Chương 117: Nhị lão bản
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Người bình thường chỉ cần có thể thuận lợi vượt qua cổng tò vò kia, báo tuyết sẽ không đả thương người, tiểu thị nữ vốn cho rằng Vân Thiên Hà có thể tiến vào, hẳn là sẽ không còn chuyện gì nữa, không cần nàng phải trấn an báo tuyết.
- Báo nhi, không được...
Nhưng nàng thực sự không ngờ tới, con báo tuyết này khi Vân Thiên Hà tới gần, đột nhiên lại làm khó dễ, sợ đến nỗi hoa dung thất sắc, kinh hô một câu, mắt thấy báo tuyết đã lao tới gần Vân Thiên Hà, không khỏi đưa tay bịt mắt không dám tiếp tục nhìn nữa, liền ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lớn.
Tại thời điểm báo tuyết kia đột nhiên xông tới, Vân Thiên Hà cũng cảm giác có chút ngoài ý muốn, chỉ là hắn lại cảm giác được trên người con báo tuyết này không mang theo địch ý, hoặc là trạng thái mở cái miệng đầy răng ngnh muốn vồ thức ăn cắn xé.
Mà đầu báo tuyết lúc này, giống như là con mẽo nhỏ bình thấy chủ nhân bình thường luôn cho nó ăn, mang theo một cỗ khí tức vô cùng thân thiết và hưng phấn, mạnh mẽ xông tới gần.
Vốn ban đầu Vân Thiên Hà định xuất thủ, thế nhưng cảm thụ được báo tuyết đối với hắn không hề có ác ý, liền thả lỏng tâm thần lại, để mặc cho con báo tuyết này xông tới gần người.
Quả nhiên, khi báo tuyết kia xông tới gần, đầu tiên là dùng cái mũi ngửi ngửi Vân Thiên Hà một lượt, sau đó giống như làm nũng kêu to ô ô hai tiếng, tiếp đó dùng cái đầu đầy lông xù cọ cọ vào chân Vân Thiên Hà, còn dùng đầu lười đỏ tươi thè ra mạnh mẽ liếm, thực giống như trên đùi Vân Thiên Hà có tuyệt thế mỹ vị nào đó, báo tuyết liếm liếm vô cùng thân mật.
Vân Thiên Hà ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ vào bộ lông tuyết trắng trên đầu báo tuyết, báo tuyết liền phát ra tiếng rên ư ử rất thoải mái trong cổ họng, càng thêm hưng phấn, mạnh mẽ liếm bàn tay Vân Thiên Hà, hơn nữa thân thể giống như phát cuồng, muốn nhảy lên người Vân Thiên Hà, tựa hồ là muốn càng thêm thân mật chặt chẽ một chút nữa.
Mà lúc này, tiểu thị nữ che mặt ngồi chồm hổm không muốn nhìn hình ảnh máu tanh, sau khi khóc lên một hồi, vẫn chưa thấy có âm thanh dị thường nào phát sinh, ngược lại còn truyền tới tiếng rên ư ử làm nũng của báo nhi, vì vậy liền dừng khóc lóc lại, mở đôi bàn tay nhỏ ra, quay mặt nhìn về về phía Vân Thiên Hà.
Nhưng vừa nhìn, tiểu thị nữ này liền sợ ngây người, giương cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, bình thường cho dù là đối với chủ nhân thì báo nhi cũng không thân thiết tới như vậy, thế nào mà khi đối mặt với một người hoàn toàn xa lại lại vô cùng thân thiết, lẽ nào hắn là thần thú hay sao?
Nghĩ tới đây, bàn tay nhỏ bé của tiểu thị nữ liền nâng cằm, đôi con mắt to trõn tràn đầy ánh sáng sùng bái mê say, chớp chớp nhìn vào báo nhi đang chơi đùa với Vân Thiên Hà, hồn nhiên đã quên đi mất chuyện nàng phải dẫn người này tới gặp chủ nhân.
Vân Thiên Hà chơi đùa với đầu báo tuyết biểu hiện vô cùng nhu thuận khả ái này một hồi, sau đó đứng dậy, xoay mặt nhìn thấy tiểu thị nữ ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay nâng cằm, vẻ mặt si mê nhìn hắn, thực giống như là tiểu muội muội kiếp trước nhìn thấy thần tượng trong lòng, hồn nhiên quên đi chuyện phải dẫn hắn đi gặp vị lão bản Thịnh Tuyết Lâu thần bí, cười cười, không khỏi đi tới vài bước nói:
- Tiểu muội muội, ngươi ngồi chồm hổm ở đây làm cái gì, chúng ta đi thôi!
- A!
Lúc này tiểu thị nữ bỗng nhiên tỏnh táo lại, phát hiện chính mình đang thất thố ngồi xổm một bên, liền lập tức bối rối đứng lên. khuôn mặt nhỏ hồng như quả táo, nói:
- Công tử, xin mời đi theo ta! Nói xong liền chạy về phía trước.
Vân Thiên Hà cười cười, liền đuổi theo, nhưng đầu báo tuyết kia lại chăm chú theo phía sau hắn, tựa như bám đuôi vậy, cư nhiên một tấc cũng không rời, Vân Thiên Hà cũng không cản nó lại, chỉ tùy ý để nó đi theo.
Kỳ thực không mất bao nhiêu thời gian, chỉ vượt qua hai dãy hành lang, Vân Thiên Hà liền đi tới trước của một tòa nhà, bất quá trí nhớ của hắn siêu mạnh, hắn phát hiện, nếu như từ song cửa sổ phía tây tòa nhà nhìn ra bên ngoài thì một màn vừa rồi sợ là đã rơi hết vào trong mắt vị chủ nhân trong căn phòng kia.
Tiểu thị nữ dẫn theo Vân Thiên Hà tiến vào chủ trạch, khi Vân Thiên Hà ngồi xuống, tiếu thị nữ liền châm trà, rồi chạy vào trong hậu đường thông báo cho chủ nhân.
Chỉ chốc lát sau, chỉ cảm thấy một cơn gió thơm thổi qua mũi, Vân Thiên Hà đang chuẩn bị nâng chung trà lên miệng uống một ngụm, liền buông ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy cổ quái, thế nào lại là mùi hương này, vị đạo vô cùng quen thuộc, sẽ không phải là chủ nhân gian nhà này đã từng gặp qua hắn rồi chứ? Mang theo suy đoán như vậy, chờ thời gian chừng mấy lần hô hấp, chỉ thấy của hậu đường mở ra, một nữ tử xinh đẹp ăn mặc đẹp đẽ quý giá từ hậu đường phiêu phiêu đi ra, nữ tử này mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, khoác trên người một chiếc áo choàng dài, đôi con mắt phượng xinh đẹp tinh tế, linh động mà đầy thần vận, lưu quang tràn đầy sắc thái, sáng trong suốt, chăm chú nhìn vào chính mình, khuôn mặt cao nhã hiện lên nét tiếu ý say lòng người, phảng phất như gió xuân đập thẳng vào mặt, mềm nhẹ động lòng người.
Da thịt của nàng trắng hồng mềm mại, trong trắng lộ hồng, đôi bờ mi thon dài, cái mũi dọc dừa xinh xắn, đôi môi đầy đặn căng mọng, hơi mở ra đầy sợi cảm, bộ quần áo màu vàng bó sát che lấy thân thè mê người, bộ ngực đầy ắp cao vút, tràn đầy mị lực mê hoặc, nhất là khi chất cao ngạo lãng nhã tỏa ra từ người này, tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành tuyệt đối có thể miêu tả sinh động vẻ đẹp của nàng.
Bất quá chính là ngoài vị Giang Nam đệ nhất mỹ nhân Tô Tuyết mà Vân Thiên Hà đã từng gặp qua, còn có thế là ai!
Nghĩ không ra nàng lại là đệ nhị lão bản của Thịnh Tuyết Lâu, Vân Thiên Hà câm thấy mười phần ngoài ý muốn.
Nhất là khi nhìn thấy dung nhan chân thực của nữ tử này, Vân Thiên Hà càng cảm thấy ngoài ý muốn, mang khăn che mặt có thế hiến hiện một loại cao nhã, cao ngạo và xinh đẹp thanh lãnh, nhưng khi bỏ chiếc khăn che mặt đi, lại hiển hiện ra một loại mê hoặc tới cực điểm, quả thực có thể nói là xinh đẹp câu hồn đoạt phách, dẫn người khác rơi xuống vực sâu.
Yêu nghiệt, nữ tử này quả thực chính là ma quỷ và thiên sứ kết hợp lại, một loại yêu nghiệt so với Túc Dao rất giống nhau, yêu nghiệt hoàn mỹ.
Vân Thiên Hà nhìn thấy có chút choáng váng đầu óc, không khỏi lần thứ hai khởi động Thần Ý Quyết, chờ khi nữ tử trước mắt này biến thành một bộ hồng phấn khô lâu, lúc này mới đưa ánh mắt không dời chuyển sang đầu báo tuyết đang cọ sát dưới chân chính mình nói:
- Nghĩ không ra Tô Tuyết tiểu thư lại là nhị lão bản của Thịnh Tuyết Lâu, thực sự làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn!
- Công tử lần đầu tiên tới lầu xá, nhưng lại làm cho báo nhi nhà ta không chút lộ vẻ địch ý, ngược lại còn vô cùng thân thiết, cũng làm cho tiểu nữ tử càng thấy ngoài ý muốn!
Tô Tuyết mở miệng ngọc nói, đôi mắt đẹp liếc nhìn Vân Thiên Hà, sóng mắt đung đưa, nói tiếp:
- Có thể thấy được công tử cũng không phải là người bình thường!
Thanh âm Tô Tuyết rất trong sáng linh động, tuy rằng không làm cho người ta có cảm giác hướng về như Túc Dao, thế nhưng lại tạo cảm giác như tắm rửa trong gió xuân.
Trong lòng Vân Thiên Hà buồn bực, nhìn đầu báo tuyết nhu thuận giống như con mèo nho nhỏ, trong lòng thầm suy nghĩ, có thể là vì nguyên nhân khí tức trên người chính mình, Vân Tường chỉ cần bên cạnh cũng hệt bộ dạng như thế này, rất thân thiết với chính mình. hiện tại đầu báo tuyết này cũng là tinh thú thượng đẳng, cư nhiên cũng có bộ dạng này, lẽ nào khí tức trên người chính mình thực sự có lực hấp dẫn không thể chống cự đối với tinh thú hay sao?
- Công tử, công tử...
Lúc này, Tô Tuyết nhìn thấy Vân Thiên Hà có chút ngây ngẩn suy nghĩ, liền nhẹ nhàng gọi hai tiếng, Vân Thiên Hà quay sang nói:
- Tô tiểu thư, có mấy vấn đề ta vẫn không rõ, còn thỉnh Tô Tuyết tiểu thư giải thích nghi hoặc?
- Công tử cứ nói!
Sóng mắt Tô Tuyết đảo quanh, mang theo vài phần hiếu kỳ, chớp chớp hai cái, nhìn Vân Thiên Hà chờ đợi.
Vân Thiên Hà nói:
- Thứ nhất, Tô tiểu thư tung tú cầu chọn giai tân, vì sao phải tìm ta? Thứ hai, lần đầu tiên gặp mặt vì sao Tô tiểu thư phải thử ta? Thứ ba, vì sao Tô tiểu thư tại lúc ta thuận miệng nói muốn nhập cổ Thịnh Tuyết Lâu lại có hứng thú mời ta tới nói chuyện? Vì vậy ta muốn hôi Tô tiểu thư, tất cả đều là vì sao?
Tô Tuyết nghe xong lời này, gương mặt sáng ngời, hơi chút do dự, khẽ mờ miệng ngọc nói:
- Công tử và tiểu nữ tử mới gặp mặt lần đầu tiên nhung đã làm cho tiểu nữ tử cảm giác công tử khác hẳn so với người bình thường, cảm giác giống như công tử và thế gian này tách biệt với nhau, vì vậy tại thời điểm ném tú cầu chọn giai tân, thấy công tử võ ý nghi chân, liền có ý ném về phía công tử, muốn từ trên người công tử tìm ra được nguyên nhân khiến tiểu nữ tử hiếu kỳ, mà mời công tử tới đây, xác thực là muốn hỏi công tử có ý định nhập có Thịnh Tuyết Lâu hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.