Vô Độ Nuông Chiều

Chương 40

Trần Thập niên

11/06/2024

79-80

Chương 79: “Ta tin tưởng chàng.”

Tiêu Thanh Y nghe xong lời này vẫn trầm mặc không nói gì, đầu cúi càng thấp xuống hơn, bà có lỗi với Tạ Vô Độ sao? Bà vất vả mang thai mười tháng đưa hắn đến với thế giới này, cũng chưa bao giờ để cho hắn thiếu ăn thiếu mặc, nào đã từng có lỗi với hắn chứ?

Về phần lời của Tạ Từ nói, chỉ có thể nói nàng rõ ràng đã bị Tạ Vô Độ lừa gạt.

Nàng ngây thơ vô tội, không hề hay biết gì về một bộ mặt khác của Tạ Vô Độ.

Nhìn thấy Tiêu Thanh Y không lên tiếng, Tạ Từ có chút tức giận, đã như vậy rồi, vậy mà bà ấy vẫn không có chút ý hối cải nào!

“Người thật sự đúng là hết thuốc cứu rồi.” Tạ Từ trách móc, “Chàng ấy cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người, từ đầu đến cuối, đều là người có lỗi với chàng. Tuy người có công sinh thành nhưng lại chưa từng có trách nhiệm trong việc dưỡng dục.”

Lúc Tạ Từ mới sinh ra, Tạ Vô Độ đã bảy tám tuổi, từ lúc đó trở đi, khoảng cách giữa bọn họ đã quá sâu khó có thể hàn gắn. Tạ Từ không biết, cũng không tưởng tượng ra nổi, chẳng qua chỉ mới bảy tám tuổi, một đứa trẻ bảy tám tuổi, rốt cục là vì sao lại khiến Tiêu Thanh Y chán ghét như vậy?

Nàng thực sự không thể hiểu nổi.

Nhưng Tiêu Thanh Y không biết phải nói với nàng như thế nào rằng bà cũng đã từng cố gắng trở thành một người mẹ hiền lương, yêu thương con cái của mình. Nhưng Tạ Vô Độ thì khác.

Bà mở miệng nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Cuối cùng bà không thể nói ra một câu nào để biện bạch cho mình, mà Tạ Từ cũng đã sớm quay đầu đi chỗ khác, không muốn nói chuyện với bà nữa.

Cả đường xe ngựa vẫn luôn tiến về phía trước, chưa từng dừng lại giây phút nào, bọn họ không có nhiều người, không dám lơ là cảnh giác với đám truy binh đó.

Sự oán giận của Cung thân vương với Tiêu Thanh Y đã dần dần tích tụ trong nhiều năm, dường như đã đến mức trở thành một loại tâm bệnh. Năm đó lúc tiên hoàng đế qua đời, Tiêu Thanh Y đã từ trong đống con cháu hoàng thất chọn Hoằng Cảnh Đế, chứ không phải mình, hắn hận. Năm đó, hắn rõ rang đã cố gắng hết sức tiến về phía trước, nhưng Tiêu Thanh Y lại chưa từng nhìn hắn lấy một cái, chỉ nói đáng tiếc hắn bị què chân.

Nhưng không sao cả, muộn mất mười mấy hai mươi năm cũng vậy, hoàng vị này cuối cùng cũng là của hắn. Việc đầu tiên hắn làm sau khi có được hoàng vị chính là lệnh cho người bắt Tiêu Thanh Y về để cho bà chính mắt nhìn thấy bản thân hắn ngồi lên hoàng vị thích hợp như thế nào.

Mệnh lệnh của tân đế được ban xuống, đến Nhữ Châu lại bị thay đổi ý nghĩa. Lúc Tiêu Thanh Y và gia đình chuyển đến Nhữ Châu, tri châu ở Nhữ Châu vui mừng khôn xiết, đến nịnh hót bà. Kết quả là thứ nhận lại được lại là khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Thanh Y, thậm chí còn nhiều lần bị dạy bảo. Tri châu Nhữ Châu ghi hận trong lòng. Nghe tin tân đế hạ lệnh truy bắt Ngọc Chương trưởng công chúa, đã đổ thêm dầu vào lửa và ra lệnh cho người truy lùng bà.

