Chương 11: Kết thúc
Minh Tinh
25/05/2016
“Chị……”
“Im miệng.”
“Chị, chị không cần như vậy, giúp hỗ trợ ──”
“Không giúp.”
“Chị ──”
“Nói không giúp sẽ không giúp!”
Trong biệt thự nhỏ ở núi Dương Minh, truyền đến hai giọng nữ mềm nhũn cùng cứng rắn.
Giang Tình Quân không ngừng đi theo sau chị gái cầu xin, nhưng là Giang Tâm Linh nhất định kiên quyết, như thế nào cũng không chịu đáp ứng thỉnh cầu của em gái.
“Nhưng là ba ba sinh bệnh rồi.”
Cha nói ông bị bệnh, hơn nữa thực nghiêm trọng, cho nên muốn cô cần phải mời được chị gái đi công ty thay ông xử lý một ít công việc không quá quan trọng.
“Lão hồ li kia mỗi bữa có thể ăn ba bát cơm, mới không bị bệnh đâu, ông ta lừa gạt em thôi.” Giang Tâm Linh đi đến lầu hai, đem quần áo phơi nắng ở ban công rút xuống.
“Không phải, ba ba thật sự bị bệnh, đêm qua ông đều không có ăn bữa tối.” Giang Tình Quân chủ động cầm lấy bàn là điện giúp chị ủi quần áo.
“Lão khẳng định tránh ở trong phòng ăn vụng, cha em kia là lão hồ li gian trá giảo hoạt nhất trên thế giới, không cần tin tưởng lời lão nói.”
Sau khi em gái cùng Tiêu Khải Phong kết hôn, cô cũng cùng Kiều Dịch Luân kết hôn, không phải vì chính mình, mà là vì đứa nhỏ.
Lúc ấy, cảm nhận mãnh liệt sự tồn tại của đứa nhỏ trong bụng, cô càng ngày càng không thể nhận làm cho đứa nhỏ sinh ra không có cha, nên đã đáp ứng lời cầu hôn của Kiều Dịch Luân.
Hơn nữa sau khi sinh đứa nhỏ, cô cam tâm ở lại trong nhà làm toàn chức phu nhân, mỗi ngày mang đứa nhỏ làm việc nhà, giúp lão công nấu cơm giặt quần áo, thời gian dài quá, cư nhiên thực hưởng thụ loại cuộc sống này, cũng thực hưởng thụ một người nam nhân chuyên sủng.
Nhưng mà loại cuộc sống này không được bao lâu đã bị Tiêu Thiên Ngao phá vỡ, lão gia hỏa kia không biết từ nơi nào nhìn ra được năng lực phi phàm của cô, nhất định phải bắt cô giúp lão quản lý công ty, làm cho lão có thời gian ngậm kẹo chơi đùa với cháu.
Cô không chịu, lão còn phái Tình Quân tới khuyên cô, đúng là lão hồ li! Cô oán giận nghĩ. Lão biết rõ hiện tại cô chính là duy nhất không có lực miễn dịch đối với em gái.
“Lão bà, chúng ta nên trở về nhà.” Tiêu Khải Phong đúng lúc xuất hiện, đánh gãy dây dưa của lão bà với chị gái, ôm bảo bối tâm can trong lòng, đồng thời hôn trộm mặt cô một cái: “Chúng ta trở về nhà ăn cơm.”
“Nhưng là em còn chưa nói xong với chị……” Cô do dự không nghĩ đi.
“Hôm nay không nói xong còn có ngày mai, ngày mai lại tiếp tục đến, dù sao, em đều nói một tháng cũng không có thể thuyết phục chị.” Tiêu Khải Phong phi thường không coi ai ra gì kéo lão bà bước đi, từ đầu tới đuôi đều không có xem Giang Tâm Linh liếc mắt một cái.
Dù sao anh chính là xem nữ nhân này không vừa mắt, cũng không biết Dịch Luân rốt cuộc yêu nàng điểm nào nhất? Còn có lão ba, mỗi ngày không phải giả bệnh thì là giả đáng thương, nhất định phải đưa nữ nhân này đến công ty lão làm việc, quả thực không đem đứa con là anh để vào mắt!
Tuy rằng cho dù lão nhân kia cầu anh anh cũng sẽ không đáp ứng, nhưng thái độ bất công như vậy chính là làm cho trong lòng anh không thoải mái.
Giang Tâm Linh chưa từng có cảm kích sự xuất hiện của Tiêu Khải Phong như vậy, nhìn theo bóng dáng một đôi ân ái vợ chồng đi xa kia, cô cười cười.
Tình yêu vĩnh viễn đều là cái gì đó khó hiểu nhất, mỗi người cuối cùng sẽ yêu ai, chỉ có chính bọn họ mới biết được vì sao lại yêu thương đối phương, loại tình yêu này không phải thiên kinh địa nghĩa, nhưng một khi yêu, chính là vĩnh hằng.
“Im miệng.”
“Chị, chị không cần như vậy, giúp hỗ trợ ──”
“Không giúp.”
“Chị ──”
“Nói không giúp sẽ không giúp!”
Trong biệt thự nhỏ ở núi Dương Minh, truyền đến hai giọng nữ mềm nhũn cùng cứng rắn.
Giang Tình Quân không ngừng đi theo sau chị gái cầu xin, nhưng là Giang Tâm Linh nhất định kiên quyết, như thế nào cũng không chịu đáp ứng thỉnh cầu của em gái.
“Nhưng là ba ba sinh bệnh rồi.”
Cha nói ông bị bệnh, hơn nữa thực nghiêm trọng, cho nên muốn cô cần phải mời được chị gái đi công ty thay ông xử lý một ít công việc không quá quan trọng.
“Lão hồ li kia mỗi bữa có thể ăn ba bát cơm, mới không bị bệnh đâu, ông ta lừa gạt em thôi.” Giang Tâm Linh đi đến lầu hai, đem quần áo phơi nắng ở ban công rút xuống.
“Không phải, ba ba thật sự bị bệnh, đêm qua ông đều không có ăn bữa tối.” Giang Tình Quân chủ động cầm lấy bàn là điện giúp chị ủi quần áo.
“Lão khẳng định tránh ở trong phòng ăn vụng, cha em kia là lão hồ li gian trá giảo hoạt nhất trên thế giới, không cần tin tưởng lời lão nói.”
Sau khi em gái cùng Tiêu Khải Phong kết hôn, cô cũng cùng Kiều Dịch Luân kết hôn, không phải vì chính mình, mà là vì đứa nhỏ.
Lúc ấy, cảm nhận mãnh liệt sự tồn tại của đứa nhỏ trong bụng, cô càng ngày càng không thể nhận làm cho đứa nhỏ sinh ra không có cha, nên đã đáp ứng lời cầu hôn của Kiều Dịch Luân.
Hơn nữa sau khi sinh đứa nhỏ, cô cam tâm ở lại trong nhà làm toàn chức phu nhân, mỗi ngày mang đứa nhỏ làm việc nhà, giúp lão công nấu cơm giặt quần áo, thời gian dài quá, cư nhiên thực hưởng thụ loại cuộc sống này, cũng thực hưởng thụ một người nam nhân chuyên sủng.
Nhưng mà loại cuộc sống này không được bao lâu đã bị Tiêu Thiên Ngao phá vỡ, lão gia hỏa kia không biết từ nơi nào nhìn ra được năng lực phi phàm của cô, nhất định phải bắt cô giúp lão quản lý công ty, làm cho lão có thời gian ngậm kẹo chơi đùa với cháu.
Cô không chịu, lão còn phái Tình Quân tới khuyên cô, đúng là lão hồ li! Cô oán giận nghĩ. Lão biết rõ hiện tại cô chính là duy nhất không có lực miễn dịch đối với em gái.
“Lão bà, chúng ta nên trở về nhà.” Tiêu Khải Phong đúng lúc xuất hiện, đánh gãy dây dưa của lão bà với chị gái, ôm bảo bối tâm can trong lòng, đồng thời hôn trộm mặt cô một cái: “Chúng ta trở về nhà ăn cơm.”
“Nhưng là em còn chưa nói xong với chị……” Cô do dự không nghĩ đi.
“Hôm nay không nói xong còn có ngày mai, ngày mai lại tiếp tục đến, dù sao, em đều nói một tháng cũng không có thể thuyết phục chị.” Tiêu Khải Phong phi thường không coi ai ra gì kéo lão bà bước đi, từ đầu tới đuôi đều không có xem Giang Tâm Linh liếc mắt một cái.
Dù sao anh chính là xem nữ nhân này không vừa mắt, cũng không biết Dịch Luân rốt cuộc yêu nàng điểm nào nhất? Còn có lão ba, mỗi ngày không phải giả bệnh thì là giả đáng thương, nhất định phải đưa nữ nhân này đến công ty lão làm việc, quả thực không đem đứa con là anh để vào mắt!
Tuy rằng cho dù lão nhân kia cầu anh anh cũng sẽ không đáp ứng, nhưng thái độ bất công như vậy chính là làm cho trong lòng anh không thoải mái.
Giang Tâm Linh chưa từng có cảm kích sự xuất hiện của Tiêu Khải Phong như vậy, nhìn theo bóng dáng một đôi ân ái vợ chồng đi xa kia, cô cười cười.
Tình yêu vĩnh viễn đều là cái gì đó khó hiểu nhất, mỗi người cuối cùng sẽ yêu ai, chỉ có chính bọn họ mới biết được vì sao lại yêu thương đối phương, loại tình yêu này không phải thiên kinh địa nghĩa, nhưng một khi yêu, chính là vĩnh hằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.