen lẫn tiếng cười to đùa cợt.
Trong tiếng cười, Nhược Vương ở trước chiến xa không chút nào động dung, mặt hắn không thay đổi quay đầu, nhất nhất nhìn về phía mọi người.
Mọi người bị liên quân chọc ghẹo. Vốn đều có điểm hổ thẹn, không tự giác rụt đầu lại.
Lúc này, những người này cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của Nhược Vương quét tới. Trong lòng đồng thời cả kinh, vội vàng thẳng lưng lên.
Nhược Vương trừng mắt nhìn mọi người, cao giọng quát: ” Sở Nhược ta tự phong là vua. Các phương chư hầu đều cho chuyện này là phi quy củ liền truy bắt Sở nhân! Đúng không?”
Tiếng trả lời dời núi lấp biển đồng thời vang lên.”Dạ!” Tiếng trả lời này vang tận trời, truyền ra xa xa. Vẫn rơi vào tai liên quân đứng cách hơn mười dặm. Liên quân cách quá xa, căn bản nghe không được lời Nhược Vương nói. Bọn họ bất tri bất giác đình chỉ ồn ào náo động, nghiêng tai lắng nghe .
Nhược Vương hai mắt như điện, lạnh lùng đảo qua mọi người, lại cao giọng quát: “Thế nhân nói Sở ta là Sở di. Nói chúng ta không thông lễ giáo phong hoá. Lúc này đây, bọn không thông lễ giáo phong hoá chúng ta đây, sẽ chấn kinh hết những kẻ cả gian dám khinh thường trong thiên hả. Được không?”
“Dạ ——”
Một tiếng đồng ý này, thực sự là mọi người căng cổ họng, vận lực đồng thanh hét ra. Vừa quát ra, thanh âm thực là kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, thật lâu không dứt!
Trong ánh mắt dò xét của liên quân trước mặt, Nhược Vương nhìn chúng quân bị hai câu nói của chính mình làm cho mặt đỏ tai hồng, hận không thể đại triển thân thủ, hài lòng ngừng lại!
Tiếng chúng quân đồng ý vừa mới dừng, một chiếc xe từ đối diện vội vã mà đến, bốn con ngựa trên xe đồng thời chạy như bay, bụi mù đầy trời che khuất gương mặt vệ sĩ đứng phía bên phải. Bất quá, ba người trên xe ngựa này, tính cả người đánh xe đều là đầu đội khôi giáp, khuôn mặt vốn đã không rõ lắm.
Chỉ chốc lát công phu, xe liền vọt tới trước đội ngũ Sở nhân, vệ sĩ đứng ở phía bên phải kia quay đầu nhìn về phía Sở Nhược Vương đứng dưới cờ xí Sở Vương, hai tay chắp lại, cao giọng kêu lên: “Sở Nhược, ứng chiến không?”
Đây là một lần tuyên cáo cuối cùng trước khi chiến đấu.
Nhược Vương giục ngựa tiến lên từng bước, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm người tới, đôi mắt thâm trầm đem thẳm như u đàm. Hắn cất cao giọng, quát to nói: “Chiến liền chiến, lắm điều?”
Vệ sĩ lại chắp tay, cao giọng đáp: “Được!”
Một tiếng đáp ứng, xe vòng một cái, chạy về.
Bụi mù cuồn cuộn nổi lên từ bánh xe vừa biến mất trước mắt người Sở, đối diện liền truyền đến tiếng reo hò dời non lấp bể, trong tiếng hô to, ba ngàn chiến xa nhất tề xuất động, nhất thời như động đất chấn rung cả núi!
Nhược Vương lạnh lùng cười, vẫn không nhúc nhích ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, căn bản cũng không có ý nghênh đón một trận chiến!
Ba ngàn chiến xa càng ngày càng gần, tiếng vó ngựa trầm trọng cùng tiếng chiến xa lăn trên mặt đất, nặng nề truyền đến.
Phía trước bụi mù đầy trời, mặt đất chấn động không thôi!
Nhược Vương vẫn ngồi trên lưng ngựa như trước, không nhúc nhích.
