Chương 510: Tinh Thần Chi Sa
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Tinh Mâu Chi Quang của mình cũng là chuyện tốt, nhưng nó không phải dùng để rình trộm.
Lúc này đôi mắt Vân Thiên Hà nhờ lôi kéo được ánh sáng tinh thần, kỳ thực giống như đeo lên một chiếc kính thần kỳ, bề ngoài tất cả những thứ mà hắn nhìn thấy thông qua ánh sáng tinh thần, đều có vẻ không giống bình thường.
Cũng như lời Mộng Ly nói, chính là những thứ người bình thường không nhìn thấy, dùng Tinh Mâu Chi Quang liền có thể nhìn thấy, tựa như dùng kính hiển vi, nhưng so với kính hiển vi thì càng thần kỳ hơn.
Không dám nhìn Mộng Ly nữa, Vân Thiên Hà quay sang dò xét xung quanh ngọn núi, ngoại trừ đại lượng Tinh Thần Chi Sa chi chít, cả nghìn năm không có người thu thập ra, còn có cả những sinh vật kỳ dị kích thước nhỏ như hạt bụi mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Trên đỉnh Thanh Long sơn này, có rất nhiều ngọn núi lớn nhỏ, tầm nhìn Vân Thiên Hà mặc dù không xa lắm, nhưng cũng không quá gần, sự vật trong vòng nghìn mét, hắn có thể thông qua Tinh Mâu Chi Quang nhìn vô cùng rõ ràng.
- Hả, đây là cái gì?
Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn khắp nơi, chuẩn bị dẫn Mộng Ly xuống núi, khi ánh mắt của hắn quét tới đỉnh của một ngọn núi thấp bé, bốn bề bị cô lập, có một vật cỡ bằng bàn tay trẻ con, lóe lên những đạo quang mang thần dị nhất thời thu hút sự chú ý của hắn.
Cảm giác đôi mắt có chút đau nhức, Vân Thiên Hà biết sử dụng Tinh Mâu Chi Quang đã tới giới hạn, nên lập tức nhắm một mắt, thu hồi chân khí, cỗ quang mang màu bạc cũng chợt biến mất.
Lần thứ hai mở mắt ra, thế giới lại trở nên muôn màu muôn vẻ, khôi phục nguyên dạng.
Khẽ dụi mắt một chút, sau khi cảm giác đã thư thái hơn, Vân Thiên Hà lần thứ hai nhìn về phía nhọn núi nhỏ kia, nhưng vừa nhìn đến đã lập tức kinh hãi, nói:
- Sao lại xa như vậy?
Mộng Ly nghe thấy Vân Thiên Hà kinh hô, lúc này cũng không nghịch ngợm Tinh Thần Chi Sa nữa, đi đến hiểu kỳ hỏi:
- Thiên Hà, người nhìn gì vậy?
Vân Thiên Hà hồi phục tinh thần, nói:
- Vừa rồi ta thấy trên một ngọn núi tương đối thấp có một vật lớn cỡ bàn tay, vô cùng kỳ lạ, còn tưởng rằng nó cách đây chỉ tầm nghìn mét, nhưng khi không dùng Tinh Mâu Chi Quang nhìn lại, mới thấy nó cách đây tối thiểu cũng vài dặm!
- Nếu như xa quá thì để về sau chúng ta hãy đi, nơi này còn nhiều Tinh Thần Chi Sa không?
- Còn có rất nhiều, ít nhất cũng phải chứa đầy vài bình nữa!
Mộng Ly vừa nghe, hít vào một hơi nói:
- Không thể nào, sao lại có nhiều như vậy chứ, Tinh Thần Chi Sa không phải nơi nào cũng có, chỉ những nơi có lực lượng đặc thù hấp dẫn được ánh sáng tinh thần, trải qua cả trăm năm mới có thể hình thành nên được Tinh Thần Chi Sa vô cùng quí hiếm này, sao trên núi lại có nhiều như vậy, thật đúng là một tòa bảo sơn!
- Thế cũng đúng, Thanh Long sơn này có rất nhiều truyền thuyết, hơn nữa trên núi này còn có rồng sống, gọi là tòa bảo sơn cũng không có gì lạ!
Vân Thiên Hà gật đầu nói.
Mộng Ly liếc mắt nhìn hắn:
- Chúng ta trở về thôi, ta sẽ dùng Tinh Thần Chi Sa này để điều chế dược vật!
- Điều chế dược vật?
Vân Thiên hà nhìn Mộng Ly, lập tức nghĩ đến Tầm Nguyệt khi còn ở Nguyệt Miểu sơn, cũng từng được mọi người xưng tụng là thần y, nàng là muội muội Mộng Ly, cho nên điều này không có gì lạ, lúc này mới thoải mái cùng Mộng Ly xuống núi.
Chỉ là trên đường, Mộng Ly vẫn thủy chung không chịu nói ra đó là loại dược vật gì, Vân Thiên Hà cũng không hỏi lại, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ:
- Nhìn nàng thần bí như vậy, rốt cuộc là loại dược vật gì đây?
...
Thành Đường Kinh.
Sáng sớm ở Kinh Thành, không hề náo nhiệt, mà thay vào đó lại là một bầu không khí đầy áp lực đang bao phủ khắp đô thành phồn hoa.
Trong mấy năm nay, những sự kiện huyết án ám sát phát sinh trong thành thực sự rất nhiều, mà hiện tại lại càng nhiều hơn.
Ngay tối hôm qua Đông Cung thái tử xảy ra sự kiện ám sát, thái tử phi bỏ mạng tại chỗ, mà thái tử Đường Linh Sơn bản thân bị trọng thương.
Tuy rằng tránh được một kiếp, nhưng Kinh Thành vẫn như bị mây đen bao phủ.
Bởi vì ai biết chuyện đều hiểu, hiện nay hoàng đế bệnh ngày một nặng hơn, mà trong tình hình chính trị nhạy cảm này, hoàng đế nếu chết đi, thế lực thái tử lại quá yếu, Đại Đường Quốc này có thể sẽ phải đổi chủ.
Khuê Trì trong sự kiện ám sát tối qua chỉ là một nhân vật đảm đương nhiệm vụ bày mưu tính kế, thế nhưng kế hoạch kém cỏi này lại không thực thi thuận lợi, hay nói cách khác, kế hoạch ám sát của hắn đã thất bại.
Cái giá phải trả của sự thất bại, hắn không tài nào chịu nổi.
Chỉ còn cách chạy trối chết, Khuê Trì trốn được vào một nhà dân ở Bắc thành, nhưng hắn không dám nán lại, bởi vì khi kế hoạch của hắn thất bại, đám sát thủ dưới tay hắn, đã bị một thế lực khác chém giết diệt khẩu.
Hắn biết, bất kể là gã mặt quỷ giả dối âm hiểm hay là Túc Tĩnh Vương cũng tuyệt đối không bỏ qua sự thất bại lần này của hắn, cho nên tối hôm qua khi thấy tình thế không đúng lắm, hắn đã nhanh chân tránh được một kiếp, ở trong nhà dân cải trang một phen, chờ đến khi sáng sớm mở cổng thành, liền chuẩn bị đào tẩu.
Thế nhưng cửa thành vừa mở ra, trong lúc thành vệ binh đang kiểm tra những người chờ ở bên ngoài muốn vào thành, Khuê Trì định lao ra ngoài, thế nhưng đột nhiên hình bóng hai mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên, mỗi người cưỡi trên một con bạch mã lại đập vào mắt hắn, khiến cho hai chân của Khuê Trì cứng đờ bất động.
Khuê Trì là kẻ háo sắc như mạng, lúc này chỉ còn biết chăm chăm ngắm nhìn tuyệt thế giai nhân, sớm đã quên mất bản thân hắn hiện đang ở trong hiểm cảnh.
Trong mắt hắn lúc này chỉ còn hai vị cực phẩm mỹ nhân quốc sắc thiên hương, tuy rằng các nàng đều mang khăn che mặt, nhưng không chút nào ảnh hưởng tới sự phán đoán của Khuê Trì, đến nỗi nước dãi của mình chảy ra hắn cũng không biết, hắn chỉ còn biết ngây ngốc nhìn mỹ nhân từ từ vào thành, khiến hạ thân của hắn dựng thẳng đứng lên.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Khuê Trì kinh hãi lập tức hồi phục tinh thần, phát hiện mình đã bị người ta chụp vải đen lên đầu, hơn nữa trên tấm vải còn có một cỗ khí tức kỳ quái.
Trong lúc kinh hãi, Khuê Trì muốn giãy dụa, nhưng hắn đã hít vào cố khí tức quỉ dị đó, khiến toàn thân mềm nhũn ra, không sao vận dụng được chút lực lượng nào, ngay sau đó hắn cảm thấy thân thể nhẹ bổng, đã bị người ta vội vã mang đi, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, đó là có thể nhìn thấy tiểu mỹ nhân kia một lần thì chết cũng đáng.
Thế những hắn còn chưa kịp nhìn thấy, đã bị hôn mê rồi!
Hai tiểu mỹ nhân khiến Khuê Trì thất thần chính là Tầm Nguyệt và Đường Linh Toa mới chạy suốt đêm đi tới Kinh Thành.
Dọc theo đường đi, nỗi nhớ nhà của Đường Linh Toa ngày càng tăng lên, ý niệm muốn gặp mẫu thân vô cùng mãnh liệt, kỳ thực các nàng từ sớm đã đến Kinh Thành, chỉ là cửa thành chưa mở.
Bất quá cũng không phải chờ lâu, khi cửa thành vừa mở, hai người các nàng cưỡi hai con ngựa vào thành, Tầm Nguyệt không kích động như Đường Linh Toa, nên vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Khi các nàng vào thành, nàng cảm thấy có kẻ háo sắc đang nhìn chằm chằm về phía mình, nhưng khi nàng đang muốn nhắc nhở Đường Linh Toa, không ngờ tên sắc lang nhìn mình tới mức đờ người ra, tự nhiên lại bị hai người bịt mặt chụp vải đen lên đầu, sau đó nhanh chóng mang đi.
Nghĩ có chút kỳ quái, Tầm Nguyệt hơi lưu ý hai người bịt mặt đi về hướng Đông thành, cũng không để ý tới nhắc nhở Đường Linh Toa một câu, hai người liền thuận lợi thông qua kiểm tra vào thành.
Một lần nữa trở lại đô thành nơi mình sống từ nhỏ, Đường Linh Toa có cảm giác dường như đã trải qua mấy kiếp.
Bây giờ tâm tình khác trước, nhìn lại thành thị này, không nghĩ nó nhỏ bé như thế, trong không khí mang đến cho nàng cảm giác tràn ngập mùi máu tanh.
Bất quá ý niệm mong nhớ mẫu thân đang mãnh liệt, khiến nàng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, không khỏi giục ngựa chạy nhanh hơn.
Do trời mới sáng, nên trên đường ngoại trừ một đội tuần tra đang nghiêm mật dò xét xung quanh, còn có mấy cửa hàng bán ăn sáng, có vẻ tương đối vắng vẻ, cũng không để ý nhiều, nàng rất nhanh liền dẫn theo Tầm Nguyệt về tới trước cửa phủ Túc Tĩnh vương.
Trên đường đi, Đường Linh Toa đã thương lượng cùng Tầm Nguyệt, nàng biết rằng phụ thân Túc Tĩnh Vương sẽ vào triều từ sớm, lúc này không có trong phủ, nàng có thể yên lặng lẻn vào thăm ca ca cùng mẫu thân.
Đi tới cửa sau của phủ, Đường Linh Toa vừa xuống ngựa đã bị thị vệ truy hỏi, bất quá thị vệ thường xuyên hoán đổi, nhưng thủy chung vẫn là thị vệ vương phủ, nên vừa nhìn thấy nàng liền nhận ra ngay, cũng không tiếp tục kiểm tra, mà lập tức cho qua, thuận tiện chạy trước vào phủ hồi báo quản gia.
Sau khi Đường Linh Toa vào phủ, bước đi vô cùng nhanh, bây giờ nàng đã luyện thành đệ nhị biến của Thiên Nữ Tam Huyền Biến, tu vi võ đạo đạt tới cấp bậc Tông Sư, bước đi như tiên tử bay lượn, rất nhẹ nhàng ưu mỹ.
Sắp được gặp lại mẫu thân, có thể bởi vì tâm tình kích động, chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, nàng đã đi tới tiểu viện của mẫu thân.
Bước vào trong, hai nha hoàn bên ngoài đang chăm sóc hoa, thấy có người tiến vào, chưa kịp hồi phục tinh thần, chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, cửa phòng vương phi đã bị mở ra, trong phòng truyền ra một tiếng thét chói tai.
Trong lòng hai nha hoàn khẩn trương và phẫn nộ, cũng lập tức tiến vào phòng.
Nhưng khi chạy vào cả hai liền trợn tròn mắt.
Đường Linh Toa lao thằng vào phòng ngủ của mẫu thân, mắt đã sớm đỏ ửng, khi nàng thấy mẫu thân từ trên giường đứng dây, mạnh mẽ nhào tới kêu lên:
- Mẫu thân, hài nhi trở về thăm người đây!
Những năm gần đây, Tĩnh Vương Phĩ vẫn khổ tâm nhớ nhung nữ nhi, không biết nàng hạ lạc ở đâu, khiến tương tư thành bệnh, thân thể ngày một già yếu. Từ nửa đêm qua đến sáng nay, nàng bỗng thấy tâm thần không yên, không tài nào ngủ được, khi trời vừa sáng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, nàng còn tưởng nha hoàn đi vào.
Nhưng còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã có người vọt tới, nhào vào lòng mình, bất quá nàng nghe được tiếng kêu của nữ nhi, rốt cuộc nhìn thấy nữ nhi mà mình ngày đêm mong nhớ, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đường Linh Toa thấy mẫu thân ngất đi thì càng thêm lo lắng, khóc lóc thương tâm, tinh thần hoảng loạn, không biết làm sao cho phải.
Tầm Nguyệt vẫn duy trì được bình tĩnh, đứng ở bên giường nhìn Tĩnh Vương phi mái tóc đã lốm đốm bạc, sắc mặt tái nhợt như người bệnh lâu ngày, trong lòng thầm than một tiếng, liền tiến lên an ủi Đường Linh Toa vài câu, để cho nàng bình tĩnh trở lại, sau đó xoa bóp mấy nơi trên người Tĩnh Vương phi, đưa vào một cỗ chân khí để khai thông kinh mạch giúp Tĩnh Vương phi tỉnh lại.
Sau khi Tĩnh Vương phi tỉnh lại, nàng thật sự nhìn thấy nữ nhi, tình cảm đè nén mấy năm qua bạo phát, hai mẹ con ôm nhau khóc rống một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.