Chương 6
Trần Thập niên
11/06/2024
11-12
Chương 11: Hầu hạ theo gia pháp - "Người của ta, vĩnh viễn chỉ có ta mới có thể động vào."
Tạ Nghênh Hạnh nhất thời không nói nên lời, lời này của nàng chính là lấy lùi làm tiến, nào biết được người này vậy mà lấy cái lùi của nàng để bắt nàng lùi thật, còn theo đó mà tiến lên trước một bước. Tạ Nghênh Hạnh khẽ c ắn môi dưới, không biết nên nói gì.
Nêu như nàng phủ nhận, thì sẽ mâu thuẫn với lời ban nãy nàng nói, nhưng nếu không phủ nhận, vậy thì không phải là phải phí công nhận tội, mà vẫn phải chịu phạt sao.
Tạ Nghênh Hạnh chỉ có thể hai mắt lưng tròng mà nhìn Tiêu Thanh Y cầu cứu, Tiêu Thanh Y cũng bị lời này của nàng làm cho sửng sốt, không vui mà nói:
"Ngươi đây là đang nói gì vậy? Ngươi không nghe ra được rằng con bé đây là đang bao che giúp cho Tạ Từ sao?"
Tạ Vô Độ cười khẽ, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay: “A Từ lại không làm gì sai cả, cần gì nàng ta bao che? Đúng là đúng, sai là sai, ta không thích nghe mấy cái đáp án nửa thật nửa giả này."
Hắn quay đầu, nhìn về phía Tạ Nghênh Hạnh, trong mắt không có chút thương xót nào cả, lại lần nữa hỏi: “Đúng hay là không đúng?”
Tạ Nghênh Hạnh không ngờ hắn như nước đổ đầu vịt như vậy, cúi đầu xuống, chữa lời nói: “Ta tin Từ tỷ tỷ không phải là cố ý, nàng chỉ là không cẩn thận mới đẩy ngã ta.”
Tạ Từ hừ lạnh một tiếng, trời đất chứng giám, nàng rõ ràng cái gì cũng không làm. Nàng có chút vui mừng, vì ban nãy Tạ Vô Độ đối xử Tạ Nghênh Hạnh lạnh nhạt vô tình. Dù vậy cũng thấy khó nghe.
Tạ Vô Độ nói: "Được, nếu như ngươi một mực chắc chắn là nàng đẩy ngươi. Vậy thì nói cho ta biết tình hình lúc đó, nàng đẩy ngươi như thế nào? Dùng lực mạnh bao nhiêu? Đẩy ngươi theo hướng nào? Các ngươi đã nói cái gì? Nói đến đâu thì nàng đẩy ngươi? Những chuyện này ngươi nói đầu đuôi ngọn ngành hết cho bọn ta, bọn ta cũng có thể thay ngươi chủ trì công đạo.
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Thanh Y. Như là đang nói bà cứ chờ mà xem.
Tạ Nghênh Hạnh cúi đầu xuống thấp hơn, nàng không ngờ sẽ có một Tạ Vô Độ ngày đêm vất vả trở về để chống lưng cho Tạ Từ.
Vậy nên kế hoạch này cũng rất sơ sài, không thể chịu được sự tra khảo. Nàng cá rằng Tiêu Thanh Y sẽ không tra khảo, nàng cược thắng rồi. Nhưng bây giờ, đang ở trên bờ vực thất bại.
Nàng để lộ ra phần cổ mịn màng, mỏng manh đến mức tưởng chừng như nếu có gió thổi sẽ gãy.
Tạ Nghênh Hạnh làm gì còn nhớ được lúc đó nói những chuyện gì, lúc này nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tạ Vô Độ, càng hoảng loạn hơn, một câu cũng không đáp lại được.
“Lúc đó…… Ta……”
Tạ Từ lạnh lùng hừ một tiếng, thật sự cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Vậy mà Tiêu Thanh Y, bà ấy lại cứ tin.
Tạ Từ lại cảm thấy dù đáp trả được cho sự uất ức nhưng lại không thoải mái như nàng tưởng nữa, một nửa bị nghẹn lại trong lòng.
Tiêu Thanh Y nhìn thấy phản ứng này của Tạ Nghênh Hạnh, trong lòng đã ý thức ra được, dù gì bà ấy cũng bước ra từ trong cung, mấy kiểu đấu đá lẫn nhau trong cùng bà đã nhìn thấy nhiều rồi. Trước đây sự quan tâm đã làm cho tâm bị loạn, hơn nữa chưa nghĩ tới việc Tạ Nghênh Hạnh lại dùng loại chuyện này để hãm hại người khác.
Lòng bà nhất thời phức tạp, nhưng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối bây giờ của Tạ Nghênh Hạnh, Tiêu Thanh Y nhất định không thể nào để cho nàng thừa nhận chuyện làm sai.
Tiêu Thanh Y mở miệng cắt ngang lời Tạ Nghênh Hạnh: "Đủ rồi, cho dù Tạ Từ có làm hay không thì việc nàng ta không phải đứa con gái do ta sinh ra là không thể thay đổi, ta không thể nào chịu được nàng ta tiếp tục xuất hiện trước mặt ta, cho dù như thế nào, ta đều phải đuổi nàng ta ra khỏi phủ."
Tạ Nghênh Hạnh nghe lời Tiêu Thanh Y nói, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tạ Vô Độ lại không muốn bỏ qua: "A nương, chuyện này sau này bàn. Trước mắt, ta chỉ muốn biết, tình hình lúc đó rốt cuộc là như thế nào? Nếu như nàng ta không trả lời được, vậy thì chính là thừa nhận mình vu khống A Từ. Chiếu theo gia pháp, vu khống bịa chuyện, phạt mười tám trượng. Nếu đã như vậy, thì lôi nàng ta xuống, đánh mười tám trượng."
Tiêu Thanh Y bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào Tạ Vô Độ: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Con bé là muội muội của ngươi, vừa rồi suýt nữa đã mất mạng. Ngươi vậy mà lại nhẫn tâm muốn phạt con bé mười tám trượng? Ngươi đây là muốn lấy mạng nó sao?"
Tạ Vô Độ ngước mắt lên nhìn Tiêu Thanh Y, ánh mắt lạnh lùng, thốt ra một câu: “A nương, ta cũng là con ruột của người.”
Sắc mặt Tiêu Thanh Y tái nhợt như tờ giấy. Bà biết, ý của Tạ Vô Độ là đang nói, bà máu lạnh vô tình, trước giờ chưa từng nhắc đến tình cảm mẫu tử, bây giờ hắn cũng máu lạnh vô tình giống như vậy, chuyện này không thể trách ai. Bởi vì, hắn là con trai của bà.
Mẹ và con, giống y hệt nhau.
Nhưng mà...... bà không cách nào yêu thương kẻ điên, tên quái vật này như con ruột của mình được.
Nhưng bà chỉ khi đối xử với Tạ Vô Độ mới như vậy. Còn Tạ Vô Độ hắn đối xử với tất cả mọi người...... đều giống nhau hết.
Tiêu Thanh Y giận tới mức run cả người, bà quát lên: "Để ta xem các ngươi ai dám động đến con bé?"
Đây là phủ của trưởng công chúa, bà là trưởng công chúa, mọi việc trong phủ đều nên nghe theo bà.
Bà nói không, thật sự không ai dám động đến.
Tạ Vô Độ khẽ cười, nhẹ nhàng giơ tay lên, gọi Thanh Lan đến: "Nếu đã như vậy, vậy thì chỉ có thể để cho Thanh Lan làm. A nương, người cũng biết, Thanh Lan hắn là người học võ, ra tay không biết nặng nhẹ, nếu như không cẩn thận đánh hỏng mất đứa con gái bảo bối của người......"
"Ngươi!" Tiêu Thanh Y tức giận trừng mắt, không khí trong phòng chính căng thẳng. "Người đâu, ngăn hắn lại."
Tạ Vô Độ làm như không nghe thấy gì, gọi Thường Ninh cho người chặn người của phủ công chúa bao gồm cả Tiêu Thanh Y sang một bên. Thường Ninh đè Tiêu Thanh Di xuống ghế bành, thấp giọng nói câu đắc tội.
Thanh Lan dẫn Tạ Nghênh Hạnh đến giữa đình, gọi người ấn nàng ta lên trên bệ. Tạ Nghênh Hạnh dù sao cũng chỉ là nữ tử yếu đuối,nào có chống lại được sức lực của Thanh Lan, gần như bị lôi xuống. Nàng vốn đã bị thương, cảnh tượng trông càng thêm tàn nhẫn.
"A nương, cứu con...... A nương......" Tạ Nghênh Hạnh liên tục cầu cứu Tiêu Thanh Y.
Nhưng Tiêu Thanh Y bị Thường Ninh giữ chặt, không thể động đậy, cửa đều do người của Tạ Vô Độ canh giữ, người từ bên ngoài vào không được, người trong viện cũng bị người của Tạ Vô Độ trấn áp, không có cách gì. Tiêu Thanh Y chỉ có thể trơ mắt nhìn từng trượng đánh lên người Tạ Nghênh Hạnh, Tạ Nghênh Hạnh đau đớn gào thét, giọng đầy thê lương.
Tiêu Thanh Y trong sự tức giận lại mang theo sự không nỡ, chỉ trích Tạ Vô Độ: "Tạ Vô Độ! Ngươi đừng quên, ta vẫn là mẹ của ngươi!"
Tạ Vô Độ sai người mang hai thanh ghế tới dưới hiên nhà, Tiêu Thanh Y ngồi cùng hắn. nhấp một ngụm trà, nhìn Tiêu Thanh Y nói: “A nương, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. không có quy tắc thì không làm được gì. Nếu như ta không dùng gia pháp, a nương……”
Hắn chỉ nói một nửa, là cảnh cáo, cũng là uy hiếp.
Nếu như nàng ta không chịu theo gia pháp, hắn vẫn có tư hình. Tư hình của hắn, sẽ không đơn giản chỉ là 18 trượng thôi đâu.
Tiêu Thanh Y dùng sức nắm chặt lấy tay ghế, nghiến răng nghiến lợi. Vào thời khắc này, thậm chí cảm thấy hối hận sao mình lại sinh hắn ra.
Lẽ ra bà sớm nên phá bỏ hắn từ lúc phát hiện mang thai. Nhưng mà, lúc đó bà tràn đầy hy vọng, nghĩ rằng đây là đứa con đầu lòng của bà và Tạ Lang.
……
Tiếng thét thê lương thảm thiết vang vọng khắp cả Thương Miếu viện, Tiêu Thanh Di không đành lòng nhìn nữa, đành nhắm mắt lại, tay vịn ghế sắp bị bà bẻ gãy.
Cổ họng của Tạ Nghênh Hạnh cũng khàn rồi, giọng dần dần nhỏ xuống.
Tạ Từ vốn dĩ rất tức giận, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nhẫn tâm, đến khi trượng thứ mười đánh xuống, không khỏi kéo ống tay áo Tạ Vô Độ.
“Bỏ đi, muội đã trút giận được rồi. Nàng ấy cũng được cho một bài học rồi.” Nàng tuy được nuông chiều, nhưng chắc chắn không phải người có lòng dạ xấu xa.
Ở cùng nhau suốt mười lăm năm, Tạ Vô Độ biết điều đó, nhưng Tiêu Thanh Y thì không.
Tạ Vô Độ quay đầu liếc nhìn Tạ Từ, thở dài, ánh mắt trìu mến, đáp lại: “Được.”
"Thanh Lan, bỏ đi. Mời thái y tới đi. Phủ trưởng công chúa mới có hỉ sự không lâu, đừng có biến thành tang sự.”
Thanh Lan dừng tay lại, Thường Ninh cũng buông ra. Tiêu Thanh Y lập tức loạng choạng đi về người đang sắp ngất đi, ôm nàng ta vào lòng, mọi người trong viện đều bắt đầu bận rộn.
Trong tình huống như vậy, Tạ Vô Độ lại nhàn nhã nhấp một ngụm trà rồi đặt chiếc ly trên tay xuống.
"Đúng rồi, a nương, vẫn còn một câu quên chưa nói." Hắn đứng dậy, một tay buông thõng trước mặt xoay xoay ngón tay dài, tay kia nắm lấy cổ tay Tạ Từ, khẽ cười nói: “A Từ là người của ta, người của ta, vĩnh viễn chỉ có ta mới có thể động.”
Giọng điệu cảnh cáo.
"Nàng ấy nên đi đâu, đương nhiên do ta quyết định."
Chương 12: Nuông chiều từ bé - Thấy nàng kiêng nể, hắn ngược lại cảm thấy vui mừng.
Tạ Vô Độ kéo Tạ Từ ra khỏi Thương Miểu Viện, nhốn nháo hoảng loạn và tiếng người ồn ào trong viện dường như không liên quan gì đến bọn họ. Tình hình trong viện là một bức tranh, bóng dáng rời đi của bọn họ là một bức tranh khác, so sánh hai bức tranh với nhau, phong cách hoàn toàn khác nhau, không tương thích với nhau.
Những cơn gió xuân ấm áp thổi vào mặt, trong hơi ấm vẫn mang theo chút lạnh lẽo kéo dài. Tạ Từ khụt khịt mũi, hỏi Tạ Vô Độ:
“Huynh đi đâu vậy?”
Hắn nói, nàng là người của hắn, đi đâu là do hắn quyết, vậy thì bây giờ, đi đâu vậy? Náo loạn thành như vậy, Tiêu Thanh y rõ ràng là muốn bảo vệ Tạ Nghênh Hạnh, cho dù bây giờ chân tướng đã được phơi bày, Tạ Từ cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa, nàng đau lòng.
Nhưng ngoài phủ trưởng công chúa, nàng còn có thể đi đâu đây?
Đây cũng là nhà của Tạ Vô Độ.
Tạ Từ lại khụt khịt, nghe thấy Tạ Vô Độ nói chuyện, có chút bất đắc dĩ nói: “Đi ngủ đi, ta đã ba ngày không chợp mắt rồi, lát nữa phải vào cung một chuyến, phục mệnh hoàng thượng.”
Tạ Vô Độ lần này đi ra ngoài, là chính thức lãnh hoàng mệnh, đến Thừa Châu trước chỉnh đốn lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa). Trước khi hắn về thành, đã dâng tấu cho hoàng đế trước, hoàng đế biết hắn phải về. Khi hắn trở về, người ngựa ầm ầm đi qua cổng thành Thịnh An, tin tức có lẽ đã truyền khắp thành.
Tạ Từ hơi giật mình, nàng nhìn ra đã lâu không ngủ, dáng vẻ hốc hác, thấy hơi đau lòng, nên quyết định không hỏi hắn có chuyện gì có hay không, chỉ đợi hắn nghỉ ngơi thật tốt trước đã.
Nàng bị Tạ Vô Độ kéo về Tễ Tuyết đường của hắn.
Tễ Tuyết đường im ắng đã lâu, hôm nay chủ nhân cuối cùng cũng trở về, cuối cùng cũng thêm vài phần náo nhiệt. Đám tỳ nữ sớm đã dọn dẹp trên dưới tễ tuyết đường một lượt trước khi Tạ Vô Độ về, mới vừa mới rút ra kinh nghiệm từ thương miểu viện, bây giờ tất cả trong tễ tuyết đều đã được chuẩn bị tốt rồi.
Chăn gối là mới được thay, cửa sổ mở rộng thông gió, dưới cửa sổ có hai bình lư hương Thụy Thư, hương trong lư nhẹ bay bay, là loại hương lãnh điều hương mà Tạ Vô Độ vẫn luôn yêu thích.
Tạ Từ nhớ rõ, hương tên tên là lãnh tuyết. Là tuyết trong tuyết rơi.
Hai người Thanh Lan và Thường Ninh chờ ở cửa, bọn tỳ nữ rất nhanh chóng dâng trà lên, Tạ Vô Độ uống một ngụm trà, ngón tay xoa xoa lông mày, ánh mắt buồn ngủ.
Tạ Từ cầm lấy trà, không có tâm trạng uống, đặt lên bàn.
Nhìn thấy Tạ Vô Độ đứng dậy đi vào phòng ngủ. Nàng cũng đứng dậy theo, hắn nằm xuống giường, tìm một tư thế thoải mái, sau đó vỗ vào chỗ bên cạnh hắn nói: “Nằm với ta một lát.”
Tạ Từ rũ mắt xuống, cuối cùng chậm rãi đi về phía trước, nằm xuống bên cạnh hắn, gối lên trên tay mình.
Miệng không quên chê bai:
“Huynh thối chết đi mất.”
Hắn đã ba ngày không ngủ, đương nhiên cũng ba ngày chưa tắm, mặc dù nói vẫn là mùa xuân, thời tiết không nóng, nhưng đối với Tạ Từ được nuông chiều mà nói, quả thực có thể coi là hôi.
Tạ Vô Độ khẽ cười một tiếng, không kì kèo hắn liều mạng như vậy để có thể nhanh chóng về chống lưng cho nàng. Thấy nàng không kiêng nể như vậy, hắn ngược lại cảm thấy rất vui.
Tạ Từ im lặng thở dài, cảm nhận được hơi thở của Tạ Vô Độ từ bên cạnh truyền đến. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc cuộc đời của mình lại xảy ra biến cố lớn như vậy, đột nhiên mọi thứ dường như không còn nữa.
Trước mặt hắn chỉ còn lại Tạ Vô Độ, trong một đêm, dường như cái gì cũng không còn nữa. Chỉ còn lại Tạ Vô Độ trước mặt.
Ít nhất, cho đến bây giờ, Tạ Vô Độ vẫn ở bên cạnh nàng.
Nhưng cũng chỉ dám dùng bốn chữ cho đến bây giờ. Tạ Từ không dám nói chắc, hắn sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng.
Dù gì, trước đây a nương yêu thương nàng cũng hoàn toàn là thật, kết cục là, một người khác chỉ cần ngoắc tay một cái, a nương liền không cần nàng nữa.
Tạ Từ không dám nói chắc rằng Tạ Vô Độ sẽ cũng như vậy hay không, Tạ Nghênh Hạnh ngoắc ngoắc ngón tay, hắn cũng sẽ không cần nàng.
Nàng quay người lại, quay lưng về phía Tạ Vô Độ, sợ mình bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Tạ Vô Độ ở đằng sau không nói một lời nào, có lẽ có là quá buồn ngủ rồi, không lâu sau đã có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của hắn.
Một lúc sau, Tạ Từ quay người lại, nhìn về phía Tạ Vô Độ.
Những suy nghĩ hỗn loạn mà nàng không dễ gì mới đ è xuống được một lần nữa lại xâm chiếm đầu óc. Nàng nghĩ, bây giờ nàng không còn là Vĩnh Ninh quận chúa gì đó nữa rồi, cũng không phải là con gái của trưởng công chúa, càng không phải muội muội của hắn, cho dù hôm nay hắn vì tình cảm nhiều năm giữa bọn họ mà tình nguyện bảo vệ nàng? Nhưng sau này thì sao? Sau này nàng lại nên dùng thân phận gì mà đối mặt với hắn?
Nàng ngước mắt lên nhìn lông mày của Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ và Tiêu Thanh Y thực ra không hề giống nhau, đại khái thì hắn càng giống Tạ Lâm hơn.
Nhưng Tạ Lâm chết cùng năm với năm Tạ Từ được sinh ra, Tạ Từ không có kí ức gì về ông cả, chỉ nghe được rất nhiều từ trong miệng người khác.
Trong lời của người khác, Tạ Lâm là một quân tử ôn thuận, vậy nên thường có người lấy Tạ Lâm và Tạ Vô Độ ra so sánh với nhau, rồi sau đó thở dài, nói đứa con trai do Tạ Lâm sinh ra sao lại như thế này.
Tạ Từ vẫn luôn thấy rằng những lời này đều là lời nói phù phiếm, nàng trước giờ không cho rằng Tạ Vô Độ đáng bị người ta thở dài. Trái lại, nàng cho rằng Tạ Vô Độ một trong những nam tử tốt nhất trên thế gian này.
Hắn có năng lực và thủ đoạn, bất kể ai cũng biết, Võ Ninh vương là trợ thủ đắc lực của đương kim thánh thượng, được thánh thượng xem trọng. Đương kim thánh thượng tính cách mềm yếu, tuy ngồi ở đế vị, nhưng có rất nhiều chuyện không thể tự mình đưa ra quyết định, đều phải dựa vào người khác. Trong số những người này, Tạ Vô Độ là người được sủng ái nhất. Từ lúc mười lăm tuổi, Tạ Vô Độ đã có thể hô mưa gọi gió trên triều đường.
Mặt mày Tạ Vô Độ tuấn tú, nếu chỉ luận tướng mạo, thật ra hắn cũng được coi là phong độ, nhã nhặn. Chỉ là dưới vẻ ngoài nhã nhặn ấy, còn có chút tà ác, làm cho người khác không dám tiếp cận.
Tạ Từ cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, từng suy nghĩ lần lượt tuôn ra, mấy ngày nay nàng cũng luôn thấp thỏm, ban đêm ngủ không ngon giấc. Lúc này, nghe thấy tiếng Tạ Vô Độ hô hấp, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, mi mắt từ từ cụp xuống, cũng ngủ thiếp đi.
Khi Tạ Vô Độ tỉnh lại, Tạ Từ vẫn còn đang ngủ.
Lông mi dài và dày của nàng khẽ run lên, không biết là mơ thấy cái gì, lông mày nhíu lại, chắc chắn là không phải là một giấc mơ đẹp. Tạ Vô Độ đưa tay vuốt v e lông mày của nàng, nhẹ nhàng đứng dậy, sai người chuẩn bị nước, tắm rửa và thay quần áo.
Hắn cần vào cung một chuyến, trước khi đi căn dặn bọn họ không cần đánh thức nàng. Nếu như nàng ấy tỉnh lại, cũng bảo nàng chờ ở Tế Tuyết đường, tất cả mọi chuyện đợi hắn trở lại rồi nói.
-
Hoàng cung Đại yến, Cần Chính Điện.
Hoàng đế Tiêu Gia Nghĩa ngồi ở trên bảo tọa, biểu cảm viết như viết ra hai chữ hài lòng.
“Liễm Chi, ngươi lần này làm cực kì tốt, trẫm muốn thưởng lớn cho ngươi. Ngươi có yêu cầu gì, cứ nói ra đi.”
Tiêu Gia Nghĩa nhìn về phía Tạ Vô Độ, ánh mắt vô cùng tán thưởng, đứa cháu ngoại này của hắn, vẫn luôn vô cùng có năng lực, lần này cũng không ngoại lệ, xử lí việc rất tốt.
Mùa thu năm ngoái, hoàng đế ra ngoài đi săn thú ở hành cung, bất ngờ bắn chết một người.
Hành cung sớm đã được dọn dẹp, cũng không ai biết người này làm thế nào để trà trộn vào được? Lúc người này chỉ còn một hơi thở cuối cùng vẫn dùng để cáo ngự trạng với hoàng đế.
Hoá ra hắn vốn là một thư sinh bình thường ở Thừa Châu, nhưng bởi vì tỷ tỷ có vài phần nhan sắc nên bị huyện lệnh địa phương cưỡng đoạt bắt ép, mất đi sự trong trắng. Người nhà bọn họ đi đòi lại công đạo, cha họ ngược lại lại bị huyện lệnh đánh chết, tỷ tỷ vì vậy trong lòng hổ thẹn, không có mặt mũi sống tiếp nên đã dứt khoát treo cổ tự vẫn, một nhà tan cửa nát nhà.
Thư sinh đọc sách thánh hiền, nuốt không trôi cục tức này, bèn đến Thừa Châu kháng án, không ngờ là huyện lệnh đó lại biếu quà cho tri châu của Thừa Châu, tri châu bao che cho huyện lệnh, đổi trắng thay đen, đánh thư sinh một trận, rồi đuổi ra ngoài. Không chỉ có vậy, vốn dĩ thư sinh muốn tham gia khoa khảo, cũng bị bọn họ ngáng đường mất đi tư cách dự thi.
Hoàng đế nghe được những chuyện này, vô cùng phẫn nộ. Thừa Châu là một nơi xa xôi hẻo lánh, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện lớn gì, ai có ngờ lại đen tối như thế? Huyện lệnh vốn nên là bậc quan lại như cha mẹ của trăm dân, suy nghĩ cho dân chúng, lại khinh nam bá nữ, làm hại dân lành. Mà tri châu của Thừa Châu lại cùng một giuộc với huyện lệnh kia, còn nối giáo cho giặc.
Hoàng đế lập tức sai người điều tra chuyện này, không điều tra thì không biết, điều tra xuống một cái liền làm cho người ta chấn động, hoá ra những chuyện tương tự ở Thừa Châu xảy ra không ít.
Hoàng đế tức giận, ở một châu nhỏ còn như vậy thì quan trường của Đại Yến không biết còn đen tối đến nhường nào?
Việc quan lại tham ô th@m nhũng, hoàng đế cũng từng được nghe thấy, vốn đã có suy tính riêng, thừa dịp có chuyện này, quyết định chấn chỉnh triệt để một phen. Hoàng đế sau đó ra lệnh cho Tạ Vô Độ đến Thừa Châu trước, cho hắn quyền tuỳ theo tình hình mà tự đưa ra quyết định.
Trong vòng chưa tới bốn tháng, hắn đã thắng lợi trở về, lần này hắn mang về hơn trên dưới 20 quan viên có tiếng ác của Thừa Châu.
Tạ Vô Độ nói: “Đây là việc bổn phận của thần, không dám đòi khen thưởng.”
Lời tuy là nói thế, nên thưởng vẫn là cần phải thưởng, hoàng đế bước xuống ngai vàng, đỡ hắn đậy, vỗ nhẹ vào vai hắn: “Liễm Chi à, nói xong chính sự rồi, hai người cậu cháu ta, cũng nên nói chút việc tư. Ngươi cũng không còn nhỏ tuổi, mấy ngày trước, Hiền phi hỏi trẫm, nói là trong nhà có nhiều nữ tử có phẩm hạnh tốt, vừa tròn 16 tuổi, rất xứng đôi với ngươi, muốn cho hai người các ngươi gặp mặt một lần, không biết ý của ngươi như thế nào?”
"Đa tạ ý tốt của thánh thượng, chỉ là thần, tạm thời không có ý định tính chuyện thành hôn."
"Không sao. Chỉ là Hiền phi nhắc đến với trẫm nên trẫm mới hỏi ý kiến của ngươi." Hoàng đế cũng không có tâm tư một hai làm phải làm mai mối, hỏi một câu rồi thôi, quay người lại, lại nhớ đến chuyện xảy ra ở phủ trưởng công chúa mấy ngày trước, nói, "Chuyện trong phủ a tỷ......"
"Chuyện này thần đã biết rồi."
"Được, ngươi biết rồi thì tốt."
"Nếu đã như vậy, thần xin phép cáo lui trước."
"Ngươi đi đường mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
"Dạ."
-
Lúc Tạ Vô Độ trở lại, Tạ Từ vừa mới tỉnh lại không lâu. Nàng đang chán ghét tấm chăn nệm nơi hắn chưa tắm mà đã ngủ, sai người đổi cái mới.
“Hôi chết đi được, đến cả trên người ta cũng bị hôi luôn rồi.” Tạ Từ mím môi, cúi đầu ngửi nhẹ ống tay áo của mình.
Tạ Vô Độ bước qua cửa, giày gấm giẫm trên mặt đất không phát ra tiếng động, Tạ Từ cũng không biết hắn đến lúc nào.
Hắn cúi đầu ngửi cổ và vai nàng, cười nói: "Thật sao? Sao ta lại ngửi thấy cũng khá thơm đấy chứ?"
Tạ Từ bị hắn làm cho giật mình, thanh âm càng thêm căng thẳng: "Tạ Vô Độ! Huynhươi là mèo sao? Sao đi mà không phát ra tiếng vậy?"
Nàng khó chịu gọi tên họ đầy đủ của hắn, hắn cũng không giận, chỉ cười lắc lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó, chống cằm, ánh mắt có chút xa xăm.
Nó Giống như đang thưởng thức, thưởng thức những cái gai sắc nhọn, những cái móng phô trương của nàng. Dù gì đều do hắn tốn rất nhiều thời gian, từng chút từng chút, không dễ gì mới nuôi dưỡng được.
Chương 11: Hầu hạ theo gia pháp - "Người của ta, vĩnh viễn chỉ có ta mới có thể động vào."
Tạ Nghênh Hạnh nhất thời không nói nên lời, lời này của nàng chính là lấy lùi làm tiến, nào biết được người này vậy mà lấy cái lùi của nàng để bắt nàng lùi thật, còn theo đó mà tiến lên trước một bước. Tạ Nghênh Hạnh khẽ c ắn môi dưới, không biết nên nói gì.
Nêu như nàng phủ nhận, thì sẽ mâu thuẫn với lời ban nãy nàng nói, nhưng nếu không phủ nhận, vậy thì không phải là phải phí công nhận tội, mà vẫn phải chịu phạt sao.
Tạ Nghênh Hạnh chỉ có thể hai mắt lưng tròng mà nhìn Tiêu Thanh Y cầu cứu, Tiêu Thanh Y cũng bị lời này của nàng làm cho sửng sốt, không vui mà nói:
"Ngươi đây là đang nói gì vậy? Ngươi không nghe ra được rằng con bé đây là đang bao che giúp cho Tạ Từ sao?"
Tạ Vô Độ cười khẽ, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay: “A Từ lại không làm gì sai cả, cần gì nàng ta bao che? Đúng là đúng, sai là sai, ta không thích nghe mấy cái đáp án nửa thật nửa giả này."
Hắn quay đầu, nhìn về phía Tạ Nghênh Hạnh, trong mắt không có chút thương xót nào cả, lại lần nữa hỏi: “Đúng hay là không đúng?”
Tạ Nghênh Hạnh không ngờ hắn như nước đổ đầu vịt như vậy, cúi đầu xuống, chữa lời nói: “Ta tin Từ tỷ tỷ không phải là cố ý, nàng chỉ là không cẩn thận mới đẩy ngã ta.”
Tạ Từ hừ lạnh một tiếng, trời đất chứng giám, nàng rõ ràng cái gì cũng không làm. Nàng có chút vui mừng, vì ban nãy Tạ Vô Độ đối xử Tạ Nghênh Hạnh lạnh nhạt vô tình. Dù vậy cũng thấy khó nghe.
Tạ Vô Độ nói: "Được, nếu như ngươi một mực chắc chắn là nàng đẩy ngươi. Vậy thì nói cho ta biết tình hình lúc đó, nàng đẩy ngươi như thế nào? Dùng lực mạnh bao nhiêu? Đẩy ngươi theo hướng nào? Các ngươi đã nói cái gì? Nói đến đâu thì nàng đẩy ngươi? Những chuyện này ngươi nói đầu đuôi ngọn ngành hết cho bọn ta, bọn ta cũng có thể thay ngươi chủ trì công đạo.
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Thanh Y. Như là đang nói bà cứ chờ mà xem.
Tạ Nghênh Hạnh cúi đầu xuống thấp hơn, nàng không ngờ sẽ có một Tạ Vô Độ ngày đêm vất vả trở về để chống lưng cho Tạ Từ.
Vậy nên kế hoạch này cũng rất sơ sài, không thể chịu được sự tra khảo. Nàng cá rằng Tiêu Thanh Y sẽ không tra khảo, nàng cược thắng rồi. Nhưng bây giờ, đang ở trên bờ vực thất bại.
Nàng để lộ ra phần cổ mịn màng, mỏng manh đến mức tưởng chừng như nếu có gió thổi sẽ gãy.
Tạ Nghênh Hạnh làm gì còn nhớ được lúc đó nói những chuyện gì, lúc này nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tạ Vô Độ, càng hoảng loạn hơn, một câu cũng không đáp lại được.
“Lúc đó…… Ta……”
Tạ Từ lạnh lùng hừ một tiếng, thật sự cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Vậy mà Tiêu Thanh Y, bà ấy lại cứ tin.
Tạ Từ lại cảm thấy dù đáp trả được cho sự uất ức nhưng lại không thoải mái như nàng tưởng nữa, một nửa bị nghẹn lại trong lòng.
Tiêu Thanh Y nhìn thấy phản ứng này của Tạ Nghênh Hạnh, trong lòng đã ý thức ra được, dù gì bà ấy cũng bước ra từ trong cung, mấy kiểu đấu đá lẫn nhau trong cùng bà đã nhìn thấy nhiều rồi. Trước đây sự quan tâm đã làm cho tâm bị loạn, hơn nữa chưa nghĩ tới việc Tạ Nghênh Hạnh lại dùng loại chuyện này để hãm hại người khác.
Lòng bà nhất thời phức tạp, nhưng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối bây giờ của Tạ Nghênh Hạnh, Tiêu Thanh Y nhất định không thể nào để cho nàng thừa nhận chuyện làm sai.
Tiêu Thanh Y mở miệng cắt ngang lời Tạ Nghênh Hạnh: "Đủ rồi, cho dù Tạ Từ có làm hay không thì việc nàng ta không phải đứa con gái do ta sinh ra là không thể thay đổi, ta không thể nào chịu được nàng ta tiếp tục xuất hiện trước mặt ta, cho dù như thế nào, ta đều phải đuổi nàng ta ra khỏi phủ."
Tạ Nghênh Hạnh nghe lời Tiêu Thanh Y nói, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tạ Vô Độ lại không muốn bỏ qua: "A nương, chuyện này sau này bàn. Trước mắt, ta chỉ muốn biết, tình hình lúc đó rốt cuộc là như thế nào? Nếu như nàng ta không trả lời được, vậy thì chính là thừa nhận mình vu khống A Từ. Chiếu theo gia pháp, vu khống bịa chuyện, phạt mười tám trượng. Nếu đã như vậy, thì lôi nàng ta xuống, đánh mười tám trượng."
Tiêu Thanh Y bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào Tạ Vô Độ: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Con bé là muội muội của ngươi, vừa rồi suýt nữa đã mất mạng. Ngươi vậy mà lại nhẫn tâm muốn phạt con bé mười tám trượng? Ngươi đây là muốn lấy mạng nó sao?"
Tạ Vô Độ ngước mắt lên nhìn Tiêu Thanh Y, ánh mắt lạnh lùng, thốt ra một câu: “A nương, ta cũng là con ruột của người.”
Sắc mặt Tiêu Thanh Y tái nhợt như tờ giấy. Bà biết, ý của Tạ Vô Độ là đang nói, bà máu lạnh vô tình, trước giờ chưa từng nhắc đến tình cảm mẫu tử, bây giờ hắn cũng máu lạnh vô tình giống như vậy, chuyện này không thể trách ai. Bởi vì, hắn là con trai của bà.
Mẹ và con, giống y hệt nhau.
Nhưng mà...... bà không cách nào yêu thương kẻ điên, tên quái vật này như con ruột của mình được.
Nhưng bà chỉ khi đối xử với Tạ Vô Độ mới như vậy. Còn Tạ Vô Độ hắn đối xử với tất cả mọi người...... đều giống nhau hết.
Tiêu Thanh Y giận tới mức run cả người, bà quát lên: "Để ta xem các ngươi ai dám động đến con bé?"
Đây là phủ của trưởng công chúa, bà là trưởng công chúa, mọi việc trong phủ đều nên nghe theo bà.
Bà nói không, thật sự không ai dám động đến.
Tạ Vô Độ khẽ cười, nhẹ nhàng giơ tay lên, gọi Thanh Lan đến: "Nếu đã như vậy, vậy thì chỉ có thể để cho Thanh Lan làm. A nương, người cũng biết, Thanh Lan hắn là người học võ, ra tay không biết nặng nhẹ, nếu như không cẩn thận đánh hỏng mất đứa con gái bảo bối của người......"
"Ngươi!" Tiêu Thanh Y tức giận trừng mắt, không khí trong phòng chính căng thẳng. "Người đâu, ngăn hắn lại."
Tạ Vô Độ làm như không nghe thấy gì, gọi Thường Ninh cho người chặn người của phủ công chúa bao gồm cả Tiêu Thanh Y sang một bên. Thường Ninh đè Tiêu Thanh Di xuống ghế bành, thấp giọng nói câu đắc tội.
Thanh Lan dẫn Tạ Nghênh Hạnh đến giữa đình, gọi người ấn nàng ta lên trên bệ. Tạ Nghênh Hạnh dù sao cũng chỉ là nữ tử yếu đuối,nào có chống lại được sức lực của Thanh Lan, gần như bị lôi xuống. Nàng vốn đã bị thương, cảnh tượng trông càng thêm tàn nhẫn.
"A nương, cứu con...... A nương......" Tạ Nghênh Hạnh liên tục cầu cứu Tiêu Thanh Y.
Nhưng Tiêu Thanh Y bị Thường Ninh giữ chặt, không thể động đậy, cửa đều do người của Tạ Vô Độ canh giữ, người từ bên ngoài vào không được, người trong viện cũng bị người của Tạ Vô Độ trấn áp, không có cách gì. Tiêu Thanh Y chỉ có thể trơ mắt nhìn từng trượng đánh lên người Tạ Nghênh Hạnh, Tạ Nghênh Hạnh đau đớn gào thét, giọng đầy thê lương.
Tiêu Thanh Y trong sự tức giận lại mang theo sự không nỡ, chỉ trích Tạ Vô Độ: "Tạ Vô Độ! Ngươi đừng quên, ta vẫn là mẹ của ngươi!"
Tạ Vô Độ sai người mang hai thanh ghế tới dưới hiên nhà, Tiêu Thanh Y ngồi cùng hắn. nhấp một ngụm trà, nhìn Tiêu Thanh Y nói: “A nương, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. không có quy tắc thì không làm được gì. Nếu như ta không dùng gia pháp, a nương……”
Hắn chỉ nói một nửa, là cảnh cáo, cũng là uy hiếp.
Nếu như nàng ta không chịu theo gia pháp, hắn vẫn có tư hình. Tư hình của hắn, sẽ không đơn giản chỉ là 18 trượng thôi đâu.
Tiêu Thanh Y dùng sức nắm chặt lấy tay ghế, nghiến răng nghiến lợi. Vào thời khắc này, thậm chí cảm thấy hối hận sao mình lại sinh hắn ra.
Lẽ ra bà sớm nên phá bỏ hắn từ lúc phát hiện mang thai. Nhưng mà, lúc đó bà tràn đầy hy vọng, nghĩ rằng đây là đứa con đầu lòng của bà và Tạ Lang.
……
Tiếng thét thê lương thảm thiết vang vọng khắp cả Thương Miếu viện, Tiêu Thanh Di không đành lòng nhìn nữa, đành nhắm mắt lại, tay vịn ghế sắp bị bà bẻ gãy.
Cổ họng của Tạ Nghênh Hạnh cũng khàn rồi, giọng dần dần nhỏ xuống.
Tạ Từ vốn dĩ rất tức giận, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nhẫn tâm, đến khi trượng thứ mười đánh xuống, không khỏi kéo ống tay áo Tạ Vô Độ.
“Bỏ đi, muội đã trút giận được rồi. Nàng ấy cũng được cho một bài học rồi.” Nàng tuy được nuông chiều, nhưng chắc chắn không phải người có lòng dạ xấu xa.
Ở cùng nhau suốt mười lăm năm, Tạ Vô Độ biết điều đó, nhưng Tiêu Thanh Y thì không.
Tạ Vô Độ quay đầu liếc nhìn Tạ Từ, thở dài, ánh mắt trìu mến, đáp lại: “Được.”
"Thanh Lan, bỏ đi. Mời thái y tới đi. Phủ trưởng công chúa mới có hỉ sự không lâu, đừng có biến thành tang sự.”
Thanh Lan dừng tay lại, Thường Ninh cũng buông ra. Tiêu Thanh Y lập tức loạng choạng đi về người đang sắp ngất đi, ôm nàng ta vào lòng, mọi người trong viện đều bắt đầu bận rộn.
Trong tình huống như vậy, Tạ Vô Độ lại nhàn nhã nhấp một ngụm trà rồi đặt chiếc ly trên tay xuống.
"Đúng rồi, a nương, vẫn còn một câu quên chưa nói." Hắn đứng dậy, một tay buông thõng trước mặt xoay xoay ngón tay dài, tay kia nắm lấy cổ tay Tạ Từ, khẽ cười nói: “A Từ là người của ta, người của ta, vĩnh viễn chỉ có ta mới có thể động.”
Giọng điệu cảnh cáo.
"Nàng ấy nên đi đâu, đương nhiên do ta quyết định."
Chương 12: Nuông chiều từ bé - Thấy nàng kiêng nể, hắn ngược lại cảm thấy vui mừng.
Tạ Vô Độ kéo Tạ Từ ra khỏi Thương Miểu Viện, nhốn nháo hoảng loạn và tiếng người ồn ào trong viện dường như không liên quan gì đến bọn họ. Tình hình trong viện là một bức tranh, bóng dáng rời đi của bọn họ là một bức tranh khác, so sánh hai bức tranh với nhau, phong cách hoàn toàn khác nhau, không tương thích với nhau.
Những cơn gió xuân ấm áp thổi vào mặt, trong hơi ấm vẫn mang theo chút lạnh lẽo kéo dài. Tạ Từ khụt khịt mũi, hỏi Tạ Vô Độ:
“Huynh đi đâu vậy?”
Hắn nói, nàng là người của hắn, đi đâu là do hắn quyết, vậy thì bây giờ, đi đâu vậy? Náo loạn thành như vậy, Tiêu Thanh y rõ ràng là muốn bảo vệ Tạ Nghênh Hạnh, cho dù bây giờ chân tướng đã được phơi bày, Tạ Từ cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa, nàng đau lòng.
Nhưng ngoài phủ trưởng công chúa, nàng còn có thể đi đâu đây?
Đây cũng là nhà của Tạ Vô Độ.
Tạ Từ lại khụt khịt, nghe thấy Tạ Vô Độ nói chuyện, có chút bất đắc dĩ nói: “Đi ngủ đi, ta đã ba ngày không chợp mắt rồi, lát nữa phải vào cung một chuyến, phục mệnh hoàng thượng.”
Tạ Vô Độ lần này đi ra ngoài, là chính thức lãnh hoàng mệnh, đến Thừa Châu trước chỉnh đốn lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa). Trước khi hắn về thành, đã dâng tấu cho hoàng đế trước, hoàng đế biết hắn phải về. Khi hắn trở về, người ngựa ầm ầm đi qua cổng thành Thịnh An, tin tức có lẽ đã truyền khắp thành.
Tạ Từ hơi giật mình, nàng nhìn ra đã lâu không ngủ, dáng vẻ hốc hác, thấy hơi đau lòng, nên quyết định không hỏi hắn có chuyện gì có hay không, chỉ đợi hắn nghỉ ngơi thật tốt trước đã.
Nàng bị Tạ Vô Độ kéo về Tễ Tuyết đường của hắn.
Tễ Tuyết đường im ắng đã lâu, hôm nay chủ nhân cuối cùng cũng trở về, cuối cùng cũng thêm vài phần náo nhiệt. Đám tỳ nữ sớm đã dọn dẹp trên dưới tễ tuyết đường một lượt trước khi Tạ Vô Độ về, mới vừa mới rút ra kinh nghiệm từ thương miểu viện, bây giờ tất cả trong tễ tuyết đều đã được chuẩn bị tốt rồi.
Chăn gối là mới được thay, cửa sổ mở rộng thông gió, dưới cửa sổ có hai bình lư hương Thụy Thư, hương trong lư nhẹ bay bay, là loại hương lãnh điều hương mà Tạ Vô Độ vẫn luôn yêu thích.
Tạ Từ nhớ rõ, hương tên tên là lãnh tuyết. Là tuyết trong tuyết rơi.
Hai người Thanh Lan và Thường Ninh chờ ở cửa, bọn tỳ nữ rất nhanh chóng dâng trà lên, Tạ Vô Độ uống một ngụm trà, ngón tay xoa xoa lông mày, ánh mắt buồn ngủ.
Tạ Từ cầm lấy trà, không có tâm trạng uống, đặt lên bàn.
Nhìn thấy Tạ Vô Độ đứng dậy đi vào phòng ngủ. Nàng cũng đứng dậy theo, hắn nằm xuống giường, tìm một tư thế thoải mái, sau đó vỗ vào chỗ bên cạnh hắn nói: “Nằm với ta một lát.”
Tạ Từ rũ mắt xuống, cuối cùng chậm rãi đi về phía trước, nằm xuống bên cạnh hắn, gối lên trên tay mình.
Miệng không quên chê bai:
“Huynh thối chết đi mất.”
Hắn đã ba ngày không ngủ, đương nhiên cũng ba ngày chưa tắm, mặc dù nói vẫn là mùa xuân, thời tiết không nóng, nhưng đối với Tạ Từ được nuông chiều mà nói, quả thực có thể coi là hôi.
Tạ Vô Độ khẽ cười một tiếng, không kì kèo hắn liều mạng như vậy để có thể nhanh chóng về chống lưng cho nàng. Thấy nàng không kiêng nể như vậy, hắn ngược lại cảm thấy rất vui.
Tạ Từ im lặng thở dài, cảm nhận được hơi thở của Tạ Vô Độ từ bên cạnh truyền đến. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc cuộc đời của mình lại xảy ra biến cố lớn như vậy, đột nhiên mọi thứ dường như không còn nữa.
Trước mặt hắn chỉ còn lại Tạ Vô Độ, trong một đêm, dường như cái gì cũng không còn nữa. Chỉ còn lại Tạ Vô Độ trước mặt.
Ít nhất, cho đến bây giờ, Tạ Vô Độ vẫn ở bên cạnh nàng.
Nhưng cũng chỉ dám dùng bốn chữ cho đến bây giờ. Tạ Từ không dám nói chắc, hắn sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng.
Dù gì, trước đây a nương yêu thương nàng cũng hoàn toàn là thật, kết cục là, một người khác chỉ cần ngoắc tay một cái, a nương liền không cần nàng nữa.
Tạ Từ không dám nói chắc rằng Tạ Vô Độ sẽ cũng như vậy hay không, Tạ Nghênh Hạnh ngoắc ngoắc ngón tay, hắn cũng sẽ không cần nàng.
Nàng quay người lại, quay lưng về phía Tạ Vô Độ, sợ mình bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Tạ Vô Độ ở đằng sau không nói một lời nào, có lẽ có là quá buồn ngủ rồi, không lâu sau đã có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của hắn.
Một lúc sau, Tạ Từ quay người lại, nhìn về phía Tạ Vô Độ.
Những suy nghĩ hỗn loạn mà nàng không dễ gì mới đ è xuống được một lần nữa lại xâm chiếm đầu óc. Nàng nghĩ, bây giờ nàng không còn là Vĩnh Ninh quận chúa gì đó nữa rồi, cũng không phải là con gái của trưởng công chúa, càng không phải muội muội của hắn, cho dù hôm nay hắn vì tình cảm nhiều năm giữa bọn họ mà tình nguyện bảo vệ nàng? Nhưng sau này thì sao? Sau này nàng lại nên dùng thân phận gì mà đối mặt với hắn?
Nàng ngước mắt lên nhìn lông mày của Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ và Tiêu Thanh Y thực ra không hề giống nhau, đại khái thì hắn càng giống Tạ Lâm hơn.
Nhưng Tạ Lâm chết cùng năm với năm Tạ Từ được sinh ra, Tạ Từ không có kí ức gì về ông cả, chỉ nghe được rất nhiều từ trong miệng người khác.
Trong lời của người khác, Tạ Lâm là một quân tử ôn thuận, vậy nên thường có người lấy Tạ Lâm và Tạ Vô Độ ra so sánh với nhau, rồi sau đó thở dài, nói đứa con trai do Tạ Lâm sinh ra sao lại như thế này.
Tạ Từ vẫn luôn thấy rằng những lời này đều là lời nói phù phiếm, nàng trước giờ không cho rằng Tạ Vô Độ đáng bị người ta thở dài. Trái lại, nàng cho rằng Tạ Vô Độ một trong những nam tử tốt nhất trên thế gian này.
Hắn có năng lực và thủ đoạn, bất kể ai cũng biết, Võ Ninh vương là trợ thủ đắc lực của đương kim thánh thượng, được thánh thượng xem trọng. Đương kim thánh thượng tính cách mềm yếu, tuy ngồi ở đế vị, nhưng có rất nhiều chuyện không thể tự mình đưa ra quyết định, đều phải dựa vào người khác. Trong số những người này, Tạ Vô Độ là người được sủng ái nhất. Từ lúc mười lăm tuổi, Tạ Vô Độ đã có thể hô mưa gọi gió trên triều đường.
Mặt mày Tạ Vô Độ tuấn tú, nếu chỉ luận tướng mạo, thật ra hắn cũng được coi là phong độ, nhã nhặn. Chỉ là dưới vẻ ngoài nhã nhặn ấy, còn có chút tà ác, làm cho người khác không dám tiếp cận.
Tạ Từ cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, từng suy nghĩ lần lượt tuôn ra, mấy ngày nay nàng cũng luôn thấp thỏm, ban đêm ngủ không ngon giấc. Lúc này, nghe thấy tiếng Tạ Vô Độ hô hấp, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, mi mắt từ từ cụp xuống, cũng ngủ thiếp đi.
Khi Tạ Vô Độ tỉnh lại, Tạ Từ vẫn còn đang ngủ.
Lông mi dài và dày của nàng khẽ run lên, không biết là mơ thấy cái gì, lông mày nhíu lại, chắc chắn là không phải là một giấc mơ đẹp. Tạ Vô Độ đưa tay vuốt v e lông mày của nàng, nhẹ nhàng đứng dậy, sai người chuẩn bị nước, tắm rửa và thay quần áo.
Hắn cần vào cung một chuyến, trước khi đi căn dặn bọn họ không cần đánh thức nàng. Nếu như nàng ấy tỉnh lại, cũng bảo nàng chờ ở Tế Tuyết đường, tất cả mọi chuyện đợi hắn trở lại rồi nói.
-
Hoàng cung Đại yến, Cần Chính Điện.
Hoàng đế Tiêu Gia Nghĩa ngồi ở trên bảo tọa, biểu cảm viết như viết ra hai chữ hài lòng.
“Liễm Chi, ngươi lần này làm cực kì tốt, trẫm muốn thưởng lớn cho ngươi. Ngươi có yêu cầu gì, cứ nói ra đi.”
Tiêu Gia Nghĩa nhìn về phía Tạ Vô Độ, ánh mắt vô cùng tán thưởng, đứa cháu ngoại này của hắn, vẫn luôn vô cùng có năng lực, lần này cũng không ngoại lệ, xử lí việc rất tốt.
Mùa thu năm ngoái, hoàng đế ra ngoài đi săn thú ở hành cung, bất ngờ bắn chết một người.
Hành cung sớm đã được dọn dẹp, cũng không ai biết người này làm thế nào để trà trộn vào được? Lúc người này chỉ còn một hơi thở cuối cùng vẫn dùng để cáo ngự trạng với hoàng đế.
Hoá ra hắn vốn là một thư sinh bình thường ở Thừa Châu, nhưng bởi vì tỷ tỷ có vài phần nhan sắc nên bị huyện lệnh địa phương cưỡng đoạt bắt ép, mất đi sự trong trắng. Người nhà bọn họ đi đòi lại công đạo, cha họ ngược lại lại bị huyện lệnh đánh chết, tỷ tỷ vì vậy trong lòng hổ thẹn, không có mặt mũi sống tiếp nên đã dứt khoát treo cổ tự vẫn, một nhà tan cửa nát nhà.
Thư sinh đọc sách thánh hiền, nuốt không trôi cục tức này, bèn đến Thừa Châu kháng án, không ngờ là huyện lệnh đó lại biếu quà cho tri châu của Thừa Châu, tri châu bao che cho huyện lệnh, đổi trắng thay đen, đánh thư sinh một trận, rồi đuổi ra ngoài. Không chỉ có vậy, vốn dĩ thư sinh muốn tham gia khoa khảo, cũng bị bọn họ ngáng đường mất đi tư cách dự thi.
Hoàng đế nghe được những chuyện này, vô cùng phẫn nộ. Thừa Châu là một nơi xa xôi hẻo lánh, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện lớn gì, ai có ngờ lại đen tối như thế? Huyện lệnh vốn nên là bậc quan lại như cha mẹ của trăm dân, suy nghĩ cho dân chúng, lại khinh nam bá nữ, làm hại dân lành. Mà tri châu của Thừa Châu lại cùng một giuộc với huyện lệnh kia, còn nối giáo cho giặc.
Hoàng đế lập tức sai người điều tra chuyện này, không điều tra thì không biết, điều tra xuống một cái liền làm cho người ta chấn động, hoá ra những chuyện tương tự ở Thừa Châu xảy ra không ít.
Hoàng đế tức giận, ở một châu nhỏ còn như vậy thì quan trường của Đại Yến không biết còn đen tối đến nhường nào?
Việc quan lại tham ô th@m nhũng, hoàng đế cũng từng được nghe thấy, vốn đã có suy tính riêng, thừa dịp có chuyện này, quyết định chấn chỉnh triệt để một phen. Hoàng đế sau đó ra lệnh cho Tạ Vô Độ đến Thừa Châu trước, cho hắn quyền tuỳ theo tình hình mà tự đưa ra quyết định.
Trong vòng chưa tới bốn tháng, hắn đã thắng lợi trở về, lần này hắn mang về hơn trên dưới 20 quan viên có tiếng ác của Thừa Châu.
Tạ Vô Độ nói: “Đây là việc bổn phận của thần, không dám đòi khen thưởng.”
Lời tuy là nói thế, nên thưởng vẫn là cần phải thưởng, hoàng đế bước xuống ngai vàng, đỡ hắn đậy, vỗ nhẹ vào vai hắn: “Liễm Chi à, nói xong chính sự rồi, hai người cậu cháu ta, cũng nên nói chút việc tư. Ngươi cũng không còn nhỏ tuổi, mấy ngày trước, Hiền phi hỏi trẫm, nói là trong nhà có nhiều nữ tử có phẩm hạnh tốt, vừa tròn 16 tuổi, rất xứng đôi với ngươi, muốn cho hai người các ngươi gặp mặt một lần, không biết ý của ngươi như thế nào?”
"Đa tạ ý tốt của thánh thượng, chỉ là thần, tạm thời không có ý định tính chuyện thành hôn."
"Không sao. Chỉ là Hiền phi nhắc đến với trẫm nên trẫm mới hỏi ý kiến của ngươi." Hoàng đế cũng không có tâm tư một hai làm phải làm mai mối, hỏi một câu rồi thôi, quay người lại, lại nhớ đến chuyện xảy ra ở phủ trưởng công chúa mấy ngày trước, nói, "Chuyện trong phủ a tỷ......"
"Chuyện này thần đã biết rồi."
"Được, ngươi biết rồi thì tốt."
"Nếu đã như vậy, thần xin phép cáo lui trước."
"Ngươi đi đường mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
"Dạ."
-
Lúc Tạ Vô Độ trở lại, Tạ Từ vừa mới tỉnh lại không lâu. Nàng đang chán ghét tấm chăn nệm nơi hắn chưa tắm mà đã ngủ, sai người đổi cái mới.
“Hôi chết đi được, đến cả trên người ta cũng bị hôi luôn rồi.” Tạ Từ mím môi, cúi đầu ngửi nhẹ ống tay áo của mình.
Tạ Vô Độ bước qua cửa, giày gấm giẫm trên mặt đất không phát ra tiếng động, Tạ Từ cũng không biết hắn đến lúc nào.
Hắn cúi đầu ngửi cổ và vai nàng, cười nói: "Thật sao? Sao ta lại ngửi thấy cũng khá thơm đấy chứ?"
Tạ Từ bị hắn làm cho giật mình, thanh âm càng thêm căng thẳng: "Tạ Vô Độ! Huynhươi là mèo sao? Sao đi mà không phát ra tiếng vậy?"
Nàng khó chịu gọi tên họ đầy đủ của hắn, hắn cũng không giận, chỉ cười lắc lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó, chống cằm, ánh mắt có chút xa xăm.
Nó Giống như đang thưởng thức, thưởng thức những cái gai sắc nhọn, những cái móng phô trương của nàng. Dù gì đều do hắn tốn rất nhiều thời gian, từng chút từng chút, không dễ gì mới nuôi dưỡng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.