Chương 23: Hương lâu kiều diễm
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Sau khi Vân Bôn hất tên thiếu niên kia xuống lại chạy tới trước cửa hiệu Thiên Phong , ánh mắt thân mật chà chà vào cánh tay Vân Thiên Hà .
Lúc này hán tử chủ quán đã chạy ra ngoài , muốn hỏi Vân Thiên Hà còn muốn mua hắc tinh thiết hay không , nhưng Vân Thiên Hà đã quay đầu lại nhìn hắn cười lạnh nhạt nói :
-“Quý điếm công tác an ninh thật khiến cho ta mở rộng tầm mắt rồi , lại có người dám đến cửa điểm ăn trộm ngựa , thế này mà gọi là bảo đảm phục vụ sao ?”
Ngươi kia muốn cất lời phản bác , nhưng nhìn qua con ngựa của Vân Thiên Hà , trong lòng không khỏi kinh hãi , có được Truy Vân mã để cưỡi chỉ có thiên tài của các đại thế gia mới có tư cách này , lúc này trên trán hắn đã đẫm mồ hôi , nhưng trên mặt vẫn nặn ra nụ cười , vội vàng giải thích :
-“Đồ thiếu gia , chuyện này đúng là do bổn điếm sơ suất , tại lúc trước có hai vị khách quý đến nên hộ vệ của bổn điếm tập trung cả vào họ , mởi để hổng tên mã tặc kia , xin Đồ thiếu gia tha thứ , bổn điếm đảm bảo lần sau tuyệt đối sẽ không có chuyện này phát sinh .”
-“Vẫn có lần sau sao ?”
Vân Thiên Hà cười lạnh , cất bước , dắt ngựa rời đi , để lại một câu :
-“Cáo từ !”
Chủ quán kia như chết đứng , trong lòng không khỏi hối hận , bừng tỉnh trở về trong điếm , vừa đi tới cửa thì rống to :
-“Lão ngũ ,lão lục , hai người các ngươi là hai đống phế vật , cứ trơ mắt nhìn người ta đến trộm ngựa , để mất một con cá to như thế , Đông gia mà biết chuyện này , không mổ thịt các người mới là lạ !”
Cửa phòng bên trái mở ra , một nam tử tráng kiện tay cầm mấy củ lạc thi thoảng lại ném vào miệng ăn , vừa nhai vừa nói :
-“Tam ca , ngươi không phải chào giá cũng quá tồi sao , tưởng tiểu tử Đồ gia là đứa ngốc sao mà hét ba vạn lượng trong khi giá thực chỉ có năm ngàn lượng , tiểu tử đó không bỏ đi ở lại cho huynh chém sao ?”
-“Chẳng lẽ tên trộm ngựa kia còn có lai lịch gì sao ?”
Hán tử chủ quán nghi ngờ , rồi nói tiếp :
-“đã có lai lịch cân gì phải đi ăn cắp như thế , không phải là tự mình làm xấu mặt mình sao ?”
Lão ngũ ném môt hạt lạc vào trong miệng , vừa nhai vừa nói :
-“Tiểu tử kia chính là cháu của phủ thủ đại nhân , mới từ Dư Châu đến đấy mấy ngày nay hắn vẫn ở trong ‘Tước vân đao’ khách điếm được Đông gia tiếp đãi , về phần tại sao hắn lại đi trộm ngựa của tiểu tử họ Đồ kia , chắc là đấu hắn bị ấm , ngươi nói xem một người là Đồ gia đệ tử , một người là cháu của phủ thủ đại nhân , chúng ta nên trọng bên nào ?”
Tên hán tử chủ quán nghe xong , vẻ mặt như đưa đám nói :
-“Con mẹ nó , thật là xui xẻo , xem ra tháng này không đi được ‘Di hồng lâu ’ tìm Hương cô nương , nên gặp vận rủi rồi , ài ...!”
........
Di Hồng lâu chính là lầu xanh lớn nhất trong thành Lợi Châu , chính là nơi mà quan lại quyền quý , phú hào thương nhân thường xuyên lui tới .
Lúc này ở trong Di Hồng lâu , trong một gian phòng thanh nhã , Đồ Thiên Lạc đang ôm ấp một cô nương vào trong ngực , không ngừng nũng nịu , một bàn tay tham lam luồn vào trong ngực không ngừng xoa bóp đầy vẻ hưởng thụ .
Mà tiểu mĩ nhân kia , không ngừng vặn vẹo chà xát , nói :
-“Ai , Lạc thiếu gia ngài nhẹ tay một chút , đau chết người ta mất !”
Ngồi đối diện , Giang Nguyên Mưu trong tay bưng tách trà , cười khanh khách nhìn Đồ Thiên Lạc nói :
-“Thiên Lạc huynh đệ , Hương cô nương chính là đệ nhất mĩ nữ tại Di Hồng lâu này , xem ngươi tối nay thế nào mà hưởng thụ ?”
Nghe nói như thế Hương cô nương cũng cười khanh khách , vuốt ve vỗ về dụ dỗ Đồ Thiên Lạc , nhẹ giọng nói :
-“Thật không ngờ , Đồ thiếu gia cũng biết đỏ mặt , Đồ thiếu gia sẽ không phải vẫn còn là xử nam chứ ..hì hì !”
Đồ Thiên Lạc vốn đã bị vẻ đẹp của Hương cô nương hút hồn , hơn nưa ngh Giang Nguyên Mưu nói giao nàng cho hắn đêm nay , ngẫm lại thấy mình vẫn còn là xử nam , cho nên mặt đỏ lên , lại nghe lời khiêu khích của Hương cô nương , hắn hung hăng sờ nắn ngọn núi đầy đặn , vẻ mặt ấm ức nói :
-“Ai nói ta đỏ mặt , bổn thiếu gia tửu lượng không được tốt , tiểu mĩ nhân ngươi chờ xem tối nay bổn thiếu gia chén ngươi như thế nào !”
Giang Nguyên Mưu cười đem chén rượu trong tay uống cạn , hướng Hương cô nương đưa mắt ra hiệu , Hương cô nương hiểu ý cười một tiếng :
-“Đồ thiếu gia , ta mời ngài uống rượu !”
Vừa nói nàng bưng rượu lên uống vào trong miệng , một đôi môi mỏng manh mê người tiến đến đôi môi của Đồ Thiên Lạc , mớm rượu cho hắn , khiến cho Đồ Thiên Hà một trận mê ly , không thoát khỏi lưới tình .
Chờ một lúc sau Đồ Thiên Lạc bắt đầu mơ màng say rượu , Giang Nguyên Mưu nói :
-“Thiên Lạc huynh đệ , chuyện ca ca mới vừa rồi nhờ cậy , không biết
Thiên Lạc huynh đệ suy nghĩ như thế nào ?”
Hương nhi lúc này cũng tiếp lời nói :
-“Lạc thiếu gia ,ngươi xem Nguyên công tử thịnh tình đối đãi như vậy , đã xem công tử như bằng hữu, chỉ có một chút chuyện nhỏ , công tử có thể chối từ được sao ? ”
Vừa nói nàng cắn răng khẽ nói :
-“cùng lắm thì tối nay công tử muốn như thế nào , ta ..ta.. sẽ theo ý người !”
Đồ Thiên Lạc trong mơ hồ đáp lại :
-“Chỉ là một chút chuyện nhỏ , bổn thiếu gia ra tay , còn không được sao ?”
Đồ Thiên Lạc miệng nói nhưng tâm tưởng lại ở trên ngực của Hương nhi , không ngưng mâm mê khiến cho Hương nhi rên rỉ không ngừng .
Giang Nguyên Mưu thấy mục đích đã đạt được , cười nói :
-“Thiên Lạc huynh đệ , một khắc thôi giá trị thiên kim , ngươi cứ tận tình hưởng thụ , lão ca đi trước !”
Nói xong Giang Nguyên Mưu hướng Hương nhi ra hiệu , rồi đi ra cửa .
Hương nhi đứng dậy , bộ dạng lả lơi , dẫn dụ Đồ Thiên Lạc mơ mơ màng màng đi tới giường ngủ , chỉ chốc lát sau , những tiếng thở dốc thô to truyền đến , cùng với những tiếng cười phóng đãng phát ra .(dịch đoạn này mệt quá )
......
Vân Thiên Hà dắt Vân Bôn rời khỏi hiệu Thiên Phong đi tới chỗ ngã tư , rẽ vòng qua Hương Nguyên khách sạn nhìn ngăm một lát .
Chỉ thấy hai gã hộ vệ và nha hoàn của Đồ Thiên Nhị đang đứng ở cửa khách sạn tán gẫu , trong đầu bông nhiên nhớ lại thiếu niên anh tuấn tiêu sái ngay trước , sợ rằng Đồ Thiên Nhị đã rơi vào lưới tình rồi .
Đối với nhưng chuyện tình như thế này , Vân Thiên Hà cũng không có hứng thú quan tâm tới , nhưng trực giác của hắn nói hắn biết tên trộm ngựa của hắn dường như có liên quan tới thiếu niên trong khách sạn này .
Chẳng qua bây giờ thực lực của hắn mới chỉ có tám cấp võ sĩ , cho dù biết thiếu niên kia có âm mưu gì thì khả năng của hắn hiện giờ cũng khó có thể đối phó , hơn nưa chuyện tình này hắn cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu , chỉ cần không đụng chạm đến hắn là được .
Sắc trời dần mờ đi, Vân Thiên Hà trở lại tới cửa Đồ phủ , nhìn thấy tiểu nha hoàn trước đây theo hầu Vân nương,bộ dạng đáng yêu tên là Lục Châu bộ dạng đang mong ngóng ai đó đứng trước cửa , vừa thấy Vân Thiên Hà lấp tức vui mừng hô lên :
-“Hà thiếu gia , đại lão gia có chuyện muốn gặp người !”
-“Vậy sao , ta sẽ đi ngay !”
Vân Thiên Hà dắt ngựa tiến vào trong phủ , đi tới chuồng ngựa tìm tên quản sự , đựa cho hắn một cái kim bính tử , sau đó dặn dò hắn chăm sóc cẩn thận Vân Bôn , không được cho kẻ khác quấy rầy nó .
Quản sự thấy Vân Thiên Hà ra tay hào phóng rối rít gật đầu , dù sao làm quản sự ở nơi này rất ít khi được khen thưởng , Vân Thiên Hà hào phóng chi tiền khiến tên quản sự kia nhiệt tình đến cực độ .
Rời khỏi chuồng ngựa , Vân Thiên Hà đi xuyên qua hành lang thấy Lục Châu đang chờ hắn , không khỏi ngạc nhiên nói :
-“Ngươi có việc gì cứ nhanh chóng đi làm , không phải chờ ta !”
-“Hà thiếu gia , lão thái gia phân phó sau này nô tỳ sẽ theo hầu thiếu gia mọi việc hàng ngày !”
Lục Châu nói xong trên mặt hiên lên tia ửng đỏ , cúi đầu xuống .
Vân Thiên Hà cũng không muốn làm khó tiểu nha hoàn đáng yêu này , gật đầu nói :
-“Nếu như vậy , ngươi cứ đi về trước đi !”
Nói xong tiện tay đưa cho nàng mấy cái kim bính tử , nói :
-“Số tiền này ngươi cầm lấy , thiếu cái gì thì mua , nếu thiếu thì nói cho ta !”
-“Vâng thưa thiếu gia , tiểu nữ về thu dọn trước !”
Lục Châu nhận tiền , rồi quay người bước đi .
Đồ Chính Minh sống ở tây viện , từ hành lang bên ngoài đi vòng qua một hòn giả sơn , qua một khu vườn , rồi tới môt cái cổng tò vò là tới .
Đi tới nhà ngoài của Tây viện , một nha hoàn sớm thấy Vân Thiên Hà tới lập tức đi thông báo .
Chờ Vân Thiên Hà tiến vào , được một nha hoàn trực tiếp dẫn vào nhà chính bên trong .
Đây là nơi ở của Đồ Nguyên Tán , lúc này Đồ Chính Minh đang ngồi tiếp trà phụng bồi lão gia tử nói chuyện hàng ngày .
Thấy Vân Thiên Hà đi vào , hai người gật đầu , Đồ Chính Minh nói :
-“Thiên Hà , tìm ngươi tới cũng không có chuyện gì quan trọng , ngươi hiện tại ở trong phủ cũng đã có thân phận rồi , bên cạnh cũng nên có hai người hộ vệ , hai người hầu chiếu cố , nha hoàn Lục Châu trước kia hầu hạ mẹ ngươi , nên đã quen biết rồi , nhưng hộ vệ thi tương đối trọng yếu , ngươi có thể tùy ý lựa chọn hộ vệ trong phủ , ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra ?”
-“Chọn lựa hộ vệ sao ?”
Vân Thiên Hà nghĩ thầm , hộ vệ cũng tương đối quan trọng , nhưng hắn có thói quen cô độc , có ngươi theo bên cạnh có chút phiền phức , cho nên nói :
-“Có thể không cần hộ vệ được không , ngay thường ta tu luyện một mình quen rồi , có hộ vệ bên cạnh không có tác dụng ?”
-“Hộ vệ sau này cũng tương đương với cận vệ ,những kẻ thân tín bên người , nếu như gặp nguy hiểm , có chống cho ngươi nửa cái mạng , thế nào lại vộ dụng ?”
Đồ Nguyên Tán nhíu mày nói .
Vân Thiên Hà nhìn sắc mặt Đồ Nguyên Tán và Đồ Chính Minh xem không thể nào cự tuyệt được , suy nghĩ một chút trong lòng hắn nhớ tới một người liền nói :
-“Hộ vệ mà chọn người xa lạ sợ là không phù hợp , mà ta quen biết không nhiều người trong phủ lắm , ta muốn Sử Trường Đức người gác cửa võ đường làm hộ vệ , ý đại bá thế nào ?”
Đồ Nguyên Tán vừa nghe , vừa cưới nói :
-“Tiểu tử nhãn lực không tệ lắm nha , lão phu đã sớm nhìn ra đứa bé đó rất có khiếu học võ , chẳng qua hắn là nô tịch ,nếu thu hắn vào võ đường sẽ phá vỡ quy củ , cho nên mới để cho hắn làm người gác cửa nội võ đường , hắn có thể học được bao nhiêu là do khả năng của hắn rồi , vậy ngày mai Chính Minh nói với Dương quản gia một tiếng để Thiên Hà đi nhận người là được !”
Lão gia tử đã lên tiếng , Đồ Chính Minh lập tức gật đầu đồng ý .
Đồ Nguyên Tán lại nói :
-“Trong phủ bây giờ có mấy vị khách quý , hiện ở tại Đông viện , có thể cùng ngươi tiếp xúc thường xuyên , gia gia ngươi trước lúc đi có dặn dò qua , mấy người này thận phận không tầm thường , cho nên người ở cũng bọn họ một tháng , ngàn vạn lần phải chú ý , chuyên gì không nên hỏi thì khôn hỏi , không nên nói thì không nói , nhớ kĩ lấy điểm này !”
-“Vâng !”
Vân Thiên Hà đáp ứng một tiếng , trong đầu nghĩ tới chiếc xe ngựa xa hoa , cùng với vị cao thủ ẩn núp trong đó , không khỏi tò mò , rốt cuộc bọn họ là ai , chạy tới nơi này để làm gì ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.