Chương 25
Lạc Phong
12/09/2022
Tiêu Vô Định sắp xếp người đi tra xét xong liền trở về phòng,một lúc sau Phi Nhi liền đến đưa thuốc.
"Tướng quân, điện hạ nhắc ngài uống lúc còn nóng."
Tiêu Vô Định nhìn chén thuốc đen thùi lùi trước mắt khóe miệng khẽ nhếch, một tay cầm lên, uống một hơi cạn sạch. Vị đắng ở trong miệng lan tràn ra, nàng lại làm như không việc gì, cười nói: "Làm phiền Phi Nhi cô nương gửi lời cho ta đa tạ điện hạ."
Phi Nhi tiếp nhận chén thuốc liền lui ra, không có nửa điểm khác thường.
Không hổ là người bên người nàng, coi như là Mặc nhi cũng có chút khϊếp sợ nhưng lúc sau cũng không có hành động gì khác thường . Tiêu Vô Định đưa tay rót cho mình một chén trà hòa tan mùi vị trong miệng , thuốc này tuy đắng so với nàng uống tại Côn Luân thì kém xa những thuốc kia .
Thời điểm nàng được cứu về Côn Luân thì thương tích khắp người, trên mặt cũng không ngoại lệ. Quả nhiên là đi vòng một lượt Quỷ Môn Quan , trên mặt bị thương nặng, nàng phải quấn băng kín mấy tháng khi mở ra thì trong gương đồng đã là một người khác. Trên người nàng vết tích không thể xóa, đây chính là nhắc nhở chính mình không nên quên cơn ác mộng kia.
Đối với Chu Cẩm Hà nàng lúc nào cũng lòng mang hổ thẹn,áy náy. lời nói ra mang theo bao nhiêu sự thật?nàng an ủi mình tốt xấu có thể lừa gạt ít một chút thì liền lừa gạt ít đi, không ngờ rằng lời nói thật thật giả giả cứ như vậy trộn lẫn vào nhau, bịa đặt nói dối mới là lừa người nhất.
Ngồi ở trước bàn án đề bút đem sự tình mấy ngày nay viết thư cho sư tỷ, nhìn qua cửa sổ liền có thể thấy gian phòng của Chu Cẩm Hà , Tiêu Vô Định rũ đôi mắt vẻ mặt âm trầm, đề bút viết xuống: "Khi còn bé lớn tiếng thà phụ thiên hạ không phụ nàng, bây giờ lại thân bất do kỷ đi lừa gạt nàng, muôn lần chết cũng vô bổ."
Chu Cẩm Hà thân thể còn chưa khỏe vẫn không khí lực nằm ở trên giường. Mới dùng thiện, Phi Nhi liền bẩm báo nói Tiêu Tướng quân đến. Nàng khoát tay áo một cái, vẫn như cũ dựa vào bên giường, nhẹ giọng nói: "Để cho nàng đi vào." Nếu là nữ tử, nàng cũng không cần chú ý quá nhiều. . . Còn nữa, nàng chật vật như vậy thì nàng cũng đều đã thấy rồi hà tất câu nệ một hồi này để cho mình không thoải mái làm gì.
"Tham kiến điện hạ." Tiêu Vô Định một thân bạch y, vẫn là một bộ dạng công tử văn nhã.
"Tướng quân không cần đa lễ, đã có tin tức?"
"Vâng." Nói xong nàng tự giác tiến lên vài bước đến bên giường Chu Cẩm Hà , đưa thư trên tay cho Chu Cẩm Hà, "Điện hạ thân thể vẫn chưa khỏe?" Làm sao hôm qua nhìn tinh thần mười phần chất vấn hỏi mình mà vào lúc này lại nhìn mệt mỏi như vậy, Tiêu Vô Định khẽ cau mày lo lắng.
"Cũng không đáng ngại, chỉ là nhất thời không có khí lực, cũng may có ngươi ở đây ta liền an tâm nằm nghỉ a." Chu Cẩm Hà đưa tay tiếp nhận phong thư, cười đáp nàng, lại hỏi: "thư Ôn Nguyên cô nương?"
Tiêu Vô Định khóe miệng khẽ nhếch, cười giỡn nói: "Sư tỷ đã phân phó phân bộ Lâm Nghi có tin tức liền đưa tới. Điện hạ tuyệt đại phong hoa liền cả sư tỷ của ta cũng không nhịn được vì đó mà khuynh đảo một phen."
"Ta ngược lại thật không nghĩ Trấn Bắc Tướng quân còn có thời điểm nói những lời này a?" Chu Cẩm Hà dở khóc dở cười, cũng cười giỡn nói: "Không bằng ta hồi kinh liền đi gặp Ôn Nguyên cô nương biểu đạt ái mộ, xem nàng có nguyện ý làm nửa chủ nhân còn lại của phủ Công chúa hay không ?"
Đến, người trong lòng nhìn vừa mắt cùng sư tỷ? Tiêu Vô Định bất đắc dĩ lắc đầu một cái cười nói: "Hai vị , trên đời này đúng là không có nam tử nào xứng với a."
"Tướng quân quá khen, Tướng quân càng là như vậy, thiên hạ này chỗ nào đi tìm được nam tử so với Tướng quân ?"
Tiêu Vô Định giả vờ nghiêm túc suy nghĩ nói: "Ừm, có lý, không bằng sau này cưới một cô nương xinh đẹp?"
Chu Cẩm Hà xì một tiếng nở nụ cười vội nói chưa chắc không thể, liền cười một lúc mới dừng, hủy đi tin trong tay,than thở: "Cũng không thể cùng ngươi nói chuyện phiếm như thế suýt chút nữa đã quên chính sự."
Tiêu Vô Định nhún nhún vai vui vẻ tiếp nhận. Thấy Chu Cẩm Hà vẻ mặt nghiêm túc, mới lại mở miệng nói: "Những bọn chuột nhắt kia ta còn không để vào mắt, xin điện hạ đừng lo."
Chu Cẩm Hà lông mày nhíu chặt, Tiêu Vô Định tuy nói như vậy nhưng nhìn tình hình trước mắt không thể lạc quan."Ta vốn tưởng rằng thổ phỉ nhiều nhất chỉ là mấy trăm người, nhưng mấy ngày nay lại tăng nhiều đến mấy ngàn người?tướng sĩ đi mua lương còn chưa trở về bây giờ chỉ có ngàn người có thể dùng, Tướng quân tuy lợi hại nhưng Mông Sơn dễ thủ khó công, muốn để thủ thắng cũng không phải chuyện dễ. những tinh binh này của Tướng quân, mất đi một tên ở nơi sơn dã này đều là không đáng."
"Điện hạ hãy yên tâm,hành quân đánh trận là việc lớn để điện hạ hao tổn tinh thần quả nhiên là ta không phải. Điện hạ an tâm dưỡng bệnh đi, không đến mười ngày ta nhất định lấy thủ cấp thủ lĩnh thổ phỉ, đem Ngô Ức trói đến cho điện hạ bồi tội!" Tiêu Vô Định nhếch khóe miệng tràn đầy tự tin. Chu Cẩm Hà thấy nàng như vậy, biểu hiện cực kỳ giống Trường An từng nói phải giúp nàng lấy thiên hạ, còn mang theo vài phần kiêu ngạo, như lấy thiên hạ này dễ dàng như là nàng thường trèo lên cây vậy, dễ như trở bàn tay a. Tiêu Vô Định cũng là như vậy, mấy ngàn tên thổ phỉ kia dưới cái nhìn của nàng tựa hồ không đáng nhắc tới, bỗng nhiên lại có chút hoảng hốt, thế nhưng,sẽ trùng hợp như vậy?. . .
Ngô Ức mấy ngày nay ở trên núi luôn đề phòng, lo lắng. Dương Dũng thấy hắn bất an như vậy, chỉ cảm giác Đại ca là bị quan làm choáng váng, lá gan nhỏ như vậy .
Dương Dũng cầm một chén rượu lớn uống một hơi cạn sạch , vỗ vỗ vai Ngô Ức trấn an nói: "Đại ca, không cần phải lo lắng, lúc trước tiểu đệ chỉ mấy trăm người thì Lâm Nghi phủ binh liền đánh không lại, bây giờ đã có mấy ngàn huynh đệ, còn sợ một Tiêu Vô Định hay sao? Hắn từ trên chiến trường trở về nhưng Dương Dũng ta cũng không phải ngồi không! Ai chưa từng gϊếŧ người? ! Đại ca ngươi liền an tâm ở chỗ này ở đi!"
Đại đương gia lên tiếng, phía dưới cả đám tất nhiên là theo tương ứng, dồn dập hô: "Chính là! Đại đương gia anh dũng uy mãnh, còn sợ hắn đánh Tiêu Vô Định không được!"
"Bất kể hắn là cái gì Trấn Bắc Tướng quân hay là Trấn Nam Tướng quân, đã đến Mông Sơn chúng ta đều sẽ phải sử!"
"Ai, ta đã thấy Tiêu Vô Định kia, trắng nõn nà thật giống như một nữ nhi, so với Đại đương gia chúng ta kém xa a!"
Lời này vừa nói ra, mọi người dồn dập cười ha ha, trêu đến Ngô Ức lắc đầu liên tục than thở trở về phòng. Mông Sơn chung quy là đối đãi không lâu dài, nhưng hắn cũng không dám vội vàng xuống núi. . . Tin tức phỏng chừng sớm truyền tới kinh thành rồi, đám quan lớn kia vì tự vệ không chừng phái bao nhiêu người trong bóng tối theo dõi hắn đây. . . Tại Mông Sơn, hắn còn có thể sống thêm mấy ngày.
Dương Dũng cũng mặc kệ Ngô Ức như vậy, cũng lười lại trấn an hắn vẫn cùng một đám các huynh đệ nhậu nhẹt cười cười nói nói thích ý cực kì.
"Báo —— Đại đương gia! Tiêu Vô Định mang theo binh hạ trại ở dưới chân núi năm dặm, bây giờ phái người đến dưới chân núi khiêu chiến !" Mọi người đang uống chính hăng say, liền có tiểu binh đi vào bẩm báo.
Dương Dũng cười ha ha, quả nhiên là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, hắn thả bát rượu đứng dậy cầm lấy hai lưỡi búa nói: "Đến cũng nhanh! Các huynh đệ, theo Đại ca ta đi nhìn một cái!"
"Vâng!" Cả đám đáp một tiếng, đều cầm binh khí đi theo ra bên ngoài. Từ vọng điểm nhìn xuống liền thấy dưới chân núi cách đó không xa xác thực có trại hạ xuống chỉ là nhìn người không nhiều, chỉ ước chừng khoảng ngàn người, đều là áo giáp Định Bắc Quân, cũng không có Nghi Châu phủ binh.
"A, tiểu tử này lá gan rất lớn, ngàn người đã nghĩ đánh hạ Mông Sơn? Các huynh đệ! Cùng Đại ca ta xuống núi đi gặp Tiêu Vô Định kia!"
"Vâng, Đại ca!" Cả đám lên tiếng nói, Dương Dũng mang người liền hướng cửa trại đi, không nghĩ nửa đường bị Ngô Ức vô cùng lo lắng ngăn cản.
"Tiểu đệ! Ngươi muốn làm gì!"
"Làm gì? Đương nhiên là sẽ đi gặp Tiêu Vô Định! Đại ca ngươi an tâm đợi, tiểu đệ đi một chút sẽ trở lại!"
"Ai! không đi được không đi được!" Ngô Ức gấp đầu đầy mồ hôi, bận bịu ngăn cản hắn, nói: "Hắn ba ngàn binh đánh phá Hung Nô Vương đình! những huynh đệ này của ngươi còn hơn được người Hung Nô ư! Bảo vệ Mông Sơn còn có một tia hi vọng, xuống chính là chắc chắn phải chết! Ngươi nghe Đại ca, đừng xuống núi!"
"Làm sao huynh đệ ta liền không sánh bằng người Hung Nô!" Hắn nói như vậy làm Dương Dũng không cao hứng, đám huynh đệ này của hắn theo hắn vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, mỗi người đều là đỉnh thiên hán tử, làm sao liền không sánh bằng người Hung Nô? !
