Chương 140: Nhược nhi nổi giận
Lâm Gia Thành
03/03/2014
Lúc Tôn Nhạc nghĩ như vậy, liền không chú ý tới chuyện Nhược nhi nói muốn kết hôn nàng mà Nhược nhi ở một bên nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng cư nhiên căn bản không có ý cự tuyệt, không khỏi vui vẻ.
Hắn vừa vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú vốn nghiêm túc tựa như vầng trăng ló ra khỏi mây đen, nhất thời tươi cười rạng rỡ.
Phía trước ba trăm mét đó là cửa lớn Sở Vương cung, lúc này, mấy trăm cung nhân cùng hạ thần, đã xếp thành hai đội, nghênh hầu đám người Nhược nhi đến.
Tôn Nhạc cùng Nhược nhi ngồi chung một xe, nàng không nghĩ sẽ nhận ánh mắt đánh giá ngờ vực vô căn cứ của những người này, xa xa nhìn đến những người đó, liền đem thân mình núp ở một góc khác, đem xe rèm cẩn thận kéo xuống.
Nhược nhi sao không rõ ý nghĩ của nàng, hắn nhìn thoáng qua Tôn Nhạc, cười khổ lắc lắc đầu.
Lúc này, xe ngựa đã chính thức lái vào trong vương cung. Xe ngựa đến, cung nhân hạ thần đều cúi đầu chắp tay trước ngực hành lễ.
Thẳng qua nửa canh giờ, xe ngựa mới dừng lại. Đồng thời, Nhược nhi quay đầu nói với Tôn Nhạc: “Tỷ tỷ, đã đến.”
Hắn thân thiết nhìn về phía Tôn Nhạc, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ đường dài mệt nhọc, trước tiên cứ tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Sau khi nói xong, hắn cao giọng quát: “Người đâu!”
Một tiểu thái giám mười lăm mười sáu tuổi, trắng nõn thanh tú chạy lại.
Nhược nhi nói: “Sửa sang Liên lâu lại.” Hắn nói tới đây, nhíu mày, quay đầu đối diện với thanh niên thanh tú kia nói: “Văn Lương, ngươi dẫn tỷ tỷ ta đi thu xếp ổn thỏa.”
Văn Lương vội vàng chắp tay trước ngực đáp: “Dạ!”
Nhược nhi nhảy xuống xe ngựa, quay đầu hướng Tôn Nhạc nói: “Tỷ tỷ. Tỷ trước tiên cứ đi nghỉ ngơi thật tốt một hồi. Nhược nhi sẽ lại tới tìm tỷ.”
Dứt lời, hắn bị mọi người vây quanh nhanh chóng rời đi. Tôn Nhạc vươn đầu nhìn lại. Nhược nhi đi chưa đến hai trăm thước. Một đám thần tử đội hiền sĩ quan xông tới, bám lấy Nhược nhi tiếp tục đi về phía trước.
Mãi cho đến khi thân ảnh Nhược nhi biến mất trước mắt. Tôn Nhạc mới quay đầu. Nàng chậm rãi xuống xe ngựa, cùng Văn Lương đi thẳng về phía trước.
Tiểu thái giám trắng nõn thanh tú kia theo thật sát phía sau hai người. Hắn vừa đi, vừa thỉnh thoảng vụng trộm nhìn về phía Tôn Nhạc. Vừa rồi hắn nghe được rõ ràng, Đại vương kêu người con gái trước mắt này là tỷ tỷ. Hắn thậm chí còn tự xưng Nhược nhi. Xem ra, vị nữ tử dung mạo không có gì đặc biệt trước mắt này là một người cực tôn quý, nên hầu hạ thật tốt.
Liên lâu là một tòa tiểu lâu nằm trong một cái hoa viên. Hoa viên này rất lớn, bên trong đình đài lầu các, hành lang gấp khúc đan nhau đẹp không sao tả xiết. Quan trọng nhất là, trong vườn hoa mỹ lệ mà rộng lớn như thế, chỉ có một tràng tiểu lâu. Đó chính là Liên lâu.
Văn Lương hai người tới trước liên lầu thì nghe được tiếng thị tỳ cung nữ thái giám đã sớm xếp thành một đội, chỉnh tề chờ bọn họ đến.
Văn Lương đi đến trước mặt mọi người, chỉ hướng Tôn Nhạc, quát: “Vị này chính là vị chủ tử tôn quý đến cực điểm, các ngươi hầu hạ cho thật tốt!”
“Dạ!” Hơn mười người chỉnh tề đồng ý nói.
“Nếu có người dám can đảm khinh thường, vậy đừng trách đại vương thủ đoạn độc ác vô tình!”
“Dạ!”
Văn Lương sau khi đe dọa vài câu, đi đến hai người trung niên bên cạnh dặn dò. Chỉ chốc lát, hắn đi đến trước mặt Tôn Nhạc, chắp tay trước ngực thi lễ, “Tôn Nhạc cô nương, hết thảy đã an bài thỏa đáng.
Cô nương còn có gì phân phó?”
Tôn Nhạc lắc đầu.
Văn Lương lại chắp tay trước ngực thi lễ, mới cáo từ rời đi.
Hắn vừa đi rồi, Tôn Nhạc liền được bọn cung nữ bị kinh sợ mang đi tắm rửa.
Tôn Nhạc ở trong thùng nước ấm phủ kín hoa tươi tắm sạch một cái thật thoải mái, liền trở lại tẩm cung của mình, ngã xuống mặt giường lớn chăn phủ gấm, lấy ngọc trai làm màn che.
Nàng biết, Nhược nhi hiện tại nhất định là nóng lòngmuốn biết tình thế trong nước, hắn lúc này rời nước lâu như vậy, khẳng định chuyện tình cần xử lý không ít. Hôm nay hắn sẽ không tới tìm mình.
Tôn Nhạc ở trên giường lật qua lât lại. Cho tới nay, nàng đều ngủ giường đá thô ráp, cho dù trên giường đá kia có trải cỏ cùng chăn lên rồi, cũng vẫn là thô cứng đơn sơ. Phòng hoa lệ thoải mái, còn đốt đàn hương như hiện tại nàng là lần đầu tiên ngủ.
Tôn Nhạc không ngừng trở mình, giường này quá mềm mại, cũng quá thơm, màn ngọc rất chói mắt, nàng cùng khổ quen rồi thật là có điểm không thích ứng được . Lăn qua lộn lại một hồi vẫn cảm thấy tư thế nào cũng không thoải mái.
Đảo lộn như vậy hơn một canh giờ, Tôn Nhạc mới ngủ thật say. Khi nàng ngủ thì cung nhân vừa mới bưng bữa tối tiến lại, các nàng nhìn đến Tôn Nhạc ngủ say giấc nồng, cũng không dám đánh thức, liền bưng hộp đựng thức ăn đứng đó đợi.
Đợi thẳng đến khi đồ ăn nguội rồi, Tôn Nhạc cũng không có tỉnh lại. Cung nhân thấy đồ ăn nguội rồi đành phải thối lui.
Tôn Nhạc ngủ một giấc, thực là ngủ đủ một đêm, đợi nàng lại mở mắt ra thì bên ngoài bầu trời sáng choang, chim hót chiêm chiếp, đã đến buổi sáng ngày hôm sau.
Tôn Nhạc bò khỏi giường thì bụng sớm đói kêu vang. Nàng rửa mặt xong, sau khi phân phó cung nhân bưng tới bữa sáng dùng qua, liền ra tiểu lâu, dưới sự dẫn dắt của cung nhân, hướng chủ điện của Nhược nhi đi đến.
Tôn Nhạc vẫn chưa tới gần, xa xa liền nghe được trong chủ điện truyền đến tiếng gầm gừ của Nhược nhi.
Nhược nhi tức giận?
Tôn Nhạc trong lòng căng thẳng, cước bộ vội vàng nhanh hơn tới gần.
Khi nàng đi vào ngoài điện thì tiếng quát của Nhược nhi lanh lảnh truyền đến, “Liên quân tuy nhiều, lại không thể làm khó dễ được ta, vì cớ gì ?? Thứ nhất, tam quốc sĩ tốt mặc dù ba mươi vạn, còn chưa từng gặp qua máu tanh. Không thể so với Sở ta, tất cả đều là từ trong biển máu bò ra.” Nhược nhi nói tới đây, cười lạnh“Lấy mười vạn quân tinh nhuệ thân kinh bách chiến của nước ta, đừng nói là đối kháng với ba mươi vạn sĩ tốt, cho dù là các thế lực khuynh đảo thiên hạ, cũng không phải là đối thủ của Sở Nhược ta!”
Lời này nặng nề mà đến, Tôn Nhạc nghe được cước bộ ngừng một chút. Trái tim nàng vốn có điểm bất an, lúc này cũng bình ổn lại, thầm nghĩ: đúng nha, ta làm sao lại không nghĩ tới điểm này? Nhược nhi khi thu phục các Sở tù trưởng thì nhất định đã luyện binh vô số. Lấy một ít tinh nhuệ bách chiến đối kháng với binh lính chưa từng gặp qua máu tanh, đây chính là lợi thế thật lớn nha.
Thanh âm lanh lảnh của Nhược nhi tiếp tục truyền đến, “Thứ hai, Sở ta nhiều núi non, hoàn toàn bất đồng với các quốc gia khác ở Trung Nguyên, ẩm ướt mà nhiều khí độc, địa lý như thế, người Trung Nguyên chưa từng được chứng kiến. Ba là, ta là chủ, kẻ địch là khách, khách đường xa mà đến, binh khốn ngựa mỏi mệt, ta lấy khoẻ đánh yếu, có gì phải sợ sệt? Bốn là, lần này Tề, Ngụy, Hàn các nước, chuẩn bị chiến xa ba ngàn muốn cùng ta chiến một trận, loại chiến xa này ở các quốc gia Trung Nguyên tất nhiên là có thể đánh thẳng về phía trước, nhưng đến nước ta đồi núi trùng điệp, lại không phải do bọn họ làm chủ!”
Hắn chậm rãi nói đến đây, chẳng những là mọi người trong điện, ngay cả Tôn Nhạc nghe được cũng cực kỳ vui sướng, nàng nhìn cửa điện, kinh dị mà nghĩ: thật không nghĩ đến Nhược nhi lại có tài Đại Tướng khó gặp!
Thời đại này, dân trí sơ khai, thế nhân chưa từng gặp qua chiến tranh chân chính, càng đừng nói đến Tôn Tử binh pháp, nó căn bản cũng chưa được sinh ra.
Có thể nói, đó là một thời đại đối với chiến tranh hoàn toàn không biết gì cả! Mấy trăm năm trước từng có chiến sự, nhưng truyền lưu cho tới bây giờ chỉ còn một chút truyền thuyết thực thực giả giả!
Nhưng dưới tình huống như vậy, Nhược nhi có thể từ thiên thời địa lợi nhân hòa nghĩ ra đủ loại lợi hại như vậy, chỉ có thể dùng chữ kỳ tài ngút trời mới có thể hình dung nổi! Tôn Nhạc thẳng đến lúc này, mới biết được Nhược nhi có thể trong hai ba năm thu phục Sở, cũng không phải nhờ may mắn!
Lời của Nhược nhi rơi xuống, trong đại điện đầu tiên là yên tĩnh, đảo mắt là một trận tiếng hoan hô truyền đến, trong tiếng hoan hô, mọi người đồng thời gọi to: “Đại vương! Trời cao ban đại vương!” “Đại vương bách chiến bách thắng,ai tấn công đều bị khắc chế!”
Tiếng hoan hô từ mấy trăm người đồng thời phát ra , phá vỡ thiên không, truyền ra xa xa !
Một lát sau, Nhược nhi dang hai tay ra!
Theo tay hắn giang ra như vậy, tiếng hoan hô dừng lại!
Trong im lặng, Nhược nhi trầm giọng quát: “Lời tuy như thế, nhưng chư vị vạn lần không thể khinh địch!” Hắn nói tới đây, bỗng nhiên ha ha cười, lớn tiếng quát: “Chư vị, lúc này đây người Sở chúng ta đại bại liên quân, chấn động thiên hạ, làm cho không ai còn dám khinh phạm, thế nào?”
Mấy trăm người chỉnh tề đ áp: “Dạ!”
“Chúng ta phải cẩn thận đối địch làm cho ba mươi vạn sĩ tốt có đến mà không có về, thế nào?”
Tiếng “ Dạ” đã như sấm rền!
“Chúng ta bây giờ vẫn không thể cười, muốn cười, chờ bắt Tề vương, Ngụy vương, Hàn vương! Đến lúc đó chúng ta mang tam vương này vào Chu đô, bắt Chu thiên tử nhận tội trước mặt thế nhân, thế nào?”
“Dạ”
Trong một tiếng đồng ý này, đã xen lẫn nhiệt huyết sôi trào cùng kích động cuồng nhiệt. Tôn Nhạc biết, Nhược nhi đã thành công kích động sĩ khí mọi người, lúc này những người này ước gì liên quân lập tức đuổi tới, cùng bọn họ đánh một trận thống khoái!
Nhược nhi bỗng nhiên ngửa đầu cười lên ha hả.
Khi hắn cười to thì mọi người đồng thời đình chỉ ồn ào náo động.
Trong thời gian ngắn, toàn bộ trời đất tựa hồ cũng truyền lại tiếng cười của Nhược nhi.
Tiếng cười to vừa ngừng, thanh âm Nhược nhi cất lên, cao giọng nói:“Chư vị, các quốc gia trong thiên hạ đều gọi ta là Sở di (người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông)! Bọn họ nói chúng ta chính là người man di, không biết lễ giáo phong hoá! Lúc này, Sở Nhược ta nhất định phải khiến cả thiên hạ run rẩy! E ngại ta như hổ!”
Nhược nhi vừa nói lời này ra, đám người đầu tiên là yên tĩnh, ngay sau đó, một tiếng quát trong trẻo vang dội truyền đến, “Trời cho ta Nhược Vương, trời ban ân Đại Sở!”
Mấy trăm người đồng thời lớn tiếng kêu lên, “Trời cho ta Nhược Vương, trời ban ân Đại Sở! Trời cho ta Nhược Vương, trời ban ân Đại Sở!”
Thanh âm này càng lúc càng lớn, càng ngày càng chỉnh tề, dần dần, ngay cả thị nữ, thái giám ngoài cung đều kêu to lên theo, “Trời cho ta Nhược Vương, trời ban ân Đại Sở!”
Tôn Nhạc lẳng lặng nghe, trong tiếng reo hò dời non lấp bể, nàng kinh ngạc nhìn cửa đại điện, thật lâu không hề động đậy.
Tiếng hoan hô vang ầm ầm, trong tiếng reo hò kinh thiên động địa, Tôn Nhạc như nghe được sự sùng kính cuồng nhiệt từ nội tâm của mọi người với Nhược nhi.
Tiếng gào phá tan Vương Cung, truyền ra xa xa. Chỗ tiếng la truyền đến, người Sở đều nghỉ chân lắng nghe, sắc mặt vốn xám trắng đã trở nên hồng hào!
Tôn Nhạc lẳng lặng nghe một hồi xong, chậm rãi lui ra phía sau hai bước, xoay người đi về.
Nàng lần này tới, vốn chính là muốn cổ động Nhược nhi, muốn an ủi hắn. Nhưng mà, hắn hiện sao còn cần người đến an ủi? Tôn Nhạc, Nhược nhi không chỉ là Nhược nhi, hắn còn là Sở Nhược Vương! Sở Nhược Vương được mọi người trong thiên hạ khiếp sợ!
Hắn không phải một đứa nhỏ, mà là một kiêu hùng, một kiêu hùng ý đồ nhất thống thiên hạ!
Tôn Nhạc thở ra một hơi thật dài, nói không nên lời mình là cao hứng hay là mất hứng. Nàng từng bước một đi ra ngoài, chỉ chốc lát, đã rời khỏi chính điện.
Hắn vừa vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú vốn nghiêm túc tựa như vầng trăng ló ra khỏi mây đen, nhất thời tươi cười rạng rỡ.
Phía trước ba trăm mét đó là cửa lớn Sở Vương cung, lúc này, mấy trăm cung nhân cùng hạ thần, đã xếp thành hai đội, nghênh hầu đám người Nhược nhi đến.
Tôn Nhạc cùng Nhược nhi ngồi chung một xe, nàng không nghĩ sẽ nhận ánh mắt đánh giá ngờ vực vô căn cứ của những người này, xa xa nhìn đến những người đó, liền đem thân mình núp ở một góc khác, đem xe rèm cẩn thận kéo xuống.
Nhược nhi sao không rõ ý nghĩ của nàng, hắn nhìn thoáng qua Tôn Nhạc, cười khổ lắc lắc đầu.
Lúc này, xe ngựa đã chính thức lái vào trong vương cung. Xe ngựa đến, cung nhân hạ thần đều cúi đầu chắp tay trước ngực hành lễ.
Thẳng qua nửa canh giờ, xe ngựa mới dừng lại. Đồng thời, Nhược nhi quay đầu nói với Tôn Nhạc: “Tỷ tỷ, đã đến.”
Hắn thân thiết nhìn về phía Tôn Nhạc, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ đường dài mệt nhọc, trước tiên cứ tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Sau khi nói xong, hắn cao giọng quát: “Người đâu!”
Một tiểu thái giám mười lăm mười sáu tuổi, trắng nõn thanh tú chạy lại.
Nhược nhi nói: “Sửa sang Liên lâu lại.” Hắn nói tới đây, nhíu mày, quay đầu đối diện với thanh niên thanh tú kia nói: “Văn Lương, ngươi dẫn tỷ tỷ ta đi thu xếp ổn thỏa.”
Văn Lương vội vàng chắp tay trước ngực đáp: “Dạ!”
Nhược nhi nhảy xuống xe ngựa, quay đầu hướng Tôn Nhạc nói: “Tỷ tỷ. Tỷ trước tiên cứ đi nghỉ ngơi thật tốt một hồi. Nhược nhi sẽ lại tới tìm tỷ.”
Dứt lời, hắn bị mọi người vây quanh nhanh chóng rời đi. Tôn Nhạc vươn đầu nhìn lại. Nhược nhi đi chưa đến hai trăm thước. Một đám thần tử đội hiền sĩ quan xông tới, bám lấy Nhược nhi tiếp tục đi về phía trước.
Mãi cho đến khi thân ảnh Nhược nhi biến mất trước mắt. Tôn Nhạc mới quay đầu. Nàng chậm rãi xuống xe ngựa, cùng Văn Lương đi thẳng về phía trước.
Tiểu thái giám trắng nõn thanh tú kia theo thật sát phía sau hai người. Hắn vừa đi, vừa thỉnh thoảng vụng trộm nhìn về phía Tôn Nhạc. Vừa rồi hắn nghe được rõ ràng, Đại vương kêu người con gái trước mắt này là tỷ tỷ. Hắn thậm chí còn tự xưng Nhược nhi. Xem ra, vị nữ tử dung mạo không có gì đặc biệt trước mắt này là một người cực tôn quý, nên hầu hạ thật tốt.
Liên lâu là một tòa tiểu lâu nằm trong một cái hoa viên. Hoa viên này rất lớn, bên trong đình đài lầu các, hành lang gấp khúc đan nhau đẹp không sao tả xiết. Quan trọng nhất là, trong vườn hoa mỹ lệ mà rộng lớn như thế, chỉ có một tràng tiểu lâu. Đó chính là Liên lâu.
Văn Lương hai người tới trước liên lầu thì nghe được tiếng thị tỳ cung nữ thái giám đã sớm xếp thành một đội, chỉnh tề chờ bọn họ đến.
Văn Lương đi đến trước mặt mọi người, chỉ hướng Tôn Nhạc, quát: “Vị này chính là vị chủ tử tôn quý đến cực điểm, các ngươi hầu hạ cho thật tốt!”
“Dạ!” Hơn mười người chỉnh tề đồng ý nói.
“Nếu có người dám can đảm khinh thường, vậy đừng trách đại vương thủ đoạn độc ác vô tình!”
“Dạ!”
Văn Lương sau khi đe dọa vài câu, đi đến hai người trung niên bên cạnh dặn dò. Chỉ chốc lát, hắn đi đến trước mặt Tôn Nhạc, chắp tay trước ngực thi lễ, “Tôn Nhạc cô nương, hết thảy đã an bài thỏa đáng.
Cô nương còn có gì phân phó?”
Tôn Nhạc lắc đầu.
Văn Lương lại chắp tay trước ngực thi lễ, mới cáo từ rời đi.
Hắn vừa đi rồi, Tôn Nhạc liền được bọn cung nữ bị kinh sợ mang đi tắm rửa.
Tôn Nhạc ở trong thùng nước ấm phủ kín hoa tươi tắm sạch một cái thật thoải mái, liền trở lại tẩm cung của mình, ngã xuống mặt giường lớn chăn phủ gấm, lấy ngọc trai làm màn che.
Nàng biết, Nhược nhi hiện tại nhất định là nóng lòngmuốn biết tình thế trong nước, hắn lúc này rời nước lâu như vậy, khẳng định chuyện tình cần xử lý không ít. Hôm nay hắn sẽ không tới tìm mình.
Tôn Nhạc ở trên giường lật qua lât lại. Cho tới nay, nàng đều ngủ giường đá thô ráp, cho dù trên giường đá kia có trải cỏ cùng chăn lên rồi, cũng vẫn là thô cứng đơn sơ. Phòng hoa lệ thoải mái, còn đốt đàn hương như hiện tại nàng là lần đầu tiên ngủ.
Tôn Nhạc không ngừng trở mình, giường này quá mềm mại, cũng quá thơm, màn ngọc rất chói mắt, nàng cùng khổ quen rồi thật là có điểm không thích ứng được . Lăn qua lộn lại một hồi vẫn cảm thấy tư thế nào cũng không thoải mái.
Đảo lộn như vậy hơn một canh giờ, Tôn Nhạc mới ngủ thật say. Khi nàng ngủ thì cung nhân vừa mới bưng bữa tối tiến lại, các nàng nhìn đến Tôn Nhạc ngủ say giấc nồng, cũng không dám đánh thức, liền bưng hộp đựng thức ăn đứng đó đợi.
Đợi thẳng đến khi đồ ăn nguội rồi, Tôn Nhạc cũng không có tỉnh lại. Cung nhân thấy đồ ăn nguội rồi đành phải thối lui.
Tôn Nhạc ngủ một giấc, thực là ngủ đủ một đêm, đợi nàng lại mở mắt ra thì bên ngoài bầu trời sáng choang, chim hót chiêm chiếp, đã đến buổi sáng ngày hôm sau.
Tôn Nhạc bò khỏi giường thì bụng sớm đói kêu vang. Nàng rửa mặt xong, sau khi phân phó cung nhân bưng tới bữa sáng dùng qua, liền ra tiểu lâu, dưới sự dẫn dắt của cung nhân, hướng chủ điện của Nhược nhi đi đến.
Tôn Nhạc vẫn chưa tới gần, xa xa liền nghe được trong chủ điện truyền đến tiếng gầm gừ của Nhược nhi.
Nhược nhi tức giận?
Tôn Nhạc trong lòng căng thẳng, cước bộ vội vàng nhanh hơn tới gần.
Khi nàng đi vào ngoài điện thì tiếng quát của Nhược nhi lanh lảnh truyền đến, “Liên quân tuy nhiều, lại không thể làm khó dễ được ta, vì cớ gì ?? Thứ nhất, tam quốc sĩ tốt mặc dù ba mươi vạn, còn chưa từng gặp qua máu tanh. Không thể so với Sở ta, tất cả đều là từ trong biển máu bò ra.” Nhược nhi nói tới đây, cười lạnh“Lấy mười vạn quân tinh nhuệ thân kinh bách chiến của nước ta, đừng nói là đối kháng với ba mươi vạn sĩ tốt, cho dù là các thế lực khuynh đảo thiên hạ, cũng không phải là đối thủ của Sở Nhược ta!”
Lời này nặng nề mà đến, Tôn Nhạc nghe được cước bộ ngừng một chút. Trái tim nàng vốn có điểm bất an, lúc này cũng bình ổn lại, thầm nghĩ: đúng nha, ta làm sao lại không nghĩ tới điểm này? Nhược nhi khi thu phục các Sở tù trưởng thì nhất định đã luyện binh vô số. Lấy một ít tinh nhuệ bách chiến đối kháng với binh lính chưa từng gặp qua máu tanh, đây chính là lợi thế thật lớn nha.
Thanh âm lanh lảnh của Nhược nhi tiếp tục truyền đến, “Thứ hai, Sở ta nhiều núi non, hoàn toàn bất đồng với các quốc gia khác ở Trung Nguyên, ẩm ướt mà nhiều khí độc, địa lý như thế, người Trung Nguyên chưa từng được chứng kiến. Ba là, ta là chủ, kẻ địch là khách, khách đường xa mà đến, binh khốn ngựa mỏi mệt, ta lấy khoẻ đánh yếu, có gì phải sợ sệt? Bốn là, lần này Tề, Ngụy, Hàn các nước, chuẩn bị chiến xa ba ngàn muốn cùng ta chiến một trận, loại chiến xa này ở các quốc gia Trung Nguyên tất nhiên là có thể đánh thẳng về phía trước, nhưng đến nước ta đồi núi trùng điệp, lại không phải do bọn họ làm chủ!”
Hắn chậm rãi nói đến đây, chẳng những là mọi người trong điện, ngay cả Tôn Nhạc nghe được cũng cực kỳ vui sướng, nàng nhìn cửa điện, kinh dị mà nghĩ: thật không nghĩ đến Nhược nhi lại có tài Đại Tướng khó gặp!
Thời đại này, dân trí sơ khai, thế nhân chưa từng gặp qua chiến tranh chân chính, càng đừng nói đến Tôn Tử binh pháp, nó căn bản cũng chưa được sinh ra.
Có thể nói, đó là một thời đại đối với chiến tranh hoàn toàn không biết gì cả! Mấy trăm năm trước từng có chiến sự, nhưng truyền lưu cho tới bây giờ chỉ còn một chút truyền thuyết thực thực giả giả!
Nhưng dưới tình huống như vậy, Nhược nhi có thể từ thiên thời địa lợi nhân hòa nghĩ ra đủ loại lợi hại như vậy, chỉ có thể dùng chữ kỳ tài ngút trời mới có thể hình dung nổi! Tôn Nhạc thẳng đến lúc này, mới biết được Nhược nhi có thể trong hai ba năm thu phục Sở, cũng không phải nhờ may mắn!
Lời của Nhược nhi rơi xuống, trong đại điện đầu tiên là yên tĩnh, đảo mắt là một trận tiếng hoan hô truyền đến, trong tiếng hoan hô, mọi người đồng thời gọi to: “Đại vương! Trời cao ban đại vương!” “Đại vương bách chiến bách thắng,ai tấn công đều bị khắc chế!”
Tiếng hoan hô từ mấy trăm người đồng thời phát ra , phá vỡ thiên không, truyền ra xa xa !
Một lát sau, Nhược nhi dang hai tay ra!
Theo tay hắn giang ra như vậy, tiếng hoan hô dừng lại!
Trong im lặng, Nhược nhi trầm giọng quát: “Lời tuy như thế, nhưng chư vị vạn lần không thể khinh địch!” Hắn nói tới đây, bỗng nhiên ha ha cười, lớn tiếng quát: “Chư vị, lúc này đây người Sở chúng ta đại bại liên quân, chấn động thiên hạ, làm cho không ai còn dám khinh phạm, thế nào?”
Mấy trăm người chỉnh tề đ áp: “Dạ!”
“Chúng ta phải cẩn thận đối địch làm cho ba mươi vạn sĩ tốt có đến mà không có về, thế nào?”
Tiếng “ Dạ” đã như sấm rền!
“Chúng ta bây giờ vẫn không thể cười, muốn cười, chờ bắt Tề vương, Ngụy vương, Hàn vương! Đến lúc đó chúng ta mang tam vương này vào Chu đô, bắt Chu thiên tử nhận tội trước mặt thế nhân, thế nào?”
“Dạ”
Trong một tiếng đồng ý này, đã xen lẫn nhiệt huyết sôi trào cùng kích động cuồng nhiệt. Tôn Nhạc biết, Nhược nhi đã thành công kích động sĩ khí mọi người, lúc này những người này ước gì liên quân lập tức đuổi tới, cùng bọn họ đánh một trận thống khoái!
Nhược nhi bỗng nhiên ngửa đầu cười lên ha hả.
Khi hắn cười to thì mọi người đồng thời đình chỉ ồn ào náo động.
Trong thời gian ngắn, toàn bộ trời đất tựa hồ cũng truyền lại tiếng cười của Nhược nhi.
Tiếng cười to vừa ngừng, thanh âm Nhược nhi cất lên, cao giọng nói:“Chư vị, các quốc gia trong thiên hạ đều gọi ta là Sở di (người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông)! Bọn họ nói chúng ta chính là người man di, không biết lễ giáo phong hoá! Lúc này, Sở Nhược ta nhất định phải khiến cả thiên hạ run rẩy! E ngại ta như hổ!”
Nhược nhi vừa nói lời này ra, đám người đầu tiên là yên tĩnh, ngay sau đó, một tiếng quát trong trẻo vang dội truyền đến, “Trời cho ta Nhược Vương, trời ban ân Đại Sở!”
Mấy trăm người đồng thời lớn tiếng kêu lên, “Trời cho ta Nhược Vương, trời ban ân Đại Sở! Trời cho ta Nhược Vương, trời ban ân Đại Sở!”
Thanh âm này càng lúc càng lớn, càng ngày càng chỉnh tề, dần dần, ngay cả thị nữ, thái giám ngoài cung đều kêu to lên theo, “Trời cho ta Nhược Vương, trời ban ân Đại Sở!”
Tôn Nhạc lẳng lặng nghe, trong tiếng reo hò dời non lấp bể, nàng kinh ngạc nhìn cửa đại điện, thật lâu không hề động đậy.
Tiếng hoan hô vang ầm ầm, trong tiếng reo hò kinh thiên động địa, Tôn Nhạc như nghe được sự sùng kính cuồng nhiệt từ nội tâm của mọi người với Nhược nhi.
Tiếng gào phá tan Vương Cung, truyền ra xa xa. Chỗ tiếng la truyền đến, người Sở đều nghỉ chân lắng nghe, sắc mặt vốn xám trắng đã trở nên hồng hào!
Tôn Nhạc lẳng lặng nghe một hồi xong, chậm rãi lui ra phía sau hai bước, xoay người đi về.
Nàng lần này tới, vốn chính là muốn cổ động Nhược nhi, muốn an ủi hắn. Nhưng mà, hắn hiện sao còn cần người đến an ủi? Tôn Nhạc, Nhược nhi không chỉ là Nhược nhi, hắn còn là Sở Nhược Vương! Sở Nhược Vương được mọi người trong thiên hạ khiếp sợ!
Hắn không phải một đứa nhỏ, mà là một kiêu hùng, một kiêu hùng ý đồ nhất thống thiên hạ!
Tôn Nhạc thở ra một hơi thật dài, nói không nên lời mình là cao hứng hay là mất hứng. Nàng từng bước một đi ra ngoài, chỉ chốc lát, đã rời khỏi chính điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.