Chương 39: Bị dọa đến mức ra cả nước tiểu.
Mạn Nam
16/02/2016
.
"Anh Uy, em muốn biết rõ ràng anh lái xe nhanh hơn A Khắc, tại sao cam tâm tình nguyện làm chuyện như vậy chứ?"
Người được gọi là anh Uy nhẹ nhàng lái xe theo sát xe của Trang Nhã Khinh, không cảm thấy còn đường này khó đi một chút nào. Anh ta rất quen thuộc với con đường này, hoàn toàn không thấy nguy hiểm. "Tên bắn chim đầu đàn, hơn nữa tôi cũng không muốn làm ầm ĩ."
"Vẫn là anh Uy thông minh."
Hai mắt của Trang Nhã Khinh vẫn nhìn chằm chằm A Khắc ở phía trước, chỉ cần một cơ hội sẽ vượt lên. Nhưng A Khắc phòng ngự rất tốt, mặc cho Trang Nhã Khinh cẩn thận như thế nào, vẫn không phát hiện ra A Khắc lơi lỏng một chút nào.
Vốn A Khắc cảm thấy một cô gái dù có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ giống như Lương Hy Tây là cùng. Nhưng kỹ thuật lái xe của Trang Nhã Khinh hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của anh ta. Anh ta không dám xem nhẹ Trang Nhã Khinh ở đằng sau một chút nào, nhỡ thua thì bản thân không còn chút mặt mũi nào, lại còn thua bởi một cô gái không có danh tiếng gì nữa.
Mắt thấy sắp đến được đỉnh núi, ở đỉnh núi trụi lủi này lại có một cây đại thụ, vừa nãy ở dưới chân núi vì phương hướng nên hoàn toàn không nhìn thấy cây đại thụ này. Bên cạnh cây đại thụ có một tảng đá lớn.
Đây là cơ hội duy nhất của mình, Trang Nhã Khinh thầm nghĩ. Lúc này A Khắc nghĩ đoạn đường phía trước càng thêm nguy hiểm, qua đoạn này anh ta chắc chắn thắng rồi.
Trang Nhã Khinh không do dự đạp mạnh chân ga, phóng qua phía trên của tảng đá. Phía trên tảng đá, xe của Trang Nhã Khinh đã song song với xe của A Khắc rồi. Quay đầu xe đến một độ nhất đinh, thân xe đã cách mặt đất một khoảng, sau đó, A Khắc cứ ngẩn người nhìn chiếc xe vốn đang ở đằng sau vững vàng rơi xuống phía trước xe mình.
Bây giờ đã qua tảng đá kia, chỉ có thể chứa được một chiếc xe. Cho dù là ở đâu, A Khắc cũng không dám làm như vậy.
Trang Nhã Khinh dám làm như vậy, thứ nhất bởi vì tin tưởng vào khả năng của bản thân, hai là tin tưởng vào Phá Trần.
"Em điên rồi sao?" Sau khi xe rơi xuống mặt đường, Phá Trần kìm nén lo lắng trong lòng, rầu rĩ hỏi.
"Không điên, không phải vì có anh ở bên cạnh sao?" Bây giờ không sợ A Khắc sẽ vượt qua, lần này Trang Nhã Khinh thắng rồi.
"Em..." Đúng vậy, nhìn tình hình trước mặt cậu cũng đoán được có khả năng Trang Nhã Khinh sẽ làm như vậy, nhưng khi đó cậu không nói gì, chỉ làm tốt công tác bảo vệ an toàn cho hai người. Một khi xe không ổn định rơi xuống mặt đất, cậu sẽ kéo Nhã Nhã từ trong xe ra. Không phải bên cạnh có cây đại thụ sao? Như vậy khi rơi xuống cậu có thể giữ chặt một cành của cây đại thụ.
A Khắc hung hăng đấm một cái trên vô lăng, phát ra âm thanh chói tai. Sau đó xông lên phía trước, bắt đầu đâm vào xe của Trang Nhã Khinh.
Xe không trải qua lắp ráp đương nhiên sẽ không tốt bằng xe đã trải qua lắp ráp, tình hình giao thông ở đây cũng không tốt lắm, mấy lần thiếu chút nữa Trang Nhã Khinh đã bị xe của A Khắc đâm xuống vực rồi.
"Em nghĩ em hiểu vì sao mỗi lần A Khắc đều thắng rồi, mà đối phương không chết cũng bị thương nặng." Có thể đánh thắng, có lẽ người đó vẫn còn có một chút tin tưởng nhất định với kỹ thuật lái xe của mình. Dù nói thế nào thì cũng không thể lần nào cũng có người rơi xuống vực được. Nếu ở phía dưới trực tiếp thua dưới tay A Khắc thì thôi. Nếu là thắng thì sẽ gặp tình huống như vậy.
Trong khoảnh khắc xe bị đẩy xuống, Trang Nhã Khinh và Phá Trần cùng nhau nhảy ra, nhảy xuống trước đầu xe của A Khắc, Trang Nhã Khinh dùng mị thuật, Phá Trần trực tiếp hơn, dùng tay đập vỡ cửa kính ở đầu xe của A Khắc.
A Khắc vừa mới bị Trang Nhã Khinh mê hoặc tâm trí, ở phía dưới đã dựng thẳng lên, bị âm thanh đập vỡ kính của Phá Trần làm tỉnh lại, chỗ đang dựng thẳng kia lập tức mềm xuống.
Mẹ ơi, quái vật. Đây là cách nghĩ duy nhất trong lòng A Khắc.
Rõ ràng vừa rồi anh ta đâm xe của hai người kia xuống vực, cho rằng mình đã thắng rồi, nhưng tại sao hai người này lại bay từ dưới kia lên?
Đũng quần của A Khắc đã dần ướt sũng.
Nhìn thấy A Khắc bị dọa sợ, Trang Nhã Khinh gật đầu với Phá Trần, từ trên mui xe nhảy vào chiếc xe phía sau xe của A Khắc. Xe của A Khắc vẫn chạy lên phía trước.
Trong khoảnh khắc Trang Nhã Khinh và Phá Trần nhảy từ mui xe của A Khắc qua đây, rơi vào đằng sau của A Uy. A Uy và người đàn ông đang cười ở bên cạnh cũng bị dọa sợ, đây là người sao?"
Thời điểm A Uy đang lái xe bị Trang Nhã Khinh nhảy lên trước mặt thì lập tức dừng lại.
"Anh biết trước kia A Khắc dựa vào cái gì mới thắng được những người khác đúng không?" Ánh mắt sắc bén của Trang Nhã Khinh nhìn thẳng vào mắt của A Uy. A Uy bị Trang Nhã Khinh nhìn đến mức không dám nhìn thẳng.
"Tôi..."
"Trước kia các người làm như thế nào?" Trang Nhã Khinh không đợi A Uy trả lời, co cũng không cần A Uy trả lời vấn đề này. Mỗi trận đấu người tên là A Uy này đều mang theo máy quay ở phía sau, không có khả năng không biết chuyện nào.
"Cắt sạch đoạn kia đi, sau đó nói bọn họ phóng quá nhanh, chúng tôi, chúng tôi không đuổi kịp, nên không quay được." Tại sao anh ta lại cảm thấy cô gái này có áp lực rất mạnh.
"Mỗi lần bọn họ đều tin sao?"
"Không tin thì có cách nào khác sao?"
"Những người bị rơi xuống nhưng không chết đâu?" Cô nghe được rõ ràng có người nói những người có vận khí tốt thì chỉ ngã tàn phế, chẳng lẽ A Khắc lừa đảo như vậy, bọn họ đều không nói ra chân tướng sao?"
"Cho người nhà bọn họ tiền."
"Tiền bịt miệng sao... Bây giờ thì sao? Chuẩn bị làm như thế nào, hoặc là nói chuẩn bị đối phó với tôi như thế nào?"
"Sẽ không, bởi vì chúng tôi không đánh lại cô." Sự thật đó, người mạnh thế này. Người bình thường có khả năng đã bị bỏ lại ở núi, nhưng hai người Trang Nhã Khinh có thể bay từ dưới lên, làm sao có thể bỏ lại đây. Có điều, người bình thường cũng không sống được đến giai đoạn này chứ đừng nói đến có cơ hội bị bỏ rơi một lần nữa.
"Haha, về sau anh sẽ là ông hoàng của giới đua xe ở nơi này. Yên tâm, tên bắn chim đầu đàn sẽ không đánh trên đầu anh." Trang Nhac Khinh vừa mới nói xong, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một âm thanh va chạm. Ừ, âm thanh đó có bao nhiêu mãnh liệt nha.
"Vâng."
"Còn có, cắt đoạn kia đi, cái gì anh cũng không nhìn thấy, hiểu không?"
"Hiểu rồi." Anh ta dám nói một chữ không sao?"
"Vậy thì đưa chúng tôi xuống núi, xe đã rơi xuống vực rồi."
"Vâng."
Haiz, không biết có phải có thù với xe không. Mấy cái xe bị cô đâm hỏng khẳng định là hận chết cô rồi. Một cái vừa tới đã bị xe của Mạnh Thiệu Phong đâm, một cái bị Trần gì đó đâm, bây giờ thì chiếc xe này muốn sửa cũng không sửa được, trực tiếp báo hỏng luôn rồi.
"Anh Uy, em muốn biết rõ ràng anh lái xe nhanh hơn A Khắc, tại sao cam tâm tình nguyện làm chuyện như vậy chứ?"
Người được gọi là anh Uy nhẹ nhàng lái xe theo sát xe của Trang Nhã Khinh, không cảm thấy còn đường này khó đi một chút nào. Anh ta rất quen thuộc với con đường này, hoàn toàn không thấy nguy hiểm. "Tên bắn chim đầu đàn, hơn nữa tôi cũng không muốn làm ầm ĩ."
"Vẫn là anh Uy thông minh."
Hai mắt của Trang Nhã Khinh vẫn nhìn chằm chằm A Khắc ở phía trước, chỉ cần một cơ hội sẽ vượt lên. Nhưng A Khắc phòng ngự rất tốt, mặc cho Trang Nhã Khinh cẩn thận như thế nào, vẫn không phát hiện ra A Khắc lơi lỏng một chút nào.
Vốn A Khắc cảm thấy một cô gái dù có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ giống như Lương Hy Tây là cùng. Nhưng kỹ thuật lái xe của Trang Nhã Khinh hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của anh ta. Anh ta không dám xem nhẹ Trang Nhã Khinh ở đằng sau một chút nào, nhỡ thua thì bản thân không còn chút mặt mũi nào, lại còn thua bởi một cô gái không có danh tiếng gì nữa.
Mắt thấy sắp đến được đỉnh núi, ở đỉnh núi trụi lủi này lại có một cây đại thụ, vừa nãy ở dưới chân núi vì phương hướng nên hoàn toàn không nhìn thấy cây đại thụ này. Bên cạnh cây đại thụ có một tảng đá lớn.
Đây là cơ hội duy nhất của mình, Trang Nhã Khinh thầm nghĩ. Lúc này A Khắc nghĩ đoạn đường phía trước càng thêm nguy hiểm, qua đoạn này anh ta chắc chắn thắng rồi.
Trang Nhã Khinh không do dự đạp mạnh chân ga, phóng qua phía trên của tảng đá. Phía trên tảng đá, xe của Trang Nhã Khinh đã song song với xe của A Khắc rồi. Quay đầu xe đến một độ nhất đinh, thân xe đã cách mặt đất một khoảng, sau đó, A Khắc cứ ngẩn người nhìn chiếc xe vốn đang ở đằng sau vững vàng rơi xuống phía trước xe mình.
Bây giờ đã qua tảng đá kia, chỉ có thể chứa được một chiếc xe. Cho dù là ở đâu, A Khắc cũng không dám làm như vậy.
Trang Nhã Khinh dám làm như vậy, thứ nhất bởi vì tin tưởng vào khả năng của bản thân, hai là tin tưởng vào Phá Trần.
"Em điên rồi sao?" Sau khi xe rơi xuống mặt đường, Phá Trần kìm nén lo lắng trong lòng, rầu rĩ hỏi.
"Không điên, không phải vì có anh ở bên cạnh sao?" Bây giờ không sợ A Khắc sẽ vượt qua, lần này Trang Nhã Khinh thắng rồi.
"Em..." Đúng vậy, nhìn tình hình trước mặt cậu cũng đoán được có khả năng Trang Nhã Khinh sẽ làm như vậy, nhưng khi đó cậu không nói gì, chỉ làm tốt công tác bảo vệ an toàn cho hai người. Một khi xe không ổn định rơi xuống mặt đất, cậu sẽ kéo Nhã Nhã từ trong xe ra. Không phải bên cạnh có cây đại thụ sao? Như vậy khi rơi xuống cậu có thể giữ chặt một cành của cây đại thụ.
A Khắc hung hăng đấm một cái trên vô lăng, phát ra âm thanh chói tai. Sau đó xông lên phía trước, bắt đầu đâm vào xe của Trang Nhã Khinh.
Xe không trải qua lắp ráp đương nhiên sẽ không tốt bằng xe đã trải qua lắp ráp, tình hình giao thông ở đây cũng không tốt lắm, mấy lần thiếu chút nữa Trang Nhã Khinh đã bị xe của A Khắc đâm xuống vực rồi.
"Em nghĩ em hiểu vì sao mỗi lần A Khắc đều thắng rồi, mà đối phương không chết cũng bị thương nặng." Có thể đánh thắng, có lẽ người đó vẫn còn có một chút tin tưởng nhất định với kỹ thuật lái xe của mình. Dù nói thế nào thì cũng không thể lần nào cũng có người rơi xuống vực được. Nếu ở phía dưới trực tiếp thua dưới tay A Khắc thì thôi. Nếu là thắng thì sẽ gặp tình huống như vậy.
Trong khoảnh khắc xe bị đẩy xuống, Trang Nhã Khinh và Phá Trần cùng nhau nhảy ra, nhảy xuống trước đầu xe của A Khắc, Trang Nhã Khinh dùng mị thuật, Phá Trần trực tiếp hơn, dùng tay đập vỡ cửa kính ở đầu xe của A Khắc.
A Khắc vừa mới bị Trang Nhã Khinh mê hoặc tâm trí, ở phía dưới đã dựng thẳng lên, bị âm thanh đập vỡ kính của Phá Trần làm tỉnh lại, chỗ đang dựng thẳng kia lập tức mềm xuống.
Mẹ ơi, quái vật. Đây là cách nghĩ duy nhất trong lòng A Khắc.
Rõ ràng vừa rồi anh ta đâm xe của hai người kia xuống vực, cho rằng mình đã thắng rồi, nhưng tại sao hai người này lại bay từ dưới kia lên?
Đũng quần của A Khắc đã dần ướt sũng.
Nhìn thấy A Khắc bị dọa sợ, Trang Nhã Khinh gật đầu với Phá Trần, từ trên mui xe nhảy vào chiếc xe phía sau xe của A Khắc. Xe của A Khắc vẫn chạy lên phía trước.
Trong khoảnh khắc Trang Nhã Khinh và Phá Trần nhảy từ mui xe của A Khắc qua đây, rơi vào đằng sau của A Uy. A Uy và người đàn ông đang cười ở bên cạnh cũng bị dọa sợ, đây là người sao?"
Thời điểm A Uy đang lái xe bị Trang Nhã Khinh nhảy lên trước mặt thì lập tức dừng lại.
"Anh biết trước kia A Khắc dựa vào cái gì mới thắng được những người khác đúng không?" Ánh mắt sắc bén của Trang Nhã Khinh nhìn thẳng vào mắt của A Uy. A Uy bị Trang Nhã Khinh nhìn đến mức không dám nhìn thẳng.
"Tôi..."
"Trước kia các người làm như thế nào?" Trang Nhã Khinh không đợi A Uy trả lời, co cũng không cần A Uy trả lời vấn đề này. Mỗi trận đấu người tên là A Uy này đều mang theo máy quay ở phía sau, không có khả năng không biết chuyện nào.
"Cắt sạch đoạn kia đi, sau đó nói bọn họ phóng quá nhanh, chúng tôi, chúng tôi không đuổi kịp, nên không quay được." Tại sao anh ta lại cảm thấy cô gái này có áp lực rất mạnh.
"Mỗi lần bọn họ đều tin sao?"
"Không tin thì có cách nào khác sao?"
"Những người bị rơi xuống nhưng không chết đâu?" Cô nghe được rõ ràng có người nói những người có vận khí tốt thì chỉ ngã tàn phế, chẳng lẽ A Khắc lừa đảo như vậy, bọn họ đều không nói ra chân tướng sao?"
"Cho người nhà bọn họ tiền."
"Tiền bịt miệng sao... Bây giờ thì sao? Chuẩn bị làm như thế nào, hoặc là nói chuẩn bị đối phó với tôi như thế nào?"
"Sẽ không, bởi vì chúng tôi không đánh lại cô." Sự thật đó, người mạnh thế này. Người bình thường có khả năng đã bị bỏ lại ở núi, nhưng hai người Trang Nhã Khinh có thể bay từ dưới lên, làm sao có thể bỏ lại đây. Có điều, người bình thường cũng không sống được đến giai đoạn này chứ đừng nói đến có cơ hội bị bỏ rơi một lần nữa.
"Haha, về sau anh sẽ là ông hoàng của giới đua xe ở nơi này. Yên tâm, tên bắn chim đầu đàn sẽ không đánh trên đầu anh." Trang Nhac Khinh vừa mới nói xong, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một âm thanh va chạm. Ừ, âm thanh đó có bao nhiêu mãnh liệt nha.
"Vâng."
"Còn có, cắt đoạn kia đi, cái gì anh cũng không nhìn thấy, hiểu không?"
"Hiểu rồi." Anh ta dám nói một chữ không sao?"
"Vậy thì đưa chúng tôi xuống núi, xe đã rơi xuống vực rồi."
"Vâng."
Haiz, không biết có phải có thù với xe không. Mấy cái xe bị cô đâm hỏng khẳng định là hận chết cô rồi. Một cái vừa tới đã bị xe của Mạnh Thiệu Phong đâm, một cái bị Trần gì đó đâm, bây giờ thì chiếc xe này muốn sửa cũng không sửa được, trực tiếp báo hỏng luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.