Chương 179: Miệng lưỡi sắc bén như tên đao khiến trượng phu phải xấu hổ.
Lâm Gia Thành
03/03/2014
Thì tính sao?
Nàng cư nhiên dám nói thì tính sao?
Thái tử Tân, Yến Ngọc Nhi đều trừng lớn mắt, sững sờ không thể tin vào lỗ tai của mình.
Tôn Nhạc thản nhiên nhìn lướt qua đám người ngây ra như phỗng, cười cười, xoay người nhanh chóng rời đi.
Thẳng đến khi nàng đi xa, thái tử Tân mới tìm lại được giọng nói của mình, “Này, Điền công này thật sự là nữ tử sao? Ông trời ơi! Một phụ nhân cư nhiên thành sứ giả một quốc gia, còn chạy đến bốn nước, nàng, nàng đây không phải đem người trong thiên hạ đùa giỡn trong lòng bàn tay sao? Ta, ta phải trở về báo cho phụ vương biết!”
Đưa mắt nhìn thân ảnh thái tử cùng Yến Ngọc Nhi đi xa, Nghĩa Gỉai đi đến phía sau Tôn Nhạc, thấp giọng hỏi: “Tôn Nhạc, kế tiếp phải xử lý như thế nào?”
Tôn Nhạc cười cười, nói: “Phân phó xuống, ngày mai lên đường rời khỏi Hàn.” Dừng một chút, nàng quay đầu nhìn về phía Nghĩa Gỉai, nhẹ nhàng mà nói: “Con đường trở về này, sẽ không được bình an nữa. Nghĩa đại ca, vất vả cho các vị rồi.”
Nghĩa Gỉai cười ha ha nói : “Thì sao? Nghĩa Gỉai từ lúc hộ tống muội đi sứ, liền biết sớm muộn sẽ có một ngày như thế!” Mày rậm của hắn nhếch lên, có chút chờ mong nói: “Cũng không biết sẽ có lão gia nào đến đây? Thật đúng là làm cho người ta chờ mong nha.”
Tôn Nhạc nghe vậy cũng cười, nàng nhìn mây trên đỉnh núi xa xa, khóe miệng khẽ nhếch, từ từ nói: “Đại ca, từ trước kia cho tới bây giờ ta chưa từng tùy hứng như vậy.” Nàng cười nhẹ nhàng, sóng mắt như nước quay đầu nhìn về phía Nghĩa Gỉai, “Hiện tại nghĩ lại lúc đó, cảm giác tùy ý mà đi thật sự cũng không tệ.”
Nghĩa Gỉai nghe vậy lại ha ha cười một trận.
Hắn vừa cười, vừa nhìn Tôn Nhạc. Lúc này nàng đã quay đầu tiếp tục nhìn ngọn núi mơ hồ phương xa. Ở ngoài ánh nắng sáng rực, trời xanh mây trắng thấp thoáng. Khuôn mặt trong suốt nhìn không trung của Tôn Nhạc tựa hồ có thêm vài phần thanh tú. Nhìn nhìn, Nghĩa Gỉai không khỏi thầm nghĩ: chỉ mới mấy tháng trôi qua, tiểu cô nương này lại trở nên xinh đẹp hơn chút rồi.
Đám người Tôn Nhạc không ra phủ cũng biết. Lời tuyên bố của nàng đã tạo thành sự oanh động với người Hàn thế nào. Một buổi chiều, Hàn hầu liền phái người đến mời bốn lần. Về phần những quý tộc thường hay tới cửa cầu kiến cũng nhiều không đếm xuể.
Bất quá, lúc này Tôn Nhạc đã hạ quyết tâm rời khỏi Hàn. Tự nhiên là giả bộ như không biết. Mà với thân phận của nàng cũng không có ai có thể bắt buộc nàng. Tuy rằng đám quý tộc và cả Hàn hầu cũng đều muốn làm như thế.
Rạng sáng ngày thứ hai, mọi người đã chuẩn bị xong. Cả Hãn Hòa lẫn chúng Tề nhân sắc mặt đều rất không tự nhiên nhìn Tôn Nhạc mặc thâm y nam nữ đều dùng được, đội mũ sa xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Dưới mũ sa, Tôn Nhạc chải tóc thành búi tóc nam tử. Khuôn mặt thanh lệ như ẩn như hiện. Thân hình thon dài mà có vẻ gầy yếu kia bao bọc trong thâm y rộng thùng thình, trong lúc hành động lộ ra vài phần phong lưu độc đáo.
Tôn Nhạc không để ý đến đám Tề nhân thần sắc kì lạ, lập tức ngồi lên xe.
Nàng vừa lên xe, xe ngựa liền nhanh chóng phóng đi, chạy ra cửa phủ.
Lúc này mặt trời vừa mới dâng lên, sương mai trong trời đất dần tan, khi đội ngũ Tề sứ xuất phủ thì giữa ngã tư đường rất ít người đi đường. Nhưng mà, đoàn xe vừa lái vào phố chính, giống như đột nhiên từ dưới đất chui lên, thành Bình Dương trở nên ồn ào náo nhiệt. Dân chúng vội vàng lần lượt từ trong nhà đi ra, đứng trên phố nhìn vào trong xe ngựa của Tôn Nhạc.
Điểm này, Tôn Nhạc đã sớm dự đoán được, bởi vậy, đoàn xe gia tốc mà đi trong im lặng.
Dần dần, càng ngày càng nhiều xe ngựa của quý tộc cũng xuất hiện ở giữa ngã tư đường, bọn họ không hẹn mà cùng đi theo hướng đoàn Tề sứ rời đi.
Về phần Hàn hầu, hắn đã sớm nhận được lời thỉnh cầu rời khỏi Hàn quốc của Tôn Nhạc, sau khi trải qua cả đêm suy nghĩ cẩn thận, hắn quyết định giả câm vờ điếc, vừa không đến đưa tiễn, cũng không để ý tới.
Đây là một loại hiện tượng thực quỷ dị, vô số người đi đường, đoàn xe đều đi theo sau đội ngũ Tề sứ, giống như đưa tiễn, nhưng biểu lộ của mỗi người đều lộ ra vài phần quái dị, thường thường có người chỉ trỏ về hướng đội ngũ.
Loại chỉ trỏ cùng đùa cợt này, khiến cho đám người Hãn Hòa rất không thoải mái. Bất quá, bọn họ cũng chỉ có thể không thoải mái mà thôi, cho dù Tôn Nhạc là nữ tử, cũng có đại ân với Tề quốc.
Đoàn xe thuận lợi đi ra thành Bình Dương, dưới sự đưa tiễn của ngàn vạn người vô cùng thuận lợi đi vài chục dặm, càng chạy càng xa.
Đến lúc này, từng người đưa tiễn đều có vẻ không nhịn được nữa, bọn họ không rõ, vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào tiến lên gây phiền toái cho Tôn Nhạc Dần dần, những người cảm thấy không thú vị càng lúc càng nhiều, thỉnh thoảng có người lựa chọn dừng bước quay về.
Ngay khi đoàn người hộ tống bỏ đi hai phần ba, đoàn xe vượt qua một đường rẽ chín mươi độ, lái vào giữa cánh đồng hoang vu.
Mà đột nhiên xuất hiện trên cánh đồng hoang vu là hơn mười chiếc xe ngựa xếp thành một hàng! Người trên mười chiếc xe đó toàn bộ đều mặc giáp đồng xanh, ngăn ở chính giữa là mười mấy kiếm khách áo tang mang kiếm! Phía sau kiếm khách áo tang, đứng vài hiền sĩ đội cao quan cưỡi ngựa.
Rốt cuộc đã tới!
Tôn Nhạc cười khổ một cái. Đang lúc nàng cười khổ thì đám người Hàn phi ásau đoàn xe nhất tề hoan hô một tiếng, trong tiếng hoan hô, có người căng cổ họng gào thét , “Mọi người mau trở lại nha, xem náo nhiệt a ——” “Thật tốt quá, cuối cùng chờ được rồi!” “Mau xem náo nhiệt đi!”
Những tiếng quát tháo đó nhất tề vang lên, kinh thiên động địa, thực đúng là chấn động đến núi kêu cốc ứng, nhất thời vang vọng cả trời đất.
Đoàn xe vẫn không nhanh không chậm chạy tới trước như cũ, mà đội ngũ chắn đường cũng vẫn không nhúc nhích đứng đó, trên trăm ánh mắt nháy cũng không nháy mắt nhìn bọn hắn chằm chằm!
Ngoại trừ tiếng gào của dân chúng thành Bình Dương, bất kể là đội ngũ Tôn Nhạc, hay là đội ngũ chặn đường, đều cực kỳ im lặng, lặng yên không một tiếng động.
Dần dần, đoàn xe hai bên chỉ còn cách nhau năm mươi thước. Hãn Hòa vung tay lên, mọi người đồng loạt dừng lại. Chúng Tề nhân không mở miệng, mà đều quay đầu nhìn về phía xe Tôn Nhạc.
Màn xe ngựa Tôn Nhạc được xốc lên, nàng gật gật đầu, sau đó, chiếc xe ngựa của nàng bắt đầu không nhanh không chậm chạy về phía trước. Chỉ chốc lát liền đến vị trí dẫn đầu.
Nhìn thấy xe ngựa của Tôn Nhạc dừng lại, giữa đám kiếm khách áo tang đối diệnliền có một hiền sĩ trung niên giục ngựa đi ra. Người trung niên này mặt trắng râu dài, diện mạo chính khí nghiêm nghị.
Hắn giục ngựa đi đến chỗ cách xe ngựa Tôn Nhạc không đến hai mươi thước, hai tay chắp lại, hướng về phía Nghĩa Giải canh giữ bên cạnh xe ngựa Tôn Nhạc cười lạnh nói: “Nghĩa công thân là người đứng đầu du hiệp trong thiên hạ, lại theo bảo vệ một phụ nhân, không xấu hổ ư?”
Lúc này rõ ràng Tôn Nhạc đang ở đối diện hắn, nhưng người trung niên này ngay cả nghiêng mắt cũng không thèm liếc nhìn nàng mắt một cái, thái độ cực kỳ khinh thường.
Nghĩa Giải nghe vậy ha ha cười, hắn trở tay vỗ trường kiếm trên lưng, cất giọng lanh lảnh cười nói: “Đấu võ mồm không phải sở trường của Nghĩa Giải. Tiểu tử ngươi nếu ngứa mắt, đừng ngại cứ tiến lên cùng Nghĩa Giải đại chiến một hồi!”
Người trung niên hiển nhiên thật không ngờ Nghĩa Giải có thể trả lời như vậy, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống. Nhưng Nghĩa Giải lại hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện hắn thay đổi sắc mặt, lập tức đuổi ngựa thối lui đến phía sau xe ngựa, quay qua Tôn Nhạc cười nói: “Tôn Nhạc, chuyện này chỉ có thể giao cho muội thôi.”
“Ta không nói chuyện với phụ nhân!” Người trung niên kia hướng về phía Nghĩa Giải gầm ra tiếng.
Tôn Nhạc vươn đầu, ra lệnh: “Một khi đã như vậy, chúng ta đi!”
“Dạ!”
Đoàn xe lại khởi động, chậm rãi đi tới phía trước.
Đoàn xe chặn đường vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi đoàn xe Tôn Nhạc cách bọn họ chỉ không đến mười thước, thẳng đến ngựa đôi bên đều phát ra tiếng phì phì trong mũi, Hãn Hòa mới cắn răng một cái, lại bảo đoàn xe dừng lại.
Đoàn xe dừng lại, Tôn Nhạc liền từ trong xe ngựa vươn đầu ra, nàng nhìn về hướng đám người chặn đường, bỗng nhiên tươi cười nói : ” Ý công muốn như thế nào?” Nàng đề cao giọng, lanh lảnh cười nói: ” Nếu công muốn tiến lên chém giết, chớ ngại rút kiếm! Nếu như muốn thóa mạ, chớ ngại mở miệng! Nếu như khinh thường ta đây là phụ nhân, thì đừng nói gì cả mà đi đi!” Nàng nói tới đây, tươi cười rất đáng ghét, “Nếu cứ chặn cướp đường như vậy, không biết là giống sói hay giống chó ta?”
“Ngươi ——”
Người trung niên kia vươn tay chỉ vào Tôn Nhạc, tức giận đến nghẹn họng!
Một kiếm khách áo tang chừng ba mươi tuổi thấy người trung niên kia tức giận đến không nói nổi, lập tức giục ngựa đi ra, hắn lạnh lùng nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, hai mắt như đao, âm u nói: “Ngươi chính là Tề nhân Điền Nhạc?”
“Đúng vậy.”
“Còn có tên là Tôn Nhạc?”
“Đúng!”
Sắc mặt kiếm khách áo tang trầm xuống, lớn tiếng quát: “Ngươi là một phụ nhân, lại giả trang thành nam tử, chạy loạn khắp nơi, nghiệp chướng nặng nề!”
Tôn Nhạc nghe vậy ha ha cười, hai tay nàng chắp lại thi lễ, cất giọng thanh thúy trả lời: “Ta là một phụ nhân, dám dấn thân vào nguy hiểm, cứu lê dân khỏi khói lửa chiến tranh, giúp đại Tề trong nguy nan! Ta là một phụ nhân, dám thân hãm giữa đao quang kiếm ảnh, lấy miệng lưỡi thuyết phục chư hầu, xin hỏi hành vi như thế, có tội gì?”
Ngôn từ nàng sắc bén, thanh âm lanh lảnh, nói năng cực kỳ khí phách!
Kiếm khách áo tang kia bị nàng làm cho ngạc nhiên, lúng ta lúng túng nửa ngày cũng nói không ra lời.
Lúc này, một trận tiếng cười dữ dội đột nhiên truyền đến.
Trong tiếng cười, một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, gầy yếu mặt vàng lững thững tiến lên, hắn nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, ngửa đầu cười ha ha nói: “Buồn cười, thật sự là buồn cười! Trời đất có âm dương, có Càn Khôn! Ngươi, một kẻ phụ nhân, không ở nhà tuân thủ nữ tắc, giúp chồng dạy con, cư nhiên chạy loạn giữa các nước, đảo lộn luân thường, còn dám nói ngươi vô tội sao? Ha ha ha ha, thật sự là buồn cười, buồn cười quá!”
“Ha ha ha, không sai, thật sự là buồn cười, đúng là quá buồn cười!”
Tiếng cười của người thanh niên vừa rơi xuống, Tôn Nhạc đã cười to lên, nàng chụp thành xe đứng lên, ha ha cười nói: “Khi nước nhà nguy nan, lúc trượng phu bó tay, Nhạc có tài cứu nước, có thuật tung hoành, cũng không bận tâm thân phận chính mình là phụ nhân, lo thay cái lo của phụ hầu, nôn nóng thay tình thế cấp bách của nước nhà ! Ha ha, thật buồn cười. Buồn cười quá ——”
Tôn Nhạc vừa nói lời này ra, không ít người biến sắc. Nàng lần này nói lời trào phúng, vô cùng cay độc mà bén nhọn, khiến mấy người á khẩu không trả lời được, hai mặt nhìn nhau!
Đám người Hãn Hòa nhìn lẫn nhau, thầm suy nghĩ: đúng vậy a, không thể lấy đạo lý thông thường mà áp bách, rõ ràng nàng có biện pháp cứu nước khỏi nguy nan, chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng là nữ tử nên chỉ có thể ngồi chờ nước nhà bị tận diệt sao?
Tiếng cười của Tôn Nhạc truyền ra xa xa, sau một lúc ngửa mặt lên trời cười to, nàng dừng cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người chặn đường, cao giọng quát: ” Tôn Nhạc ta không để ý đến an nguy của bản thân, vì nước nhà nhiều lần vào sinh ra tử! Các người thân là trượng phu, đã làm ra được nghĩa cử nào? Nếu có, mời đi ra đối chất! Nếu không thì tránh ra, chỉ bằng bọn ngươi còn không xứng ngăn đón đường Tôn Nhạc ta!”
Lúc sắc mặt mọi người nhất tề đại biến, Tôn Nhạc quát lạnh nói: ” Khởi giá ——”
Đám người Hãn Hòa rùng mình, không hẹn mà cùng cao giọng đáp: “Dạ!” Trên trăm tề nhân đồng thời kêu lên, nhất thời tiếng đồng ý được núi kêu cốc ứng, vang tận mây xanh!
Xe ngựa lại khởi động, mặt đám người chặn đường lộ vẻ hổ thẹn, dưới sự bức tiến của đoàn xe , bọn họ hai mặt nhìn nhau, bất tri bất giác từng bước một hướng lui về phía sau.
Nàng cư nhiên dám nói thì tính sao?
Thái tử Tân, Yến Ngọc Nhi đều trừng lớn mắt, sững sờ không thể tin vào lỗ tai của mình.
Tôn Nhạc thản nhiên nhìn lướt qua đám người ngây ra như phỗng, cười cười, xoay người nhanh chóng rời đi.
Thẳng đến khi nàng đi xa, thái tử Tân mới tìm lại được giọng nói của mình, “Này, Điền công này thật sự là nữ tử sao? Ông trời ơi! Một phụ nhân cư nhiên thành sứ giả một quốc gia, còn chạy đến bốn nước, nàng, nàng đây không phải đem người trong thiên hạ đùa giỡn trong lòng bàn tay sao? Ta, ta phải trở về báo cho phụ vương biết!”
Đưa mắt nhìn thân ảnh thái tử cùng Yến Ngọc Nhi đi xa, Nghĩa Gỉai đi đến phía sau Tôn Nhạc, thấp giọng hỏi: “Tôn Nhạc, kế tiếp phải xử lý như thế nào?”
Tôn Nhạc cười cười, nói: “Phân phó xuống, ngày mai lên đường rời khỏi Hàn.” Dừng một chút, nàng quay đầu nhìn về phía Nghĩa Gỉai, nhẹ nhàng mà nói: “Con đường trở về này, sẽ không được bình an nữa. Nghĩa đại ca, vất vả cho các vị rồi.”
Nghĩa Gỉai cười ha ha nói : “Thì sao? Nghĩa Gỉai từ lúc hộ tống muội đi sứ, liền biết sớm muộn sẽ có một ngày như thế!” Mày rậm của hắn nhếch lên, có chút chờ mong nói: “Cũng không biết sẽ có lão gia nào đến đây? Thật đúng là làm cho người ta chờ mong nha.”
Tôn Nhạc nghe vậy cũng cười, nàng nhìn mây trên đỉnh núi xa xa, khóe miệng khẽ nhếch, từ từ nói: “Đại ca, từ trước kia cho tới bây giờ ta chưa từng tùy hứng như vậy.” Nàng cười nhẹ nhàng, sóng mắt như nước quay đầu nhìn về phía Nghĩa Gỉai, “Hiện tại nghĩ lại lúc đó, cảm giác tùy ý mà đi thật sự cũng không tệ.”
Nghĩa Gỉai nghe vậy lại ha ha cười một trận.
Hắn vừa cười, vừa nhìn Tôn Nhạc. Lúc này nàng đã quay đầu tiếp tục nhìn ngọn núi mơ hồ phương xa. Ở ngoài ánh nắng sáng rực, trời xanh mây trắng thấp thoáng. Khuôn mặt trong suốt nhìn không trung của Tôn Nhạc tựa hồ có thêm vài phần thanh tú. Nhìn nhìn, Nghĩa Gỉai không khỏi thầm nghĩ: chỉ mới mấy tháng trôi qua, tiểu cô nương này lại trở nên xinh đẹp hơn chút rồi.
Đám người Tôn Nhạc không ra phủ cũng biết. Lời tuyên bố của nàng đã tạo thành sự oanh động với người Hàn thế nào. Một buổi chiều, Hàn hầu liền phái người đến mời bốn lần. Về phần những quý tộc thường hay tới cửa cầu kiến cũng nhiều không đếm xuể.
Bất quá, lúc này Tôn Nhạc đã hạ quyết tâm rời khỏi Hàn. Tự nhiên là giả bộ như không biết. Mà với thân phận của nàng cũng không có ai có thể bắt buộc nàng. Tuy rằng đám quý tộc và cả Hàn hầu cũng đều muốn làm như thế.
Rạng sáng ngày thứ hai, mọi người đã chuẩn bị xong. Cả Hãn Hòa lẫn chúng Tề nhân sắc mặt đều rất không tự nhiên nhìn Tôn Nhạc mặc thâm y nam nữ đều dùng được, đội mũ sa xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Dưới mũ sa, Tôn Nhạc chải tóc thành búi tóc nam tử. Khuôn mặt thanh lệ như ẩn như hiện. Thân hình thon dài mà có vẻ gầy yếu kia bao bọc trong thâm y rộng thùng thình, trong lúc hành động lộ ra vài phần phong lưu độc đáo.
Tôn Nhạc không để ý đến đám Tề nhân thần sắc kì lạ, lập tức ngồi lên xe.
Nàng vừa lên xe, xe ngựa liền nhanh chóng phóng đi, chạy ra cửa phủ.
Lúc này mặt trời vừa mới dâng lên, sương mai trong trời đất dần tan, khi đội ngũ Tề sứ xuất phủ thì giữa ngã tư đường rất ít người đi đường. Nhưng mà, đoàn xe vừa lái vào phố chính, giống như đột nhiên từ dưới đất chui lên, thành Bình Dương trở nên ồn ào náo nhiệt. Dân chúng vội vàng lần lượt từ trong nhà đi ra, đứng trên phố nhìn vào trong xe ngựa của Tôn Nhạc.
Điểm này, Tôn Nhạc đã sớm dự đoán được, bởi vậy, đoàn xe gia tốc mà đi trong im lặng.
Dần dần, càng ngày càng nhiều xe ngựa của quý tộc cũng xuất hiện ở giữa ngã tư đường, bọn họ không hẹn mà cùng đi theo hướng đoàn Tề sứ rời đi.
Về phần Hàn hầu, hắn đã sớm nhận được lời thỉnh cầu rời khỏi Hàn quốc của Tôn Nhạc, sau khi trải qua cả đêm suy nghĩ cẩn thận, hắn quyết định giả câm vờ điếc, vừa không đến đưa tiễn, cũng không để ý tới.
Đây là một loại hiện tượng thực quỷ dị, vô số người đi đường, đoàn xe đều đi theo sau đội ngũ Tề sứ, giống như đưa tiễn, nhưng biểu lộ của mỗi người đều lộ ra vài phần quái dị, thường thường có người chỉ trỏ về hướng đội ngũ.
Loại chỉ trỏ cùng đùa cợt này, khiến cho đám người Hãn Hòa rất không thoải mái. Bất quá, bọn họ cũng chỉ có thể không thoải mái mà thôi, cho dù Tôn Nhạc là nữ tử, cũng có đại ân với Tề quốc.
Đoàn xe thuận lợi đi ra thành Bình Dương, dưới sự đưa tiễn của ngàn vạn người vô cùng thuận lợi đi vài chục dặm, càng chạy càng xa.
Đến lúc này, từng người đưa tiễn đều có vẻ không nhịn được nữa, bọn họ không rõ, vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào tiến lên gây phiền toái cho Tôn Nhạc Dần dần, những người cảm thấy không thú vị càng lúc càng nhiều, thỉnh thoảng có người lựa chọn dừng bước quay về.
Ngay khi đoàn người hộ tống bỏ đi hai phần ba, đoàn xe vượt qua một đường rẽ chín mươi độ, lái vào giữa cánh đồng hoang vu.
Mà đột nhiên xuất hiện trên cánh đồng hoang vu là hơn mười chiếc xe ngựa xếp thành một hàng! Người trên mười chiếc xe đó toàn bộ đều mặc giáp đồng xanh, ngăn ở chính giữa là mười mấy kiếm khách áo tang mang kiếm! Phía sau kiếm khách áo tang, đứng vài hiền sĩ đội cao quan cưỡi ngựa.
Rốt cuộc đã tới!
Tôn Nhạc cười khổ một cái. Đang lúc nàng cười khổ thì đám người Hàn phi ásau đoàn xe nhất tề hoan hô một tiếng, trong tiếng hoan hô, có người căng cổ họng gào thét , “Mọi người mau trở lại nha, xem náo nhiệt a ——” “Thật tốt quá, cuối cùng chờ được rồi!” “Mau xem náo nhiệt đi!”
Những tiếng quát tháo đó nhất tề vang lên, kinh thiên động địa, thực đúng là chấn động đến núi kêu cốc ứng, nhất thời vang vọng cả trời đất.
Đoàn xe vẫn không nhanh không chậm chạy tới trước như cũ, mà đội ngũ chắn đường cũng vẫn không nhúc nhích đứng đó, trên trăm ánh mắt nháy cũng không nháy mắt nhìn bọn hắn chằm chằm!
Ngoại trừ tiếng gào của dân chúng thành Bình Dương, bất kể là đội ngũ Tôn Nhạc, hay là đội ngũ chặn đường, đều cực kỳ im lặng, lặng yên không một tiếng động.
Dần dần, đoàn xe hai bên chỉ còn cách nhau năm mươi thước. Hãn Hòa vung tay lên, mọi người đồng loạt dừng lại. Chúng Tề nhân không mở miệng, mà đều quay đầu nhìn về phía xe Tôn Nhạc.
Màn xe ngựa Tôn Nhạc được xốc lên, nàng gật gật đầu, sau đó, chiếc xe ngựa của nàng bắt đầu không nhanh không chậm chạy về phía trước. Chỉ chốc lát liền đến vị trí dẫn đầu.
Nhìn thấy xe ngựa của Tôn Nhạc dừng lại, giữa đám kiếm khách áo tang đối diệnliền có một hiền sĩ trung niên giục ngựa đi ra. Người trung niên này mặt trắng râu dài, diện mạo chính khí nghiêm nghị.
Hắn giục ngựa đi đến chỗ cách xe ngựa Tôn Nhạc không đến hai mươi thước, hai tay chắp lại, hướng về phía Nghĩa Giải canh giữ bên cạnh xe ngựa Tôn Nhạc cười lạnh nói: “Nghĩa công thân là người đứng đầu du hiệp trong thiên hạ, lại theo bảo vệ một phụ nhân, không xấu hổ ư?”
Lúc này rõ ràng Tôn Nhạc đang ở đối diện hắn, nhưng người trung niên này ngay cả nghiêng mắt cũng không thèm liếc nhìn nàng mắt một cái, thái độ cực kỳ khinh thường.
Nghĩa Giải nghe vậy ha ha cười, hắn trở tay vỗ trường kiếm trên lưng, cất giọng lanh lảnh cười nói: “Đấu võ mồm không phải sở trường của Nghĩa Giải. Tiểu tử ngươi nếu ngứa mắt, đừng ngại cứ tiến lên cùng Nghĩa Giải đại chiến một hồi!”
Người trung niên hiển nhiên thật không ngờ Nghĩa Giải có thể trả lời như vậy, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống. Nhưng Nghĩa Giải lại hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện hắn thay đổi sắc mặt, lập tức đuổi ngựa thối lui đến phía sau xe ngựa, quay qua Tôn Nhạc cười nói: “Tôn Nhạc, chuyện này chỉ có thể giao cho muội thôi.”
“Ta không nói chuyện với phụ nhân!” Người trung niên kia hướng về phía Nghĩa Giải gầm ra tiếng.
Tôn Nhạc vươn đầu, ra lệnh: “Một khi đã như vậy, chúng ta đi!”
“Dạ!”
Đoàn xe lại khởi động, chậm rãi đi tới phía trước.
Đoàn xe chặn đường vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi đoàn xe Tôn Nhạc cách bọn họ chỉ không đến mười thước, thẳng đến ngựa đôi bên đều phát ra tiếng phì phì trong mũi, Hãn Hòa mới cắn răng một cái, lại bảo đoàn xe dừng lại.
Đoàn xe dừng lại, Tôn Nhạc liền từ trong xe ngựa vươn đầu ra, nàng nhìn về hướng đám người chặn đường, bỗng nhiên tươi cười nói : ” Ý công muốn như thế nào?” Nàng đề cao giọng, lanh lảnh cười nói: ” Nếu công muốn tiến lên chém giết, chớ ngại rút kiếm! Nếu như muốn thóa mạ, chớ ngại mở miệng! Nếu như khinh thường ta đây là phụ nhân, thì đừng nói gì cả mà đi đi!” Nàng nói tới đây, tươi cười rất đáng ghét, “Nếu cứ chặn cướp đường như vậy, không biết là giống sói hay giống chó ta?”
“Ngươi ——”
Người trung niên kia vươn tay chỉ vào Tôn Nhạc, tức giận đến nghẹn họng!
Một kiếm khách áo tang chừng ba mươi tuổi thấy người trung niên kia tức giận đến không nói nổi, lập tức giục ngựa đi ra, hắn lạnh lùng nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, hai mắt như đao, âm u nói: “Ngươi chính là Tề nhân Điền Nhạc?”
“Đúng vậy.”
“Còn có tên là Tôn Nhạc?”
“Đúng!”
Sắc mặt kiếm khách áo tang trầm xuống, lớn tiếng quát: “Ngươi là một phụ nhân, lại giả trang thành nam tử, chạy loạn khắp nơi, nghiệp chướng nặng nề!”
Tôn Nhạc nghe vậy ha ha cười, hai tay nàng chắp lại thi lễ, cất giọng thanh thúy trả lời: “Ta là một phụ nhân, dám dấn thân vào nguy hiểm, cứu lê dân khỏi khói lửa chiến tranh, giúp đại Tề trong nguy nan! Ta là một phụ nhân, dám thân hãm giữa đao quang kiếm ảnh, lấy miệng lưỡi thuyết phục chư hầu, xin hỏi hành vi như thế, có tội gì?”
Ngôn từ nàng sắc bén, thanh âm lanh lảnh, nói năng cực kỳ khí phách!
Kiếm khách áo tang kia bị nàng làm cho ngạc nhiên, lúng ta lúng túng nửa ngày cũng nói không ra lời.
Lúc này, một trận tiếng cười dữ dội đột nhiên truyền đến.
Trong tiếng cười, một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, gầy yếu mặt vàng lững thững tiến lên, hắn nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, ngửa đầu cười ha ha nói: “Buồn cười, thật sự là buồn cười! Trời đất có âm dương, có Càn Khôn! Ngươi, một kẻ phụ nhân, không ở nhà tuân thủ nữ tắc, giúp chồng dạy con, cư nhiên chạy loạn giữa các nước, đảo lộn luân thường, còn dám nói ngươi vô tội sao? Ha ha ha ha, thật sự là buồn cười, buồn cười quá!”
“Ha ha ha, không sai, thật sự là buồn cười, đúng là quá buồn cười!”
Tiếng cười của người thanh niên vừa rơi xuống, Tôn Nhạc đã cười to lên, nàng chụp thành xe đứng lên, ha ha cười nói: “Khi nước nhà nguy nan, lúc trượng phu bó tay, Nhạc có tài cứu nước, có thuật tung hoành, cũng không bận tâm thân phận chính mình là phụ nhân, lo thay cái lo của phụ hầu, nôn nóng thay tình thế cấp bách của nước nhà ! Ha ha, thật buồn cười. Buồn cười quá ——”
Tôn Nhạc vừa nói lời này ra, không ít người biến sắc. Nàng lần này nói lời trào phúng, vô cùng cay độc mà bén nhọn, khiến mấy người á khẩu không trả lời được, hai mặt nhìn nhau!
Đám người Hãn Hòa nhìn lẫn nhau, thầm suy nghĩ: đúng vậy a, không thể lấy đạo lý thông thường mà áp bách, rõ ràng nàng có biện pháp cứu nước khỏi nguy nan, chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng là nữ tử nên chỉ có thể ngồi chờ nước nhà bị tận diệt sao?
Tiếng cười của Tôn Nhạc truyền ra xa xa, sau một lúc ngửa mặt lên trời cười to, nàng dừng cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người chặn đường, cao giọng quát: ” Tôn Nhạc ta không để ý đến an nguy của bản thân, vì nước nhà nhiều lần vào sinh ra tử! Các người thân là trượng phu, đã làm ra được nghĩa cử nào? Nếu có, mời đi ra đối chất! Nếu không thì tránh ra, chỉ bằng bọn ngươi còn không xứng ngăn đón đường Tôn Nhạc ta!”
Lúc sắc mặt mọi người nhất tề đại biến, Tôn Nhạc quát lạnh nói: ” Khởi giá ——”
Đám người Hãn Hòa rùng mình, không hẹn mà cùng cao giọng đáp: “Dạ!” Trên trăm tề nhân đồng thời kêu lên, nhất thời tiếng đồng ý được núi kêu cốc ứng, vang tận mây xanh!
Xe ngựa lại khởi động, mặt đám người chặn đường lộ vẻ hổ thẹn, dưới sự bức tiến của đoàn xe , bọn họ hai mặt nhìn nhau, bất tri bất giác từng bước một hướng lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.