Sở nhân tôn thờ Nhược Vương, vừa rồi lại bị hắn giáo huấn một phen. Lúc này tuy rằng đầy bụng khó hiểu, nhưng cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước, không có chút tiếng động nào truyền đến!
Bụi mù do chiến xa cuồn cuộn bốc lên càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!
Dần dần, ba ngàn chiến xa cách Sở nhân bất quá năm dặm!
Lúc này, Sở nhân vẫn không nhúc nhích như trước!
Liên quân tựa hồ có điểm chần chờ, trong tiếng chiến xa di chuyển ầm ầm, thỉnh thoảng có người liên tiếp nhìn lại hướng chủ soái trên chiến mã. Bất quá, mặc dù có không ít người chần chờ, lại càng nhiều người đắc ý. Chiến xa của liên quân hơn Sở nhân sáu lần! Xem ra Sở nhân là sợ ngây người nha!
Rầm rầm rầm!
Trong tiếng động đất ầm ầm, chiến xa liên quân cách Sở nhân bất quá là ba dặm !
Lúc này, Sở nhân vẫn không nhúc nhích như trước!
Rầm rầm rầm!
Chiến xa liên quân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, nhưng Sở nhân vẫn không nhúc nhích!
Tề vương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hắn thấy Sở nhân trước mắt vẫn không nhúc nhích, cao giọng cười to nói: “Sở nhân sợ rồi! Ha ha ha ha —”
Tiếng cười của Tề vương, truyền ra xa xa, xen lẫn trong tiếng vang chấn núi ầm ầm, thanh âm của hắn tuyệt không thấp. Bởi vì sau nụ cười này của hắn, vô số quân sĩ đồng thời nở nụ cười, “Sở nhân sợ rồi!”
Bụi mù chiến xa liên quân thổi lên, đã nhào tới trong hàng ngũ Sở nhân!
Sở nhân lúc này vẫn mặt không chút thay đổi như cũ, so sánh với sự sợ hãi địch quân cường đại mang đến, bọn họ càng tin tưởng cơ trí của đại vương nhà mình!
Ngay lúc Tề vương cùng liên quân vừa cười to, vừa thúc xe tiếp cận, tay phải Nhược Vương đột nhiên giơ lên cao cao!
Tay phải Nhược Vương vừa lên, cao giọng quát: “Tiền đội chuyển hậu đội, toàn bộ đoàn xe quay người, quay lại! Hướng phương hướng Dĩnh thành chạy!”
Tiếng quát này của Nhược Vương vừa ra, mọi người đầu tiên là ngẩn ra. Bất quá bọn hắn ngẩn ra chỉ trong chớp mắt, tất cả người đánh xe đồng thời quay xe lại, tất cả bộ binh cũng đồng thời trợ giúp chiến xe xoay người sang chỗ khác!
Mệnh lệnh không hợp với lẽ thường này của hắn, không hề bị chất vấn gì, trước tiên liền được nghiêm túc chấp hành!
Bên trong bụi mù tận trời, hành vi của Sở quân liên quân căn bản thấy không rõ. Thẳng đến toàn bộ chiến xa Sở quân đều chuyển hướng, mang theo bụi mù đầy trời hướng Dĩnh thành chạy tới, liên quân đầu tiên là ngạc nhiên một trận, đảo mắt tiếng cười to càng thêm vang dội.
Trong tiếng cười lớn của liên quân, xen lẫn tiếng quát mắng khinh thường, “Sở nhân tại sao nhát như chuột vậy?”
“Ha ha ha, vừa khai chiến liền đã bại lui, trong thiên hạ chỉ có Sở Nhược!”
Trong một trận cười to cùng tiếng quát, có không ít người quay đầu nhìn về phía Tề vương.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, tay phải Tề vương hướng không trung phất lên, theo cái phất tay này của hắn, người tiên phong đứng ở phía sau hắn vội vàng vung soái kỳ!
Tề vương cao giọng quát: “Toàn lực đánh tiến! Bắt sống Sở Nhược!”
“Toàn lực đánh tiến! Bắt sống Sở Nhược!”
