Chương 518: Nỗi nhục một bước của lão hán nhà quê
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Tác Hách phóng xuất hoàn toàn khí thế của Võ Tôn, lực lượng ý cảnh xuất ra tựa như bài sơn đảo hải, hắn dự định lần này một chưởng sẽ đem hai chiếc đầu người gỗ kia đánh nát bấy.
Thế nhưng hai tượng gỗ kia nhìn như là làm bằng gỗ, nhưng trên mỗi tượng gỗ đều mang theo lực lượng ý cảnh hùng hậu, khi bay đến va chạm với cự quyền kinh thiên của hắn, sau một tiếng nổ ầm ầm, con rối kia dĩ nhiên không có bị đánh nát, chỉ bay ngược trở lại trong tay Âu Thần, mà hắn đã bị cỗ phản lực chấn lui hai bước.
Lúc này đây, nhục nhã còn lớn hơn khi nãy khiến Tác Hách ngây dại.
Nhưng lập tức cơn cuồng ngộ ngập trời xộc đến. Hai lần bị một đầu người gỗ đẩy lùi, quả thực là vô cùng nhục nhã, ở trước mắt Chúc Thiết Sinh thì cũng thôi đi, bọn họ đều là từ một phương Thiên Tháp, thực lực tương xứng, ai cũng không giễu cợt người kia.
Thế nhưng ở trước mặt Lâu Kinh Dạ đến từ Thiên U Ám Điện này, hai lần hắn đồng dạng đều bị đẩy lùi, tuy rằng Thiên Tháp và Thiên U Ám Điện cùng nhau hợp tác, có cùng mục đích, nhưng bên trong bọn họ vẫn tồn tại một loại cạnh tranh. Loại chuyện tình mất mặt như vậy, sao hắn có thể tiếp thụ?
Trong cơn tức giận, Tác Hách một lần nữa nhào tới, quát:
- Lão đầu, hãy xưng tên ra. Ngươi rốt cuộc là ai?
- Chì là một lão nông quê mùa mà thôi, danh tính không đề cập tới cũng được, miễn làm ô uế lỗ tai của các hạ!
Âu Thần vẫn là nhàn nhạt nói, thế nhưng tượng gỗ trong tay đã một lần nữa tung ra.
Thế nhưng lần này tượng gỗ bay ra, không phải là đánh về phía Tác Hách, mà là bay thẳng đến phía Chúc Thiết Sinh, bởi vì trong lúc Ấu Thần nói chuyện, phát hiện Tầm Nguyệt thụ thương, thế tiến công chợt giảm xuống, vừa lúc bị Chúc Thiết Sinh nhân cơ hội đánh lén, hắn làm như vậy chính là để giải vây cho nàng.
Tác Hách thấy Ấu Thần đánh tượng gỗ ra, còn đang nghĩ đến nhục nhã vừa rồi của hắn, vì vậy chuẩn bị muốn dùng phương pháp khác triệt để đánh nát mấy tượng gỗ này. Thế nhưng hắn mới chuẩn bị trận thế xong, lại phát hiện tượng gỗ kia không có lao về phía hắn, mà là hướng về phía Chúc Thiết Sinh ở bên cạnh, hắn cư nhiên lại bị coi thường!
Tác Hách lúc này không thể kiềm chế được sự tức giận, thực sự không thể nhịn được nữa, lửa giận lúc đó nhất thời không tìm được mục tiêu phát tiết, điên cuồng rống lên. Thế tấn công của hắn càng thêm cuồng bạo, hắn dự định bất kể phải trả giá lớn như thế nào, cũng muốn giết lão đầu quê mùa ba lần làm nhục hắn này.
Âu Thần thấy Tác Hách bị hắn kích nộ, đã tức giận tới mức mặt mày méo xệch, trên mặt liền xuất hiện một tia cười nhạt, tiếp tục tỏ ra coi thường hắn.