Trước tiên Thanh Lan đi thăm dò đường rồi trở về báo cáo với Tạ Từ: “Hồi vương phi, thủ hạ đã nghe ngóng rồi, phía trước không xa có một trấn, đó là nơi an toàn.”

Truy binh phía sau cuối cũng đã biến mất, Tạ Từ cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cưỡi ngựa không thoải mái bằng ngồi xe ngựa, nàng đã có hơi mệt mỏi. Sau khi cả nhóm vào trấn, Tạ Từ xuống ngựa, liếc nhìn Tiêu Thanh Y bên cạnh rồi nói: “Ta muốn đi tìm chàng ấy, người tự đi đi.”

Tiêu Thanh Y hiểu rằng, mối quan hệ giữa bà và Tạ Từ, nàng tình nguyện làm tới mức này đã rất đáng ngạc nhiên rồi, không thể mong đợi nhiều hơn nữa. Bà cảm ơn họ, giao ngựa cho bọn họ rồi định quay người rời đi.

Tạ Từ nhìn bóng lưng của Tiêu Thanh Y, lúc đó bà bị ngã từ xe ngựa xuống hình như đã bị thương ở chân, bây giờ đang đi lại khập khiễng. Tạ Từ cau mày, nàng nhớ, ban nãy lúc nói chuyện với Tiêu Thanh Y, hình như tay bà cũng đã bị thương, bà lại chỉ cô độc một mình……

Tạ Từ quay đầu lại, muốn cứ như vậy để bà rời đi.

Nhưng cuối cùng lại mềm lòng.

Nàng thở dài, gọi Tiêu Thanh Y lại: “Chờ đã.”

Tạ Từ giữ Tiêu Thanh Y lại, ra lệnh cho Thanh Lan đi tìm chỗ nghỉ chân, trong lúc đó đưa Tiêu Thanh Y đi tìm y quán. Tạ Từ và Tiêu Thanh Y ăn mặc cao quý, đại phu ở y quán vừa nhìn đã nhìn ra bọn nàng có địa vị không bình thường, nhưng thị trấn này nằm ở nơi hẻo lánh, không liên quan gì đến nơi phồn hoa, cho nên đại phu chỉ cho rằng, các nàng là nữ quyến thương hộ.

Tạ Từ ấn Tiêu Thanh Y ngồi xuống, không có tâm trạng nói chuyện, chỉ đáp lại cho có lệ đôi câu: “Đúng, đại phu nói không sai, vẫn xin đại phu xem vết thương cho bà ấy.”

Thấy Tạ Từ không muốn nói chuyện, đại phu cũng không hỏi nhiều, sau khi chẩn bệnh và trị bệnh cho Tiêu Thanh Y nói: “Vị trí xương đùi của vị phu nhân này có chút sai lệch, còn bị trầy da một chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại.”

Tạ Từ ừ một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Lan Thời, Lan Thời nhanh chóng trả tiền khám bệnh. Sau khi từ y quán đi ra ngoài, nhóm người đi đến quán trọ mà Thanh Lan đã tìm. Thị trấn hẻo lánh, trong quán trọ đương nhiên có ít khách, tiểu nhị tiếp đãi bọn họ rất nhiệt tình, trong lòng Tạ Từ gấp gáp, không có tâm trạng ứng phó, một mình đi lên lầu.

Lan Thời đỡ Tiêu Thanh Y lên lầu, sắp xếp cho bà ở phòng bên cạnh. Còn mang thuốc đến, giúp Tiêu Thanh Y bôi thuốc.

So với Tạ Từ, Tiêu Thanh Y càng hiểu biết về các chuyện trong triều đường hơn, Cung thân vương này vậy mà lại có thể dưới mí mắt của bọn họ che dấu tạo dựng thế lực, một khi hắn tạo phản, thật sự vô cùng dè dặt cẩn thận, có thể thấy được tâm tư kín đáo. Nếu đã là như vậy, sao hắn lại có thể bỏ qua cho Tạ Vô Độ được? Tạ Vô Độ ở Bắc Tề, chỉ sợ là sẽ lành ít dữ nhiều.