“Toàn lực đánh tiến! Bắt sống Sở Nhược ——”
Trong tiếng reo hò kinh thiên động địa cùng tiếng hô cuồng loạn, liên quân đồng thời gia tốc, ầm ầm chấn động mặt đất!
Liên quân vừa gia tốc, Sở nhân cũng đồng thời gia tốc bỏ trốn. Trong nháy mắt, một chạy một đuổi, bụi mù che trời, một mảnh đục ngầu.
Cũng không biết chạy bao lâu, đột nhiên một tiếng kêu thảm truyền đến. Cùng tiếng kêu thảm này, đó là vô số tiếng kêu thảm gắt gao vang lên!
Tề vương nghe được rõ ràng, tiếng kêu thảm này là đến từ đội ngũ của mình! Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, bụi mù tiêu tán hơn phân nửa. Bụi mù này tản ra, Tề vương ngay lúc đó liền hoảng sợ, chẳng qua chỉ khoảng nửa khắc, tình hình chiến trường cũng đã đại biến!
Chỉ thấy khoảng cách giữa Sở nhân cùng liên quân, ước chừng một hai dặm, chẳng biết lúc nào chạy ra một đội bộ binh mặc giáp da, cầm giáo trong tay.
Đám bộ binh đó toàn bộ đang mặc giáp da màu đen, cầm trong tay giáo màu đen! Mà tiếng kêu thảm thiết kia, phát ra từ ngựa kéo xe cùng binh lính bị giáo đám bộ binh đâm trúng!
Tề vương cùng liên quân kinh ngạc đánh giá đám bộ binh này, nhìn nhìn, bọn họ đồng thời cười lên ha hả. Trong tiếng cười to, Tề vương vươn tay chỉ về phía trước , quát: “Ô hay! Cán chết bọn họ!”
“Dạ!”
Chúng quân cao giọng đồng ý, chiến xa lại gia tốc!
Chiến xa vội vã chạy về phía trước, Sở binh từng bước lui về phía sau, chiến xa Sở nhân vẫn rút lui như cũ.
Hết thảy tựa hồ không khác gì vừa rồi.
Nhưng mày Tề vương lại nhíu lại, đám bộ binh này xuất hiện thập phần đột ngột, giống như đã sớm chôn một bên chờ!
Hắn vừa nghĩ như thế, một trận tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xe trở mình ngựa hí vang lên không dứt bên tai, Tề vương vội vàng nhìn, ngay lúc đó đoàn xe trong lúc vô tình, đã lái vào giữa một mảnh thung lũng. Thung lũng này rộng khoảng ba trăm mét, hai bên đều là núi rừng, địa hình nó thập phần bình hoãn, chính là chậm rãi lên cao, liên quân đuổi đến hứng khởi, liên tục xông lên hai ba dặm cũng không có ai chú ý tới địa hình đã thay đổi!
Mà tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xe trở mình ngựa hí kia, là do chiến xa liên quân bị xa lầy, hoặc bị mâu của bộ binh đâm trúng!
Tề vương thấy vậy, vội vàng quát to: “Ngừng đi tới!”
“Ngừng đi tới ——”
Tiếng quát chói tai của Tề vương truyền ra xa xa, người đánh xe liên quân liên tục kéo dây cương. Nhược Vương thấy một màn như vậy, khóe miệng trồi lên một nụ cười lạnh , “Thời cơ đã đến.”
Tay phải hắn quyết đoán vung lên.
Theo hắn vung tay phải như vậy, lính cầm cờ phía sau hắn hướng bên phải vụt vụt vụt chém ra ba cái!
Ba cái chém ra, trong hai bên núi rừng đồng thời truyền ra một trận tiếng reo hò, “Giết a ——” “Giết a —”
Tiếng kêu này đúng là mấy vạn người đồng thời hét ra!
Trong nháy mắt, ngay lúc đó hai bên rừng đồng thời chạy ra vô số hắc y quân sĩ cầm trong tay trường kiếm cùng tấm chắn! Tề vương nhìn đến hắc y quân sĩ đó lao ra, đầu tiên là sửng sốt, ngược lại vừa buồn cười mà thầm nghĩ: “Chẳng lẽ, Sở Nhược tưởng nằng dựa vào đám tay sai này để đối phó chiến xa của ta sao?”
Hắc y quân sĩ lao ra, vệ sĩ trên ba ngàn chiến xa đồng thời nắm chặt giáo, giương cung tiễn!
Vụt vụt vụt vụt, vạn tên của ba mươi vạn liên quân Tề bay tới, làn tên như mưa, đảo mắt liền dày đặc bắn về phía hắc y quân sĩ.
Rào rào rào, hắc y quân sĩ động tác thuần thục cùng giơ tấm chắn lên ngăn trở tên, tốc độ không hề giảm!
Sau đó là một phen kêu thảm thiết, trong nháy mắt, hắc y quân sĩ liền vọt tới phía trước chiến xa. Trên chiến xa, vệ sĩ cầm giáo trong tay vội vàng huy động giáo!
Theo giáo vung lên, tiếng kêu nổi lên bốn phía, hắc y quân sĩ rất thuần thục vừa đỡ giáo, cước bộ cũng không ngừng lại.
Ngay lúc Tề vương đối với hành vi của hắc y quân sĩ còn mê hoặc khó hiểu thì một trận tiếng la thảm truyền đến! Hắn đưa mắt nhìn, nhất thời sợ đến vỡ mật!
Thì ra hắc y quân sĩ không quan tâm tới việc tiếp cận chiến xa, cũng không phải vì cùng vệ sĩ trên xe ganh đua cao thấp. Bọn họ xông đi lên mục đích đầu tiên, lại là chém chân ngựa!
Hắc y quân sĩ một đám phi thường xốc vác, bọn họ đi như bay, trong sự vây công của liên quân, vừa thỉnh thoảng né tránh, vừa thoát ra, liền chém ra mấy kiếm trên đùi ngựa kéo xe.
Trong máu tươi ba thước, Tề vương nghe được tiếng đàn ngựa hí thảm không thôi! Nhưng đây chỉ là mở đầu, trong máu tuôn như suối, liên quân chưa từng thấy máu bắt đầu khủng hoảng rồi!
Chính là mới đối mặt, vô số sĩ tốt bắt đầu từ sau đoàn xe chui ra, liều mạng quay về phía sau chạy trốn. Có người chạy đầu tiên, liền liên tiếp vô cùng vô tận!
Vì thế, tiếng chen chúc, tiếng kêu, tiếng la khóc, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng ngựa hí thảm hỗn hợp cùng một chỗ. Trong nháy mắt, liên quân đã muốn hỏng mất! Vô số sĩ tốt bỏ chạy. Mà chiến xa này, cũng đang trong kinh hoảng cùng hỗn loạn chen chúc vào nhau, mắc vào nhau, trong thời gian ngắn ngay cả phương hướng cũng phân không rõ, càng khỏi nói tới chuyện tấn công địch rồi!
Nhược Vương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn một màn này. Mặt hắn vẫn không chút thay đổi, nhưng mọi người bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn đã là vô cùng ngưỡng mộ.
Văn Lương giục ngựa tới gần, nhìn liên quân loạn thành một đoàn than thở nói: “Đại vương, sau ngày hôm nay, trong thiên hạ không còn ai dám khinh thị đại vương nữa!”
Nhược Vương cười nhẹ, hắn lắc lắc đầu. Văn Lương kinh hãi, không hiểu.
“Vương vì sao lại lắc đầu?”
Nhược Vương cũng không đáp!
Đúng lúc này, liên quân đối diện thổi kèn thu binh!
Nhược Vương híp mắt, nhìn liên quân dần dần triệt thoái về phía sau , nhìn từng chiếc chiến xa giãy dụa quay về.
Hắn chậm rãi đưa tay phải ra, nặng nề mà thổi, trong sự chú mục của mọi người lớn tiếng quát: “Tiếp tục công kích, đánh thẳng đến khi tàn phế, đánh tan mới thôi!”
“Dạ ——”
Một trận chiến này, Tề Ngụy Hàn liên quân ba nước ba mươi vạn tốt, cuối cùng còn lại là không đến mười vạn, ba ngàn chiếc chiến xa, lại chỉ còn lại không đến bốn trăm cỗ xe. Mà Sở quốc, bởi vì chiến thắng thu hoạch chiến mã chín ngàn con, xe đồng hơn hai ngàn năm trăm cỗ, khôi giáp binh khí vô số.
Sở nhân đại thắng mà về đi vào Dĩnh thành thì mới vừa đi tới dưới thành, ngàn vạn dân chúng đồng thời hô to, “Trời ban ân đại Sở, trời ban ta Nhược Vương!”
” Trời ban ân đại Sở, trời ban ta Nhược Vương!——”
Trong tiếng reo hò chấn động, Nhược Vương vung tay phải, vẻ mặt bình tĩnh hướng dân chúng gật đầu chào.
Ánh mắt của hắn nhất nhất chuyển qua đội ngũ hoan nghênh, chuyển quá mọi người trên cổng thành, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đám người phía trước, trên người một cô gái khuôn mặt thông thường.
Người thiếu nữ này, đúng là Tôn Nhạc.
Trĩ đại gia đứng ở bên cạnh Tôn Nhạc, sắc mặt nàng lúc này có điểm không tốt. Không lâu trước đây, nàng vô tình hay cố ý thổi phồng công lao của mình với Tôn Nhạc. Mà công lao lớn nhất của nàng, ai ai cũng biết là vì Sở nhân cung cấp mấy trăm cỗ chiến xa. Mấy trăm chiếc chiến xa này, cơ hồ là đại sự dùng lực lượng của một quốc gia mới có thể làm được! Mà một mình Trĩ cơ nàng lại làm xong, nếu Nhược Vương lại dựavào chiến xa này lập công lớn, địa vị Trĩ cơ nàng trong lòng người Sở nhất định là nước lên thì thuyền lên, không nữ nhân nào có thể bằng!
Nhưng mà, nàng vạn lần không ngờ, chiến xa chính mình trăm phương nghìn kế, thiên tân vạn khổ lấy được, Nhược Vương hoàn toàn cũng chỉ là dùng để che mắt! Hắn lấy được thắng lợi lớn như thế, cuối cùng cũng là dựa vào chút sĩ tốt kia!
Tôn Nhạc một chút cũng không cảm giác được Trĩ đại gia bên người buồn bực không vui, nàng chỉ mỉm cười nhìn Nhược nhi, nhìn thân ảnh hắn mặc khôi giáp, phong trần đầy người, lại có vẻ vô cùng cao lớn oai hùng.
Đây là Nhược nhi của nàng nha! Nhược nhi của nàng là anh hùng cái thế!
Chung quanh là mấy ngàn người hoan hô, phía sau Nhược nhi là quân sĩ chậm rãi đắc thắng trở về. Cách nhiều người như vậy, Tôn Nhạc cùng Nhược nhi bốn mắt nhìn nhau!
Bốn mắt nhìn nhau, Nhược nhi chờ mong khát vọng nhìn Tôn Nhạc, hắn dùng ánh mắt đen như nửa đêm của hắn nhìn Tôn Nhạc, yêu cầu nàng trước mặt mọi người đi đến trước mặt mình!
Ánh mắt này của Nhược nhi, Tôn Nhạc nhìn rõ ràng. Khóe miệng nàng mỉm cười cong cong, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Trong tươi cười, Tôn Nhạc quả nhiên cước bộ nhấc lên, thong dong đi về phía Nhược nhi cưỡi trên lưng ngựa .
Quả nhiên, Tôn Nhạc vừa đi, Nhược nhi không khỏi mừng rỡ. Ánh mắt của hắn ôn nhu như nước nhìn Tôn Nhạc.
Trĩ đại gia vẫn đứng ở một bên nhìn hai người, nàng thấy Tôn Nhạc cất bước như vậy, lại nhìn đến vẻ mặt Nhược Vương vui mừng như thế, trong lòng không khỏi thình thịch nhảy dựng: không tốt! Nhược Vương sẽ không thừa dịp đại thắng, trước mặt mọi người tuyên bố muốn kết hôn Tôn Nhạc, lập nàng làm hậu chứ?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, lập tức, Trĩ đại gia nhấc chân, yểu điệu, nhẹ nhàng, nhưng cũng nhanh chóng vượt qua Tôn Nhạc!
Tôn Nhạc mỉm cười nhìn Nhược nhi, hướng hắn tới gần. Bỗng nhiên thấy hoa mắt, một trận gió thơm thổi qua, lại thấy, Trĩ đại gia đã vọt tới phía trước nàng.
Trĩ đại gia xông qua Tôn Nhạc thì cũng không quay đầu lại, khăn che trên mặt vẫn mang như cũ cười thấp giọng nói: “Tôn Nhạc, ngươi lớn lên bộ dạng không thu hút, lại không giúp được Nhược Vương cái gì, lại dám ra mặt trong trường hợp này sao?”
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng cũng cũng đủ để Tôn Nhạc nghe rõ.
Tôn Nhạc nghe vậy cười khúc khích, nàng cúi đầu, lấy một loại ngữ khí đùa cợt cười nói: “Nếu ta nhất định phải hữu dụng với Nhược nhi mới có thể lưu lại, như vậy giữa hai người rốt cuộc thực sự là cảm tình hay là đang lợi dụng lẫn nhau?”
Tôn Nhạc bước xa một cái xông qua Trĩ đại gia, cho nàng một cái ánh mắt thương hại. Sau đó trong trong sắc mặt trắng bệch của Trĩ đại gia, dẫn đầu nhằm phía Nhược nhi.
Nhược nhi vẫn chú ý đến hai nàng, hắn vốn tưởng rằng, Trĩ cơ xông lại thì tỷ tỷ sẽ lùi bước. Nay nhìn đến Tôn Nhạc chẳng những không có lùi bước, còn bước nhanh hơn, lập tức hắn cực kỳ vui mừng.
Nhược nhi tung người một cái, từ trên lưng ngựa xoay người nhảy xuống, nhanh chóng vọt tới trước mặt Tôn Nhạc vươn song chưởng ra đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực!
Chính là toàn thân hắn mặc khôi giáp, vừa kéo cái mũi Tôn Nhạc đều bị đè bẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn chen chúc lại thành một miếng thịt, dán trên lồng ngực của hắn.
Nhược nhi gắt gao ôm Tôn Nhạc, thấp giọng cười nói: “Tỷ tỷ, ta thắng lợi rồi!”
“Ô ô ô ô. . . . . . .” ( Phiên dịch: buông, ta không thở được.)
Nhược nhi ngửa đầu cười ha ha, đắc ý nói: “Tỷ tỷ, tinh binh bách chiến của Nhược nhi lợi hại không?”
“Ô ô ô ô. . . . . . .” ( Phiên dịch: nếu không buông ra, ta muốn chết ngạt rồi! )
Nhược nhi ôm eo Tôn Nhạc càng thêm dùng sức ba phần, hắn nhìn dân chúng hoan hô, trong ánh mắt vui sướng vô hạn, “Tỷ tỷ, Nhược nhi thừa lúc đại thắng này, cưới tỷ làm hậu được không?”
Khóe miệng hắn mỉm cười, thần thái phấn chấn, “Tỷ tỷ, Nhược nhi muốn thực hiện lời hứa trước kia với tỷ rồi! Tỷ tỷ, Nhược nhi đang ở bên tỷ, nhất định có thể xưng bá thiên hạ, trở thành thiên hạ cộng chủ! Tỷ tỷ, thiên đại vinh hoa phú quý này, Nhược nhi muốn cùng tỷ hưởng chung!”
Hắn vẫn nói tới đây, đều không có nghe được thanh âm của Tôn Nhạc, không khỏi cười khanh khách cúi đầu nhìn về phía mặt Tôn Nhạc. Hắn vừa cúi đầu, nhất thời quá sợ hãi, “Tỷ tỷ, tỷ làm sao? Người đâu! Mau mau kêu đại phu, tỷ tỷ của ta té xỉu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.