Chương 19: Thân Thiết Từ Khi Nào
Lạc Lạc
04/01/2021
Về đến nhà, Tư Lam liền trở về phòng, đúng là không đâu bằng nhà mình cả, Tư Lam mở điện thoại ra có vài tin nhắn của Tiêu Phàng và Trí Nam giửi cho cô.
Đêm qua mưa lớn quá cô không có sử điện thoại, sáng sớm cũng không xem qua luôn. Có vài cuộc gọi nhỡ của Tiêu Phàng không gọi được cho Tư Lam chắc cô lo lắm đây.
"Biết gọi lại sao? Tưởng cậu u mê thầy Thái quên tớ rồi chứ" Tư Lam vừa gọi cho Tiêu Phàng là cô bắt máy ngay và nói với một giọng điệu rất khó nghe, cô nàng này chắc hẳn rất giận cô rồi.
"Hôm qua mưa lớn tớ không sử dụng điện thoại nên đừng giận tớ nhé" Tư Lam sử dụng chiêu năn nỉ của mình, Tiêu Phàng vốn mềm lòng nên làm sao mà giận Tư Lam cho được.
"Tớ có chuyện muốn kể cho cậu nghe" Tư Lam thì thầm với cô.
"Được được kể đi!!" Tư Lam bắt đầu kể câu chuyện ra mắt gia đình của Thái Trạch Dương, Tiêu Phàng như đang ở trên mây, cô không nghĩ họ lại tiến triển nhanh đến như vậy.
Mới mấy ngày thôi cơ mà? Mới mấy ngày mà đã về ra mắt gia đình rồi, phải nói là Tiêu Phàng bái phục Tư Lam phục sát đất luôn, một phát một liền ra mắt gia đình người ta luôn.
"Tớ chịu thua cậu đấy, bằng cách nào mà cậu khiến người lạnh lùng như thầy ấy thích cậu vậy?" Tiêu Phàng giọng phấn khởi.
"Thật tiếc tất cả chỉ là giả mà thôi" Tư Lam trầm giọng nói.
"Là sao tớ không hiểu" Tiêu Phàng có hơi hoang mang.
"Thầy ấy nhờ tớ giả làm bạn gái về ra mắt với gia đình cho họ yên tâm về thầy ấy thôi" Tư Lam buồn bã nói.
"Biết đâu được giả thành thật rồi sao? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" Tiêu Phàng là người tư vấn tình cảm siêu hay nhưng cô ấy vẫn như cô không một mối tình vắt vai.
"Thôi nghỉ ngơi đi mai đi học, ngày mai sẽ có việc làm cho cậu"
"Việc làm?"
"Lễ hội văn hoá sắp tới của toàn trường, lớp phó văn nghệ như cậu dĩ nhiên có việc làm rồi cậu quên à?"
"Tớ quên mất, thật mong chờ quá"
Cuộc gọi cũng kết thúc, Tư Lam luac này mới mở sang phần tin nhắn của Trí Nam, để cậu chờ đợi như Tiêu Phàng không biết cậu có giận không.
"Trời mưa đừng sử dụng điện thoại" Trí Nam chỉ nhắn một dòng nhắc nhở cô mà thôi.
"Hôm nay cậu rảnh rồi chứ?" Vừa nhắn cách đây một tiếng trước.
"Tớ rảnh" Tư Lam liền trả lời cậu.
"Ra ngoài với tớ một chút được không?" Rất nhanh chóng cậu đã nhắn lại cho cô, đừng nói là Trí Nam đã canh điện thoại suốt đấy nhé, nhưng chắc do cô nghĩ nhiều rồi.
"Được, bây giờ hay sao?"
"Đúng rồi, tớ qua đón cậu nhé"
"Được"
Tư Lam vốn muốn từ chối nhưng cũng ngại, dù sao cũng là bạn bè đi chơi chắc không sao đâu, Tư Lam nhắn tin cho Tiêu Phàng sẵn hẹn cô cùng đi chung cho vui luôn sẵn dịp tâm sự.
Tư Lam chuẩn bị xong thì nghe tiếng gõ cửa bên dưới nhà, cô liền đi xuống mở cửa, cô không ngờ cậu lại nhanh đến như vậy.
"Đi thôi"
"Cậu nhanh thật đấy"
"Đương nhiên rồi, vì tớ không muốn cậu phải đợi" Tư Lam chợt đứng hình vài giây, là do cô nghĩ nhiều hay trong câu còn chứa hàm ý khác.
Cô ngồi phía sau cậu, Thái Trạch Dương cũng vừa đi ra ngoài sân nhìn thấy cô đi cùng Trí Nam chợt anh thấy khó chịu, vừa về đến nhà liền đi cùng Trí Nam rốt cục cô thích anh hay là Trí Nam?
"Trí Nam, tớ hẹn Tiêu Phàng đi cùng có phiền cậu không?" Tư Lam nhẹ nói.
"Không sao, đông vui chứ sao" thật ra cậu muốn hẹn hò riêng với cô mà không nghĩ tới cô sẽ rủ thêm Tiêu Phàng.
"Hôm qua cậu về lúc nào?" Trí Nam hỏi.
"Khoảng một tiếng sau, vì thầy phải đi công chuyện nên về sớm" Tư Lam bịa ra một lý do, chuyện cô giả làm bạn gái của Thái Trạch Dương chỉ có Tiêu Phàng biết mà thôi cô không muốn ai biết thêm vì lỡ bị đồn ra ngoài sẽ không tốt cho anh lẫn cô.
"Cậu và thầy ấy thân thiết từ khi nào vậy?" Câu hỏi của Trí Nam làm Tư Lam đờ người ra không biết nên nói thế nào, cậu vẫn chưa biết anh là hàng xóm của cô.
Đêm qua mưa lớn quá cô không có sử điện thoại, sáng sớm cũng không xem qua luôn. Có vài cuộc gọi nhỡ của Tiêu Phàng không gọi được cho Tư Lam chắc cô lo lắm đây.
"Biết gọi lại sao? Tưởng cậu u mê thầy Thái quên tớ rồi chứ" Tư Lam vừa gọi cho Tiêu Phàng là cô bắt máy ngay và nói với một giọng điệu rất khó nghe, cô nàng này chắc hẳn rất giận cô rồi.
"Hôm qua mưa lớn tớ không sử dụng điện thoại nên đừng giận tớ nhé" Tư Lam sử dụng chiêu năn nỉ của mình, Tiêu Phàng vốn mềm lòng nên làm sao mà giận Tư Lam cho được.
"Tớ có chuyện muốn kể cho cậu nghe" Tư Lam thì thầm với cô.
"Được được kể đi!!" Tư Lam bắt đầu kể câu chuyện ra mắt gia đình của Thái Trạch Dương, Tiêu Phàng như đang ở trên mây, cô không nghĩ họ lại tiến triển nhanh đến như vậy.
Mới mấy ngày thôi cơ mà? Mới mấy ngày mà đã về ra mắt gia đình rồi, phải nói là Tiêu Phàng bái phục Tư Lam phục sát đất luôn, một phát một liền ra mắt gia đình người ta luôn.
"Tớ chịu thua cậu đấy, bằng cách nào mà cậu khiến người lạnh lùng như thầy ấy thích cậu vậy?" Tiêu Phàng giọng phấn khởi.
"Thật tiếc tất cả chỉ là giả mà thôi" Tư Lam trầm giọng nói.
"Là sao tớ không hiểu" Tiêu Phàng có hơi hoang mang.
"Thầy ấy nhờ tớ giả làm bạn gái về ra mắt với gia đình cho họ yên tâm về thầy ấy thôi" Tư Lam buồn bã nói.
"Biết đâu được giả thành thật rồi sao? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" Tiêu Phàng là người tư vấn tình cảm siêu hay nhưng cô ấy vẫn như cô không một mối tình vắt vai.
"Thôi nghỉ ngơi đi mai đi học, ngày mai sẽ có việc làm cho cậu"
"Việc làm?"
"Lễ hội văn hoá sắp tới của toàn trường, lớp phó văn nghệ như cậu dĩ nhiên có việc làm rồi cậu quên à?"
"Tớ quên mất, thật mong chờ quá"
Cuộc gọi cũng kết thúc, Tư Lam luac này mới mở sang phần tin nhắn của Trí Nam, để cậu chờ đợi như Tiêu Phàng không biết cậu có giận không.
"Trời mưa đừng sử dụng điện thoại" Trí Nam chỉ nhắn một dòng nhắc nhở cô mà thôi.
"Hôm nay cậu rảnh rồi chứ?" Vừa nhắn cách đây một tiếng trước.
"Tớ rảnh" Tư Lam liền trả lời cậu.
"Ra ngoài với tớ một chút được không?" Rất nhanh chóng cậu đã nhắn lại cho cô, đừng nói là Trí Nam đã canh điện thoại suốt đấy nhé, nhưng chắc do cô nghĩ nhiều rồi.
"Được, bây giờ hay sao?"
"Đúng rồi, tớ qua đón cậu nhé"
"Được"
Tư Lam vốn muốn từ chối nhưng cũng ngại, dù sao cũng là bạn bè đi chơi chắc không sao đâu, Tư Lam nhắn tin cho Tiêu Phàng sẵn hẹn cô cùng đi chung cho vui luôn sẵn dịp tâm sự.
Tư Lam chuẩn bị xong thì nghe tiếng gõ cửa bên dưới nhà, cô liền đi xuống mở cửa, cô không ngờ cậu lại nhanh đến như vậy.
"Đi thôi"
"Cậu nhanh thật đấy"
"Đương nhiên rồi, vì tớ không muốn cậu phải đợi" Tư Lam chợt đứng hình vài giây, là do cô nghĩ nhiều hay trong câu còn chứa hàm ý khác.
Cô ngồi phía sau cậu, Thái Trạch Dương cũng vừa đi ra ngoài sân nhìn thấy cô đi cùng Trí Nam chợt anh thấy khó chịu, vừa về đến nhà liền đi cùng Trí Nam rốt cục cô thích anh hay là Trí Nam?
"Trí Nam, tớ hẹn Tiêu Phàng đi cùng có phiền cậu không?" Tư Lam nhẹ nói.
"Không sao, đông vui chứ sao" thật ra cậu muốn hẹn hò riêng với cô mà không nghĩ tới cô sẽ rủ thêm Tiêu Phàng.
"Hôm qua cậu về lúc nào?" Trí Nam hỏi.
"Khoảng một tiếng sau, vì thầy phải đi công chuyện nên về sớm" Tư Lam bịa ra một lý do, chuyện cô giả làm bạn gái của Thái Trạch Dương chỉ có Tiêu Phàng biết mà thôi cô không muốn ai biết thêm vì lỡ bị đồn ra ngoài sẽ không tốt cho anh lẫn cô.
"Cậu và thầy ấy thân thiết từ khi nào vậy?" Câu hỏi của Trí Nam làm Tư Lam đờ người ra không biết nên nói thế nào, cậu vẫn chưa biết anh là hàng xóm của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.