Chương 175: Phương thuốc
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Lão thái thái vốn muốn kêu Vân Thiên Hà tới phòng hỏi chuyện tình lúc trước, nhưng vừa vào cửa liền thấy Đồ Nguyên Khánh uống trộm rượu không nói, còn keo kiệt chỉ muốn cho người ta một bình rượu.
Lúc này lão thái thái muốn nổi trận lôi đình, đi tới cướp lấy chén và bình rượu trong tay Đồ Nguyên Khánh, trừng mắt nói:
-Hôn sự của tôn nhi ngươi không quan tâm, ngươi được lắm a, dám thừa lúc ta không có nhà trộm uống rượu còn hẹp hòi chỉ tặng người ta một bình, chuyện mất mặt như vậy ngươi cư nhiên còn có thề làm được...
-Không có, không có uống trộm!
Thần sắc Đồ Nguyên Khánh không mấy tự nhiên, nhìn lão thái thái cười làm lành nói:
-Chi là thưởng thức thôi mà, nào có uống trộm gì đàu!
-Ngươi còn cãi lý nữa à!
Lão thái thái chắp hai tay vào thắt lưng, quát mắng liên hồi về phía Đồ nguyên soái. Trên chiến trường, Đồ Nguyên Soái dù có phong quang thế nào nhưng lúc này lại như như một gã học trò mắc lỗi bị trách phạt, cẩn thận bồi tiếp lấy lòng nửa ngày mới làm dịu lại cơn tức trong người lão thái thái.
Thấy lão thái thái dần bình tĩnh lại, Vân Thiên Hà đang muốn nói nhưng bỗng nhiên lại nghe lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn lão nguyên soái nói:
- Đêm nay đừng có mơ tưởng ngủ trên giường của ta, ngoan ngoãn ra ngoài hóng mát đi!
Vân Thiên Hà lúc này đã triệt đề bị quật ngã rồi.
Nhưng chỉ lát sau, Vân Thiên Hà đối với một màn này lại cảm giác thấy mười phần thân tình, bởi vì kiếp trước gia gia và nãi nãi của mình cùng thường như vậy, kiếp trước gia gia là một đời võ học đại sư, bình thường lại hay bị nãi nãi cầm chổi truy đuổi chạy loạn khắp làng, mỗi hình ảnh đó vẫn còn mới nguyên trong ký úc Vân Thiên Hà, hiện tại thấy được khóe miệng không khỏi hiện lên một chút tiếu ý.
-Tiểu tử thối, cười cái gì?
Đồ nguyên soái lúc này cảm giác rất mất mặt, thấy Vân Thiên Hà đang cười, không khỏi tức giận quát lớn một câu.
-Không có, không có cười gì cả!
Vân Thiên Hà lúc này mới lẩy lại tinh thần, vội nói:
-Chỉ là nghĩ đến chuyện lúc nãy tới phủ Quách Thượng Thư cầu hôn mà thôi! Nhắc tới chuyện này, lão thái thái mới lập tức nhớ ra. nói:
-Thiên Hà, nói nhanh lên, cháu rốt cuộc đà dùng phương thuốc gì cư nhiên lại khiến Quách hắc tử kia đáp ứng chuyện hôn nhân này?
-Cái gì, Quách hắc tử kia cư nhiên đã đáp ứng chuyện hôn nhân này rồi? Đồ Nguyên Khánh vừa nghe, cùng lộ vẽ mười phần giật mình.
-Lão câm miệng!
Lão thái thái trừng mắt liếc Đồ nguyên soái một cái khiến Đồ Nguyên Khánh chi biết dựng râu mép, không dám nói thêm một câu.
Trong lòng Vàn Thiên Hà thực sự rất muốn cười nhưng phải cố nhịn lại, nét mặt bình tình nói:
-Phương thuốc kia là loại tốt nhất có thể chữa khỏi hoàn toàn chứng bệnh ho lao của Quách bá mẫu.
-Bệnh ho lao?
Nghe xong lời này, Đồ Nguyên Khánh và lão thái thái đều đồng thời cả kinh.
Vân Thiên Hà thấy bộ dáng giật mình của hai người, liền lập tức giải thích nói:
-Chứng bệnh này của Quách bá mẫu không phải là loại truyền nhiễm, ở Lợi Châu cháu từng gặp qua một vị tiền bối cao nhân, ỵ thuật của hắn rất thần kỳ, ta theo học vị tiền bối này học võ một thời gian nên cũng học được chút y thuật, bởi vậy hôm nay tới Phủ Thượng Thư mới có chuyện như vậy.
-Tiền bối cao nhân?
Đồ Nguyên Khánh nhìn Vân Thiên Hà nói:
Đại ca ngược lại cũng tùng nhắc cho ta biết chuyện cháu từng được một vị cao nhân chi điềm, vậy cháu có biết người này là ai, làm cái gỉ?
Vân Thiên Hà nói:
-Vị tiền bối này ta không biết tính danh, Tu vi hẳn là Võ Thánh, sau khi hắn chỉ điểm cho cháu liền biến mất, cứ vậy mỗi lần đều là hắn tự đến tìm cháu, cháu cũng không biết hắn ở nơi nào, đang làm cái gi?
-Võ...Võ Thánh!
Đồ Nguyên Khánh thầm hít vào một hơi, vừa nghe lời này, lập tức gạt đi ý niệm hoài nghi trong đẩu, cảm khái nói:
-Tiểu từ, cháu có thể được một vị Võ Thánh chỉ điểm, vậy phải nắm chặt lấy cơ hội này, phải nhớ rằng được một vị Võ Thánh hiếm có khắp thiên hạ chỉ điểm là việc chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu a!
Bất quá Đồ Nguyên Khánh rất nhanh đã nghĩ tới một việc, nói:
-Cháu viết phương thuốc có thể trị bệnh cho Quách thị, lẩy tính cách cần thận của Quách hắc tử thế nào lại có thể đơn giãn đáp ứng chuyện này, phải biết hai nhà kết thân, mặc kệ là về công hay tư nhưng đến tai triều đình lại là chuyện không hề nhỏ, hẳn sẽ không thể không lo lắng được!
-Kỳ thực, hắn đáp ứng chuyện hôn nhân này đối với chúng ta cùng có lợi! Vân Thiên Hà nói.
Đồ Nguyên Khánh tỉ mỉ suy nghĩ một chút những lời này, kết hợp với lần trước nói chuyện cùng Vân Thiên Hà, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, nói:
-Tiểu từ, cháu làm chuyện này, thi ân cho Quách Diễn lẽ nào vẫn là bước chuẩn bị về sau?
Vân Thiên Hà nói:
-Ý định lập trữ của hoàng đế ngày càng cường liệt như vậy, trong tay hắn hẳn phải có một vài con bài chưa lật, chuyện chúng ta kết thân với Quách Thượng Thư ngày hôm nay có thể sẽ truyền khắp Kinh Thành, ngay cả Hoàng Thượng và Túc Tinh Vương cũng không ngoại lệ. Người ngày mai tại triều xem phản ứng của hoàng thượng với Quách Thượng Thư thế nào, nếu hoàng thượng có ý định tìm Quách Thượng Thư hỏi han, như vậy nói rõ khẳng định hoàng thượng đã thương nghị qua với Thừa Tướng, mà Thừa Tướng cũng tự nhiên sẽ tìm tới Quách Diễn nói chuyện, đến lúc đó cứ nhìn xem trên điện hoàng thượng nói gì là được, còn nếu hắn không để ý tới coi như chuyện gì cũng không phát sinh nghĩa là trong lòng hoàng thượng đã hiểu rõ. Túc Tinh Vương sẽ tìm người hỏi han mấy câu. phòng chừng nói người tranh thủ kéo Quách Diễn về phía trận doanh cùa hẳn, nếu Túc Tình Vương không nói năng gì tới mượn sức, hoàng thượng cũng không che chở thì vị Quách Thượng Thư này sợ là rất nhanh sẽ rơi đài!