Ngô Ức cũng ý thức được lời nói chính mình không thích hợp, bận bịu sửa lời nói: "Không không không,ý Đại ca đương nhiên không phải nói các huynh đệ không sánh bằng người Hung Nô, chỉ là không bằng chờ bên dưới ngọn núi để những binh sĩ kia gọi mệt mỏi lại xuống đi trừng trị bọn họ không muộn. Dĩ dật đãi lao, làm ít mà hiệu quả nhiều."
"Này ngược lại là có lý, vậy ta nghe Đại ca!" Hết giận, Dương Dũng hướng về các huynh đệ phía sau gọi: "Các huynh đệ! Chúng ta tiếp tục uống rượu, cứ để bọn họ nhảy nhót một chút! Cơm nước no nê lại đi trừng trị bọn họ!"
"Vâng! Đại ca!"
Một đám người lúc này lại trở về đại sảnh, Ngô Ức thở phào nhẹ nhõm xoa xoa mồ hôi trán, nhìn doanh trại bên dưới ngọn núi thở dài một hơi.
Chu Cẩm Hà cũng theo Tiêu Vô Định đến doanh trướng nhưng thật không nghĩ Tiêu Tướng quân lại khí định thần nhàn, còn có tâm tình cùng nàng chơi cờ.
"Tướng quân, bách tính đã đến!"
"Ừm, mang tới đi, cần phải bảo vệ bọn họ chu toàn." Tiêu Vô Định vẻ mặt bất biến, nhìn ván cờ trước mặt, suy nghĩ chốc lát liền đặt quân cờ đen tiếp theo.
Tướng sĩ theo tiếng lui ra, Tiêu Vô Định khóe miệng khẽ nhếch, ngẩng đầu cười nói: "Điện hạ, phân tâm như vậy không tốt a."
Chu Cẩm Hà cúi đầu nhìn ván cờ một chút, quân đen dĩ nhiên đem quân trắng áp chế gắt gao, nàng thua.
"Ngươi đúng là một chút không lưu tình, quả nhiên là giết đến không còn manh giáp." Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thả đầu ngón tay nắm bắt quân cờ, nói: "Để bách tính tới là ý gì?"
"Điện hạ từng đọc Tôn Tử binh pháp chưa?"
"Đọc thì từng đọc, chỉ là không theo kịp Tướng quân tinh thông như vậy. . ."Mười quy tắc vi chi, ngũ thì lại công chi, lần thì lại phần có", Tướng quân đây là muốn từ nội bộ tan rã?" Chu Cẩm Hà nói, nhớ tới một đoạn lập tức sáng tỏ.
Tiêu Vô Định một bên thu bàn cờ, ngẩng đầu nhìn Chu Cẩm Hà trong mắt tràn đầy tán thưởng, nói: "Không tệ, điện hạ quả nhiên thông tuệ, một điểm liền rõ ràng. Trước đó vài ngày do nạn đói nên rất nhiều người bất đắc dĩ mới lên Mông Sơn, bây giờ tình hình thiên tai đi qua để người nhà bọn họ ở dưới chân núi kêu gọi đồng thời hứa hẹn chuyện cũ sẽ bỏ qua, nghĩ đến có thể có không ít người hối cải xuống núi."
"Tướng quân mưu lược rất hay , chơi lại một ván đi lần này ta phải tập trung." Chu Cẩm Hà mặt mày cong cong, cũng đưa tay đi thu quân cờ, có Tiêu Vô Định như vậy nàng thực tại không cần lo lắng.
"Chính hợp ta ý thêm nữa có chút điềm tốt, ai thua hồi kinh mời bữa cơm thì sao?"
"Có gì không thể?" Chu Cẩm Hà mỉm cười, nghiêng đầu phân phó nói: "Phi Nhi, đem trà bánh đến." Ban nãy vì lo lắng, buổi trưa thiện nàng đều không có dùng vào lúc này không còn lo lắng thật có chút đói bụng.
dưới chân Mông Sơn do một đội tướng sĩ hộ vệ, mấy trăm bách tính đang hướng về phía trên núi hô tên thân nhân nhà mình trong lúc nhất thời trên Mông Sơn một nửa người rối loạn tâm thần.
"Tướng quân, điện hạ nhắc ngài uống lúc còn nóng."
Tiêu Vô Định nhìn chén thuốc đen thùi lùi trước mắt khóe miệng khẽ nhếch, một tay cầm lên, uống một hơi cạn sạch. Vị đắng ở trong miệng lan tràn ra, nàng lại làm như không việc gì, cười nói: "Làm phiền Phi Nhi cô nương gửi lời cho ta đa tạ điện hạ."
Phi Nhi tiếp nhận chén thuốc liền lui ra, không có nửa điểm khác thường.
Không hổ là người bên người nàng, coi như là Mặc nhi cũng có chút khϊếp sợ nhưng lúc sau cũng không có hành động gì khác thường . Tiêu Vô Định đưa tay rót cho mình một chén trà hòa tan mùi vị trong miệng , thuốc này tuy đắng so với nàng uống tại Côn Luân thì kém xa những thuốc kia .
Thời điểm nàng được cứu về Côn Luân thì thương tích khắp người, trên mặt cũng không ngoại lệ. Quả nhiên là đi vòng một lượt Quỷ Môn Quan , trên mặt bị thương nặng, nàng phải quấn băng kín mấy tháng khi mở ra thì trong gương đồng đã là một người khác. Trên người nàng vết tích không thể xóa, đây chính là nhắc nhở chính mình không nên quên cơn ác mộng kia.
Đối với Chu Cẩm Hà nàng lúc nào cũng lòng mang hổ thẹn,áy náy. lời nói ra mang theo bao nhiêu sự thật?nàng an ủi mình tốt xấu có thể lừa gạt ít một chút thì liền lừa gạt ít đi, không ngờ rằng lời nói thật thật giả giả cứ như vậy trộn lẫn vào nhau, bịa đặt nói dối mới là lừa người nhất.
Ngồi ở trước bàn án đề bút đem sự tình mấy ngày nay viết thư cho sư tỷ, nhìn qua cửa sổ liền có thể thấy gian phòng của Chu Cẩm Hà , Tiêu Vô Định rũ đôi mắt vẻ mặt âm trầm, đề bút viết xuống: "Khi còn bé lớn tiếng thà phụ thiên hạ không phụ nàng, bây giờ lại thân bất do kỷ đi lừa gạt nàng, muôn lần chết cũng vô bổ."
Chu Cẩm Hà thân thể còn chưa khỏe vẫn không khí lực nằm ở trên giường. Mới dùng thiện, Phi Nhi liền bẩm báo nói Tiêu Tướng quân đến. Nàng khoát tay áo một cái, vẫn như cũ dựa vào bên giường, nhẹ giọng nói: "Để cho nàng đi vào." Nếu là nữ tử, nàng cũng không cần chú ý quá nhiều. . . Còn nữa, nàng chật vật như vậy thì nàng cũng đều đã thấy rồi hà tất câu nệ một hồi này để cho mình không thoải mái làm gì.
"Tham kiến điện hạ." Tiêu Vô Định một thân bạch y, vẫn là một bộ dạng công tử văn nhã.
"Tướng quân không cần đa lễ, đã có tin tức?"
"Vâng." Nói xong nàng tự giác tiến lên vài bước đến bên giường Chu Cẩm Hà , đưa thư trên tay cho Chu Cẩm Hà, "Điện hạ thân thể vẫn chưa khỏe?" Làm sao hôm qua nhìn tinh thần mười phần chất vấn hỏi mình mà vào lúc này lại nhìn mệt mỏi như vậy, Tiêu Vô Định khẽ cau mày lo lắng.
"Cũng không đáng ngại, chỉ là nhất thời không có khí lực, cũng may có ngươi ở đây ta liền an tâm nằm nghỉ a." Chu Cẩm Hà đưa tay tiếp nhận phong thư, cười đáp nàng, lại hỏi: "thư Ôn Nguyên cô nương?"
Tiêu Vô Định khóe miệng khẽ nhếch, cười giỡn nói: "Sư tỷ đã phân phó phân bộ Lâm Nghi có tin tức liền đưa tới. Điện hạ tuyệt đại phong hoa liền cả sư tỷ của ta cũng không nhịn được vì đó mà khuynh đảo một phen."
"Ta ngược lại thật không nghĩ Trấn Bắc Tướng quân còn có thời điểm nói những lời này a?" Chu Cẩm Hà dở khóc dở cười, cũng cười giỡn nói: "Không bằng ta hồi kinh liền đi gặp Ôn Nguyên cô nương biểu đạt ái mộ, xem nàng có nguyện ý làm nửa chủ nhân còn lại của phủ Công chúa hay không ?"
Đến, người trong lòng nhìn vừa mắt cùng sư tỷ? Tiêu Vô Định bất đắc dĩ lắc đầu một cái cười nói: "Hai vị , trên đời này đúng là không có nam tử nào xứng với a."
"Tướng quân quá khen, Tướng quân càng là như vậy, thiên hạ này chỗ nào đi tìm được nam tử so với Tướng quân ?"
Tiêu Vô Định giả vờ nghiêm túc suy nghĩ nói: "Ừm, có lý, không bằng sau này cưới một cô nương xinh đẹp?"
Chu Cẩm Hà xì một tiếng nở nụ cười vội nói chưa chắc không thể, liền cười một lúc mới dừng, hủy đi tin trong tay,than thở: "Cũng không thể cùng ngươi nói chuyện phiếm như thế suýt chút nữa đã quên chính sự."
Tiêu Vô Định nhún nhún vai vui vẻ tiếp nhận. Thấy Chu Cẩm Hà vẻ mặt nghiêm túc, mới lại mở miệng nói: "Những bọn chuột nhắt kia ta còn không để vào mắt, xin điện hạ đừng lo."
Chu Cẩm Hà lông mày nhíu chặt, Tiêu Vô Định tuy nói như vậy nhưng nhìn tình hình trước mắt không thể lạc quan."Ta vốn tưởng rằng thổ phỉ nhiều nhất chỉ là mấy trăm người, nhưng mấy ngày nay lại tăng nhiều đến mấy ngàn người?tướng sĩ đi mua lương còn chưa trở về bây giờ chỉ có ngàn người có thể dùng, Tướng quân tuy lợi hại nhưng Mông Sơn dễ thủ khó công, muốn để thủ thắng cũng không phải chuyện dễ. những tinh binh này của Tướng quân, mất đi một tên ở nơi sơn dã này đều là không đáng."
"Điện hạ hãy yên tâm,hành quân đánh trận là việc lớn để điện hạ hao tổn tinh thần quả nhiên là ta không phải. Điện hạ an tâm dưỡng bệnh đi, không đến mười ngày ta nhất định lấy thủ cấp thủ lĩnh thổ phỉ, đem Ngô Ức trói đến cho điện hạ bồi tội!" Tiêu Vô Định nhếch khóe miệng tràn đầy tự tin. Chu Cẩm Hà thấy nàng như vậy, biểu hiện cực kỳ giống Trường An từng nói phải giúp nàng lấy thiên hạ, còn mang theo vài phần kiêu ngạo, như lấy thiên hạ này dễ dàng như là nàng thường trèo lên cây vậy, dễ như trở bàn tay a. Tiêu Vô Định cũng là như vậy, mấy ngàn tên thổ phỉ kia dưới cái nhìn của nàng tựa hồ không đáng nhắc tới, bỗng nhiên lại có chút hoảng hốt, thế nhưng,sẽ trùng hợp như vậy?. . .
Ngô Ức mấy ngày nay ở trên núi luôn đề phòng, lo lắng. Dương Dũng thấy hắn bất an như vậy, chỉ cảm giác Đại ca là bị quan làm choáng váng, lá gan nhỏ như vậy .
Dương Dũng cầm một chén rượu lớn uống một hơi cạn sạch , vỗ vỗ vai Ngô Ức trấn an nói: "Đại ca, không cần phải lo lắng, lúc trước tiểu đệ chỉ mấy trăm người thì Lâm Nghi phủ binh liền đánh không lại, bây giờ đã có mấy ngàn huynh đệ, còn sợ một Tiêu Vô Định hay sao? Hắn từ trên chiến trường trở về nhưng Dương Dũng ta cũng không phải ngồi không! Ai chưa từng gϊếŧ người? ! Đại ca ngươi liền an tâm ở chỗ này ở đi!"
Đại đương gia lên tiếng, phía dưới cả đám tất nhiên là theo tương ứng, dồn dập hô: "Chính là! Đại đương gia anh dũng uy mãnh, còn sợ hắn đánh Tiêu Vô Định không được!"
"Bất kể hắn là cái gì Trấn Bắc Tướng quân hay là Trấn Nam Tướng quân, đã đến Mông Sơn chúng ta đều sẽ phải sử!"
"Ai, ta đã thấy Tiêu Vô Định kia, trắng nõn nà thật giống như một nữ nhi, so với Đại đương gia chúng ta kém xa a!"
Lời này vừa nói ra, mọi người dồn dập cười ha ha, trêu đến Ngô Ức lắc đầu liên tục than thở trở về phòng. Mông Sơn chung quy là đối đãi không lâu dài, nhưng hắn cũng không dám vội vàng xuống núi. . . Tin tức phỏng chừng sớm truyền tới kinh thành rồi, đám quan lớn kia vì tự vệ không chừng phái bao nhiêu người trong bóng tối theo dõi hắn đây. . . Tại Mông Sơn, hắn còn có thể sống thêm mấy ngày.
Dương Dũng cũng mặc kệ Ngô Ức như vậy, cũng lười lại trấn an hắn vẫn cùng một đám các huynh đệ nhậu nhẹt cười cười nói nói thích ý cực kì.
"Báo —— Đại đương gia! Tiêu Vô Định mang theo binh hạ trại ở dưới chân núi năm dặm, bây giờ phái người đến dưới chân núi khiêu chiến !" Mọi người đang uống chính hăng say, liền có tiểu binh đi vào bẩm báo.
Dương Dũng cười ha ha, quả nhiên là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, hắn thả bát rượu đứng dậy cầm lấy hai lưỡi búa nói: "Đến cũng nhanh! Các huynh đệ, theo Đại ca ta đi nhìn một cái!"
"Vâng!" Cả đám đáp một tiếng, đều cầm binh khí đi theo ra bên ngoài. Từ vọng điểm nhìn xuống liền thấy dưới chân núi cách đó không xa xác thực có trại hạ xuống chỉ là nhìn người không nhiều, chỉ ước chừng khoảng ngàn người, đều là áo giáp Định Bắc Quân, cũng không có Nghi Châu phủ binh.
"A, tiểu tử này lá gan rất lớn, ngàn người đã nghĩ đánh hạ Mông Sơn? Các huynh đệ! Cùng Đại ca ta xuống núi đi gặp Tiêu Vô Định kia!"
"Vâng, Đại ca!" Cả đám lên tiếng nói, Dương Dũng mang người liền hướng cửa trại đi, không nghĩ nửa đường bị Ngô Ức vô cùng lo lắng ngăn cản.
"Tiểu đệ! Ngươi muốn làm gì!"
"Làm gì? Đương nhiên là sẽ đi gặp Tiêu Vô Định! Đại ca ngươi an tâm đợi, tiểu đệ đi một chút sẽ trở lại!"
"Ai! không đi được không đi được!" Ngô Ức gấp đầu đầy mồ hôi, bận bịu ngăn cản hắn, nói: "Hắn ba ngàn binh đánh phá Hung Nô Vương đình! những huynh đệ này của ngươi còn hơn được người Hung Nô ư! Bảo vệ Mông Sơn còn có một tia hi vọng, xuống chính là chắc chắn phải chết! Ngươi nghe Đại ca, đừng xuống núi!"
"Làm sao huynh đệ ta liền không sánh bằng người Hung Nô!" Hắn nói như vậy làm Dương Dũng không cao hứng, đám huynh đệ này của hắn theo hắn vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, mỗi người đều là đỉnh thiên hán tử, làm sao liền không sánh bằng người Hung Nô? !
Ngô Ức cũng ý thức được lời nói chính mình không thích hợp, bận bịu sửa lời nói: "Không không không,ý Đại ca đương nhiên không phải nói các huynh đệ không sánh bằng người Hung Nô, chỉ là không bằng chờ bên dưới ngọn núi để những binh sĩ kia gọi mệt mỏi lại xuống đi trừng trị bọn họ không muộn. Dĩ dật đãi lao, làm ít mà hiệu quả nhiều."
"Này ngược lại là có lý, vậy ta nghe Đại ca!" Hết giận, Dương Dũng hướng về các huynh đệ phía sau gọi: "Các huynh đệ! Chúng ta tiếp tục uống rượu, cứ để bọn họ nhảy nhót một chút! Cơm nước no nê lại đi trừng trị bọn họ!"
"Vâng! Đại ca!"
Một đám người lúc này lại trở về đại sảnh, Ngô Ức thở phào nhẹ nhõm xoa xoa mồ hôi trán, nhìn doanh trại bên dưới ngọn núi thở dài một hơi.
Chu Cẩm Hà cũng theo Tiêu Vô Định đến doanh trướng nhưng thật không nghĩ Tiêu Tướng quân lại khí định thần nhàn, còn có tâm tình cùng nàng chơi cờ.
"Tướng quân, bách tính đã đến!"
"Ừm, mang tới đi, cần phải bảo vệ bọn họ chu toàn." Tiêu Vô Định vẻ mặt bất biến, nhìn ván cờ trước mặt, suy nghĩ chốc lát liền đặt quân cờ đen tiếp theo.
Tướng sĩ theo tiếng lui ra, Tiêu Vô Định khóe miệng khẽ nhếch, ngẩng đầu cười nói: "Điện hạ, phân tâm như vậy không tốt a."
Chu Cẩm Hà cúi đầu nhìn ván cờ một chút, quân đen dĩ nhiên đem quân trắng áp chế gắt gao, nàng thua.
"Ngươi đúng là một chút không lưu tình, quả nhiên là giết đến không còn manh giáp." Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thả đầu ngón tay nắm bắt quân cờ, nói: "Để bách tính tới là ý gì?"
"Điện hạ từng đọc Tôn Tử binh pháp chưa?"
"Đọc thì từng đọc, chỉ là không theo kịp Tướng quân tinh thông như vậy. . ."Mười quy tắc vi chi, ngũ thì lại công chi, lần thì lại phần có", Tướng quân đây là muốn từ nội bộ tan rã?" Chu Cẩm Hà nói, nhớ tới một đoạn lập tức sáng tỏ.
Tiêu Vô Định một bên thu bàn cờ, ngẩng đầu nhìn Chu Cẩm Hà trong mắt tràn đầy tán thưởng, nói: "Không tệ, điện hạ quả nhiên thông tuệ, một điểm liền rõ ràng. Trước đó vài ngày do nạn đói nên rất nhiều người bất đắc dĩ mới lên Mông Sơn, bây giờ tình hình thiên tai đi qua để người nhà bọn họ ở dưới chân núi kêu gọi đồng thời hứa hẹn chuyện cũ sẽ bỏ qua, nghĩ đến có thể có không ít người hối cải xuống núi."
"Tướng quân mưu lược rất hay , chơi lại một ván đi lần này ta phải tập trung." Chu Cẩm Hà mặt mày cong cong, cũng đưa tay đi thu quân cờ, có Tiêu Vô Định như vậy nàng thực tại không cần lo lắng.
"Chính hợp ta ý thêm nữa có chút điềm tốt, ai thua hồi kinh mời bữa cơm thì sao?"
"Có gì không thể?" Chu Cẩm Hà mỉm cười, nghiêng đầu phân phó nói: "Phi Nhi, đem trà bánh đến." Ban nãy vì lo lắng, buổi trưa thiện nàng đều không có dùng vào lúc này không còn lo lắng thật có chút đói bụng.
dưới chân Mông Sơn do một đội tướng sĩ hộ vệ, mấy trăm bách tính đang hướng về phía trên núi hô tên thân nhân nhà mình trong lúc nhất thời trên Mông Sơn một nửa người rối loạn tâm thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.