Chương 228: Nhược Vương chưa bao giờ có bệnh
Lâm Gia Thành
03/03/2014
Tôn Nhạc đưa mắt nhìn Sở nhân ngây ra như phỗng, quay đầu thấp giọng nói với Cơ Ngũ: “Cơ Lương, nói lời tiên đoán của chàng ra đi.”
Cơ Ngũ giật mình, lập tức hiểu được nàng đang nói đến cái gì. Hắn đi lên mấy bước, hai tròng mắt trong trẻo như nước hồ thu đảo qua mọi người. Lời thề của Tôn Nhạc chỉ làm cho nhóm chư hầu khiếp sợ, đối với hương thân phụ lão mà nói cũng không coi vào đâu, bởi vậy bọn họ căn bản cũng không phản ứng kịch liệt lắm, lúc này nhìn đến Thúc tử đứng ra nói, cả đám đều đồng thời phấn chấn, tạm ngừng nghị luận.
Ánh mắt Cơ Ngũ trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua mọi người, ánh mắt của hắn đi đến đâu, mọi người liền cảm thấy trong lòng sáng rõ, tựa hồ sự rung động cùng chấn kinh mà Tôn Nhạc mang đến vừa rồi đã trở thành hư không. Cơ Ngũ đảo qua mọi người, sau đó nhìn phương xa thản nhiên mở miệng, “Mấy năm qua ta quan sát thiên tượng, phát hiện quần tinh đều nổi lên, tử vi hoàng khí từ từ loãng dần, ánh sáng của Phá Quân tinh ngày càng thịnh, Thất Sát, Tham Lang Tinh chếch khỏi chủ vị! Ta dự đoán rằng, thời loạn thế này, còn kéo dài đến hai trăm năm!”
Cơ Ngũ nói tới đây, thản nhiên lui lại. Mọi người đợi một lúc lâu sau mới phát hiện hắn đã nói xong. Mọi người ngơ ngác nhìn thân ảnh Cơ Ngũ cao lớn vững chãi, thẳng qua một lát sau mới hiểu được: Thúc tử nói, thời loạn thế này còn kéo dài hơn hai trăm năm! Thời loạn thế này lại còn kéo dài hơn hai trăm năm? Chiến loạn, cho tới bây giờ người khổ đều là dân chúng. Có người dân nào không hi vọng ngày thái bình sớm đến. Nhưng lời nói này của Cơ Ngũ, đã lập tức đánh nát mộng đẹp của bọn hắn! Nếu loạn thế còn hơn hai trăm năm, vậy thì mình và con của mình, cháu của con mình đều không có hi vọng a!
Dần dần, vẻ mờ mịt bối rối bắt đầu xuất hiện trên mặt phụ lão. Trong lúc bối rối, bọn họ cũng không chú ý tới, Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ đã đi xuống đầu tường, lên xe ngựa, chạy nhanh ra khỏi thành Không Dương. Mọi người vừa ra khỏi thành Không Dương, liền tăng nhanh tốc độ. Dọc theo đường đi ra roi thúc ngựa, rốt cuộc khi vào đêm đã cách xa thành Không Dương chừng trăm dặm. Thời gian không còn sớm, xem ra phải tìm chỗ nghỉ đêm.
Đoàn xe dừng lại, Tôn Nhạc liền đi về hướng Sở nhân, chúng Sở nhân thấy nàng đến gần, nghĩ rằng nàng muốn thanh toán chuyện bọn họ bắt cóc Cơ Ngũ, sắc mặt một đám đều có điểm không được tự nhiên. Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn bọn họ, trong ánh mắt trốn tránh của nguyên một đám Sở nhân thấp giọng hỏi: “Nhược Vương bị bệnh gì?”
Tôn Nhạc vừa thốt lên, chúng Sở nhân lập tức phấn chấn hơn! Bọn họ vốn là không ôm hi vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ nữa rồi, bây giờ nghe Tôn Nhạc hỏi như vậy, nhất thời đều kích động. Chính là trong sự kích động, ở chỗ sâu trong lòng bọn hắn không khỏi nổi lên một ý nghĩ: Điền công vừa thề độc rồi, cho dù nàng quay về Sở cũng không có ích lợi gì nhiều nữa. Vừa nghĩ như thế, nhiệt tình của bọn họ nhất thời lạnh đi một nửa. Thân Tiên dẫn đầu đi ra, hắn thi lễ thật sâu với Tôn Nhạc, trầm giọng nói: “Bẩm Điền công, đại vương bệnh nặng không dậy nổi đã gần một tháng~!”
Lông mi thật dài của Tôn Nhạc phẩy phẩy, lại hỏi: “Nhược Vương hắn bị bệnh gì?” Trần Lập ngạc nhiên phát hiện, nàng lúc này, tuyệt nhiên không hoảng loạn như khi vừa nghe được chuyện Nhược Vương bệnh nặng.
Thân Tiên thở dài một tiếng, bi thống nói: “Dạ, là ho lâu thành lao rồi!” Phun ra bốn chữ này, trong giọng nói của hắn đã dẫn theo một phần thổn thức.
Tôn Nhạc cúi đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Đã biết.” Sau khi nói xong ba chữ kia, nàng xoay người liền muốn rời đi.
Thân Tiên gọi với theo: “Điền công?” Cước bộ của Tôn Nhạc ngừng một chút, cũng không quay đầu lại, chỉ cúi đầu nói: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai quay về Sở.”
“Dạ!” Thân Tiên cùng đám Sở nhân vui mừng quá đỗi, một tiếng đồng ý này cũng đáp đặc biệt vang dội! Trần Lập cùng Cơ Ngũ kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, thật lâu cũng nói không ra lời.
Bầu trời, rất nhanh liền tối đen. Trong rừng cây, ánh đuốc hừng hực, chúng Sở nhân buông lỏng tâm tư, vừa nấu cháo, vừa cười đùa nghị luận. Ánh lửa đỏ rừng rực chiếu vào trên mặt của bọn hắn, khiến nụ cười của bọn hắn càng phá lệ sáng ngời.
“Tôn Nhạc?” Trần Lập đi đến trước mặt Tôn Nhạc, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng, môi giật giật, hắn muốn hỏi nàng thật sự quyết định quay về Sở sao, nhưng lại nghĩ tới nàng và Sở Vương giao tình sâu như thế, nay Sở Vương lâm bệnh không dậy nổi, nàng sao có thể không quay về? Chính là, chính là, lần này đi ra cũng chẳng phải dễ dàng gì.
Sở nhân còn đang nghị luận, bọn họ nói một hồi, liền nhắc tới cuộc chiến Sở Việt. Thân Tiên thở dài một tiếng, “Nếu bệ hạ không bệnh nặng, Hắc Giáp Quân ta đã phá thành Đại Việt, phế Việt hầu rồi! Ai!”
“Đúng đúng, thật là đáng tiếc!”
“Chỉ cần bệ hạ hết bệnh rồi, bỏ qua một Việt Quốc nho nhỏ thì tính cái gì?”
“Trời cao phù hộ cho đại vương lần này bình an vô sự!” Chúng Sở nhân nhắc tới chuyện này, dần dần tiếng bàn luận cũng thấp xuống. Cả đám đều không còn hứng thú. Dần dần, ánh trăng nghiêng về phía Tây. Tôn Nhạc nắm tay Cơ Ngũ, lững thững đi về hướng quan đạo. Phía sau, tiếng nói thầm cảm khái của chúng Sở nhân còn bất chợt truyền đến.
Khi cách xa mọi người chừng hai dặm, Trần Lập đuổi tới. Hắn gọi với theo: “Tôn Nhạc, tại sao không gọi kiếm khách theo hầu?”
Tôn Nhạc cười cười, dừng bước lại chờ hắn tới gần. Trần Lập chạy đến bên cạnh hai người, oán giận nói: “Thúc tử, Điền công, thân phận hai người tôn quý như thế, há có thể tùy hứng đi lại như vậy? Trở về đi.”
Lúc này, Tôn Nhạc giương mắt nhìn về phía hắn, trong bóng đêm, cặp mắt của nàng sáng lấp lánh như sao, “Trần Lập!”
“Dạ?”
“Có loại thuốc nào làm cho hai ba trăm người đồng thời mê man không?”
“A?” Trần Lập cùng Cơ Ngũ đồng thời cúi đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, trừng lớn hai mắt. Tôn Nhạc cười cười, đợi Trần Lập trả lời.
Trần Lập nháy mắt một cái, trả lời: “Có, Sở nhân định bắt cóc Thúc tử, sợ sự tình có biến, chuẩn bị rất nhiều thuốc mê còn chưa có dùng.”
“Tốt lắm!” Tôn Nhạc cười cười, trầm giọng nói: “Ngươi lấy thuốc ra, bỏ vào trong rượu của Sở nhân đi.” Tôn Nhạc ngẩng đầu, trong bóng đêm ánh mắt rạng rỡ phát sáng, “Sở nhân và người của chúng ta chia đôi mà ngồi, dùng thuốc rất thuận lợi. Sau khi ngươi hạ độc, liền canh giữ bảo hộ bên người bọn họ, thấy bọn họ thanh tỉnh thì mau chóng đi về phía Nam hướng Ngô quốc tìm ta!”
“Dạ!”
Lúc này, bất kể là Trần Lập hay là Cơ Ngũ đều hiểu được, Tôn Nhạc hoàn toàn không có ý định ngày mai theo bọn họ quay về Sở, lời nàng nói chỉ là muốn làm bọn họ lơi lỏng phòng bị. Trần Lập nhịn không được xoa chân mày, hỏi, “Tôn Nhạc không để ý tới Sở Vương nữa sao?”
Hắn thực sự thắc mắc, không chỉ là hắn, ngay cả Cơ Ngũ cũng rất khó hiểu. Cơ Ngũ ở bên cạnh hỏi một câu, “Nhược Vương thật sự bệnh nặng không dậy nổi, Tôn Nhạc nàng không sợ hắn. . . . . .”
Tôn Nhạc lắc lắc đầu, chống lại hai gương mặt nghi hoặc lại cười nói: “Nhược nhi không có bệnh!”
“A?” Hai người đồng thời kinh dị kêu ra tiếng. Tôn Nhạc cúi đầu cười, giọng nói có điểm chua sót: “Lần trước Nhược nhi đột nhiên ho nặng, tôi ở bên cạnh hắn hơn nửa tháng. Trong nửa tháng đó, có vài lần Nhược nhi cùng đại phu kia lộ ra sơ hở, làm tôi sinh nghi. Vì chứng thật việc này, tôi lấy tánh mạng người nhà đại phu kia ra đe dọa, bắt hắn khai ra tình hình thực tế!”
Tôn Nhạc khép hờ mắt, lông mi thật dài phẩy phẩy, cúi đầu nói:“Nhược nhi, hắn chỉ dùng một loại thuốc có tác dụng kích thích khí quản mãnh liệt để làm bộ, chính mồm đại phu nói, phổi của hắn không có nửa điểm bệnh tật! Tôi biết, ho lâu mới có thể thành lao, lúc này hắn nói bệnh nặng không dậy nổi, nhưng theo thời gian mà tính, cho dù sau đó hắn có ho khan cỡ nào, cũng cũng không đến nông nỗi thành lao! Hơn nữa, tính tình của hắn tôi hiểu, hẳn là sau khi nhận được thư của tôi, cố ý lừa tôi trở về.”
Trần Lập cùng Cơ Ngũ nghe đến đầu óc choáng váng, bọn họ tuyệt đối không hiểu mấy chữ ‘có tác dụng kích thích khí quản mãnh liệt’ của Tôn Nhạc. Nhưng mà, tuy rằng không rõ, bọn họ lại nghe rõ ràng, Tôn Nhạc nói là, lần trước Nhược Vương hoàn toàn không có sinh bệnh, lần này lại càng không có. Hắn đây là đang giả bộ.
Hai người nhìn nhau. Thật lâu sau, Trần Lập thấp giọng nói: “Nhưng, Sở quốc suýt nữa là diệt được Việt Quốc rồi, nếu như thật sự là giả, vậy hắn trả giá cũng quá lớn a!”
Trần Lập mới nói tới đây, trong lòng liền cả kinh: Sở Vương trả giá nhiều như vậy cũng muốn lừa Tôn Nhạc trở về, nếu nàng thực sự trở về Sở quốc, sợ là hắn sẽ không bao giờ cho nàng cơ hội đi ra nữa. Dù sao hắn cũng là một vương hầu rất thủ đoạn và nhẫn tâm, chỉ sợ hắn đã chuẩn bị sẵn một ít thủ đoạn phi thường để đối phó Tôn Nhạc. Vấn đề này không chỉ Trần Lập nghĩ tới, Cơ Ngũ cùng Tôn Nhạc cũng đều nghĩ tới.
Ba người sau một lúc lâu vẫn không hé răng, một hồi lâu sau, Tôn Nhạc mới cúi đầu thở dài một tiếng, nhẹ nhàng mà nói: “Nhược nhi, hắn sợ tôi không tin, cư nhiên lấy Việt Quốc sắp đắc thủ ra cược, lấy thành trì của một quốc gia ra cược, lần này hắn rất kiên quyết a. . . . . .”
Ba người bất động thật lâu, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc vang lên. Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn một vầng trăng sáng nơi chân trời, chua sót mà nghĩ: Nhược nhi, tạm biệt, lý tưởng của đệ là nhất thống thiên hạ, tuy rằng tỷ tỷ không thể giúp gì nhiều cho đệ, nhưng lúc này đã giúp đệ hủy hoại thanh danh kình địch lớn nhất của đệ là Doanh Thập Tam, tin rằng cho đệ thêm thời gian vài năm, chẳng lẽ không thể xưng bá! Có lẽ chờ đệ quên mất ta, cưới Vương Hậu thì tỷ tỷ sẽ cùng Cơ Ngũ xuất hiện lại!
Trên bầu trời bao la mây trắng phập phềnh, dần dần trồi lên gương mặt trong sự tuấn lãng mang theo nét trẻ con của Nhược nhi, nhìn cặp mắt đen như mực mà hàm chứa ý cười kia, trong lòng Tôn Nhạc đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ. Nàng vội vàng cúi đầu, che giấu sự không nỡ trong lòng. Thật lâu sau, Trần Lập thấp giọng nói: “Ta đi.”
“Được!”
Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ tay nắm tay, đứng ở dưới ánh trăng nhìn Trần Lập càng chạy càng xa, một lát sau, Tôn Nhạc mới cúi đầu nói: “Đi thôi.”
“Ừ.”
Chuyện bỏ thuốc mê tiến hành thực thuận lợi, không có một Sở nhân nào phòng bị bọn họ. Sau khi Trần Lập khiến mọi người mê man, đám người Tôn Nhạc bằng tốc độ nhanh nhất ngồi trên xe ngựa, chạy về phương hướng Ngô quốc . Mà Trần Lập thì vẫn ở lại bảo hộ những Sở nhân hôn mê này. Sở nhân ngủ một giấc, thẳng đến hừng đông ngày hôm sau mới lần lượt thanh tỉnh.
Trần Lập nhìn thấy Sở nhân đầu tiên thanh tỉnh, cũng không lộ diện, tung người vài cái liền biến mất ở trong rừng cây. Lúc hắn gần đi, bỏ thẻ tre Tôn Nhạc giao cho vào trong đám Sở nhân. Trần Lập sớm đã buộc hai con ngựa ở một chỗ trong rừng rậm, hắn giục ngựa vội vàng chạy về phương Nam.
Đến buổi chiều thì Trần Lập liền đuổi kịp đám người Tôn Nhạc. Mọi người hội hợp, lập tức lái vào trong đường nhỏ, tránh né Sở nhân chạy theo truy tìm.
Lúc này Tôn Nhạc quay về Ngô quốc. Dọc theo đường đi, nàng cùng Cơ Ngũ đều hóa trang, trở nên bình thường không bắt mắt, mà Trần Lập thì tiếp tục đội đấu lạp. Lúc này giao thông cực kỳ không tiện, người với người rất khó gặp mặt. Nếu Cơ Ngũ không xuất chúng quá mức, kỳ thật hắn cũng có thể chỉ đeo một cái đấu lạp.
Cơ Ngũ giật mình, lập tức hiểu được nàng đang nói đến cái gì. Hắn đi lên mấy bước, hai tròng mắt trong trẻo như nước hồ thu đảo qua mọi người. Lời thề của Tôn Nhạc chỉ làm cho nhóm chư hầu khiếp sợ, đối với hương thân phụ lão mà nói cũng không coi vào đâu, bởi vậy bọn họ căn bản cũng không phản ứng kịch liệt lắm, lúc này nhìn đến Thúc tử đứng ra nói, cả đám đều đồng thời phấn chấn, tạm ngừng nghị luận.
Ánh mắt Cơ Ngũ trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua mọi người, ánh mắt của hắn đi đến đâu, mọi người liền cảm thấy trong lòng sáng rõ, tựa hồ sự rung động cùng chấn kinh mà Tôn Nhạc mang đến vừa rồi đã trở thành hư không. Cơ Ngũ đảo qua mọi người, sau đó nhìn phương xa thản nhiên mở miệng, “Mấy năm qua ta quan sát thiên tượng, phát hiện quần tinh đều nổi lên, tử vi hoàng khí từ từ loãng dần, ánh sáng của Phá Quân tinh ngày càng thịnh, Thất Sát, Tham Lang Tinh chếch khỏi chủ vị! Ta dự đoán rằng, thời loạn thế này, còn kéo dài đến hai trăm năm!”
Cơ Ngũ nói tới đây, thản nhiên lui lại. Mọi người đợi một lúc lâu sau mới phát hiện hắn đã nói xong. Mọi người ngơ ngác nhìn thân ảnh Cơ Ngũ cao lớn vững chãi, thẳng qua một lát sau mới hiểu được: Thúc tử nói, thời loạn thế này còn kéo dài hơn hai trăm năm! Thời loạn thế này lại còn kéo dài hơn hai trăm năm? Chiến loạn, cho tới bây giờ người khổ đều là dân chúng. Có người dân nào không hi vọng ngày thái bình sớm đến. Nhưng lời nói này của Cơ Ngũ, đã lập tức đánh nát mộng đẹp của bọn hắn! Nếu loạn thế còn hơn hai trăm năm, vậy thì mình và con của mình, cháu của con mình đều không có hi vọng a!
Dần dần, vẻ mờ mịt bối rối bắt đầu xuất hiện trên mặt phụ lão. Trong lúc bối rối, bọn họ cũng không chú ý tới, Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ đã đi xuống đầu tường, lên xe ngựa, chạy nhanh ra khỏi thành Không Dương. Mọi người vừa ra khỏi thành Không Dương, liền tăng nhanh tốc độ. Dọc theo đường đi ra roi thúc ngựa, rốt cuộc khi vào đêm đã cách xa thành Không Dương chừng trăm dặm. Thời gian không còn sớm, xem ra phải tìm chỗ nghỉ đêm.
Đoàn xe dừng lại, Tôn Nhạc liền đi về hướng Sở nhân, chúng Sở nhân thấy nàng đến gần, nghĩ rằng nàng muốn thanh toán chuyện bọn họ bắt cóc Cơ Ngũ, sắc mặt một đám đều có điểm không được tự nhiên. Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn bọn họ, trong ánh mắt trốn tránh của nguyên một đám Sở nhân thấp giọng hỏi: “Nhược Vương bị bệnh gì?”
Tôn Nhạc vừa thốt lên, chúng Sở nhân lập tức phấn chấn hơn! Bọn họ vốn là không ôm hi vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ nữa rồi, bây giờ nghe Tôn Nhạc hỏi như vậy, nhất thời đều kích động. Chính là trong sự kích động, ở chỗ sâu trong lòng bọn hắn không khỏi nổi lên một ý nghĩ: Điền công vừa thề độc rồi, cho dù nàng quay về Sở cũng không có ích lợi gì nhiều nữa. Vừa nghĩ như thế, nhiệt tình của bọn họ nhất thời lạnh đi một nửa. Thân Tiên dẫn đầu đi ra, hắn thi lễ thật sâu với Tôn Nhạc, trầm giọng nói: “Bẩm Điền công, đại vương bệnh nặng không dậy nổi đã gần một tháng~!”
Lông mi thật dài của Tôn Nhạc phẩy phẩy, lại hỏi: “Nhược Vương hắn bị bệnh gì?” Trần Lập ngạc nhiên phát hiện, nàng lúc này, tuyệt nhiên không hoảng loạn như khi vừa nghe được chuyện Nhược Vương bệnh nặng.
Thân Tiên thở dài một tiếng, bi thống nói: “Dạ, là ho lâu thành lao rồi!” Phun ra bốn chữ này, trong giọng nói của hắn đã dẫn theo một phần thổn thức.
Tôn Nhạc cúi đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Đã biết.” Sau khi nói xong ba chữ kia, nàng xoay người liền muốn rời đi.
Thân Tiên gọi với theo: “Điền công?” Cước bộ của Tôn Nhạc ngừng một chút, cũng không quay đầu lại, chỉ cúi đầu nói: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai quay về Sở.”
“Dạ!” Thân Tiên cùng đám Sở nhân vui mừng quá đỗi, một tiếng đồng ý này cũng đáp đặc biệt vang dội! Trần Lập cùng Cơ Ngũ kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, thật lâu cũng nói không ra lời.
Bầu trời, rất nhanh liền tối đen. Trong rừng cây, ánh đuốc hừng hực, chúng Sở nhân buông lỏng tâm tư, vừa nấu cháo, vừa cười đùa nghị luận. Ánh lửa đỏ rừng rực chiếu vào trên mặt của bọn hắn, khiến nụ cười của bọn hắn càng phá lệ sáng ngời.
“Tôn Nhạc?” Trần Lập đi đến trước mặt Tôn Nhạc, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng, môi giật giật, hắn muốn hỏi nàng thật sự quyết định quay về Sở sao, nhưng lại nghĩ tới nàng và Sở Vương giao tình sâu như thế, nay Sở Vương lâm bệnh không dậy nổi, nàng sao có thể không quay về? Chính là, chính là, lần này đi ra cũng chẳng phải dễ dàng gì.
Sở nhân còn đang nghị luận, bọn họ nói một hồi, liền nhắc tới cuộc chiến Sở Việt. Thân Tiên thở dài một tiếng, “Nếu bệ hạ không bệnh nặng, Hắc Giáp Quân ta đã phá thành Đại Việt, phế Việt hầu rồi! Ai!”
“Đúng đúng, thật là đáng tiếc!”
“Chỉ cần bệ hạ hết bệnh rồi, bỏ qua một Việt Quốc nho nhỏ thì tính cái gì?”
“Trời cao phù hộ cho đại vương lần này bình an vô sự!” Chúng Sở nhân nhắc tới chuyện này, dần dần tiếng bàn luận cũng thấp xuống. Cả đám đều không còn hứng thú. Dần dần, ánh trăng nghiêng về phía Tây. Tôn Nhạc nắm tay Cơ Ngũ, lững thững đi về hướng quan đạo. Phía sau, tiếng nói thầm cảm khái của chúng Sở nhân còn bất chợt truyền đến.
Khi cách xa mọi người chừng hai dặm, Trần Lập đuổi tới. Hắn gọi với theo: “Tôn Nhạc, tại sao không gọi kiếm khách theo hầu?”
Tôn Nhạc cười cười, dừng bước lại chờ hắn tới gần. Trần Lập chạy đến bên cạnh hai người, oán giận nói: “Thúc tử, Điền công, thân phận hai người tôn quý như thế, há có thể tùy hứng đi lại như vậy? Trở về đi.”
Lúc này, Tôn Nhạc giương mắt nhìn về phía hắn, trong bóng đêm, cặp mắt của nàng sáng lấp lánh như sao, “Trần Lập!”
“Dạ?”
“Có loại thuốc nào làm cho hai ba trăm người đồng thời mê man không?”
“A?” Trần Lập cùng Cơ Ngũ đồng thời cúi đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, trừng lớn hai mắt. Tôn Nhạc cười cười, đợi Trần Lập trả lời.
Trần Lập nháy mắt một cái, trả lời: “Có, Sở nhân định bắt cóc Thúc tử, sợ sự tình có biến, chuẩn bị rất nhiều thuốc mê còn chưa có dùng.”
“Tốt lắm!” Tôn Nhạc cười cười, trầm giọng nói: “Ngươi lấy thuốc ra, bỏ vào trong rượu của Sở nhân đi.” Tôn Nhạc ngẩng đầu, trong bóng đêm ánh mắt rạng rỡ phát sáng, “Sở nhân và người của chúng ta chia đôi mà ngồi, dùng thuốc rất thuận lợi. Sau khi ngươi hạ độc, liền canh giữ bảo hộ bên người bọn họ, thấy bọn họ thanh tỉnh thì mau chóng đi về phía Nam hướng Ngô quốc tìm ta!”
“Dạ!”
Lúc này, bất kể là Trần Lập hay là Cơ Ngũ đều hiểu được, Tôn Nhạc hoàn toàn không có ý định ngày mai theo bọn họ quay về Sở, lời nàng nói chỉ là muốn làm bọn họ lơi lỏng phòng bị. Trần Lập nhịn không được xoa chân mày, hỏi, “Tôn Nhạc không để ý tới Sở Vương nữa sao?”
Hắn thực sự thắc mắc, không chỉ là hắn, ngay cả Cơ Ngũ cũng rất khó hiểu. Cơ Ngũ ở bên cạnh hỏi một câu, “Nhược Vương thật sự bệnh nặng không dậy nổi, Tôn Nhạc nàng không sợ hắn. . . . . .”
Tôn Nhạc lắc lắc đầu, chống lại hai gương mặt nghi hoặc lại cười nói: “Nhược nhi không có bệnh!”
“A?” Hai người đồng thời kinh dị kêu ra tiếng. Tôn Nhạc cúi đầu cười, giọng nói có điểm chua sót: “Lần trước Nhược nhi đột nhiên ho nặng, tôi ở bên cạnh hắn hơn nửa tháng. Trong nửa tháng đó, có vài lần Nhược nhi cùng đại phu kia lộ ra sơ hở, làm tôi sinh nghi. Vì chứng thật việc này, tôi lấy tánh mạng người nhà đại phu kia ra đe dọa, bắt hắn khai ra tình hình thực tế!”
Tôn Nhạc khép hờ mắt, lông mi thật dài phẩy phẩy, cúi đầu nói:“Nhược nhi, hắn chỉ dùng một loại thuốc có tác dụng kích thích khí quản mãnh liệt để làm bộ, chính mồm đại phu nói, phổi của hắn không có nửa điểm bệnh tật! Tôi biết, ho lâu mới có thể thành lao, lúc này hắn nói bệnh nặng không dậy nổi, nhưng theo thời gian mà tính, cho dù sau đó hắn có ho khan cỡ nào, cũng cũng không đến nông nỗi thành lao! Hơn nữa, tính tình của hắn tôi hiểu, hẳn là sau khi nhận được thư của tôi, cố ý lừa tôi trở về.”
Trần Lập cùng Cơ Ngũ nghe đến đầu óc choáng váng, bọn họ tuyệt đối không hiểu mấy chữ ‘có tác dụng kích thích khí quản mãnh liệt’ của Tôn Nhạc. Nhưng mà, tuy rằng không rõ, bọn họ lại nghe rõ ràng, Tôn Nhạc nói là, lần trước Nhược Vương hoàn toàn không có sinh bệnh, lần này lại càng không có. Hắn đây là đang giả bộ.
Hai người nhìn nhau. Thật lâu sau, Trần Lập thấp giọng nói: “Nhưng, Sở quốc suýt nữa là diệt được Việt Quốc rồi, nếu như thật sự là giả, vậy hắn trả giá cũng quá lớn a!”
Trần Lập mới nói tới đây, trong lòng liền cả kinh: Sở Vương trả giá nhiều như vậy cũng muốn lừa Tôn Nhạc trở về, nếu nàng thực sự trở về Sở quốc, sợ là hắn sẽ không bao giờ cho nàng cơ hội đi ra nữa. Dù sao hắn cũng là một vương hầu rất thủ đoạn và nhẫn tâm, chỉ sợ hắn đã chuẩn bị sẵn một ít thủ đoạn phi thường để đối phó Tôn Nhạc. Vấn đề này không chỉ Trần Lập nghĩ tới, Cơ Ngũ cùng Tôn Nhạc cũng đều nghĩ tới.
Ba người sau một lúc lâu vẫn không hé răng, một hồi lâu sau, Tôn Nhạc mới cúi đầu thở dài một tiếng, nhẹ nhàng mà nói: “Nhược nhi, hắn sợ tôi không tin, cư nhiên lấy Việt Quốc sắp đắc thủ ra cược, lấy thành trì của một quốc gia ra cược, lần này hắn rất kiên quyết a. . . . . .”
Ba người bất động thật lâu, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc vang lên. Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn một vầng trăng sáng nơi chân trời, chua sót mà nghĩ: Nhược nhi, tạm biệt, lý tưởng của đệ là nhất thống thiên hạ, tuy rằng tỷ tỷ không thể giúp gì nhiều cho đệ, nhưng lúc này đã giúp đệ hủy hoại thanh danh kình địch lớn nhất của đệ là Doanh Thập Tam, tin rằng cho đệ thêm thời gian vài năm, chẳng lẽ không thể xưng bá! Có lẽ chờ đệ quên mất ta, cưới Vương Hậu thì tỷ tỷ sẽ cùng Cơ Ngũ xuất hiện lại!
Trên bầu trời bao la mây trắng phập phềnh, dần dần trồi lên gương mặt trong sự tuấn lãng mang theo nét trẻ con của Nhược nhi, nhìn cặp mắt đen như mực mà hàm chứa ý cười kia, trong lòng Tôn Nhạc đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ. Nàng vội vàng cúi đầu, che giấu sự không nỡ trong lòng. Thật lâu sau, Trần Lập thấp giọng nói: “Ta đi.”
“Được!”
Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ tay nắm tay, đứng ở dưới ánh trăng nhìn Trần Lập càng chạy càng xa, một lát sau, Tôn Nhạc mới cúi đầu nói: “Đi thôi.”
“Ừ.”
Chuyện bỏ thuốc mê tiến hành thực thuận lợi, không có một Sở nhân nào phòng bị bọn họ. Sau khi Trần Lập khiến mọi người mê man, đám người Tôn Nhạc bằng tốc độ nhanh nhất ngồi trên xe ngựa, chạy về phương hướng Ngô quốc . Mà Trần Lập thì vẫn ở lại bảo hộ những Sở nhân hôn mê này. Sở nhân ngủ một giấc, thẳng đến hừng đông ngày hôm sau mới lần lượt thanh tỉnh.
Trần Lập nhìn thấy Sở nhân đầu tiên thanh tỉnh, cũng không lộ diện, tung người vài cái liền biến mất ở trong rừng cây. Lúc hắn gần đi, bỏ thẻ tre Tôn Nhạc giao cho vào trong đám Sở nhân. Trần Lập sớm đã buộc hai con ngựa ở một chỗ trong rừng rậm, hắn giục ngựa vội vàng chạy về phương Nam.
Đến buổi chiều thì Trần Lập liền đuổi kịp đám người Tôn Nhạc. Mọi người hội hợp, lập tức lái vào trong đường nhỏ, tránh né Sở nhân chạy theo truy tìm.
Lúc này Tôn Nhạc quay về Ngô quốc. Dọc theo đường đi, nàng cùng Cơ Ngũ đều hóa trang, trở nên bình thường không bắt mắt, mà Trần Lập thì tiếp tục đội đấu lạp. Lúc này giao thông cực kỳ không tiện, người với người rất khó gặp mặt. Nếu Cơ Ngũ không xuất chúng quá mức, kỳ thật hắn cũng có thể chỉ đeo một cái đấu lạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.