Chương 100: Xung đột
Đoan Nguyệt
29/03/2013
Mọi người qua đầu vừa nhìn, chỉ thấy Mạc vấn Thiên vác bộ mặt bầm dập giống như cái đầu heo, hiển nhiên chính là do Vân Bôn tạo thành trước đó.
Nhưng lúc này, dưới sự nổi giận, khuôn mặt kia trở nên rất dữ tợn, nổi giận đùng đùng đi tới, bên cạnh hắn, còn có một vị thanh niên cao ngất, tướng mạo tương đối công chính, nhưng sắc mặt hiện tại cũng cực độ âm trầm đáng sợ, phía sau còn có mấy tên gia nô hung thần ác sát theo hầu.
Đỗ Chi Lương nghe thấy tiếng rống này, chỉ liếc mắt quét nhìn một lượt, mười phần coi thường, hèn mọn nói:
- Bằng vào bộ dạng đầu heo này của ngươi, còn dám ra đây làm xấu mặt, như bản thiếu gia nhớ không lầm, ngươi còn thiếu người nào đó ba lần hô "ta là vương bát đản", còn có gan đánh đố, nhưng không có gan thừa nhận, chỉ là loại mặt hàng vớ vẩn này mà thôi, chăng lẽ muốn bản thiếu gia cho ngươi mặt mũi sao? Xem bộ dạng đầu heo kia, còn có mặt mũi gì?
Lúc này Vân Thiên Hà tiếp lời:
- Đồ huynh, người mà mập mạp này thiếu ba câu vừa rồi, chính là huynh đệ ta đó!
Đỗ Chi Lương vừa nghe, lập tức nở nụ cười, cười đến nỗi gặp lưng lại, cái bụng muốn co rút liên hồi, chỉ vào mập mạp với nhãn thần như sắp phun lửa tới nơi nói:
- Mạc mập mạp, hiện tại vừa lúc, chủ nợ đang đứng trước mặt ngươi, ngày hôm nay làm trò trước mặt mọi người trong tửu lâu, nếu như ngươi dám thực hiện hứa hẹn hô lên ba câu vừa rồi, ngày hôm nay lão tử sẽ nhường phòng lại cho ngươi, không những vậy, tiền cơm gì đó cũng tính hết cho ta, nếu không dám thì cút thật xa cho lão tử, đỡ làm bản thiếu gia nhìn cái mặt buồn nôn kia mất hứng ăn uống!
Lời này vừa nói ra, mọi thực khách trong phòng lập tức ồ lên.
- Nguyện đánh cuộc nên chịu thua, nếu là không dám nhận, vậy thì khác gì loại heo chó, nếu như thực sự là một nam nhân thì hãy kêu đi...
Không biết là ai truyền tới thanh âm ồn ào, chỉ nghe thanh âm không thấy bóng dáng, nhưng mọi người đều nghe thấy rõ ràng, có người đi đầu, toàn bộ phòng khác lần thứ hai náo loạn, rất nhiều người liền theo sau hét lớn:
- Kêu đi, nhanh kêu đi...
Nghe mọi người ồn ào giễu cợt như vậy, lúc này khuôn mặt của Mạc Vấn Thiên vừa đỏ vừa tức giận tới mức sắp phun nước ra rồi, trong ánh mắt kia hừng hực bốc cháy liệt hỏa, hầu như đốt cháy tim gan, không thể chịu đựng được nữa, bỗng nhiên hắn nghĩ Vân Thiên Hà trước mặt không đến nỗi ghê tởm như vậy, chí ít không dùng đến ngôn ngừ ác độc chửi vào mặt hắn, thế nhưng Đỗ Chi Lương lại nói móc châm chọc, tuyệt đối không thể tha thứ, hắn chính là cừu địch sinh tử.
- Mẹ nó, họ Đỗ kia, ngươi cho rằng lão tử sợ ngươi sao? Ngày hôm nay lão tử trước hết đánh ngươi thành đầu heo, sau đó kêu lên ba tiếng!
Lửa giận của Mạc Vấn Thiên đã bùng cao, triệt để bạo phát, kình lực toàn thân bành trướng, giống như một con sư tử điên cuồng, liền nháy vồ tới.
Đỗ Chi Lương nhìn thấy Mạc Vấn Thiên xông lên, trong ánh mắt hiện rõ một tia mỉa mai, cười lạnh nói:
- Chỉ chút quyền cước mèo tam giác ấy cũng dám tỏ vẻ trước mặt bản thiếu gia, tốt lắm, bản thiếu gia ngày hôm nay vừa lúc bắt quả cầu thịt ngươi chơi đùa!
Vừa nói, Đồ Chi Lương cũng thúc đẩy kình lực, cơ bắp toàn thân nhất thời trương lên, hầu như bành trướng tới mức quần áo căng phồng sắp đứt. Vân Thiên Hà lúc này đã sớm lui tới quầy hàng, tiện tay chụp lấy mấy củ lạc gần đó, tỏ bộ dáng nhìn xem náo nhiệt, căn bản không hề có ý tứ tới ngăn cản.
Càng thêm đặc sắc hắn lại càng thêm cao hứng, nếu như có thế nháo ra chút mạng ngươi, hoặc là tàn phế gì đó, vậy càng tuyệt diệu hơn rồi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng ngoài tửu lâu một trận gà bay chó sủa, người Mạc phủ và Đỗ phủ đánh nhau, cũng không có người nào dám tới ngăn cản, phải biết rằng hai nhà này tại Kinh Thành đều là những đại nhân vật quyền thế ngập trời.
Đỗ Chi Lương có thực lực Võ Sĩ cấp chín, trong quyền kình mang theo chút lực lượng xuyên thủng rất mạnh, mà Mạc mập mạp tối đa chỉ là quà cầu thịt chịu đòn, tuy rằng cũng có luyện qua quyền cước, thế nhưng một kẻ mập mạp béo gần như thành quả cầu thịt, có thể trông cậy vào cảnh giới võ đạo của hắn đạt tới mức nào? Có thể có trình độ Võ Sĩ cấp sáu đã coi như hồng phúc mười đời rồi.
Nhìn Mạc mập mạp giơ quyền đánh tới, Đỗ Chi Lương chỉ cười nhạt, cũng không thèm né tránh, nắm bàn tay giống như chùy sắt lại, hung hăng ngạnh cứng đối cứng.
Chỉ là khi hai người cứng đối cứng, Đỗ Chi Lương còn có chút điểm đê tiện nho nhỏ, dưới tình huống vẫn có thể phân thần, một tay thẳng thắn đánh mạnh vào thắt lưng Mạc mập mạp, đánh cho Mạc mập mạp xoay người không kịp, kêu lên một tiếng đau đớn, giống như quả bóng cao su, bay ra xa một trượng, té lăn trên mặt đất, phá hủy mấy chiếc bàn mới dừng lại được.
- A...
Khi Mạc mập mạp đụng vào bàn, không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, giống như bị một con rắn độc cắn vào mông một cái, đột nhiên thảm thiết kêu lớn, vang vọng toàn bộ phòng khách tửu lâu.
Đương nhiên nói thì dài, kỳ thực cũng chỉ là hai người vừa nói chuyện công phu liền lập tức phân ra cao thấp, những người khác còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy Mạc mập mạp lao tới một gã thanh niên nho nhỏ, chớp mắt đã thấy Mạc mập mạp bị thua, còn giống như bị thương, đám ác nô và người thanh niên vẫn đi theo sau liền vội vã chạy tới nâng Mạc mập mạp thoạt nhìn có chút không phù hợp lên.
Bất quá khi Mạc mập mạp xoay người lại, sắc mặt người thanh niên đột nhiên biến đổi, tất cả mọi người xung quanh cũng lập tức kinh hô. Tại ví trí sườn thắt lưng của Mạc mập mạp đang có một cây đũa đầu khá nhọn mà bình thường tửu lâu vẫn bặt trên bàn cho khách nhân tùy tiện lấy ra ăn cắm sâu vào, mà chiếc đũa này có tới hơn phân nửa không thấy bóng dáng, hiển nhiên là đã tiến sâu vào trong thân thế Mạc mập mạp, máu tươi phun trào.
- Biểu ca, ta...
Mạc mập mạp xoay người lại, khóe miệng cũng bắt đầu tràn máu tươi, hắn cầm chắc cánh tay thanh niên, nói:
-Biểu ca, có... Báo thù!
Nói xong, Mạp mập mạp liền hôn mê bất tỉnh.
Người thanh niên đỡ lấy mập mập, đứng dậy hướng về phía mấy tên ác nô đang co rúm đứng vây xung quanh quát lớn:
- Lập tức mang hắn trở về phủ cứu trị, một khắc cũng không được chậm trễ, nhanh đi, trở về sẽ tìm đám nhu nhược các ngươi tính sổ!
Đám gia nô thấy như vậy, miệng câm như hến, gật đầu như mổ thóc, nhanh chóng nâng Mạc mập mạp lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Thanh niên quay sang, cực độ âm trầm nhìn về phía Đỗ Chi Lương đứng tại chỗ có chút không hiểu gì, thậm chí là không biết làm như thế nào cho phải, lạnh lùng thốt:
- Tiểu tử, hiện tại đến lượt ta tới lĩnh giáo bản lĩnh của ngươi!
Lời còn chưa dứt, quanh thân thế thanh niên liền tòa ra một cỗ kình khí vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt liền cuồn cuộn áp về phía Đỗ Chi Lương, chén bát xung quanh đều bị đẩy đi, thậm chí ngay cả chiếc bàn gỗ chắc chắn cũng lay động vài cái!
- Võ Sư cấp ba!
Đỗ Chi Lương vừa thấy tình cảnh này, đột nhiên con ngươi mạnh mẽ co lại, thân thế không tự chủ run bắn lên, cái trán đổ mồ hôi lạnh, mở miệng nói:
- Ta chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút, cũng không có ý thương tổn tính mệnh, đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
- Hiện tại nói cái gì cũng đã chậm rồi, không phải do ngươi nữa! Thanh niên hừ quát lạnh, thúc đẩy kình khí, liền xônglên.
Vân Thiên Hà đứng một bên trầm tĩnh quan sát người thanh niên, cùng chỉ là một Võ Sư sơ cấp, nếu như hắn động thù mà nói, có thể giết chết dễ dàng, thế nhưng trước mắt nhiều rất nhiều người, hắn không nghĩ muốn chính mình nổi tiếng, không quay đầu, chỉ thấp giọng quát một câu:
-Đồ Ngũ!
-Dạ!
Lập tức có tiếng trả lời phát ra từ phía sau Vân Thiên Hà, thanh ảnh Đồ Ngu giống như thiểm điện lao đi. vừa lúc thanh niên xông lên đánh ra một quyền nặng như núi, Đồ Ngũ cũng giơ quyền lên nghênh đón chặn lại!
Ầm...
Hai quyền va chạm vào nhau, tựa như hai thanh chùy sắt, phát ra tiếng đương đương như kim chúc, giữa hai quyền vừa rồi tỏa ra kình khí vô cùng mạnh mẽ, làm cho bàn ghế xung quanh đều bị chấn nát, đồ ăn trên bàn cũng bị hất tung văng ra bốn phía, kể cả những người đứng gần xem náo nhiệt cũng bị liên lụy tới, trong lúc nhất thời tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt.
Rầm rầm...
Thanh niên bị một quyền của Đồ Ngũ ngăn cản, liền bị hất văng ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.