Võ Động Thiên Hà

Chương 121: Bạo viêm kình khí

Đoan Nguyệt

29/03/2013



Khi Sử Trường Đức đi tìm Đồ Lục, Vân Thiên Hà dưới sự hưng phấn, tại sân luyện công lại luyện qua mấy lần, quen thuộc với hiệu quả của loại bạo viêm kình khí này.

Khi luyện xong một lượt Phá Thiên Quyền Pháp, thông qua vận dụng đối với bạo viêm kình khí, hơn nữa Thần Ý Quyết mang tới sự xâu chuỗi quyền ý cường đại, tại ba yếu tố kết hợp hoàn mỹ với nhau, có thế làm cho cường độ Phá Thiên Quyền Pháp đề cao lên tới mấy lần, điều này tại thời điểm kiếp trước tu luyện Phá Thiên Quyền Pháp căn bản không thể nào làm được.

Biến hóa do công pháp võ đạo thế giới này mang tới, cộng thêm chiêu thức vũ kỹ kiếp trước hắn mang tới đây, phối hợp vận dụng với nhau liền xảy ra sự biến hóa bay vọt về chất, đây cũng là một chuyện mà Vân Thiên Hà không thể nào tưởng tượng nổi.

Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà nhấc tay nhìn bầu trời, trong lòng yên lặng thầm nhủ.

- Gia gia, người trên trời có linh thiêng, thấy thành tựu hiện nay của tôn nhi, hẳn là sẽ vui mừng lắm, tuy rằng đã xuyên tới thế giới này, thế nhưng tôn nhi cũng không phụ kỳ vọng của người!

Trong cảm nhận của Vân Thiên Hà, địa vị gia gia kiếp trước của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được, mặc dù trong thế giói này hắn cũng có gia gia trên danh nghĩa, thế nhưng hắn chưa bao giờ tiến vào tận đáy lòng Vân Thiên Hà.

Chỉ là khi nhấc tay nhìn bầu trời hồi tưởng lại, bầu trời đột nhiên xuất hiện một điểm đen, Vân Thiên Hà liền tỉnh táo tinh thần, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy Vân Tường tại bầu trời cao vạn trượng, trong miệng ngậm một thứ gì đó gấp rút lao xuống.

Vân Tường giống như một đạo lưu tinh từ thiên ngoại giáng xuống, tốc độ nhanh tới mức mắt thường khó có thể nhìn nhận rốt cuộc là động vật gì đó hay là một điếm lưu quang, chỉ trong thời gian một lần hô hấp, liền xoay quanh rơi xuống, đậu trên cánh tay vân Thiên Hà, dùng đầu thân thiết cọ sát mặt Vân Thiên Hà, vẻ mặt mười phần ỷ lại, vô cùng thân thiết.

Hiện tại thế trọng Vân Tường đã đạt tới hơn một trăm mười cân, thân thể cũng lớn mạnh hơn trước gấp đôi, cái mỏ và bộ trảo trở nên cực kỳ sắc bén, lúc hạ xuống cánh tay Vân Thiên Hà sẽ thường để lại vài lỗ hông trên y phục, vì vậy hiện tại Vân Thiên Hà làm y phục đều cố ý để cánh tay và trên vai trái khâu thêm một miếng da rất dày và kiên cố, như vậy tránh đê cho lợi trảo của Vân Tường khi đậu xuống cắt vào da thịt.

Dưới tình huống bình thường, Vân Tường rất nghe lời, hoặc là giương cánh bay lượn trên bầu trời cao, bao quát đại địa, hoặc là đậu trên một cành cây nào đó rất gần Vân Thiên Hà, hoặc là trên đỉnh mái nhà, nếu như không phải Vân Thiên Hà chủ động triệu hoán, nó sẽ không chủ động bay tới bên người Vân Thiên Hà.

Nếu là phát sinh tình huống Vân Thiên Hà chưa triệu hóa mà Vân Tường lại chủ động tìm đến, điều này nói lên nhất định Vân Tường đã phát hiện ra cái gì đó, muốn báo cáo cho chủ nhân, đây đều là do Vân Thiên Hà huấn luyện trong thời gian dài, Vân Tường đã sớm lĩnh hội hình thành thói quen.

Sờ sờ lông chim trên cô Vân Tường, nhìn thấy trong mỏ của nó có một con chim bồ câu toàn thân lông trắng, linh xảo dị thường, bồ câu còn chưa chết, sợ hãi khiến nó không dám động đậy dù chỉ một chút, có vẻ vô cùng thành thật, trên đùi còn cột một mảnh vải dầu không thấm nước.



Lấy mảnh vải dầu này xuống, Vân Thiên Hà hơi rung rung cánh tay, để Vân Tường bay lên đậu trên vai hắn, lúc này mới mở mảnh vải dầu trong tay ra, chỉ thấy bên trong là một phong thư.

Mở phong thư này ra nhìn một chút, chỉ thấy bên trên viết vài câu không rõ ý nghĩa, cuối cùng còn có một đoạn thơ vần luật kỳ quái, không giống như thơ ẩn nghĩa, cũng không giống như thơ câu đố, làm cho người ta không thể đoán ra được hàm nghĩa chân thực, thu về lý giải, thực giống như phố phường thô tục.

"Tiểu nương cá quỷ, xuân phong khiếm lão cẩu điểm tam thốn, tiểu thử lai thiêu nhật tử độ liễu, thu quả thục vị hoàn, thiết hoàng đại gia đích tịch nhục!"

Suy đoán cả nửa ngày cũng không có kết luận gì, Vân Thiên Hà không khỏi nghĩ kỳ quái, hắn đến thế giới này, đối với phương thức thông tin liên lạc dùng bồ câu đưa tin cũng đã có nghiên cứu lý giải.

Giống như quân đội truyền thư chỉ dùng một số loại chim tốc độ bay cực nhanh, không dễ dàng bắt được như "tử đầu điểu", mà nhân gian truyền tin thì lại tương đương với thư đăng ký, thông qua "bưu cáp dịch" của chính quyền chuyên môn bồi dưỡng một loại "hôi bưu áp" màu than chì để truyền qua lại, còn có một loại phương thức tiêu phí tương đối cao, giá cả sang quý, nhưng tốc độ truyền tin rất nhanh, đó chính là dùng loại bồ câu màu trắng như thế này, thường goi nó là "tuyết cáp".

Bất quá đại đa số thư tín vô cùng cơ mật và chuyện quan trọng, để an toàn sẽ dùng một loại phương thức mà hóa đặc biệt, như phía chính quyền dùng loại "bưu cáp dịch" truyền thư tín, trừ phi đổi tiếng lóng, hoặc là một ít phương thức phi thường bí mật đảm bảo an toàn thư tín, lúc đó cho dù bị mất đi thì cũng không sợ người khác biết được nội dung trong thư.

Vân Thiên Hà cầm phong thư này, suy đoán rất có khá năng chính là tiếng lóng hoặc là một loại phương thức truyền tin bằng mật văn, hắn không hiêu loại tiếng lóng này, nếu chỉ lý giải ý tứ bên ngoài thì rõ là phố phường thô tục, nhưng nêu như cẩn thận nghĩ lại thì tựa hồ có một tầng ý nghĩa sâu bên trong, và Viêm Hoàng hiện tại, tổ chức tình báo doanh dưới sự kế hoạch huấn luyện mà hắn đề ra, có rất nhiều phương thức mật mã truyền tin, phương thức này giống nhau như đúc, bất quá bộ giáo án mà hắn đưa ra có độ khó đi kèm với sự an toàn cực cao, so với bức thư này rõ ràng cao cấp hơn nhiều.

Hắn tin tưởng sau hai ba năm, chờ khi bộ giáo án hắn đưa ra được tình báo doanh Viêm Hoàng thành thạo nắm giữ và vận dụng bộ phận trung cấp, như vậy sau đó thế giới này không ai có thể diễn dịch được những kỷ tự chữ viết hiện đại hóa kia.

Mà phong thư này, hiện tại đối với Vân Thiên Hà mà nói không có giá trị tham khảo, bất quá trước tiên vẫn cứ thu lại, mà con tuyết cáp kia, tự nhiên trở thành bữa ăn ngon cho Vân Tường.

Âu yếm vuốt ve Vân Tường một hồi, có chút lưu luyến bay lên trời, chỉ chốc lát sau, Sử Trường Đức dẫn theo Đồ Lục đi phía sau tiến vào trong sân luyện công.

Đồ Lục là Võ Sư cấp tám, hậu duệ Phong Tộc, mới chỉ trên dưới hai mươi tuổi, tại các chiến sĩ Thiên Đồ cũng coi như thuộc tầng lớp thực lực rất cao, Vân Thiên Hà dự định bồi dường mấy người Đồ Ngũ, Lục, Thất, Bát trở thành nhân vật tầm trung tổ chức Viêm Hoàng, chỉ dưới tầng cấp cao nhất như Thu Hàn và Lục Vô Yên, vì vậy luôn dẫn theo bên người, bình thường không có việc gì thì để bọn họ tự luyện công học tập.

Sau khi đi tới sân luyện công, Đồ Lục không nhiều lời vô ích, ôm quyền nói:



- Nếu thiếu gia muốn luận bàn một chút, như vậy, mời!

Nói xong, Đồ Lục tập trung kình khí, thân hình giống như quỷ mị, tốc độ nhanh không gì sánh được vọt lên phía trước, quả nhiên không hổ là hậu duệ Phong Tộc, chiếm ưu thế tốc độ hơn hẳn, người bình thường không thể nào sánh bằng.

Vân Thiên Hà vừa thấy, lập tức tập trung tinh thần, hắn biết Đồ Lục so với chính mình không thuộc một đẳng cấp, vì vậy không hề bảo lưu thực lực, lập tức dốc hết toàn bộ thực lực nghênh đón.

Tại sát na khi bạo viêm kình khí được hắn bắn ra ngoài, không khí xung quanh cũng mang theo tiếng bạo tạc vang dội, lá rụng điêu linh phiêu đãng, bụi bặm xung quanh tung bay, giống như là may bay phản lực cất cánh, thân thể hắn cũng giống như cánh chim nhẹ nhàng, giống như một đạo lưu tinh, chỉ trong thời gian một lần hô hấp liền lao vào Đồ Lục giao thủ hơn chục chiêu.

Ầm ầm ầm...

Quyền chưởng nối tiếp nhau, giống như phi thạch bạo liệt, thanh âm tinh cương va chạm liên tục vang lên, Yên ba kình khí của Đồ Lục phảng phất giống như một long quyển phong loại nhỏ, cộng thêm thân pháp quỷ mị phiêu hốt, giống như vô số cái bóng mờ ảo va chạm quyền chưởng với Vân Thiên Hà.

Mà Vân Thiên Hà xuất ra toàn bộ thực lực, linh hoạt vận dụng chiêu thức Phá Thiên Quyền Pháp, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, lúc đầu Đồ Lục chỉ thủ không công, thế nhưng dưới thế công liên tiếp của vũ kỹ vô cùng tinh diệu, nhanh chóng bị bức ra thực lực chính thức của Võ Sư cấp bảy, tiến hành phòng thủ phản kích hóa giải, nếu không phải cảnh giới ngoại công cao hơn Vân Thiên Hà, sợ rằng dưới tình thế so đấu vũ kỹ, Đồ Lục đã rơi xuống hạ phong.

Trải qua hơn mười hiệp, cát bụi xung quanh tung bay, khắp bầu trời mù mịt, lá trên cây cũng rơi đầy xuống đất, mà Sử Trường Đức đứng một bên quan sát hồn nhiên tiến vào cảnh giới vong ngã, lá cây rơi đầy người mà hắn cũng không biết, đã hoàn toàn si dại trầm mê trong đó.

Vân Thiên Hà và Đồ Lục giao thủ với nhau, khi lấy ra toàn bộ thực lực, cũng cảm giác vui vẻ đầm đìa, Đồ Lục tu luyện 'yên ba kình khí' đạt được hỏa hậu nhất định, mà bạo viêm kình khí của Vân Thiên Hà cũng càng lúc càng êm dịu, thẳng cho tới tận khi Đồ Lục phải xuất ra cảnh giới Võ Sư cấp tám sơ kỳ, sau khi Đồ Lục đánh một quyền nối tiếp một quyền ẩn chứa yên ba kình khí, liên tục lui lại phía sau mấy bước, lúc này mới dừng trận đấu luận bàn lại.

Mà Đồ Lục lúc này bốc khí huyết toàn thân, quần áo trên người đã khô khốc xạm đen, trong quá trình giao chiến, nếu như không phải có tu vi ngoại công thâm hậu hơn Vân Thiên Hà rất nhiều, sợ rằng càng thêm chật vật.

- Tu vi Võ Sư cấp sáu, hơn nữa chiến kỹ vô cùng tinh diệu, có thế sánh ngang với thực lực Võ Sư cấp bảy, bội phục!

Sau khi bình ổn khí tức, trong ánh mắt Đồ Lục mang theo vẻ kính nể, ôm quyền nói.

Lúc Vân Thiên Hà thu công lại, trong lòng đối với Phá Thiên Quyền Pháp kết hợp với bạo kiêm kình khí, biểu hiện hiệu quả chiến đấu thực tiễn bên ngoài tương đối thỏa mãn, vừa rồi đạt tới cực hạn Võ Sư trung cấp, sau đó khi hắn giao lưu luận bàn với Đồ Lục, ngộ ra ít ưu khuyết điểm đối với bạo viêm kình khí, cảm giác được lợi rất nhiều. Điều này cũng đã đặt cơ sở rất vững chắc cho sau này hắn tu luyện Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật, tiếp tục kết hợp với linh khí, lần thứ hai thăng hóa diễn biến thành một kình khí kiểu mới, vì con đường võ đạo đặc biệt của hắn, mở ra một cánh cửa đến đỉnh cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Động Thiên Hà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook