Chương 68: Chuyện này quá kích thích
Cải
08/04/2020
Tình huống trên sân khấu không ổn chút nào, mấy con rắn nhỏ bò lung tung dọa mọi người sợ hãi bối rối, mặc dù đa phần người ở chỗ này là đàn ông,
nhưng không có nghĩa là họ không sợ rắn!
Cổ Trạch mặc quần tây dài, cộng thêm Thất Thất đứng ở xa nhất thì không có việc gì cả.
Hạ Điềm chỉ kịp nghe được một tiếng loảng xoảng, bên chân liền bị cắt một đường dài, máu tươi theo đó chảy ra. Cô bị người khác đụng trúng, loạng choạng ngã xuống, nhưng tâm trí luôn trong trạng thái đề phòng giúp cô không quên bảo vệ bụng mình, gần như là dùng hết sức dồn vào hai tay, chống mạnh xuống sàn, cảm giác tê rần truyền lên làm cô kêu đau một tiếng.
Vương Tuyết Tình cũng hơi giật mình lui lại mấy bước. Cô vốn không cố ý, chỉ là cảm thấy có thứ đồ gì đó ghê tởm bám lên tay, cho nên mới… Một bóng người sượt qua trước mắt cô, gần như cùng một lúc, Lạc Thần và Cổ Trạch đều đi tới trước mặt Hạ Điềm. Hai nam nhân đều mang vẻ mặt lo lắng ngồi xuống, đưa tay muốn đỡ cô dậy.
Lạc Thần sắc mặt khó coi cực kỳ, anh dùng tay trái đè lại cánh tay của Cổ Trạch, sau đó vượt người lên trước ôm lấy Hạ Điềm, đem cô bế lên.
Hành động này làm không biết bao nhiêu người giật mình ngơ ngác, thậm chí quên cả bỏ chạy.
Nam nhân tuấn mỹ kia là ai?
Khán giả, đám người của Dịch Đường, Cổ Trạch, Thất Thất, Vương Tuyết Tình, kể cả là Hạ Điềm cũng hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ phản ứng gay gắt như vậy!
Cổ Trạch bị Lạc Thần đẩy ra không khỏi tức giận, nhưng trước bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, hắn không tiện phát tác.
Người khác làm sao biết, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Điềm té ngã, Lạc Thần suýt chút phát rồ rồi. Anh cũng mặc kệ Vương Tuyết Tình uy hiếp anh ra sao, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, đó chính là xông về phía trước nhìn xem cô có ổn không, con của bọn họ có ổn không!
Lạc Thần mặc kệ chương trình, ngang nhiên nói với Hạ Điềm:
“Anh đưa em đi.”
Hạ Điềm bị một loạt động tác của anh làm cứng đờ rồi, từ lúc anh xông tới chỗ cô, cho đến khi bế cô lên, gần như liền mạch không gián đoạn. Cô run giọng nói:
“Chương trình còn chưa quay xong, tôi cũng không có vấn đề gì, anh thả tôi xuống trước.”
Lạc Thần liếc mắt nhìn bụng cô, tức giận nhíu mày:
“Em còn nói không có vấn đề gì?”
Lần này đến phiên Hạ Điềm im lặng. Đúng là cô không suy xét kỹ càng, nhìn bề ngoài thì cô vẫn bình yên vô sự, nhưng mà ai biết có động thai gì đó hay không? Cô mím môi, cúi đầu không lên tiếng. Cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh, hai mắt lại bắt đầu ẩm ướt.
Cổ Trạch nhìn cảnh này, lặng lẽ cởi áo ngoài che lên người Hạ Điềm, bởi vì cô mặc váy nên cũng không tiện lắm.
Bọn họ ở một bên quan tâm nhau, Vương Tuyết Tình cũng tỉnh táo lại, nổi điên gào lên:
“Lạc Thần, anh đang làm gì đó?!”
Trong không khí như bốc lên mùi thuốc súng nồng nặc, một đám khán giả im lặng nín thở nhìn xem. Chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ lên trang đầu! Chắc chắn! Quá kích thích!
Lạc Thần cái gì cũng có thể nhịn, nhưng chuyện ảnh hưởng đến an nguy của Hạ Điềm, anh sẽ không tiếp tục im lặng. Anh lạnh lùng gằn giọng:
“Câm miệng! Tôi làm gì còn đến phiên cô quyết định sao?”
Bị anh cảnh cáo, Vương Tuyết Tình mắt cũng đỏ lên. Lúc nguy hiểm mới biết, thì ra trong lòng anh cô chẳng là gì cả, không thể so sánh với Hạ Điềm, sẽ không bao giờ so sánh nổi. Anh không hỏi han, không chút quan tâm cô, gần như trong mắt chỉ biết Hạ Điềm mà thôi. Vừa rồi khi mảnh thủy tinh bay ra xung quanh, cô ở gần nhất, sao có thể không bị thương? Nhưng mà… anh ấy có nghĩ đến cô chút nào không?
