Chương 328: Người xấu
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Khi sắc trời không còn rõ, gió tuyết bên ngoài đã dừng lại.
Củi lửa trong phòng đã sớm dập tắt, Thiên Mang Ô ngủ vùi bên cạnh đống lửa, trong lòng ôm tiểu bạch viên còn đang ngủ say không tỉnh lại.
Lúc Vân Thiên Hà thu công, mở mắt, lập tức dò xét tình huống của Đường Linh Toa, phát hiện thương thế của nàng đã có chút giảm bớt, hơi thở đã tăng mạnh hơn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đứng dậy ra cửa, sắc trời bên ngoài vẫn còn có chút tối đen, Vân Thiên Hà nhìn xung quanh, liền nói với Thiên Mang Ô đã tỉnh lại trong phòng:
- Ngươi ở trong phòng chăm sóc Linh Toa và tiểu bạch viên, nếu có chuyện gì lập tức kêu to cảnh báo, ta tới phế tích phía nam điều tra!
Nói xong, liền bước về phía phế tích nhà cũ Vệ thị.
Diện tích mảnh phế tích này tương đối rộng rãi, Vân Thiên Hà dựa theo đường viền kiến trúc quan sát cẩn thận, nhìn theo vị trí các thôn dân trong trấn để tế phẩm, chỗ này chính là cửa lớn trước tòa nhà.
Kiến trúc nơi này tuy rằng đại đa số đều đã sụp đổ tổn hại, thế nhưng nền móng vẫn coi như hoàn chỉnh, muốn hoàn nguyên toàn bộ nhà cửa như ban đầu đối với Vân Thiên Hà mà nói không hề khó khăn.
Từ chỗ cửa lớn bắt đầu tìm tòi, đạp trên những mảnh ngối vỡ nát, đầu tiên Vân Thiên Hà quan sát đại khái xung quanh, nơi đây đều bị bao trùm trong một tầng tuyết đọng, cũng không có dấu vết khả nghi nào.
Khi hắn đi tới tòa nhà hậu viện, liền phát hiện được một chút manh mối, nơi này có một số địa phương giống như có cành cây lướt qua, sáng nay tuyết mới dừng lại, mà những vết tích này vẫn còn được giữ nguyên.
Dọc theo những vết tích này, Vân Thiên Hà từ địa phương phía hậu viện, đi tới tòa nhà hậu viên, trong vườn có rất nhiều rễ cây đã khô héo, rễ cây còn có một ít phân nhánh mới dài ra, phủ đầy tuyết đọng, thậm chí có một số sừng sững thò hẳn nửa đoạn ra ngoài, thông qua những gốc cây này, Vân Thiên Hà rất dễ dàng hoàn nguyên được con đường tại hậu viên.
Dọc theo đường nhỏ đi về phía trước, chính là tường bao vây vòng ngoài nhà cửa, bất quá có chút kỳ lạ, bức tường cứ cách mỗi một đoạn nhất định, đều có một chỗ trạm canh giác, cùng với tường xây liền thành một thể, thế nhưng ánh mắt Vân Thiên Hà xem ra, những trạm canh gác này có chút đột ngột không thích hợp, tại không gian bố cục, giống như kiến trúc làm nền, nối thông những chỗ này lại, liền thành bố cục giống như hình thang.
Căn cứ theo kỹ sảo về cơ quan thuật hắn học được từ kiếp trước, Vân Thiên Hà đã có thể phán đoán, nơi này nhất định có bí thất ngầm.
Bình thường có bí thất ngầm mà nói, thông đạo sẽ bố trí nối thông giữa nền và địa phương kiên cố, như vậy mới tránh được tình trạng sụp xuống trí mạng, mà kết cấu hình thang như hiện tại, từ phương vị không gian phán đoán, Vân Thiên Hà bước tới một chỗ cách năm mươi bước trong hậu viên, liền nhìn thấy có một đống cự thạch.
Nơi này khẳng định trước đây là một hòn giả sơn.
Vân Thiên Hà quan sát xung quanh đống cự thạch, cũng không phát hiện có ấn ký gì, bất quá tại lúc hắn muốn thanh lý một khối cự thạch bao trùm dưới tuyết đọng, đột nhiên cảnh giác.
Một bóng đen giống như quỷ mị nhanh chóng từ bên cạnh nhảy tới, lúc Vân Thiên Hà cảm ứng được, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái, cũng không tiếp tục để ý tới, tiếp tục thanh lý tuyết đọng trên đống cự thạch.
Sau khi thanh lý sạch sẽ tuyết đọng, hắn phát hiện ra dưới đống cự thạch quả nhiên có một khe hở đủ người tiến vào, giữa lúc hắn chuẩn bị tạo thế muốn đi vào bên trong, lúc này cái bóng vừa mới biến mất đột nhiên đánh tới.
Vân Thiên Hà cảm thụ được, tâm tình cái bóng này hình như mười phần khẩn trương.
Tại lúc hắn cố ý tạo thế muốn đi vào, lưu cho cái bóng kia một khe hở lao tới, kỳ thực trong lòng hắn vẫn tập trung cảm ứng cái bóng này, coi như là thời điểm cái bóng muốn công kích hắn, Vân Thiên Hà bỗng nhiên hơi nghiêng người, lập tức cấp tốc đá lên một cước, rất chuẩn xác đá trúng vào người cái bóng kia.
Phịch…
Lúc cái bóng lao tới bị Vân Thiên Hà đá trúng một cước, lảo đảo lui lại rồi té ngã trên mặt tuyết, lập tức chạy trốn, bất quá như vậy cũng đủ để Vân Thiên Hà nhìn thấy diện mục thực sự của cái bóng, đây căn bản là một con người, chỉ bất quá khoác lên một tầng giả trang quái vật mà thôi, đâu phải là quái vật gì đó theo như lời Thiên Mang Ô, bất quá bộ dáng dữ tợn kia, tại buổi tối đi dọa người nhát gan xác thực rất hiệu quả.
Lúc này quái vật đứng lên, sau khi đứng thẳng, cố ý phát sinh tiếng nói như quái thú:
- Nhân loại ti bỉ, ngươi dám xông vào lãnh địa của ta, ngươi sẽ phải trả giá…
Chỉ là không đợi hắn nói hết lời, Vân Thiên Hà liền ngắt quãng nói:
- Tiểu cô nương, thủ đoạn này của muội chỉ dọa được các thôn dân nhát gan trong trấn mà thôi, nếu như muội là đệ tử Vệ thị, vì sao còn phải lưu lại chỗ này?
- A… Ngươi…
Lúc này, quái vật đột nhiên phát ra tiếng hét kinh hãi, tựa hồ đã quên mất đóng giả quái vật, cả kinh nói:
- Ngươi, ngươi làm cách nào thấy được, thế nào biết ta là nữ, ngươi là ai?
- Hiện tại, không phải chính muội tự để lộ mọi chuyện hay sao?
Vân Thiên Hà nhàn nhạt cười.
- A, ngươi ghê tởm, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi cư nhiên dám trêu đùa ta!
Quái vật đột nhiên cởi tầng hóa trang bên ngoài, chỉ thấy chính là một tiểu cô nương rất khả ái, tiểu cô nương có lông mày lá liễu, mũi ngọc môi mềm, một đôi con mắt màu lam nhạt, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con hơi béo mập, tuy rằng tướng mạo rất bình thường, thế nhưng nhìn rất đáng yêu, làm người khác không nhịn được muốn xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia.
Đúng lúc này, Vân Thiên Hà đột nhiên nổi lên cảnh giác, chỉ thấy có một đạo thân ảnh từ phía sau nhảy lên, hơn nữa thân ảnh này còn mang theo sát khí rất nồng đậm. Trong lòng Vân Thiên Hà không khỏi ngẩn ra, xem ra nhỏ bị lộ diện, lớn liền tới tìm.
Bất quá khí thế của lớn lúc này có thể hù người, thân pháp cũng rất cao minh, thế nhưng xét đến tu vi võ đạo thì cũng chỉ là Võ Sư cấp tám, tại thời điểm hắn nhảy tới, Vân Thiên Hà lập tức hơi nghiêng thân, sau đó đưa một tay ra, liền bắt được vai đại quái vật, cũng kéo tầng hóa trang quái vật dọa người bên ngoài xuống.
Đây cư nhiên là một nữ nhân, xem ra tuổi tác ước chừng ba mươi, da có chút tái nhợt bệnh trạng, dung mạo coi như thanh lệ, tương đối giống so với tiểu cô nương kia.
- A, mẫu thân!
Tiểu cô nương thất kinh, lập tức chạy tới gần, đã đỡ được nữ nhân có chút lảo đảo, hai mẫu nữ (mẹ con gái) đề phòng trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, nhất là người mẫu thân, trong ánh mắt tràn đầy địch ý, còn có một tia hoảng loạn.
- Vệ phu nhân, chỗ mạo phạm, xin thứ lỗi, ta cũng không có ác ý!
Vân Thiên Hà nhìn thấy đôi mẫu nữ này, trong lòng đã đoán ra được thân phận bọn họ.
- Ngươi, ngươi là ai?
Vẻ mặt nữ tử thất kinh trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, che chở tiểu cô nương lui lại phía sau vài bước.
Vân Thiên Hà nói:
- Ta tới nơi này, chỉ là muốn biết trước khi Vệ thị bị diệt tộc năm đó, có gặp qua một người tên là Vệ Sách hay không, ta muốn biết tung tích của hắn.
Vừa nghe xong lời này, sắc mặt Vệ phu nhân càng thêm trắng bệch, gắt gao trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai, sao ngươi lại biết được cái tên Vân Sách này?
Từ trong ánh mắt Vệ phu nhân, Vân Thiên Hà thấy được một tia ưu thương và thống khổ, liền nói:
- Ta cũng không lừa gạt phu nhân, Vân Sách là cữu cữu (cậu) của ta, mẫu thân ta là Vân Y, chính là thân muội muội thất lạc từ nhỏ của người, lần này ta tới đây muốn tìm người!
- Ngươi là nhi tử Vân Y?
Vệ phu nhân nghe xong lời này, càng thêm giật mình, giương miệng lên, tựa hồ quên vẻ bối rối vừa rồi, có chút dại ra.
Qua một lúc sâu, Vệ phu nhân mới hồi phục lại tinh thần, nhưng vẫn hoài nghi trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà hỏi:
- Dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi?
- Nói như vậy, Vệ phu nhân có biết Vân Sách, hoặc có lẽ quen thân với người!
Vân Thiên Hà nói, liền lấy một nửa khối huyết văn ngọc ra, đưa cho Vệ phu nhân nhìn một chút, Vệ phu nhân vừa nhìn thấy huyết văn ngọc, đột nhiên thân thể mềm nhũn, liền ngất đi, làm tiểu cô nương kinh hoàng kiêu to:
- Mẫu thân, người làm sao vậy, mẫu thân, ô ô… Ngươi là người xấu, ngươi khi dễ mẫu thân ta!
Vân Thiên Hà cũng có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Vệ phu nhân nhìn thấy huyết văn ngọc lại đột nhiên có phản ứng lớn như vậy, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, hiển nhiên đã phải làm lụng vất cả, nghỉ ngơi không đủ, dinh dưỡng không cân đối tạo thành.
- Người xấu, ngươi không nên qua đây!
Tiểu cô nương nhìn thấy Vân Thiên Hà tới gần, lập tức trừng mắt đề phòng nhìn hắn.
Vân Thiên Hà nói:
- Mẫu thân muội không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi, nghỉ ngơi một chút là được, muội để người ngủ trên mặt tuyết này sao?
- Vậy làm sao bây giờ nha?
Tiểu cô nương còn có chút đơn thuần ngây ngơ, tựa hồ rất nhanh quên Vân Thiên Hà là người xấu.
- Ta không phải là người xấu, muội phải tin tưởng ta, để ta mang mẫu thân muội tới một địa phương trước, sau đó ta sẽ tìm cho các ngươi một ít thuốc và thức ăn. Mẫu thân muội ngủ một giấc, ăn thêm vài thứ sẽ không có chuyện gì.
Vân Thiên Hà nói lời này cảm giác có ý tứ lừa tiểu cô nương, làm hắn nghĩ rất cổ quái.
Bất quá tiểu cô nương ngược lại trong lúc bối rối, đối với Vân Thiên Hà hạ thấp cảnh giác hết mức, Vân Thiên Hà liền tới ôm lấy Vệ phu nhân, để tiểu cô nương dẫn đường, bọn họ dọc theo khe hở dưới hòn giả sơn đi xuống một cầu thang, sau đó tiểu cô nương mở bộ phận cơ quan, tiến vào trong bí đạo.
Đi khoảng chừng không tới thời gian nửa nén hương, tiểu cô nương đã dẫn Vân Thiên Hà tiến vào trong một gian bí thất ngầm.
Gian bí thất này coi như rộng rãi, trong đại sảnh có một chiếc bàn dài, trên bàn bày đặt rất nhiều bài vị, xếp chật hết bàn. Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn, quả nhiên đều là họ Vệ, hai mẫu nử này nhất định là người Vệ thị không cần nghi ngờ.
Bên phải đại sảnh bí thất có ba bốn gian phòng, bên trong có một ít dụng cụ gia đình không bị thiêu hủy, hoặc là chỉ chỉ hỏng hóc thiêu hủy một phần nhỏ, hẳn là từ bên ngoài mang vào.
Vân Thiên Hà cố ý quan sát gian bí thất này, phát hiện tại chỗ khác cũng có thông đạo, không biết là nối thông tới đâu, hắn nhìn mấy gian phòng bên cạnh, chỉ thấy bên trong có chút vết tích hình như nhiều người ở qua, có một gian bày đặt rất nhiều đồ dùng tạp vật, còn có một gian trống không, bên trong chỉ có chiếc bàn cũ, còn có một vại nước, trên bàn để một ít thực vật rất lạnh và khô ráo cùng với thịt khô sắp đông lạnh thành băng, xem ra cuộc sống của hai mẫu nữ này cũng rất gian khổ.
Sau khi tiểu cô nương dẫn Vân Thiên Hà vào một gian phòng, nơi này có giường, Vân Thiên Hà liền đặt Vệ phu nhân lên giường, sau đó tiểu cô nương liền lấy chiếc chăn đã vá nhiều chỗ, Vân Thiên Hà mở miệng hỏi:
- Muội ở chỗ này chăm sóc nương của mình, không nên ra ngoài chạy loạn, ta đi ra bên ngoài tìm chút thức ăn và thuốc thang tới đây!
Nói xong, Vân Thiên Hà dùng ánh mắt thân thiện nhìn tiểu cô nương, sau đó ra khỏi bí thất, Vân Thiên Hà nhìn bóng lưng hắn đi ra ngoài, lẩm bẩm nói:
- Uhm, mẫu thân, đại ca ca này hẳn là người tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.