Chương 26: Phụ tử đoàn viên - Phu thê viên mãn
Liễu Tàn Dương
21/05/2013
Được Mã Nguyên Vũ cứu tỉnh, câu đầu tiên của Hồng Phi Ngọc là :
- Ngươi cứu ta? Ngươi vẫn cứu ta sau bao biết tồi tệ ta đã làm cho ngươi?
Mã Nguyên Vũ vẫn từ từ thúc đẩy chân khí vào nội thể Hồng Phi Ngọc :
- Chớ phí lời nữa. Hãy bình tâm dẫn lưu nội kình, cần nhất là Thiếu chủ phải bảo lưu sinh mạng. Một khi đã sống lo gì không có cơ hội đặt cho tại hạ bao nhiêu nghi vấn cũng được.
Hồng Phi Ngọc với huyết tích đầy người, đang cố tìm cách không tiếp nhận ân cứu tử của Mã Nguyên Vũ :
- Ta không còn sinh thú gì nữa để tiếp tục sống. Càng chóng chết ta càng mau mãn nguyện.
Vì là người bị nội thương đến cạn kiệt chân lực nên Hồng Phi Ngọc đâu còn sức để ngăn cản hoặc khước từ việc tiếp trợ chân khí của Mã Nguyên Vũ. Đã thế Mã Nguyên Vũ còn trách :
- Sao Thiếu chủ bi quan, cho là không còn sinh thú để sống? Này nhé lệnh đường vì hận Vô Diện thư sinh và hận Tri Thù môn nên đã gây ra bao nhiêu tệ hại. Tại hạ còn đoán quyết Tri Thù môn hiện lâm cảnh diệt môn cũng là do lệnh đường gây ra. Nếu Thiếu chủ có đủ ngạo khí và nghị lực, hãy vì lệnh đường mà chuộc lại lầm lỗi này. Hãy giúp Tri Thù môn hưng môn phục phái.
Hồng Phi Ngọc cười lạt :
- Ta có tư cách đó sao, một khi đến cả ta cũng cảm thấy khó thể tha thứ cho mụ, liệu Tri Thù môn có tha thứ hay không?
Mã Nguyên Vũ vẫn tiếp tục chi trì việc thúc đẩy chân khí vào nội thể đang dần dần khôi phục của Hồng Phi Ngọc :
- Thiếu chủ có thừa tư cách. Đừng quên tại hạ khá là thông tuệ và qua sự việc đã xảy ra cho lệnh đường, qua lời nói úp mở của Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc về điều gọi là ẩn tình Tri Thù môn vẫn có một tân nhân khác, và sẽ có mãi cho đến khi người của Tri Thù môn tìm gặp và hiến tặng tân nhân đó cho Vô Diện thư sinh mới thôi. Phải chăng thời gian gần đây, Thiếu chủ với thân phận Vô Diện thư sinh đã tiếp nhận tân nhân đó?
Hồng Phi Ngọc đỏ mặt vì ngượng, nhưng lại là cho thấy sinh khí đang tái hiện dần dần, một người sẽ phải chết nếu không tình cờ có Mã Nguyên Vũ đi ngang qua và động lòng từ tâm gia ân cứu tử. Hồng Phi Ngọc bảo :
- Không phải Công Tôn Quỳnh hoặc Bạch Cúc tiết lộ cho ngươi biết sao?
Mã Nguyên Vũ giấu biệt chuyện thân cận nữ sắc làm cho chân lực Hồng Phi Ngọc sa sút mới là dấu hiệu chắc chắn khiến Mã Nguyên Vũ đoán biết chuyện này. Mã Nguyên Vũ cũng chẳng phí thời gian để cho Hồng Phi Ngọc biết rằng sinh mệnh Như Độ phương trượng đang lâm nguy nên Mã Nguyên Vũ vẫn chưa có cơ hội hỏi han hoặc chuyện vãn với Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc về mọi điều xảy ra liên quan đến ẩn tình Tri Thù môn. Mã Nguyên Vũ chỉ cười cười :
- Họ là nữ nhân, đâu phải bất kỳ chuyện gì họ cũng có thể thản nhiên tiết lộ. Vậy là Thiếu chủ đã mặc nhiên trở thành Môn chủ Tri Thù môn?
Hồng Phi Ngọc thở dài :
- Tân nhân là một giai nhân xinh đẹp, và sẽ mãi mãi là tân nhân nếu không tìm thấy Vô Diện thư sinh. Ta không tham sắc, nhưng vì bất nhẫn cho nàng đành thuận tình đáp ứng.
Vậy là trọng trách Môn chủ Tri Thù môn liền được Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc gán cho ta.
Mã Nguyên Vũ chỉnh sắc và nghiêm giọng :
- Nếu vì bất nhẫn Thiếu chủ tiếp nhận Tân nhân thì tại sao Thiếu chủ không vì động lòng trắc ẩn để phải quyết sống, đừng để Tân nhân chưa gì đã hóa thành góa nhân? Thiếu chủ phải vì nàng, vì tồn vong của Tri Thù môn mà tiếp tục sống. Đó chính là sẽ sống, và sinh thú đủ để giúp Thiếu chủ tự bản thân mình tồn tại.
Hồng Phi Ngọc giật mình, nhìn thẳng vào mắt Mã Nguyên Vũ :
- Ngươi nói không sai. Quả là nông cạn nếu ta cứ quyết tìm cái chết, lẫn tránh một trách nhiệm ta đã tự nguyện khoác vào thân.
Mã Nguyên Vũ nháy mắt :
- Thiếu chủ sẽ có cốt nhục lưu lại? Nếu là vậy, liệu Thiếu chủ có thuận tình cho tại hạ được một vinh hạnh trở thành nghĩa phụ của cốt nhục đó chăng?
Hồng Phi Ngọc sững sờ :
- Ngươi... ngươi không khi dễ, oán hận ta? Là thật tâm của ngươi muốn nhi tử của ta gọi ngươi là nghĩa phụ? Ôi, Nguyên Vũ đệ! Liệu ta có xứng đáng đón nhận diễm phúc này không?
Mã Nguyên Vũ chưa đáp, chợt nghe Hồng Phi Ngọc kêu hốt hoảng :
- Dừng lại! Thì ra đệ vẫn truyền lực cho ta từ nãy giờ ư? Nguy rồi, không được rồi.
Đệ hãy dừng lại ngay, dừng ngay.
Mã Nguyên Vũ kinh tâm và thu tay về :
- Đệ đâu thấy trong mình huynh có gì bất ổn? Sao huynh tỏ ra hoảng hốt?
Hồng Phi Ngọc ngồi bật dậy, thở dài vì thấy nội thể mười phần đã hồi phục sáu bảy :
- Là một gã đả thương ta. Gã tự xưng là Mã Bình Nguyên.
Mã Nguyên Vũ ngơ ngác :
- Thế thì sao? Trừ phi Mã Bình Nguyên ngoài chuyện định sát hại huynh còn có âm mưu bất lợi gì nữa, nhất là đối với huynh. Nhưng đệ không phát hiện điều đó.
Hồng Phi Ngọc cau có, sau nghĩ lại không nỡ, đành tiếp tục thở dài :
- Là gã đoán biết trước từng đường đi nước bước của đệ. Gã bảo sẽ không sát hại ta, mà chỉ tạo thương tích trầm trọng thế thôi. Gã còn bảo đệ sẽ đi ngang qua đây, sẽ nhìn thấy ta thế này, sẽ vì lòng hào hiệp mà cứu ta. Vậy là gã đã có cách làm đệ hao tổn chân nguyên thật nhiều nếu ra tay cứu ta. Gã đoán được như thế, lẽ nào tự đệ không đoán ra?
Mã Nguyên Vũ phát lên cười :
- Tưởng như thế nào. Chứ nếu chỉ thế này thì đệ ngay từ đầu đã đoán ra. Gã không phải chỉ muốn đệ hao phí chân lực thôi đâu. Kỳ thực qua hành vi đệ cứu huynh, gã muốn dò xét để am hiểu thêm, là có phải đệ đã được khai thông nhị mạch Nhâm Đốc hay chưa? Và vì Sinh Tử Huyền Quan của đệ đã được đả thông, chân khí dẫn lưu liên miên bất tận, nghĩa là đã đạt mức Sinh Cơ Bất Diệt, đệ có trút chân khí cho huynh cũng đâu có tổn hại gì. Hãy nhìn đây, đệ sẽ minh chứng cho huynh thấy sự thật!
Và Mã Nguyên Vũ đưa tay chỉ vào một cội cây ven đường nhưng vẫn cách chàng đến mươi mười lăm trượng :
- Đệ sẽ phát một kình Hắc Cốt chưởng vào đó. Phàm vật gì xung quanh cội cây trong vòng ba bốn trượng tất sẽ cháy thành than. Huynh hãy nhìn cho kỹ nha!
Mã Nguyên Vũ vẫy tay nhưng không hề nhả kình. Vậy mà từ phía sau cội cây đã có tiếng kêu hoảng :
- Cha mẹ ôi! Tiểu tử đã khai thông Sinh Tử Huyền Quan! Tiểu tử hiện là thần nhân với chân khí Sinh Cơ Bất Diệt...
Vút...
Nhìn theo bóng dáng của nhân vật cứ vừa chạy vừa kêu ầm ĩ, Mã Nguyên Vũ gật gù :
- Lại là gã Quản sự gia của Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh. Ta tạm tha mạng ngươi một lần nữa vậy!
Hồng Phi Ngọc cau mặt hỏi Mã Nguyên Vũ :
- Đệ dọa gã đó, nghĩa là đệ vẫn chưa khai thông nhị mạch Nhâm Đốc? Cả đệ lần này cũng muốn lừa gạt ta?
Mã Nguyên Vũ hạ thật thấp giọng :
- Hư hư thực thực, huynh đừng hỏi đệ, kẻo lộ thiên cơ. Huynh hãy đi đi. Và nhớ độ vài ngày nữa thôi đệ sẽ cùng Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc đến bái phỏng và vấn an Môn chủ Tri Thù môn phu phụ. Hãy sơm sớm cho đệ một tiểu hài, hễ mở miệng thì gọi đệ là nghĩa phụ. Bảo trọng!
Vút!
Như bóng u linh, Mã Nguyên Vũ đi mất, để lại một Hồng Phi Ngọc vừa ngơ ngác vừa thán phục một nghĩa đệ có tâm cơ thật khó lường.
* * * * *
- Cứu ta, Nguyên Vũ...!
Mã Nguyên Vũ dừng lại, nhìn mụ Trang Phù Dung cũng là Công Tôn Phù Dung đang nằm lê lết bên vệ đường và vẫn cố sức gọi Mã Nguyên Vũ ứng cứu.
Mã Nguyên Vũ tiến lại gần mụ :
- Chính là Mã Bình Nguyên hạ thủ mụ ư?
Mụ có sắc diện thật tiều tụy, bơ phờ và xơ xác :
- Súc sinh! Đến cả ta y cũng không tha. Y muốn ta giúp y khai thông Sinh Tử Huyền Quan. Và vì nghe ta bảo ta lực bất tòng tâm y liền hạ thủ.
Mã Nguyên Vũ lắc đầu thương hại :
- Chính mụ đã đào luyện y thành kẻ bất cận nhân tình, không còn nhân tính. Mụ tự gieo gió thì phải gặp bão, đâu thể oán trách y?
Mụ nằm ngửa ra thở dốc, cho thấy y phục mụ xốc xếch vì đã quần thảo giao đấu cũng gọi là một lúc lâu với chính cốt nhục của mụ là Mã Bình Nguyên :
- Ta cũng đâu dám oán thán ai. Chỉ xin ngươi, hãy giúp ta níu kéo lại sinh mạng đang từ từ lìa bỏ ta.
Mã Nguyên Vũ sau một lúc phân vân chợt gật đầu đáp ứng :
- Đúng là nhờ có mụ mà ta nên vóc nên hình như bây giờ. Được, ta sẽ giúp mụ một lần.
Và Mã Nguyên Vũ tiến lại gần mụ hơn nữa, chợt mụ ngồi bật dậy và quật thẳng vào Mã Nguyên Vũ một kình cực mạnh :
- Vì tiền đồ mai hậu của Bình Nguyên, ta liều mạng với ngươi, chết này!
Ào...
Nhưng khi kình lực sắp ập đến Mã Nguyên Vũ, nếu trước đó một sát na chàng có ý định sẽ dùng chưởng đối kháng lại ngọn chưởng liều mạng này của mụ thì vì câu mụ nói, cũng là vì ngọn kình của mụ lại đột ngột chuyển hướng, sắp quật vào chỗ nào đó dưới đất, giữa mụ và Mã Nguyên Vũ nên chàng sinh nghi.
Đang sinh nghi là vậy, Mã Nguyên Vũ còn bất ngờ nghe được một tiếng thều thào, với loáng thoáng hai chữ hỏa dược, chàng lập tức thâu liễm nội khí, đưa toàn bộ chân nguyên nội thể lên thượng bàn và tự làm cho thân hình cất bổng lên cao.
Viu...
Đúng lúc đó ngọn kình nọ của mụ cũng đủ đà chạm đất.
Ầm!
Mụ phát hiện Mã Nguyên Vũ biến mất và còn thấy thân hình chàng cứ là là bốc thẳng lên cao. Mụ thất kinh vừa lao theo vừa gào :
- Ẩn Long Quá Hải! Tuyệt học của Bắc Hải Lãnh Vương cũng không thể cứu được ngươi!
Vút...
Nhưng thân hình mụ chỉ vừa cất lên đường nửa trượng, sợ không đến nửa trượng là khác, thì nền đất dưới chân mụ vụt xé toang, hé lộ một miệng huyệt vừa mới bị nứt toác ra và từ đó thổi thốc lên nguyên một quầng lửa đỏ ối. Theo sau quầng lửa là một tiếng chấn nổ kinh hoàng.
Ầm...
Ngọn lửa bao trùm mụ. Mụ thét :
- Ối...
Sức nhiệt và sức chấn nổ cũng tác động đến Mã Nguyên Vũ. Nhưng do lao lên cao đã khá nhiều và chân lực thì lại được chàng đưa toàn bộ lên thượng bàn nên sức chấn nổ chỉ có thể đẩy đưa Mã Nguyên Vũ như một chiếc lá bị cơn lốc cực mạnh vô tình cuốn xoáy đi.
Mã Nguyên Vũ không dám kháng lại lực đưa đẩy, chỉ nương theo và hướng thân mình về phía mới lúc nãy đây đã vang lên tiếng thều thào cảnh tỉnh về hỏa dược.
Mã Nguyên Vũ thắng dần lực chấn nổ và sau đó thần tốc xà người xuống, dùng công phu Kim Sa Ưng Trảo công chộp vào một thân hình rất thảm hại, đoạn thần tốc cất người lao chếch qua một bên thật nhanh.
Thân hình nọ vừa được Mã Nguyên Vũ nhấc lên và đưa đi thì ở nền đất ngay chỗ thân hình nọ vừa nằm liền có một tiếng chấn nổ vang lên một lượt nữa.
Ầ... m...
Vẫn nương theo chấn kình, Mã Nguyên Vũ lao mãi, lao xa mãi.
Vút...
Mã Nguyên Vũ vẫn giữ cước lực nhanh như thế, cho dù thân hình thảm hại được chàng mang theo bỗng dưng lên tiếng với thanh âm càng lúc càng rõ dần :
- A di đà Phật! Là thí chủ dùng công phu lãnh hàn vừa chống chọi sức nóng của hỏa dược vừa giải tỏa bớt nỗi thống khổ cho lão nạp đang bị nhiệt khí Hắc Cốt chưởng của Mã Bình Nguyên hoành hành khắp kinh mạch?
Mã Nguyên Vũ vẫn cứ di chuyển bằng khinh thân pháp cực nhanh :
- Mã Bình Nguyên đã động sát cơ. Mong đại sư lượng thứ nếu tại hạ chưa thể dốc toàn lực giúp đại sư khu trục toàn bộ nhiệt hỏa công tâm.
Thân hình thảm hại đó chính là Như Độ đại sư. Và Như Độ đại sư thở dài :
- Tiểu ác Mã Bình Nguyên đã không còn nhân tính. Là y chôn sẵn hỏa dược dưới lưng lão nạp, còn bất nhân bất hiếu buộc mẫu thân y phải dùng kế khổ nhục để lừa thí chủ lọt vào bẫy sập. Dường như tiểu ác ma đang còn một đòn thâm hiểm nữa, chưa phải hết đâu.
Mã Nguyên Vũ cười lạt :
- Thú đã cùng đường nên thủ đoạn tuy còn nhưng tâm cơ quá kém. Mã Bình Nguyên quá xuẩn động khi bảo mẫu thân y dùng kế khổ nhục chỉ để phát động hỏa dược chôn sẵn mà quên rằng y đã làm như thế với đại sư. Kỳ thực, nếu không có lần phát nổ thứ nhất của hỏa dược, chỉ với số lượng được chôn sẵn dưới người đại sư là đủ đoạt mạng tại hạ rồi. Y đang lúc cuống cuồng nên vô tình giúp tại hạ thoát chết.
Như Độ đại sư kinh ngạc :
- Thí chủ đoán như thế nào?
Mã Nguyên Vũ thở dài :
- Tuy đại sư hôn mê nhưng vì tiềm thức vẫn ghi nhận là có bị ác ma chôn hỏa dược ngay dưới chỗ nằm, nên may mắn thay chính đại sư lúc mê loạn có thều thào đề cập đến hỏa dược. Thoạt nghe tại hạ lại ngỡ đó là lời cảnh tỉnh của đại sư nên thoát lượt nổ thứ nhất của hỏa dược. Đến khi phát hiện và thấy đại sư vẫn cứ mê man, không hề hồi tỉnh cho dù tiếng chấn nổ ngay bên tai gây kinh động, tại hạ đoán ra ngay tiếng kêu của đại sư là ám chỉ lượng hỏa dược nào khác. Vậy hỏa dược chôn ở đâu nếu không ngay bên dưới chỗ đại sư nằm?
Đoán được như thế tại hạ đành mạo hiểm dùng công phu Bắc Hải Lãnh Tuyệt Công của Bắc Hải Lãnh Tuyệt Vương. May mà cứu được đại sư.
Như Độ đại sư chợt cựa mình :
- Lão nạp khỏe nhiều rồi, thí chủ đừng tiếp tục hao tổn chân nguyên nữa.
Mã Nguyên Vũ chợt vận lực cười vang :
- Một người đã đạt mức Sinh Cơ Bất Diệt qua việc khai thông Sinh Tử Huyền Quan như tại hạ, có truyền chút chân lực cho đại sư nào có gì đáng gọi là tổn hại. Đại sư xin cứ yên tâm! Ha... ha...
Như Độ đại sư vừa ngưỡng mộ vừa cảm khái, cũng cất tiếng niệm Phật vang dội :
- Suy cử thí chủ là Minh chủ võ lâm quả là điều nên làm - A di đà Phật!
Mã Nguyên Vũ thi triển khinh công bắt đầu lao vùn vụt xuyên qua một vùng loạn thạch có địa hình kỳ lạ, miệng ngạo nghễ nói :
- Cửu Cung Mê Loạn trận ư? Chỉ là trò trẻ con đối với Nguyên Vũ ta. Ha... Ha...
Vượt qua vùng loạn thạch là đến một vùng sương vụ mù mờ. Mã Nguyên Vũ quát :
- Phi Sương Ảo Thủy trận ư? Có sá gì một chưởng Độc Thủ Hắc Cốt đã đạt mức thượng thừa của ta. Tan biến này!
Mã Nguyên Vũ hất kình và nhiệt khí phát ra lập tức nung nóng và hóa giải toàn bộ vùng sương vụ mù mờ.
Ào...
Đến một con suối rộng chảy vào một hồ nước có chiều rộng ước ngoài mười trượng, Mã Nguyên Vũ gầm vang :
- Ẩn Long Quá Hải! Lên!
Vút!
Dù có mang theo Như Độ đại sư bên người nhưng khinh thân pháp Ẩn Long Quá Hải vẫn có thể giúp Mã Nguyên Vũ cùng Như Độ đại sư lao vọt qua bờ hồ bên kia.
Đến một thảm cỏ mọc đầy dị hoa kỳ thảo đủ sắc màu, Mã Nguyên Vũ lại cười vang :
- Thiên Hương Bách Hoa Độc ư? Còn loại độc nào xâm nhập nổi nếu Nguyên Vũ này vận dụng cương khí Thiên Cang hộ thân? Ha... Ha...
Mã Nguyên Vũ đưa Như Độ đại sư vượt qua thảm hoa độc vẹn toàn, đến tận cánh cổng có đề hàng chữ Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh mới dừng lại.
Mã Nguyên Vũ quát vọng vào trong :
- Mã Bình Nguyên! Hoặc ngươi ra ngoài này hoặc muốn Mộ Dung Nguyên Vũ ta phá hủy toàn bộ Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh để tìm hạng chạy chết như chuội ngươi. Mau hiện thân đi!
Sau một sát na chờ hồi âm nhưng không có, Mã Nguyên Vũ hất một kình cực mạnh vào cánh cổng nguy nga của Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh.
Ầm...
Cánh cổng tuy chỉ sụp đổ có một góc nhưng cũng đủ cho Mã Nguyên Vũ đưa Như Độ đại sư lao nhanh như tên bắn vào trong.
Vút...
Dừng chân trước một ngôi trang viện bề thế, Mã Nguyên Vũ lại quát :
- Ta đã đến đây, Mộ Dung Nguyên Vũ đã đến đây. Ngươi đâu rồi Mã Bình Nguyên?
Vì vẫn không có hồi âm nên Mã Nguyên Vũ vận lực toan quật vào ngôi trang viên.
Chợt cánh cửa to nặng của ngôi trang viện vụt mở toang và từ trong bay bắn ra một thân hình.
Ào...
Mã Nguyên Vũ tái mặt, toan chộp vào thân hình đó. Nhưng chỉ một chớp mắt thôi là Mã Nguyên Vũ bỏ ngay ý niệm này. Thay vào đó Mã Nguyên Vũ kéo Như Độ đại sư tránh qua một bên và thật nhanh chàng hất ra một đạo nhu kình kềm hãm dần đà bay ra cực nhanh của thân hình nọ.
Vù...
Nhờ đạo nhu kình tác động nên đà bay của thân hình nọ giảm dần, để sau cùng rơi nhè nhẹ ngay trên nền đá lát, phía tiền sảnh của ngôi trang viện lộng lẫy xa hoa.
Huỵch...
Không chờ Mã Nguyên Vũ hỏi, có một thanh âm sang sảng từ bên trong vang ra :
- Nghịch ngã giả vong. Gã Quản sự gia đó là tấm gương cho kẻ nào dám chống lại ta.
Do đã nhận ra từ trước chủ nhân của thân hình đang bay ra chính là gã Quản sự gia phốp pháp nên Mã Nguyên Vũ không hề kinh ngạc. Chàng chỉ điềm nhiên phát thoại vào trong :
- Cứ theo khẩu ngữ này tại hạ đoán Mã Bình Nguyên đã nhận được kết cục theo ý gã?
Thanh âm bên trong thoáng có giọng lạnh lùng :
- Ngươi vừa tự xưng là Mộ Dung Nguyên Vũ? Nếu là thế và nếu đã đoán ngươi đang cùng ai phát thoại sao ngươi vẫn vô lễ xưng là tại hạ với ta?
Nguyên Vũ bình thản đáp lời :
- Tiên chủ hậu khách. Chủ chưa nhìn khách, chưa cung thỉnh khách vào nhà, tại hạ xưng hô như vậy có gì thất lễ?
- Khá. Miệng lưỡi khá đấy. Chỉ mong đởm lược của ngươi cũng khá như thế này.
Vào đi.
Mã Nguyên Vũ lấy mắt ra hiệu cho Như Độ đại sư cùng đi, đoạn ung dung tiến thẳng vào trong.
Vượt qua cửa là thấy một sảnh phòng, Nguyên Vũ dựa theo hướng phát thoại của thanh âm khi nãy, bỏ qua sảnh phòng và tiến đến một chỗ có cánh cửa dát vàng đang khép hờ.
Xô cửa ra, Nguyên Vũ nhìn thấy ngay một lão nhân tiên phong đạo cốt, mắt sáng như sao, phục quỳ bên cạnh là một Mã Bình Nguyên thảm hại như chó vừa bị chủ quở mắng.
Biết có Nguyên Vũ bước vào, Mã Bình Nguyên ngước mắt nhìn lên, cho chàng thấy đôi mắt y cứ vằn lên những tia đỏ kỳ quái.
Thoạt nhìn qua Nguyên Vũ phá lên cười :
- So về tâm cơ ngươi đâu phải đối thủ của ta. Ngươi càng thêm phát rồ khi bị ta cố ý đưa hết lượt thanh âm này đến lượt khác vào. Vì phát rồ nên ngươi quên câu “dục tốc bất đạt”. Càng miễn cưỡng thúc đẩy nội kình hầu mau chóng khai thông Sinh Tử Huyền Quan là ngươi càng tự chuốc lấy họa vào thân. Huống chi, ha ha... Nghịch Hành Chuyển Dịch công chỉ phù hợp với ai có đại huyệt Thần Đường được thiên phú cho nhiệm vụ chủ đạo. Ngươi không có điều đó, ngươi miễn cưỡng là chết, ác lai ác báo. Ha... ha...
Mã Bình Nguyên quá uất hận chợt thổ ra một dòng huyết lai láng và gục người xuống hôn mê.
Lão nhân nọ vẫn điềm nhiên nhìn sự việc xảy ra, sau đó ôn tồn bảo :
- Ta cũng khuyên gã như thế nhưng vì không tin nên gã tự chuốc họa. Đỡ cho ta khỏi bẩn tay hạ thủ gã như vừa hạ thủ tên Quản sự gia không biết ai là chủ nhân thật ai là chủ nhân giả.
Nguyên Vũ nhìn lão nhân :
- Nghe bảo Tôn giá đã bị Mã Bình Nguyên mưu hại?
Lão nhân cười lạnh :
- Như ngươi vừa nói, tâm cơ như gã liệu có đáng là đối thủ của Mộ Dung gia? Có chăng chỉ có ngươi mới xứng là đối thủ của ta.
Giọng của Nguyên Vũ cũng lạnh lùng không kém :
- Nghe bảo trước đây tôn giá có tìm một giọt máu rơi?
Lão cười hơi ngượng :
- Ta khinh suất, quá tin vào Phù Dung. Ngươi vì trách ta nên đến giờ vẫn chưa nhìn ta là thân phụ?
- Chỉ có nước chảy xuôi, chưa hề có chuyện nước chảy ngược bao giờ. Tại hạ dám nhìn sao một khi tôn giá vẫn chưa nhìn.
Lão rúng động :
- Đúng là ngươi có huyệt Thần Đường làm chủ đạo, có thể thay thế cho đại huyệt Đan Điền, một dấu hiệu tất yếu của ngươi thuộc Mộ Dung gia?
- Vậy thì sao?
Lão cười cười :
- Hài tử. Vậy hài tử hãy lại đây. Ta là thân phụ của hài tử đây.
Mã Nguyên Vũ xua tay :
- Đừng quá vội một khi tôn giá chưa hỏi về xuất thân lai lịch sư thừa của tại hạ.
- Nghĩa là...
Nguyên Vũ cười lạt :
- Mộ Dung gia đệ nhất đại vì gây thảm họa khiến cả đất trời cùng căm phẫn. Có chết đi cũng chưa thể nói là đền hết tội. Tôn giá vì muốn báo thù nên bốn mươi năm qua cũng gieo rắc kinh hoàng khắp võ lâm. Tại hạ tuy là người của Mộ Dung gia nhưng lại là đệ tử được kẻ thù của Mộ Dung gia đào luyện. Tại hạ chỉ nhìn nhận tôn giá là thân phụ nếu tôn giá hạ cố chỉ giáo cho tại hạ biết phải xử sự thế nào? Vì hậu nhân của Mộ Dung gia và đệ tử của kẻ thù Mộ Dung gia lúc này đều do một mình tại hạ cáng đáng. Tôn giá bảo tại hạ phải hành động như thế nào đây?
Lão chấn động :
- Nan đề này là do ngươi đưa ra, ta tin chắc ngươi đã có sẵn chủ ý.
Nguyên Vũ gật đầu :
- Dĩ nhiên có. Vì có nan đề nào mà không tìm được phưong cách hóa giải thích hợp?
- Nói xem.
- Có hai cách. Cách thứ nhất rất vẹn toàn là tôn giá tuyên cáo hủy bỏ mối thù, sau đó là hoàn toàn thoái ẩn.
- Không được!
- Vậy còn cách thứ hai, là tôn giá cứ báo thù vì tại hạ chính là thù nhân đích thực của tôn giá, chúng ta sẽ bất chấp thân tình phụ tử, sẽ công bằng quyết đấu, sẽ tự bảo vệ sinh mạng và bảo lưu lập trường tôn chỉ của mỗi người.
- Ngươi tin chắc ngươi sẽ thắng?
- Đương nhiên, và sau đó vì tại hạ đã đại nghịch bất đạo, đã tự tay sát hại thân phụ, tại hạ cũng sẽ tự xử, thà phạm vào tội bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại hơn là chịu tiếng đời thị phi, khép vào tội sát phụ.
- Vậy thì ta chỉ còn mỗi một cách là phải đả bại ngươi, sau đó là dạy cho ngươi biết thế nào là tội bất kính, dám xúc phạm đến đấng sinh thành.
Nguyên Vũ bĩu môi :
- Tôn giá sẽ không bao giờ thắng một khi yếu điểm duy nhất của tôn giá đã bị tại hạ am hiểu.
- Ngươi cũng vậy, ta sẽ thắng nếu chế ngự được yếu điểm của ngươi trước tiên.
Nguyên Vũ bật cười :
- Yếu điểm đó của tại hạ từng bị mụ Phù Dung độc ác ra lệnh cho người kích mạnh vào, nhưng tại hạ vẫn bình yên vô sự. Tôn giá thử đoán xem vì sao?
- Ngươi đã luyện đến Kim Cương Bất Hoại Thân?
- Chưa đến độ đó đâu vì tại hạ đây đã là bậc Đại La Kim Tiên. Chỉ có điều nhờ tại hạ kiêm luyện hai công phu hữu biệt với đại huyệt chủ đạo cũng có hai phần hữu biệt. Vì thế lúc so chiêu tôn giá biết lúc nào tại hạ dùng công phu theo đường lối nào để phát chiêu chế ngự? Và chỉ cần một sát na chậm trễ là yếu huyệt của tôn giá đã bị tại hạ kềm chế rồi.
Lão hoàn toàn chấn động :
- Chưa giao đấu, ngươi cho ta biết tất cả sự thật đó để làm gì?
Nguyên Vũ chợt quỳ xuống :
- Vì, phụ thân ôi, hài nhi bây giờ đã là Minh chủ võ lâm, hài nhi sẽ đắc tội nếu cứ để phụ thân nuôi mãi cừu thù. Và ngược lại, vì là Minh chủ, nếu hài nhi đối phó với phụ thân chính là đắc tội với Mộ Dung gia. Hài nhi thật khôn bề khó xử.
Lão nhân chợt vung tay, vỗ cách không vào nền đá trước mặt Nguyên Vũ một đạo nhu kình.
Soạt...
Nền đá lún xuống, sâu đến nửa thước một theo hình thù một bàn tay đầy đặn đủ năm ngón. Lão bảo :
- Nếu ngươi có thể minh chứng một thân thủ cao minh hơn, ta nguyện ý chấp thuận đề xuất của ngươi.
Nguyên Vũ cũng đứng lên và tìm một khoảng cách ngang bằng với khoảng cách lão nhân vừa phô diễn thân thủ thượng thừa. Và Nguyên Vũ vươn tay, chộp cách không vào nền đá có dấu tay đó một lượt :
- Lên!
Soạt...
Nền đá liền bằng phẳng như cũ, chỉ còn lờ mờ ở đó một dấu tay chưa thể xóa hết mà thôi.
Nhìn thấy thế, lão nhân phá lên cười :
- Hảo, hảo thân thủ. Ta cam bại, nhưng Mộ Dung Tiên này chỉ bại dưới tay một Mộ Dung hậu nhân khác thôi. Hay lắm, hài tử, phụ thân sẽ bỏ qua, bỏ qua tất cả. Vì dù gì hài tử cũng thay ta làm rạng danh Mộ Dung gia. Hãy cứ tiếp tục như thế, hãy xóa bỏ ác tính cho Mộ Dung gia, thay vào đó là cho người người thật sự ngưỡng mộ Mộ Dung gia. Ha... ha...
Rốp...
Rốp...
Tiếng kêu vang từ khắp gân cốt của lão nhân Mộ Dung Tiên làm Nguyên Vũ bàng hoàng :
- Phụ thân!!!
Mộ Dung Tiên chợt còng người xuống, hóa thành một lão nhân lụm khụm với thời gian những chín mươi năm dài đè trĩu lên. Lão cất lời thều thào nhưng rất vui mừng :
- Kỳ thực, từ khi đoán biết tâm địa đen tối của mẫu thân Mã Bình Nguyên, phụ thân cũng sớm biết sẽ có ngày nay. Thôi, hãy vì trọng trách Minh chủ của hài tử, phụ thân tự hóa tán võ công đã là chọn phần nhẹ nhất rồi. Hãy thay phụ thân, cố gắng chuộc lại lỗi lầm cho Mộ Dung gia.
Quá đỗi cảm kích, Như Độ đại sư liền niệm Phật :
- Thiện tai thiện tai. Lão thí chủ biết buông đao đồ tể, lão nạp xin thay mặt toàn thể võ lâm cám ơn đại ân của Mộ Dung gia. Vì nếu mãi xét theo lỗi, A di đà Phật, chính lệnh lang với thân phận Vô Diện thư sinh đâu dễ gì tha thứ cho biết bao nhiêu người đã ít nhất một lần phạm lỗi? Mộ Dung Nguyên Vũ lệnh lang còn độ lượng tha thứ cho nhiều người được lẽ nào những người đó lại không tha thứ cho Mộ Dung Tiên lão thí chủ? Thiện tai, A di đà Phật!
* * * * *
Mãi sau này, cứ mỗi lần Công Tôn Quỳnh cùng Bạch Cúc hỏi đến chuyện vì sao Hồng Phi Ngọc ngày càng sa sút võ công, nhất là bao công phu Vô Diện, thì Nguyên Vũ chỉ cười cười không nói, đôi khi còn giả vờ gắt gỏng với cả hai vị phu nhân :
- Đã bảo Vô Diện thư sinh không còn nữa, nhị vị phu nhân đề cập mãi đến chuyện đó để làm gì?
Cứ như thế, câu chuyện về nhân vật huyền thoại - Vô Diện thư sinh - từ từ chìm vào quên lãng.
- Ngươi cứu ta? Ngươi vẫn cứu ta sau bao biết tồi tệ ta đã làm cho ngươi?
Mã Nguyên Vũ vẫn từ từ thúc đẩy chân khí vào nội thể Hồng Phi Ngọc :
- Chớ phí lời nữa. Hãy bình tâm dẫn lưu nội kình, cần nhất là Thiếu chủ phải bảo lưu sinh mạng. Một khi đã sống lo gì không có cơ hội đặt cho tại hạ bao nhiêu nghi vấn cũng được.
Hồng Phi Ngọc với huyết tích đầy người, đang cố tìm cách không tiếp nhận ân cứu tử của Mã Nguyên Vũ :
- Ta không còn sinh thú gì nữa để tiếp tục sống. Càng chóng chết ta càng mau mãn nguyện.
Vì là người bị nội thương đến cạn kiệt chân lực nên Hồng Phi Ngọc đâu còn sức để ngăn cản hoặc khước từ việc tiếp trợ chân khí của Mã Nguyên Vũ. Đã thế Mã Nguyên Vũ còn trách :
- Sao Thiếu chủ bi quan, cho là không còn sinh thú để sống? Này nhé lệnh đường vì hận Vô Diện thư sinh và hận Tri Thù môn nên đã gây ra bao nhiêu tệ hại. Tại hạ còn đoán quyết Tri Thù môn hiện lâm cảnh diệt môn cũng là do lệnh đường gây ra. Nếu Thiếu chủ có đủ ngạo khí và nghị lực, hãy vì lệnh đường mà chuộc lại lầm lỗi này. Hãy giúp Tri Thù môn hưng môn phục phái.
Hồng Phi Ngọc cười lạt :
- Ta có tư cách đó sao, một khi đến cả ta cũng cảm thấy khó thể tha thứ cho mụ, liệu Tri Thù môn có tha thứ hay không?
Mã Nguyên Vũ vẫn tiếp tục chi trì việc thúc đẩy chân khí vào nội thể đang dần dần khôi phục của Hồng Phi Ngọc :
- Thiếu chủ có thừa tư cách. Đừng quên tại hạ khá là thông tuệ và qua sự việc đã xảy ra cho lệnh đường, qua lời nói úp mở của Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc về điều gọi là ẩn tình Tri Thù môn vẫn có một tân nhân khác, và sẽ có mãi cho đến khi người của Tri Thù môn tìm gặp và hiến tặng tân nhân đó cho Vô Diện thư sinh mới thôi. Phải chăng thời gian gần đây, Thiếu chủ với thân phận Vô Diện thư sinh đã tiếp nhận tân nhân đó?
Hồng Phi Ngọc đỏ mặt vì ngượng, nhưng lại là cho thấy sinh khí đang tái hiện dần dần, một người sẽ phải chết nếu không tình cờ có Mã Nguyên Vũ đi ngang qua và động lòng từ tâm gia ân cứu tử. Hồng Phi Ngọc bảo :
- Không phải Công Tôn Quỳnh hoặc Bạch Cúc tiết lộ cho ngươi biết sao?
Mã Nguyên Vũ giấu biệt chuyện thân cận nữ sắc làm cho chân lực Hồng Phi Ngọc sa sút mới là dấu hiệu chắc chắn khiến Mã Nguyên Vũ đoán biết chuyện này. Mã Nguyên Vũ cũng chẳng phí thời gian để cho Hồng Phi Ngọc biết rằng sinh mệnh Như Độ phương trượng đang lâm nguy nên Mã Nguyên Vũ vẫn chưa có cơ hội hỏi han hoặc chuyện vãn với Công Tôn Quỳnh và Bạch Cúc về mọi điều xảy ra liên quan đến ẩn tình Tri Thù môn. Mã Nguyên Vũ chỉ cười cười :
- Họ là nữ nhân, đâu phải bất kỳ chuyện gì họ cũng có thể thản nhiên tiết lộ. Vậy là Thiếu chủ đã mặc nhiên trở thành Môn chủ Tri Thù môn?
Hồng Phi Ngọc thở dài :
- Tân nhân là một giai nhân xinh đẹp, và sẽ mãi mãi là tân nhân nếu không tìm thấy Vô Diện thư sinh. Ta không tham sắc, nhưng vì bất nhẫn cho nàng đành thuận tình đáp ứng.
Vậy là trọng trách Môn chủ Tri Thù môn liền được Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc gán cho ta.
Mã Nguyên Vũ chỉnh sắc và nghiêm giọng :
- Nếu vì bất nhẫn Thiếu chủ tiếp nhận Tân nhân thì tại sao Thiếu chủ không vì động lòng trắc ẩn để phải quyết sống, đừng để Tân nhân chưa gì đã hóa thành góa nhân? Thiếu chủ phải vì nàng, vì tồn vong của Tri Thù môn mà tiếp tục sống. Đó chính là sẽ sống, và sinh thú đủ để giúp Thiếu chủ tự bản thân mình tồn tại.
Hồng Phi Ngọc giật mình, nhìn thẳng vào mắt Mã Nguyên Vũ :
- Ngươi nói không sai. Quả là nông cạn nếu ta cứ quyết tìm cái chết, lẫn tránh một trách nhiệm ta đã tự nguyện khoác vào thân.
Mã Nguyên Vũ nháy mắt :
- Thiếu chủ sẽ có cốt nhục lưu lại? Nếu là vậy, liệu Thiếu chủ có thuận tình cho tại hạ được một vinh hạnh trở thành nghĩa phụ của cốt nhục đó chăng?
Hồng Phi Ngọc sững sờ :
- Ngươi... ngươi không khi dễ, oán hận ta? Là thật tâm của ngươi muốn nhi tử của ta gọi ngươi là nghĩa phụ? Ôi, Nguyên Vũ đệ! Liệu ta có xứng đáng đón nhận diễm phúc này không?
Mã Nguyên Vũ chưa đáp, chợt nghe Hồng Phi Ngọc kêu hốt hoảng :
- Dừng lại! Thì ra đệ vẫn truyền lực cho ta từ nãy giờ ư? Nguy rồi, không được rồi.
Đệ hãy dừng lại ngay, dừng ngay.
Mã Nguyên Vũ kinh tâm và thu tay về :
- Đệ đâu thấy trong mình huynh có gì bất ổn? Sao huynh tỏ ra hoảng hốt?
Hồng Phi Ngọc ngồi bật dậy, thở dài vì thấy nội thể mười phần đã hồi phục sáu bảy :
- Là một gã đả thương ta. Gã tự xưng là Mã Bình Nguyên.
Mã Nguyên Vũ ngơ ngác :
- Thế thì sao? Trừ phi Mã Bình Nguyên ngoài chuyện định sát hại huynh còn có âm mưu bất lợi gì nữa, nhất là đối với huynh. Nhưng đệ không phát hiện điều đó.
Hồng Phi Ngọc cau có, sau nghĩ lại không nỡ, đành tiếp tục thở dài :
- Là gã đoán biết trước từng đường đi nước bước của đệ. Gã bảo sẽ không sát hại ta, mà chỉ tạo thương tích trầm trọng thế thôi. Gã còn bảo đệ sẽ đi ngang qua đây, sẽ nhìn thấy ta thế này, sẽ vì lòng hào hiệp mà cứu ta. Vậy là gã đã có cách làm đệ hao tổn chân nguyên thật nhiều nếu ra tay cứu ta. Gã đoán được như thế, lẽ nào tự đệ không đoán ra?
Mã Nguyên Vũ phát lên cười :
- Tưởng như thế nào. Chứ nếu chỉ thế này thì đệ ngay từ đầu đã đoán ra. Gã không phải chỉ muốn đệ hao phí chân lực thôi đâu. Kỳ thực qua hành vi đệ cứu huynh, gã muốn dò xét để am hiểu thêm, là có phải đệ đã được khai thông nhị mạch Nhâm Đốc hay chưa? Và vì Sinh Tử Huyền Quan của đệ đã được đả thông, chân khí dẫn lưu liên miên bất tận, nghĩa là đã đạt mức Sinh Cơ Bất Diệt, đệ có trút chân khí cho huynh cũng đâu có tổn hại gì. Hãy nhìn đây, đệ sẽ minh chứng cho huynh thấy sự thật!
Và Mã Nguyên Vũ đưa tay chỉ vào một cội cây ven đường nhưng vẫn cách chàng đến mươi mười lăm trượng :
- Đệ sẽ phát một kình Hắc Cốt chưởng vào đó. Phàm vật gì xung quanh cội cây trong vòng ba bốn trượng tất sẽ cháy thành than. Huynh hãy nhìn cho kỹ nha!
Mã Nguyên Vũ vẫy tay nhưng không hề nhả kình. Vậy mà từ phía sau cội cây đã có tiếng kêu hoảng :
- Cha mẹ ôi! Tiểu tử đã khai thông Sinh Tử Huyền Quan! Tiểu tử hiện là thần nhân với chân khí Sinh Cơ Bất Diệt...
Vút...
Nhìn theo bóng dáng của nhân vật cứ vừa chạy vừa kêu ầm ĩ, Mã Nguyên Vũ gật gù :
- Lại là gã Quản sự gia của Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh. Ta tạm tha mạng ngươi một lần nữa vậy!
Hồng Phi Ngọc cau mặt hỏi Mã Nguyên Vũ :
- Đệ dọa gã đó, nghĩa là đệ vẫn chưa khai thông nhị mạch Nhâm Đốc? Cả đệ lần này cũng muốn lừa gạt ta?
Mã Nguyên Vũ hạ thật thấp giọng :
- Hư hư thực thực, huynh đừng hỏi đệ, kẻo lộ thiên cơ. Huynh hãy đi đi. Và nhớ độ vài ngày nữa thôi đệ sẽ cùng Công Tôn Quỳnh, Bạch Cúc đến bái phỏng và vấn an Môn chủ Tri Thù môn phu phụ. Hãy sơm sớm cho đệ một tiểu hài, hễ mở miệng thì gọi đệ là nghĩa phụ. Bảo trọng!
Vút!
Như bóng u linh, Mã Nguyên Vũ đi mất, để lại một Hồng Phi Ngọc vừa ngơ ngác vừa thán phục một nghĩa đệ có tâm cơ thật khó lường.
* * * * *
- Cứu ta, Nguyên Vũ...!
Mã Nguyên Vũ dừng lại, nhìn mụ Trang Phù Dung cũng là Công Tôn Phù Dung đang nằm lê lết bên vệ đường và vẫn cố sức gọi Mã Nguyên Vũ ứng cứu.
Mã Nguyên Vũ tiến lại gần mụ :
- Chính là Mã Bình Nguyên hạ thủ mụ ư?
Mụ có sắc diện thật tiều tụy, bơ phờ và xơ xác :
- Súc sinh! Đến cả ta y cũng không tha. Y muốn ta giúp y khai thông Sinh Tử Huyền Quan. Và vì nghe ta bảo ta lực bất tòng tâm y liền hạ thủ.
Mã Nguyên Vũ lắc đầu thương hại :
- Chính mụ đã đào luyện y thành kẻ bất cận nhân tình, không còn nhân tính. Mụ tự gieo gió thì phải gặp bão, đâu thể oán trách y?
Mụ nằm ngửa ra thở dốc, cho thấy y phục mụ xốc xếch vì đã quần thảo giao đấu cũng gọi là một lúc lâu với chính cốt nhục của mụ là Mã Bình Nguyên :
- Ta cũng đâu dám oán thán ai. Chỉ xin ngươi, hãy giúp ta níu kéo lại sinh mạng đang từ từ lìa bỏ ta.
Mã Nguyên Vũ sau một lúc phân vân chợt gật đầu đáp ứng :
- Đúng là nhờ có mụ mà ta nên vóc nên hình như bây giờ. Được, ta sẽ giúp mụ một lần.
Và Mã Nguyên Vũ tiến lại gần mụ hơn nữa, chợt mụ ngồi bật dậy và quật thẳng vào Mã Nguyên Vũ một kình cực mạnh :
- Vì tiền đồ mai hậu của Bình Nguyên, ta liều mạng với ngươi, chết này!
Ào...
Nhưng khi kình lực sắp ập đến Mã Nguyên Vũ, nếu trước đó một sát na chàng có ý định sẽ dùng chưởng đối kháng lại ngọn chưởng liều mạng này của mụ thì vì câu mụ nói, cũng là vì ngọn kình của mụ lại đột ngột chuyển hướng, sắp quật vào chỗ nào đó dưới đất, giữa mụ và Mã Nguyên Vũ nên chàng sinh nghi.
Đang sinh nghi là vậy, Mã Nguyên Vũ còn bất ngờ nghe được một tiếng thều thào, với loáng thoáng hai chữ hỏa dược, chàng lập tức thâu liễm nội khí, đưa toàn bộ chân nguyên nội thể lên thượng bàn và tự làm cho thân hình cất bổng lên cao.
Viu...
Đúng lúc đó ngọn kình nọ của mụ cũng đủ đà chạm đất.
Ầm!
Mụ phát hiện Mã Nguyên Vũ biến mất và còn thấy thân hình chàng cứ là là bốc thẳng lên cao. Mụ thất kinh vừa lao theo vừa gào :
- Ẩn Long Quá Hải! Tuyệt học của Bắc Hải Lãnh Vương cũng không thể cứu được ngươi!
Vút...
Nhưng thân hình mụ chỉ vừa cất lên đường nửa trượng, sợ không đến nửa trượng là khác, thì nền đất dưới chân mụ vụt xé toang, hé lộ một miệng huyệt vừa mới bị nứt toác ra và từ đó thổi thốc lên nguyên một quầng lửa đỏ ối. Theo sau quầng lửa là một tiếng chấn nổ kinh hoàng.
Ầm...
Ngọn lửa bao trùm mụ. Mụ thét :
- Ối...
Sức nhiệt và sức chấn nổ cũng tác động đến Mã Nguyên Vũ. Nhưng do lao lên cao đã khá nhiều và chân lực thì lại được chàng đưa toàn bộ lên thượng bàn nên sức chấn nổ chỉ có thể đẩy đưa Mã Nguyên Vũ như một chiếc lá bị cơn lốc cực mạnh vô tình cuốn xoáy đi.
Mã Nguyên Vũ không dám kháng lại lực đưa đẩy, chỉ nương theo và hướng thân mình về phía mới lúc nãy đây đã vang lên tiếng thều thào cảnh tỉnh về hỏa dược.
Mã Nguyên Vũ thắng dần lực chấn nổ và sau đó thần tốc xà người xuống, dùng công phu Kim Sa Ưng Trảo công chộp vào một thân hình rất thảm hại, đoạn thần tốc cất người lao chếch qua một bên thật nhanh.
Thân hình nọ vừa được Mã Nguyên Vũ nhấc lên và đưa đi thì ở nền đất ngay chỗ thân hình nọ vừa nằm liền có một tiếng chấn nổ vang lên một lượt nữa.
Ầ... m...
Vẫn nương theo chấn kình, Mã Nguyên Vũ lao mãi, lao xa mãi.
Vút...
Mã Nguyên Vũ vẫn giữ cước lực nhanh như thế, cho dù thân hình thảm hại được chàng mang theo bỗng dưng lên tiếng với thanh âm càng lúc càng rõ dần :
- A di đà Phật! Là thí chủ dùng công phu lãnh hàn vừa chống chọi sức nóng của hỏa dược vừa giải tỏa bớt nỗi thống khổ cho lão nạp đang bị nhiệt khí Hắc Cốt chưởng của Mã Bình Nguyên hoành hành khắp kinh mạch?
Mã Nguyên Vũ vẫn cứ di chuyển bằng khinh thân pháp cực nhanh :
- Mã Bình Nguyên đã động sát cơ. Mong đại sư lượng thứ nếu tại hạ chưa thể dốc toàn lực giúp đại sư khu trục toàn bộ nhiệt hỏa công tâm.
Thân hình thảm hại đó chính là Như Độ đại sư. Và Như Độ đại sư thở dài :
- Tiểu ác Mã Bình Nguyên đã không còn nhân tính. Là y chôn sẵn hỏa dược dưới lưng lão nạp, còn bất nhân bất hiếu buộc mẫu thân y phải dùng kế khổ nhục để lừa thí chủ lọt vào bẫy sập. Dường như tiểu ác ma đang còn một đòn thâm hiểm nữa, chưa phải hết đâu.
Mã Nguyên Vũ cười lạt :
- Thú đã cùng đường nên thủ đoạn tuy còn nhưng tâm cơ quá kém. Mã Bình Nguyên quá xuẩn động khi bảo mẫu thân y dùng kế khổ nhục chỉ để phát động hỏa dược chôn sẵn mà quên rằng y đã làm như thế với đại sư. Kỳ thực, nếu không có lần phát nổ thứ nhất của hỏa dược, chỉ với số lượng được chôn sẵn dưới người đại sư là đủ đoạt mạng tại hạ rồi. Y đang lúc cuống cuồng nên vô tình giúp tại hạ thoát chết.
Như Độ đại sư kinh ngạc :
- Thí chủ đoán như thế nào?
Mã Nguyên Vũ thở dài :
- Tuy đại sư hôn mê nhưng vì tiềm thức vẫn ghi nhận là có bị ác ma chôn hỏa dược ngay dưới chỗ nằm, nên may mắn thay chính đại sư lúc mê loạn có thều thào đề cập đến hỏa dược. Thoạt nghe tại hạ lại ngỡ đó là lời cảnh tỉnh của đại sư nên thoát lượt nổ thứ nhất của hỏa dược. Đến khi phát hiện và thấy đại sư vẫn cứ mê man, không hề hồi tỉnh cho dù tiếng chấn nổ ngay bên tai gây kinh động, tại hạ đoán ra ngay tiếng kêu của đại sư là ám chỉ lượng hỏa dược nào khác. Vậy hỏa dược chôn ở đâu nếu không ngay bên dưới chỗ đại sư nằm?
Đoán được như thế tại hạ đành mạo hiểm dùng công phu Bắc Hải Lãnh Tuyệt Công của Bắc Hải Lãnh Tuyệt Vương. May mà cứu được đại sư.
Như Độ đại sư chợt cựa mình :
- Lão nạp khỏe nhiều rồi, thí chủ đừng tiếp tục hao tổn chân nguyên nữa.
Mã Nguyên Vũ chợt vận lực cười vang :
- Một người đã đạt mức Sinh Cơ Bất Diệt qua việc khai thông Sinh Tử Huyền Quan như tại hạ, có truyền chút chân lực cho đại sư nào có gì đáng gọi là tổn hại. Đại sư xin cứ yên tâm! Ha... ha...
Như Độ đại sư vừa ngưỡng mộ vừa cảm khái, cũng cất tiếng niệm Phật vang dội :
- Suy cử thí chủ là Minh chủ võ lâm quả là điều nên làm - A di đà Phật!
Mã Nguyên Vũ thi triển khinh công bắt đầu lao vùn vụt xuyên qua một vùng loạn thạch có địa hình kỳ lạ, miệng ngạo nghễ nói :
- Cửu Cung Mê Loạn trận ư? Chỉ là trò trẻ con đối với Nguyên Vũ ta. Ha... Ha...
Vượt qua vùng loạn thạch là đến một vùng sương vụ mù mờ. Mã Nguyên Vũ quát :
- Phi Sương Ảo Thủy trận ư? Có sá gì một chưởng Độc Thủ Hắc Cốt đã đạt mức thượng thừa của ta. Tan biến này!
Mã Nguyên Vũ hất kình và nhiệt khí phát ra lập tức nung nóng và hóa giải toàn bộ vùng sương vụ mù mờ.
Ào...
Đến một con suối rộng chảy vào một hồ nước có chiều rộng ước ngoài mười trượng, Mã Nguyên Vũ gầm vang :
- Ẩn Long Quá Hải! Lên!
Vút!
Dù có mang theo Như Độ đại sư bên người nhưng khinh thân pháp Ẩn Long Quá Hải vẫn có thể giúp Mã Nguyên Vũ cùng Như Độ đại sư lao vọt qua bờ hồ bên kia.
Đến một thảm cỏ mọc đầy dị hoa kỳ thảo đủ sắc màu, Mã Nguyên Vũ lại cười vang :
- Thiên Hương Bách Hoa Độc ư? Còn loại độc nào xâm nhập nổi nếu Nguyên Vũ này vận dụng cương khí Thiên Cang hộ thân? Ha... Ha...
Mã Nguyên Vũ đưa Như Độ đại sư vượt qua thảm hoa độc vẹn toàn, đến tận cánh cổng có đề hàng chữ Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh mới dừng lại.
Mã Nguyên Vũ quát vọng vào trong :
- Mã Bình Nguyên! Hoặc ngươi ra ngoài này hoặc muốn Mộ Dung Nguyên Vũ ta phá hủy toàn bộ Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh để tìm hạng chạy chết như chuội ngươi. Mau hiện thân đi!
Sau một sát na chờ hồi âm nhưng không có, Mã Nguyên Vũ hất một kình cực mạnh vào cánh cổng nguy nga của Lạc Thế Tiên Nhân Cảnh.
Ầm...
Cánh cổng tuy chỉ sụp đổ có một góc nhưng cũng đủ cho Mã Nguyên Vũ đưa Như Độ đại sư lao nhanh như tên bắn vào trong.
Vút...
Dừng chân trước một ngôi trang viện bề thế, Mã Nguyên Vũ lại quát :
- Ta đã đến đây, Mộ Dung Nguyên Vũ đã đến đây. Ngươi đâu rồi Mã Bình Nguyên?
Vì vẫn không có hồi âm nên Mã Nguyên Vũ vận lực toan quật vào ngôi trang viên.
Chợt cánh cửa to nặng của ngôi trang viện vụt mở toang và từ trong bay bắn ra một thân hình.
Ào...
Mã Nguyên Vũ tái mặt, toan chộp vào thân hình đó. Nhưng chỉ một chớp mắt thôi là Mã Nguyên Vũ bỏ ngay ý niệm này. Thay vào đó Mã Nguyên Vũ kéo Như Độ đại sư tránh qua một bên và thật nhanh chàng hất ra một đạo nhu kình kềm hãm dần đà bay ra cực nhanh của thân hình nọ.
Vù...
Nhờ đạo nhu kình tác động nên đà bay của thân hình nọ giảm dần, để sau cùng rơi nhè nhẹ ngay trên nền đá lát, phía tiền sảnh của ngôi trang viện lộng lẫy xa hoa.
Huỵch...
Không chờ Mã Nguyên Vũ hỏi, có một thanh âm sang sảng từ bên trong vang ra :
- Nghịch ngã giả vong. Gã Quản sự gia đó là tấm gương cho kẻ nào dám chống lại ta.
Do đã nhận ra từ trước chủ nhân của thân hình đang bay ra chính là gã Quản sự gia phốp pháp nên Mã Nguyên Vũ không hề kinh ngạc. Chàng chỉ điềm nhiên phát thoại vào trong :
- Cứ theo khẩu ngữ này tại hạ đoán Mã Bình Nguyên đã nhận được kết cục theo ý gã?
Thanh âm bên trong thoáng có giọng lạnh lùng :
- Ngươi vừa tự xưng là Mộ Dung Nguyên Vũ? Nếu là thế và nếu đã đoán ngươi đang cùng ai phát thoại sao ngươi vẫn vô lễ xưng là tại hạ với ta?
Nguyên Vũ bình thản đáp lời :
- Tiên chủ hậu khách. Chủ chưa nhìn khách, chưa cung thỉnh khách vào nhà, tại hạ xưng hô như vậy có gì thất lễ?
- Khá. Miệng lưỡi khá đấy. Chỉ mong đởm lược của ngươi cũng khá như thế này.
Vào đi.
Mã Nguyên Vũ lấy mắt ra hiệu cho Như Độ đại sư cùng đi, đoạn ung dung tiến thẳng vào trong.
Vượt qua cửa là thấy một sảnh phòng, Nguyên Vũ dựa theo hướng phát thoại của thanh âm khi nãy, bỏ qua sảnh phòng và tiến đến một chỗ có cánh cửa dát vàng đang khép hờ.
Xô cửa ra, Nguyên Vũ nhìn thấy ngay một lão nhân tiên phong đạo cốt, mắt sáng như sao, phục quỳ bên cạnh là một Mã Bình Nguyên thảm hại như chó vừa bị chủ quở mắng.
Biết có Nguyên Vũ bước vào, Mã Bình Nguyên ngước mắt nhìn lên, cho chàng thấy đôi mắt y cứ vằn lên những tia đỏ kỳ quái.
Thoạt nhìn qua Nguyên Vũ phá lên cười :
- So về tâm cơ ngươi đâu phải đối thủ của ta. Ngươi càng thêm phát rồ khi bị ta cố ý đưa hết lượt thanh âm này đến lượt khác vào. Vì phát rồ nên ngươi quên câu “dục tốc bất đạt”. Càng miễn cưỡng thúc đẩy nội kình hầu mau chóng khai thông Sinh Tử Huyền Quan là ngươi càng tự chuốc lấy họa vào thân. Huống chi, ha ha... Nghịch Hành Chuyển Dịch công chỉ phù hợp với ai có đại huyệt Thần Đường được thiên phú cho nhiệm vụ chủ đạo. Ngươi không có điều đó, ngươi miễn cưỡng là chết, ác lai ác báo. Ha... ha...
Mã Bình Nguyên quá uất hận chợt thổ ra một dòng huyết lai láng và gục người xuống hôn mê.
Lão nhân nọ vẫn điềm nhiên nhìn sự việc xảy ra, sau đó ôn tồn bảo :
- Ta cũng khuyên gã như thế nhưng vì không tin nên gã tự chuốc họa. Đỡ cho ta khỏi bẩn tay hạ thủ gã như vừa hạ thủ tên Quản sự gia không biết ai là chủ nhân thật ai là chủ nhân giả.
Nguyên Vũ nhìn lão nhân :
- Nghe bảo Tôn giá đã bị Mã Bình Nguyên mưu hại?
Lão nhân cười lạnh :
- Như ngươi vừa nói, tâm cơ như gã liệu có đáng là đối thủ của Mộ Dung gia? Có chăng chỉ có ngươi mới xứng là đối thủ của ta.
Giọng của Nguyên Vũ cũng lạnh lùng không kém :
- Nghe bảo trước đây tôn giá có tìm một giọt máu rơi?
Lão cười hơi ngượng :
- Ta khinh suất, quá tin vào Phù Dung. Ngươi vì trách ta nên đến giờ vẫn chưa nhìn ta là thân phụ?
- Chỉ có nước chảy xuôi, chưa hề có chuyện nước chảy ngược bao giờ. Tại hạ dám nhìn sao một khi tôn giá vẫn chưa nhìn.
Lão rúng động :
- Đúng là ngươi có huyệt Thần Đường làm chủ đạo, có thể thay thế cho đại huyệt Đan Điền, một dấu hiệu tất yếu của ngươi thuộc Mộ Dung gia?
- Vậy thì sao?
Lão cười cười :
- Hài tử. Vậy hài tử hãy lại đây. Ta là thân phụ của hài tử đây.
Mã Nguyên Vũ xua tay :
- Đừng quá vội một khi tôn giá chưa hỏi về xuất thân lai lịch sư thừa của tại hạ.
- Nghĩa là...
Nguyên Vũ cười lạt :
- Mộ Dung gia đệ nhất đại vì gây thảm họa khiến cả đất trời cùng căm phẫn. Có chết đi cũng chưa thể nói là đền hết tội. Tôn giá vì muốn báo thù nên bốn mươi năm qua cũng gieo rắc kinh hoàng khắp võ lâm. Tại hạ tuy là người của Mộ Dung gia nhưng lại là đệ tử được kẻ thù của Mộ Dung gia đào luyện. Tại hạ chỉ nhìn nhận tôn giá là thân phụ nếu tôn giá hạ cố chỉ giáo cho tại hạ biết phải xử sự thế nào? Vì hậu nhân của Mộ Dung gia và đệ tử của kẻ thù Mộ Dung gia lúc này đều do một mình tại hạ cáng đáng. Tôn giá bảo tại hạ phải hành động như thế nào đây?
Lão chấn động :
- Nan đề này là do ngươi đưa ra, ta tin chắc ngươi đã có sẵn chủ ý.
Nguyên Vũ gật đầu :
- Dĩ nhiên có. Vì có nan đề nào mà không tìm được phưong cách hóa giải thích hợp?
- Nói xem.
- Có hai cách. Cách thứ nhất rất vẹn toàn là tôn giá tuyên cáo hủy bỏ mối thù, sau đó là hoàn toàn thoái ẩn.
- Không được!
- Vậy còn cách thứ hai, là tôn giá cứ báo thù vì tại hạ chính là thù nhân đích thực của tôn giá, chúng ta sẽ bất chấp thân tình phụ tử, sẽ công bằng quyết đấu, sẽ tự bảo vệ sinh mạng và bảo lưu lập trường tôn chỉ của mỗi người.
- Ngươi tin chắc ngươi sẽ thắng?
- Đương nhiên, và sau đó vì tại hạ đã đại nghịch bất đạo, đã tự tay sát hại thân phụ, tại hạ cũng sẽ tự xử, thà phạm vào tội bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại hơn là chịu tiếng đời thị phi, khép vào tội sát phụ.
- Vậy thì ta chỉ còn mỗi một cách là phải đả bại ngươi, sau đó là dạy cho ngươi biết thế nào là tội bất kính, dám xúc phạm đến đấng sinh thành.
Nguyên Vũ bĩu môi :
- Tôn giá sẽ không bao giờ thắng một khi yếu điểm duy nhất của tôn giá đã bị tại hạ am hiểu.
- Ngươi cũng vậy, ta sẽ thắng nếu chế ngự được yếu điểm của ngươi trước tiên.
Nguyên Vũ bật cười :
- Yếu điểm đó của tại hạ từng bị mụ Phù Dung độc ác ra lệnh cho người kích mạnh vào, nhưng tại hạ vẫn bình yên vô sự. Tôn giá thử đoán xem vì sao?
- Ngươi đã luyện đến Kim Cương Bất Hoại Thân?
- Chưa đến độ đó đâu vì tại hạ đây đã là bậc Đại La Kim Tiên. Chỉ có điều nhờ tại hạ kiêm luyện hai công phu hữu biệt với đại huyệt chủ đạo cũng có hai phần hữu biệt. Vì thế lúc so chiêu tôn giá biết lúc nào tại hạ dùng công phu theo đường lối nào để phát chiêu chế ngự? Và chỉ cần một sát na chậm trễ là yếu huyệt của tôn giá đã bị tại hạ kềm chế rồi.
Lão hoàn toàn chấn động :
- Chưa giao đấu, ngươi cho ta biết tất cả sự thật đó để làm gì?
Nguyên Vũ chợt quỳ xuống :
- Vì, phụ thân ôi, hài nhi bây giờ đã là Minh chủ võ lâm, hài nhi sẽ đắc tội nếu cứ để phụ thân nuôi mãi cừu thù. Và ngược lại, vì là Minh chủ, nếu hài nhi đối phó với phụ thân chính là đắc tội với Mộ Dung gia. Hài nhi thật khôn bề khó xử.
Lão nhân chợt vung tay, vỗ cách không vào nền đá trước mặt Nguyên Vũ một đạo nhu kình.
Soạt...
Nền đá lún xuống, sâu đến nửa thước một theo hình thù một bàn tay đầy đặn đủ năm ngón. Lão bảo :
- Nếu ngươi có thể minh chứng một thân thủ cao minh hơn, ta nguyện ý chấp thuận đề xuất của ngươi.
Nguyên Vũ cũng đứng lên và tìm một khoảng cách ngang bằng với khoảng cách lão nhân vừa phô diễn thân thủ thượng thừa. Và Nguyên Vũ vươn tay, chộp cách không vào nền đá có dấu tay đó một lượt :
- Lên!
Soạt...
Nền đá liền bằng phẳng như cũ, chỉ còn lờ mờ ở đó một dấu tay chưa thể xóa hết mà thôi.
Nhìn thấy thế, lão nhân phá lên cười :
- Hảo, hảo thân thủ. Ta cam bại, nhưng Mộ Dung Tiên này chỉ bại dưới tay một Mộ Dung hậu nhân khác thôi. Hay lắm, hài tử, phụ thân sẽ bỏ qua, bỏ qua tất cả. Vì dù gì hài tử cũng thay ta làm rạng danh Mộ Dung gia. Hãy cứ tiếp tục như thế, hãy xóa bỏ ác tính cho Mộ Dung gia, thay vào đó là cho người người thật sự ngưỡng mộ Mộ Dung gia. Ha... ha...
Rốp...
Rốp...
Tiếng kêu vang từ khắp gân cốt của lão nhân Mộ Dung Tiên làm Nguyên Vũ bàng hoàng :
- Phụ thân!!!
Mộ Dung Tiên chợt còng người xuống, hóa thành một lão nhân lụm khụm với thời gian những chín mươi năm dài đè trĩu lên. Lão cất lời thều thào nhưng rất vui mừng :
- Kỳ thực, từ khi đoán biết tâm địa đen tối của mẫu thân Mã Bình Nguyên, phụ thân cũng sớm biết sẽ có ngày nay. Thôi, hãy vì trọng trách Minh chủ của hài tử, phụ thân tự hóa tán võ công đã là chọn phần nhẹ nhất rồi. Hãy thay phụ thân, cố gắng chuộc lại lỗi lầm cho Mộ Dung gia.
Quá đỗi cảm kích, Như Độ đại sư liền niệm Phật :
- Thiện tai thiện tai. Lão thí chủ biết buông đao đồ tể, lão nạp xin thay mặt toàn thể võ lâm cám ơn đại ân của Mộ Dung gia. Vì nếu mãi xét theo lỗi, A di đà Phật, chính lệnh lang với thân phận Vô Diện thư sinh đâu dễ gì tha thứ cho biết bao nhiêu người đã ít nhất một lần phạm lỗi? Mộ Dung Nguyên Vũ lệnh lang còn độ lượng tha thứ cho nhiều người được lẽ nào những người đó lại không tha thứ cho Mộ Dung Tiên lão thí chủ? Thiện tai, A di đà Phật!
* * * * *
Mãi sau này, cứ mỗi lần Công Tôn Quỳnh cùng Bạch Cúc hỏi đến chuyện vì sao Hồng Phi Ngọc ngày càng sa sút võ công, nhất là bao công phu Vô Diện, thì Nguyên Vũ chỉ cười cười không nói, đôi khi còn giả vờ gắt gỏng với cả hai vị phu nhân :
- Đã bảo Vô Diện thư sinh không còn nữa, nhị vị phu nhân đề cập mãi đến chuyện đó để làm gì?
Cứ như thế, câu chuyện về nhân vật huyền thoại - Vô Diện thư sinh - từ từ chìm vào quên lãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.