Nhưng bản thân lại cảm thấy khó chịu trong lòng, bà nghĩ đến những việc mà Tạ Nghênh Hạnh đã làm lòng tựa như tro tàn. Hy vọng duy nhất của bà trên đời này chỉ còn lại một đứa con gái, nhưng lại chính là đứa con gái này lại giáng cho bà một đòn đau đớn nhất.

Tiêu Thanh Y bôi thuốc xong, nằm trong phòng trọ, ăn được mấy miếng. Tạ Từ cũng không có tâm trạng ăn uống. Hôm nay dù chạy đi chạy lại vất vả lâu như vậy, vẫn không có cảm giác thèm ăn. Nàng đang lo lắng cho Tạ Vô Độ.

Nàng hận không thể ngay lập tức chạy đến chỗ hắn, nhưng không thể được, bây giờ xảy ra chuyện lớn như thế này, sợ cuộc hành trình sẽ không suôn sẻ.

Huống hồ bọn họ còn đang ở Bắc Tề, làm sao có thể dễ dàng ra khỏi biên giới Đại Yến như thế được?

Tạ Từ trong lòng cảm thấy chán nản, cả đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau, Tạ Từ từ sớm đã tỉnh lại, cuối cùng cũng thu hồi cảm xúc và ăn chút gì đó. Tiêu Thanh Y còn chưa tỉnh lại, nàng lệnh cho Lan Thời đi xem tình hình của Tiêu Thanh Y, lúc Lan Thời quay lại sắc mặt nàng lo lắng, nói: “Vương phi, trưởng công chúa bị sốt cao, tình hình không tốt lắm.”

Tạ Từ cau mày, lên lầu bước vào phòng Tiêu Thanh Y. Mặt bà đỏ bừng, bà nằm ngửa trên giường, miệng mím lại, trông có vẻ rất không ổn. Tạ Từ đưa tay chạm vào trán nàng, nhiệt độ rất bỏng.

“Lan Thời, ngươi nhanh đi gọi đại phu.”

Lan Thời đáp lại rồi đi ra ngoài. Tạ Từ lại cho Trúc Thời đi lấy nước ấm, ngâm chiếc khan tay vào vắt khô rồi đặt lên trán Tiêu Thanh Y.

Trúc Thời nói: “Vương phi, để tì nữ hầu hạ cho trưởng công chúa đi.”

Tạ Từ lắc đầu thở dài nói: “Để ta làm đi cũng có việc để làm, không cần phải suy nghĩ nhiều.”

Lời này làm cho Trúc Thời thấy không ổn lắm nên tiếp tục khuyên bảo, nàng nhìn ra được vương phi mấy ngày nay đều ưu phiền, không thể để cho nàng ưu phiền thêm nữa.

Đại phu rất nhanh đã đến, lại kê một ít thuốc hạ sốt, Trúc Thời cầm đến phòng bếp sắc thuốc, Tạ Từ tự mình đút thuốc cho Tiêu Thanh Y.

Khi Tiêu Thanh y mở mắt ra, ý thức vẫn còn mơ hồ, nhìn thấy Tạ Từ đang ngồi bên giường chăm sóc bản thân, ngơ ngác một lúc, không biết hiện giờ là năm nào. Bà thậm chí còn cho rằng, vẫn còn đang ở rất lâu trước đây.

Mãi cho đến lúc Tạ Từ mở miệng: “Người tỉnh rồi.”

Giọng điệu và thái độ xa cách kéo Tiêu Thanh Y ra khỏi trạng thái hoảng hốt, bà chớp mắt, trước đây Tạ Từ luôn gọi bà là a nương, lúc bị bệnh bà tỉnh lại, ngữ khí sẽ vô cùng mừng rỡ và kinh ngạc. Hiện tại dù sao cũng không giống như trước nữa.



“Ngươi làm sao.....” Cổ họng Tiêu Thanh Y đau nhức, giọng nói khàn khàn.

Tạ Từ nói: ‘Người đừng hiểu lầm, ta chỉ là đang kiếm việc cho bản thân làm mà thôi, nếu không sẽ luôn lo lắng cho Vô Độ ca ca.”

Tiêu Thanh Y im lặng, mở miệng uống thuốc Tạ Từ đút cho.Mười lăm năm bên nhau sớm tối, sao bà có thể không biết Tạ Từ là người mềm lòng và tình cảm.

Thật mỉa mai biết bao.

Con gái ruột và con gái nuôi của bà.

Tiêu Thanh Y rũ mắt xuống, lặng lẽ uống thuốc.

Tạ Từ không lên tiếng, trong phòng chỉ có tiếng thìa chạm vào bát thuốc. Một lúc lâu sau, bát thuốc chạm tới đáy, Tiêu Thanh Y lau khóe miệng, sau đó cẩn thận hỏi: “Ngươi..... định đi đâu tìm hắn? Ngươi cũng biết rằng, tình hình hiện tại như thế này......

Tạ Từ đặt bát thuốc xuống, ngắt lời bà: “Bắc Tề.”

Tiêu Thanh Y hơi sửng sốt, nhìn Tạ Từ vẻ mặt kiên định, nói: “Ngươi không thể đi vào Bắc Tề được."

Tạ Từ nói: "Vậy thì đã sao? Cách luôn là do người nghĩ ra, ta nhất định phải tìm chàng ấy. Người đã bỏ rơi chàng ấy rồi, ta không thể bỏ rơi chàng. Hơn nữa, ta tin tưởng chàng ấy, chàng sẽ không sao đâu."

Tiêu Thanh Y hít một hơi dài từ ngực và ho dữ dội. Tạ Từ vỗ lưng bà, đợi đến lúc bà bình phục lại, nói: “Người đi lại không tiện, ta có thể để lại vài người chăm sóc người. Ngày mai ta sẽ phải xuất phát đi tìm chàng.”

Tiêu Thanh Y dựa vào gối, cơn bệnh khiến bà yếu đi, cơn ho dữ dội vừa rồi đã rút cạn sức lực của bà. Bà cụp mắt xuống, một lúc sau mới nghe thấy Tạ Từ nói: "Người quá tự cho mình là đúng. Thực ra người căn bản là không hiểu ta, cũng không hiểu chàng, thậm chí người còn chưa từng cố gắng để hiểu chàng."

Tiêu Thanh Y muốn nói, Tạ Từ, người không hiểu hắn, chính là ngươi và cũng chỉ có ngươi mà thôi.

Nhưng bà thậm chí còn không còn sức để nói chuyện, được Tạ Từ đỡ nằm xuống rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau khi Tiêu Thanh Y ngủ say, Tạ Từ trở về phòng. Những gì nàng vừa nói là nghiêm túc.

Ngày mai nàng sẽ lên đường đi tìm hắn.

Nhưng đêm đó, kế hoạch của Tạ Từ bị gián đoạn.

Chương 80: Cả trái tim đang bị hắn lấy đi.

Sự yên bình của thị trấn bị phá vỡ. Tiếng vó ngựa dồn dập làm xáo trộn giấc ngủ của cư dân trên trấn, cuối cùng dừng lại trước quán trọ nơi Tạ Từ bọn họ ở.

Thanh Lan luôn cảnh giác, một đêm trằn trọc như vậy, hắn chưa bao giờ ngủ ngon giấc, tiếng vó ngựa vang lên nhẹ nhàng nhưng lọt vào trong tai người luyện võ lại trở nên rõ ràng. Thanh Lan xuống giường, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tạ Từ.

Đám người Lan Thời hầu hạ bên cạnh, đều ghé vào một bên, cũng không dám ngủ quá sâu.

Nghe thấy có người gõ cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra và nhìn thấy Thanh Lan.

Lan Thời nói: “Thanh Lan, sao vậy?”

Thanh Lan nói ngắn gọn súc tích: “Vương phi ngủ rồi sao?”

Lan Thời gật đầu, quay lại nhìn Tạ Từ vừa ngủ say cách đây không lâu. Họ sợ đánh thức Tạ Từ nên di chuyển cẩn thận.

Thanh Lan im lặng một lát rồi nói: “Sợ là có người đến rồi.”

Lan Thời nghe vậy giật mình, do dự không biết có nên đánh thức Tạ Từ hay không, nhưng những người trong phòng rõ ràng đã tỉnh, hỏi với giọng bối rối: "Người nào vậy?"

Lan Thời vội vàng quay người lại, chạy đến bên giường đỡ Tạ Từ dậy: “Vương phi sao lại tỉnh rồi?”

Tạ Từ ôm trán, nàng vẫn mặc nguyên quần áo ngủ, lúc này nàngđứng dậy, Lan Thời đỡ nàng đi ra cửa, nhìn về phía Thanh Lan đang ở bên ngoài: “Ngươi nói.”

Thanh Lan hơi cụp mắt nói: “Thuộc hạ nghe thấy tiếng vó ngựa đang tiến tới, không biết là người ngựa của ai, cũng có thể là đám người ban ngày truy đuổi trưởng công chúa. Thuộc hạ cho rằng, chỗ này không an toàn, vương phi vẫn là dẫn theo trưởng công chúa rút lui.”

Tạ Từ không chút do dự, gật đầu nói: "Được. Đánh thức bọn họ dậy rồi đi thôi."

Nàng không có gì để chuẩn bị, bình thường nàng luôn được nuông chiều, lúc ra ngoài đều kén chọn đủ thứ, lúc này cái gì cũng không cần. Lúc nẩng ngoài mang theo hai xe ngựa hành lí, sau khi tân đế tạo phản, đã quẳng đi hơn nữa, hiện giờ chỉ còn lại một phần ba. Đám người Lan Thời muốn đi thu dọn đồ đạc nhưng Tạ Từ lại sợ trì hoãn thời gian, chỉ nói bỏ đi.

“Cũng không phải thứ gì quan trọng gì, đến lúc đó có thể mua lại. Lan Thời Trúc Thời các ngươi đi giúp trưởng công chúa đi.”

Tiêu Thanh Y đang ngủ say, bị động tĩnh đánh thức, đôi mắt mơ màng mở ra, không khỏi ho khan, dựa vào bên người Trúc Thời, nhìn về phía Tạ Từ.

Tạ Từ liếc nhìn bà rồi nói: “Đi thôi.”

Tiêu Thanh Y ho khan, mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Tạ Từ. Bà quả thực đã sai rồi, tính cách của đứa con gái bà đã nuôi nấng mười lăm năm, bà rõ hơn ai hết.

Tạ Từ đang đi ở giữa đội, bầu trời u ám, tiểu nhị vẫn chưa tỉnh dậy. Thanh Lan đi ở phía trước đội, vừa định tháo chốt cửa, đã nghe thấy tiếng vó ngựa đến gần rồi dừng lại trước cửa quán trọ.

Thanh Lan cau mày, Tạ Từ cũng là cau mày, trái tim dựng cả lên.

Tất cả mọi người đều cảnh giác, nếu như những người đến là truy binh, khó tránh sẽ có một trận chiến đẫm máu.

Thanh Lan phân phó bọn họ: “Bảo vệ tốt cho vương phi.”

Họ lập tức bảo vệ Tạ Từ ở phía sau, Tiêu Thanh Y lại ho khan, kéo tay áo Tạ Từ, nhỏ giọng nói: “Nếu như bọn họ nhắm vào ta, ngươi hãy thả ta đi.”

Tạ Từ không hề quan tâm: “Tân đế muốn giết người, lẽ nào sẽ bỏ qua cho chàng sao? Nếu như ta đã là thê tử của chàng, đương nhiên là phu thê một thể với chàng, vậy thì đám người đó lẽ nào sẽ bỏ qua cho ta sao? Càng huống hồ, trưởng công chúa quá tàn nhẫn, ta không tàn nhẫn được như vậy.”

Tiêu Thanh Y muốn nói nhiều hơn, nhưng lại ho dữ dội, không nói tiếp được.



Tạ Từ nháy mắt với Thanh Lan, Thanh Lan tiến lên vài bước,mở cửa ra.

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra từ bên trong, cũng bị người bên ngoài vội vàng mở ra, Tạ Từ cau mày, đôi mắt sáng dần dần tràn ngập sương mù.

Nàng đẩy những người đó ra, vén váy lên và chạy về phía người đó.

Không phải truy binh, là Tạ Vô Độ.

Lúc Tạ Từ nói muốn rời khỏi thành Thịnh An đi tìm Tạ Vô Độ, Thanh Lan đã gửi thư cho Tạ Vô Độ. Trên đường đi, cũng có báo cáo về nơi ở. Mấy ngày trước gặp bất trắc, không kịp báo tung tích nhưng đã để lại dấu vết. Tạ Vô Độ lần theo dấu vết và tìm thấy quán trọ.

Khi hắn ở Bắc Tề, vốn dĩ muốn tốc chiến tốc thắng, kết thúc tất cả mọi chuyện. Nhưng hoàng đế Bắc Tề lại cứ trì hoãn, không muốn nhanh chóng thương nghị với bọn họ, đưa bọn họ đi dạo một vòng Bắc Tề. Khi đó, Tạ Vô Độ cảm thấy chuyện này có thể là một trò lừa đảo, nhưng cũng không ngờ sẽ là Cung thân vương mưu nghịch, chỉ cho rằng Bắc Tề có thủ đoạn gì đó để mắt nhiều hơn chút là được.

Sau đó nghe được biến cố ở thành Thịnh An, Hoằng Cảnh Đế truyền ngôi cho Cung thân vương. Khi đó hắn cảm thấy có gì đó không bình thường, Hoằng Cảnh Đế đang ngồi yên ổn trên hoàng vị sao lại đột nhiên muốn truyền ngôi chứ? Lại còn là truyền ngôi cho Cung thân vương?

Hắn rất nhanh nhận ra, e là đang có một thế lực đang ẩn nấp dưới mí mắt bọn họ, chính là Cung thân vương. Ông ta cấu kết với Bắc Tề, lần này để cho Tạ Vô Độ ra khỏi thành Thịnh An, chính là để phát động cung biến, buộc Hoằng Cảnh Đế thoái vị.

Hắn đã thông suốt mọi chuyện, rất nhanh đã lên kế hoạch thoát thân khỏi Bắc Tề. Sau khi Hoàng đế Bắc Tề biết tin Cung thân vương thành công, Cung thân vương lại truyền tin đến, yêu cầu hoàng đế Bắc Tề giết Tạ Vô Độ.

Hoàng đế Bắc Tề lại có lòng riêng, muốn chiêu mộ Tạ Vô Độ.

Hắn ta dựa vào việc Đại Yến không thể dung thứ cho Tạ Vô Độ, thuyết phục Tạ Vô Độ ở lại Bắc Tề. Tạ Vô Độ nhân cơ hội đối phó hắn, sau đó chờ cơ hội chạy trốn.

Tạ Từ sụt sịt, người mà nàng ngày đêm nhớ tới đột nhiên ở trước mặt.

“Vô Độ ca ca.” Tạ Từ gọi hắn với đôi mắt đầy nước mắt, lao mình vào vòng tay hắn, không để ý đến đám đông phía trước và phía sau mà hành động làm nũng: "Phu quân ca ca, ta rất nhớ chàng."

Tạ Vô Độ siết chặt cánh tay thon dài, ngửi được hương thơm yên tĩnh trong ngực hắn, trong lồ ng ngực thở ra một hơi dài nhẹ nhõm: “Ừ, ta ở đây.”

Hắn cả đường đi vẫn luôn lo lắng rất nhiều điều, lo Tạ Từ sẽ gặp chuyện bất trắc gì, vương triều rung chuyển, Đại Yến trên dưới đều không yên bình, nàng rời khỏi Thịnh An chỉ mang theo một vài người nếu gặp kẻ xấu thì sao?

Vẫn tốt, vẫn tốt.

Tạ Vô Độ buông Tạ Từ ra, ánh mắt hắn lướt qua rồi dừng lại trên người Tiêu Thanh Y ở phía sau nàng. Mũi Tạ Từ vẫn còn đỏ, giải thích với hắn: “Trên đường gặp được...... lúc đó bà ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên ta......đã cứu bà ấy.”

Tạ Vô Độ nhàn nhạt dời ánh mắt, tựa hồ không có hứng thú với chuyện này, "Ừ."

Tạ Từ kéo ống tay áo hắn, rốt cuộc đã phản ứng lại, thẹn thùng không thôi. Nếu như là người của Tạ Vô Độ, nguy hiểm đã qua đi, Tạ Từ liếc bọn họ một cái, thấp giọng nói: "Trở về phòng của ta."

