Chương 195: Đáp lễ
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Tô Tuyết đến bái phỏng, khẳng định có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo.
Sau khi Sử Trường Đức tới thông báo, liền dặn hắn dẫn Tô Tuyết tới Linh Thiên Các.
Sau khi Tô Tuyết bước vào cửa, Vân Thiên Hà nhìn thấy hóa trang của nàng có chút sửng sốt, lần trước hắn giúp Tô Tuyết hóa trang thành một phụ nhân trung niên, sau đó nữ tử thông minh này học tập sử dụng, hơn nữa so với hắn lúc đó vội vội vàng vàng còn tinh tế hơn nhiều, hóa trang giống như đúc, làm cho hắn thiếu chút nữa không nhận ra được.
Hóa trang như thế này, nếu như đóng giả làm một phụ nữ hạ nhân có chồng làm việc trong phủ xác thực rất khó thu hút sự chú ý của người khác.
Khi Tô Tuyết vào phòng, ngồi xuống, Tô Tuyết liền mở miệng nói:
- Thiếu chủ, việc lần trước đã nói, ta cùng với tỷ tỷ thương nghị xong rồi, hiện tại đã có kết luận!
- Kết quả như thế nào?
Vân Thiên Hà hỏi.
Lúc này Tô Tuyết để bao quần áo vẫn cầm trong tay lên bàn, sau đó mở ra, chỉ thấy bên trong bao quần áo có một chiếc hộp thường đựng đồ son phấn hóa trang, khi Tô Tuyết mở hộp ra, Vân Thiên Hà liền nhìn thấy bên trong có một số giấy cờ các loại, đa phần là ngân phiếu các định mức.
Tô Tuyết giải thích nói:
- Những thứ này đều là chứng minh khế ước sản nghiệp tại Kinh Thành và một số nơi phía Nam, bao gồm cả danh sách nhân thủ đáng tin trong tay chúng ta, sau này sẽ tiếp thu phục tùng điều phối quản lý của Viêm Hoàng Cục, chúng ta nguyện ý thuần phục Viêm Hoàng Cục.
Nói đến đây, Tô Tuyết có ý tứ liếc mắt ngắm nhìn Vân Thiên Hà một chút, lại nói tiếp:
- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không tiếp tục đến Thịnh Tuyết Lâu tiếp khách, tất cả do thiếu chủ an bài!
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, nói:
- Tỷ tỷ nàng đối với chuyện này nói như thế nào?
Tô Tuyết nói:
- Ta đã bàn luận chuyện này với tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn phản đối, sau đó không biết là nguyên nhân gì, tỷ tỷ lại đột nhiên đáp ứng, cũng dặn ta tiến hành dò xét đối với các thủ hạ, cùng với kiểm kê thận trọng các sản nghiệp một phen, sau đó sẵn sàng góp sức, bất quá tỷ tỷ có một điều kiện đối với thiếu chủ!
- Điều kiện gì?
Vân Thiên Hà hỏi.
Tô Tuyết do dự một chút, nói:
- Trong tay tỷ tỷ có hai người, cũng cùng với ta sẵn sàng góp sức cho Viêm Hoàng Cục, tỷ tỷ yêu cầu phải sắp đặt hai người này tại hệ thống tình báo, dành cho chức vụ tầng quản lý, để cho bọn họ có thể tham dự vào công việc tổ chức điều phối!
Vân Thiên Hà nghe xong lời này, liền nở nụ cười nói:
- Nếu như nàng muốn thuần phục, lẽ nào cho rằng ta sẽ cho các người vào tầng ngoài cùng, sử dụng các người giống như lính hầu, căn bênh đa nghi này của nàng, có thể là do sinh hoạt trong tình huống đặc biệt lâu ngày sinh ra, những ta cũng mười phần coi trọng năng lực của nàng, bất quá ta vẫn phải nói, nếu như nàng đã nguyện ý sẵn sàng góp sức cho Viêm Hoàng Cục mà nói, ta sẽ an bài cho nàng làm chức vụ phó tổng quản tình báo doanh, người của các nàng có thể thoải mái tự do bố trí, nghi ngờ trong lòng nàng có thể hoàn toàn bỏ đi được!
Tô Tuyết nhìn Vân Thiên Hà, nói:
- Vậy không biết thiếu chủ dự định an trí ta như thế nào?
