Chương 144: Lấy máu, ăn thịt
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Khi Đái Kiều Liễn dẫn theo Đỗ Chi Lương, còn có Vương quản sự nội vụ phủ đi tới cửa Bắc Hầu Phủ, Sử Trường Đức đã sớm đứng bên ngoài cửa phủ chờ đón.
Đỗ Chi Lương biết Sử Trường Đức chính là người tâm phúc bên cạnh Vân Thiên Hà, thái độ có chút cung kính, ôm quyền nói:
- Sử quản sự, không biết Thiên Hà huynh có trong phủ hay không?
Sử Trường Đức thay thái độ Đỗ Chi Lương cung kính như vậy, hơi chút kinh hãi, lập tức đáp lễ lại nói:
- Đỗ công tử, tiểu công gia, thiếu gia nhà ta có trong phủ, chỉ là buổi trưa ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ, thân thể có chút không khỏe, không tiện ra ngoài nghênh tiếp, mong rằng thứ lỗi!
Đái Kiều Liễn vừa nghe, đôi lông mày nhăn lại, trong lòng tựa hồ suy nghĩ ra cái gì đó, liền hướng về phía hạ nhân nói:
- Ngươi mau nhanh trở về phủ lấy sơn tham năm trăm năm ta vẫn cất dấu tới đây, ta muốn tặng cho Thiên Hà huynh tẩm bổ thân thể!
Gã sai vặt bên cạnh sửng sốt, sau khi bị Đái Kiều Liễn trừng mắt nhìn, liền lập tức chạy trở về phủ.
Sử Trường Đức lúc này mới làm bộ nói:
- Các vị, xin mời, tiểu nhân xin đi thông báo cho thiếu gia biết!
Dẫn mấy người tới tiền thính ngồi xuống, sau khi mấy nha hoàn mang trà tới, đợi thời gian chừng một nén hướng, gã hạ nhân sai vặt của Đái Kiều Liễn đã mang tới một chiếc hộp cẩm trù Sơn son thiếp vàng, vẫn còn chưa thấy Vân Thiên Hà tới đây, trong lòng không khỏi suy nghĩ, tiểu tử này rốt cuộc muốn làm cái gì, lẽ nào thực sự ăn đến hỏng bụng rồi sao?
Chỉ chốc lát sau, thấy Vân Thiên Hà với sắc mặt hơi vàng, thoạt nhìn khi sắc rất kém, dưới sự nâng đỡ của một nha hoàn đi tới, ôm quyền nói:
- Buổi trưa ăn hỏng cái bụng, chậm trễ các vị rồi, thực sự là thất lễ, còn xin các vị thông cảm nhiều hơn!
Đái Kiều Liễn thấy sắc mặt Vân Thiên Hà có chút kém, thân thể cùng có vẻ không khỏe, nhưng không suy nghĩ nhiều, liền lấy sơn tham ra nói:
- Thân thể Thiên Hà huynh đệ không khỏe, mạo muội đến đây quấy rầy rồi, xin Thiên Hà huynh thứ lỗi, đây chính là sơn tham năm trăm năm, cực kỳ bổ dưỡng thân thể, một chút tâm ý, xin Thiên Hà huynh đệ vui lòng nhận cho!
- Tiểu công gia hà tất phải khách khí như vậy, thứ quý báu thế này, tiểu đệ thực nhận không nổi nha!
Nói xong, Vân Thiên Hà liền để Sử Trường Đức tiếp lấy sơn tham.
Khóe miệng Đái Kiều Liễn không khỏi co quắp vài cái, nhưng vẫn cố gắng giữ khuôn mặt tươi cười, đang muốn mở miệng, nhưng lúc này bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "phụt" vang lên, đồng thời một cỗ mùi hôi thối xông vào mũi, nhưng mấy người cùng không có ý tứ bịt mũi lại, đều cố gắng nén nhịn hô hấp, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Chỉ thấy Vân Thiên Hà ôm bụng nói:
- Thực sự xin lỗi, tiểu đệ cần đi một chuyến nhà vệ sinh trước, A Lai, chiêu đãi tối mấy vị khách nhân, không được chậm trễ, ta đi một chút sẽ trở lại!
Nói xong, Vân Thiên hà khom người uốn thắt lưng, chạy chậm ra khỏi cửa.
Lúc này, Đỗ Chi Lương thấy thế, không nán lại nhiều hơn, liền đúng dậy nói:
- Tiểu công gia, Thiên Hà huynh đệ không khỏe, không bằng hôm nào chúng ta trở lại bái phỏng, thế nào?
Đái Kiều Liễn vô cùng đau lòng, cố gắng liếc nhìn chiếc hộp đựng sơn tham năm trăm năm, không khỏi nhìn về phía Vương quản sự cùng đi, Vương quản sự thấy để liền đứng dậy nói:
- Tiểu công gia, Thiên Hà thiếu gia này thoạt nhìn đúng thực là thân thể không khỏe, chúng ta mạo muội đến phiền nhiễu có chút thất lễ, tiểu công gia, không bằng hôm nào đó trở lại bái phỏng!
Nói xong, vị Vương quản sự lấy phê chuẩn của nội vụ phủ giao cho Sử Trường Đức nói:
- Vị Sử quản sự đây, phiền phức chuyển cao cho thiếu gia nhà ngươi một chuyến, đây là phê chuẩn của nội vụ phủ, ngày hôm trước uống rượu hỏng việc, dừng lại muộn một chút mới mang tới, còn xin hắn thứ lỗi, hôm nay Thiên Hà thiếu gia nếu thân thể có bệnh, ta trước tiên xin cáo từ!
- Các vị sao không lại một hồi, đợi thiếu gia trở lại đưa tiễn?
Sử Trường Đức nói.
- Không cần nữa, thỉnh Thiên Hà huynh đệ tĩnh dưỡng nhiều hơn, ta đợi hôm nào đó trở lại tiếp đón!
Đái Kiều Liễn nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài, Sử Trường Đức đưa bọn họ rời khỏi phủ.
Sau khi ra khỏi phủ, Đái Kiều Liên và Đỗ Chi Lương moi người đi một ngả. Đi trên đường, Đái Kiều Liễn không khỏi oán hận nói:
- Đó chính là sơn tham năm trăm năm a, thực con mẹ nó mang bánh bao thịt đi nuôi chó, lại không từ miệng tiểu tử đó hỏi được chút tin tức quan trọng, mà tên tiểu tử hắn thu lễ vật cư nhiên trực tiếp thẳng thắn, con mắt cũng không nháy một chút, đau lòng a!
Nói xong, Đái Kiều Liễn không khỏi quay đầu hỏi Vương quản sự đi bên cạnh:
- Ngươi nói tên tiểu tử đó có thề cố ý giả vờ hay không?
Vương quản sự nói:
- Tiểu công gia, theo như kinh nghiệm ta quan sát được, thân thể tiểu từ đó suy nhược, sắc mặt vàng vọt, rắm thối khó ngửi, xác thực là có bệnh nhẹ, không giống như là giả vờ!
Vương quản sự lại nói:
- Tiểu công gia, trước mật Đỗ Chi Lương làm trò đùa như vậy, có cần sao?
- Ngươi đừng quên, gia thế của hắn chính là thừa tướng!
Đái Kiều Liễn trầm trọng gãi đầu, giữ khuôn mặt nghiêm nghị khó chịu đi về phía trước, không hề nói một câu, tựa hồ trong lòng còn đang vô cùng tiếc nuối sơn tham một đi không trở lại.
Sử Trường Đức ôm lấy hộp đựng sơn tham năm trăm năm, mang theo phê chuẩn của nội vụ phủ tiến vào Linh Thiên Các, chỉ thấy Vân Thiên Hà đã rửa xong mặt, sác mật vàng vọt đã biến mất, sau đó hẳn lấy ra một viên dược hoàn màu hồng nuốt vào, thân thể nhất thời trở nên long tinh hổ mãnh, còn có trạng thái không khỏe gì.
- Thiếu gia, phê chuẩn kia đã mang trở về, sơn tham này xử lý như thể nào?
Sử Trường Đức để hộp gấm lên bàn, rồi mang phê chuẩn tỏi.
Vân Thiên Hà tiếp nhận phê chuẩn nhìn một chút, chỉ thay ngày ghi trong phê chuẩn chính là ngày truyền Thánh chỉ tới, liền giao lại cho Sử Trường Đức nói.
- Ngày mai ngươi và Đồ Ngũ mang theo phê chuẩn này và một nghìn lượng hoàng kim tới hoàng gia tiền trang đổi thành ngân phiếu thông dụng, tổng cộng chia ra năm nghìn ngân phiếu, còn sơn tham thì các ngươi thuận tiện mang ra chợ đêm bán là được, hẳn là có thể bán mấy vạn lượng bạc. Dù sao đi nữa bán được càng cao càng tốt!
Sử Trường Đức cười nói:
- Tiểu công gia đưa tới lễ vật quý trọng như vậy, còn luyến tiếc, ngẫm lại bộ dáng đau lòng rứt ruột của hẳn, tiểu nhân càng nghĩ càng buồn cười!
Vân Thiên Hà nói:
- Ta nói với hắn thân thể có bệnh nhẹ, lấy đầu óc thông minh của tiểu tử này, tựa nhiên không tránh khỏi suy nghĩ miên man một phen, nếu như hắn muốn từ chỗ ta hỏi được tin tức trọng yếu nào đó, tự nhiên là phải tặng lễ vật quý trọng, làm miệng ta mềm một chút, nếu hẳn muốn đưa, ta sao lại không thu, còn làm cho hắn không chút thu hoạch, tay không trở về. Tiểu tử kia không quá vài ngày lại mang chúi lễ vật tới bái phòng, ta tặng lễ tay thu về, trò này chơi thật hay, dù sao đi nữa gần đây ta cũng vô cùng thiếu tiền, bạc đưa tới, không nhận mới là kẻ ngu ngốc!
Vẻ mặt Sử Trường Đức sùng bái nói:
- Thiếu gia cao minh, để tiểu công gia và Đỗ công tử kia xoay vòng vòng!
Vân Thiên Hà lắc đầu:
- Những vai nhỏ như thế này, sao có thể so sánh được với những nhân vật cấp bậc hồ ly, lần này có chút để lộ phong thanh ra ngoài, không biết có thể nổi lên tác dụng gì lớn hay không, nếu như ứng phó không tốt, rất có thể chọc vào phiền toái rất lớn!
Suy nghĩ một chút, lại lắc đầu cười nói:
- Dù sao đi nữa sớm muộn gì chúng ta cũng phải giao phong tới những người này, tiên hạ thủ vi cường, chơi hắn chó gà không yên, không được sống yên ổn, coi như là một việc tốt!
- Thiếu gia, ngươi để Đồ Bát kiếm ít lươn, Đồ Bát đã mang trở về, ngươi định chuẩn bị xử lý như thế nào?
Sử Trường Đức hỏi.
- Lấy máu, ăn thịt!
Vân Thiên Hà nói, tiến vào trong phòng bếp.
Bóng đêm phủ xuống, một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên trời cao.
Thành Đường Kinh vắng vẻ, giống như một con cự thú đang ngủ đông say sưa, dưới ánh sáng mờ ảo mặt trăng chiếu rọi, có vẻ an tường yên tĩnh.
Đột nhiên...
Hai đạo bóng đen xuất hiện trên đường phố trong thành Đường Kinh, giống như hai đầu u linh du đãng nhân gian, tốc độ của bọn họ cực nhanh, giống như một làn gió nhẹ thổi qua, tại một con đường nhỏ yên lặng quạnh quẽ nhảy qua, chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
Qua lúc lâu, một u linh đột đột xuất hiện tại con đường bên cạnh Giang phủ, khi bóng ảnh u linh xẹt qua đại môn Giang phủ, sau đó liền lấy ra một túi giấy dầu ném mạnh vào đại môn sơn son thiếp vàng đóng kín, phát sinh một tiếng vang nhè nhẹ, ngay sau đó bóng u linh này liền biến mắt không còn tăm hơi.
Trong hậu viện Bắc Hầu Phủ, Vân Thiên Hà ngồi xếp bằng trên một chiếc đệm, sau khi thắp sáng tinh khiếu đệ nhất tinh tú, vận chuyển một tiểu chu tiên tuần hoàn, liền đưa tâm thần hoàn toàn buôn ra, du đãng trong thiên địa, dùng tinh linh chi khí và tinh thần thành lập nên một mối cảm ứng liên hệ vô cùng vi diệu.
Đây là yếu chỉ tu luyện Dẫn Tinh Quyết, giai đoạn thứ hai của Vô Lượng Tinh Kinh, giai đoạn thứ nhất chính là thu nạp tinh lực từ chu thiên tinh thần phóng xuất ra, tương đương với thu thập, mà giai đoạn Dẫn Tinh Quyết thử hai chính là dẫn dắt tinh thần trong tinh tú, cùng với tinh khiếu tương hỗ đối ứng, tương đương với nuôi trồng.
Cứ như vậy, tốc độ thu nạp tinh lực so với giai đoạn thử nhất nhanh hơn tới mấy lần, khi Vân Thiên Hà vận chuyển mấy lượt qua tiểu chu thiên tuần hoàn, hình thành tinh linh chi khí.
Hiện tại giai đoạn tinh kinh thứ nhất Vân Thiên Hà đã Tu luyện thành công, tinh linh chi khí cuộn cuộn không ngừng, nhưng hắn cũng không nóng lòng trùng khiếu điềm tinh, hắn mỗi đêm không gián đoạn tu luyện "dẫn tinh quyết" dẫn dắt tinh thần và tinh khiếu đối ứng, hiện tại tiến độ hoàn thành còn chưa đến một phần ba, mà tu luyện giai điểm tinh thứ hai, tinh kinh đã nêu lên tiêu chuẩn, chính là toàn bộ tinh khiếu trong đệ nhất tinh tú cùng với tinh thần hoàn toàn đối ứng với nhau, sau đó tại ba mươi sáu tiểu chu tiên tuần hoàn, hoàn thành điều kiện tốt nhất cho lần thứ hai trùng khiếu điểm tinh.
Vân Thiên Hà hoàn thành điềm tinh giai đoạn thứ nhất đã được hưởng lợi ích không nhỏ, cũng tăng thêm nhiều kinh nghiệm, bởi vậy không vội nóng lòng điểm tinh, ngược lại không phải là chuyện gì tốt, ví dụ như mấy tinh khiếu ở giữa trong đệ nhị tinh tú, hắn không dám để mấy tinh tú và tinh khiếu này liên hệ cùng một chỗ, vạn nhất xảy ra cái gì gọi là dòng xoáy tinh lực, không chỉ gây ra sự chú ý đối với người khác, thậm chí còn tạo ra cho hắn nhiều phiền phức khác nữa.
Lúc nửa đêm, Giang phủ!
Thùng thùng thùng....
Tiếng đập cửa nặng nề dồn dập trong lúc đêm khuya tình mịch vang lên, nhất thời làm cho rất nhiều người giật mình tỉnh lại trong giấc mộng đẹp.
- Là người nào đui mù gõ gì đó, nửa đêm chạy tới gõ cửa, muốn chết a!
Một vị thị vệ trưởng trong đám thị vệ bị đánh thức, trong miệng phát ra tiếng chửi bới ầm ĩ, liền nhanh chóng mặc quần áo chạy ra xem.
Thế nhưng lúc lộ đầu ra ngoài, không hề nhìn thấy bất cứ người nào, nghĩ thầm có thể là chính mình ra mở cửa quá chậm khiến người ta đi rồi, vì vậy gã thị vệ trưởng liền trở lại phòng ngủ tiếp.
Thùng thùng thùng...
Thể nhưng không tới nửa canh giờ sau, lúc này tiếng gõ cửa nặng nề liên tiếp lại vang lên một lần nữa, vị thị vệ trưởng này nhất thời nổi giận, nhịn không được hét rống lên:
- Muốn chết sao? Là người nào, con mẹ nó!
Vừa nói vừa chạy ra mở cửa.
Thế nhưng, sau khi mở cửa, vẫn như cũ không thấy người nào, cũng vì tiếng mắng to của vị thị vệ trưởng này, rất nhiều người giật mình tỉnh giấc, có một quản gia chạy tới mắng:
- Muốn chết à? Hơn nửa điểm rồi còn hô to cái gì? Muốn kinh động lão gia và thiếu gia, cẩn thận lột da ngươi!
Thị vệ trưởng nghĩ có chút oan uổng, vì vậy liền nói sự tình cổ quái này cho quản gia, quản gia nghe xong không cho là đúng, quát lớn:
- Lần sau có người tới gõ cửa, không cần đề ý tới là được!
Nói xong, quán gia ngáp dài một cái liền đi về ngủ.
Thế nhưng thị vệ kia lại đột nhiên nghi thần nghi quỷ, vì vậy hắn không ngủ tiếp, lặng yên chờ đợi tiếng gõ cửa, rốt cuộc sau nửa canh giờ tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên, hắn bỗng nhiên mở cửa, chỉ thấy lúc cửa mở, ngoại trừ nhìn thấy mấy bóng đen biến mất cực nhanh, còn lại cái gì cũng không thấy.
Tựa hồ nghĩ tới chuyện đáng sợ, vị thị vệ trưởng này không khỏi run run, hét lớn:
- Có quỷ nha...
Một tiếng thét chói tai này, làm cho cả Giang phủ sôi trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.