Tạ Vô Độ để nàng dẫn hắn đi theo nàng trở về phòng. Tạ Từ đóng cửa lại, để bọn họ muốn làm gì thì làm.

Những ngày này, nàng vẫn luôn suy nghĩ miên mang không dứt. Tạ Từ ấnTạ Vô Độ xuống ghế, cẩn thận quan sát hắn từ đầu đến chân, xác định hắn không bị thương. Chỉ là dưới mắt hắn có một vòng đen xanh, hiển nhiên là hắn chưa nghỉ ngơi tốt.

Tạ Từ đưa tay ra, dùng đầu ngón tay mềm mại chạm vào lông mi của hắn, rồi dừng trên quầng mắt của hắn.

Tạ Vô Độ cười nói: “Đi cả ngày lẫn đêm.”

Nàng đang đau lòng. Điều này rất tốt, một chút cũng không uổng công hắn đi cả ngày cả đêm.

Cả trái tim của nàng giờ đang bị hắn lấy đi mất.

Tạ Từ nghe những lời hắn nói, trong lòng đau nhói, mở rộng vòng tay, ôm lấy hắn, trầm giọng nói: “Ta rất nhớ chàng.”

Tạ Vô Độ ôm chặt lại nàng: “Ta cũng rất nhớ A Từ.”

Tạ Từ vùi mình vào trong ngực hắn, xấu hổ nói: “Nếu như ta nói ta thích chàng mười một phần, chàng cũng không được đắc ý.”

Nàng không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm ổn của hắn vang lên trên đầu.

“Ta không đắc ý, ta chỉ cảm thấy vui sướng, vui sướng đến phát điên.”

Tạ Từ giơ tay lên vỗ nhẹ nhẹ nhàng với hắn, sau khi nói chuyện nhẹ nhàng với hắn, mới nói đến chính sự: “Tiếp theo chàng định làm gì?”

Thành Thịnh An bây giờ e là đã nằm dưới sự kiểm soát của tân đế, Hoằng Cảnh Đế có lẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Hoằng Cảnh Đế trước giờ nhu nhược, sợ là cũng không giúp được chuyện gì.

Nhưng vua triều nào thần triều nấy, xét theo ý của Cung thân vương, sẽ không không chứa chấp nổi Tạ Vô Độ.

Tạ Từ cắ n môi dưới, nhớ đến khuôn mặt của Hoằng Cảnh Đế, trước đây nàng gọi Hoằng Cảnh Đế là cữu cữu, tính cách Hoằng Cảnh Đế yếu đuối, có lẽ không phải là một hoàng đế tốt nhưng ông khoan hậu độ lượng, đối đãi với Tạ Từ rất tốt.

Tạ Từ nói: “Chúng ta quay lại cứu thánh thượng có được không?”

Tạ Vô Độ nhìn vào mắt nàng, buồn cười nói: “A Từ hỏi như vậy, hình như chỉ có ta muốn quay về cứu thánh thượng không, không có lo lắng ta có thể cứu được thánh thượng hay không.”

Tạ Từ thản nhiên nói: "Chàng có thể làm được, Võ Độ ca ca là đệ nhất thiên hạ."

Tạ Vô Độ lại cười nói: “Hay là, ta cũng muốn nhân cơ hội tranh đoạt vương vị?”

Tạ Từ không coi là thật, "Chàng sẽ làm thế sao?"

Tạ Vô Độ hỏi nàng: “A Từ muốn làm hoàng hậu không?”

Trở thành hoàng hậu? Tạ Từ không suy nghĩ lắc đầu: “Không muốn.”

Làm hoàng hậu làm gì dễ dàng như vậy, nàng không muốn thu liễm tính cách của mình, không muốn tuân theo những quy tắc nghiêm ngặt, không muốn làm một nữ tử đoan trang và hào phóng, quan trọng hơn là hậu cung của hoàng đế có ba ngàn mỹ nhân, hoàng hậu còn phải hiền lương thục đức, nghĩ thôi đã muốn tức chết rồi.

Nghĩ đến đây, nàng cảnh cáo: “Chàng không được phép có những suy nghĩ như vậy!”

Tạ Vô Độ nhắm mắt lại cười nói: "A Từ không muốn làm hoàng hậu, ta cũng không có suy nghĩ như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Độ Nuông Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook