Chương 46: Nợ nần phong lưu?
Mạn Nam
16/02/2016
.
Trang Nhã Khinh bị chuông cửa làm thức giấc. Những cái khác Trang Nhã Khinh không chú ý, nhưng lúc rời giường rất dễ cáu, nếu người nào đánh thức cô trong tình trạng cô vẫn chưa tỉnh ngủ thì hậu quả rất nghiêm trọng. Điểm ấy không cần nghi ngờ, tất cả mọi người ở Lăng Thiên môn đều có thể chứng minh, tất cả mọi người đều đã từng bị Trang Nhã Khinh đánh. Người duy nhất có vận khí tốt chính là Thấm Tuyết, chủ yếu là do cơ thể Thấm Tuyết không tốt, dịu dàng, yếu ớt, cô gái xinh đẹp như vậy, Trang Nhã Khinh không nỡ đánh. Nhưng cũng chỉ có mình Thấm Tuyết, ngay cả mấy vị trưởng lão cũng bị Trang Nhã Khinh đánh. Đó là việc sau khi Trang Nhã Khinh có thể đánh thắng bọn họ.
Trang Nhã Khinh rất không muốn để ý đến chuông cửa không ngừng vang lên kia, nhưng tiếng chuông kia lại y hệt như tiếng chuông đòi mạng, mặc kệ Trang Nhã Khinh che đầu như thế nào, nó vẫn cực kỳ ầm ĩ.
Tại sao hôm nay các sư huynh đều không ở đây! Chết tiệt, bây giờ cô rất muốn ở đây có người giúp việc, như vậy cô không cần rời giường nữa rồi. Nhớ tới Mạc Thiển mới tới đây, rời khỏi Mạc Minh Vọng, chắc chắn tối qua ngủ không ngon, không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của Mạc Thiển, Trang Nhã Khinh chỉ có thể ép bản thân đứng lên.
Thật sự người nọ rất có nghị lực, Trang Nhã Khinh cũng không cầu kỳ. Mặc váy ngủ có chút quyến rũ, cũng không chải đầu, cũng không rửa mặt, cả người mơ mơ màng màng xuống tầng mở cửa.
Trang Nhã Khinh cũng không xem người ngoài cửa rốt cuộc là ai, trực tiếp mở cửa."Cô là?" Cô gái ở trước mặt, Trang Nhã Khinh có thể đảm bảo cô không biết cô ta.
Cách ăn mặc của cô gái này rất hợp thời trang, vải để may quần áo không thể ít hơn được nữa, trang điểm cũng đậm, có điều chất lượng đồ trang điểm rất tốt, hơn nữa đồ trang điểm mà cô gái này là loại tốt nhất, đương nhiên phấn dù có sử dụng nhiều đến mức nào cũng không xuất hiện tình trạng bị rơi xuống từng mảng khiến người ta sởn gai ốc.
Cô gái này tạo cảm giác không tốt cho Trang Nhã Khinh, không giống Lương Hy Tây có bản lĩnh khiến người ta không tiện cự tuyệt. Cô gái này, Trang Nhã Khinh dám trực tiếp đánh cô ta.
Ngữ khí của Trang Nhã Khinh rất không tốt, giống như đối phương giết cả nhà cô vậy. Ngữ khí không tốt cũng được coi là mức độ nhẫn nại lớn nhất của Trang Nhã Khinh rồi, phải biết rằng, cô rất bạo lực.
"Tôi là bạn gái của Hạ Tĩnh Thiên, xin hỏi cô là? Tại sao lại ở biệt thự của Tĩnh Thiên?" Biểu hiện của cô gái này chính là biểu hiện của cô gái đang bắt gian tại trận.
"À...Anh ấy không có ở đây. Về phần quan hệ giữa tôi và anh ấy, cô có thể tự mình hỏi Tĩnh Thiên, tin tôi đi, anh ấy nhất định sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng." Nói xong, Trang Nhã Khinh không chút lưu tình đóng cửa lại. Nhị sư huynh thật là, con nhà người ta cũng đã tìm đến cửa, bây giờ cùng không biết đang ở đâu.
Vẫn chưa đi được mấy bước, cô gái kia lại tiếp tục ấn chuống không ngừng. Trang Nhã Khinh nhìn trên tay không có vật gì có thể sử dụng, bỗng nhiên phát hiện trên bàn có một bát mì không biết ai ăn để lại, đã để ở đó một thời gian rồi, trên mặt còn phủ một tầng dầu. Trang Nhã Khinh bê bát mì lên, mở cửa.
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Cái đồ tiện nhân nhà cô..." Cô gái kia chuẩn bị mở rộng não chuẩn bị mắng Trang Nhã Khinh một trận, đáng tiếc, giống như không có tác dụng lắm. Lúc Trang Nhã Khinh nghe thấy chữ 'tiện nhân' thoát ra từ miệng cô gái kia, dứt khoát cầm bát nước mì trong tay rót từ trên đầu cô ta xuống, nhuộm tóc thành màu vàng kim. Phải biết rằng, động tác này, thật sự rất dứt khoát.
Tiếng ồn ào dưới nhà cuối cùng cũng đánh thức Mạc Thiển, có điều là Mạc Thiển không tùy tiện như Trang Nhã Khinh, mặc chỉn chu rồi mới ra ngoài.
Hôm nay Mạc Thiển hoàn toàn không giống với Mạc Thiển của ngày hôm qua, quầng thâm ở mắt hoàn toàn biến mất, làn da cũng không còn vàng vọt thiếu sinh khí nữa, hôm nay làn da của cô biến thành trắng hồng, vô cùng đàn hồi.
Tối hôm qua sau khi rửa mặt, Trang Nhã Khinh mang lọ Thanh Nhan còn lại đến phòng Thiển Thiển, tiện thể để Mạc Thiển dùng một giọt, sau đó lập tức đạt được kết quá như vậy. Tiểu Nguyệt đã đứng bên cạnh Thiển Thiển từ lâu. “Oa, hôm nay mẹ thật xinh.”
Là phụ nữ đều hy vọng mình xinh đẹp, làm gì có ai mong mình biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng đây. Là phụ nữ đều hy vọng mình được khen đẹp, mà lời khen của trẻ con là thuần khiết không chứa tạp chất nhất. Sự khác biệt của Mạc Thiển rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhận ra.
“Nhã Khinh, cô ấy là ai thế?”
“Không biết, kẻ điên, không biết tìm tới nơi này như thế nào, lại có thể không lạc được. Sao rồi, tối hôm qua ngủ ngon không?” Coi như không có cô gái ở ngoài cửa, Trang Nhã Khinh bắt đầu nói chuyện phiếm với Mạc Thiển.
“Rất ngon, chỉ là có chút không quen.” Là không quen việc không có anh ở bên mình sao? Nhưng trước kia, anh ấy cũng thường xuyên không có ở nhà đấy thôi.
“Ừ, từ từ rồi sẽ quen thôi.”
“Cô ta là ai?” Tóc của cô gái đã bị ướt nhẹp, mái tóc có thêm màu vàng kem cộng thêm một vài điểm váng dầu, sính sát vào nhau, có mấy mảng còn dính trên mặt cô ta, càng nhìn càng thấy buồn cười.
“Có liên quan đến cô sao?” Trang Nhã Khinh lại đóng cửa lại, không thêm quan tâm cửa có va vào mũi cô gái kia không, rầm một tiếng cửa đóng chặt lại. Lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Hạ Tĩnh Thiên. “Anh đang ở đâu?”
“Công ty, có chút việc. Sao hôm nay lại dậy sớm thế?” Hạ Tĩnh Thiên cảm giác được hình như Nhã Nhã đang rất tức giận? Người nào đánh thức Nhã Nhã? Thật sự là, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?
“Phụ nữ của anh, nếu anh không quay về thu dọn, vậy thì cũng đừng trách em không khách sáo.” Trang Nhã Khinh rút dây điện thoại, tắt chuông cửa. Nhưng cô gái chết tiệt kia vẫn điếc không sợ súng, chuyển thẳng qua gõ cửa.
“Phụ nữ nào của anh?” Hạ Tĩnh Thiên mơ màng.
“Đây là chuyện của anh, nhưng em có thể khẳng định, nếu anh không trở về giải quyết cô ta ngay lập tức thì cô ta không còn là phụ nữ nữa, mà người thực vật.”
“Được, anh về ngay.” Hạ Tĩnh Thiên cũng loáng thoáng nghe được tiếng gõ cửa, cũng đoán được là ai. Chết tiệt, cô gái kia làm sao có thể tìm đến biệt thự được?
Thật ra, là hà truyền thống, trước đó không phải có người tìm đến phỏng vấn Trang Nhã Khinh và Phá Trần sao, sau đó bị phát hiện rồi. Đáng thương, đến nơi yên tĩnh cuối cùng Hạ Tĩnh Thiên cũng không còn nữa rồi.
Về đến biệt thự, Hạ Tĩnh Thiên thấy dáng vẻ chật vật của người phụ nữ ngồi trước cửa thì ngay lập tức biết được là kiệt tác của ai.
“Tĩnh Thiên, anh về rồi...” Cô gái thấy Hạ Tĩnh Thiên rất vui mừng, vui vẻ đứng lên, sau đó lại nghĩ đến cậu sẽ thấy dáng vẻ chật vật của mình, không dám ngẩng mặt lên, quay lưng về phía Hạ Tĩnh Thiên, lén lút sửa sang lại một chút.
Hạ Tĩnh Thiên cũng không để ý cô gái kia, mở cửa. “Vào đi.”
Cô gái đi theo Hạ Tĩnh Thiên bước vào nhà, Trang Nhã Khinh và Mạc Thiển đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm, đứa nhỏ đang chơi ở bên cạnh. “Tĩnh Thiên, người kia là ai thế?” Dáng vẻ của Trang Nhã Khinh hiển nhiên là dáng vẻ của chủ nhà.
“Một người bạn. Nhã Nhã, lấy một bộ quần áo để cô ta thay đi.”
“Không đi, anh dựa vào cái gì mà sai em? Muốn thì anh tự làm, em không có hứng thú lấy quần áo cho phụ nữ của anh.” Để cô đi lấy quần áo cho cô ta thay sao? Không có khả năng, tức giận lúc rời giường còn chưa biến mất đâu.
“Mình đi cho.” Mạc Thiển lại không bình thản ung dung như Trang Nhã Khinh, nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta rất đáng thương. Đang muốn đứng dậy thì bị Trang Nhã Khinh kéo lại.
“Để tôi đi. Nhã Nhã, anh lấy một bộ em chưa mặc nhé.”
“Tùy anh, dù sao những thứ kia cũng là anh mua.”
Hạ Tĩnh Thiên hiểu rõ tính tình của Trang Nhã Khinh, cũng không bực mình, cũng không có một chút tức giận nào, trái lại còn có dáng vẻ cưng chiều. Nhưng cô gái kia không nhịn được, từ trước tới giờ đều là Tĩnh Thiên cho người khác sắc mặt, khi nào gặp người khác cho Tĩnh Thiên sắc mặt đâu. “Thân phận của cô là gì chứ? Đây là nhà của Tĩnh Thiên, cô dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân ở nơi này?”
“Vậy cô dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với tôi? Có vẻ ở đây cũng không đến lượt cô nói chuyện thì phải?”
“Tôi là vị hôn thê của Tĩnh Thiên, cũng sẽ là chủ nhân của nơi này, cô nói tôi không có tư cách sao?” Thua mình ở cỗ mình là vị hôn thê của Tĩnh Thiên, cô gái cho rằng mình càng kiêu ngạo hơn rồi. Tĩnh Thiên đúng là người đàn ông tốt khó gặp.
Trang Nhã Khinh bị chuông cửa làm thức giấc. Những cái khác Trang Nhã Khinh không chú ý, nhưng lúc rời giường rất dễ cáu, nếu người nào đánh thức cô trong tình trạng cô vẫn chưa tỉnh ngủ thì hậu quả rất nghiêm trọng. Điểm ấy không cần nghi ngờ, tất cả mọi người ở Lăng Thiên môn đều có thể chứng minh, tất cả mọi người đều đã từng bị Trang Nhã Khinh đánh. Người duy nhất có vận khí tốt chính là Thấm Tuyết, chủ yếu là do cơ thể Thấm Tuyết không tốt, dịu dàng, yếu ớt, cô gái xinh đẹp như vậy, Trang Nhã Khinh không nỡ đánh. Nhưng cũng chỉ có mình Thấm Tuyết, ngay cả mấy vị trưởng lão cũng bị Trang Nhã Khinh đánh. Đó là việc sau khi Trang Nhã Khinh có thể đánh thắng bọn họ.
Trang Nhã Khinh rất không muốn để ý đến chuông cửa không ngừng vang lên kia, nhưng tiếng chuông kia lại y hệt như tiếng chuông đòi mạng, mặc kệ Trang Nhã Khinh che đầu như thế nào, nó vẫn cực kỳ ầm ĩ.
Tại sao hôm nay các sư huynh đều không ở đây! Chết tiệt, bây giờ cô rất muốn ở đây có người giúp việc, như vậy cô không cần rời giường nữa rồi. Nhớ tới Mạc Thiển mới tới đây, rời khỏi Mạc Minh Vọng, chắc chắn tối qua ngủ không ngon, không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của Mạc Thiển, Trang Nhã Khinh chỉ có thể ép bản thân đứng lên.
Thật sự người nọ rất có nghị lực, Trang Nhã Khinh cũng không cầu kỳ. Mặc váy ngủ có chút quyến rũ, cũng không chải đầu, cũng không rửa mặt, cả người mơ mơ màng màng xuống tầng mở cửa.
Trang Nhã Khinh cũng không xem người ngoài cửa rốt cuộc là ai, trực tiếp mở cửa."Cô là?" Cô gái ở trước mặt, Trang Nhã Khinh có thể đảm bảo cô không biết cô ta.
Cách ăn mặc của cô gái này rất hợp thời trang, vải để may quần áo không thể ít hơn được nữa, trang điểm cũng đậm, có điều chất lượng đồ trang điểm rất tốt, hơn nữa đồ trang điểm mà cô gái này là loại tốt nhất, đương nhiên phấn dù có sử dụng nhiều đến mức nào cũng không xuất hiện tình trạng bị rơi xuống từng mảng khiến người ta sởn gai ốc.
Cô gái này tạo cảm giác không tốt cho Trang Nhã Khinh, không giống Lương Hy Tây có bản lĩnh khiến người ta không tiện cự tuyệt. Cô gái này, Trang Nhã Khinh dám trực tiếp đánh cô ta.
Ngữ khí của Trang Nhã Khinh rất không tốt, giống như đối phương giết cả nhà cô vậy. Ngữ khí không tốt cũng được coi là mức độ nhẫn nại lớn nhất của Trang Nhã Khinh rồi, phải biết rằng, cô rất bạo lực.
"Tôi là bạn gái của Hạ Tĩnh Thiên, xin hỏi cô là? Tại sao lại ở biệt thự của Tĩnh Thiên?" Biểu hiện của cô gái này chính là biểu hiện của cô gái đang bắt gian tại trận.
"À...Anh ấy không có ở đây. Về phần quan hệ giữa tôi và anh ấy, cô có thể tự mình hỏi Tĩnh Thiên, tin tôi đi, anh ấy nhất định sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng." Nói xong, Trang Nhã Khinh không chút lưu tình đóng cửa lại. Nhị sư huynh thật là, con nhà người ta cũng đã tìm đến cửa, bây giờ cùng không biết đang ở đâu.
Vẫn chưa đi được mấy bước, cô gái kia lại tiếp tục ấn chuống không ngừng. Trang Nhã Khinh nhìn trên tay không có vật gì có thể sử dụng, bỗng nhiên phát hiện trên bàn có một bát mì không biết ai ăn để lại, đã để ở đó một thời gian rồi, trên mặt còn phủ một tầng dầu. Trang Nhã Khinh bê bát mì lên, mở cửa.
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Cái đồ tiện nhân nhà cô..." Cô gái kia chuẩn bị mở rộng não chuẩn bị mắng Trang Nhã Khinh một trận, đáng tiếc, giống như không có tác dụng lắm. Lúc Trang Nhã Khinh nghe thấy chữ 'tiện nhân' thoát ra từ miệng cô gái kia, dứt khoát cầm bát nước mì trong tay rót từ trên đầu cô ta xuống, nhuộm tóc thành màu vàng kim. Phải biết rằng, động tác này, thật sự rất dứt khoát.
Tiếng ồn ào dưới nhà cuối cùng cũng đánh thức Mạc Thiển, có điều là Mạc Thiển không tùy tiện như Trang Nhã Khinh, mặc chỉn chu rồi mới ra ngoài.
Hôm nay Mạc Thiển hoàn toàn không giống với Mạc Thiển của ngày hôm qua, quầng thâm ở mắt hoàn toàn biến mất, làn da cũng không còn vàng vọt thiếu sinh khí nữa, hôm nay làn da của cô biến thành trắng hồng, vô cùng đàn hồi.
Tối hôm qua sau khi rửa mặt, Trang Nhã Khinh mang lọ Thanh Nhan còn lại đến phòng Thiển Thiển, tiện thể để Mạc Thiển dùng một giọt, sau đó lập tức đạt được kết quá như vậy. Tiểu Nguyệt đã đứng bên cạnh Thiển Thiển từ lâu. “Oa, hôm nay mẹ thật xinh.”
Là phụ nữ đều hy vọng mình xinh đẹp, làm gì có ai mong mình biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng đây. Là phụ nữ đều hy vọng mình được khen đẹp, mà lời khen của trẻ con là thuần khiết không chứa tạp chất nhất. Sự khác biệt của Mạc Thiển rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhận ra.
“Nhã Khinh, cô ấy là ai thế?”
“Không biết, kẻ điên, không biết tìm tới nơi này như thế nào, lại có thể không lạc được. Sao rồi, tối hôm qua ngủ ngon không?” Coi như không có cô gái ở ngoài cửa, Trang Nhã Khinh bắt đầu nói chuyện phiếm với Mạc Thiển.
“Rất ngon, chỉ là có chút không quen.” Là không quen việc không có anh ở bên mình sao? Nhưng trước kia, anh ấy cũng thường xuyên không có ở nhà đấy thôi.
“Ừ, từ từ rồi sẽ quen thôi.”
“Cô ta là ai?” Tóc của cô gái đã bị ướt nhẹp, mái tóc có thêm màu vàng kem cộng thêm một vài điểm váng dầu, sính sát vào nhau, có mấy mảng còn dính trên mặt cô ta, càng nhìn càng thấy buồn cười.
“Có liên quan đến cô sao?” Trang Nhã Khinh lại đóng cửa lại, không thêm quan tâm cửa có va vào mũi cô gái kia không, rầm một tiếng cửa đóng chặt lại. Lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Hạ Tĩnh Thiên. “Anh đang ở đâu?”
“Công ty, có chút việc. Sao hôm nay lại dậy sớm thế?” Hạ Tĩnh Thiên cảm giác được hình như Nhã Nhã đang rất tức giận? Người nào đánh thức Nhã Nhã? Thật sự là, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?
“Phụ nữ của anh, nếu anh không quay về thu dọn, vậy thì cũng đừng trách em không khách sáo.” Trang Nhã Khinh rút dây điện thoại, tắt chuông cửa. Nhưng cô gái chết tiệt kia vẫn điếc không sợ súng, chuyển thẳng qua gõ cửa.
“Phụ nữ nào của anh?” Hạ Tĩnh Thiên mơ màng.
“Đây là chuyện của anh, nhưng em có thể khẳng định, nếu anh không trở về giải quyết cô ta ngay lập tức thì cô ta không còn là phụ nữ nữa, mà người thực vật.”
“Được, anh về ngay.” Hạ Tĩnh Thiên cũng loáng thoáng nghe được tiếng gõ cửa, cũng đoán được là ai. Chết tiệt, cô gái kia làm sao có thể tìm đến biệt thự được?
Thật ra, là hà truyền thống, trước đó không phải có người tìm đến phỏng vấn Trang Nhã Khinh và Phá Trần sao, sau đó bị phát hiện rồi. Đáng thương, đến nơi yên tĩnh cuối cùng Hạ Tĩnh Thiên cũng không còn nữa rồi.
Về đến biệt thự, Hạ Tĩnh Thiên thấy dáng vẻ chật vật của người phụ nữ ngồi trước cửa thì ngay lập tức biết được là kiệt tác của ai.
“Tĩnh Thiên, anh về rồi...” Cô gái thấy Hạ Tĩnh Thiên rất vui mừng, vui vẻ đứng lên, sau đó lại nghĩ đến cậu sẽ thấy dáng vẻ chật vật của mình, không dám ngẩng mặt lên, quay lưng về phía Hạ Tĩnh Thiên, lén lút sửa sang lại một chút.
Hạ Tĩnh Thiên cũng không để ý cô gái kia, mở cửa. “Vào đi.”
Cô gái đi theo Hạ Tĩnh Thiên bước vào nhà, Trang Nhã Khinh và Mạc Thiển đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm, đứa nhỏ đang chơi ở bên cạnh. “Tĩnh Thiên, người kia là ai thế?” Dáng vẻ của Trang Nhã Khinh hiển nhiên là dáng vẻ của chủ nhà.
“Một người bạn. Nhã Nhã, lấy một bộ quần áo để cô ta thay đi.”
“Không đi, anh dựa vào cái gì mà sai em? Muốn thì anh tự làm, em không có hứng thú lấy quần áo cho phụ nữ của anh.” Để cô đi lấy quần áo cho cô ta thay sao? Không có khả năng, tức giận lúc rời giường còn chưa biến mất đâu.
“Mình đi cho.” Mạc Thiển lại không bình thản ung dung như Trang Nhã Khinh, nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta rất đáng thương. Đang muốn đứng dậy thì bị Trang Nhã Khinh kéo lại.
“Để tôi đi. Nhã Nhã, anh lấy một bộ em chưa mặc nhé.”
“Tùy anh, dù sao những thứ kia cũng là anh mua.”
Hạ Tĩnh Thiên hiểu rõ tính tình của Trang Nhã Khinh, cũng không bực mình, cũng không có một chút tức giận nào, trái lại còn có dáng vẻ cưng chiều. Nhưng cô gái kia không nhịn được, từ trước tới giờ đều là Tĩnh Thiên cho người khác sắc mặt, khi nào gặp người khác cho Tĩnh Thiên sắc mặt đâu. “Thân phận của cô là gì chứ? Đây là nhà của Tĩnh Thiên, cô dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân ở nơi này?”
“Vậy cô dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với tôi? Có vẻ ở đây cũng không đến lượt cô nói chuyện thì phải?”
“Tôi là vị hôn thê của Tĩnh Thiên, cũng sẽ là chủ nhân của nơi này, cô nói tôi không có tư cách sao?” Thua mình ở cỗ mình là vị hôn thê của Tĩnh Thiên, cô gái cho rằng mình càng kiêu ngạo hơn rồi. Tĩnh Thiên đúng là người đàn ông tốt khó gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.