Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 203: Thấu hiểu

Lâm Gia Thành

03/03/2014

Ôm một hồi, Nhược Vương cúi đầu nói: “Tỷ tỷ, đi cùng Nhược nhi đi.”Hắn nói tới đây, cảm giác được thân hình Tôn Nhạc nhẹ nhàng giã hai cái, thoát khỏi lồng ngực của mình, Nhược Vương thuận thế buông ra, lại bổ sung một câu, “Tỷ cùng Thúc tử theo ta quay về Sở đi.”

Tôn Nhạc nghĩ nghĩ, chuyển hướng Cơ Ngũ bên cạnh, cười một tiếng, sóng mắt như nước, “Việc này cứ để Cơ Lương làm chủ đi.”

Hai tay Nhược Vương đặt ở bên chân không khống chế được run rẩy, một chút đau kịch liệt kèm theo sát khí chợt lóe lên.

Cơ Ngũ nghe Tôn Nhạc nói mọi chuyện do mình làm chủ, trong lòng ấm áp, hắn ôn nhu nhìn vào mắt Tôn Nhạc, cũng mỉm cười, “Tôn Nhạc quyết định là được.”

Tôn Nhạc nghe vậy khẽ thở dài: “Để cho tôi cân nhắc mấy ngày.”

Nàng suy nghĩ: theo Nhược nhi trở lại Sở quốc tất nhiên là tốt nhất, nhưng mà, Cơ ngũ tất sẽ không vui. Hắn vốn được thế nhân kính ngưỡng, ngày ngày tự do tự tại, ta không thể để cho hắn chịu ngột ngạt.

Nhưng mà, nếu không trở về Sở quốc, chúng ta có thể chạy đi đâu? Không đúng, nếu như ta muốn cùng Cơ Ngũ sống một cuộc sống tự do, phải giải quyết chuyện của Triệu quốc! Nhưng mà, phải làm như thế nào mới có thể giải quyết đây?

Trong suy tư, Tôn Nhạc Cơ Ngũ mỗi người ngồi trên một chiếc xe ngựa, đi theo đội ngũ Sở quân chậm rãi tiến về phía trước.

Hơn mười vạn Sở quân chậm rãi tiến lên, khiến bụi mù bốc lên đầy trời.

Nhược Vương giục ngựa đi bên cạnh Tôn Nhạc xe ngựa. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong xe ngựa, không khỏi khẽ thở dài: “Tỷ tỷ, tỷ thực sự trở nên xinh đẹp rồi.”

Nói đến đây, thanh âm hắn nặng nề .”Tỷ tỷ. Trước kia ở Cơ phủ, Nhược nhi từng nói. Nếu mặt tỷ tỷ có thể khôi phục bình thường Nhược nhi sẽ giống trống khua chiêng cưới tỷ tỷ làm vợ trước mặt người trong thiên hạ. Hiện tại tỷ tỷ đã trở nên xinh đẹp nhưng lại xa cách Nhược nhi rồi.”

Lần này gặp lại, Nhược Vương tinh tường cảm giác được. Mặc kệ mình làm như thế nào. Tôn Nhạc đã không còn thân mật khăng khít giống như trước kia nữa. Bất cứ lúc nào nàng cũng bận tâm cảm thụ của Cơ Ngũ!

Tôn Nhạc nở nụ cười, sóng mắt liếc về phía xe ngựa Cơ Ngũ. Nhẹ nhàng mà nói: “Nhược nhi đã là người lớn rồi.” Dừng một chút, nàng còn nói thêm: “Cho dù là tỷ đệ, cũng phải có khoảng cách nam nữ.”

Nhược Vương nghe vậy khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống.

Hắn hít một hơi thật sâu, vừa đè lửa giận xuống vừa nói: “Khoảng cách nam nữ? Tỷ tỷ nói khoảng cách nam nữ với ta ư?”

Tôn Nhạc trừng mắt nhìn, chống lại gương mặt đang cực lực áp chế lửa giận của Nhược Vương cúi đầu nhẹ nhàng mà trả lời: “Nhược nhi, ta thật sự thích. . . . . .”

Hai chữ ‘Cơ Ngũ’ còn mắc trong họng, Nhược Vương đã vừa vội vừa giận quát: “Tỷ tỷ!”

Hắn hét to một tiếng, đúng lúc chặn ngang lời nói của Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn Nhược Vương, nhìn vẻ mặt hắn bi thương mà đau đớn kịch liệt.

Sau một lúc lâu, môi giật giật. Nàng rất muốn nói, “Nhược nhi, cả đời làm tỷ đệ không tốt sao?” Nàng lại muốn nói, “Nhược nhi quên tỷ tỷ đi, dưới gầm trời này có vô số mỹ nhân, người nào cũng có thể mang đến thỏa mãn cùng hạnh phúc cho đệ.”

Nhưng mà, những lời này một câu nàng cũng nói không được, nàng thấy hiện tại trong lồng ngực Nhược Vương có một cỗ lửa giận hừng hực, căn bản hiện tại không phải thời cơ thích hợp để nói những lời này.

Nhược Vương hét to một tiếng, đã sớm làm cho mọi người chung quanh đều kinh hãi. Cơ Ngũ vén rèm xe lên, thỉnh thoảng nhìn về hướng hai người. Nhìn nhìn, trong hai tròng mắt như nước hồ thu kia tràn đầy vui mừng hân hoan.

Nhược Vương gắt gao mím môi mỏng, trên gương mặt tuấn lãng khi thì xanh, khi thì trắng bệch. Tất cả mọi người đều nhận thấy hắn sắp phát hỏa. Trong thời gian ngắn, người xung quanh đều tiêu thất, chỉ có tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe lăn, tiếng bước chân tràn ngập trong không khí.

Tôn Nhạc nhìn Nhược Vương, không tiếng động thở dài một hơi.



Nhược Vương xanh mặt, bàn tay hắn nắm dây cương đang run rẩy, hắn mất thật lớn khí lực, mới khiến cho mình không vọt tới trước mặt Cơ Ngũ, một kiếm chém chết tên nam nhân yếu đuối vô vị này!

Thở ra một hơi, lại thở ra một hơi, một lúc lâu sau, sắc mặt Nhược Vương rốt cụộc cũng khôi phục bình thường.

Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, trong bụi mù đầy trời, tiếp qua hai trăm dặm, liền tới Ngô cảnh*. Lúc này, thỉnh thoảng lân cận có mấy nhóm sĩ tốt lảng vảng, xem ra đại quân Sở quốc đến, khiến cho Ngô hầu bất an a.

(*Vùng Nam Giang Tô, Bắc Chiết Giang)

Tôn Nhạc nhìn thoáng qua một đám trinh sát Ngô quốc năm mười người, thở dài ra một hơi, chuyển hướng Nhược Vương nói: “Nhược nhi, tỷ tỷ nghĩ kỹ rồi, chúng ta tạm thời không trở về Sở quốc đi.”

Nhược Vương ngẩn ra.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, chau mày, trầm giọng nói: “Tỷ tỷ tỷ đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Hiện tại tuy rằng Triệu quân đã rút lui, nhưng các nước chư hầu sợ là không ai dám thu lưu tỷ nữa. Hơn nữa, thân phận nữ tử đã lộ, thỉnh thoảng còn có thích khách tới, mà đội hộ vệ bên cạnh tỷ đã chết hơn phân nửa, đã không còn khả năng che chở cho tỷ rồi. Tỷ tỷ, hiện tại ngoại trừ Sở quốc, tỷ không còn chỗ nào để đi đâu!”

Tôn Nhạc cười cười, ánh mắt sáng ngời, thần thái tự tin, “Ta có chỗ đi! “

Nàng quay đầu nhìn về phía Nhược Vương, cười rất tà ác, “Nhược nhi, chúng ta sắp đến Ngô quốc rồi!”

“Ừ.” Nhược Vương kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, nhìn nét mặt nàng đột nhiên trở nên phấn chấn, nhìn nhìn, hắn đột nhiên nghe được cõi lòng mình vừa say mê lại vừa tan nát.

Tôn Nhạc không phát hiện được sự dị thường của hắn, ánh mắt nàng ngắm về hướng Ngô quốc, tự nhiên mà nói: “Người Triệu từ Việt quay về Triệu, cần phải đi qua Ngô! Theo hành tung mà phỏng đoán, hiện tại bọn họ đã tiến nhập Ngô cảnh.”

Tôn Nhạc nhẹ nhàng cười, ánh mắt chuyển thành âm u, “Nhược nhi gọi cho ta một người nhanh mồm nhanh miệng, ta có lời muốn truyền đạt cho Ngô hầu.”

Nhược Vương nhanh chóng phản ứng kịp, “Tỷ tỷ, tỷ muốn mười vạn Triệu quân kia lưu lại?”

“Đúng! Nhược nhi quả nhiên thông minh.” Tôn Nhạc híp mắt nhìn mây núi liên miên, nói: “Đến lúc đó, còn cần Nhược nhi ra tay! Chúng ta tiền hậu giáp kích, cần phải tiêu diệt toàn bộ Triệu tốt!”

Nàng nói tới đây, ánh mắt như gợn sóng nhìn về phía Nhược vương, cất giọng vô cùng ôn nhu, “Nhược nhi vì cứu tỷ mà đến, nếu chỉ cứu được tỷ ra, hao tài tốn của không lập công trạng gì đã lui binh, sẽ bị người trong thiên hạ khinh thường. Nhưng nếu như Nhược nhi có thể tiêu diệt toàn bộ người Triệu, mọi người trong thiên hạ sẽ kính sợ đệ. Đến lúc đó ‘Uy danh Sở quốc truyền hậu thế, ai nghe thấy cũng hoảng hồn thối lui ’. Đệ muốn giúp đỡ Tôn Nhạc ta, sẽ không ai dám đụng đến một sợi lông của ta! Ngày sau đệ muốn che chở người khác, những kẻ muốn rục rịch sẽ biết cân nhắc nặng nhẹ một chút.”

Nàng mỉm cười nói: “Chỉ cần một trận chiến này không có tổn thất, danh tiếng của Nhược Vương sẽ dương oai khắp thiên hạ.”

Tôn Nhạc nói xong mấy câu này hồi lâu cũng không nghe Nhược Vương trả lời.

Tôn Nhạc ngẩn ra biểu tình không khỏi cứng đờ.

Nhược Vương lẳng lặng nhìn Tôn Nhạc, lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu sau, hắn trầm giọng thở dài: “Tỷ tỷ muốn ta xuất binh, chẳng lẽ Nhược nhi còn có thể từ chối sao? Tỷ tỷ, tỷ đã đem kỹ năng của thuyết khách ra dùng với ta, xem ra ở trong lòng tỷ tỷ cuối cùng vẫn không tin tưởng Nhược Nhi a.”

Tôn Nhạc trợn tròn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, quay đầu đi.

Nhược Vương thấy Tôn Nhạc không được tự nhiên cũng không nói thêm cái gì, hắn chỉ vô cùng buồn bã thở dài một tiếng. Tiếng thở dài kia vừa ra mặt Tôn Nhạc lại đỏ tới mang tai.

Nhược Vương vẫy tay, nói với một kiếm khách tiến lại gần mình: “Kêu Khánh Ác lại đây.”

“Dạ.”

Kiếm khách kia lên tiếng đáp lời, giục ngựa về hướng xe ngựa của nhóm hiền sĩ.

Kiếm khách đi rồi, Tôn Nhạc vẫn còn ngượng ngùng. Những lời Nhược Vương mới nói thật sự không sai, mới vừa rồi nàng đã dùng miệng lưỡi cổ động hắn.



Nhạc cẩn thận suy nghĩ, kỳ thật cũng không phải là không tin tưởng. Chẳng qua là nàng cảm thấy đại sự như động binh chinh chiến, Nhược nhi không có khả năng tùy ý mình. Nàng chỉ vì muốn mọi chuyện ổn thỏa mới nói như vậy. Nhưng cũng phải nói lại, nàng cũng không thể tin chính mình chỉ cần mở miệng là Nhược Vương đồng ý xuất chiến, loại ý nghĩ này thay vì nói khồng tin tưởng thì nói là không tự tin càng đúng hơn.

Trong yên lặng, một chiếc xe ngựa nhanh chóng tới gần, màn xe xốc lên, một hiền sĩ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi gương mặt trắng noãn, có ba chòm râu dài hướng về phía Nhược Vương chắp tay trước ngực nói: “Bệ hạ? Có gì phân phó?”

Nhược vương chỉ Tôn Nhạc, nói: “Khánh Ác, cô muốn ngươi đến Ngô quốc, gặp mặt Ngô hầu, được không?”

“Dạ.”

Nhược Vương gật gật đầu, chỉ Tôn Nhạc, “Đây là Điền công, sau khi gặp mặt Ngô hầu cần nói cái gì, nàng sẽ dặn dò ngươi.”

“Dạ.”

Tôn Nhạc thấy xe ngựa Khánh Ác tới gần, lập tức vươn đầu ra thấp giọng giao phó.

Nàng không cố ý đè thấp tiêng nói, Nhược Vương có thể dễ dàng nghe được. Bất quá hắn lại không lắng nghe, chẳng những không lắng nghe, hắn còn giục ngựa rời khỏi hai người một chút, nhìn về núi xanh mờ ảo nơi xa mà xuất thần.

Lời Tôn Nhạc muốn nói nói kỳ thật chỉ có vài câu, khi nàng dặn dò thì liền phát hiện Nhược Vương cố ý tránh đi. Hành vi của Nhược Vương, khiến trong lòng nàng lại càng không thoải mái. Mơ hồ, nàng cảm thấy mình quả thật đã xúc phạm tới Nhược Vương.

Tôn Nhạc vừa nói xong, Khánh Ác liền dẫn theo một ít hiền sĩ kiếm khách tăng tốc đi tới hướng Ngô quốc.

Nhược Vương vẫn nhìn chân trời xuất thần, tựa hồ không phát hiện đám người Khánh Ác rời đi. Hắn kinh ngạc nhìn chỗ núi xanh liên miên kia, thầm nghĩ: vì sao tỷ tỷ còn không tin ta? Chẳng lẽ là bởi vì việc Trĩ cơ? Không đúng, việc Trĩ cơ không quan hệ đến chuyện này, hành vi vừa rồi của nàng rõ ràng là theo bản năng.

Chẳng lẽ, trong lòng tỷ tỷ thủy chung vẫn có một bức tường, cho tới bây giờ ta vẫn chưa tiến vào được?

Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh từ thuở nhỏ quen biết tới nay, hai người ở chung nhất nhất chảy qua trong lòng hắn.

Khi đó, mình cơ khổ không nơi nương tựa, không có áo cơm thì nàng ôm mình khóc, “Nhược nhi, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau đi.”

Sau đó, trong nửa năm ở chung kia, hết thảy mọi chuyện lớn nhỏ nàng đều tự mình làm, cho tới bây giờ cũng chưa hề yêu cầu mình. Hắn vẫn cho là Tôn Nhạc cưng chiều mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, việc này cũng có thể là vì nàng không thực sự coi mình là người nhà a, giữa mình cùng nàng vẫn có sự xa cách.

Chính là bởi vì xa cách, nàng mới tình nguyện tự thân tự lực làm, khỏi hao tốn nước miếng tới yêu cầu mình a. Nhưng vì sao đã ở chung như vậy vẫn còn xa cách? Chẳng lẽ là bởi vì trong lòng tỷ tỷ có tường cao lấp kín?

Nghĩ đến đây, Nhược Vương lại thở dài một tiếng, hắn lại nghĩ:Hơn một năm trước, nàng ôm mình nói, nam nhân nàng muốn phải chỉ có một nữ nhân là nàng.

Yêu cầu này của nàng, đã hơn một năm này mình vẫn luôn suy nghĩ. Đặc biệt sau khi nghe được tin tức Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ ở chung một chỗ, bất cứ thời khắc nào mình cũng đều suy nghĩ.

Chẳng lẽ, tỷ tỷ yêu cầu như thế, cũng không phải bởi vì sự ghen tỵ của nàng hơn xa người thường? Chỉ là vì nàng không tự tin, cũng không tin tưởng hắn? Nàng cảm giác rằng nếu mình có những nữ nhân khác, sẽ vứt bỏ nàng không để ý, sẽ không còn quý trọng yêu thương nàng nữa?

Đúng rồi, nàng lựa chọn Cơ Ngũ nam nhân đơn giản này, chỉ vì nam nhân như vậy có thể khiến nàng không còn sợ hãi! Có thể cho nàng tự tin một chút!

Đúng rồi, nhất định là như vậy!

Tỷ tỷ của ta vẫn là một người nhát gan, nàng sinh hoạt cẩn thận, nàng cẩn thận ở chung với mọi người, nàng không dám yêu cầu người khác, nàng cũng không dám tin tưởng người khác.

Nàng, trên thực tế vẫn không biết, vẫn không tin, địa vị của nàng ở trong lòng mình cao như thế nào! Ta bỏ quốc sự, hao tài tốn của, hao phí vô độ mang theo đại quân vượt qua vạn dặm tới cứu nàng, nhưng nàng vẫn là không dám trực tiếp yêu cầu ta ra quân.

Thì ra, cho tới bây giờ nàng vẫn không tin, ta thích nàng, cưng chiều nàng, yêu nàng như thế, ta không thể không có nàng a! Cho dù tất cả nữ nhân trong thiên hạ gọp lại một chỗ, cũng không bằng một mình Tôn Nhạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Diệm Xinh Đẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook