Chương 428: La Lan tam kiệt
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Vân Thiên Hà không thèm để ý tới hai tên đại hán ít nhất cũng không thể hoạt động bình thường năm ba ngày, thấy trung niên nhân và hai người thanh niên vẫn đứng trên đường, nhìn tư thế biểu tình, trong lòng cười nhạt.
Hắn đảo mắt nhìn thấy một vị đại thẩm đang bán đồ nướng, liền qua tới, cầm mấy quả trứng nói:
- Đại thẩm, ta dùng trứng gà đổi năm của khoai nướng được không?
- Được!
Vị đại thẩm cười ha hả, nàng vừa thấy Vân Thiên Hà mua trứng gà của tiểu cô nương, hẳn người này tương đối tốt bụng, vì vậy rất sảng khoái gói lại năm củ khoai nướng cho Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà tiếp nhận khoai nướng, để vị đại thẩm kia dựa theo giá bán khoai của chính mình lấy trứng, vị đại thẩm này chỉ lấy năm quả trứng liền gật đầu, Vân Thiên Hà tiện tay cầm lấy năm quả trứng, kín đáo đưa cho vị đại thẩm kia, rồi để khoai nướng vào rổ, sau đó rời đi.
- Tiểu ca, ngươi đây là…
Vị đại thẩm kia thấy Vân Thiên Hà dĩ nhiên đưa cho nàng mười quả trứng, nhất thời kinh hãi, đang muốn gọi trở lại, nhưng thấy Vân Thiên Hà đã bỏ đi rồi, không thể làm gì khác hơn là lẩm bẩm nói:
- Thực sự là người tốt, dùng phương thức này khiến cho mọi người không nghĩ hắn bố thí!
Vân Thiên Hà dạo quanh phụ cận một vòng, chỉ thấy ba người kia vẫn tiếp tục giữ tư thế cũ, còn có biểu tình ngáp ngắn ngáp dài, trong lòng nghĩ buồn cười, lập tức hướng về phía một cụ ông bán hàng rong.
Trải qua hồi lâu đi qua đi lại như vậy, ba người đứng giữa đường kia, rốt cuộc ngươi thanh niên không nhịn được nữa, thấp giọng nói:
- Ta nói, tên tiểu tử kia hình như không để ý chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục đứng giữa đường như khỉ diễn xiếc cho mọi người nhìn sao?
Trung niên nhân không khỏi thấp giọng mắng:
- La Lan tam kiệt tốt xấu cũng là nhân vật có danh tiếng, người ở đây ai thấy mà không đi vòng qua, chắc là tiểu tử kia sợ chúng ta rồi!
- Câm miệng, hai tên ngu xuẩn các ngươi, còn ngại mất mặt ít hay sao, tiểu tử kia biết rõ chúng ta tới là vì hắn, lại để chúng ta đứng ở chỗ này nửa ngày trời, nếu như chúng ta chủ động đi tới, chẳng phải là sẽ bị người chế nhạo hay sao?
Lão đầu hèn mọn nhíu mày, nhưng vẫn duy trì tư thế, thấp giọng quát.
- Nếu như hắn không đến, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng như khỉ diễn xiếc ở chỗ này?
Người thanh niên thầm nói.
- Sau này chuyện không có phong độ tốt nhất đừng tìm lão tử, bảo bối Nữu nhi của ta còn đang ở trong chăn chờ đây!
- Nhưng dù sao cũng phải tìm một lý do thích hợp, chẳng lẽ chủ động đi gây sự với tên tiểu tử này sao?
Lúc này, Vân Thiên Hà đã từ chỗ cụ ông kia dùng trứng gà đổi lấy một ít thứ lặt vặt, ba người thấy hắn an vị tại ven đường, sau đó lấy ra một củ khoai nướng, cứ như vậy thản nhiên tự đắc ăn ngon lành, còn thổi thổi hơi, thiếu điều ăn đến nghiện.
Ba người thấy một màn như vậy, khóe miệng giật giật liên hồi.
Lúc này, người thanh niên rốt cuộc không nhịn được nữa, vì vậy liền bước tới, đứng trước mặt Vân Thiên Hà quát:
- Tiểu tử, La Lan tam kiệt chúng ta thấy ngươi rất thuận mắt, muốn so với ngươi vài chiêu, ngươi cho La Lan tam kiệt chúng ta chỉ để trang trí thôi sao?
- Cái gì La Lan tam kiệt, ta ăn khoai nướng của ta, quản ngươi đánh rắm?
Vân Thiên Hà quét mắt nhìn người này, không phản ứng hắn, tiếp tục ăn khoai nướng, bất quá hương vị xác thực không tồi.
- Tốt, có dung khí!
Khóe mắt người thanh niên cũng giật giật, bắt đầu phun lửa, lần thứ hai bày tư thế, chỉ vào Vân Thiên Hà nói:
- Ngươi đã dám không coi La Lan tam kiệt chúng ta vào mắt, có gan chiến đấu với ta?
Vân Thiên Hà ăn khoai nướng, không liếc mắt nhìn người thanh niên này một lần, vừa ăn vừa nói:
- Uhm, vị đạo không tồi!
Bị làm lơ rồi!
- Tiểu tử, ngươi đây là tự rước lấy nhục!
Tâm hỏa của người thanh niên này đã bị kích lên, đã tới mức không nhịn được nữa, lúc này liền phóng xuất kình khí, nắm tay xiết chặt, liền nhảy tới.
Vân Thiên Hà lé mắt liếc nhìn thế tiến công của người thanh niên này, cũng chỉ là mặt hàng Võ Sư cấp sáu, trong lòng thất vọng, hắn vốn tưởng rằng có nhân vật lợi hại nào đó tới tìm hắn, hắn có thể làm nóng người, kết quả là mấy tên ngu ngốc, lúc này tiện tay cầm lấy một quả trứng như thiểm điện nhắm vào bàn chân người thanh niên.
Rầm…
Người thanh niên vốn rất hùng hổ nhảy tới, kết quả phát hiện ra lòng bàn chân không biết đạp phải thứ gì đó, lúc này sắc mặt cứng đờ, thứ dưới chân làm thân thể hắn không ổn định, lảo đảo một cái, liền té lăn trên mặt đất.
Lúc này, Vân Thiên Hà đã ăn xong khoai nướng, vỗ vỗ tay đứng dậy, nhìn cũng không thèm nhìn người thanh niên, cầm lấy rổ trứng, chỉ thản nhiên nói:
- Sau này bước đi cẩn thận một chút, hoàn hảo đạp phải trứng gà, nếu như không cẩn thận bị thứ gì đó phá “trứng”, vậy thì không tốt rồi.
Người thanh niên cảm giác dưới mông ẩm ướt, vươn tay sờ sờ, chỉ thấy bàn tay chính là lòng đỏ trứng gà, khuôn mặt nhất thời tái mét.
Đang muốn đứng dậy tiếp tục, nhưng hắn kinh hãi phát hiện, không biết đối phương sử dụng thủ pháp gì, hắn căn bản không thể đứng dậy nổi, chân hắn giống như bị đông cứng thành băng, không còn nghe điều khiển.
Đối phó với loại mặt hàng tam lưu như thế này, Vân Thiên Hà chỉ dồn một chút khôn tức vào trong trứng gà, khi người thanh niên kia đạp trúng quả trứng, khôn tức liền xâm nhập vào chân hắn đông cứng lại, nếu như muốn lấy mạng, vậy thì chỉ cần một quả trứng kia cũng đã đủ rồi.
Nhưng Vân Thiên Hà vẫn giữ lại tính mệnh người thanh niên này, hắn không muốn bị người nào đó coi như diễn xiếc, mục đích thử thực lực của hắn như thế nào.
Lúc bỏ đi, chỉ thấy trung niên nhân và lão giả cũng không nhịn được nữa, cả hai nhảy tới, trung niên nhân nói:
- Tiểu tử, đả thương người rồi bỏ chạy sao?
- Đạp vỡ trứng của ta, ta còn chưa bắt hắn bồi thường đã coi như nể mặt rồi, hơn nữa, con mắt nào của ngươi thấy ta đả thương hắn?
Vừa nói, Vân Thiên Hà liền nhìn xung quanh lớn tiếng nói:
- Mọi người đến phân xử, ai thấy ta đánh người?
Đại thẩm bán khoai nướng mở miệng đầu tiên:
- Hài tử này là người tốt, những kẻ này thế nào khi dễ người tốt, đây là thế đạo gì a?
Cụ ông bán hàng rong cũng nói:
- Báo quan, chúng ta giúp người thanh niên làm chứng, ba kẻ này vốn không phải người tốt!
Người qua đường cũng nói:
- Rõ ràng là cái tên kia đạp vỡ trứng của người ta, chính mình ngã lăn một bên, cư nhiên bị cắn ngược một cái, thật vô sỉ.
- Đúng vậy, đúng vậy, lý do không biết xấu hổ như vậy cũng có thể lấy ra được, xem ra La Lan tam kiệt càng sống càng đốn mạt, đứng ở đây làm xấu hổ!
- Ai, các ngươi chẳng lẽ còn không biết sao, bọn họ đâu là La Lan tam kiệt, rõ ràng là La Lan tam bao, ba tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, giả bộ thương thế, nhưng không biết là nùng bao (vô tích sự) trải qua một chuyện đại sự kinh thiên động địa, ha ha…
Trung niên nhân và lão giả nghe được lời nghị luận của mọi người xung quanh, hai khuôn mặt hết co giật lại hồng hồng rồi tím tái.
Vân Thiên Hà quét mắt nhìn hai người này, thản nhiên nói:
- Lần sau tìm người phiền phức, hay nhất là tìm một lý do tốt một chút, ta có nhiều người làm chứng như vậy, các ngươi cố ý khơi mào một hồi sự cố, để quan phủ có thể chụp mũ lên đầu ta, thuận lý thành chương bắt người, do đó hoàn thành nhiệm vụ của các ngươi. Ta coi các ngươi chỉ là tay sai, hãy trở về nói cho chủ tử các ngươi, không nên khiêu khích sự nhẫn nại của ta, bằng không lần sau sẽ không phải chỉ vỡ trứng gà thôi đâu!
Nghe được thanh âm băng lãnh tận xương tủy như vậy, hai người không khỏi co rụt thân thể, kẹp chặt hai chân, cứ như vậy nhìn Vân Thiên Hà trong tầm mắt hai người xa dần.
Chờ khi Vân Thiên Hà đi ra, lúc này hai người mới phát hiện ra người thanh niên đã hoạt động bình thường trở lại, lão đầu hèn mọn toát mồ hôi lạnh, nói:
- Lão tam, chúng ta nhanh chạy trốn thôi, nhiệm vụ này chúng ta không thể làm được, bằng không mạng nhỏ của chúng ta khó bảo toàn, tiểu tử này là một cao thủ, không phải chúng ta có thể chọc vào!
Trung niên nhân nói:
- Thế nhưng nếu chúng ta không tìm tiểu tử này gây phiền phức, thử thực lực của hắn, như vậy sẽ có người tới tìm chúng ta gây phiền phức, làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao, chạy trốn a!
Lão đầu hèn mọn nói xong, dưới chân lập tức cuồn cuộn lao đi, trung niên nhân sửng sốt, liếc mắt nhìn người thanh niên, cũng chạy theo.
Ngay lúc La Lan tam kiệt bỏ chạy, tại lầu hai một tửu lâu gần đó, một phiến cửa sổ đóng lại.
Một vị lão giả mặc quần áo trắng, tướng mạo có chút uy nghiêm, ngồi bên cạnh bàn, nhăn mày lại, nói:
- Là ai tìm ba tên phế vật ngu xuẩn này?
- Vương gia, ba người này vốn là kẻ trộm bị bắt được tại đại hội vây săn, kết quả vừa lúc gặp được thái tử điện hạ từ khu vực săn bén trở về, tâm tình của thái tử lúc đó tựa hồ không tốt, liền phái ba người này đi thử tên tiểu tử vừa mới vào thành!
- Người thanh niên này đã đắc tội với thái tử khi nào?
Lão giả hỏi.
- Theo thuộc hạ được biết, hình như hai năm trước, lần đó thái tử điện hạ tới Đại Đường Quốc mang theo một vị quận chúa Đại Đường trở về, quận chúa Đại Đường đã bị một tên tiểu tử cướp mất, từ sau chuyện đó, thái tử điện hạ vẫn coi như sỉ nhục rất lớn, hai năm nay tâm tình phi thường táo bạo, thường xuyên phát tiết trên bức họa người thanh niên này, mà hiện tại nghe có người hồi báo phát hiện hành tung của hắn, vì vậy thái tử phi thường giận dữ, quyết định trả thù, trước tiên muốn thử thực lực của tiểu tử kia, sau đó mới mời cao thủ xuất thủ, một kích tất sát!
- Thái tử là một người khôn khéo, thế nào lại làm ra sai lầm ấu trí tới như vậy, nếu như hắn muốn trả thù, hà tất phải dùng loại thủ đoạn thấp kém như thế này, chẳng phải là đả thảo kinh xà hay sao?
Trong đôi mắt của lão giả mang theo một tia đùa giỡn, nói:
- Xem ra cừu hận có thể làm cho một người mất đi lý trí, năm đó sự kiện hắn vẫn vấn vương kia, bị người thanh niên này phá hỏng, hơn nữa trong nước còn có người trợ giúp, để uy vọng của hắn tại thủ đô La Lan giảm đi, hoàng thượng đối với chuyện hắn lợi dụng Anh Duẫn tồn tại sự bất mãn, theo như bản vương nhìn, hắn sẽ không vì một nữ nhân hận người thanh niên hai năm, sợ rằng đối với chuyện bị cướp đoạt vẫn canh cánh trong lòng.
- Vương gia, nếu như thái tử ghi hận đối với người này như vậy, muốn giết thật nhanh, thậm chí mất đi lý trí bình thường, như vậy tại sao chúng ta không lợi dụng cơ hội này để đánh một ván, có thể làm cho vương tử điện hạ lại một lần nữa đoạt lại vị trí thái tử!
- Nhất lao vĩnh dật là hay nhất!
Lão giả đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm.
- Chỉ là Vương gia, Anh Duẫn quận chúa từ lần kia trở về, hình như vẫn nhắc tới người này, bình thường hay đờ ra trước bức họa người này, tâm sự nặng nề, cứ thế sinh bệnh hai năm vẫn không thấy khang phục, hôm nay tiểu tử kia đột nhiên xuất hiên nơi đây, không bằng…
- Không cần phải nói, chuyện người thanh niên này xuất hiện trong thành trăm triệu lần không được để Duẫn nhi biết, lần này hoàng thượng đã vì Duẫn nhi kén phò mã trong cuộc vây săn, chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời Duẫn nhi, không thể phức tạp!
- Rõ!
Trong phòng yên tĩnh lại, lão giả gõ gõ mặt bàn, lại thấp giọng lẩm bẩm:
- Năm đó người thanh niên này bắt Duẫn nhi làm tù binh, cũng đã bắt trái tim của nó làm tù binh. Chuyện vừa rồi, bản vương cũng nhìn ra được người thanh niên này như thế nào, là người rất thông minh cẩn thận, hơn nữa thực lực khó dò, xác thực là một nhân tài hiếm có, chỉ là…
Dứt lời, lão giả thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.