Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 28: Chiêu thứ hai của Thất cơ

Lâm Gia Thành

03/03/2014

Lúc này chừng mười giờ sáng, Trần phó quản gia đã phái người đembữa sáng đến. Sau khi hai người ăn xong, Tôn Nhạc thu thập sơ phòng ốc, liền luyện tập Thái Cực quyền.

Nàng chăm chú mím môi, luyện tập mỗi quyền mỗi thức. Lúc nàng luyện tập, Nhược nhi một mình chạy đến hậu viện, hai tay bám trên cành cây, luyện tập leo cây.

Tôn Nhạc luyện một chuyến rồi thu thế đứng vững, khóe mắt nàng thoáng nhìn, liền nghiêng mắt nhìn đến Nhược nhi giống như một con vịt chạy quanh thân cây nhảy nhảy. Nhìn đến đây nàng không khỏi mím môi cười: Nhược nhi này, thực ra rất là kiên cường, xem hắn rất không cam lòng học leo cây cũng vì không muốn chịu thua mình.

Trong nháy mắt lại qua ba ngày.

Hôm nay, lại đến thời điểm Tôn Nhạc soi nước giếng. Nàng dậy thật sớm, sau khi luyện tập hai giờ Thái Cực quyền, mới vừa lau mồ hôi vừa đi vào bên giếng.

Lúc này mặt trời mới lên, trong trời đất mang theo một cổ không khí tươi mới nhàn nhạt. Trong những nhà gỗ bên cạnh đã thỉnh thoảng phát ra tiếng nói nhỏ, xem ra mọi người cũng đều rời giường.

Tôn Nhạc hai tay chống trên giếng, lẳng lặng nhìn chính mình trong nước.

Nữ hài trong mặt nước, mặt mũi của nàng đã trắng nõn hồng nhuận lên một ít, hơn nữa ánh mắt của nàng cuối cùng không ảm đạm như vậy rồi. Mái tóc khô vàng, rất thưa thớt của nàng cũng sáng bóng hơn, trên da đầu mọc ra một tầng tóc con mỏng khiến cho cả người nàng thoạt nhìn đều thoải mái hơn.

Về phần gương mặt đó, cũng không biết là không phải bởi vì chỉnh thể cải thiện, những cái hố gồ ghề trên gương mặt tựa hồ bình phục không ít, màu sắc xanh tím gần như đen trên những chỗ gồ ghề cũng giảm đi một nửa.

Khuôn mặt này của nàng, nhìn kỹ trong mặt nước đã không còn làm cho nàng nhìn thấy mà giật mình, cố gắng mà nhìn kỹ một hồi, còn có thể nhìn ra ngũ quan chính mình cũng không tệ, tuy nhiên chuyện này thật sự không dễ dàng chú ý tới.

Tôn Nhạc vươn tay xoa mặt của mình, theo động tác của nàng, trong mặt nước xuất hiện cánh tay giống như chân gà. Môi Tôn Nhạc giật giật, đối với chính mình trong nước nhẹ nhàng mà nói: “Tôn Nhạc, cố gắng lên!”

Ngay vào lúc này, một hồi tiếng bước chân truyền vào trong tai nàng. Đồng thời một cái tiếng cười quen thuộc truyền đến“Ơ ơ lại nhìn thấy đồ xấu xí tự soi mình! Ta nói đồ xấu xí a ngươi thế này có cái gì đẹp mà soi ? Có soi bao nhiêu vẫn xấu như vậy thôi!”

Đây chính là thanh âm của Thất cơ.

Tôn Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên hai mắt chống lại Thất cơ cùng bốn năm thiếu nữ từ phía đối diện đi tới. Nàng khẽ chống hai tay chậm rãi xoay người rời đi.



Thất cơ thấy nàng không thèm quan tâm đến mình chuẩn bị rời đi, khuôn mặt không khỏi tức đến đỏ bừng. Hai mắt nàng ta bốc hỏa nhìn chằm chằm vào Tôn Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Ơ ơ mọi người xem a cái đồ xấu xí này tính tình càng ngày càng ghê gớm rồi! Nhìn xem nhìn xem, nếu ngày xưa nàng nhìn thấy ta lần nào không cúi đầu vấn an ? Lúc này lại rõ ràng một câu cũng không nói đã muốn bỏ đi!”

Thanh âm Thất cơ the thé mà chói tai truyền ra xa xa. Chỉ chốc lát từ tất cả nhà gỗ vài người liền vươn đầu ra. Mà Nhược nhi cũng đứng ở bên cạnh cửa chính khẩn trương nhìn về phía bên này.

Tôn Nhạc dừng động tác lại đứng ở tại chỗ, nàng chậm rãi quay đầu lại đôi diện với mặt Thất cơ .

Mỉm cười cúi nhẹ, Tôn Nhạc thanh thanh kêu lên: “Thất Cơ tỷ tỷ!”

Từ lần đầu tiên Tôn Nhạc gọi Thất cơ là tỷ tỷ bị nàng mắng, Tôn Nhạc một mực nhớ kỹ, cũng một mực tự nói với mình không được gọi nàng ta như vậy. Bởi vậy, thời khắc này nàng cố ý kêu lên Thất Cơ tỷ tỷ rơi vào trong tai Thất cơ thì rất chói tai.

Thất cơ miệng bĩu môi, khinh miệt liếc nàng. Nàng bước đi đến trước mặt Tôn Nhạc, thẳng đến khi cách nàng không đến nửa thước mới đứng lại.

Nàng hướng Tôn Nhạc nhìn nhìn, sau khi nghiêng mắt nhìn một hồi lập tức quay đầu với vài thiếu nữ sau lưng, cau mày một bộ chán ghét không chịu nổi thở dài: “Gương mặt này thật đúng là xấu a! Xấu đến làm cho người ta vừa nhìn liền chán ghét! Nhìn liền cảm thấy muốn ói! Ai ai!” Vừa nói, nàng vừa liên tục quạt chóp mũi, giống như trên người Tôn Nhạc có mùi gì lạ.

Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng, nhìn xuống mặt đất không có lên tiếng. Trong lòng nàng âm thầm trả lời: kỳ thật đã đỡ rồi, tuy vẫn là xấu, nhưng mà đỡ rồi, đã không xấu xí giống như lời ngươi nói.

Sau khi Thất cơ liên tục làm nhục nàng vài câu, thanh âm trầm xuống, chậm rãi nói: “Thập bát cơ, ta tới là muốn nói cho ngươi biết một sự kiện, Trần phó quản gia đã lên tiếng, ngươi từ nay về sau sẽ do ta trông nom!”

Tôn Nhạc nhanh chóng ngẩng đầu lên!

V

Nàng hướng về vẻ mặt dương dương đắc ý của Thất cơ, trong lòng lập tức hiểu được: chẳng trách nàng chạy đến trong nhà gỗ của mình kiểm tra, thảo nào nàng trâng tráo với mình. Thì ra là có chuyện như vậy!

Thất cơ chống lại vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Nhạc, đắc ý cười lạnh nói:“Nghe rõ chưa? Ngươi từ nay về sau sẽ do ta quản!”

Tôn Nhạc lẳng lặng trả lời: “Ta không hiểu được!”



“Ngươi nói cái gì?” Thất cơ giận dữ, nàng trừng mắt nhìn Tôn Nhạc nghiêm nghị quát: “Trần phó quản gia đã an bài ngươi có nghe không?”

Tôn Nhạc đợi cho tiếng gầm gừ của Thất cơ hoàn toàn ngừng lại, mới lẳng lặng trả lời: “Hồi Thất Cơ tỷ tỷ, ngươi cùng ta chỉ là tỷ muội trên danh nghĩa, địa vị vốn là ngang hàng, vốn không có chuyện ai trông coi ai! Hơn nữa, Trần phó quản gia cũng chỉ trông nom nhu cầu cuộc sống thông thường của chúng ta, hắn cũng không có quyền ở trong tỷ muội chúng ta mà phân ra tam lục cửu đẳng (ba bảy loại)!”

“Ngươi!”

Bảy cơ tức giận ngực phập phồng không ngừng, nàng đưa tay chỉ vào chóp mũi Tôn Nhạc, nửa ngày mới quát lên: “Ngươi, ngươi thật to gan!”

Tôn Nhạc bộ dạng thấp mi liễm mục, không có trả lời.

Thất cơ hiển nhiên tức giận không nhẹ, mặt nàng đỏ bừng, ngực không ngừng phập phồng, hơi thở cũng có chút dồn dập.

Sau khi Nàng tại chỗ đi vài bước, bỗng dưng lại xông tới trước mặt Tôn Nhạc, vươn tay chỉ thẳng vào chóp mũi của nàng, “Giởi lắm, thật đúng là long cánh cứng cáp rồi, lá gan cũng lớn nữa à! Ngươi bây giờ đến Trần phó quản gia cũng không nhìn vào trong mắt rồi, tiếp qua một hồi, ngươi có phải đến Ngũ công tử cũng không để ở trong mắt hay không? Trách không được ngươi thân là cơ thiếp của Ngũ công tử, lại tự tiện mang theo một tiểu nam nhân trở về ở cùng một chỗ! Ngươi cái đồ xấu xí này đã sớm to gan lớn mật rồi!”

Thanh âm Thất cơ vừa the thé vừa dứt khoát, một câu lại một câu. Khi nàng cùng Tôn Nhạc nã pháo, chúng nữ đã chậm rãi xông tới. Đến lúc này, nữ nhân đứng ở hai bên nàng chỉ trỏ nói thầm cũng gần hai ba mươi người. Xem ra nữ nhân tại Tây viện đều tới gần hết.

Thanh âm Thất cơ vừa dừng, Tôn Nhạc liền quát: “Thất Cơ tỷ tỷ, xin ăn nói thận trọng!” Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Thất cơ, “Nhược nhi chính là đã bẩm qua Ngũ công tử mới mang vào. Những lời này của Thất cơ tỷ tỷ đem Ngũ công tử đặt ở nơi nào?”

Tiếng quát của Tôn Nhạc vẫn bình tĩnh, nhưng thực sự vang dội.Những lời này nàng vừa nói ra, Thất cơ liền bị khí thế của nàng làm giật mình!

Tôn Nhạc nhìn thấy Thất cơ nhất thời á khẩu không trả lời được, liền thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Thất Cơ tỷ tỷ, nếu như không có gì nói nữa, vậy ta muốn trở về trong phòng.”

Thất cơ thấy nàng xoay người rời đi, không khỏi gào lên, rất là đáng ghét quát: “Ngươi thực sự có can đảm không nghe lời Trần phó quản gia?”

Tôn Nhạc quay đầu nhìn về phía nàng, bình tĩnh trả lời: “Thất Cơ tỷ tỷ, Cơ phủ là cao môn đại phủ ( ý nói phủ lớn), nó có quy củ riêng của mình. Theo nguyên tắc Trần phó quản gia quả thật là không có quyền lợi đem những cơ thiếp của Ngũ công tử như chúng ta chia làm ba bảy loại! Nếu như tỷ tỷ nhất định phải kiên trì tới cùng mà nói…, ta muốn hỏi qua Phúc đại ca cùng Ngũ công tử sau đó lại đến trả lời tỷ tỷ!”

Tôn Nhạc nói mấy câu đó rất có khí phách, làm cho Thất cơ sững sờ nguyên tại chỗ nửa ngày không biết phản ứng như thế nào cho tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Diệm Xinh Đẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook