Chương 148: Trên đường đi gặp nguy
Lâm Gia Thành
03/03/2014
Trên đường rời đi, mọi người thỉnh thoảng lại lấy ánh mắt kinh dị bội phục nhìn hướng Tôn Nhạc mặt vẫn không chút thay đổi như cũ.
Một hiền sĩ bốn mươi mấy tuổi thở ra một hơi thật dài, nhìn xe ngựa Tôn Nhạc có điểm kính sợ nói: “Ta cũng không biết khả năng của thuyết khách, lại tới mức như thế!”
Trong xe ngựa một hiền sĩ cao gầy khác gật đầu nói: “Một lời có thể hưng, một lời có thể bại, thật đáng sợ! Cơ mưu tung hoành như thế, không phải người bình thường có thể lĩnh hội. Trách không được đại vương vẫn nói nàng thông minh tuyệt đỉnh, đối với nàng tôn kính có thêm!”
Thanh âm của bọn hắn không nhỏ, lời này của hai người vừa truyền ra, chỉ nghe trong xe ngựa bên trái truyền tới một tiếng thở dài, “Tài năng đáng sợ như vậy, xuất hiện ở thế đạo này, đúng là hợp thiên ý?”
Mọi người đồng thời trầm mặc.
Mỗi người đều thầm nghĩ ở trong lòng: đại loạn xem ra không thể thay đổi rồi! Cũng không biết hành vi lần này của Tôn Nhạc cô nương, làm cho thiên hạ này loạn thành dạng gì nữa?
Tôn Nhạc lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, tiếng nghị luận bên ngoài cũng không nhỏ, nàng tự nhiên cũng nghe thấy.
Cảm giác được trong giọng nói của mọi người có sự kính sợ mình. Tôn Nhạc mở hai mắt, không khỏi thầm nghĩ: Có lẽ tại thế gian này mà nói, Tôn Nhạc ta thật đúng là là một nhân vật!
Nàng vẫn chưa bao giờ tự tin. Cho đến giờ phút này, mới tinh tế cân nhắc được vị trí của mình ở trong lòng thế nhân. Mới dần dần cảm giác được, mình cũng là một nhân vật có thể cùng những nhân vật nhất lưu đương thời sóng vai mà đứng!
Xe ngựa dần dần chạy nhanh hơn.
Muốn nhập Tần cảnh, đoàn xe không thể tránh phải đi vào Ngụy Quốc. Tôn Nhạc được lời hứa hẹn bảo mật của Triệu đại vương tử không sợ kế đánh Ngụy của nàng lúc này bị tiết lộ ra ngoài.
Ngụy cảnh khắp nơi có thể nhìn đến bình nguyên rộng lớn phì nhiêu. Bất quá cái này cũng không đại biểu cho việc người Ngụy giàu có. Thiên hạ các nước, mã tặc đạo phỉ trong Ngụy quốc chính là nhiều có tiếng .
Đoàn xe Tôn Nhạc chạy trong Ngụy cảnh hơn tháng. Phía trước không đến trăm dặm chính là Ngụy đô.
Càng gần Ngụy đô, phía trước càng trở nên trống trải. Dần dần, đoàn xe lái vào trong bình nguyên mênh mông vô bờ. Bên trên bình nguyên cỏ cây điêu tàn, đã lộ ra vẻ thê lương. Ngẫu nhiên có thể nhìn đến nhiều đội hương dân mang theo trâu ngựa vội vàng đi qua. Tôn Nhạc nhìn đường chân trời mênh mang kia, thất thần.
Lúc này đã qua giữa trưa, trên bầu trời mặt trời đỏ hồng sáng rực bắt đầu đi về phía Tây.
Đang lúc Tôn Nhạc nhìn ra xa thì một Kiếm Sư giục ngựa tới gần xe ngựa, thấp giọng nói: “Tôn Nhạc cô nương, có chỗ không ổn!”
Tôn Nhạc rùng mình, vội vàng thấp giọng hỏi: “Sao lại không ổn?”
Kiếm Sư lớn tuổi trắng nõn này trầm giọng nói: ” Liên tục ba ngày này, đều có người không rõ ý đồ đến lảng vảng quanh đoàn xe. Tôi lúc đầu còn không nghĩ đến chuyện này, nhưng vào hai canh giờ trước, bọn họ đột nhiên tiêu thất, vừa rồi tôi tinh tế tra xét một phen, cảm giác rất là không ổn.
Tôi nghi ngờ, chúng ta sắp gặp mã tặc rồi!”
Mã tặc?
Tôn Nhạc cười cười, lanh lảnh nói: “Chúng ta có năm Kiếm Sư, trăm kiếm khách, chính mã tặc cũng phải e ngại , nơi này gần Ngụy đô. Mã tặc còn có lá gan lớn như thế ở phụ cận đô thành hành hung sao?”
Kiếm Sư trung niên mặt trắng nghe vậy ho khan hai tiếng, hắn thấp giọng nói: “Mã tặc đất Ngụy nổi tiếng thiên hạ, tới gần Đô thành cũng không ngoại lệ, thế nhân vẫn nghi ngờ Ngụy quân cho cận vệ làm ngơ, thậm chí có lời đồn đãi nói rằng, đám mã tặc này là thủ đoạn chư vị vương tử của Ngụy vương thâu tóm tiền tài! Cô nương không thể khinh địch!”
Kiếm kia sư nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, tiếp tục nói: “Đoạn đường này bọn mã tặc đi theo ngựa của chúng ta tự động tiến thối, ta hoài nghi là đội ngũ của Ngụy Vô Nhai!”
Ngụy Vô Nhai?
Tôn Nhạc từng nghe qua tên người này, đó là một kẻ điên cuồng, lấy giết người làm vui. Hắn thân có Kiếm thuật tuyệt cao, luôn luôn ở trước mắt người đời đề xướng thú tính, chủ trương thế nhân nên bỏ đi những đạo đức quản chế rườm rà, giải phóng, làm việc như cầm thú.
Đó là một mã tặc cực kỳ đáng sợ!
Tôn Nhạc không khỏi khẩn trương lên.
Nhưng nàng đối với binh pháp chiến thuật thật sự là hoàn toàn không biết gì cả. Nàng nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Kiếm Sư mặt trắng kia, trầm giọng nói: “Tế bá, theo ngươi việc này nên xử lý như thế nào cho tốt?”
Kiếm Sư mặt trắng Tế bá cười khổ nói: “Chúng ta đối với Ngụy cảnh hoàn toàn không biết gì cả, nay lại đang ở loại bình nguyên không che không chắn này, dù muốn chạy cũng chạy không lại những kỵ binh, chỉ có thể yên lặng xem xét. Nếu Ngụy Vô Nhai này nhân số không nhiều lắm cũng còn đỡ, nếu hắn xem thấu thực lực của chúng ta, còn dám tiến lại, thì phiền toái rồi.”
Tôn Nhạc gật đầu.
Ngay lúc nàng còn đang trầm tư, mặt đất ầm ầm chấn động.
“Là kỵ binh! Rất nhiều kỵ binh!” Một kiếm khách la hoảng lên.
Tế bá nhanh chóng quay đầu, trầm giọng quát: “Tất cả xe ngựa làm thành một vòng tròn, chư vị kiếm khách canh giữ ở ngoài xe ngựa, xuất ra binh khí cùng tấm chắn! Kiếm Sư đi theo ta!”
Danh vọng của Tế bá trong chúng kiếm khách cực cao, hắn vừa quát như vậy, mọi người sau khi chỉnh tề đồng ý, liền theo phân phó của hắn bố trí.
Chỉ chốc lát công phu, Tôn Nhạc, chư vị hiền sĩ, đã nhảy xuốngxe, bị mấy chục chiếc xe ngựa bao quanh ở giữa. Đương nhiên, những xử nữ làm lễ vật vẫn ở trong xe ngựa.
Mà ở bên ngoài xe ngựa, đó là chừng trăm kiếm khách. Bọn họ toàn bộ đang mặc bì giáp, một tay cầm kiếm, một tay cầm tấm chắn.
Về phần năm Kiếm Sư kia, đều cầm trường kiếm trong tay, vẫn mặc áo tang như cũ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bụi mù kia cuồn cuộn xoắn tới.
Vó ngựa vang lên ầm ầm không dứt, trong nháy mắt, một đội ba bốn trăm mã tặc xuất hiện ở trước mắt Tôn Nhạc. Đám mã tặc này toàn bộ mặc bì giáp, ở ngực gắn đồng thau, ngựa của bọn họ cũng đều phủ thêm bì giáp.
Vài trăm người này vừa xuất hiện, mọi người liền cả kinh. Xem rành rành, đám mã tặc này chỉ sợ mỗi người đều là cao thủ kiếm thuật.
Chỉ chốc lát, mã tặc thổi lên một tảng lớn bụi mù, cách đoàn xe hai trăm thước thì ngừng lại. Đám mã tặc chẳng những trên người mặc bì giáp thật dày, ngay cả mặt toàn bộ cũng mang mặt nạ đồng thau, chỉ lộ ra một đôi mắt hung tàn cùng miệng rộng dày đặc răng nanh.
Chúng dừng lại, liền tự động tản ra hai bên, một cự hán cao chừng hai mét cưỡi một con ngựa thật lớn xuất hiện.
Cự hán này thật ra không mang mặt nạ, hắn có một bộ râu quai nón dày, hai mắt như chuông đồng. Vẻ mặt dữ tợn, trong ánh mắt nhìn người khác mang theo dày đặc sát khí khát máu.
Cự hán này vừa ra khỏi đội ngũ, chúng kiếm khách trong đội Tôn Nhạc liền nhất tề hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt.
Cự hán giục ngựa chạy nhanh đến cách đoàn xe vẻn vẹn trăm mét, hắn trừng to mắt, sau khi đánh giá năm vị Kiếm Sư, quay đầu nhìn về phía các vị kiếm khách!
Đánh giá mọi người xong, cự hán kia lộ ra hàm răng trắng, cười nói: “Các huynh đệ nói, đội ngũ các ngươi cao thủ không ít. Quả nhiên không để cho Ngụy mỗ thất vọng, chính là một đội ngũ chưa đến hai trăm người cư nhiên còn có năm tên Kiếm Sư!” Hắn nói đến đây thì hai mắt âm tàn, quát: “Ngụy mỗ cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt! Tiểu tử trong xe ngựa nghe đây, đem toàn bộ vàng của các ngươi dâng ra, mỹ nhân trong xe cũng dâng lên, Ngụy gia chẳng những tha cho tánh mạng các ngươi, những thứ còn lại của các ngươi cũng sẽ không động vào mảy may!”
Người này, nhất định chính là Ngụy Vô Nhai.
Tôn Nhạc quay đầu nhìn về phía Tế bá, đã thấy hắn nhìn hướng chính mình, sắc mặt của hắn có điểm tái nhợt, trong ánh mắt không có tự tin.
Tôn Nhạc nhìn thoáng qua năm Kiếm Sư, thấy bọn họ mỗi người sắc mặt tái nhợt, không khỏi cười khổ thầm nghĩ: xem ra trong đội ngũ đối phương , Kiếm Sư không chỉ có năm người!
Nàng nghĩ đến đây, lập tức hít một hơi, cao giọng nói: “Đồng ý!”
Ngụy Vô Nhai ngẩn ra, đám mã tặc phía sau hắn cũng ngẩn ra! Hiển nhiên không ai nghĩ đến tiểu tử ngay cả lông còn chưa đủ dài trước mắt này sẽ thống khoái như thế.
Không chỉ là bọn họ, cả bọn người Tế bá cũng cả kinh, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Tôn Nhạc, biểu tình vừa kinh dị, lại là xấu hổ, cũng mơ hồ có giãy dụa cùng tức giận.
Tôn Nhạc từ trong vòng xe ngựa đi ra, nàng nhìn chằm chằm Ngụy Vô Nhai hai tay chắp lại, cao giọng nói: “Nghe danh Ngụy công là người có tín nghĩa. Tiểu nhân lập tức sai người đem tài vật mỹ nhân dâng lên, chỉ cầu Ngụy công cho ta đi qua!”
“Thống khoái! Rất thống khoái!” Ngụy Vô Nhai ngửa đầu cười lên ha hả.
Trong tiếng cười lớn của hắn, Tế bá đến bên người Tôn Nhạc, thanh âm hắn run rẩy nói: “Cứ như vậy, chúng ta làm sao đi Tần quốc?”
Tôn Nhạc không nhìn về phía hắn, chỉ thấp giọng hỏi: “Nếu chiến một trận, ngươi có mấy phần thắng?”
Tế bá thấp giọng nói: “Ngụy đô cách nơi này không đến trăm dặm, chúng ta năm người che chở ngài toàn thân trở ra, có thể có năm thành nắm chắc!”
Tôn Nhạc nghe vậy nở nụ cười khổ. Đoàn xe này gần hai trăm người, bỏ qua những người còn lại, năm Kiếm Sư bọn họ che chở một mình ta rút lui, lại còn chỉ có năm thành nắm chắc. Như vậy sao có thể chiến một trận?
Tôn Nhạc không hề do dự, nàng ngẩng đầu chống lại đùa cợt cùng sát khí trong đôi mắt hẹp dài kia của Ngụy Vô Nhai, tay phải vung lên, cao giọng quát: “Đem những thứ Ngụy công muốn toàn bộ trình lên!”
“Dạ!”
Sau vài tiếng thanh thúy đồng ý, Tôn Nhạc mang đến hơn trăm kim, cùng với hai mươi mấy xử nữ chỉnh tề sắp xếp đến trước mặt chúng mã tặc.
Ngụy Vô Nhai nhìn chằm chằm thùng đầy vàng, tay phải vung lên.
Mười người mã tặc từ trong đội ngũ đi ra. Bọn họ giục ngựa đi vào trong mỗi chiếc xe ngựa điều tra.
Chỉ chốc lát, mã tặc liền điều tra xong rồi. Bọn họ trở lại bên người Ngụy Vô Nhai thì đều lắc lắc đầu.
Ngụy Vô Nhai ha ha cười, hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn Tôn Nhạc từ trên xuống dưới, híp mắt nói: “Nếu vị tiểu huynh đệ này là một người giữ chữ tín, cũng không lén giữ vàng lại, Ngụy mỗ ta đây cũng nói lời giữ lấy lời!”
Ngụy Vô Nhai vừa phun vài câu cuối cùng ra, trong mã tặc lại chạy ra hơn hai mươi người, bọn họ mỗi người ôm một mỹ nhân, phân hai người ôm lấy thùng vàng. Ở trong một tiếng còi của Ngụy Vô Nhai nghênh ngang rời đi.
Chúng mã tặc tới cũng nhanh đi cũng mau, trong nháy mắt, bọn họ liền bốc bụi mù lên đầy trời, biến mất ở trước mặt mọi người.
Bọn họ vừa đi, chúng kiếm khách lại không có cảm giác được thả lỏng, một đám cúi đầu, trong sắc mặt tái nhợt mang theo bộ dáng uể oải xấu hổ.
Vẻ mặt Tôn Nhạc vẫn bình tĩnh như cũ, nàng liếc mắt nhìn mặt trời dần dần trầm về phía Tây một cái, tay phải vung lên, “Đi thôi, trước khi mặt trời lặn phải đuổi tới Ngụy đô.”
Thẳng đến khi Tôn Nhạc lên xe ngựa, đám người Tế bá vẫn mặt không còn chút máu. Hiện tại nguy hiểm đã giải trừ, nhưng mà bọn họ vừa nghĩ tới trong đội xe không còn một lạng vàng để dùng, liền ngay cả ý định tự sát cũng có.
Lấy đội ngũ năm Kiếm Sư, trăm kiếm khách, gặp được mã tặc chẳng những không có liều chết chiến một trận, còn trắng trợn dâng vàng dâng mỹ nhân, hành vi bực này, thật sự không phải thói quen của Sở nhân bọn họ.
Thẳng đến đoàn xe chạy đi một hồi, Tế bá vẫn là không nhịn được, hắn giục ngựa vượt qua Tôn Nhạc, lúng ta lúng túng nói: “Cô nương, nay một lạng vàng kiếm chỗ tá túc cũng không có, phải làm thế nào cho tốt?”
Hắn nói tới đây thì khuôn mặt già nua đỏ lên, cả người đều xấu hổ đến gần như muốn tự sát.
Tôn Nhạc nghe vậy cười cười, hỏi: ” Giá bán xe ngựa như thế nào?”
Tế bá ngẩn ra, hắn gấp giọng nói: “Cô nương định bán xe ngựa? Này, này làm sao được?” Lần này bọn họ đến Tần quốc, vạn nhất bất đắc dĩ phải bộc lộ thân phận Sở sứ, bốn mươi sáu chiếc xe ngựa này là hoàn toàn đủ số, ít hơn nữa, liền mất mặt người đi sứ.
Tế bá vừa nói xong, liền đối diện sóng mắt lạnh nhạt mà bình tĩnh của Tôn Nhạc, nhất thời thanh âm thấp xuống, thành thật trả lời: “Một chiếc xe ngựa có thể bán bốn lạng vàng.”
Tôn Nhạc gật gật đầu, nàng từ từ nói: “Bán ra bốn chiếc xe ngựa đi.”
Tế bá ngơ ngác nhìn Tôn Nhạc, nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: “Mười sáu làng vàng, cũng không thể đủ cho chúng ta đến Tần quốc.”
Tôn Nhạc cười nhẹ, ánh mắt nàng đảo qua Tế bá, nhìn về phía phương xa tự nhiên nói: ” Mười sáu lạng vàng này, có mười lăm lạng chính là đem đi tặng người.”
A? Có mười sáu lạng vàng còn muốn xuất ra mười lăm lạng đi tặng người?
Tôn Nhạc đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Tế bá cười nhẹ, nói: “Tế bá không cần lo lắng, vàng này cho đi sẽ có hồi báo!” Tôn Nhạc nói tới đây, cười lạnh nói: “Ngươi không phải nói mã tặc có khả năng là người của Ngụy vương sao? Chúng ta tìm cách lấy lộ phí từ trên người Ngụy vương đi!”
Lần này, Tế bá hai mắt thật sự là trợn thật lớn, hắn ngốc vù vù nhìn Tôn Nhạc, sau một lúc lâu cũng không biết nói như thế nào.
Tôn Nhạc cũng không giải thích, nàng cười nhẹ, kéo màn xe xuống. Ở trong ánh mặt trời sáng lạng , xe ngựa nhanh chóng chạy nhanh hướng Đô thành Ngụy Quốc.
Một hiền sĩ bốn mươi mấy tuổi thở ra một hơi thật dài, nhìn xe ngựa Tôn Nhạc có điểm kính sợ nói: “Ta cũng không biết khả năng của thuyết khách, lại tới mức như thế!”
Trong xe ngựa một hiền sĩ cao gầy khác gật đầu nói: “Một lời có thể hưng, một lời có thể bại, thật đáng sợ! Cơ mưu tung hoành như thế, không phải người bình thường có thể lĩnh hội. Trách không được đại vương vẫn nói nàng thông minh tuyệt đỉnh, đối với nàng tôn kính có thêm!”
Thanh âm của bọn hắn không nhỏ, lời này của hai người vừa truyền ra, chỉ nghe trong xe ngựa bên trái truyền tới một tiếng thở dài, “Tài năng đáng sợ như vậy, xuất hiện ở thế đạo này, đúng là hợp thiên ý?”
Mọi người đồng thời trầm mặc.
Mỗi người đều thầm nghĩ ở trong lòng: đại loạn xem ra không thể thay đổi rồi! Cũng không biết hành vi lần này của Tôn Nhạc cô nương, làm cho thiên hạ này loạn thành dạng gì nữa?
Tôn Nhạc lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, tiếng nghị luận bên ngoài cũng không nhỏ, nàng tự nhiên cũng nghe thấy.
Cảm giác được trong giọng nói của mọi người có sự kính sợ mình. Tôn Nhạc mở hai mắt, không khỏi thầm nghĩ: Có lẽ tại thế gian này mà nói, Tôn Nhạc ta thật đúng là là một nhân vật!
Nàng vẫn chưa bao giờ tự tin. Cho đến giờ phút này, mới tinh tế cân nhắc được vị trí của mình ở trong lòng thế nhân. Mới dần dần cảm giác được, mình cũng là một nhân vật có thể cùng những nhân vật nhất lưu đương thời sóng vai mà đứng!
Xe ngựa dần dần chạy nhanh hơn.
Muốn nhập Tần cảnh, đoàn xe không thể tránh phải đi vào Ngụy Quốc. Tôn Nhạc được lời hứa hẹn bảo mật của Triệu đại vương tử không sợ kế đánh Ngụy của nàng lúc này bị tiết lộ ra ngoài.
Ngụy cảnh khắp nơi có thể nhìn đến bình nguyên rộng lớn phì nhiêu. Bất quá cái này cũng không đại biểu cho việc người Ngụy giàu có. Thiên hạ các nước, mã tặc đạo phỉ trong Ngụy quốc chính là nhiều có tiếng .
Đoàn xe Tôn Nhạc chạy trong Ngụy cảnh hơn tháng. Phía trước không đến trăm dặm chính là Ngụy đô.
Càng gần Ngụy đô, phía trước càng trở nên trống trải. Dần dần, đoàn xe lái vào trong bình nguyên mênh mông vô bờ. Bên trên bình nguyên cỏ cây điêu tàn, đã lộ ra vẻ thê lương. Ngẫu nhiên có thể nhìn đến nhiều đội hương dân mang theo trâu ngựa vội vàng đi qua. Tôn Nhạc nhìn đường chân trời mênh mang kia, thất thần.
Lúc này đã qua giữa trưa, trên bầu trời mặt trời đỏ hồng sáng rực bắt đầu đi về phía Tây.
Đang lúc Tôn Nhạc nhìn ra xa thì một Kiếm Sư giục ngựa tới gần xe ngựa, thấp giọng nói: “Tôn Nhạc cô nương, có chỗ không ổn!”
Tôn Nhạc rùng mình, vội vàng thấp giọng hỏi: “Sao lại không ổn?”
Kiếm Sư lớn tuổi trắng nõn này trầm giọng nói: ” Liên tục ba ngày này, đều có người không rõ ý đồ đến lảng vảng quanh đoàn xe. Tôi lúc đầu còn không nghĩ đến chuyện này, nhưng vào hai canh giờ trước, bọn họ đột nhiên tiêu thất, vừa rồi tôi tinh tế tra xét một phen, cảm giác rất là không ổn.
Tôi nghi ngờ, chúng ta sắp gặp mã tặc rồi!”
Mã tặc?
Tôn Nhạc cười cười, lanh lảnh nói: “Chúng ta có năm Kiếm Sư, trăm kiếm khách, chính mã tặc cũng phải e ngại , nơi này gần Ngụy đô. Mã tặc còn có lá gan lớn như thế ở phụ cận đô thành hành hung sao?”
Kiếm Sư trung niên mặt trắng nghe vậy ho khan hai tiếng, hắn thấp giọng nói: “Mã tặc đất Ngụy nổi tiếng thiên hạ, tới gần Đô thành cũng không ngoại lệ, thế nhân vẫn nghi ngờ Ngụy quân cho cận vệ làm ngơ, thậm chí có lời đồn đãi nói rằng, đám mã tặc này là thủ đoạn chư vị vương tử của Ngụy vương thâu tóm tiền tài! Cô nương không thể khinh địch!”
Kiếm kia sư nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, tiếp tục nói: “Đoạn đường này bọn mã tặc đi theo ngựa của chúng ta tự động tiến thối, ta hoài nghi là đội ngũ của Ngụy Vô Nhai!”
Ngụy Vô Nhai?
Tôn Nhạc từng nghe qua tên người này, đó là một kẻ điên cuồng, lấy giết người làm vui. Hắn thân có Kiếm thuật tuyệt cao, luôn luôn ở trước mắt người đời đề xướng thú tính, chủ trương thế nhân nên bỏ đi những đạo đức quản chế rườm rà, giải phóng, làm việc như cầm thú.
Đó là một mã tặc cực kỳ đáng sợ!
Tôn Nhạc không khỏi khẩn trương lên.
Nhưng nàng đối với binh pháp chiến thuật thật sự là hoàn toàn không biết gì cả. Nàng nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Kiếm Sư mặt trắng kia, trầm giọng nói: “Tế bá, theo ngươi việc này nên xử lý như thế nào cho tốt?”
Kiếm Sư mặt trắng Tế bá cười khổ nói: “Chúng ta đối với Ngụy cảnh hoàn toàn không biết gì cả, nay lại đang ở loại bình nguyên không che không chắn này, dù muốn chạy cũng chạy không lại những kỵ binh, chỉ có thể yên lặng xem xét. Nếu Ngụy Vô Nhai này nhân số không nhiều lắm cũng còn đỡ, nếu hắn xem thấu thực lực của chúng ta, còn dám tiến lại, thì phiền toái rồi.”
Tôn Nhạc gật đầu.
Ngay lúc nàng còn đang trầm tư, mặt đất ầm ầm chấn động.
“Là kỵ binh! Rất nhiều kỵ binh!” Một kiếm khách la hoảng lên.
Tế bá nhanh chóng quay đầu, trầm giọng quát: “Tất cả xe ngựa làm thành một vòng tròn, chư vị kiếm khách canh giữ ở ngoài xe ngựa, xuất ra binh khí cùng tấm chắn! Kiếm Sư đi theo ta!”
Danh vọng của Tế bá trong chúng kiếm khách cực cao, hắn vừa quát như vậy, mọi người sau khi chỉnh tề đồng ý, liền theo phân phó của hắn bố trí.
Chỉ chốc lát công phu, Tôn Nhạc, chư vị hiền sĩ, đã nhảy xuốngxe, bị mấy chục chiếc xe ngựa bao quanh ở giữa. Đương nhiên, những xử nữ làm lễ vật vẫn ở trong xe ngựa.
Mà ở bên ngoài xe ngựa, đó là chừng trăm kiếm khách. Bọn họ toàn bộ đang mặc bì giáp, một tay cầm kiếm, một tay cầm tấm chắn.
Về phần năm Kiếm Sư kia, đều cầm trường kiếm trong tay, vẫn mặc áo tang như cũ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bụi mù kia cuồn cuộn xoắn tới.
Vó ngựa vang lên ầm ầm không dứt, trong nháy mắt, một đội ba bốn trăm mã tặc xuất hiện ở trước mắt Tôn Nhạc. Đám mã tặc này toàn bộ mặc bì giáp, ở ngực gắn đồng thau, ngựa của bọn họ cũng đều phủ thêm bì giáp.
Vài trăm người này vừa xuất hiện, mọi người liền cả kinh. Xem rành rành, đám mã tặc này chỉ sợ mỗi người đều là cao thủ kiếm thuật.
Chỉ chốc lát, mã tặc thổi lên một tảng lớn bụi mù, cách đoàn xe hai trăm thước thì ngừng lại. Đám mã tặc chẳng những trên người mặc bì giáp thật dày, ngay cả mặt toàn bộ cũng mang mặt nạ đồng thau, chỉ lộ ra một đôi mắt hung tàn cùng miệng rộng dày đặc răng nanh.
Chúng dừng lại, liền tự động tản ra hai bên, một cự hán cao chừng hai mét cưỡi một con ngựa thật lớn xuất hiện.
Cự hán này thật ra không mang mặt nạ, hắn có một bộ râu quai nón dày, hai mắt như chuông đồng. Vẻ mặt dữ tợn, trong ánh mắt nhìn người khác mang theo dày đặc sát khí khát máu.
Cự hán này vừa ra khỏi đội ngũ, chúng kiếm khách trong đội Tôn Nhạc liền nhất tề hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt.
Cự hán giục ngựa chạy nhanh đến cách đoàn xe vẻn vẹn trăm mét, hắn trừng to mắt, sau khi đánh giá năm vị Kiếm Sư, quay đầu nhìn về phía các vị kiếm khách!
Đánh giá mọi người xong, cự hán kia lộ ra hàm răng trắng, cười nói: “Các huynh đệ nói, đội ngũ các ngươi cao thủ không ít. Quả nhiên không để cho Ngụy mỗ thất vọng, chính là một đội ngũ chưa đến hai trăm người cư nhiên còn có năm tên Kiếm Sư!” Hắn nói đến đây thì hai mắt âm tàn, quát: “Ngụy mỗ cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt! Tiểu tử trong xe ngựa nghe đây, đem toàn bộ vàng của các ngươi dâng ra, mỹ nhân trong xe cũng dâng lên, Ngụy gia chẳng những tha cho tánh mạng các ngươi, những thứ còn lại của các ngươi cũng sẽ không động vào mảy may!”
Người này, nhất định chính là Ngụy Vô Nhai.
Tôn Nhạc quay đầu nhìn về phía Tế bá, đã thấy hắn nhìn hướng chính mình, sắc mặt của hắn có điểm tái nhợt, trong ánh mắt không có tự tin.
Tôn Nhạc nhìn thoáng qua năm Kiếm Sư, thấy bọn họ mỗi người sắc mặt tái nhợt, không khỏi cười khổ thầm nghĩ: xem ra trong đội ngũ đối phương , Kiếm Sư không chỉ có năm người!
Nàng nghĩ đến đây, lập tức hít một hơi, cao giọng nói: “Đồng ý!”
Ngụy Vô Nhai ngẩn ra, đám mã tặc phía sau hắn cũng ngẩn ra! Hiển nhiên không ai nghĩ đến tiểu tử ngay cả lông còn chưa đủ dài trước mắt này sẽ thống khoái như thế.
Không chỉ là bọn họ, cả bọn người Tế bá cũng cả kinh, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Tôn Nhạc, biểu tình vừa kinh dị, lại là xấu hổ, cũng mơ hồ có giãy dụa cùng tức giận.
Tôn Nhạc từ trong vòng xe ngựa đi ra, nàng nhìn chằm chằm Ngụy Vô Nhai hai tay chắp lại, cao giọng nói: “Nghe danh Ngụy công là người có tín nghĩa. Tiểu nhân lập tức sai người đem tài vật mỹ nhân dâng lên, chỉ cầu Ngụy công cho ta đi qua!”
“Thống khoái! Rất thống khoái!” Ngụy Vô Nhai ngửa đầu cười lên ha hả.
Trong tiếng cười lớn của hắn, Tế bá đến bên người Tôn Nhạc, thanh âm hắn run rẩy nói: “Cứ như vậy, chúng ta làm sao đi Tần quốc?”
Tôn Nhạc không nhìn về phía hắn, chỉ thấp giọng hỏi: “Nếu chiến một trận, ngươi có mấy phần thắng?”
Tế bá thấp giọng nói: “Ngụy đô cách nơi này không đến trăm dặm, chúng ta năm người che chở ngài toàn thân trở ra, có thể có năm thành nắm chắc!”
Tôn Nhạc nghe vậy nở nụ cười khổ. Đoàn xe này gần hai trăm người, bỏ qua những người còn lại, năm Kiếm Sư bọn họ che chở một mình ta rút lui, lại còn chỉ có năm thành nắm chắc. Như vậy sao có thể chiến một trận?
Tôn Nhạc không hề do dự, nàng ngẩng đầu chống lại đùa cợt cùng sát khí trong đôi mắt hẹp dài kia của Ngụy Vô Nhai, tay phải vung lên, cao giọng quát: “Đem những thứ Ngụy công muốn toàn bộ trình lên!”
“Dạ!”
Sau vài tiếng thanh thúy đồng ý, Tôn Nhạc mang đến hơn trăm kim, cùng với hai mươi mấy xử nữ chỉnh tề sắp xếp đến trước mặt chúng mã tặc.
Ngụy Vô Nhai nhìn chằm chằm thùng đầy vàng, tay phải vung lên.
Mười người mã tặc từ trong đội ngũ đi ra. Bọn họ giục ngựa đi vào trong mỗi chiếc xe ngựa điều tra.
Chỉ chốc lát, mã tặc liền điều tra xong rồi. Bọn họ trở lại bên người Ngụy Vô Nhai thì đều lắc lắc đầu.
Ngụy Vô Nhai ha ha cười, hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn Tôn Nhạc từ trên xuống dưới, híp mắt nói: “Nếu vị tiểu huynh đệ này là một người giữ chữ tín, cũng không lén giữ vàng lại, Ngụy mỗ ta đây cũng nói lời giữ lấy lời!”
Ngụy Vô Nhai vừa phun vài câu cuối cùng ra, trong mã tặc lại chạy ra hơn hai mươi người, bọn họ mỗi người ôm một mỹ nhân, phân hai người ôm lấy thùng vàng. Ở trong một tiếng còi của Ngụy Vô Nhai nghênh ngang rời đi.
Chúng mã tặc tới cũng nhanh đi cũng mau, trong nháy mắt, bọn họ liền bốc bụi mù lên đầy trời, biến mất ở trước mặt mọi người.
Bọn họ vừa đi, chúng kiếm khách lại không có cảm giác được thả lỏng, một đám cúi đầu, trong sắc mặt tái nhợt mang theo bộ dáng uể oải xấu hổ.
Vẻ mặt Tôn Nhạc vẫn bình tĩnh như cũ, nàng liếc mắt nhìn mặt trời dần dần trầm về phía Tây một cái, tay phải vung lên, “Đi thôi, trước khi mặt trời lặn phải đuổi tới Ngụy đô.”
Thẳng đến khi Tôn Nhạc lên xe ngựa, đám người Tế bá vẫn mặt không còn chút máu. Hiện tại nguy hiểm đã giải trừ, nhưng mà bọn họ vừa nghĩ tới trong đội xe không còn một lạng vàng để dùng, liền ngay cả ý định tự sát cũng có.
Lấy đội ngũ năm Kiếm Sư, trăm kiếm khách, gặp được mã tặc chẳng những không có liều chết chiến một trận, còn trắng trợn dâng vàng dâng mỹ nhân, hành vi bực này, thật sự không phải thói quen của Sở nhân bọn họ.
Thẳng đến đoàn xe chạy đi một hồi, Tế bá vẫn là không nhịn được, hắn giục ngựa vượt qua Tôn Nhạc, lúng ta lúng túng nói: “Cô nương, nay một lạng vàng kiếm chỗ tá túc cũng không có, phải làm thế nào cho tốt?”
Hắn nói tới đây thì khuôn mặt già nua đỏ lên, cả người đều xấu hổ đến gần như muốn tự sát.
Tôn Nhạc nghe vậy cười cười, hỏi: ” Giá bán xe ngựa như thế nào?”
Tế bá ngẩn ra, hắn gấp giọng nói: “Cô nương định bán xe ngựa? Này, này làm sao được?” Lần này bọn họ đến Tần quốc, vạn nhất bất đắc dĩ phải bộc lộ thân phận Sở sứ, bốn mươi sáu chiếc xe ngựa này là hoàn toàn đủ số, ít hơn nữa, liền mất mặt người đi sứ.
Tế bá vừa nói xong, liền đối diện sóng mắt lạnh nhạt mà bình tĩnh của Tôn Nhạc, nhất thời thanh âm thấp xuống, thành thật trả lời: “Một chiếc xe ngựa có thể bán bốn lạng vàng.”
Tôn Nhạc gật gật đầu, nàng từ từ nói: “Bán ra bốn chiếc xe ngựa đi.”
Tế bá ngơ ngác nhìn Tôn Nhạc, nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: “Mười sáu làng vàng, cũng không thể đủ cho chúng ta đến Tần quốc.”
Tôn Nhạc cười nhẹ, ánh mắt nàng đảo qua Tế bá, nhìn về phía phương xa tự nhiên nói: ” Mười sáu lạng vàng này, có mười lăm lạng chính là đem đi tặng người.”
A? Có mười sáu lạng vàng còn muốn xuất ra mười lăm lạng đi tặng người?
Tôn Nhạc đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Tế bá cười nhẹ, nói: “Tế bá không cần lo lắng, vàng này cho đi sẽ có hồi báo!” Tôn Nhạc nói tới đây, cười lạnh nói: “Ngươi không phải nói mã tặc có khả năng là người của Ngụy vương sao? Chúng ta tìm cách lấy lộ phí từ trên người Ngụy vương đi!”
Lần này, Tế bá hai mắt thật sự là trợn thật lớn, hắn ngốc vù vù nhìn Tôn Nhạc, sau một lúc lâu cũng không biết nói như thế nào.
Tôn Nhạc cũng không giải thích, nàng cười nhẹ, kéo màn xe xuống. Ở trong ánh mặt trời sáng lạng , xe ngựa nhanh chóng chạy nhanh hướng Đô thành Ngụy Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.