Đồ Nguyên Khánh nghe vậy, sắc mặt cổ quái nhìn Vân Thiên Hà, sự kinh ngạc trong lòng từ lâu đã khiến hắn chết lặng, Tiểu Tử này vô luận là làm cái gì, mọi chuyện đều có thể nghĩ tới trước sau, tránh không được Vương gia lại muốn âm thầm đối phó hắn.
Thế nhưng cho dù là vậy, tiểu tử này vẫn có thể gián tiếp can thiệp tới biến ảo triều cục, có lẽ lối thoát cho toàn bộ Đồ thị gia tộc chính xác đang được đặt trên người hắn.
Suy nghĩ một chút, Đồ Nguyên Khánh nói tiếp:
-Nếu như sự tình phát triển theo giả thiết của cháu, vậy cháu tính tiếp thế nào?
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, nói:
-Nếu cháu ở vào vị trí của người, cháu sẽ không vì Túc Tĩnh Vương mượn sức hắn, nếu như hoàng thượng cũng không che chở hắn, vậy thì cháu nhất định sẽ che chở, cứ thế hoàng thượng và Túc Tĩnh Vương chắc chắn sẽ không cùng một nhận định, đó mới là chuyện ý nghĩa nhất!
Đồ Nguyên Khánh có chút mê hoặc, cũng không biết trong đầu tiểu tử này đang suy tính cái gì, nói:
-Vậy cháu vì sao lại muốn che chở cho Quách Diễn, Túc Tĩnh Vương sẽ nghĩ thế nào, hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào?
Vân Thiên Hà nói:
-Cháu không mượn sức Quách Diễn nhưng vẫn sẽ che chở cho hắn, Túc Tĩnh Vương sẽ nghĩ rằng cháu đang mượn sức Quách Diễn, mà hoàng thượng phòng chừng cũng sẽ nghĩ vậy, hắn chỉ cần biết có ta che chở Quách Diễn là đảm bảo Quách Diễn sẽ không được Túc Tĩnh Vương mượn sức, như vậy cháu chỉ cần hơi lộ ra thâm ý, hoàng thượng tự nhiên sẽ suy nghĩ sâu xa thêm.
-Lẽ nào hoàng thượng sẽ không nghi ngờ ngươi che chở Quách Diễn, chuyện hắn mượn sức gia nhập trận doanh của cháu là thực?
Đồ Nguyên Khánh nói.
Vân Thiên Hà nói:
-Giả thiết trước đó, hoàng thượng để Đỗ Thừa Tướng tìm Quách Diễn nói qua, nếu Quách Diễn có câu trả lời thuyết phục là không thể vong ân phụ nghĩa, chuyện hôn nhân của nữ nhân không có liên hệ tới triều đình, như vậy việc cháu che chở hẳn hoàng thượng tự nhiên sẽ không nghi ngờ cho rằng cháu muốn kéo hắn về trận doanh Bắc phái, ngược lại còn cho rằng cháu đang có ý định thoát ly trận doanh Bắc phái.
-Vậy nếu hoàng thượng không biết đến chuyện này, cũng không có ý định hỏi tới thì tính sao đây?
Đồ Nguyên Khánh hỏi.
Vân Thiên Hà nói:
-Nếu như hoàng thượng không có ý định hỏi, như vậy nói rõ hoàng thượng đã nắm trong tay toàn bộ sự tình, hoàng thượng cũng không lo lắng việc Quách Diễn bị bất kỳ một phương thế lực nào mượn hơi, những chuyện như vậy không thề làm dao động tâm tư của hoàng đế, hắn khẳng định sẽ có ám chiêu, mà Giang Thụ Viễn mất chức, chỗ ngồi của hắn chính là con bài thứ nhất của hoàng thượng, chỉ là ta không biết con bài tầy này sẽ là ai nhận được đây?
Đồ Nguyên Khánh cổ quái nhìn Vân Thiên Hà nói:
-Tiểu tử, nếu như nói con bài tẩy thứ nhất của hoàng thượng có liên quan tới Quách Diễn, như vậy thuyết pháp của cháu không còn được nữa rồi, bởi vì sáng nay hoàng thượng đã định người lắp vào ghế Thị Lang còn trống, chính là Đồ Trọng Liêm, nhi tử của Đỗ Viễn La.
Thì ra là thế!
Vân Thiên Hà tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, thần sắc hơi đổi, cười nói.
-Đây là ý gì tiểu tử, cháu nói rõ ràng một điểm xem nào, cháu cười cái gì?
Đồ Nguyên Khánh thấy Vân Thiên Hà đang cười, cảm giác thấy kỳ quái liền thúc giục hỏi.
Vân Thiên Hà nói:
-Theo như lời cháu nói, con bài tẩy thứ nhất của hoàng thượng cũng không phải hoàn toàn liên quan tới Quách Diễn mà là liên quan tới toàn bộ triều cục, từ con bài tẩy thử nhất này phỏng chừng còn có một tầng ý tứ bên trong, hoàng thượng chuẩn bị muốn động thủ với một phương thế lực rồi!
Hoàng thượng muốn động thủ sao, không có lý do a? Đồ Nguyên Khánh trầm tư không giải thích được nói.
Vân Thiên Hà không giải thích, đây cũng chi là suy đoán trong lòng hắn mà thôi, bất quá hắn lại đang nghĩ xem vị hoàng đế này quả nhiên là người có thủ đoạn, có quyết đoán của đế vương, cư nhiên lại tạo cơ hội cho nhiều phe phái xuất hiện rồi sau đó lại âm thầm hãm hại, cuối cùng dẹp loạn hoàn toàn. Nếu là những đế vương bình thường tuyệt sẽ không dám làm như vậy, bời nếu sự tình không tốt sẽ khiến giang sơn rơi vào cảnh rung chuyền hỗn loạn.
Đồ Nguyên Khánh còn muốn hỏi tiếp nhưng thấy Vân Thiên Hà không nói nữa cùng đành thôi, hắn phát hiện tiểu tử này có lối tư duy quá nhanh, không thể ước định theo lẽ thường được, cùng khó nắm bắt được hắn đang suy nghĩ cái gì, điều này khiển lão soái lần nữa khẳng định được nguyên nhân Túc Tĩnh Vương muốn tính toán với tiều tử kia, không khỏi nghĩ thầm:
"Lão phu nếu là Túc Tĩnh Vương, sau khi phát hiện quái thai như thế này nếu không thể mượn sức không chừng cùng muốn triệt hạ loại bỏ đi, nếu để cho hắn có thể tiếp tục phát triển, một khi là hai phương đối nghịch tuyệt đối sẽ là một mối uy hiếp vô cùng lớn.''
Bất quá trong lòng lão soái lại vui mừng không thôi, coi như tiểu tử này có quái thai tới mức nào nhưng hắn vẫn là đệ tử Đồ thị gia tộc, cũng là do trời cao chiếu cố, nếu hắn có thể dẫn dắt Đồ thị gia tộc thoát khỏi khốn cảnh, tương lai tiếp tục sinh tồn, như vậy lão phu cho dù liều cái mạng già này cũng phải đảm bào cho tiểu hài tử này phát triển vững mạnh, giúp cho gia tộc có thời gian lưu truyền hậu thế, được vậy trên lưng bêu danh phản bội Túc Tĩnh Vương thì có làm sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi đầy trời.
Vân Thiên Hà tới hậu viên luyện công, ước chừng được hơn nửa canh giờ, trời vừa vặn sáng đã thấy Sử Trường Đức từ bên ngoài chạy vào hậu viên báo Quách Dự Chương muốn cầu kiến.
Vân Thiên Hà không nghĩ tới Quách Dự Chương lại cấp bách như vậy, liền dừng lại, lập tức đi tới phòng khách.
Quách Dự Chương muốn đi xa, đã chuẩn bị hành lý cho thật tốt, Vân Thiên Hà vừa vào liền thấy hắn một thân quần áo kỹ càng, nhân tiện nói:
-Dự Chương đại ca, khí trời vẫn còn lạnh, tuyết còn rơi nhiều, vì sao Dự Chương đại ca đã vội vã khởi hành?
Quách Dự Chương nói:
-Có thể giúp bệnh tình của nương ta sớm ngày chuyền biến tốt đẹp, dù trời có lạnh đi nữa có đáng gì, huống hồ càng đi về phía nam khí hậu sẽ ấm dần, ngu huynh đến đây là hỏi xem Thiên Hà ngươi còn có điều gì nhờ vả!
Lúc này lão thái thái muốn nổi trận lôi đình, đi tới cướp lấy chén và bình rượu trong tay Đồ Nguyên Khánh, trừng mắt nói:
-Hôn sự của tôn nhi ngươi không quan tâm, ngươi được lắm a, dám thừa lúc ta không có nhà trộm uống rượu còn hẹp hòi chỉ tặng người ta một bình, chuyện mất mặt như vậy ngươi cư nhiên còn có thề làm được...
-Không có, không có uống trộm!
Thần sắc Đồ Nguyên Khánh không mấy tự nhiên, nhìn lão thái thái cười làm lành nói:
-Chi là thưởng thức thôi mà, nào có uống trộm gì đàu!
-Ngươi còn cãi lý nữa à!
Lão thái thái chắp hai tay vào thắt lưng, quát mắng liên hồi về phía Đồ nguyên soái. Trên chiến trường, Đồ Nguyên Soái dù có phong quang thế nào nhưng lúc này lại như như một gã học trò mắc lỗi bị trách phạt, cẩn thận bồi tiếp lấy lòng nửa ngày mới làm dịu lại cơn tức trong người lão thái thái.
Thấy lão thái thái dần bình tĩnh lại, Vân Thiên Hà đang muốn nói nhưng bỗng nhiên lại nghe lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn lão nguyên soái nói:
- Đêm nay đừng có mơ tưởng ngủ trên giường của ta, ngoan ngoãn ra ngoài hóng mát đi!
Vân Thiên Hà lúc này đã triệt đề bị quật ngã rồi.
Nhưng chỉ lát sau, Vân Thiên Hà đối với một màn này lại cảm giác thấy mười phần thân tình, bởi vì kiếp trước gia gia và nãi nãi của mình cùng thường như vậy, kiếp trước gia gia là một đời võ học đại sư, bình thường lại hay bị nãi nãi cầm chổi truy đuổi chạy loạn khắp làng, mỗi hình ảnh đó vẫn còn mới nguyên trong ký úc Vân Thiên Hà, hiện tại thấy được khóe miệng không khỏi hiện lên một chút tiếu ý.
-Tiểu tử thối, cười cái gì?
Đồ nguyên soái lúc này cảm giác rất mất mặt, thấy Vân Thiên Hà đang cười, không khỏi tức giận quát lớn một câu.
-Không có, không có cười gì cả!
Vân Thiên Hà lúc này mới lẩy lại tinh thần, vội nói:
-Chỉ là nghĩ đến chuyện lúc nãy tới phủ Quách Thượng Thư cầu hôn mà thôi! Nhắc tới chuyện này, lão thái thái mới lập tức nhớ ra. nói:
-Thiên Hà, nói nhanh lên, cháu rốt cuộc đà dùng phương thuốc gì cư nhiên lại khiến Quách hắc tử kia đáp ứng chuyện hôn nhân này?
-Cái gì, Quách hắc tử kia cư nhiên đã đáp ứng chuyện hôn nhân này rồi? Đồ Nguyên Khánh vừa nghe, cùng lộ vẽ mười phần giật mình.
-Lão câm miệng!
Lão thái thái trừng mắt liếc Đồ nguyên soái một cái khiến Đồ Nguyên Khánh chi biết dựng râu mép, không dám nói thêm một câu.
Trong lòng Vàn Thiên Hà thực sự rất muốn cười nhưng phải cố nhịn lại, nét mặt bình tình nói:
-Phương thuốc kia là loại tốt nhất có thể chữa khỏi hoàn toàn chứng bệnh ho lao của Quách bá mẫu.
-Bệnh ho lao?
Nghe xong lời này, Đồ Nguyên Khánh và lão thái thái đều đồng thời cả kinh.
Vân Thiên Hà thấy bộ dáng giật mình của hai người, liền lập tức giải thích nói:
-Chứng bệnh này của Quách bá mẫu không phải là loại truyền nhiễm, ở Lợi Châu cháu từng gặp qua một vị tiền bối cao nhân, ỵ thuật của hắn rất thần kỳ, ta theo học vị tiền bối này học võ một thời gian nên cũng học được chút y thuật, bởi vậy hôm nay tới Phủ Thượng Thư mới có chuyện như vậy.
-Tiền bối cao nhân?
Đồ Nguyên Khánh nhìn Vân Thiên Hà nói:
Đại ca ngược lại cũng tùng nhắc cho ta biết chuyện cháu từng được một vị cao nhân chi điềm, vậy cháu có biết người này là ai, làm cái gỉ?
Vân Thiên Hà nói:
-Vị tiền bối này ta không biết tính danh, Tu vi hẳn là Võ Thánh, sau khi hắn chỉ điểm cho cháu liền biến mất, cứ vậy mỗi lần đều là hắn tự đến tìm cháu, cháu cũng không biết hắn ở nơi nào, đang làm cái gi?
-Võ...Võ Thánh!
Đồ Nguyên Khánh thầm hít vào một hơi, vừa nghe lời này, lập tức gạt đi ý niệm hoài nghi trong đẩu, cảm khái nói:
-Tiểu từ, cháu có thể được một vị Võ Thánh chỉ điểm, vậy phải nắm chặt lấy cơ hội này, phải nhớ rằng được một vị Võ Thánh hiếm có khắp thiên hạ chỉ điểm là việc chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu a!
Bất quá Đồ Nguyên Khánh rất nhanh đã nghĩ tới một việc, nói:
-Cháu viết phương thuốc có thể trị bệnh cho Quách thị, lẩy tính cách cần thận của Quách hắc tử thế nào lại có thể đơn giãn đáp ứng chuyện này, phải biết hai nhà kết thân, mặc kệ là về công hay tư nhưng đến tai triều đình lại là chuyện không hề nhỏ, hẳn sẽ không thể không lo lắng được!
-Kỳ thực, hắn đáp ứng chuyện hôn nhân này đối với chúng ta cùng có lợi! Vân Thiên Hà nói.
Đồ Nguyên Khánh tỉ mỉ suy nghĩ một chút những lời này, kết hợp với lần trước nói chuyện cùng Vân Thiên Hà, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, nói:
-Tiểu từ, cháu làm chuyện này, thi ân cho Quách Diễn lẽ nào vẫn là bước chuẩn bị về sau?
Vân Thiên Hà nói:
-Ý định lập trữ của hoàng đế ngày càng cường liệt như vậy, trong tay hắn hẳn phải có một vài con bài chưa lật, chuyện chúng ta kết thân với Quách Thượng Thư ngày hôm nay có thể sẽ truyền khắp Kinh Thành, ngay cả Hoàng Thượng và Túc Tinh Vương cũng không ngoại lệ. Người ngày mai tại triều xem phản ứng của hoàng thượng với Quách Thượng Thư thế nào, nếu hoàng thượng có ý định tìm Quách Thượng Thư hỏi han, như vậy nói rõ khẳng định hoàng thượng đã thương nghị qua với Thừa Tướng, mà Thừa Tướng cũng tự nhiên sẽ tìm tới Quách Diễn nói chuyện, đến lúc đó cứ nhìn xem trên điện hoàng thượng nói gì là được, còn nếu hắn không để ý tới coi như chuyện gì cũng không phát sinh nghĩa là trong lòng hoàng thượng đã hiểu rõ. Túc Tinh Vương sẽ tìm người hỏi han mấy câu. phòng chừng nói người tranh thủ kéo Quách Diễn về phía trận doanh cùa hẳn, nếu Túc Tình Vương không nói năng gì tới mượn sức, hoàng thượng cũng không che chở thì vị Quách Thượng Thư này sợ là rất nhanh sẽ rơi đài!
Đồ Nguyên Khánh nghe vậy, sắc mặt cổ quái nhìn Vân Thiên Hà, sự kinh ngạc trong lòng từ lâu đã khiến hắn chết lặng, Tiểu Tử này vô luận là làm cái gì, mọi chuyện đều có thể nghĩ tới trước sau, tránh không được Vương gia lại muốn âm thầm đối phó hắn.
Thế nhưng cho dù là vậy, tiểu tử này vẫn có thể gián tiếp can thiệp tới biến ảo triều cục, có lẽ lối thoát cho toàn bộ Đồ thị gia tộc chính xác đang được đặt trên người hắn.
Suy nghĩ một chút, Đồ Nguyên Khánh nói tiếp:
-Nếu như sự tình phát triển theo giả thiết của cháu, vậy cháu tính tiếp thế nào?
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, nói:
-Nếu cháu ở vào vị trí của người, cháu sẽ không vì Túc Tĩnh Vương mượn sức hắn, nếu như hoàng thượng cũng không che chở hắn, vậy thì cháu nhất định sẽ che chở, cứ thế hoàng thượng và Túc Tĩnh Vương chắc chắn sẽ không cùng một nhận định, đó mới là chuyện ý nghĩa nhất!
Đồ Nguyên Khánh có chút mê hoặc, cũng không biết trong đầu tiểu tử này đang suy tính cái gì, nói:
-Vậy cháu vì sao lại muốn che chở cho Quách Diễn, Túc Tĩnh Vương sẽ nghĩ thế nào, hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào?
Vân Thiên Hà nói:
-Cháu không mượn sức Quách Diễn nhưng vẫn sẽ che chở cho hắn, Túc Tĩnh Vương sẽ nghĩ rằng cháu đang mượn sức Quách Diễn, mà hoàng thượng phòng chừng cũng sẽ nghĩ vậy, hắn chỉ cần biết có ta che chở Quách Diễn là đảm bảo Quách Diễn sẽ không được Túc Tĩnh Vương mượn sức, như vậy cháu chỉ cần hơi lộ ra thâm ý, hoàng thượng tự nhiên sẽ suy nghĩ sâu xa thêm.
-Lẽ nào hoàng thượng sẽ không nghi ngờ ngươi che chở Quách Diễn, chuyện hắn mượn sức gia nhập trận doanh của cháu là thực?
Đồ Nguyên Khánh nói.
Vân Thiên Hà nói:
-Giả thiết trước đó, hoàng thượng để Đỗ Thừa Tướng tìm Quách Diễn nói qua, nếu Quách Diễn có câu trả lời thuyết phục là không thể vong ân phụ nghĩa, chuyện hôn nhân của nữ nhân không có liên hệ tới triều đình, như vậy việc cháu che chở hẳn hoàng thượng tự nhiên sẽ không nghi ngờ cho rằng cháu muốn kéo hắn về trận doanh Bắc phái, ngược lại còn cho rằng cháu đang có ý định thoát ly trận doanh Bắc phái.
-Vậy nếu hoàng thượng không biết đến chuyện này, cũng không có ý định hỏi tới thì tính sao đây?
Đồ Nguyên Khánh hỏi.
Vân Thiên Hà nói:
-Nếu như hoàng thượng không có ý định hỏi, như vậy nói rõ hoàng thượng đã nắm trong tay toàn bộ sự tình, hoàng thượng cũng không lo lắng việc Quách Diễn bị bất kỳ một phương thế lực nào mượn hơi, những chuyện như vậy không thề làm dao động tâm tư của hoàng đế, hắn khẳng định sẽ có ám chiêu, mà Giang Thụ Viễn mất chức, chỗ ngồi của hắn chính là con bài thứ nhất của hoàng thượng, chỉ là ta không biết con bài tầy này sẽ là ai nhận được đây?
Đồ Nguyên Khánh cổ quái nhìn Vân Thiên Hà nói:
-Tiểu tử, nếu như nói con bài tẩy thứ nhất của hoàng thượng có liên quan tới Quách Diễn, như vậy thuyết pháp của cháu không còn được nữa rồi, bởi vì sáng nay hoàng thượng đã định người lắp vào ghế Thị Lang còn trống, chính là Đồ Trọng Liêm, nhi tử của Đỗ Viễn La.
Thì ra là thế!
Vân Thiên Hà tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, thần sắc hơi đổi, cười nói.
-Đây là ý gì tiểu tử, cháu nói rõ ràng một điểm xem nào, cháu cười cái gì?
Đồ Nguyên Khánh thấy Vân Thiên Hà đang cười, cảm giác thấy kỳ quái liền thúc giục hỏi.
Vân Thiên Hà nói:
-Theo như lời cháu nói, con bài tẩy thứ nhất của hoàng thượng cũng không phải hoàn toàn liên quan tới Quách Diễn mà là liên quan tới toàn bộ triều cục, từ con bài tẩy thử nhất này phỏng chừng còn có một tầng ý tứ bên trong, hoàng thượng chuẩn bị muốn động thủ với một phương thế lực rồi!
Hoàng thượng muốn động thủ sao, không có lý do a? Đồ Nguyên Khánh trầm tư không giải thích được nói.
Vân Thiên Hà không giải thích, đây cũng chi là suy đoán trong lòng hắn mà thôi, bất quá hắn lại đang nghĩ xem vị hoàng đế này quả nhiên là người có thủ đoạn, có quyết đoán của đế vương, cư nhiên lại tạo cơ hội cho nhiều phe phái xuất hiện rồi sau đó lại âm thầm hãm hại, cuối cùng dẹp loạn hoàn toàn. Nếu là những đế vương bình thường tuyệt sẽ không dám làm như vậy, bời nếu sự tình không tốt sẽ khiến giang sơn rơi vào cảnh rung chuyền hỗn loạn.
Đồ Nguyên Khánh còn muốn hỏi tiếp nhưng thấy Vân Thiên Hà không nói nữa cùng đành thôi, hắn phát hiện tiểu tử này có lối tư duy quá nhanh, không thể ước định theo lẽ thường được, cùng khó nắm bắt được hắn đang suy nghĩ cái gì, điều này khiển lão soái lần nữa khẳng định được nguyên nhân Túc Tĩnh Vương muốn tính toán với tiều tử kia, không khỏi nghĩ thầm:
"Lão phu nếu là Túc Tĩnh Vương, sau khi phát hiện quái thai như thế này nếu không thể mượn sức không chừng cùng muốn triệt hạ loại bỏ đi, nếu để cho hắn có thể tiếp tục phát triển, một khi là hai phương đối nghịch tuyệt đối sẽ là một mối uy hiếp vô cùng lớn.''
Bất quá trong lòng lão soái lại vui mừng không thôi, coi như tiểu tử này có quái thai tới mức nào nhưng hắn vẫn là đệ tử Đồ thị gia tộc, cũng là do trời cao chiếu cố, nếu hắn có thể dẫn dắt Đồ thị gia tộc thoát khỏi khốn cảnh, tương lai tiếp tục sinh tồn, như vậy lão phu cho dù liều cái mạng già này cũng phải đảm bào cho tiểu hài tử này phát triển vững mạnh, giúp cho gia tộc có thời gian lưu truyền hậu thế, được vậy trên lưng bêu danh phản bội Túc Tĩnh Vương thì có làm sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi đầy trời.
Vân Thiên Hà tới hậu viên luyện công, ước chừng được hơn nửa canh giờ, trời vừa vặn sáng đã thấy Sử Trường Đức từ bên ngoài chạy vào hậu viên báo Quách Dự Chương muốn cầu kiến.
Vân Thiên Hà không nghĩ tới Quách Dự Chương lại cấp bách như vậy, liền dừng lại, lập tức đi tới phòng khách.
Quách Dự Chương muốn đi xa, đã chuẩn bị hành lý cho thật tốt, Vân Thiên Hà vừa vào liền thấy hắn một thân quần áo kỹ càng, nhân tiện nói:
-Dự Chương đại ca, khí trời vẫn còn lạnh, tuyết còn rơi nhiều, vì sao Dự Chương đại ca đã vội vã khởi hành?
Quách Dự Chương nói:
-Có thể giúp bệnh tình của nương ta sớm ngày chuyền biến tốt đẹp, dù trời có lạnh đi nữa có đáng gì, huống hồ càng đi về phía nam khí hậu sẽ ấm dần, ngu huynh đến đây là hỏi xem Thiên Hà ngươi còn có điều gì nhờ vả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.