Chương 68: Anh yêu cô
Mạn Nam
16/02/2016
"Xin hỏi ai đấy ạ?" Là số lạ, Trang Nhã Khinh có thể khẳng định mình chưa bao giờ thấy số này. Vốn không muốn nhận, nhưng vẫn cứ đổ chuông nên chắc không phải là tập đoàn lừa gạt qua điện thoại.
"Trang tiểu thư đúng không?" Giọng nói cũng không tệ lắm, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn có thể khẳng định, cô chưa từng nghe giọng nói này bao giờ.
"Đúng rồi, xin hỏi anh là..." Thấy ánh mắt nghi ngờ của Mạc Thiển, Trang Nhã Khinh lắc đầu, cô cũng không biết rốt cuộc đối phương là ai.
"Haha, cũng không lạ khi Trang tiểu thư không biết tôi, nhưng tôi có biết Trang tiểu thư." Người đàn ông đó cười cười, sau đó nói: "Không biết Trang tiểu thư có thể nể mặt ăn bữa tối với tôi được không?"
"Thật xin lỗi, tôi không có thói quen ăn cơm với người lạ." Đang muốn cúp máy thì đối phương vội vàng gọi với theo.
"Đừng cúp máy, cúp máy cô sẽ hối hận."
"À..." Hối hận? Chuyện làm cô hối hận từ trước đến nay chỉ có một, đó chính là yêu và gả cho Mạnh Thiệu Phong. Có điều, không phải ông trời đã cho cô một cơ hội sao?
"Muốn tôi tặng quà cho cô không?" Người đàn ông nói.
Trang Nhã Khinh biết đối phương đang nói chuyện gì, quà? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Muốn, nhưng quà này quá nhỏ, không đủ lớn." Trang Nhã Khinh kiêu ngạo nói. Việc nhỏ ấy sẽ không được Trang Nhã Khinh để vào trong mắt, nhưng Trang Nhã Khinh cũng tin rằng, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua như vậy. Trang Nhã Khinh bỗng nhiên mong chờ lần khiêu chiến tiếp theo, haha, không biết quà tặng tiếp theo có còn ngây thơ như vậy hay không?
"Haha, cái này chỉ là món ăn khai vị thôi, trò hay vẫn còn ở phía sau." Nói xong, Trang Nhã Khinh chỉ nghe thấy tiếng 'tút tút' lạnh lẽo, đối phương đã cúp điện thoại.
Nhìn dãy số xa lạ, Trang Nhã Khinh có vẻ đăm chiêu.
"Sao vậy? Là điện thoại của người đã hãm hại chúng ta sao?"
"Ừ."
"Anh ta nói gì vậy?"
"Không có gì, chúng ta chỉ cần chờ là được rồi, xem bước tiếp theo anh ta muốn diễn trò gì tiếp theo."
"Có cần điều ta xem số này đến từ đâu không?" Thiển Thiển đề nghị. Số này cũng không phải số công cộng, là số di động bình thường, nói không chừng có thể điều tra ra chuyện gì đó.
"Không cần, nhất định là số đen." Số đen, tùy tiện mua ở một nơi nào đó, không cần dùng các loại giấy tờ chứng nhận như chứng minh thư. Rất nhiều người thích sử dụng số đen, không muốn dùng nữa thì ném đi là được, dùng chứng minh thư còn phải gạch bỏ, mà gạch bỏ còn vô cùng phiền toái.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Như mình vừa mới nói, yên lặng xem xét."
"Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi."
Đến trường học, từ xa đã nghe thấy tiếng hát vọng ra từ trong phòng học, cô giáo đang dạy bọn nhỏ hát nhạc thiếu nhi.
Phải nói, ấn tượng của Trang Nhã Khinh với Chu Mật Tuyết vẫn không tệ.
"Có muốn vào không?"
"Không cần, tối lại tới đón lần nữa." Mạc Thiển dừng lại một chút, sau đó lại nói. "Mình muốn gặp Tiểu Viêm một chút."
"Không thành vấn đề, bây giờ chắc là Tiểu Viêm đang ở trường học." Cho nên chắc chắn là Mạc Minh Vọng không có ở đó.
"Ừ. Chúng ta đến trường học gặp Tiểu Viêm. Mình biết bây giờ rất nhiều chuyện, một đống chuyện phiền toán, nhưng..." Nhưng cô thật sự muốn gặp Tiểu Viêm: "Nếu không cậu đi làm việc của cậu đi, mình tự về được rồi."
"Cậu thấy mình rất vội sao?" Trang Nhã Khinh hỏi lại, sau đó quay đầu xe, chạy về phía thành phố C.
Bây giờ cô đang rất rảnh rỗi có được không? Nhị sư huynh thẩm vấn người phụ nữ kia, chỉ cần phụ nữ kia biết chuyện gì đó thì cô có thể khẳng định anh ấy nhất định sẽ cạy được miệng cô ta, sau đó lấy được vật cần tìm. Không phải Nhị sư huynh rất thành thạo trong việc thẩm vấn sao? Về phần những cái khác, còn có Dịch Nham, bây giờ Thị ủy Lương nhất định sẽ không đứng ở bên ngoài nhìn. Như vậy thì cô sẽ không còn chuyện để làm nữa.
Còn cuộc điện thoại của người nọ...Không có chút tác dụng gây lo lắng nào.
Nói như vậy, bây giờ cô thật sự rảnh rỗi, tất cả những chuyện khác đều có người làm, nên việc cô cần làm là tranh thủ lúc có thời gian rảnh rỗi này thôi.
Mạc Thiển theo Trang Nhã Khinh tới trường học của Mạc Thiển, nhưng Tiểu Viêm lại chuyển trường rồi! Mạc Thiển vô cùng ngạc nhiên.
"À...Mình đang nghĩ xem nguyên nhân là gì?" Mạc Minh Vọng thật đúng là đủ âm hiểm, lại có thể nghĩ đến việc chuyển trường cho Tiểu Viêm, nhất định là biết Thiển Thiển sẽ lén lút đến trường học gặp Tiểu Viêm. Đúng là cái tên nham hiểm xảo quyệt.
"Anh ấy không muốn để mình gặp Tiểu Viêm." Mặt Mạc Thiển trắng bệch, Mạc Thiển hiểu lầm rồi.
"Không phải."
"Không cần an ủi mình. Nhưng anh ta không muốn cho mình gặp thì mình không gặp được sao?" Đó là con trai cô, làm sao có thể thật sự không gặp được.
"Ừ." Trang Nhã Khinh rất muốn nói, Mạc Minh Vọng, anh thành công rồi.
"Có muốn đến nhà mình không?" Mạc Thiển đề nghị.
Trang Nhã Khinh khẽ gật đầu. "Được thôi." Cô còn chưa từng nhìn thấy hoàn cảnh sống của Thiển Thiển trong nhiều năm sau khi cô rời khỏi đây nữa.
Mạc Thiển mang theo chìa khóa.
Vốn là muốn đợi Tiểu Viêm tan học, như vậy không muốn cô gặp thì cũng có thể nhìn thấy, nhưng không ngờ không gặp được Tiểu Viêm mà lại gặp được Mạc Minh Vọng.
Hôm nay Mạc Minh Vọng lại không đi làm, đối với người làm việc điên cuồng như Mạc Minh Vọng, Mạc Thiển biết Mạc Minh Vọng nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy anh ta như thế này.
Mạc Minh Vọng ngồi dưới đất, tựa vào ghế sô pha uống rượu, nhìn vô cùng yên tĩnh.
Mạc Minh Vọng hoàn toàn không chú ý đến xung quanh cho nên cũng không phát hiện hai vị khách không mời vừa mới bước vào nhà, vô cùng nhập tâm uống rượu.
Ngoại trừ chai rượu trong tay Mạc Minh Vọng kia, bên cạnh còn có một cái bình rỗng khác, trên bình còn dán nhãn Whisky khác.
"Anh, anh đang làm gì vậy?" Mạc Thiển nhíu mà, cô chưa từng thấy Mạc Minh Vọng có dáng vẻ sa sút tinh thần như vậy. Mặc dù không khoa trương giống như phim thần tượng, mặc mọc đầy râu, tóc không được cắt. Mạc Minh Vọng vẫn sạch sẽ gọn gàng, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được anh ta vô cùng suy sụp. Hoàn toàn sụp đổ hình tượng trước đây.
Lúc này Mạc Minh Vọng mới biết có người vào. Ánh mắt sáng rõ, không có chút mê mang nào, điều này chứng minh một chuyện, tửu lượng của Mạc Minh Vọng rất tốt, vẫn chưa uống say.
“Em tới đây làm gì?” Ngữ khí của Mạc Minh Vọng thật không tốt, vô cùng không tốt.
Bây giờ Mạc Thiển mới cảm thấy xấu hổ: “Đến gặp Tiểu Viêm.”
“Tiểu Viêm? Không phải đến gặp anh sao?”
Mạc Minh Vọng, anh xác định là anh đã uống rượu rồi sao? Mặc dù ánh mắt vẫn lợi hại như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy anh ta đã uống rượu rổi. Trang Nhã Khinh không nói gì, yên lặng đứng ở một bên.
Nói không chừng, lần này hai người có thể làm hòa với nhau.
“À... Anh chuyển trường cho Tiểu Viêm sao? Chuyển tới trường nào?” Mạc Thiển vội vàng nói sang chuyện khác.
“Ngày đó em nói không thích anh là thật sao?” Làm sao Mạc Minh Vọng để ý đến chuyện Mạc Thiển đang nói lảng sang chuyện khác được, từng bước ép sát hỏi.
“...”
“Có phải em hận anh không? Mấy năm nay...”
“Không, em chưa từng hận anh.” Mạc Thiển phủ nhận. Đúng rồi, cho dù Mạc Minh Vọng có làm bao nhiêu chuyện quá đáng thì cô cũng không có khả năng hận anh ta.
“Vậy thì tại sao, tại sao muốn ly hôn với anh, tại sao lại nói với hai đứa nhỏ là không thích anh?” Quả nhiên là đã uống rượu rồi. Mạc Minh Vọng tỉnh táo sẽ không nói như vậy.
Mạc Thiển có chút không dám nhìn thẳng, cô không biết nên trả lời vấn đề của Mạc Minh Vọng như thế nào.
Mạc Minh Vọng không đợi được đến lúc Mạc Thiển trả lời, dùng tay kéo Mạc Thiển lại gần, ôm cô vào trong lòng: “Tại sao không trả lời anh?”
“Em....”
“Em cái gì?”
“Em cảm thấy hai người không yêu nhau ở cùng một chỗ sẽ không hạnh phúc, em hi vọng hai người sẽ hạnh phúc.”
“Không phải là không yêu nhau, em là của anh, vĩnh viễn là của anh.” Không quan tâm có phải vẫn còn có một cái bóng đèn vô cùng lớn ở đây hay không, Mạc Minh Vọng nâng mặt Mạc Thiển lên, cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.
Thật sự, rất sâu nha.
Trang Nhã Khinh hạn chế nhìn trực tiếp, thức thời tránh đi. Đương nhiên, trước khi tránh ra, Trang Nhã Khinh cũng nhìn no mắt rồi.
Cuối cùng cũng có thể nếm hương vị của người phụ nữ trong ngực rồi. Hạnh phúc? Hạnh phúc là gì? Anh ta không biết, chỉ biết nếu không có Mạc Thiển bên cạnh thì vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc.
Trang Nhã Khinh đi vào một phòng ngủ nhỏ, thật ra cũng không tính là nhỏ, bên trong có đầy đủ mọi thứ, bao gồm các thứ như giá sách, máy tính, tủ quần áo. Trên giá sách còn có nhiều loại sách, rất nhiều loại sách có tính chất triết học, còn có sách về phương diện tài chính, cấp bậc đại học, còn có về danh nhân thế giới, phần lớn những sách này Trang Nhã Khinh đều đã xem qua, có rất nhiều sách có nội dung rất sâu sắc, cũng không dễ hiểu.
Nếu như trong phòng còn có một vài mô hình, trên giường còn trình bày quần áo của trẻ con, trên tường còn có rất nhiều áp phích, thiếu chút nữa Trang Nhã Khinh đã cho rằng đây là phòng của Mạc Minh Vọng.
Thì ra đây là phòng của Tiểu Viêm!
Tiểu Viêm đọc những loại sách này sao? Trang Nhã Khinh không thể nào tin đươc, dù có là đứa trẻ thiên tài, là đứa trẻ vài tuổi thì dù có thông minh thế nào thì cũng chỉ có thể xem sách trung học gì đó, các loại sách do nghiên cứu sinh mới học gì đó... nếu Tiểu Viêm thật sự xem những sách này thì Trang Nhã Khinh thật sự có thể nói đây chính là thiên tài hiếm có.
Thật ra Trang Nhã Khinh cũng đoán không sai, thật ra Tiểu Viêm cũng không xem những sách này, có xem cũng không hiểu. Những sách này đều là những sách mà Mạc Minh Vọng đã từng xem, Tiểu Viêm cảm thấy có hứng thú, đúng lúc Mạc Minh Vọng những sách này không còn có tác dụng nữa cho nên mới đưa sang phòng của Tiểu Viêm.
Thật lâu sau, Mạc Thiển mới tìm Trang Nhã Khinh.
“Nhanh như vậy sao?” Trang Nhã Khinh còn cho rằng....
“Cậu cho rằng có chuyện gì?”
“Haha, không có gì.” Trang Nhã Khinh cười.
Mạc Thiển liếc Trang Nhã Khinh một cái, cô còn không hiểu Trang Nhã Khinh sao, chắc chắn lại nghĩ lệch đi rồi. “Anh ấy ngủ thiếp đi rồi.”
“À... Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
“Gặp Tiểu Viêm, đừng quên mục đích hôm nay của chúng ta.”
“Cậu đã làm hòa với Mạc Minh Vọng chưa?” Sắc mặt Thiển Thiển đã tốt hơn nhiều rồi, cả người cũng lộ ra sắc thái vui mừng, càng nhìn càng thấy chói lọi, đây là lần đầu tiên Trang Nhã Khinh thấy Mạc Thiển như vậy sau mười năm gặp lại. Xem ra Mạc Thiển đã hiểu rõ tâm ý của Mạc Minh Vọng, cho nên nét mặt mới rạng rỡ, giống như biến thành một người khác vậy.
“Mình muốn anh ấy nói ra lúc anh ấy tỉnh táo.” Vừa rồi anh trai...không, chồng cô nói, anh ấy yêu cô, chỉ là không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Dù sao, người cha đã chết của cô cũng là một phần nguyên nhân tạo nên chuyện này. “Còn nữa, chúng ta cũng cần giải quyết áp lực tâm lý của anh ấy...năm năm nay, anh ấy cũng không tốt hơn mình bao nhiêu.”
Cô hiểu rõ nguyên nhân khiến Mạc Minh Vọng không tốt với cô, cô cũng biết Mạc Minh Vọng chuyển ra cũng vì tốt cho cô, chính là sợ lúc anh không có ở nhà cô sẽ bị mẹ đánh.
Thì ra lúc say rượu anh lại thẳng thắn như vậy, trước kia chưa từng thấy anh uống rượu, bây giờ cũng biết là tại sao rồi.
“Ừ, đương nhiên là phải làm vậy rồi.”
“Cảm ơn cậu, Nhã Khinh.”
“Cảm ơn gì? Mình cũng không làm gì.”
“Thấy phương pháp của cậu hiệu quả thôi. Được rồi, vừa rồi mình mới moi được địa chỉ trường học mới của Tiểu Viêm trong miệng của anh ấy, chúng ta đi gặp Tiểu Viêm đi.” Dễ dàng bị cô khai thác đến vậy, về sau không thể để người khác gặp anh lúc anh ấy uống say được, nếu không thì không phải chuyện gì cũng nói ra sao?
“Ừ.”
Thật ra trường học mới của Tiểu Viêm cũng không quá xa. Đáng ra với số tuổi hiện tại của Tiểu Viêm thì bé mới chỉ học năm nhất của tiểu học thôi, nhưng do Tiểu Viêm có thiên phú, cho nên bây giờ Tiểu Viêm đã học năm thư ba tiểu học rồi.
Tiểu Viêm thấy Mạc Thiển và Trang Nhã Khinh ở cửa, khẽ giơ tay lên: “Thưa cô, em xin phép.”
Cô giáo cũng thấy hai người ở cửa, cũng không phải là người không hiểu chuyện, gật đầu đồng ý. “Được rồi, ra ngoài đi. Các bạn khác tiếp tục học.” Cô rất thích đứa nhỏ Mạc Viêm này, chưa nói đến chuyện nhỏ như vậy mà đã rất thông minh, bề ngoài cũng rất đáng yêu, bình thường cũng lễ phép, không thích cũng khó. Đứa nhỏ này mới chuyển đến đây không đến một tuần đã bắt được tất cả trái tim của thầy cô ở đây, đặc biệt là các cô giáo.
“Mẹ, dì.”
“Ừ, Tiểu Viêm có nhớ mẹ không?”
Có ạ. Lần này mẹ còn xinh hơn lần trước nữa.” Tiểu Viêm khen. Đúng rồi, lần trước nhìn thấy mẹ, thiếu chút nữa bé không nhận ra, mẹ đẹp hơn rất nhiều. Nhưng không hiểu tại sao, bề ngoài của mẹ không thay đổi quá nhiều, chỉ là thấy càng ngày mẹ càng đẹp hơn thôi.
Mạc Thiển vui vẻ hôn Tiểu Viêm một lúc: “Con trai, miệng của con càng ngày càng ngọt nhé, có phải đã nói với rất nhiều bạn nữ rồi không?”
“Không phải, Tiểu Viêm chỉ thích khen mẹ thôi, không có cô gái nào xinh hơn mẹ đâu.”
“Haha.” Mạc Thiển lại càng vui vẻ rồi. Hôm nay tới đây thật không vô ích, biết rõ tâm tư của chồng, cũng nhận được khích lệ của con trai bảo bối.
"Trang tiểu thư đúng không?" Giọng nói cũng không tệ lắm, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn có thể khẳng định, cô chưa từng nghe giọng nói này bao giờ.
"Đúng rồi, xin hỏi anh là..." Thấy ánh mắt nghi ngờ của Mạc Thiển, Trang Nhã Khinh lắc đầu, cô cũng không biết rốt cuộc đối phương là ai.
"Haha, cũng không lạ khi Trang tiểu thư không biết tôi, nhưng tôi có biết Trang tiểu thư." Người đàn ông đó cười cười, sau đó nói: "Không biết Trang tiểu thư có thể nể mặt ăn bữa tối với tôi được không?"
"Thật xin lỗi, tôi không có thói quen ăn cơm với người lạ." Đang muốn cúp máy thì đối phương vội vàng gọi với theo.
"Đừng cúp máy, cúp máy cô sẽ hối hận."
"À..." Hối hận? Chuyện làm cô hối hận từ trước đến nay chỉ có một, đó chính là yêu và gả cho Mạnh Thiệu Phong. Có điều, không phải ông trời đã cho cô một cơ hội sao?
"Muốn tôi tặng quà cho cô không?" Người đàn ông nói.
Trang Nhã Khinh biết đối phương đang nói chuyện gì, quà? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Muốn, nhưng quà này quá nhỏ, không đủ lớn." Trang Nhã Khinh kiêu ngạo nói. Việc nhỏ ấy sẽ không được Trang Nhã Khinh để vào trong mắt, nhưng Trang Nhã Khinh cũng tin rằng, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua như vậy. Trang Nhã Khinh bỗng nhiên mong chờ lần khiêu chiến tiếp theo, haha, không biết quà tặng tiếp theo có còn ngây thơ như vậy hay không?
"Haha, cái này chỉ là món ăn khai vị thôi, trò hay vẫn còn ở phía sau." Nói xong, Trang Nhã Khinh chỉ nghe thấy tiếng 'tút tút' lạnh lẽo, đối phương đã cúp điện thoại.
Nhìn dãy số xa lạ, Trang Nhã Khinh có vẻ đăm chiêu.
"Sao vậy? Là điện thoại của người đã hãm hại chúng ta sao?"
"Ừ."
"Anh ta nói gì vậy?"
"Không có gì, chúng ta chỉ cần chờ là được rồi, xem bước tiếp theo anh ta muốn diễn trò gì tiếp theo."
"Có cần điều ta xem số này đến từ đâu không?" Thiển Thiển đề nghị. Số này cũng không phải số công cộng, là số di động bình thường, nói không chừng có thể điều tra ra chuyện gì đó.
"Không cần, nhất định là số đen." Số đen, tùy tiện mua ở một nơi nào đó, không cần dùng các loại giấy tờ chứng nhận như chứng minh thư. Rất nhiều người thích sử dụng số đen, không muốn dùng nữa thì ném đi là được, dùng chứng minh thư còn phải gạch bỏ, mà gạch bỏ còn vô cùng phiền toái.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Như mình vừa mới nói, yên lặng xem xét."
"Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi."
Đến trường học, từ xa đã nghe thấy tiếng hát vọng ra từ trong phòng học, cô giáo đang dạy bọn nhỏ hát nhạc thiếu nhi.
Phải nói, ấn tượng của Trang Nhã Khinh với Chu Mật Tuyết vẫn không tệ.
"Có muốn vào không?"
"Không cần, tối lại tới đón lần nữa." Mạc Thiển dừng lại một chút, sau đó lại nói. "Mình muốn gặp Tiểu Viêm một chút."
"Không thành vấn đề, bây giờ chắc là Tiểu Viêm đang ở trường học." Cho nên chắc chắn là Mạc Minh Vọng không có ở đó.
"Ừ. Chúng ta đến trường học gặp Tiểu Viêm. Mình biết bây giờ rất nhiều chuyện, một đống chuyện phiền toán, nhưng..." Nhưng cô thật sự muốn gặp Tiểu Viêm: "Nếu không cậu đi làm việc của cậu đi, mình tự về được rồi."
"Cậu thấy mình rất vội sao?" Trang Nhã Khinh hỏi lại, sau đó quay đầu xe, chạy về phía thành phố C.
Bây giờ cô đang rất rảnh rỗi có được không? Nhị sư huynh thẩm vấn người phụ nữ kia, chỉ cần phụ nữ kia biết chuyện gì đó thì cô có thể khẳng định anh ấy nhất định sẽ cạy được miệng cô ta, sau đó lấy được vật cần tìm. Không phải Nhị sư huynh rất thành thạo trong việc thẩm vấn sao? Về phần những cái khác, còn có Dịch Nham, bây giờ Thị ủy Lương nhất định sẽ không đứng ở bên ngoài nhìn. Như vậy thì cô sẽ không còn chuyện để làm nữa.
Còn cuộc điện thoại của người nọ...Không có chút tác dụng gây lo lắng nào.
Nói như vậy, bây giờ cô thật sự rảnh rỗi, tất cả những chuyện khác đều có người làm, nên việc cô cần làm là tranh thủ lúc có thời gian rảnh rỗi này thôi.
Mạc Thiển theo Trang Nhã Khinh tới trường học của Mạc Thiển, nhưng Tiểu Viêm lại chuyển trường rồi! Mạc Thiển vô cùng ngạc nhiên.
"À...Mình đang nghĩ xem nguyên nhân là gì?" Mạc Minh Vọng thật đúng là đủ âm hiểm, lại có thể nghĩ đến việc chuyển trường cho Tiểu Viêm, nhất định là biết Thiển Thiển sẽ lén lút đến trường học gặp Tiểu Viêm. Đúng là cái tên nham hiểm xảo quyệt.
"Anh ấy không muốn để mình gặp Tiểu Viêm." Mặt Mạc Thiển trắng bệch, Mạc Thiển hiểu lầm rồi.
"Không phải."
"Không cần an ủi mình. Nhưng anh ta không muốn cho mình gặp thì mình không gặp được sao?" Đó là con trai cô, làm sao có thể thật sự không gặp được.
"Ừ." Trang Nhã Khinh rất muốn nói, Mạc Minh Vọng, anh thành công rồi.
"Có muốn đến nhà mình không?" Mạc Thiển đề nghị.
Trang Nhã Khinh khẽ gật đầu. "Được thôi." Cô còn chưa từng nhìn thấy hoàn cảnh sống của Thiển Thiển trong nhiều năm sau khi cô rời khỏi đây nữa.
Mạc Thiển mang theo chìa khóa.
Vốn là muốn đợi Tiểu Viêm tan học, như vậy không muốn cô gặp thì cũng có thể nhìn thấy, nhưng không ngờ không gặp được Tiểu Viêm mà lại gặp được Mạc Minh Vọng.
Hôm nay Mạc Minh Vọng lại không đi làm, đối với người làm việc điên cuồng như Mạc Minh Vọng, Mạc Thiển biết Mạc Minh Vọng nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy anh ta như thế này.
Mạc Minh Vọng ngồi dưới đất, tựa vào ghế sô pha uống rượu, nhìn vô cùng yên tĩnh.
Mạc Minh Vọng hoàn toàn không chú ý đến xung quanh cho nên cũng không phát hiện hai vị khách không mời vừa mới bước vào nhà, vô cùng nhập tâm uống rượu.
Ngoại trừ chai rượu trong tay Mạc Minh Vọng kia, bên cạnh còn có một cái bình rỗng khác, trên bình còn dán nhãn Whisky khác.
"Anh, anh đang làm gì vậy?" Mạc Thiển nhíu mà, cô chưa từng thấy Mạc Minh Vọng có dáng vẻ sa sút tinh thần như vậy. Mặc dù không khoa trương giống như phim thần tượng, mặc mọc đầy râu, tóc không được cắt. Mạc Minh Vọng vẫn sạch sẽ gọn gàng, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được anh ta vô cùng suy sụp. Hoàn toàn sụp đổ hình tượng trước đây.
Lúc này Mạc Minh Vọng mới biết có người vào. Ánh mắt sáng rõ, không có chút mê mang nào, điều này chứng minh một chuyện, tửu lượng của Mạc Minh Vọng rất tốt, vẫn chưa uống say.
“Em tới đây làm gì?” Ngữ khí của Mạc Minh Vọng thật không tốt, vô cùng không tốt.
Bây giờ Mạc Thiển mới cảm thấy xấu hổ: “Đến gặp Tiểu Viêm.”
“Tiểu Viêm? Không phải đến gặp anh sao?”
Mạc Minh Vọng, anh xác định là anh đã uống rượu rồi sao? Mặc dù ánh mắt vẫn lợi hại như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy anh ta đã uống rượu rổi. Trang Nhã Khinh không nói gì, yên lặng đứng ở một bên.
Nói không chừng, lần này hai người có thể làm hòa với nhau.
“À... Anh chuyển trường cho Tiểu Viêm sao? Chuyển tới trường nào?” Mạc Thiển vội vàng nói sang chuyện khác.
“Ngày đó em nói không thích anh là thật sao?” Làm sao Mạc Minh Vọng để ý đến chuyện Mạc Thiển đang nói lảng sang chuyện khác được, từng bước ép sát hỏi.
“...”
“Có phải em hận anh không? Mấy năm nay...”
“Không, em chưa từng hận anh.” Mạc Thiển phủ nhận. Đúng rồi, cho dù Mạc Minh Vọng có làm bao nhiêu chuyện quá đáng thì cô cũng không có khả năng hận anh ta.
“Vậy thì tại sao, tại sao muốn ly hôn với anh, tại sao lại nói với hai đứa nhỏ là không thích anh?” Quả nhiên là đã uống rượu rồi. Mạc Minh Vọng tỉnh táo sẽ không nói như vậy.
Mạc Thiển có chút không dám nhìn thẳng, cô không biết nên trả lời vấn đề của Mạc Minh Vọng như thế nào.
Mạc Minh Vọng không đợi được đến lúc Mạc Thiển trả lời, dùng tay kéo Mạc Thiển lại gần, ôm cô vào trong lòng: “Tại sao không trả lời anh?”
“Em....”
“Em cái gì?”
“Em cảm thấy hai người không yêu nhau ở cùng một chỗ sẽ không hạnh phúc, em hi vọng hai người sẽ hạnh phúc.”
“Không phải là không yêu nhau, em là của anh, vĩnh viễn là của anh.” Không quan tâm có phải vẫn còn có một cái bóng đèn vô cùng lớn ở đây hay không, Mạc Minh Vọng nâng mặt Mạc Thiển lên, cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.
Thật sự, rất sâu nha.
Trang Nhã Khinh hạn chế nhìn trực tiếp, thức thời tránh đi. Đương nhiên, trước khi tránh ra, Trang Nhã Khinh cũng nhìn no mắt rồi.
Cuối cùng cũng có thể nếm hương vị của người phụ nữ trong ngực rồi. Hạnh phúc? Hạnh phúc là gì? Anh ta không biết, chỉ biết nếu không có Mạc Thiển bên cạnh thì vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc.
Trang Nhã Khinh đi vào một phòng ngủ nhỏ, thật ra cũng không tính là nhỏ, bên trong có đầy đủ mọi thứ, bao gồm các thứ như giá sách, máy tính, tủ quần áo. Trên giá sách còn có nhiều loại sách, rất nhiều loại sách có tính chất triết học, còn có sách về phương diện tài chính, cấp bậc đại học, còn có về danh nhân thế giới, phần lớn những sách này Trang Nhã Khinh đều đã xem qua, có rất nhiều sách có nội dung rất sâu sắc, cũng không dễ hiểu.
Nếu như trong phòng còn có một vài mô hình, trên giường còn trình bày quần áo của trẻ con, trên tường còn có rất nhiều áp phích, thiếu chút nữa Trang Nhã Khinh đã cho rằng đây là phòng của Mạc Minh Vọng.
Thì ra đây là phòng của Tiểu Viêm!
Tiểu Viêm đọc những loại sách này sao? Trang Nhã Khinh không thể nào tin đươc, dù có là đứa trẻ thiên tài, là đứa trẻ vài tuổi thì dù có thông minh thế nào thì cũng chỉ có thể xem sách trung học gì đó, các loại sách do nghiên cứu sinh mới học gì đó... nếu Tiểu Viêm thật sự xem những sách này thì Trang Nhã Khinh thật sự có thể nói đây chính là thiên tài hiếm có.
Thật ra Trang Nhã Khinh cũng đoán không sai, thật ra Tiểu Viêm cũng không xem những sách này, có xem cũng không hiểu. Những sách này đều là những sách mà Mạc Minh Vọng đã từng xem, Tiểu Viêm cảm thấy có hứng thú, đúng lúc Mạc Minh Vọng những sách này không còn có tác dụng nữa cho nên mới đưa sang phòng của Tiểu Viêm.
Thật lâu sau, Mạc Thiển mới tìm Trang Nhã Khinh.
“Nhanh như vậy sao?” Trang Nhã Khinh còn cho rằng....
“Cậu cho rằng có chuyện gì?”
“Haha, không có gì.” Trang Nhã Khinh cười.
Mạc Thiển liếc Trang Nhã Khinh một cái, cô còn không hiểu Trang Nhã Khinh sao, chắc chắn lại nghĩ lệch đi rồi. “Anh ấy ngủ thiếp đi rồi.”
“À... Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
“Gặp Tiểu Viêm, đừng quên mục đích hôm nay của chúng ta.”
“Cậu đã làm hòa với Mạc Minh Vọng chưa?” Sắc mặt Thiển Thiển đã tốt hơn nhiều rồi, cả người cũng lộ ra sắc thái vui mừng, càng nhìn càng thấy chói lọi, đây là lần đầu tiên Trang Nhã Khinh thấy Mạc Thiển như vậy sau mười năm gặp lại. Xem ra Mạc Thiển đã hiểu rõ tâm ý của Mạc Minh Vọng, cho nên nét mặt mới rạng rỡ, giống như biến thành một người khác vậy.
“Mình muốn anh ấy nói ra lúc anh ấy tỉnh táo.” Vừa rồi anh trai...không, chồng cô nói, anh ấy yêu cô, chỉ là không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Dù sao, người cha đã chết của cô cũng là một phần nguyên nhân tạo nên chuyện này. “Còn nữa, chúng ta cũng cần giải quyết áp lực tâm lý của anh ấy...năm năm nay, anh ấy cũng không tốt hơn mình bao nhiêu.”
Cô hiểu rõ nguyên nhân khiến Mạc Minh Vọng không tốt với cô, cô cũng biết Mạc Minh Vọng chuyển ra cũng vì tốt cho cô, chính là sợ lúc anh không có ở nhà cô sẽ bị mẹ đánh.
Thì ra lúc say rượu anh lại thẳng thắn như vậy, trước kia chưa từng thấy anh uống rượu, bây giờ cũng biết là tại sao rồi.
“Ừ, đương nhiên là phải làm vậy rồi.”
“Cảm ơn cậu, Nhã Khinh.”
“Cảm ơn gì? Mình cũng không làm gì.”
“Thấy phương pháp của cậu hiệu quả thôi. Được rồi, vừa rồi mình mới moi được địa chỉ trường học mới của Tiểu Viêm trong miệng của anh ấy, chúng ta đi gặp Tiểu Viêm đi.” Dễ dàng bị cô khai thác đến vậy, về sau không thể để người khác gặp anh lúc anh ấy uống say được, nếu không thì không phải chuyện gì cũng nói ra sao?
“Ừ.”
Thật ra trường học mới của Tiểu Viêm cũng không quá xa. Đáng ra với số tuổi hiện tại của Tiểu Viêm thì bé mới chỉ học năm nhất của tiểu học thôi, nhưng do Tiểu Viêm có thiên phú, cho nên bây giờ Tiểu Viêm đã học năm thư ba tiểu học rồi.
Tiểu Viêm thấy Mạc Thiển và Trang Nhã Khinh ở cửa, khẽ giơ tay lên: “Thưa cô, em xin phép.”
Cô giáo cũng thấy hai người ở cửa, cũng không phải là người không hiểu chuyện, gật đầu đồng ý. “Được rồi, ra ngoài đi. Các bạn khác tiếp tục học.” Cô rất thích đứa nhỏ Mạc Viêm này, chưa nói đến chuyện nhỏ như vậy mà đã rất thông minh, bề ngoài cũng rất đáng yêu, bình thường cũng lễ phép, không thích cũng khó. Đứa nhỏ này mới chuyển đến đây không đến một tuần đã bắt được tất cả trái tim của thầy cô ở đây, đặc biệt là các cô giáo.
“Mẹ, dì.”
“Ừ, Tiểu Viêm có nhớ mẹ không?”
Có ạ. Lần này mẹ còn xinh hơn lần trước nữa.” Tiểu Viêm khen. Đúng rồi, lần trước nhìn thấy mẹ, thiếu chút nữa bé không nhận ra, mẹ đẹp hơn rất nhiều. Nhưng không hiểu tại sao, bề ngoài của mẹ không thay đổi quá nhiều, chỉ là thấy càng ngày mẹ càng đẹp hơn thôi.
Mạc Thiển vui vẻ hôn Tiểu Viêm một lúc: “Con trai, miệng của con càng ngày càng ngọt nhé, có phải đã nói với rất nhiều bạn nữ rồi không?”
“Không phải, Tiểu Viêm chỉ thích khen mẹ thôi, không có cô gái nào xinh hơn mẹ đâu.”
“Haha.” Mạc Thiển lại càng vui vẻ rồi. Hôm nay tới đây thật không vô ích, biết rõ tâm tư của chồng, cũng nhận được khích lệ của con trai bảo bối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.