Chương 3: Hóa ra hai số phận cũng có thể hòa hợp
Mạn Nam
10/12/2015
Chuyện này rất nhanh bị Trang Nhã Khinh quăng ra sau đầu. Ngày của Trang Nhã
Khinh vẫn trôi qua bình thường, thất tình chẳng có gì ghê gớm, chỉ là
trên ô phối ngẫu trong sổ hộ khẩu có thêm tên một người, về sau tên
người kia cũng không còn nữa. Sau đó lại bị mang thêm cái danh ly dị
thôi. Huống chi, Trang Nhã Khinh không có ý định ly hôn.
Cứ như vậy lại qua vài ngày, Trang Nhã Khinh phát hiện có điều gì đó không thích hợp. Dì cả của cô luôn chuẩn, nhưng lần này đã muộn một tuần rồi. Trang Nhã Khinh mơ hồ cảm thấy không hợp lý, tiện thể đến bệnh viện kiểm tra với Mạc Thiển.
"Chúc mừng cô, cô sắp làm mẹ rồi." Bác sĩ nói như vậy.
Lúc đi ra từ bệnh viện vẻ mặt Trang Nhã Khinh hơi hoảng hốt, tinh thần của Thiển Thiển vẫn đặt trên người Trang Nhã Khinh, cho nên không phát hiện ra lúc ở trong bệnh viện thì bên ngoài cửa có một bóng dáng lén lút. Mà chính điều này lại khiến cho số phận của mọi người đều thay đổi.
Lê Phương tới kiểm ra cơ thể, gần đây luôn cảm thấy bộ phận kia vừa ngứa vừa đau, khí hư cũng biến thành giống bã đậu, nhưng lại không có bã đậu nào trắng như thế, có một ít màu đen mờ mờ, có mùi thật khó chịu. Lệ Phương lo lắng có phải mình bị bệnh gì hay không. Mặc dù mấy năm gần đây, sau khi Mạnh Thiệu Phong bắt đầu làm việc cô ta lập tức không làm tiểu thư (kiểu làm gái ấy) nữa, nhưng cô ta vẫn vô cùng lo lắng. Không phải vẫn có một số bệnh trong thời kỳ ủ bệnh sao.
Nhưng vừa mới vào bệnh viện lại thấy Trang Nhã Khinh đăng ký đằng trước. Lệ Phương lặng lẽ theo sauTrang Nhã Khinh đi kiểm tra, nghe được tin tức Trang Nhã Khinh mang thai.
Người phụ nữ này mang thai, nếu người phụ nữ này nói cho Thiệu Phong chuyện này, Thiệu Phong có thể càng không muốn ly hôn không? Không được, cô ta không thể để chuyện này xảy ra được. Nhất đinh phải ngăn cản chuyện này xảy ra, nhất định phải như vậy.
"Cậu có cần đứa nhỏ này không?" Mạc Thiển nghiêm túc hỏi, có chút không đành lòng nhưng đây là vấn đề mà Trang Nhã Khinh nhất định phải đối mặt.
Trang Nhã Khinh vuốt trán, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế ở ven đường. "Mình cũng không biết nên làm gì bây giờ."
"Cậu phải nghĩ cho thật rõ ràng."
"Tại sao đứa nhỏ lại tới vào lúc này chứ? Mình lại muốn sinh đứa nhỏ này nhưng lại sợ nếu vậy sẽ vẫn phải dây dưa không rõ với Mạnh Thiệu Phong." Nói không ly hôn cũng chỉ là nói mà thôi, đối với việc cô vẫn giữ liên quan đến Mạnh Thiệu Phong và danh hiệu vợ anh ta mà nói, cô sợ đến ngày nào đó lại cảm thấy ghê tởm. Nhưng Trang Nhã Khinh vẫn cho rằng phá thai là chuyện hung ác nhất. Trước kia lúc xem ti vi, thấy những tin này Trang Nhã Khinh đều cười nhạt, nói nếu không muốn sinh thì có thể tự làm biện pháp phòng tránh cho tốt, hoặc nếu có thì phải sinh đứa nhỏ ra. Trang Nhã Khinh cực kỳ bác bỏ chuyện phá thai.Những đứa nhỏ kia mặc dù chưa được sinh ra nhưng dù sao cũng là con mình. Trang Nhã Khinh đi một mình trong đám đông, đi rất nhanh, giống như muốn trốn người nào đó.
Không sai, đúng là muốn trốn một người, hơn nữa người đó còn là một tên sát thủ. Lúc Trang Nhã Khinh vừa mới tới trường mẫu giáo để đi dạo thì thấy tên sát thủ kia, lúc ấy anh ta đang chuẩn bị lấy súng ra. Trang Nhã Khinh nhanh nhẹn trốn vào đoàn người trước khi đối phương nổ súng. Là do trước kia đã từng bị bắt cóc, sau đó cha cô lo lắng sự an toàn của cô nên đã đưa cô đi học các loại võ phòng thân. Thật sự từ nhỏ làm việc gì cô cũng cố gằng hoàn thành một cách xuất sắc. Đối với võ thuật cũng như vậy. Cho nên, Trang Nhã Khinh đã từng lấy được đai đen Taewondo trong thời gian ngắn nhất, Judo, Kudan...
Trang Nhã Khinh vẫn quan sát tên sát thủ sau lưng cô, thời gian càng lâu, Trang Nhã Khinh càng không lo lắng. Tên sát thủ có khí thế bức người như vậy, việc Trang Nhã Khinh chống lại hoàn toàn không có khả năng thắng.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trán xuống. Trang Nhã Khinh không nhịn được mà đưa tay che bụng mình. Cô mới biết được mình đã có con, nhưng bây giờ lại phải cùng con đi đến Hoàng Tuyền sao?
Không, cô không muốn.
Nhưng, không thể theo cô đến đây rồi.
Cuối cùng Trang Nhã Khinh vẫn bị tên sát thủ kia đuổi kịp. Tên sát thủ đó rất lạnh lùng, có lẽ do quá tự tin, nên cũng không vội vã nổ súng.
"Tôi có thể biết ai muốn giết tôi không?" Nếu phải chết, cũng để cô làm con quỷ hiểu rõ mọi chuyện đi.
"Tôi chỉ biết đối phương họ Mạnh." Thật ra, anh ta cũng không biết người kia họ gì, dù sao cũng là giết người trả tiền, anh ta cũng sẽ không hỏi tới. Có điều là lúc chuyển tiền, phía trên tên chủ tài khoản là họ Mạnh.
"Cảm ơn anh." Trang Nhã Khinh thật sự muốn cười lạnh, Mạnh Thiệu Phong, anh phải làm đến tận cùng như thế sao? Trang Nhã Khinh chăm chú nhìn nhất cử nhất động của tên sát thủ, rồi sau đó chờ cơ hội để hành động, dự định đá bay khẩu súng trong tay anh ta. Cho dù không có cơ hội, cho dù bản thân biết rõ tỷ lệ thành công của hành động kia cũng chỉ có 'không phẩy mấy mấy phần trăm'. Nhưng với tính cách của Trang Nhã Khinh, cô sẽ không đứng yên ngoan ngoãn chờ chết.
Đúng là Trang Nhã Khinh không đánh giá sai năng lực của tên sát thủ kia.Trang Nhã Khinh vừa cử động, trước ngực lập tức nở ra một bông hoa bằng máu. Trang Nhã Khinh nhìn máu tươi tràn ra từ ngực, nụ cười lúc đó rất kỳ quái. Mạnh Thiệu Phong, nếu cho tôi cơ hội sống lại một lần, tôi nhất định sẽ nghiền xương anh thành tro.
Tên sát thủ kia ngồi xổm bên người Trang Nhã Khinh, chậm rãi nói. "Tôi là Phá Thương." Ngoại trừ sư thúc thì đây là người phụ nữ duy nhất anh ta khâm phục. Không thể nói rõ lý do nhưng người phụ nữ này rất đúng với sở thích của anh ta, đáng tiếc là đã chết rồi.
Phá Thương sao? Tính mệnh của Trang Nhã Khinh dần biến mất.
Trong lúc không để ý, tay của Phá Thương xẹt qua cổ tay của Trang Nhã Khinh. Bàn tay, trong nháy mắt cứng đờ. Hóa ra người phụ nữ này đã có đứa nhỏ rồi. Tuy rằng mạch đập của đứa nhỏ rất yếu ớt, yếu đến mức gần như không thể tìm được, nhưng Phá Thương vẫn phát hiện ra. Phá Thương vẫn để tay trên cổ tay của Trang Nhã Khinh, cảm nhận đứa nhỏ giãy giụa lần cuối cùng trong bụng Trang Nhã Khinh. Cảm nhận được sinh mệnh đứa nhỏ trong bụng Trang Nhã Khinh từ từ biến mất.
Ôm lấy Trang Nhã Khinh, Phá Thương nhanh chóng rời khỏi chỗ này, người ở đây đã chạy hết từ lâu rồi, vẫn còn duy nhất một người có lá gan hơi lớn một chút trốn ở một góc nhìn hiện trường vụ giết người.
Coi như vận mệnh của anh ta tốt, Phá Thương là người trừ nhiệm vụ ra thì không giết người ngoài, trừ khi đối phương muốn ngăn cản.Cho nên, những người này phải rất may mắn mới có thể tránh được một kiếp. Nếu gặp phải tên giết người khác, rất có khả năng anh ta lập tức mất đi tính mạng chỉ vì lòng hiểu kỳ của mình.
Cùng thời gian đó, tại một vùng rừng sâu núi thẳm. Có một người thân trên mặc áo giáp, thân dưới mặc quần đùi bãi biển, trên mặt một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ còn treo một loại kèn tubas cực lớn, ông đứng chung một chỗ với một người phụ nữ xinh đẹp đang mặc một bộ đồng phục văn phòng phổ biến nhất hiện nay, hai người cùng nhìn một đám con nít đang đọ sức với nhau.
Lúc này đám trẻ con đã vây quay một chỗ, không cầm cành cây làm vũ khí mà trực tiếp sử dụng hai tay của mình, thậm chí còn có đứa dùng miệng cắn. Lúc này hoàn toàn không giống một đám trẻ con mà càng giống như một đám sói đang đói bụng, thấy người lập tức nhào lên bắt lấy mà cắn xé.
Đã có hơn mười đứa bé nằm trên mặt đất, về cơ bản chỉ còn một chút sức lực thôi. Còn dư lại một số đứa bé còn có thể di chuyển thì vẫn đang túm lấy nhau mà cắn xe.
"Anh không đi cứu những đứa bé này à?" Người phụ nữ xinh đẹp nói. Đường cong cơ thể của cô ấy có thể nói là hoàn mỹ, được bao bọc bên trong bộ đồng phục, nếu như bị đàn ông nhìn thất, khẳng định rằng máu nóng sôi sục đến mức không thể khống chế được. Người phụ nữ này, mặc dù không di chuyển nhưng vẫn tạo cho bạn một loại cảm giác vô cùng hấp dẫn, dường như hơi giống mị thuật (nghệ thuật quyến rũ) trong truyền thuyết. Ách, người đàn ông bên cạnh này không giống như đàn ông bình thường cho nên bỏ qua.
"Thật là vô dụng." Miệng người đàn ông mắng, nhưng vẫn nghiêng mình chạy đến giữa hai đứa bé, một tay nhấc cả hai đứa lên, rất nhanh nhấc mấy đứa bé lên nhét vào chiếc xe đẩy. "Anh đi trước ném những đứa bé này cho Thấm Tuyết đã, em ở chỗ này tiếp tục nhìn bọn chúng."
"Lại vứt đám con nít này cho em sao. Anh không biết em rất dễ mềm lòng à, không thể nhìn thấy chúng nó đánh nhau quyệt liệt như vậy đâu." Người phụ nữ này vừa mới dứt lời, không thấy bóng dáng người đàn ông đó ở đâu. "Thật là, lại là tình huống này." Oán giận hai tiếng, người phụ nữ lại hứng thú nhìn về phía bọn trẻ. Nhưng ánh mắt cô vẫn chú ý hai người. Một cô bé, rõ ràng đã mệt lử nhưng vẫn kiên trì. Còn một cậu bé khác, dốc hết toàn bộ sức lực bảo vệ cô bé này.
Nhưng nhìn xem, hình như tất cả những đứa khác đang bắt nạt hai đứa bé đó, tất cả bọn chúng đều đánh về phía cậu bé. Cuối cùng cậu bé đó cũng không còn sức lực nữa, nằm ở bên cạnh cô bé kia, thở hổn hển.
Cô bé đó giống như đã chết. Đã chết??? Người phụ nữ mở to hai mắt nhìn. Cô đã coi cô bé này là người thừa kế, tiến vào vòng thứ ba cũng chỉ có một bé gái, cô quyết định sẽ truyền dạy cho cô bé này tất cả những gì mình biết. Người phụ nữ vội vàng tiến lên xem thử. Thăm dò hơi thở, thật sự đã chết rồi sao.
Cậu kia kia cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, chăm chú nhìn cô bé. "Á Tử*...Cậu làm sao thể?? Không phải muốn rời khỏi tớ chứ?? Á Tử"
*Á Tử: người câm (ở đây thì có thể hiểu là cô bé câm.)
Trong lúc cô gái kia đang thất thần, cô bé đó bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt còn lợi hại hơn trước đó nữa, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cứ như vậy lại qua vài ngày, Trang Nhã Khinh phát hiện có điều gì đó không thích hợp. Dì cả của cô luôn chuẩn, nhưng lần này đã muộn một tuần rồi. Trang Nhã Khinh mơ hồ cảm thấy không hợp lý, tiện thể đến bệnh viện kiểm tra với Mạc Thiển.
"Chúc mừng cô, cô sắp làm mẹ rồi." Bác sĩ nói như vậy.
Lúc đi ra từ bệnh viện vẻ mặt Trang Nhã Khinh hơi hoảng hốt, tinh thần của Thiển Thiển vẫn đặt trên người Trang Nhã Khinh, cho nên không phát hiện ra lúc ở trong bệnh viện thì bên ngoài cửa có một bóng dáng lén lút. Mà chính điều này lại khiến cho số phận của mọi người đều thay đổi.
Lê Phương tới kiểm ra cơ thể, gần đây luôn cảm thấy bộ phận kia vừa ngứa vừa đau, khí hư cũng biến thành giống bã đậu, nhưng lại không có bã đậu nào trắng như thế, có một ít màu đen mờ mờ, có mùi thật khó chịu. Lệ Phương lo lắng có phải mình bị bệnh gì hay không. Mặc dù mấy năm gần đây, sau khi Mạnh Thiệu Phong bắt đầu làm việc cô ta lập tức không làm tiểu thư (kiểu làm gái ấy) nữa, nhưng cô ta vẫn vô cùng lo lắng. Không phải vẫn có một số bệnh trong thời kỳ ủ bệnh sao.
Nhưng vừa mới vào bệnh viện lại thấy Trang Nhã Khinh đăng ký đằng trước. Lệ Phương lặng lẽ theo sauTrang Nhã Khinh đi kiểm tra, nghe được tin tức Trang Nhã Khinh mang thai.
Người phụ nữ này mang thai, nếu người phụ nữ này nói cho Thiệu Phong chuyện này, Thiệu Phong có thể càng không muốn ly hôn không? Không được, cô ta không thể để chuyện này xảy ra được. Nhất đinh phải ngăn cản chuyện này xảy ra, nhất định phải như vậy.
"Cậu có cần đứa nhỏ này không?" Mạc Thiển nghiêm túc hỏi, có chút không đành lòng nhưng đây là vấn đề mà Trang Nhã Khinh nhất định phải đối mặt.
Trang Nhã Khinh vuốt trán, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế ở ven đường. "Mình cũng không biết nên làm gì bây giờ."
"Cậu phải nghĩ cho thật rõ ràng."
"Tại sao đứa nhỏ lại tới vào lúc này chứ? Mình lại muốn sinh đứa nhỏ này nhưng lại sợ nếu vậy sẽ vẫn phải dây dưa không rõ với Mạnh Thiệu Phong." Nói không ly hôn cũng chỉ là nói mà thôi, đối với việc cô vẫn giữ liên quan đến Mạnh Thiệu Phong và danh hiệu vợ anh ta mà nói, cô sợ đến ngày nào đó lại cảm thấy ghê tởm. Nhưng Trang Nhã Khinh vẫn cho rằng phá thai là chuyện hung ác nhất. Trước kia lúc xem ti vi, thấy những tin này Trang Nhã Khinh đều cười nhạt, nói nếu không muốn sinh thì có thể tự làm biện pháp phòng tránh cho tốt, hoặc nếu có thì phải sinh đứa nhỏ ra. Trang Nhã Khinh cực kỳ bác bỏ chuyện phá thai.Những đứa nhỏ kia mặc dù chưa được sinh ra nhưng dù sao cũng là con mình. Trang Nhã Khinh đi một mình trong đám đông, đi rất nhanh, giống như muốn trốn người nào đó.
Không sai, đúng là muốn trốn một người, hơn nữa người đó còn là một tên sát thủ. Lúc Trang Nhã Khinh vừa mới tới trường mẫu giáo để đi dạo thì thấy tên sát thủ kia, lúc ấy anh ta đang chuẩn bị lấy súng ra. Trang Nhã Khinh nhanh nhẹn trốn vào đoàn người trước khi đối phương nổ súng. Là do trước kia đã từng bị bắt cóc, sau đó cha cô lo lắng sự an toàn của cô nên đã đưa cô đi học các loại võ phòng thân. Thật sự từ nhỏ làm việc gì cô cũng cố gằng hoàn thành một cách xuất sắc. Đối với võ thuật cũng như vậy. Cho nên, Trang Nhã Khinh đã từng lấy được đai đen Taewondo trong thời gian ngắn nhất, Judo, Kudan...
Trang Nhã Khinh vẫn quan sát tên sát thủ sau lưng cô, thời gian càng lâu, Trang Nhã Khinh càng không lo lắng. Tên sát thủ có khí thế bức người như vậy, việc Trang Nhã Khinh chống lại hoàn toàn không có khả năng thắng.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trán xuống. Trang Nhã Khinh không nhịn được mà đưa tay che bụng mình. Cô mới biết được mình đã có con, nhưng bây giờ lại phải cùng con đi đến Hoàng Tuyền sao?
Không, cô không muốn.
Nhưng, không thể theo cô đến đây rồi.
Cuối cùng Trang Nhã Khinh vẫn bị tên sát thủ kia đuổi kịp. Tên sát thủ đó rất lạnh lùng, có lẽ do quá tự tin, nên cũng không vội vã nổ súng.
"Tôi có thể biết ai muốn giết tôi không?" Nếu phải chết, cũng để cô làm con quỷ hiểu rõ mọi chuyện đi.
"Tôi chỉ biết đối phương họ Mạnh." Thật ra, anh ta cũng không biết người kia họ gì, dù sao cũng là giết người trả tiền, anh ta cũng sẽ không hỏi tới. Có điều là lúc chuyển tiền, phía trên tên chủ tài khoản là họ Mạnh.
"Cảm ơn anh." Trang Nhã Khinh thật sự muốn cười lạnh, Mạnh Thiệu Phong, anh phải làm đến tận cùng như thế sao? Trang Nhã Khinh chăm chú nhìn nhất cử nhất động của tên sát thủ, rồi sau đó chờ cơ hội để hành động, dự định đá bay khẩu súng trong tay anh ta. Cho dù không có cơ hội, cho dù bản thân biết rõ tỷ lệ thành công của hành động kia cũng chỉ có 'không phẩy mấy mấy phần trăm'. Nhưng với tính cách của Trang Nhã Khinh, cô sẽ không đứng yên ngoan ngoãn chờ chết.
Đúng là Trang Nhã Khinh không đánh giá sai năng lực của tên sát thủ kia.Trang Nhã Khinh vừa cử động, trước ngực lập tức nở ra một bông hoa bằng máu. Trang Nhã Khinh nhìn máu tươi tràn ra từ ngực, nụ cười lúc đó rất kỳ quái. Mạnh Thiệu Phong, nếu cho tôi cơ hội sống lại một lần, tôi nhất định sẽ nghiền xương anh thành tro.
Tên sát thủ kia ngồi xổm bên người Trang Nhã Khinh, chậm rãi nói. "Tôi là Phá Thương." Ngoại trừ sư thúc thì đây là người phụ nữ duy nhất anh ta khâm phục. Không thể nói rõ lý do nhưng người phụ nữ này rất đúng với sở thích của anh ta, đáng tiếc là đã chết rồi.
Phá Thương sao? Tính mệnh của Trang Nhã Khinh dần biến mất.
Trong lúc không để ý, tay của Phá Thương xẹt qua cổ tay của Trang Nhã Khinh. Bàn tay, trong nháy mắt cứng đờ. Hóa ra người phụ nữ này đã có đứa nhỏ rồi. Tuy rằng mạch đập của đứa nhỏ rất yếu ớt, yếu đến mức gần như không thể tìm được, nhưng Phá Thương vẫn phát hiện ra. Phá Thương vẫn để tay trên cổ tay của Trang Nhã Khinh, cảm nhận đứa nhỏ giãy giụa lần cuối cùng trong bụng Trang Nhã Khinh. Cảm nhận được sinh mệnh đứa nhỏ trong bụng Trang Nhã Khinh từ từ biến mất.
Ôm lấy Trang Nhã Khinh, Phá Thương nhanh chóng rời khỏi chỗ này, người ở đây đã chạy hết từ lâu rồi, vẫn còn duy nhất một người có lá gan hơi lớn một chút trốn ở một góc nhìn hiện trường vụ giết người.
Coi như vận mệnh của anh ta tốt, Phá Thương là người trừ nhiệm vụ ra thì không giết người ngoài, trừ khi đối phương muốn ngăn cản.Cho nên, những người này phải rất may mắn mới có thể tránh được một kiếp. Nếu gặp phải tên giết người khác, rất có khả năng anh ta lập tức mất đi tính mạng chỉ vì lòng hiểu kỳ của mình.
Cùng thời gian đó, tại một vùng rừng sâu núi thẳm. Có một người thân trên mặc áo giáp, thân dưới mặc quần đùi bãi biển, trên mặt một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ còn treo một loại kèn tubas cực lớn, ông đứng chung một chỗ với một người phụ nữ xinh đẹp đang mặc một bộ đồng phục văn phòng phổ biến nhất hiện nay, hai người cùng nhìn một đám con nít đang đọ sức với nhau.
Lúc này đám trẻ con đã vây quay một chỗ, không cầm cành cây làm vũ khí mà trực tiếp sử dụng hai tay của mình, thậm chí còn có đứa dùng miệng cắn. Lúc này hoàn toàn không giống một đám trẻ con mà càng giống như một đám sói đang đói bụng, thấy người lập tức nhào lên bắt lấy mà cắn xé.
Đã có hơn mười đứa bé nằm trên mặt đất, về cơ bản chỉ còn một chút sức lực thôi. Còn dư lại một số đứa bé còn có thể di chuyển thì vẫn đang túm lấy nhau mà cắn xe.
"Anh không đi cứu những đứa bé này à?" Người phụ nữ xinh đẹp nói. Đường cong cơ thể của cô ấy có thể nói là hoàn mỹ, được bao bọc bên trong bộ đồng phục, nếu như bị đàn ông nhìn thất, khẳng định rằng máu nóng sôi sục đến mức không thể khống chế được. Người phụ nữ này, mặc dù không di chuyển nhưng vẫn tạo cho bạn một loại cảm giác vô cùng hấp dẫn, dường như hơi giống mị thuật (nghệ thuật quyến rũ) trong truyền thuyết. Ách, người đàn ông bên cạnh này không giống như đàn ông bình thường cho nên bỏ qua.
"Thật là vô dụng." Miệng người đàn ông mắng, nhưng vẫn nghiêng mình chạy đến giữa hai đứa bé, một tay nhấc cả hai đứa lên, rất nhanh nhấc mấy đứa bé lên nhét vào chiếc xe đẩy. "Anh đi trước ném những đứa bé này cho Thấm Tuyết đã, em ở chỗ này tiếp tục nhìn bọn chúng."
"Lại vứt đám con nít này cho em sao. Anh không biết em rất dễ mềm lòng à, không thể nhìn thấy chúng nó đánh nhau quyệt liệt như vậy đâu." Người phụ nữ này vừa mới dứt lời, không thấy bóng dáng người đàn ông đó ở đâu. "Thật là, lại là tình huống này." Oán giận hai tiếng, người phụ nữ lại hứng thú nhìn về phía bọn trẻ. Nhưng ánh mắt cô vẫn chú ý hai người. Một cô bé, rõ ràng đã mệt lử nhưng vẫn kiên trì. Còn một cậu bé khác, dốc hết toàn bộ sức lực bảo vệ cô bé này.
Nhưng nhìn xem, hình như tất cả những đứa khác đang bắt nạt hai đứa bé đó, tất cả bọn chúng đều đánh về phía cậu bé. Cuối cùng cậu bé đó cũng không còn sức lực nữa, nằm ở bên cạnh cô bé kia, thở hổn hển.
Cô bé đó giống như đã chết. Đã chết??? Người phụ nữ mở to hai mắt nhìn. Cô đã coi cô bé này là người thừa kế, tiến vào vòng thứ ba cũng chỉ có một bé gái, cô quyết định sẽ truyền dạy cho cô bé này tất cả những gì mình biết. Người phụ nữ vội vàng tiến lên xem thử. Thăm dò hơi thở, thật sự đã chết rồi sao.
Cậu kia kia cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, chăm chú nhìn cô bé. "Á Tử*...Cậu làm sao thể?? Không phải muốn rời khỏi tớ chứ?? Á Tử"
*Á Tử: người câm (ở đây thì có thể hiểu là cô bé câm.)
Trong lúc cô gái kia đang thất thần, cô bé đó bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt còn lợi hại hơn trước đó nữa, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.