Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 206: Thề

Lâm Gia Thành

03/03/2014

Nhược Vương giục ngựa phi nước đại, tiếng cười to không dứt. Gió quật thẳng vào mặt, tóc bay phất phới.

Lúc này, phía trước xuất hiện một triền núi phập phồng, trên sườn núi hoa cỏ màu xanh kéo đến tân chân trời, những bông hoa li ti nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

“Giá ——”

Nhược Vương quát một tiếng, giục ngựa nhảy lên triền núi. Khi một con ngựa hai người xuất hiện trên đỉnh triền núi thì hắn đột nhiên kéo dây cương, làm con ngựa hí một tiếng, dựng thẳng chân lên!

“Tỷ tỷ!”

Nhược Vương chỉ vào đồng cỏ vô cùng phì nhiêu dưới ánh mặt trời, hưng phấn, lanh lảnh nói: “Tỷ xem núi sông vạn dặm, thắng cảnh khôn cùng này, có phải cực kỳ mê người không?”

Hắn nói tới đây, đột nhiên nhấc cổ họng, hét dài một tiếng. Tiếng hét kia vang tận trời, truyền ra xa xa, nhất thời núi kêu cốc ứng, vang vọng khắp đất trời.

Hét xong, Nhược nhi tươi cười, lanh lảnh nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đang ở tuổit hanh xuân, có tài trí khôn cùng, người như chúng ta, phải lưu lại danh tiếng thiên thu ngàn năm trên cõi đời này ! Tỷ tỷ, hết thảyđềumỹ diệu như vậy, cũng không thể làm tỷ cảm thấy hùng tâm tráng chí, khí phách vô cùng sao?”

Hắn nói tới đây, thả người nhảy xuống lưng ngựa, chậm rãi đặt Tôn Nhạc ở trên mặt đất, sau đó, hắn quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn Tôn Nhạc.

Nhìn nhìn, Nhược Vương chậm rãi lui về phía sau vài bước, lại chậm rãi quỳ gối, quỳ trên mặt đất mặt ngó về phía nàng!

Dù Tôn Nhạc có đầy tâm tư. Lúc này, hành vi của Nhược Vương cũng khiến nàng giật nảy mình. Nàng trợn tròn hai mắt, vội vàng kêu lên:“Nhược nhi, đệ đây là?”

Tiếng nàng vừa mới thốt ra. Lời còn chưa nói hết, đã thấy hai đầu gối Nhược Vương quỳ xuống đất. Tay phải thẳng tắp đưa đến đỉnh đầu. Mắt nhìn nàng trong trẻo nói: “Thương thiên chứng giám! Sở Nhược cả đời cô tịch. Chỉ có Tôn Nhạc tiến được vào lòng ta! Lúc này, Sở Nhược dám thề với hoàng thiên hậu thổ! Cả đời ta luôn trân trọng nàng không xa không rời trước sau như một!Dù thế sự đổi thay lòng vẫn không đổi! Dù Tôn Nhạc già yếu, nhan sắc tàn phai trái tim này vẫn dứt khoát yêu nàng!”

Giọng nói của Nhược Vương thực vang! Rất trầm!

Giọng nói trầm mà vang lanh lảnh truyền ra không ngừng quanh quẩn trong đất trời.

Hắn quỳ trên mặt đất, hai mắt như nửa đêm lẳng lặng nhìn Tôn Nhạc chằm chằm. Lưng hắn thẳng tắp khuôn mặt trang nghiêm!

Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn hắn, kinh ngạc nhìn.

Cho tới nay, nàng vẫn tự nói với mình, tình cảm không muốn xa rời của Nhược nhi dành cho nàng, là tương tự với tình mẫu tử, thân tình tỷ đệ!

Nhưng mà, giờ khắc này rõ ràng từ trong cặp kia mắt nàng trông thấy tình yêu say đắm.

Đúng vậy, là yêu say đắm.

Hắn nghiêm nghị quỳ trên mặt đất tuyên thệ, tiếng nói lanh lảnh bộ mặt trang nghiêm, nhưng ở trong ánh mắt lại trộn lẫn chờ mong cùng sợ hãi, trộn lẫn dè chừng cùng bất an! Trộn lẫn hi vọng cùng cầu xin!

Tuy rằng thân hình hắn thẳng tắp, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho hắn có điểm chật vật. Lời nói khí phách của hắn còn bên tai, nhưng lúc này hắn lại yếu ớt không chịu nổi!

Trong lòng Tôn Nhạc đau xót.

Nàng chậm rãi tiến lên hai bước, chậm rãi quỳ xuống, vươn tay về hướng Nhược Vương.

Ngay khi nàng vươn tay ra thì Nhược Vương đột nhiên vọt một tiếng đứng lên, quay lưng lại. Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn hắn.

Sau khi Nhược Vương đưa lưng về phía Tôn Nhạc, cũng không quay đầu lại cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ muốn nói gì ta đã hiểu!” Hắn nói tới đây, trầm giọng một chút, có điểm bi thương nói: “Hơn một lần lòng ta đầy hưng phấn, vô cùng vui sướng thổ lộ hết với tỷ thì tỷ cũng quỳ như vậy, ôm như vậy, sau đó liền nói rất nhiều lời, những lời này, bất kể qua bao lâu, ta chỉ vừa nghĩ tới đã cảm thấy hoàn toàn không còn hứng thú!”

Hắn vẫn đưa lưng về phía Tôn Nhạc như cũ, cúi đầu khàn giọng cười nói: “Sau đó, tỷ vì Cơ Ngũ đi du thuyết các nước thì càng ác hơn! Tỷ lại còn nói ra lời tuyệt tình tàn nhẫn như vậy! Đáng sợ nhất là, tỷ còn bảo Trĩ cơ đến truyền đạt cho ta! Tỷ tỷ, tỷ cũng đã biết, khi đó sau khi ta nghe mấy lời này, trái tim đau đớn cứ như là bị đao cắt! Đó là nỗi đau thật sự, từng chút từng chút xé rách tim ta!”



“Lúc ấy, ta rất tức giận, rất đau đớn, ta đánh Trĩ cơ văng ra ngoài, lần đầu tiên trong đời ta giống như người điên ở trong mưa khóc lớn náo loạn. Ngày hôm sau, ta liền biết được việc thân phận nữ tử của tỷ đã bị Trĩ cơ vạch trần, thân hãm hiểm cảnh! Lúc ấy ta hận tỷ đến cực điểm, liền sai người đem phong thư kia đưa cho tỷ.”

Hắn thở ra một hơi thật dài, mỏi mệt, khàn khàn nói: “Tỷ tỷ, cho dù tỷ ôm ta, cũng sẽ không nói được cái gì dễ nghe, cho nên, Nhược nhi không dám cho tỷ ôm!”

Hắn nói tới đây, trong cổ nghẹn lại, đúng là nói không được nữa.

Gió vẫn từ từ thổi tới như cũ, từ từ vung áo bào, đầu tóc của hắn lên.

Thân ảnh to lớn, cực kỳ vĩ đại một khắc trước, vào thời khắc này đúng là bi thương như vậy, bất lực như vậy!

Nhược Vương từ từ thở ra một hơi, giọng nói khôi phục bình tĩnh, lại thêm một chút đau kịch liệt, “Nhưng mà, Nhược nhi vạn lần không ngờ, phong thư kia lại gây ra hậu quả như vậy!”

Hắn nhắm hai mắt lại, hai hàng nước măt từ trên gương mặt tuổi trẻ tuấn lãng của hắn chảy xuống, trong nước mắt, Nhược nhi cúi đầu khóc không ra tiếng: “Bất quá là nhất thời xúc động mà thôi! Bất quá là nhất thời xúc động mà thôi. . . . . . Khi đó ta đã chuẩn bị xử trí Trĩ cơ a, chỉ là không nhốt nàng ta lại, mới để cho nàng suốt đêm chạy trốn tới Tề quốc. Tỷ tỷ, cả đời này, thật sự không thể tùy hứng một chút sao? Thật sự không thể xúc động một chút sao? Ta cũng không thường xúc động, bình sinh lần đầu tiên xúc động, lại đem tỷ tỷ mà lòng ta yêu nhất đẩy vào vòng tay của người khác!”

Hắn nói tới đây thì đã nghẹn ngào không thành tiếng.

Tôn Nhạc kinh ngạc quỳ trên mặt đất, kinh ngạc quỳ. . .

. . .

Cũng không biết qua bao lâu, thân mình Nhược Vương vừa chuyển lặng lẽ bước đi, hắn cũng không cỡi ngựa, chỉ là hướng về phía mặt trời đằng tây, từng bước một đi đến.

Thân ảnh cao lớn kia, dưới ánh trời chiều có vẻ vô cùng lạnh lẽo, cô tịch khôn cùng.

Từng bước một đi xa, dần dần, thân ảnh kia đã nhập vào trong rặng mây đỏ đầy trời, Tôn Nhạc nhìn lại thì có điểm thấy không rõ, ánh mặt trời cũng làm cho mắt nàng phải híp lại.

Tôn Nhạc cúi đầu, vẫn quỳ như cũ, kinh ngạc nhìn mặt cỏ.

Sau một lúc lâu, khàn khàn trầm giọng lẩm bẩm, “Tôn Nhạc, ngươi thật là một người ích kỷ! Cho tới nay ngươi đều hối hận, đắm chìm bên trong cảm xúc của chính mình, cứ đương nhiên mà phán đoán! Hiện tại thì tốt rồi, ngươi cư nhiên thương tổn Nhược nhi! Nhược nhi khí phách , anh dũng vô cùng, cư nhiên bị ngươi làm tổn thương thành như vậy!”

Nàng thấp giọng nói tới đây, đã nói không nổi nữa.

Tay nhỏ bé của nàng níu lấy cỏ dại, từng chút từng chút níu lấy.

Thẳng đến lúc này, rốt cụộc nàng mới nhận ra mình thật sự là một người ích kỷ! Từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng luôn dùng lý trí cân nhắc tình cảm, gần như lý trí đếnvô tình. Nàng dùng sức mạnh của lý trí để khắc chế, dẫn đường tình cảm của mình. Bất cứ lúc nào, sau khi xác định đối phương thật sự yêu mình nàng mới dám thử đi thương hắn.

Cũng không biết qua lâu, một trận tiếng vó ngựa truyền đến.

Tiếng vó ngựa đến càng gần, một giọng nói vui mừng êm tai của nam tử cũng truyền đến, “Tôn Nhạc!”

Là tiếng của Cơ Ngũ!

Tôn Nhạc cả kinh, vội vàng lấy tay áo lau lau.

Cơ Ngũ thấy được động tác này, lập tức hắn chấn động nói: “Tôn Nhạc, nàng làm sao vậy? Sở Vương đâu?”

Hắn thả người xuống ngựa, hai ba bước vọt tới trước mặt Tôn Nhạc. Cẩn thận quỳ xuống trước mặt nàng, vươn cánh tay ôm nàng ôn nhu nói: “Tôn Nhạc, tại sao nàng khóc?”

Hai tay hắn dùng lực, gắt gao ôm nàng, gắt gao ôm, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Đừng khóc, đừng khóc.”



“Cơ Lương! Có phải ta ích kỷ lắm không?”

Tôn Nhạc cúi đầu hỏi rất nhỏ, trong gió thổi qua, nếu không phải Cơ Ngũ tập trung chú ý, cũng nghe không rõ.

Cơ Ngũ ôm sát nàng, nhẹ giọng trả lời: “Mọi người đều ích kỷ , nàng cùng ta cũng không ngoại lệ.”

“Nhưng mà, ” Tôn Nhạc khàn khàn nói, “Nhưng mà. . . . . .”Thanh âm nghẹn ngang cuống họng, nàng lại tìm không thấy phần sau trong câu muốn nói.

Cũng không biết qua bao lâu, Tôn Nhạc chậm rãi tránh ra, thấp giọng nói: “Chúng ta trở về đi.”

“Ừ.”

Hai người quỳ lâu lắm, chân đã có điểm tê rần, vừa đứng lên đều nghiêng ngả một cái. Cơ Ngũ vội vàng vươn tay ôm chặt Tôn Nhạc đỡ nàng, mà chính mình lại thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Tôn Nhạc đi vài bước, liền kinh ngạc nhìn con ngựa của Nhược Vương. Con ngựa này cả người đen thui, cao lớn thần tuấn, đang im lặng ăn cỏ.

Tôn Nhạc nhìn nhìn, chậm rãi quay đầu lại. Đập vào mắt vẫn là một mảnh kim quang, nhìn không tới thân ảnh quen thuộc kia.

Nàng phục tùng liễm mục, đưa tay vuốt ve lưng hắc mã, nghĩ nghĩ, thả người cỡi.

Cơ Ngũ không hiểu nhìn hắc mã này, cũng đưa mắt nhìn về hướng mặt trời chiều ngã về phương tây kia, thầm suy nghĩ: Sở Vương đâu? Hắn đã nói gì mà làm cho Tôn Nhạc đau buồn như vậy?

Hai người mỗi người một con ngựa, chậm rãi quay về trong đội ngũ. Tôn Nhạc đầy bụng tâm tư, không muốn nói chuyện, hai mắt Cơ Ngũ như nước lẳng lặng nhìn nàng, thấy nàng không mở miệng cũng không quấy rầy.

Kim quang mặt trời sáng lạng chiếu rọi ở trên người, trên mặt hai người, hoa mỹ nói không nên lời. Xa xa đi tới, giống như thần tiên trên trời, khiến mọi người nhìn mê mẩn.

Đợi đến khi hai người tới gần, Sở nhân nhìn ra sắc mặt Tôn Nhạc tái nhợt, mà trọng yếu hơn, tại sao không thấy bệ hạ?

Vài Kiếm Sư hộ vệ của Sở Vương nhanh chóng đi tới hướng Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc thả người xuống ngựa, nàng cũng không đợi bọn hắn hỏi, cầm lấy dây cương giao vào trong tay cho một người trong đó, giọng khàn khàn nói: “Nhược Vương đi về hướng tây, chỉ đi bộ, các ngươi nhanh chóng đuổi theo, hộ vệ cho hắn!”

“Dạ!”

Trong tiếng đồng ý, mười mấy Kiếm Sư giục ngựa rời đi, tiếng vó ngựa âm vang, Tôn Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu lên xuất thần.

Lúc này, đầu óc nàng thật sự vô cùng hỗn loạn hò hét, cũng không biết mình nghĩ cái gì.

Cơ Ngũ nhìn nàng, trong lòng không biết tại sao lại có điểm lo lắng, hắn tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Tôn Nhạc. Sau khi đi đến bên người nàng, hắn cũng không mở miệng hỏi chuyện, chỉ ở bên nàng như vậy.

Tiếng bước chân vang lên, vài hiền sĩ cùng nhau đi tới trước mặt Tôn Nhạc. Trong đó một thanh niên hai mươi tuổi cao gầy dẫn đầu đi đến trước mặt Tôn Nhạc thi lễ thật sâu, nói: “Điền công, xin cùng chúng ta đi Sở quốc!”

Tôn Nhạc ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Kiền sĩ cao gầy kia nhìn vào mắt nàng, lanh lảnh nói: “Điền công đại tài, lật tay làm mây ngửa tay làm mưa. Sĩ tử tài trí như công, nếu là thân nam tử, sợ là các nước đều nguyện ý lấy vị trí Thừa tướng ra hứa, lấy thành trì ban cho công! Nhưng công lại là thân nữ tử, lấy thân phận nữ tử mà có đại tài, e rằng trong thiên hạ ngoại trừ Sở quốc ta ra, không còn quốc gia nào dám mạo hiểm mặc kệ người trong thiên hạ mà dùng!”

Hiền sĩ nói tới đây, cũng không nhìn về phía Tôn Nhạc, mà là hướng Cơ Ngũ hỏi: ” Thúc tử nghĩ như thế nào?”

Từ lúc hắn mở miệng, Cơ Ngũ liền nhíu mày lại, hắn khép mắt suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc thấp giọng nói: “Được!”

Giọng nói của Cơ Ngũ trầm thấp, yếu ớt, mang theo một loại cảm giác vô lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Diệm Xinh Đẹp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook