Chương 71: Dạ chiến
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Lúc hừng đông, bầu trời đầy sao dần dần thay đổi, không gian yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng ếch kêu.
Bỗng nhiên…
Mấy bóng đen tựa như u linh, hiện lên tại mấy hộ dân trong trấn nhỏ vắng vẻ, nhưng chỉ chớp mắt đã không còn thấy thân ảnh đâu nữa.
Sau một khắc, mấy bóng đen giống như u linh kia lại xuất hiện gần gian nhà nhỏ sát rừng phong sau thôn nhỏ.
Lúc này, trong gian nhà nhỏ sát rừng phong thụ, đèn dầu đã tắt.
Cô cô…
Một tiếng chim kêu quái dị đôt ngột vang lên gần gian nhà nhỏ cạnh rừng phong thụ, mấy bóng đen trong nháy mắt liền bỏ chạy rất nhanh biến mất trong mảnh rừng rậm sau gian nhà nhỏ..
Ngay khi mấy bóng đen biến mất trong rừng phong thụ không lâu, lúc này gian phòng nhỏ cạnh rừng phong thụ đột nhiên kẹt một tiếng nho nhỏ, cửa nhà bị mở ra, một bóng người mờ ảo không rõ từ trong gian nhà nhỏ đi ra.
Bóng người mở ảo không rõ kia chỉ có một, khi hắn đi ra khỏi cửa, cẩn thận từng li từng tí theo sườn gian nhà nhỏ tiến vào gần rừng cây.
- A…
Chỉ là vừa mới đi được vài bước, tựa hồ phát ra một tiếng hô đau đớn, lập tức một tiếng ưng kêu vang lên.
Ngay khi tiếng chim ưng phát ra, lúc này trên một cây gần gian nhà nhỏ, một thanh ảnh nhỏ gầy nhanh chóng rơi xuống đất, thân ảnh phiêu hốt giống như u linh xẹt qua phía sau gian nhà nhỏ, bóng người vừa mới phát ra một tiếng kêu đau đớn lảo đảo đứng lên, một quyền như thiểm điện, hỗn loạn ẩn chứa kình phong cường liệt, đập thẳng vào mặt.
Bóng đen kia muốn phản ứng nhưng đã quá chậm, khi bản năng cảm giác được phía sau chính mình có người đánh lén, cũng bất chấp thân thể không cân đối, xoay người lập tức đánh ra một quyền thiểm điện.
Ầm…
Khi hai quyền giao nhau, hai cỗ kình khí va chạm, phát ra một tiếng bạo tạc giống như nát đá, bóng đen lập tức lui lại phía sau vài bước, trong miệng kinh hô:
- Người nào?
Thân ảnh nhỏ gầy vẫn bí mật ẩn nấp gần đây chính là Vân Thiên Hà, khi hắn đánh ra một quyền va chạm với bóng đen kia, cảm giác giống như quyền của chính mình đánh thẳng vào một khối thép cực dày, chấn đến cánh tay tê dại, trên vai còn truyền tới từng đợt đau đớn.
Chỉ thử qua một lần, trong lòng Vân Thiên Hà lập tức phán đoán được, thực lực của người này sợ rằng đã đạt tới Võ Sư trung cấp.
Không đáp lời, cũng không tiếp tục dùng lực cứng đối cứng với hắn, lúc một quyền va chạm lui về phía sau vài bước, xảo diệu thi triển Phương Thốn Bộ, vận dụng thân pháp linh hoạt xảo diệu, khi lao tới gần bóng đen kia, thi triển một thức Phá Thiên Quyền Pháp, quyền cước va chạm, một chân quét ngang xoay người, khi bóng đen kia bật người lên né tránh một cước quét ngang này, Phá Thiên Nhất Quyền thiểm điện xuất kích, nặng nề đánh mạnh vào sườn thắt lưng của người này.
Bóng đen kia kêu lên một tiếng đau đớn, lúc này trong lòng kinh hãi dị thường, từ thân hình hắn có thể phán đoán ra đây là một thiếu niên, tu vi ngoại công so với hắn thấp hơn tới hai cấp độ, thế nhưng vũ kỹ quỷ dị linh hoạt kia, còn có tốc độ xuất kích giống như thiểm điện, làm cho hắn phải ăn đau khổ.
Nhưng hiện tại không gian vẫn vô cùng tối đen, hắn nhiều ít có chút không thích ứng với việc giao thủ với địch nhân trong bóng tối, chỉ có thể bằng vào phán đoán đại khái đón địch, bị động mười phần.
Bên lỗ tai truyền tới kình phong vù vù, hắn nghiêng người muốn né tránh, thế nhưng làm hắn phiền muộn muốn phun máu chính là, trong không gian tối đen, đối với đường nhìn của hắn vô cùng ảnh hưởng, đối phương thần kỳ đá một cước, hắn không tránh thoát, lại một lần nữa nặng nề đá trúng vào bụng dưới của chính mình, hầu như làm bụng hắn bị xé rách ra, một cỗ đau đớn truyền tới, làm cho hắn phải ngồi chồm hổm nôn khan.
Thế nhưng trong tình huống nguy hiểm như thế này, ý chí cầu sinh của con người càng mạnh mẽ, bóng người màu đen kia đã trúng phải hai đòn, tinh thần càng tập trung cẩn thận hơn, tựa vào một thân cây nói:
- Tiểu tử, ngươi là ai, vì sao đánh lén ta?
Vân Thiên Hà đắc thủ hai lần, đối với thực lực của người này đã có lý giải đại khái, người này là một Võ Sư cấp năm, khi nghe được câu hỏi của hắn, thân hình hơi chững lại trong bóng đêm đánh giá quan sát người nam nhân này.
Đây là một trung niên nhân thân hình có chút gầy gò, lông mi chữ bát, khuôn mặt hầu như giữ lại toàn bộ vết tích năm tháng, đôi mắt nhỏ, con ngươi nheo lại đề phòng theo dõi hắn, mang theo một huyết sắc giảo hoạt dữ tợn.
Chỉ là quan sát trung niên nhân này vài lần, động tác trên tay không dừng lại bao lâu, từ đầu Vân Thiên Hà đã nhìn ra được người trung niên nhân này muốn dùng cách nói chuyện để kéo dài thời gian khôi phục, hắn hiện tại có năng lực nhìn qua bóng đêm, mỗi một cử động nhỏ nhất của người này đều rơi vào trong mắt Vân Thiên Hà, điểm thủ đoạn nho nhỏ ấy làm sao hắn không phát hiện ra được, nếu là thiếu niên không bình thường có kinh nghiệm, sợ rằng đã dừng lại nghe trung niên nhân này nói.
Vân Thiên Hà hiện tại có tu vi Võ Sư cấp hai, mặc dù cấp độ ngoại công không bằng được trung niên nhân này, thế nhưng trình độ vũ kỹ thì cao hơn trung niên nhân tới mấy cấp bậc, hơn nữa hắn lại có ưu thế quen thuộc với hoàn cảnh chiến đấu, điều này quả thực tạo thành đối tượng thực chiến tốt nhất, Vân Thiên Hà làm sao có thể buông tha.
Lúc này Vân Thiên Hà đánh ra quyền pháp, kình khí tỏa ra xung quanh như cương, cắt đứt lá cây rơi xuống, mỗi khi hắn đánh một quyền về phía trung niên nhân, trung niên nhân chật vật nghiêng người né tránh, Vân Thiên Hà đánh thẳng một quyền vào thân cây thô to phía sau, chỉ nghe rắc một tiếng, thân cây thô to liền gãy rời, toàn bộ thân cây ầm ầm ngã xuống.
Ngay cả tổn thương do kình khí của Vân Thiên Hà không mạnh lắm, lúc trung niên nhân kia tránh né vũ kỹ công kích linh hoạt ảo diệu của Vân Thiên Hà cũng không bị thương thế nào quá nặng, thế nhưng hắn cũng không có thời gian thở dốc điều chỉnh phản công, quyền cước của đối phương giống như không có chỗ nào không xuất hiện, hắn chỉ có thể né tránh, căn bản không rảnh công kích.
Khoảng chừng một lúc lâu, trung niên nhân chật vật tới cực điểm, phòng nhiều công ít, trong lòng bắt đầu vô cùng lo lắng, nhịn không được âm thầm chửi bới, đến tột cùng là nhà ai xuất hiện quái vật như thế này, theo thời gian trôi đi, phong mang kình khí không những không hề yếu bớt, ngược lại còn càng dần càng tăng mạnh, trong mơ hồ, hắn bừng tỉnh phát giác trong đó còn mang theo vài phần cảm giác nóng rực, sau khi tiếp một đòn Bạo Cương Nhất Quyền của Vân Thiên Hà, lui lại phía sau vài bước, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Ngươi rốt cuộc là đệ tử nhà ai, ta với ngươi không cừu không oán!
Vân Thiên Hà cũng không đáp lời, thế tiến công của Phá Thiên Quyền Pháp không hề dừng lại, hiện tại trong đầu của hắn, một mực suy nghĩ về phương pháp ứng dụng phối hợp phát ra Liệt Dương Kình mà trước khi khởi hành Đồ Chính Minh đã đưa cho hắn.
Dùng người trung niên nhân thực lực tương đương, đồng thời công lực ngoại công cao hơn hắn một chút để đảm nhiệm vị trí mục tiêu, khi Vân Thiên Hà thử nghiệm ứng dụng Liệt Dương Kình, theo thế tiến công của Phá Thiên Quyền Pháp càng lúc càng nhanh, hắn đối với loại kình khí phát ra mang lại hiệu quả như thế nào càng lúc càng thể hội sâu hơn.
Quả nhiên không hổ là thiên phú ưu thế hạng nhất mà đệ tử Đồ thị thường sử hữu, Liệt Dương Kình này và kình khí phối hợp đối địch, sẽ mang lại hiệu quả phụ gia thương tổn chước nhiệt (nóng cháy), trong quyền cương kình khí của hắn, một cỗ sóng nhiệt cuồng trào mãnh liệt phát ra, cùng với kình khí phóng ra ngoài công kích trung niên nhân, trong mơ hồ Vân Thiên Hà có thể dần dần nghe thấy được một cỗ mùi vị y phục khô nóng tới sắp phát cháy.
Mà trung niên nhân lúc này càng đánh càng kinh hãi, trong lòng hối hận, hắn vốn tưởng rằng thực lực của tiểu tử này căn bản không thể làm gì được hắn, chờ khi tinh lực và thể lực của đối phương tiêu hao gần hết, đó chính là lúc hắn tổ chức phản kích.
Đến bây giờ, vũ kỹ tinh diệu của tiểu tử này, hắn không chỉ không nhìn ra được lai lịch, hơn nữa đối phương càng đánh càng hăng, hình như không biết mệt mỏi là cái gì, nhất là kình khí không ngừng trở nên nóng cháy hơn, làm cho hắn cảm giác như toàn thân chính mình giống như bị đặt trên hỏa lò thiêu đốt vậy.
Loại khí thế không ngừng áp bách này, để cho trong lòng trung niên nhân lạnh lẽo vạn phần, sớm biết như vậy, ngay từ giây phút đầu tiên đã dốc hết toàn lực liều mạng giết chết đối phương rồi, mà hiện tại hắn đã bị cỗ khí thế kia bó buộc vây khốn, từng quyền đối phương như ảnh, căn bản không để cho hắn có bất cứ cơ hội phản công nào.
Lại nghĩ tới khoảng cách công lực giữa chính mình và đối phương, hắn cư nhiên bị một tên tiểu tử làm cho không thể chịu đựng nổi, nhất thời cỗ nổi giận và oán hận trong lòng bốc lên, hừng hực tràn vào đại não.
Dưới tình thế kình phong nóng rực kia lại một lần nữa cuồng bạo kéo tới, trong mắt trung niên nhân hiện lên vài phần ngoan lệ, nặng nề chịu trúng một quyền, mạnh mẽ cắn chặt răng, đột nhiên dậm hai chân thật mạnh xuống mặt đất làm cho cây cối xung quanh mơ hồ lay động, lá rụng bay tán loạn, cả người của hắn giống như viên đạn bắn lên khỏi mặt đất, đôi song chưởng giơ lên trong nháy mắt tăng khí thế kình lực gấp đôi, giống như thái sơn áp đỉnh đánh về phía Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà cảm thụ được một cỗ áp lực nặng tựa vạn cân ập thẳng vào mặt, trong lòng nhất thời nhiệt huyết sôi trào.
Đây chính là chiến kỹ đắc ý áp đáy hòm của người này, uy lực nhất định không gì sánh được, trong nháy mắt này, tinh thần Vân Thiên Hà tập trung cao độ, khi đôi song chưởng kéo tới, hắn dĩ nhiên cảm giác được một tia âm u, khí tức tử vong nhàn nhạt, cứ như vậy mờ mịt, cứ như vậy tiếp cận.
Loại cảm giác đã lâu không gặp này, làm cho nhiệt huyết trong cơ thể Vân Thiên Hà sôi trào, chỉ có dưới sự uy hiếp tử vong, mới có thể làm cho hắn trong lúc đối địch, đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất, hắn mười phần hưởng thụ cảm giác tuyệt vời trong nháy mắt này.
Chính là loại cảm giác không phải ngươi chết thì ta vong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.