Chương 8
Queen
30/12/2022
Phượng Vô Hà đã năm ngày chưa vào triều, vừa vào thâm cung đã bị chính vụ chồng chất quấn lấy. Hắn đến ngự thư phòng, vừa vào đã thấy Hoàng thượng đang nhíu chặt mi tâm, cộng với chồng tấu chương đã duyệt cao như núi bên cạnh.
“Cuối cùng ái khanh cũng trở lại, mau tới đây xem cái này thay trẫm.”
Hoàng thượng ném cho hắn một tấu chương, cho cung nhân đang bóp vai lui xuống, đến cả hỏi thăm tân hôn của thần tử cũng quên.
**
Liên tục 5 ngày Phượng Vô Hà ở luôn trong hoàng cung, bù lại số ngày đã nghỉ tân hôn. Đến lúc trở về Tể tướng phủ, hắn còn mang theo rất nhiều công văn về, mấy ngày liền ở luôn trong thư phòng, thức trắng đêm xử lý chính vụ.
Lưu Dung không đến quấy rầy, nhưng hằng ngày đều sai tỳ nữ đem canh sâm tổ yến đến bồi bổ cho hắn. Phượng Vô Hà vừa xem công văn vừa uống canh, uống đến ngày thứ năm mới nhớ hỏi: “Mấy thứ thuốc quý này ở đâu ra thế?”
Từ nhỏ hắn chịu khổ đã quen, đến khi khá lên, dù sinh hoạt bình thường không tiết kiệm quá mức nhưng vẫn giữ cách sống đơn giản.
“Đây đều là của hồi môn của phu nhân. Là phu nhân đích thân xuống bếp nấu đó ạ.” Tỳ nữ đáp.
Phượng Vô Hà cảm động, thấy chồng công văn đã được xử lý gần xong, trời cũng đã gần sáng, hắn muốn về phòng ngủ một giấc, sẵn tiện nhìn nàng một lát.
Rời khỏi thư phòng, lúc sắp đi ngang qua cầu nhỏ bên vườn, Phượng Vô Hà nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn ở bên kia, đang cúi người hái hoa cúc. Dáng dấp kia còn không phải là Lưu Dung sao.
Lưu Dung hái hoa cúc xong, nàng vừa đứng dậy đã thấy Phượng Vô Hà đang từ xa chậm rãi bước đến, tư thái anh tuấn, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, trong lòng nàng chợt có một nỗi vui mừng khó tả. Nàng đã từng căm ghét người này vô cùng, vậy mà bây giờ nhìn hắn nàng lại thấy cốt khí hắn nổi bật hơn người.
Phượng Vô Hà là một chính nhân quân tử, ôn nhuận như ngọc.
Lưu Dung buông giỏ trúc trong tay, bước nhanh về phía Phượng Vô Hà. Khoảng cách tuy không xa, nhưng nàng lại chạy vội đến, nhào vào lòng hắn.
Phượng Vô Hà dang tay ôm lấy giai nhân, ‘nghi lễ tiếp khách’ nồng nhiệt thế này, thực sự vượt xa ngoài dự liệu của hắn.
Hiếm khi nào hắn có phản ứng chậm chạp, hành động của Lưu Dung thật sự luôn khiến hắn kinh ngạc.
“Sao vậy?” Phượng Vô Hà ôn tồn hỏi.
“Thiếp đã 10 ngày rồi không thấy phu quân.”
Trong sự vui mừng của nàng có thêm chút hờn dỗi, thật giống như đã dành rất nhiều tình cảm cho hắn. Nhưng tình cảm này từ đâu mà đến? Phượng Vô Hà không thể hiểu.
Nhìn nàng mừng rỡ khi gặp hắn, lại có chút hờn trách, lòng hắn không khỏi mềm ra, đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh của nàng.
"Là ta không tốt, mới tân hôn đã lạnh nhạt với nàng. Ta đã về năm ngày rồi, vẫn luôn bận rộn trong thư phòng, sao nàng không đến tìm ta?” Phượng Vô Hà hỏi.
“A Tuyết ích kỷ, không muốn quấy rầy phu quân. Khi nào phu quân hết bận sẽ đến gặp A Tuyết.”
Phượng Vô Hà thấy Lưu Dung không chút che giấu chút tâm cơ của bản thân, trong lòng thầm vui vẻ. Thê tử của hắn là người có chủ kiến, trong lòng dám nghĩ, bên ngoài dám nói dám làm, nàng như vậy khiến hắn rất thưởng thức. Giống như việc làm canh sâm tổ yến cho hắn vậy, nàng không hề nhắc đến hay kể công đòi thưởng.
“Thời gian còn dài, sau này ta sẽ đúng giờ hạ triều, trở về ăn tối với nàng.”
“Dạ.”
Lưu Dung dán mặt vào vạt áo hắn, hôn lên ngực áo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn không chớp mắt. Phượng Vô Hà thấy nàng hoa lệ mềm mại, trên gương mặt đầy sự nhu tình, hắn cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua tim, không kìm được lòng hôn lên trán nàng.
“Chắc đã nhiều ngày rồi phu quân không được nghỉ ngơi tốt, để A Tuyết hầu hạ chàng thay xiêm y đi ngủ.”
Lưu Dung rời khỏi vòng ôm của hắn, rất đỗi tự nhiên nắm tay hắn, giống như phu thê già sống chung nhiều năm, cùng nhau đi về tân phòng, trên đường còn thuận tay cầm giỏ trúc đầy xoa cúc lên.
“Cái này dùng để làm gì?” Phượng Vô Hà hỏi.
“Gần đây thời tiết lúc nóng lúc lạnh, số cúc này phơi khô xong nấu thành trà để giải nhiệt, mỗi ngày phu quân uống một cốc sẽ không bị phong hàn.”
“Mọi người đều nói nàng chua ngoa nham hiểm, nếu như thế này là chua ngoa nham hiểm thì ta rất vui vẻ đón nhận.”
Phượng Vô Hà gác việc công qua một bên, tâm tình thoải mái không ít, lại thấy Lưu Dung chu đáo tỉ mỉ như vậy, hắn cao hứng nói vài lời trêu chọc.
“Sự chua ngoa nham hiểm của thiếp nếu mà được xuất ra, hừ, vậy thì con nít sẽ không dám khóc nhè nữa!”
Lưu Dung không tức giận. Kiếp trước nàng quả thật rất tàn nhẫn. Cậy thế Hoàng thượng là đường huynh của mình, đối với đường muội như nàng hết mực yêu thương, Lưu Dung cố tình đưa biểu muội mình lên giường hoàng đế, sau được phong thành Lưu quý phi, lại dạy biểu muội áp chế các phi tần khác trong hậu cung, khiến cho gió tanh mưa máu. Nhưng nếu nghĩ kĩ lại, Lưu quý phi quyền thế như vậy, bao lần thiết kế hãm hại huynh muội Phượng gia, nhưng hoàng đế sinh tiền lại vô cùng che chở cho ba huynh muội Phượng Vô Hà, vậy nên nàng vẫn luôn không thể xuống tay được, cho đến khi Hoàng thượng băng hà.
Phượng Vô Hà thấy nàng không phủ nhận khuyết điểm của mình, còn bày ra vẻ mặt giả hung dữ, lồng ngực hắn nóng lên, ôm Lưu Dung nhấc bổng lên, bước nhanh vào trong phòng.
Hắn thật sự là một kẻ ngoài lạnh trong nóng, chỉ có vẻ mặt là lạnh nhạt thôi, nếu không sao kiếp trước Lưu Dung có thể sống chung với hắn suốt 12 năm, hắn chịu nàng đối xử khắc nghiệt nhiều năm, đến trước khi chết cũng không muốn từ bỏ tình nghĩa phu thê với nàng.
"Phu quân, phu quân thả thiếp xuống."
Lưu Dung hơi hoảng hốt, nàng cảm thấy Phượng Vô Hà này và Phượng Vô Hà nàng biết cách đây 20 năm không giống nhau. Hắn đối với nàng trước giờ vẫn luôn thủ lễ, giữa ban ngày ban mặt lại đường đột thế này là việc chưa từng xảy ra.
“Nàng có tàn nhẫn, cũng là vì muốn báo thù cho Trương Hưởng. Nàng đối với hắn nặng tình như vậy, làm ta thấy có chút hâm mộ hắn.” Phượng Vô Hà nhẹ nhàng đặt Lưu Dung lên giường, sau đó tự động lùi lại cởi áo khoác, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Phu quân đừng có đề cập đến người đó nữa, chuyện đã qua rồi. Lúc trước A Tuyết không hiểu chuyện, nhưng nay đã hạ quyết tâm, muốn bắt đầu lại từ đầu.”
Nàng trọng sinh là vì muốn làm lại cuộc đời với hắn, chỉ là Lưu Dung không thể nào nói điều này với Phượng Vô Hà, chỉ có thể dành chân tâm thật ý đối với hắn, từ từ làm hắn cảm động, để hắn thật sự tin nàng muốn dùng cả đời này làm cho hắn hạnh phúc.
- ---
Nếu có ai thấy sai sót gì thì báo Haru sửa lại nhé. Đa tạ.
“Cuối cùng ái khanh cũng trở lại, mau tới đây xem cái này thay trẫm.”
Hoàng thượng ném cho hắn một tấu chương, cho cung nhân đang bóp vai lui xuống, đến cả hỏi thăm tân hôn của thần tử cũng quên.
**
Liên tục 5 ngày Phượng Vô Hà ở luôn trong hoàng cung, bù lại số ngày đã nghỉ tân hôn. Đến lúc trở về Tể tướng phủ, hắn còn mang theo rất nhiều công văn về, mấy ngày liền ở luôn trong thư phòng, thức trắng đêm xử lý chính vụ.
Lưu Dung không đến quấy rầy, nhưng hằng ngày đều sai tỳ nữ đem canh sâm tổ yến đến bồi bổ cho hắn. Phượng Vô Hà vừa xem công văn vừa uống canh, uống đến ngày thứ năm mới nhớ hỏi: “Mấy thứ thuốc quý này ở đâu ra thế?”
Từ nhỏ hắn chịu khổ đã quen, đến khi khá lên, dù sinh hoạt bình thường không tiết kiệm quá mức nhưng vẫn giữ cách sống đơn giản.
“Đây đều là của hồi môn của phu nhân. Là phu nhân đích thân xuống bếp nấu đó ạ.” Tỳ nữ đáp.
Phượng Vô Hà cảm động, thấy chồng công văn đã được xử lý gần xong, trời cũng đã gần sáng, hắn muốn về phòng ngủ một giấc, sẵn tiện nhìn nàng một lát.
Rời khỏi thư phòng, lúc sắp đi ngang qua cầu nhỏ bên vườn, Phượng Vô Hà nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn ở bên kia, đang cúi người hái hoa cúc. Dáng dấp kia còn không phải là Lưu Dung sao.
Lưu Dung hái hoa cúc xong, nàng vừa đứng dậy đã thấy Phượng Vô Hà đang từ xa chậm rãi bước đến, tư thái anh tuấn, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, trong lòng nàng chợt có một nỗi vui mừng khó tả. Nàng đã từng căm ghét người này vô cùng, vậy mà bây giờ nhìn hắn nàng lại thấy cốt khí hắn nổi bật hơn người.
Phượng Vô Hà là một chính nhân quân tử, ôn nhuận như ngọc.
Lưu Dung buông giỏ trúc trong tay, bước nhanh về phía Phượng Vô Hà. Khoảng cách tuy không xa, nhưng nàng lại chạy vội đến, nhào vào lòng hắn.
Phượng Vô Hà dang tay ôm lấy giai nhân, ‘nghi lễ tiếp khách’ nồng nhiệt thế này, thực sự vượt xa ngoài dự liệu của hắn.
Hiếm khi nào hắn có phản ứng chậm chạp, hành động của Lưu Dung thật sự luôn khiến hắn kinh ngạc.
“Sao vậy?” Phượng Vô Hà ôn tồn hỏi.
“Thiếp đã 10 ngày rồi không thấy phu quân.”
Trong sự vui mừng của nàng có thêm chút hờn dỗi, thật giống như đã dành rất nhiều tình cảm cho hắn. Nhưng tình cảm này từ đâu mà đến? Phượng Vô Hà không thể hiểu.
Nhìn nàng mừng rỡ khi gặp hắn, lại có chút hờn trách, lòng hắn không khỏi mềm ra, đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh của nàng.
"Là ta không tốt, mới tân hôn đã lạnh nhạt với nàng. Ta đã về năm ngày rồi, vẫn luôn bận rộn trong thư phòng, sao nàng không đến tìm ta?” Phượng Vô Hà hỏi.
“A Tuyết ích kỷ, không muốn quấy rầy phu quân. Khi nào phu quân hết bận sẽ đến gặp A Tuyết.”
Phượng Vô Hà thấy Lưu Dung không chút che giấu chút tâm cơ của bản thân, trong lòng thầm vui vẻ. Thê tử của hắn là người có chủ kiến, trong lòng dám nghĩ, bên ngoài dám nói dám làm, nàng như vậy khiến hắn rất thưởng thức. Giống như việc làm canh sâm tổ yến cho hắn vậy, nàng không hề nhắc đến hay kể công đòi thưởng.
“Thời gian còn dài, sau này ta sẽ đúng giờ hạ triều, trở về ăn tối với nàng.”
“Dạ.”
Lưu Dung dán mặt vào vạt áo hắn, hôn lên ngực áo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn không chớp mắt. Phượng Vô Hà thấy nàng hoa lệ mềm mại, trên gương mặt đầy sự nhu tình, hắn cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua tim, không kìm được lòng hôn lên trán nàng.
“Chắc đã nhiều ngày rồi phu quân không được nghỉ ngơi tốt, để A Tuyết hầu hạ chàng thay xiêm y đi ngủ.”
Lưu Dung rời khỏi vòng ôm của hắn, rất đỗi tự nhiên nắm tay hắn, giống như phu thê già sống chung nhiều năm, cùng nhau đi về tân phòng, trên đường còn thuận tay cầm giỏ trúc đầy xoa cúc lên.
“Cái này dùng để làm gì?” Phượng Vô Hà hỏi.
“Gần đây thời tiết lúc nóng lúc lạnh, số cúc này phơi khô xong nấu thành trà để giải nhiệt, mỗi ngày phu quân uống một cốc sẽ không bị phong hàn.”
“Mọi người đều nói nàng chua ngoa nham hiểm, nếu như thế này là chua ngoa nham hiểm thì ta rất vui vẻ đón nhận.”
Phượng Vô Hà gác việc công qua một bên, tâm tình thoải mái không ít, lại thấy Lưu Dung chu đáo tỉ mỉ như vậy, hắn cao hứng nói vài lời trêu chọc.
“Sự chua ngoa nham hiểm của thiếp nếu mà được xuất ra, hừ, vậy thì con nít sẽ không dám khóc nhè nữa!”
Lưu Dung không tức giận. Kiếp trước nàng quả thật rất tàn nhẫn. Cậy thế Hoàng thượng là đường huynh của mình, đối với đường muội như nàng hết mực yêu thương, Lưu Dung cố tình đưa biểu muội mình lên giường hoàng đế, sau được phong thành Lưu quý phi, lại dạy biểu muội áp chế các phi tần khác trong hậu cung, khiến cho gió tanh mưa máu. Nhưng nếu nghĩ kĩ lại, Lưu quý phi quyền thế như vậy, bao lần thiết kế hãm hại huynh muội Phượng gia, nhưng hoàng đế sinh tiền lại vô cùng che chở cho ba huynh muội Phượng Vô Hà, vậy nên nàng vẫn luôn không thể xuống tay được, cho đến khi Hoàng thượng băng hà.
Phượng Vô Hà thấy nàng không phủ nhận khuyết điểm của mình, còn bày ra vẻ mặt giả hung dữ, lồng ngực hắn nóng lên, ôm Lưu Dung nhấc bổng lên, bước nhanh vào trong phòng.
Hắn thật sự là một kẻ ngoài lạnh trong nóng, chỉ có vẻ mặt là lạnh nhạt thôi, nếu không sao kiếp trước Lưu Dung có thể sống chung với hắn suốt 12 năm, hắn chịu nàng đối xử khắc nghiệt nhiều năm, đến trước khi chết cũng không muốn từ bỏ tình nghĩa phu thê với nàng.
"Phu quân, phu quân thả thiếp xuống."
Lưu Dung hơi hoảng hốt, nàng cảm thấy Phượng Vô Hà này và Phượng Vô Hà nàng biết cách đây 20 năm không giống nhau. Hắn đối với nàng trước giờ vẫn luôn thủ lễ, giữa ban ngày ban mặt lại đường đột thế này là việc chưa từng xảy ra.
“Nàng có tàn nhẫn, cũng là vì muốn báo thù cho Trương Hưởng. Nàng đối với hắn nặng tình như vậy, làm ta thấy có chút hâm mộ hắn.” Phượng Vô Hà nhẹ nhàng đặt Lưu Dung lên giường, sau đó tự động lùi lại cởi áo khoác, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Phu quân đừng có đề cập đến người đó nữa, chuyện đã qua rồi. Lúc trước A Tuyết không hiểu chuyện, nhưng nay đã hạ quyết tâm, muốn bắt đầu lại từ đầu.”
Nàng trọng sinh là vì muốn làm lại cuộc đời với hắn, chỉ là Lưu Dung không thể nào nói điều này với Phượng Vô Hà, chỉ có thể dành chân tâm thật ý đối với hắn, từ từ làm hắn cảm động, để hắn thật sự tin nàng muốn dùng cả đời này làm cho hắn hạnh phúc.
- ---
Nếu có ai thấy sai sót gì thì báo Haru sửa lại nhé. Đa tạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.