Chương 73: Phản kích
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Bóng đêm dần dần qua đi, cùng với ánh sáng ban ngày bắt đầu le lói, xuân sương thổ châu, hơi tỏa ra chút lạnh lẽo.
Cộp cộp…
Lúc này, trên con đường cái chỗ giao giới Dư Châu, có một đội nhân mã, giống như một hàng rồng rắn nối đuôi nhau cấp tốc lao về phương hướng trấn Phong Diệp.
Từ xa xa nhìn lại, trước mặt hàng người ngựa dài này, ba người ngựa theo hình chữ “phẩm” (品)dẫn đầu, giống như một mũi tên sắc nhọn, đỉnh mũi tên, nhất đính sẽ bị bám một đoàn bụi bặm sương khói trên đường, phảng phất giống như một con cự thú thôn phệ.
Tốc độ của đội ngũ này phi thường nhanh, trong sơn dã vắng vẻ không người, lúc chạy nước đại từ rất xa cũng có thể nghe thấy được tiếng vó ngựa gõ xuống mặt đường, trong những tiếng vó ngựa hỗn loạn vang lên, còn ẩn chứa một quy luật riêng.
Chỉ trong thời gian chốc lát…
Rất nhanh, đội nhân mã này đã giục ngựa chạy tới một đoạn đường hai bên là rừng cây, lại có sườn dốc thẳng đứng.
Nơi đây, chính vì vị trí đám người Vân Thiên Hà bố trí mai phục!
Trời còn chưa sáng rõ, xung quanh vô cùng vắng vẻ, đội nhân mã này chạy suốt đêm, bọn họ muốn trước khi hừng đông phải chạy tới được trấn Phong Diệp giết địch, một đường rất bình thường, cho nên khi vượt qua chỗ rừng cây sườn dốc này, cũng không cảnh giác xung quanh có điều gì dị thường.
Chỉ là bọn họ không thể nào ngờ được, vốn vị trí từ một tay thợ săn liệp sát con mồi, chỉ là kế hoạch bí mật bại lộ, mà hiện tại sắp sửa bị lật ngược lại biến thành con mồi bị săn giết.
Đúng lúc này, khi đội nhân mã không hề phát giác ra điều gì dị thường chạy qua đoạn đường hai bên rừng cây sườn dốc, ba người ngựa dẫn đầu đột nhiên đạp vào trong cạm bẫy.
Hí hí hí…
Người ngựa trong lúc chạy với tốc độ cao bị dẫm vào bẫy, nhất thời phát ra tiếng hí vang trời, toàn bộ thân thể mất đi cân đối, cúi về phía trước, mà người ngồi trên lưng ngựa cũng bị biến hóa xảy ra bất thình lình bị dọa kinh hãi, tuy rằng phản ứng cực nhanh, thế nhưng vẫn bị hất văng xuống ngựa.
Ba người ngựa đầu đoàn người bị trúng bẫy ngã nhào, mấy người ngựa phía sau thấy vậy đều phản ứng cực nhanh, vội vàng kéo cương ngựa lại, hét lớn một tiếng, liền mạnh mẽ ghìm cương dừng ngựa.
Chỉ là lúc ghìm cương dừng ngựa, trong đội ngũ tựa hồ có người ý thức được có điều không thích hợp, đột nhiên lén hơn:
- Không tốt, nơi này tất có mai phục, chúng ta…
Nhưng mà, không đợi hắn nói xong, lúc này trong rừng cây hay bên sườn dốc, một cỗ kình phong như xé nát không gian gào thét phóng tới.
Vèo vèo vèo…
Âm thanh phá không vang lên, làm cho tim đập nhanh, nhưng còn chưa kịp phản ứng phòng bị, chỉ thấy hơn mười trát thương phảng phất giống như những mũi tên sắc bén nhất, tốc độ cực nhanh, mật độ rất dày, lao đi như lưu tinh, bắn chụm tới!
- A…
Liên tiếp vang lên tiếng hét thảm thiết, lúc hơn mười trát thương dày đặc phóng tới, có người vận khí không tốt, không thể tránh thoát được, bị trát thương kia bắt trúng, toàn bộ thân thể bị đâm xuyên qua, đẩy văng khỏi lưng ngựa đóng đinh dưới mặt đất.
Cũng có người tránh thoát được trát thương cường đại xạ kích bắn tới, thế nhưng tọa kỵ dưới thân lại không thể tránh né được, lập tức bị bắn xuyên qua chết ngay tại chỗ. Lúc này, dưới sườn dốc, người ngã ngựa đổ, vô cùng hỗn loạn.
Đám người bên dưới sườn dốc sau khi qua đợt phục kích đầu tiên chuẩn bị tìm kiếm công sự che chắn, trát thương trận chỉ bắn ra đợt đầu tiên, tiếp theo sẽ không tiếp tục bắn ra, ngay sau đó chỉ thấy hơn mười cái bóng màu tím phảng phất như u linh, từ trong địa điểm mai phục hai bên rừng cây nhanh như thiểm điện lao xuống.
- Thiên Đồ Đồ thị!
Giữa đám nhân mã bị mai phục đánh úp, có một người mặc hắc bào kinh hô hét lên, ngữ khí có vẻ không dám tin tưởng, thậm chí có chút phẫn nộ, hắn ý thức được chính mình đã bị mai phục đánh úp, rất có thể là kế hoạch đã bị bại lộ rồi.
- Giết!
Chuyện cho tới bây giờ, dưới tình huống sĩ khí đã bị hạ thấp cộng thêm tổn thương thảm trọng, thủ lĩnh mặc hắc báo lập tức hạ mệnh lệnh phản kích, đám người mặc hắc bào phía sau hắn bị hơn mười cái bóng u linh màu tím đột kích, không thể làm gì khác hơn là vội vàng ứng chiến.
Lần này Giang thị phái ra Hắc Sát, tuy rằng cũng thuộc về chi lực lượng bí mật bồi dưỡng nhiều năm, lần này bọn họ tổng cộng phái ra mười tám người.
Thế nhưng trải qua một lần tẩy lễ tàn khốc của đợt trát thương đầu tiên, một số trực tiếp bị bắt chết, hơn nữa ngựa đạp phải bẫy, tổng cộng có ba chết sáu bị thương, có chín người mất đi sức chiến đấu.
Hiện tại phía Thiên Đồ chiếm ưu thế chủ động, từ sĩ khí, còn phương diện khí thế, Hắc Sát của Giang thị rõ ràng đã bị rơi vào trạng thái yếu nhược vô cùng rõ ràng.
Vẻn vẹn trong thời gian giao chiến như điện quang hỏa thạch, hai tên Hắc Sát mặc hắc bào mang thương thế trong người chỉ vừa mới đối mặt, binh khí giao tiếp phát ra tiếng đinh đương giòn vang, đã bị chiến sĩ Thiên Đồ một đao chém thành hai đoạn.
Rất hiển nhiên, điều này là do thực lực hai chiến sĩ Hắc Sát và hai chiến sĩ Thiên Đồ chênh lệch quá lớn gây ra, tình cảnh chém giết có vẻ vô cùng máu tanh và tàn khốc.
Lúc này Vân Thiên Hà ẩn nấp sau một thân cây phía trên sườn dốc, hắn nhìn một màn khiến người khác phải nhiệt huyết sôi trào này, cũng rất muốn xông ra chém giết, thế nhưng Đồ Thiên Thanh bên cạnh lại gắt gao đè lại bờ vai của hắn, lắc đầu thấp giọng nói:
- Tiểu đệ, không thể hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ còn chưa phải thời điểm thích hợp!
Nghe nói như thế, Vân Thiên Hà có chút không giải thích được, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, liền nhanh chóng hiểu ra ý tứ của Đồ Thiên Thanh.
Hành động của địch lần này, mục tiêu chủ yếu chính là giết Đồ Thiên Thanh, nếu như hiện tại bọn họ lao ra mà nói, liền tương đương với việc bại lộ mục tiêu chủ yếu trước mặt địch nhân, dưới tình thế địch nhân đang rơi vào hạ phong, tất sẽ dùng loại phương pháp cực đoan, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn giết chết Đồ Thiên Thanh, thậm chí không thèm phân tâm phòng ngự.
Cứ như vậy, các chiến sĩ Thiên Đồ xung quanh sẽ bảo hộ hai người, rất có thể từ chủ động biến thành bị động.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Vân Thiên Hà lập tức kiềm chế lại cảm giác nhiệt huyết sôi trào muốn xông ra chiến đầu, dần dần bình tâm lại, bắt đầu quan sát tình thế trên chiến trường.
Từ tình hình chiến đấu bên dưới sườn dốc, thực lực của các chiến sĩ Thiên Đồ rõ ràng chiếm ưu thế hơn hẳn, những người này đều là do Đồ Nguyên Tán chọn ra mười hai tinh anh trong Thiên Đồ, mỗi người đều có thực lực Võ Sư cấp bảy, sức chiến đấu cường đại không nói, hơn nữa khi tác chiến theo đoàn đội, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Trái lại Hắc Sát của Giang thị, tuy rằng chiến pháp của bọn họ cũng có mặt đặc biệt của chính mình, phối hợp ăn ý với nhau, thế nhưng trên phương diện thực lực cá nhân, rõ ràng không cân đối.
Vân Thiên Hà có thể nhìn ra được, ngoài vị thủ lĩnh mặc hắc bào kia là Tiên Thiên Võ Sư, lúc này đang cùng với Lục quản gia chiến đấu tương đương, không phân biệt cao thấp, những người còn lại , một số bị Thiên Đồ giết chết chỉ trong vài lần va chạm đều chỉ là Võ Sư cấp năm cấp sáu, còn chưa đạt tới hàng ngũ cao thủ, bảy người còn lại, mới chính thức là tinh anh cao thủ trong hàng ngũ Hắc Sát.
Những chiến sĩ Hắc Sát có thực lực thuộc tầng lớp thấp hơn một chút tuy rằng tránh thoát được đợt trát thương trận đầu tiên, thế nhưng khi chính diện đối địch, lại không thể thoát được đồ đao của chiến sĩ Thiên Đồ, dù sao sự chênh lệch giữa Võ Sư cấp năm cấp sáu so với Võ Sư cấp bảy vô cùng rõ ràng, đây là một lằn ranh phân rõ cấp độ, đột phá cấp bảy, liền tiến vào hàng ngũ cao thủ, mà không đột phá quan khẩu này mà nói, cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Bất quá, trong quá trình chiến đấu, Vân Thiên Hà còn phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ quái, thời điểm chiến sĩ Hắc Sát Giang thị đối địch, mấy người còn lại hình thành trận hình đối địch, có một người mặc hắc bào thủy chung ở chính giữa, sau khi nhóm chiến sĩ Hắc Sát thực lực tương đối yếu hơn bên vòng ngoài đã ngã xuống dưới đồ đao của chiến sĩ Thiên Đồ, hiện tại chỉ còn có một người thực lực Võ Sư cấp bảy, nhưng hiện tại lại được sáu gã cao thủ còn sót lại trọng điểm bảo hộ.
Thấy một màn như vậy, khóe miệng Vân Thiên Hà nhếch lên, nở nụ cười nhàn nhạt, quay sang nói với Đồ Thiên Thanh bên cạnh.
- Lần này Giang thị cho rằng định ra kế hoạch tập kích thần không biết quỷ không hay, dưới tình huống nội ứng ngoại hợp, sẽ giết chúng ta trở tay không kịp, thế nhưng bọn chúng không thể nào ngờ được lại bị lật thuyền trong mương.
Đồ Thiên Thanh nghe được có chút mơ hồ, không giải thích được nói:
- Thiên Hà, đệ có ý gì vậy?
Vân Thiên Hà chỉ vào người bịt mặt mặc hắc bào chính giữa, hoạt nhìn thân thể có chút đơn bạc nhỏ gầy, luôn được các chiến sĩ Hắc Sát còn lại bảo hộ bên trong nói:
- Huynh tỉ mỉ quan sát người kia, nhất định sẽ phát hiện ra chút mánh khóe, có thể, hắn chính là nhược điểm lớn nhất trong kế hoạch hành động lần này của địch nhân, cũng là chỗ trí mạng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.