Chương 89: Ly hôn?
Cải
09/04/2020
Hạ Điềm nhìn vẻ mặt chán ghét của Lạc Thần, trong nháy mắt cảm giác như
thế giới xung quanh sụp đổ, nghẹn một hơi ở trong ngực không thở ra
được. Cô chưa từng làm điều gì có lỗi với anh, chưa từng, và sẽ không
bao giờ làm thế. Mặc dù chỉ mới quen nhau chưa lâu đã đi đến quyết định
kết hôn, nhưng cô tin tưởng anh, cũng nghĩ là anh tin tưởng mình!
Bọn họ nếu không tin tưởng nhau, sao có thể yên ổn suốt hơn một năm qua như vậy chứ? Vậy mà anh len lén giấu cô đi xét nghiệm ADN! Trong lòng anh, cô vốn dĩ chính là kiểu người đó?
Lạc Thần nhìn cô, ánh mắt thờ ơ như nhìn một vật chết, nói:
“Sao không nói gì? Cô giải thích đi, tôi cho cô cơ hội để giải thích rõ ràng!”
“Tôi…” Môi Hạ Điềm run rẩy, cô rất muốn mở miệng nói, bản thân không hề lừa dối anh, nhưng mà…
Nắm chặt tờ giấy trên tay, Hạ Điềm không biết bắt đầu từ đâu, phải giải thích thế nào.
Cô không hiểu sao kết quả có thể xác nhận Lạc Thần và Y Y không phải cha con, chính bản thân cô cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra mà!
Hạ Điềm bối rối đứng ở nơi đó, cô im lặng lại càng khiến Lạc Thần nghĩ sai về cô. Anh cho rằng cô thật sự đã làm chuyện có lỗi với mình, nên mới ngậm miệng không nói.
Lạc Thần nhắm mắt không muốn nhìn cô, chậm rãi cười, mặc dù đang cười, nhưng giọng điệu không chút vui vẻ, ngược lại tràn ngập chua xót:
“Tôi đối xử với cô rất tệ à? Tôi vì cô mà vất vả bao lâu nay, bao nhiêu tài nguyên tốt của công ty đều muốn đổ về phía cô. Cô nói muốn trở lại giới giải trí, tôi tự mình đi tìm một tác phẩm nổi tiếng, một đạo diễn xuất sắc để kéo cô lên. Mỗi ngày, mỗi ngày tôi đều chăm sóc cô cẩn thận không sai sót, sợ cô giận, sợ cô buồn, chỉ cần cô hơi mệt mỏi, tôi liền lo lắng bất an… Tất cả những thứ này đều không đủ thỏa mãn cô sao? Hạ Điềm, rốt cuộc sao cô có thể như vậy?”
Nghe anh nói, Hạ Điềm nước mắt dâng lên, không kiềm được mà nhìn chằm chằm vào anh, giọng cũng trở nên run rẩy:
“Không phải, tôi không biết tại sao kết quả lại như vậy, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, tôi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh cả! Lạc Thần, anh phải tin tôi! Trong chuyện này chắc chắn có gì đó không đúng...”
Lạc Thần cắt ngang lời cô, anh hiện tại đang mất bình tĩnh, không muốn nghe tiếp nữa:
“Cô còn tiếp tục giả vờ cái gì? Tôi mệt rồi. Chúng ta ly hôn đi. Cô muốn bao nhiêu tài sản, tôi đều sẽ cho cô, thậm chí là một nửa Lạc Hoa! Chỉ là, đứa con này, tôi không nhận, đừng để nó mang họ Lạc!”
Ly hôn? Cứ như vậy quyết định? Thậm chí không muốn Y Y lấy họ của anh… Tên khốn này!
Hạ Điềm rốt cuộc bật khóc, nước mắt chảy dài trên mặt, lại không hề phát ra một chút tiếng động nào, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, càng nhìn càng thấy cay mắt.
Đây là người mà cô đã chọn? Đúng là ngu ngốc! Anh ta nghĩ tài sản của anh ta quý báu lắm sao?
Cô đưa tay lau nước mắt, chậm rãi hỏi:
“Chung quy, anh vẫn không chịu tin tưởng tôi phải không?”
“...”
“Được, anh muốn ly hôn thì chúng ta ly hôn. Tài sản của anh, tôi không cần một đồng nào cả, chỉ cần anh không nhúng tay vào công việc của tôi ở Lạc Hoa, sau này tôi sẽ tự mình cố gắng!”
Cái cách Lạc Thần im lặng trước câu hỏi của cô khiến trái tim cô nguội lạnh, tiếp tục trông chờ vào một tên ngu ngốc không phân biệt phải trái, cô sợ bản thân sẽ lại tổn thương. Nếu đã quyết định như vậy, thì tốt thôi, mỗi người một ngả! Chẳng sợ một mình sẽ không sống được!
Hạ Điềm hít sâu một hơi, cầm tờ giấy trên tay đặt lên bàn, sau đó nói:
“Anh chuẩn bị giấy tờ ly hôn, tôi sẽ ký.”
Cả hai bên đều tự nguyện, là ly hôn thuận tình, không cần phải ra tòa hòa giải, cũng không sợ rắc rối gì cả. Về phần mời một luật sư tốt, cô biết người đàn ông này sẽ giải quyết ổn thỏa.
Mặc dù chính bản thân mở miệng nói muốn ly hôn, nhưng khi thật sự nghe đối phương đồng ý, Lạc Thần cũng có chút không nỡ. Có phải anh đã quá xúc động không?
Chỉ cần nghĩ đến việc Hạ Điềm cùng người đàn ông khác vui vẻ trên giường rồi mang thai con người khác, cuối cùng lại để anh nuôi dưỡng, anh không thể bình tĩnh suy xét được.
Lời đã ra khỏi miệng, có muốn rút lại cũng muộn. Hơn nữa… đây hẳn là cách tốt nhất. Anh không cho phép một người đã cắm sừng mình tiếp tục ở lại nơi này. Chuyện đổ vỡ, bọn họ căn bản không thể ở bên cạnh nhau nữa.
Nhìn thấy cô, chỉ khiến cảm giác bị phản bội trong anh trỗi dậy.
Hạ Điềm trở về phòng mình, vừa đóng cửa lại liền bật khóc nức nở. Ngực trái như bị ai đó siết chặt, đến cả thở đều thở không ra hơi.
Cô ngồi xổm bên cạnh cửa, ôm đầu gối mà góc, để nước mắt rửa trôi tất cả uất ức và tổn thương mà bản thân phải chịu.
Lạc Thần không tin tưởng cô.
Đây là điều khiến Hạ Điềm cảm thấy đau khổ nhất.
Bao nhiêu kỷ niệm vui buồn từng chút một hiện lên trong tâm trí, từ lần đầu gặp gỡ dưới danh nghĩa đi xem mắt, từ lúc anh đến giúp cô dọn nhà, cùng nhau chăm sóc Bánh Bao, cùng ăn những bữa ăn đạm bạc, anh luôn cười, luôn dịu dàng đối xử với cô.
Vậy mà một tờ giấy, phá tan hết thảy ngọt ngào.
Sự tin tưởng mà anh dành cho cô, nhìn lại có vẻ rẻ rúng biết bao.
Bọn họ nếu không tin tưởng nhau, sao có thể yên ổn suốt hơn một năm qua như vậy chứ? Vậy mà anh len lén giấu cô đi xét nghiệm ADN! Trong lòng anh, cô vốn dĩ chính là kiểu người đó?
Lạc Thần nhìn cô, ánh mắt thờ ơ như nhìn một vật chết, nói:
“Sao không nói gì? Cô giải thích đi, tôi cho cô cơ hội để giải thích rõ ràng!”
“Tôi…” Môi Hạ Điềm run rẩy, cô rất muốn mở miệng nói, bản thân không hề lừa dối anh, nhưng mà…
Nắm chặt tờ giấy trên tay, Hạ Điềm không biết bắt đầu từ đâu, phải giải thích thế nào.
Cô không hiểu sao kết quả có thể xác nhận Lạc Thần và Y Y không phải cha con, chính bản thân cô cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra mà!
Hạ Điềm bối rối đứng ở nơi đó, cô im lặng lại càng khiến Lạc Thần nghĩ sai về cô. Anh cho rằng cô thật sự đã làm chuyện có lỗi với mình, nên mới ngậm miệng không nói.
Lạc Thần nhắm mắt không muốn nhìn cô, chậm rãi cười, mặc dù đang cười, nhưng giọng điệu không chút vui vẻ, ngược lại tràn ngập chua xót:
“Tôi đối xử với cô rất tệ à? Tôi vì cô mà vất vả bao lâu nay, bao nhiêu tài nguyên tốt của công ty đều muốn đổ về phía cô. Cô nói muốn trở lại giới giải trí, tôi tự mình đi tìm một tác phẩm nổi tiếng, một đạo diễn xuất sắc để kéo cô lên. Mỗi ngày, mỗi ngày tôi đều chăm sóc cô cẩn thận không sai sót, sợ cô giận, sợ cô buồn, chỉ cần cô hơi mệt mỏi, tôi liền lo lắng bất an… Tất cả những thứ này đều không đủ thỏa mãn cô sao? Hạ Điềm, rốt cuộc sao cô có thể như vậy?”
Nghe anh nói, Hạ Điềm nước mắt dâng lên, không kiềm được mà nhìn chằm chằm vào anh, giọng cũng trở nên run rẩy:
“Không phải, tôi không biết tại sao kết quả lại như vậy, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, tôi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh cả! Lạc Thần, anh phải tin tôi! Trong chuyện này chắc chắn có gì đó không đúng...”
Lạc Thần cắt ngang lời cô, anh hiện tại đang mất bình tĩnh, không muốn nghe tiếp nữa:
“Cô còn tiếp tục giả vờ cái gì? Tôi mệt rồi. Chúng ta ly hôn đi. Cô muốn bao nhiêu tài sản, tôi đều sẽ cho cô, thậm chí là một nửa Lạc Hoa! Chỉ là, đứa con này, tôi không nhận, đừng để nó mang họ Lạc!”
Ly hôn? Cứ như vậy quyết định? Thậm chí không muốn Y Y lấy họ của anh… Tên khốn này!
Hạ Điềm rốt cuộc bật khóc, nước mắt chảy dài trên mặt, lại không hề phát ra một chút tiếng động nào, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, càng nhìn càng thấy cay mắt.
Đây là người mà cô đã chọn? Đúng là ngu ngốc! Anh ta nghĩ tài sản của anh ta quý báu lắm sao?
Cô đưa tay lau nước mắt, chậm rãi hỏi:
“Chung quy, anh vẫn không chịu tin tưởng tôi phải không?”
“...”
“Được, anh muốn ly hôn thì chúng ta ly hôn. Tài sản của anh, tôi không cần một đồng nào cả, chỉ cần anh không nhúng tay vào công việc của tôi ở Lạc Hoa, sau này tôi sẽ tự mình cố gắng!”
Cái cách Lạc Thần im lặng trước câu hỏi của cô khiến trái tim cô nguội lạnh, tiếp tục trông chờ vào một tên ngu ngốc không phân biệt phải trái, cô sợ bản thân sẽ lại tổn thương. Nếu đã quyết định như vậy, thì tốt thôi, mỗi người một ngả! Chẳng sợ một mình sẽ không sống được!
Hạ Điềm hít sâu một hơi, cầm tờ giấy trên tay đặt lên bàn, sau đó nói:
“Anh chuẩn bị giấy tờ ly hôn, tôi sẽ ký.”
Cả hai bên đều tự nguyện, là ly hôn thuận tình, không cần phải ra tòa hòa giải, cũng không sợ rắc rối gì cả. Về phần mời một luật sư tốt, cô biết người đàn ông này sẽ giải quyết ổn thỏa.
Mặc dù chính bản thân mở miệng nói muốn ly hôn, nhưng khi thật sự nghe đối phương đồng ý, Lạc Thần cũng có chút không nỡ. Có phải anh đã quá xúc động không?
Chỉ cần nghĩ đến việc Hạ Điềm cùng người đàn ông khác vui vẻ trên giường rồi mang thai con người khác, cuối cùng lại để anh nuôi dưỡng, anh không thể bình tĩnh suy xét được.
Lời đã ra khỏi miệng, có muốn rút lại cũng muộn. Hơn nữa… đây hẳn là cách tốt nhất. Anh không cho phép một người đã cắm sừng mình tiếp tục ở lại nơi này. Chuyện đổ vỡ, bọn họ căn bản không thể ở bên cạnh nhau nữa.
Nhìn thấy cô, chỉ khiến cảm giác bị phản bội trong anh trỗi dậy.
Hạ Điềm trở về phòng mình, vừa đóng cửa lại liền bật khóc nức nở. Ngực trái như bị ai đó siết chặt, đến cả thở đều thở không ra hơi.
Cô ngồi xổm bên cạnh cửa, ôm đầu gối mà góc, để nước mắt rửa trôi tất cả uất ức và tổn thương mà bản thân phải chịu.
Lạc Thần không tin tưởng cô.
Đây là điều khiến Hạ Điềm cảm thấy đau khổ nhất.
Bao nhiêu kỷ niệm vui buồn từng chút một hiện lên trong tâm trí, từ lần đầu gặp gỡ dưới danh nghĩa đi xem mắt, từ lúc anh đến giúp cô dọn nhà, cùng nhau chăm sóc Bánh Bao, cùng ăn những bữa ăn đạm bạc, anh luôn cười, luôn dịu dàng đối xử với cô.
Vậy mà một tờ giấy, phá tan hết thảy ngọt ngào.
Sự tin tưởng mà anh dành cho cô, nhìn lại có vẻ rẻ rúng biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.