Vân Thiên Hà nói:
- Nàng không tự đề cử chính mình đối với phương diện kinh doanh thương nghiệp sao? Những khế ước này nàng không cần phải giao cho ta, tự mình quản lý là được, sau này ta sẽ đưa cho nàng một bộ phương án kinh doanh thương nghiệp hoàn chỉnh, nàng phải mau chóng quen thuộc, chờ khi bên phía Lợi Châu có người liên hệ, ta sẽ an bài các nàng tiếp nhận một bộ phận sản nghiệp vẫn nằm trong tay Tập Dũng Bang, sau đó tiến hành xác nhập với sản nghiệp hiện có, thông qua bộ phương án thương nghiệp ta tiến hành thực thi, để thương nghiệp vận chuyển thuận lợi, trong lúc này, ta sẽ để các doanh khác toàn lực phối hợp với các nàng!
- Sản nghiệp Tập Dũng Bang?
Tô Tuyết nói:
- Sản nghiệp bang phái nhỏ này đoạt được, đều là những buôn bán nhỏ, thu nạp vào mà nói, chẳng phải bại lộ thương nghiệp doanh hay sao?
Vân Thiên Hà lắc đầu nói:
- Tập Dũng Bang chỉ là một kiện vũ khí ta dùng để đối phó với thế lực các nơi mà thôi, thuộc về tầng xác vỏ ngoài cùng, coi như là là trạm trung chuyển của Viêm Hoàng Cục, người của Viêm Hoàng Cục có thể tùy thời tiến vào trong bang phái này, cũng có thể tùy thời rút lui, chờ tương lai mọi chuyện đi vào ổn định, giả sử phát sinh chuyện được chim quên nỏ, được cá quên nơm, có mới nới cũ, những bang phái này cũng có thể sử dụng như cung và cẩu!
- Vỏ bọc ngoài cùng?
Nhãn thần Tô Tuyết sáng lên:
- Nói cách khác, hấp thu những sản nghiệp kinh doanh nhỏ của bang phái này, cũng chỉ là công cụ giúp kiếm tiền, đồng thời hấp dẫn ánh mắt người khác, bảo vệ những bộ phận then chốt, đó chỉ là tầng áo khoác bề ngoài, tùy thời có thể vứt bỏ được, đúng hay không?
Vân Thiên Hà gật đầu nhìn nữ tử thông minh này, khen:
- Nàng rất thông minh, chính là ý tứ này.
Hắn cư nhiên nghĩ tới chuyện lâu dài, chu đáo như vậy, Tô Tuyết có chút sùng bái nhìn Vân Thiên Hà, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Viêm Hoàng Cục phủ thêm một tầng áo khoác, như vậy cho dù sao này tầng áo khoác tổn hại thì cũng không bị tổn tại tới căn bản bên trong.
Hơn nữa có tầng áo khoác này, một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể tạo ra chút thời gian giảm xóc. Đến lúc đó, Viêm Hoàng Cục đã phát triển lớn mạnh, trở thành một tổ chức mà bất cứ thế lực nào cũng không thể coi thường, một bố cục thực tinh diệu!
Đúng lúc này, Sử Trường Đức vội vã chạy tới, nói:
- Thiếu gia, Đồ Ngũ có tin tức khẩn cấp truyền tới!
Vân Thiên Hà nhìn thấy bộ dáng bối rối của Sử Trường Đức, liền lập tức tiếp nhận phong thư từ tay hắn, bên trên viết có một nhóm cao thủ tông môn thần bí gia nhập vào Thốn Bang, làm thực lực Thốn Bang tăng mạnh, đối với Tịch Thu Bang tiến hành đánh bất ngờ, Tịch Thu Bang thương vong thảm trọng, chỉ còn chút hơi tàn, bang chúng còn sót lại ẩn áu xung quanh, tránh né cơn gió chính diện.
Thốn Bang lại bắt đầu tiến hành bao vây tiễu trừ các thế lực bang phái nhỏ, đứng mỗi chịu sào chính là Tập Dũng Bang, đã xảy ra xung đột, sản nghiệp Tập Dũng Bang tổn thất ba thành, thương vong hơn ba mươi người.
- Tịch Thu Bang nhanh như vậy đã không chịu được rồi?
Nhíu mày, tinh thần có chút ngưng trọng nói:
- Bọn họ không phải là răng nanh bên ngoài của Hoàng Môn sao? Địa Môn có cao thủ gia nhập vào, Hoàng Môn lẽ nào giống như một đám gà chó bị tàn sát, hay là Tịch Thu Bang chiếm được tin tức gì đó?
Tô Tuyết nghe xong những lời này, thấy Vân Thiên Hà suy nghĩ, cũng trầm tư, hồi tưởng lại cái gì đó.
Một lúc lâu sau, nhãn thần Tô Tuyết đột nhiên sáng lên, nói:
- A, ta nhớ ra rồi!
- Nàng nhớ ra điều gì?
Vân Thiên Hà đang suy nghĩ đối sách, thấy Tô Tuyết cả kinh thốt ra câu này, liền thuận miệng hỏi.
Tô Tuyết nói:
- Lần trước ta và tỷ tỷ đàm luận chuyện thần phục Viêm Hoàng Cục, thấy tỷ tỷ mặt ủ mày chau, ta liền hỏi nguyên nhân, tỷ tỷ nói vì chuyện của Tịch Thu Bang vô cùng phiền lòng, tam hoàng tử đã ra lệnh cho nàng, để nàng an bài người của Tịch Thu Bang giữ một số vị trí trong bộ phận nằm trong tay nàng, qua một đoạn thời gian hắn sẽ có an bài khác, thế nhưng tỷ tỷ rất không tình nguyện để những ngoại nhân này xâm nhập vào trong tổ chức của nàng, nhưng tạm thời cũng không muốn làm trái ý tam hoàng tử, vì vậy vẫn luôn phiền lòng!
Trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động:
- Nói như vậy, Tịch Thu Bang vốn biết không phải đối thủ Thốn Bang, đã dự đoán tới kết quả bị diệt bang, chuẩn bị âm thầm rút lui, thực hiện kế sách kim thiền thoát xác rồi?
Đúng lúc này, Đồ Lục vội vã về tới Linh Thiên Các, vừa vào trong phòng nhìn thấy người xa lạ, muốn nói lại thôi.
Vân Thiên Hà nói:
- Cứ nói, không sao!
Đồ Lục nói:
- Thiếu gia, trong thành Bắc xảy ra chém giết quy mô lớn, liên lụy tới một số sản nghiệp, bách tích khác, khắp nơi bạo loạn, hoàng thượng tức giận, chém phủ tuần án Kinh Thành, hiện tại đại hoàng tử mang theo ngự lâm quân dẫn Thần Sách Doanh bao vây toàn bộ thành Bắc, mà Hổ Kỵ Binh hộ vệ Kinh Thành cũng do tam hoàng tử dẫn đầu, phong tỏa các cửa thành khác, Đồ Ngũ vừa truyền tới tin tức, nội bộ Tập Dũng Bang hiện tại đã xuất hiện sự khủng hoảng, mấy đường chủ cũng xảy ra chia rẽ, tuy rằng tạm thời được Lệ Vũ trấn áp, thế nhưng tình thế không được lạc quan, thỉnh thiếu chủ định đoạt!
Vân Thiên Hà nghe xong, ngược lại nở nụ cười:
- Nội quỷ trong Tập Dũng Bang, rốt cuộc đã lộ khỏi mặt nước rồi sao, ngươi truyền tin cho Lệ Vũ, phàm có người kích động bang chúng gây khủng hoảng trong lúc hoàng tử bao vây thành, giết toàn bộ! Phàm là người muốn khơi mào nội chiến trong bang, giết! Để chiến sĩ Viêm Hoàng mật thiết chú ý tới hướng đi hành động của các đường chủ, phàm là người có hành động khác thường, giết không cần hỏi! Nói co Lệ Vũ, bảo hắn không cần lo lắng vì chuyện ngự lâm quân vây khốn, chỉ cần thời cơ hội này tẩy trừ sạch sẽ nội bộ bang phái là được!
Nói đến đây, Vân Thiên Hà tiếp tục căn dặn:
- Còn có, lệnh cho Đồ Ngũ mang theo một ít tư liệu gần đây thu thập được của Tịch Thu Bang và Thốn Bang, thông qua tay Tập Dũng Bang, chuyển giao cho đại hoàng tử, đồng thời lệnh cho Lệ Vũ hoàn thành tẩy trừ nội bộ, tùy thời chuẩn bị tốt hành động tiếp thu một bộ phận sản nghiệp của Tịch Thu Bang và Thốn Bang, lần này, hoàng đế chuẩn bị đưa cho chúng ta một phần lễ vật rồi, chúng ta tự nhiên phải đáp lễ!
- Rõ, thuộc hạ liền đi an bài!
Đồ Thất ôm quyền, lập tức rời khỏi.
Khi Đồ Thất đi rồi, Vân Thiên Hà quay đầu, nói:
- Tô Tuyết, có chuyện muốn nàng đi làm, nếu như nàng thấy khó, có thể cự tuyệt!
- Thiếu chủ cứ dặn dò là được!
Thần sắc Tô Tuyết kiên định nói.
Vân Thiên Hà nói:
- Ta muốn hành tung hạ lạc của đám người Tịch Thu Bang tam hoàng tử yêu cầu Túc Dao bố trí, mặt khác nói cho Túc Dao, thuyết phục nàng cứ bố trí những người này vào bộ phận không liên hệ quá mức chặt ché, lúc nào cũng có thể vứt bỏ được, nói như vậy hẳn là nàng ta có thể hiểu rõ ý tứ của ta, nếu như nàng ta vẫn khư khư cố chấp ý kiến, vậy thì tự gánh lấy hậu quả!
Tô Tuyết nghe vậy cả kinh, nói:
- Lẽ nào tam hoàng tử chuẩn bị mạnh mẽ chiếm đoạt tổ chức tình báo của tỷ tỷ rồi?
- Ta đã sớm nói qua, tam hoàng tử có tính cách âm hiểm, hắn đã quyết định để Túc Dao bố trí người Tịch Thu Bang vào tổ chức tình báo của nàng ta thì đã ám chỉ rất rõ ràng rồi, nếu như nàng ta vẫn tiếp tục do dự, vậy thì tổ chức tình báo nàng ta cực khổ thành lập nhiều năm sớm muộn cũng trở thành vật trong túi tam hoàng tử!
- Ta lập tức trở về thương nghị chuyện này với tỷ tỷ!
Trong lòng Tô Tuyết lo lắng, cũng không tiếp tục ở lâu, liền lập tức rời khỏi cửa, Vân Thiên Hà để Sử Trường Đức tiễn nàng đi.
Ngồi bên cạnh bàn, Vân Thiên Hà nhìn bao quần áo chứa đựng chứng minh khế ước mà tô Tuyết đã quên mang theo, khóe miệng nở nụ cười, nói:
- Túc Dao a Túc Dao, đệ nhất tài nữ Kinh Thành nàng bị tam hoàng tử bức tới đường cùng, rốt cuộc cũng phải thuần phục dưới trướng của ta, bằng không không có bất cứ lối ra nào khác cho nàng!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, lập tức nghe được tiếng kẹt kẹt mở ra, Vân Thiên Hà ngẩng đầu, là Tín bá đi vào.
- Tín bá, có chuyện gì?
Vân Thiên Hà có chút kỳ quái, Tín bá thường ngày rất ít khi tới chỗ hắn, xem ra nhất định có việc.
Tín bá trừng mắt nhìn Vân Thiên nói:
- Tiểu tử, ngươi ngồi trong phòng thực nhẹ nhàng a, đi thôi, nguyên soái và hai vị đại nhân khác muốn gặp ngươi!
- Hai vị đại nhân khác?
Vân Thiên Hà hiếu kỳ, liền đứng lên đi theo sau Tín bá, hỏi:
- Tín bá, hai vị đại nhân này là ai?
- Bộ binh thượng thư Thương Tử Kiều, còn có nội các phủ Ngư Ky Duẫn, Ngư đại nhân còn mang theo một người, một tiểu cô nương rất đẹp, tiểu tử ngươi cần có tư tưởng chuẩn bị a!
Tín bá tựa cười như không cười nhìn Vân Thiên Hà nói.
- A, không đi không được?
Vân Thiên Hà nhất thời ngây dại.
Ngày đông giá rét tại Kinh Thành so với phương bắc tới chậm hơn nhiều, nhưng lúc đi lại nhanh hơn.
Tại phương bắc, hầu hết đều nằm trong băng tuyết trắng xóa, gió lạnh thường xuyên thổi qua, nhưng tại phụ cận Kinh Thanh, băng tuyết đã tan đi, tràn đầy khí tức mùa xuân.
Nhưng trong một ngày khí trời tương đối ấm áp này, bình dân bách tính trong Kinh Thành không còn những hoạt động nhàn rỗi tới một nơi ít người biết đến phơi nắng, hoàng là tụ tập một chỗ nào đó luận đàm về những đề tài thú vị.
Hiện tại toàn bộ Kinh Thành bị bao phủ trong bầu không khí hoang mang khủng hoảng, nhất là tại thành Bắc, đại đa số thiện dân bách tính đều đóng chặt cửa nhà của chính mình, nhát gan trốn biệt trong góc nhà, thậm chí còn leo lên giường lấy chăn che kín đầu, còn đang run run, đây cũng không phải là do khí trời quá mức lạnh lẽo, mà bọn họ bị một dòng nước lạnh từ tận sâu trong lòng trùng kích, để bọn họ phải sợ hãi.
Kỳ thực cũng phải kể tới một loại khả năng, đó chính là biểu hiện có tật giật mình.
Tối hôm qua, hai đại bang phái trong Kinh Thành, Thốn Bang và Tịch Thu Bang tiến hành một hồi chém giết điên cuồng, khiến cho rất nhiều bình dân bách tính vô tội chịu liên lụy.
Nhưng trên thực tế, cũng bất quá chỉ chết mấy người và một số vai nhỏ không đáng kể có liên quan tới hai đại bang phái này mà thôi, sau đó người ta phóng đại chuyện này lên nhiều lần, liền tạo thành rất nhiều bách tính bị liên lụy.
Mà mặc kệ sự việc có lớn như vậy hay không, một chuyện ác tính như thế này đã chạm vào điểm mấu chốt trong lòng hoàng đê,s tự nhiên giận dữ sấm sét hạ lệnh ngự lâm quân tổ chức bao vây tiễu trừ!
Trên thực tế, cũng có một số người biết rõ ràng, hoàng đế khai đao đối với những bang phái giang hồ này, khẳng định là có dụng ý khác, điều này có thể là hoàng đế có ý hé mở lá bài mới nào hay không, rất nhiều người còn đang lẳng lặng quan sát.
Mà lúc này, Thần Sách Doanh ngự lâm quân đã bao vây toàn bộ thành Bắc, đại hoàng tử đã xuất hiện một ít phiền muộn, hắn để cao thủ Thần Sách Doanh động thủ, đi bắt toàn bộ nhân vật chủ yếu trong sự kiện lần này, thế nhưng bắt trở về đều là những vai nhỏ, căn bản không có quan hệ sâu xa gì, nếu như đám bang phái này cải trang thành bình dân bách tính, như vậy bọn họ không thể nào tùy ý bắt loạn, vạn nhất bắt sai người, vậy thì mọi chuyện càng trở nên phiền phức.
Mà ngay khi tình huống khó xử này giằng co trên dưới môt canh giờ, một vị bách vệ trưởng Thần Sách Doanh ngự lâm quân đang mang tới cho đại hoàng tử một phần tư liệu tình báo vô cùng quan trọng, còn có một phần danh sách bao vây tiễu trừ.
Đại hoàng tử xem xong phần danh sách tư liệu này, quả thực giống như nhặt được chí bảo, liền lập tức hạ một loại mệnh lệnh đối với Thần Sách Doanh, mạnh mẽ tiến hành mệnh lệnh bao vây tiễu trừ.
Mà hành động bao vây tiễu trừ lần này, Thần Sách Doanh ngự lâm quân đã đánh trúng vào những điểm mấu chốt nhất, đối với một ít cứ điểm quan trọng của Tịch Thu Bang và Thốn Bang có thể nói đả kích mang tính hủy diệt.
Vốn trong thành Bắc, nơi đây nhà dân tụ tập đông đảo, lại có rất nhiều bách tính, rất nhiều cửa hàng khác nhau. Những bách tính này nhìn thấy ngự lâm quân uy vũ như hổ lang đấu đá lung tung, khí thế như sấm sét, thậm chí trong một số nhà dân còn truyền tới tiếng đánh nhau, tiếng kêu la thảm thiết, chém giết vang trời, trong lòng bách tích đều cảm thấy sợ hãi không thôi, đều tự lo lắng những quan quân này có thể xông vào giết người hay không!
Chỉ là ôm tâm tình sợ hãi như vậy trong thời gian tương đối dài, những thiện dân bách tính đều phát hiện ra, ngự lâm quân chỉ lướt qua trước cửa nhà họ, đều nhằm vào một số địa phương bình thường bọn họ biết được rất sơ lược tiến hành bao vây tiễu trừ đả kích, đối với bọn họ mà nói không động chạm đến một chút.
Vì vậy một số bách tính lớn gan một chút bắt đầu ra khỏi nhà ghé tai báo cáo cho những ngự lâm quân này, mà ngự lâm quân sớm được lệnh của đại hoàng tử, phàm là bình dân bách tính có hành động khai báo, đều ban thưởng tại chỗ, thậm chí trực tiếp đổi tiền mặt, vì vậy những ngự lâm quân này đều nhanh chóng ban thưởng bằng tiền mặt.
Mà dưới bầu không khí như thế này, bình dân bách tính bình thường biết một số bí mật nào đó nhưng sợ hãi đưa tới họa sát thân nên giữ kín miệng, trong lòng bắt đầu rục rịch, nhất là nhìn thấy người khác đến khai báo được ban thưởng, những người có bí mật nho nhỏ trong lòng càng cảm thấy khó chịu không thôi, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, đều tự thổi gan cho chính mình, len lén khai báo cho quan binh.
Càng buồn cười chính là, có một số người vốn thuộc về tổ chức bang phái, vì muốn có phần thưởng, liền làm ra chuyện bán đứng tổ chức, khai báo hạ lạc nhân vật đầu não quan trọng.
Kể tử đó, có bách tính bình dân mật báo đầu mối, ngự lâm quân nắm giữ được tin tức ẩn dấu của nhân vật đầu não bang phái càng thêm tinh chuẩn, đại hoàng tử tổ chức một kích sấm sét, dần dần triển khai mở rộng.
Trong thành Bắc, Thanh Dân Nhai, nơi đây coi như một đoạn đường tương đối phồn hoa, tửu lâu, sòng bạc, các loại cửa hàng san sát, từ sau khi thành Bắc bị ngự lâm quân bao vây tiễu trừ, nơi này trở nên khủng hoảng náo động nghiêm trọng nhất, cũng xuất hiện một số trận đánh nhỏ, cộng thêm đập phá, ban thưởng, nhiều sự kiện ác liệt, mà rất nhiều thế lực bang phái bách tính mật báo đều tập trung tại nơi này tương đối đông đảo.
Sau khi cao thủ Thần Sách Doanh tiến vào, một số phần tử biết rõ không có hy vọng đào tẩu, muốn tại thời khắc hỗn loạn cuối cùng tranh thủ làm một số chuyện điên cuồng, dao mổ đã sắp tới cổ bọn họ.
Không may mắn nhất chính là một tòa thanh lâu, những nữ tử thanh lâu bên trong vốn phải bán đứng thân thể chính mình đã đủ thê thảm rồi, thế nhưng khi một số kẻ xông vào, liền giống như dã thú, chỉ cần là nữ nhân, liền xông tới cắn xé…
Thế nhưng khi bọn họ điên cuồng nằm trên nũ nhân, chuẩn bị điên cuồng hưởng lạc lần cuối cùng thì dao mổ đã vô tình lướt qua cần cổ bọn họ, máu tươi nhiễm đỏ.
Càng tàn khốc hơn chính là, trong một sòng bạc nơi này, khi cao thủ ngự lâm quân xông vào bí thất bọn họ tránh nẻ, những người này tay không tấc sắt, cư nhiên muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, kết quả không có tác dụng gì, bọn họ bị tàn sát một cách vô tình tàn nhẫn, toàn bộ bí thất sòng bạc máu chảy thành sông…
Còn có một số tòa nhà dân tại vị trí tương đối bí mật, những người này phát hiện cứ điểm bại lộ, muốn đào tẩu, thế nhưng còn chưa kịp chạy ra khỏi cửa thì đã bị bao vây kín mít, sau một đợt loạn tiễn xuyên tâm bắn thành con nhím, kết quả cuối cùng của những người khác không phải là bị bắt thì cũng bị giơ đao chém xuống, toi mạng tại chỗ.
Cứ như vậy, cuộc tàn sát bắt bớ duy trì nửa ngày, toàn bộ thành Bắc Kinh Thành hoàn toàn bị mùi máu tanh nồng nặc bao phủ!
Mà lúc đó, trong bí thất Định Nam Hầu phủ Kinh Thành.
Khuôn mặt già nua của Mạc Bách Uy đã vặn vẹo tới cực hạn, trong lòng hắn trào lên từng đợi phẫn hận vô cùng, thế nhưng lúc này hắn lại lãnh tĩnh đến thần kỳ, chỉ là con mắt đỏ bừng kia phóng ra sát khí dày đặc, làm cho người khác phải sợ hãi.
- Đám ngu xuẩn chấp hành nhiệm vụ kia lẽ nào chưa từng lo lắng qua nơi này là Kinh Thành, không phải là địa phương mà bọn chúng có thể tùy ý dương oai giết người bừa bãi hay sao?
Mạc Bách Uy giận dữ trừng mắt nhìn một tên thuộc hạ nửa quỳ phía trước.
Tên thuộc hạ này nó:
- Đường chủ, lần này hành động nhằm vào Tịch Thu Bang, người của chúng ta là do mấy vị đường chủ phân phó tham dự chấp hành, rất bí mật, không hề liên lụy tới bình dân bách tính vô tội, chỉ bất quá đám người Tịch Thu Bang sau khi đào tẩu liền giết qua một số bách tính, mới khơi mào bách tính bạo loạn, mà lần này chúng ta tiến hành tiêu diệt đối với Tịch Thu Bang cũng quá mức thuận lợi, không hề phát hiện ra bất cứ hình bóng cao thủ lợi hại nào trong Tịch Thu Bang!
- Còn có loại chuyện này?
Mạc Bách Uy trầm tư, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó, một chưởng đánh tan chiếc bàn bên cạnh thành phấn mạt, giận dữ nói:
- Khá lắm, dư nghiệt Hoàng Môn, tạo ra một bại cục kéo chân Thốn Bang xa lầy, cuối cùng dẫn tới ngự lâm quân Kinh Thành bao vây tiễu trừ, thực sự tính toán rất tốt!
Khi nói ra những lời này, Mạc Bách Uy sắp bạo phát tới nơi rồi, tên thuộc hạ kia liền nói:
- Đường chủ, một bộ phận người của chúng ta đã bình yên rút khỏi, thế nhưng một bộ phận khác đã bị Thần Sách Doanh ngự lâm quân vây khốn, có muốn nghĩ cách cứu viện hay không?
- Nghĩ cách cứu viện?
Mạc Bách Uy giận dữ thành cười:
- Ngu xuẩn, ngươi cho rằng có thể cứu được sao?
Nói xong, Mạc Bách Uy thở dài, bình tĩnh một chút, lại nói:
- Lần này không chỉ không một lưới bắt hết dư nghiệt Hoàng Môn, ngược lại còn làm cho thế lực tại Kinh Thành của chúng ta đại thương nguyên khí, có thể lão phu cũng nóng đầu rồi!
Đúng lúc này, cửa bí thất bị người đẩy ra, Mạc Bách Uy không xoay người, chỉ thấy Mạc Bách Xuyên mang theo cái trán đổ mồ hôi thành dòng, nói:
- Đại ca, tiểu đệ mới nhận được tin tức, đại hoàng tử bố trí ngự lâm quân bao vây tiễu trừ thành Bắc, hiện tại máu chảy thành sông, tất cả cứ điểm của Thốn Bang đã bị phá hủy, thậm chí ngay cả một số cứ điểm và dư nghiệt của Tịch Thu Bang cũng không may mắn tránh khỏi!
- Tại sao lại có thể như vậy, bọn họ làm cách nào tra ra được cứ điểm bí thất của Tịch Thu Bang và Thốn Bang?
Mạc Bách Uy kinh hãi.
Mạc Bách Xuyên nói:
- Theo tiểu đệ được biết, lúc đầu đại hoàng tử bao vây tiễu trừ thành Bắc cũng không có manh mối gì, thế nhưng sau đó nhận được một phần tình báo, lại lần nữa nhận được danh sách, sau đó mới thông qua phương thức treo giải thưởng, dẫn bách tính bình dân chủ động cung cấp manh mối, cư như vậy cứ điểm hai bang phái bại lộ hoàn toàn!
Đôi lông mày của Mạc Bách Uy co lại thành một đường:
- Có biết kẻ nào cung cấp tình báo hay không?
- Tập Dũng Bang!
Mạc Bách Xuyên cười khổ nói:
- Đại ca, đệ đã sớm nói qua Tập Dung Bang khẳng định có quan hệ với tên tiểu tử Đồ gia, huynh còn cho là không đúng, không nên động bọn chúng, hôm nay đại hoàng tử bao vây tiễu trừ các thế lực bang phái tại thành Bắc, duy nhất chỉ có một mình bang phái Tập Dũng Bang nhị lưu còn sống, huynh chẳng lẽ còn cho rằng, Tập Dũng Bang nho nhỏ chỉ cần chúng ta lật tay là có thể tiêu diệt nữa hay không?
Mạc Bách Uy nói:
- Chỉ có thể tạm thời để mặc Tập Dũng Bang kiêu ngạo tại Kinh Thành, sau này chúng ta rất khó tổ chức lại thế lực đối khánh lại Thiên Môn, cần phải thực thi chính sách chèn ép, không thể tiếp tục theo phương pháp phát triển từ trên phủ xuống nữa rồi!
…
Bắc Hầu Phủ.
Vân Thiên Hà đi theo Tín bá tới chủ trạch, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngư Ky Duẫn là nội các phụ tương, đại học sĩ, cùng với Đồ thị có mối liên hệ cưới hỏi mười phần chặt chẽ, có thể nói cùng nhau tổn tại, cùng nhau quang vinh.
Bất quá đệ tử Ngư thị làm quan rất đông đảo, hơn nữa hầu như đều có từng qua thi đình khoa cử, theo như hiện tại mà nói, chính là bằng cấp trên đại học, không phải loại dòng dõi thư hương nửa võ nửa văn như Lạc gia có thể so sánh bằng.
Vốn ban đầu Ngư thị và Thiên Môn không có liên quan gì, chỉ là thời kỳ trước đây, Thiên Môn cực kỳ thiếu văn nhân sĩ tử, vì vậy liền mạnh mẽ kéo Ngư thị vào trong vũng nước, Ngư thị lúc đó cũng dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, sau khi đặt cùng một chỗ với Thiên Môn, cuối cùng cho tới bây giờ vẫn bị dính vào trận doanh Bắc phái.
Chỉ bất quá người người trong Kinh Thành đều biết, Ngư Ky Duẫn trong phái này không có thực quyền gì, chỉ làm một số chuyện trợ thủ cho Đỗ Viễn La, hơn nữa thái độ làm người tương đối hạ thấp, cũng rất ít đi lại với bên ngoài, cho nên người quan tâm tới hắn bình thường rất ít.
Mãi cho tới khi tiến vào chủ trạch, trong lòng Vân Thiên Hà vẫn còn đang suy nghĩ đối sách, nếu như Ngư lão đàu dẫn theo một nữ tử nào đó tới cầu hôn, loại chuyện phiền phức như thế này, giả như hắn không đề cập tới thì thôi, còn nếu như hắn nhắc tới, như vậy…
Tựa hồ trong lòng đã có đối sách, khóe miệng Vân Thiên Hà nhếch lên, tươi cười tiến vào trong chủ trạch.
Trong chủ trạch, ba người Thương Tử Kiều, Ngư Ky Duẫn và Đồ Nguyên Khánh đang ngồi uống rượu, lão thái thái cũng ngồi một bên, đang kéo một tiểu cô nương nói chuyện phiếm, nhìn không khí trò chuyện hình như rất hòa hợp.
Khi Vân Thiên Hà mỉm cười bước vào trong phòng, đang muốn hành lễ, nhưng nhãn thần liếc qua nhìn về phía nữ hài tử đang nói chuyện với lão thái thái, nhất thời nụ cười cứng đờ, ngây ngẩn cả người.
Mà nữ hài tử đang nói chuyện với lão thái thái thuận thế nhìn thấy Vân Thiên Hà tiến vào phòng, cũng ngây ngẩn cả người.
Hai người sửng sốt hồi lâu, đều đồng thời giật mình trăm miệng một lời la lên:
- Thế nào là ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.