Hắn dự định tiếp tục chọc giận lão nhân này, bởi trong lúc con người ta đang điên cuông, sẽ làm hắn sản xinh một số ý niệm xung động trong đầu, mất đi sự phán đoán bình tĩnh, do đó sẽ xuất hiện một số sơ hở để người khác nắm được.
Hắn quan tâm tới Tầm Nguyệt lúc này đang bị Lâu Kinh Dạ và Chúc Thiết Sinh giáp công, bởi vì đã thụ thương tích, lại thêm phải bảo vệ Đường Linh Toa nên càng lúc càng khó ứng phó.
Một tượng gỗ lúc này đánh về phía Chúc Thiết Sinh khiến hắn phải buông tha công kích Tầm Nguyệt, xoay người chống đỡ.
Một tiếng nổ ầm ầm, Chúc Thiết Sinh chỉ đem con rối kia đánh bay ra ngoài, thế nhưng thân hình hắn cũng không khỏi bị chấn lui một bước, nhất thời sắc mặt phát lạnh.
- Hừ!
Lâu Kinh Dạ thấy ngay cả Chúc Thiết Sinh cũng bị con rối kia đẩy lùi một bước, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Đối với Chúc Thiết Sinh và Tác Hách mà nói, tiếng hừ lạnh này, không thể nghi ngờ chính là một loại châm chọc cực đại, bọn họ là hai vị Các chủ Thiên tháp, dĩ nhiên cả hai đều phải chịu thua thiệt một tượng gỗ từ trong tay lão nhà quê, điều này nói lên thực lực bọn họ còn kém hơn lão nhà quê này một bậc.
Ngay cả một lão đầu như vậy cũng không đánh lại, sao có thể làm nên đại sự, Lâu Kinh Dạ khẳng định sẽ nghĩ như thế, nội tâm của hai người trong lúc thẹn quá hóa giận, thần sắc trên mặt cũng trở nên âm tình bất định.
Ngay lúc hai người chuẩn bị xông lên xé xác lão đầu, lúc này gần đó lại truyền đến tiếng cười duyên khanh khách của nữ nhân:
- Ba lão gia thật là có ý tứ, ba người đối phó với một thiếu nữ tử đã bị thụ thương, đánh nửa ngày cũng không có bắt được. Hiện tại ngay cả lão đầu quê mùa cũng đối phó không nổi, quả lực là quá mất mặt Thiên Tháp rồi, Lâu trưởng lão nghĩ như thế nào a?
Tiếng cười này không thể nghi ngờ là một loại châm chọc thật lớn, lúc này sắc mặt Tác Hách và Chúc Thiết Sinh xám lại, Tác Hách giận dữ hét lớn:
- Đứa trẻ miệng còn hôi sữa ở đâu tới, cũng dám tới đây làm càn, có gan thì hiện thân đi?
- Thực lực của người ta thấp quá, không phải là đối thủ của ba lão, lẽ nào các ngươi muốn khi dễ người ta hay sao, Tiêu trưởng lão, ngươi nói làm thế nào bây giờ a, bọn họ dĩ nhiên muốn khi dễ người ta kìa.
Ngay sau khi tiếng nũng nịu này truyền đến, hai thân ảnh cũng song song xuất hiện trong phủ, Lâu trưởng lão thấy một vị nữ tử xinh đẹp phong mãn, tướng mạo câu hồn đoạt phách và một vị lão giả tóc bạc cùng tới, không khỏi sắc mặt hơi đổi, nói:
- Nguyên lai là Nhật Tông Minh Châu thánh nữ và Thái Thượng trưởng lão Tiêu Lão, không ngờ các ngươi cũng chạy đến đây giúp vui?
- Nhật Tông?
Tác Hách và Chúc Thiết Sinh liếc mắt nhìn nhau, đầu mày nhíu lại, hơn nữa nghe ngữ khí của Lâu Kinh Dạ, tựa hộ quen biết bọn chúng, hơn nữa có vẻ quan hệ cũng không rồi, Tác Hách căn bản nhìn không ra nông sâu của Tiêu trưởng lão kia, bèn nói:
- Lẽ nào hôm nay Nhật Tông muốn tới đây góp vui, ngăn cản lão phu bắt hai nữ oa này?
- Đương nhiên là không phải, chúng ta chỉ đến coi náo nhiệt a, hì hì.
Minh Châu thánh nữ cất tiếng nói, sóng mắt lưu chuyển, liếc nhìn Tầm Nguyệt cùng Đường Linh Toa, nói:
- Thật xinh đẹp a, không trách được…!
Âu Thần nghe mấy người này nói chuyện, trong lòng hơi giật mình, xem ra chuyện trên Thanh Long sơn, đã khiến những thế lực lớn để cho các trưởng lão tự thân xuất mã. Tên kia còn chưa chuẩn bị tốt mà đã dẫn ra một đống phiền toái rồi.
Nhưng ý niệm này cũng chỉ là chợt lóe lên trong đầu Âu Thần mà thôi, thấy thế tấn công của Lâu Kinh Dạ và Chúc Thiết Sinh với Tầm Nguyệt chậm lại. Bèn tung người giống như mãnh hổ sổ lồng, tốc độ nhanh như thiểm điện vọt tới gần bên người Tầm Nguyệt, hướng nàng truyền âm nói:
- Cô nhóc, đem tiểu cô nương kia giao cho ta, ngươi nhanh khôi phục công lực một chút, chỉ cần ráng kiên trì nửa canh giờ, tự sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta!
Tầm Nguyệt liếc mắt nhìn Âu Thần, mới rồi lão bá này xuất thủ tương trợ nàng, nên cũng không có chần chờ, nhanh chóng đẩy Đường Linh Toa sng bên lão.
Chúc Thiết Sinh thấy thế, sắc mặt phát lạnh, lập tức tiến lên ngăn cản, nhưng Âu Thần nhanh chóng ném ra tượng gỗ ngăn cản hành động của Chúc Thiết Sinh, rồi nhanh chóng tiến lên đón lấy Đường Linh Toa, nhẹ nhàng khuyên giải nàng một tiếng:
- Hài từ, không nên bi thương quá mức, có đôi khi học được kiên cường, đối với người đã chết mới là an ủi lớn nhất!
- Oa!
Đường Linh Toa đột nhiên khóc lớn một tiếng, nhưng lập tức không nói được gì, thổ huyết, liền hôn mê ngay.
- Lão bá, người mang Linh Toa đi trước đi!
Tầm Nguyệt lúc này không còn phải cố kỵ gì nữa, nhanh chóng lầy một viên dược hoàn từ trong người rồi nuốt vào, một bên đề phòng ba người Tác Hách, một bên cố gắng khôi phục công lực. Âu Thần cũng không có hành động, chỉ nhìn mấy người Tác Hách, thản nhiên nói:
- Hai vị Các chủ Thiên Tháp, một vị trưởng lão của Thiên U Ám Điện, Nhật Tông thánh nữ cùng Thái thượng trưởng lão, trận thế này xác thực cường đại, hiện tại chỉ còn có người của Trường Sinh giáo là chưa tới, các ngươi chỉ vì đối phó với một tiểu oa nhi thôi sao?
- Uy, lão đầu, ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta không cùng hội với bọn họ, chúng ta chỉ là đến xem náo nhiệt, sẽ không ngăn cản các ngươi!
Minh Châu thánh nữ thản nhiên cười, giải thích.
Âu Thần nói:
- Như vậy mắt thấy tiểu oa này bị khi dễ, vì sao không ra tay tương trợ, Nhật Tông là một tông phái có thanh danh cả ngàn năm, khó trách hiện tại cùng với Thiên Tháp đều chỉ khoác lớp áo chính nghĩa, lại cùng bọn chúng thông đồng làm bậy. Hài tử, nghìn vạn lần không nên bị hãm nhập vào đó, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục!
- Lão đầu quê mùa, ngươi câm miệng!
Chúc Thiết Sinh thấy lão nhà quê kia dĩ nhiên lại ly gián gây xích mích, lúc này hét lớn một tiếng tấn công về phía hắn, nhưng Âu Thần vẫn như cũ chỉ dùng tượng gỗ để đối phó với hắn, Chúc Thiết Sinh quả thực tức giận tới sôi máu.
Tượng gỗ kia vô cùng quỉ dị, nếu như hắn lẩn tránh mà nói, tượng gỗ kia nhất định sẽ bay vòng quanh tập kích hắn, hơn nữa còn mang đến uy hiếp không nhỏ, nếu như phòng bị, lại giống như vừa nãy tiếp tục chịu nỗi nhục bị đẩy lui từng bước.
Lúc này Tác Hách nói:
- Chúc lão, chúng ta trước tiên liên thủ giải quyết lão đầu quê mùa này, rồi mới trở lại đối phó nữ tử kia, nàng đã bị thương, có Lâu trưởng lão đối phó với nàng là đủ rồi!
Âu Thần cũng đột nhiên cười lạnh nói:
- Mới vừa rồi lão hán ta thấy ba người các ngươi khi dễ tiểu oa nhi này mà cũng không thể làm gì được nàng, hiện tại lại muốn liên thủ đối phó với ta, theo như cách nói thôn quê chúng ta, các ngươi chính là cây gậy cong, mảnh vải rách, vĩnh viễn không làm được gì ra hồn.
Vừa nghe Âu Thần nói, Tác Hách tam hồn phát hỏa, triệt để tiến nhập trạng thái cuồng bạo, giống như tên điên lao về phía Âu Thần, khiến chu vi xung quanh sản sinh một cỗ ba động cực kỳ quỉ dị.
Kéo theo Tác Hách phóng xuất lực lượng ý cảnh, mặt đất rung chuyển, phòng ốc chấn động, khí tức hùng hậu tràn ra, cát bụi cuồn cuồn bay mịt mù khắp bầu trời, cát bụi biến áo thành một mãnh hổ thật lớn, nhào về phía Âu Thần như đang vồ mồi.
Thế nhưng Âu Thần lúc này, sau khi Tác Hách phát động cỗ tấn công đem cát bụi cuốn lên, khí thế và lực lượng ý cảnh của hắn cũng phóng xuất ra, chu vi xung quanh nhất thời nổi lên một trận đại phong.
Khi con mãnh hổ kia nhào tới cách Âu Thần một trượng, Âu Thần lợi dụng tốc độ của trận gió ý cảnh và ưu thế phiêu diêu biến ảo, mang theo Đường Linh Toa như con bướm bay lượn, xuyên qua cỗ khí thế trùng kích cuồng bạo của Tách Hách đi ra bên ngoài.
- Không hay, lão đầu quê mùa này muốn chạy trốn, không thể để hắn chạy thoát!
Chúc Thiết Sinh nhận ra ý đồ của Âu Thần, lúc này hét lớn một tiếng, cũng phóng xuất một cỗ hỏa diễm ý cảnh cường liệt, từ một đầu còn lại chặn đánh Âu Thần, nhưng lúc này Âu Thần đột nhiên bay nhanh trở lại, giống như là đang chơi đùa vậy, khiến cho hai lão đầu nổi giận lôi đình, chửi ầm lên.
Một bên Lâu Kinh Dạ thấy lão đầu quê mùa kia đang cầm chân Chúc Thiết Sinh cùng Tác Hách, tuy rằng Tầm Nguyệt đã bị thương, nhưng tu vi của nàng đã là Địa Cảnh tứ giai, phỏng chừng rất nhanh có thể đột phá Thiên cảnh, hơn nữa còn muốn cao hơn hắn một tầng, hắn thấy trong lúc nhất thời cũng không giằng co được với Tầm nguyệt, lúc này tâm tư biến đổi nhanh như điện, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, không khỏi kêu lên:
- Tốc chiến tốc thắng, lão nhân này hình như đang kéo dài thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.