Vũ lão sư vừa vặn mới gọi người đi bắt mấy con rắn nhỏ trở lại, thu dọn hiện trường, bấy giờ mới phát hiện có gì không đúng. Ông nhận ra Lạc Thần, vội đưa ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía cô gái trong lòng anh, lên tiếng giảng hòa:
“Được rồi, nếu Hạ Điềm bị thương thì hay là đưa ra cho bên nhân viên y tế xem chút đi.”
Lạc Thần dứt khoát đáp:
“Cảm ơn Vũ lão sư, nhưng tôi sẽ đưa Hạ Điềm đi bệnh viện, cô ấy bị chấn thương nặng, cần xem xét cẩn thận. Làm phiền rồi.”
Nói xong ôm Hạ Điềm đi thẳng, dáng người cao ngất đem cô ôm trọn trong lòng, bước chân vững vàng.
Vừa rồi xảy ra chuyện đám khán giả cũng ồn ào, lo sợ idol của mình bị thương, mà Tô Ngữ thì suýt chút nhào lên sân khấu. May mắn cô kịp thời nhìn thấy có người đỡ Hạ Điềm, lúc này nhanh chân chạy theo Lạc Thần, hô to:
“Lạc Thần, đợi tôi với.”
Bảo vệ đang định ngăn cản vị khán giả quá khích này thì Vũ lão sư cũng lên tiếng:
“Để bọn họ đi đi, mau thu dọn hiện trường và cho nhân viên y tế kiểm tra tình trạng của mọi người.”
Từ khi bọn họ quay show đến nay, đây là lần đầu tiên xảy ra nhiều chuyện ly kỳ như vậy. Không nhiều người nhận ra Lạc Thần là ai, nhưng ông thì có.
Đám khán giả nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì lúc vào đây điện thoại đã bị thu mất, nếu không, bọn họ có thể chụp ảnh lại rồi!mMàn kịch vừa diễn ra quá đặc sắc, trở về bọn họ phải lên blog cá nhân viết mấy dòng cảm thán mới được!
Hai vân vật chính đi mất, những người ở lại cũng được kiểm tra vết thương, trừ Vương Tuyết Tình bị cắt trúng bắp chân ra thì mọi người đều ổn, dù sao cũng chỉ là tai nạn nhỏ. Có điều cái tai nạn nhỏ này triệt để kích thích đám người xem, thậm chí ảnh hưởng mạnh đến cảm xúc của những người tham gia.
Cổ Trạch nhìn tay mình, vừa rồi lúc hắn phát hiện Hạ Điềm bị ngã đã phản ứng cực nhanh, nhưng Lạc Thần còn nhanh hơn. Rõ ràng hắn đứng càng gần cô, lại để người đàn ông kia cướp mất.
Cổ Trạch mặc quần tây dài, cộng thêm Thất Thất đứng ở xa nhất thì không có việc gì cả.
Hạ Điềm chỉ kịp nghe được một tiếng loảng xoảng, bên chân liền bị cắt một đường dài, máu tươi theo đó chảy ra. Cô bị người khác đụng trúng, loạng choạng ngã xuống, nhưng tâm trí luôn trong trạng thái đề phòng giúp cô không quên bảo vệ bụng mình, gần như là dùng hết sức dồn vào hai tay, chống mạnh xuống sàn, cảm giác tê rần truyền lên làm cô kêu đau một tiếng.
Vương Tuyết Tình cũng hơi giật mình lui lại mấy bước. Cô vốn không cố ý, chỉ là cảm thấy có thứ đồ gì đó ghê tởm bám lên tay, cho nên mới… Một bóng người sượt qua trước mắt cô, gần như cùng một lúc, Lạc Thần và Cổ Trạch đều đi tới trước mặt Hạ Điềm. Hai nam nhân đều mang vẻ mặt lo lắng ngồi xuống, đưa tay muốn đỡ cô dậy.
Lạc Thần sắc mặt khó coi cực kỳ, anh dùng tay trái đè lại cánh tay của Cổ Trạch, sau đó vượt người lên trước ôm lấy Hạ Điềm, đem cô bế lên.
Hành động này làm không biết bao nhiêu người giật mình ngơ ngác, thậm chí quên cả bỏ chạy.
Nam nhân tuấn mỹ kia là ai?
Khán giả, đám người của Dịch Đường, Cổ Trạch, Thất Thất, Vương Tuyết Tình, kể cả là Hạ Điềm cũng hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ phản ứng gay gắt như vậy!
Cổ Trạch bị Lạc Thần đẩy ra không khỏi tức giận, nhưng trước bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, hắn không tiện phát tác.
Người khác làm sao biết, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Điềm té ngã, Lạc Thần suýt chút phát rồ rồi. Anh cũng mặc kệ Vương Tuyết Tình uy hiếp anh ra sao, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, đó chính là xông về phía trước nhìn xem cô có ổn không, con của bọn họ có ổn không!
Lạc Thần mặc kệ chương trình, ngang nhiên nói với Hạ Điềm:
“Anh đưa em đi.”
Hạ Điềm bị một loạt động tác của anh làm cứng đờ rồi, từ lúc anh xông tới chỗ cô, cho đến khi bế cô lên, gần như liền mạch không gián đoạn. Cô run giọng nói:
“Chương trình còn chưa quay xong, tôi cũng không có vấn đề gì, anh thả tôi xuống trước.”
Lạc Thần liếc mắt nhìn bụng cô, tức giận nhíu mày:
“Em còn nói không có vấn đề gì?”
Lần này đến phiên Hạ Điềm im lặng. Đúng là cô không suy xét kỹ càng, nhìn bề ngoài thì cô vẫn bình yên vô sự, nhưng mà ai biết có động thai gì đó hay không? Cô mím môi, cúi đầu không lên tiếng. Cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh, hai mắt lại bắt đầu ẩm ướt.
Cổ Trạch nhìn cảnh này, lặng lẽ cởi áo ngoài che lên người Hạ Điềm, bởi vì cô mặc váy nên cũng không tiện lắm.
Bọn họ ở một bên quan tâm nhau, Vương Tuyết Tình cũng tỉnh táo lại, nổi điên gào lên:
“Lạc Thần, anh đang làm gì đó?!”
Trong không khí như bốc lên mùi thuốc súng nồng nặc, một đám khán giả im lặng nín thở nhìn xem. Chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ lên trang đầu! Chắc chắn! Quá kích thích!
Lạc Thần cái gì cũng có thể nhịn, nhưng chuyện ảnh hưởng đến an nguy của Hạ Điềm, anh sẽ không tiếp tục im lặng. Anh lạnh lùng gằn giọng:
“Câm miệng! Tôi làm gì còn đến phiên cô quyết định sao?”
Bị anh cảnh cáo, Vương Tuyết Tình mắt cũng đỏ lên. Lúc nguy hiểm mới biết, thì ra trong lòng anh cô chẳng là gì cả, không thể so sánh với Hạ Điềm, sẽ không bao giờ so sánh nổi. Anh không hỏi han, không chút quan tâm cô, gần như trong mắt chỉ biết Hạ Điềm mà thôi. Vừa rồi khi mảnh thủy tinh bay ra xung quanh, cô ở gần nhất, sao có thể không bị thương? Nhưng mà… anh ấy có nghĩ đến cô chút nào không?
Vũ lão sư vừa vặn mới gọi người đi bắt mấy con rắn nhỏ trở lại, thu dọn hiện trường, bấy giờ mới phát hiện có gì không đúng. Ông nhận ra Lạc Thần, vội đưa ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía cô gái trong lòng anh, lên tiếng giảng hòa:
“Được rồi, nếu Hạ Điềm bị thương thì hay là đưa ra cho bên nhân viên y tế xem chút đi.”
Lạc Thần dứt khoát đáp:
“Cảm ơn Vũ lão sư, nhưng tôi sẽ đưa Hạ Điềm đi bệnh viện, cô ấy bị chấn thương nặng, cần xem xét cẩn thận. Làm phiền rồi.”
Nói xong ôm Hạ Điềm đi thẳng, dáng người cao ngất đem cô ôm trọn trong lòng, bước chân vững vàng.
Vừa rồi xảy ra chuyện đám khán giả cũng ồn ào, lo sợ idol của mình bị thương, mà Tô Ngữ thì suýt chút nhào lên sân khấu. May mắn cô kịp thời nhìn thấy có người đỡ Hạ Điềm, lúc này nhanh chân chạy theo Lạc Thần, hô to:
“Lạc Thần, đợi tôi với.”
Bảo vệ đang định ngăn cản vị khán giả quá khích này thì Vũ lão sư cũng lên tiếng:
“Để bọn họ đi đi, mau thu dọn hiện trường và cho nhân viên y tế kiểm tra tình trạng của mọi người.”
Từ khi bọn họ quay show đến nay, đây là lần đầu tiên xảy ra nhiều chuyện ly kỳ như vậy. Không nhiều người nhận ra Lạc Thần là ai, nhưng ông thì có.
Đám khán giả nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì lúc vào đây điện thoại đã bị thu mất, nếu không, bọn họ có thể chụp ảnh lại rồi!mMàn kịch vừa diễn ra quá đặc sắc, trở về bọn họ phải lên blog cá nhân viết mấy dòng cảm thán mới được!
Hai vân vật chính đi mất, những người ở lại cũng được kiểm tra vết thương, trừ Vương Tuyết Tình bị cắt trúng bắp chân ra thì mọi người đều ổn, dù sao cũng chỉ là tai nạn nhỏ. Có điều cái tai nạn nhỏ này triệt để kích thích đám người xem, thậm chí ảnh hưởng mạnh đến cảm xúc của những người tham gia.
Cổ Trạch nhìn tay mình, vừa rồi lúc hắn phát hiện Hạ Điềm bị ngã đã phản ứng cực nhanh, nhưng Lạc Thần còn nhanh hơn. Rõ ràng hắn đứng càng gần cô, lại để người đàn ông kia cướp mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.