Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói
Chương 33
Milmil Wirras
08/03/2022
“Ồ, một thiếu nữ mới trổ mã? Được! Rất được!”
Xung quanh khung cảnh tối đen như mực, đầu óc Chư Nhị quay điên cuồng, choáng váng vẫn không tài nào mở to mắt ra để nhìn xem rốt cuộc mình đang ở đâu. Toàn thân cô như bị mấy bao tải đè xuống, ê ẩm vô cùng.
Trong cơn mơ hồ, cô nghe loáng thoáng được vài âm thanh do người nói chuyện, nội dung vô cùng dơ bẩn, khiến cô theo quán tính loại trừ những thông tin tiêu cực được tiếp vào não bộ. Chỉ duy nhất một điều làm Chư Nhị để ý và vặn óc suy nghĩ.
Trước tầm nhìn ảo ảo, cô thấy một người đàn ông với bộ dạng béo núc ních, miệng mồm cười tươi như hoa, mà là một nụ cười đầy vẻ dâm ô. Gã di con mắt mình chầm chậm từ gương mặt xinh đẹp của Chư Nhị dần trượt xuống cơ thể cô, khiến Chư Nhị ngứa ngấy vô cùng.
Gã cứ luôn miệng khen ngợi ngoại hình của cô, không hề bận tâm rốt cuộc đứa con gái trước mặt gã đã được bao nhiêu tuổi. Dường như gã còn đang bàn giao với ai đó, xong xuôi gã trịnh trọng bước đến chỗ Chư Nhị, lập tức vươn tay ra chạm vào khuôn mặt cô.
Chư Nhị có đau đến mấy cũng không thể tránh khỏi kinh hoàng, cô trợn mắt, tức khắc hất mặt sang né đôi bàn tay nhơ nhuốc của gã.
“Hả?! Còn biết kháng cự? Đúng là vô lễ!”
BỐP!
Chỉ vừa mới dứt câu, gã đã giáng vào má cô một cái bạt tay vừa rát vừa khó chịu. Chư Nhị hiện đang bị bịt miệng lại bằng một miếng băng đen, hoàn toàn không thể la làng, chỉ có thể lẳng lặng cảm nhận cơn đau. Cô cũng không ngốc đến độ chẳng biết bản thân đang ở chỗ nào.
Đằng sau gã béo kia là cả một gian phòng rộng lớn nhưng không lấy nổi một ánh đèn sáng đàng hoàng. Chỉ có ba bốn mấy cái đèn xanh hồng nhấp nha, nhấp nháy. Mà trong phòng còn đang có năm sáu người ngồi yên vị trên ghế sô pha dài, bọn họ cười cợt, tay cầm mấy ly rượu vang đỏ lắc qua lắc lại, thái độ thích thú như đang xem trò vui.
Gã đàn ông kia nhanh chóng giữ cằm Chư Nhị lại, gã áp mặt mình gần sát mặt cô trong gang tấc, hắng giọng: “Đã là thứ dùng để mua vui cho lão gia ta thì đừng ngoan cố làm gì! Vô bổ!”
Chư Nhị nhíu mày sâu, mùi rượu nồng nặc hoà với hơi thở gớm giếc, tanh tởm của gã phả vào mặt cô khiến Chư Nhị khóc không ra nước mắt, ruột dạ cuộm lên chỉ thiết nôn hết tinh chất trong cơ thể ra ngoài.
Cô cựa quậy, nhất mực đẩy gã tránh xa mình. Chư Nhị không rõ ai đã đưa mình tới cái nơi bại hoại này, chỉ biết những kẻ dòm ngó cô xung quanh thật kinh dị.
Chư Nhị chống đối bao nhiêu, gã già kia càng đánh cô nhiều bấy nhiêu, đánh đến hai má cô sưng tấy. Nước mắt Chư Nhị rơi ướt mặt nhưng không thể nói được lời nào, cũng chẳng dám thốt lên bất cứ thứ tiếng gì. Miệng cô đang bị bịt, thử nghĩ chỉ cần cô phát ra bất cứ loại âm thanh nào nó cũng sẽ tự khắc trở thành nguyên do cho việc khơi mào thú tính trong lòng gã kia.
“Con nhỏ ranh này! Đã bị bán vào đây mà còn tỏ vẻ bản thân sạch sẽ gì?!” Gã già tức tối, không tiếc lời nhục mạ cô.
“Không nói nữa, bê nó đi đi.” Rồi gã lại ương giọng hô lớn.
Chư Nhị mở to mắt, câu này nói ra cũng có nghĩa cô sẽ bắt đầu “phục tùng” cho gã. Chỉ cần nghĩ bản thân đột nhiên bị một người đàn ông xa lạ chạm vào người, cơ thể cô đã rợn hết da gà da vịt.
Chư Nhị sợ đến run bần bật, cô thấy gã ta cong môi hớn hở, còn hai ba tên áo đen, mặt mũi nhìn như giang hồ đang bước về phía mình.
Cô lắc đầu liên tục, tay chân múa may không thôi nhưng đều vô ích. Không chỉ miệng, ngay cả cổ tay và cổ chân Chư Nhị cũng bị buột lại với nhau, làm sao kháng cự được gì.
Bọn họ túm lấy hai cánh tay cô một cách mạnh bạo, còn lôi cô đứng phắt lên quá quắt.
Chư Nhị đứng thì không vững mà lũ người kia cứ xem cô chẳng khác nào con búp bê, tự ý điều chỉnh.
Phát giác ra bọn họ đang định đưa cô đi đâu đó, Chư Nhị kinh hãi vô cùng, chỉ muốn hét toáng loạn hay làm gì đó để thoát khỏi sự áp bứt ấy.
Lực tay của hai người đàn ông lôi cô đi rất mạnh, vừa mạnh vừa như bấu xé vào da thịt cô làm nó rã rời.
“Chờ đã!” Chợt, một giọng nói của nam giới khác lại vang dậy.
Hai tên tay sai cũng theo đó mà dừng bước, Chư Nhị thảng thốt quay mặt lại nhìn.
Ở vị trí chính giữa phòng, một người đàn ông khác, ăn mặc cũng rất khoa trương, tay đàn cầm điếu thuốc lá hút hít không ngừng. Ông ta nhẹ nhàng vùi đầu thuốc xuống chiếc gạt tàn inox trước mặt mình, song lại ngẩng mặt dòm xem Chư Nhị.
“Con nhỏ đó, để tao!” Câu nói của ông ta oan oan khắp phòng, trong một chốc cả gian phòng đều lặng im, ai cũng như đang nín thở.
Riêng Chư Nhị thì phẫn nộ khôn nguôi. Cô còn nghĩ rằng ở một nơi có văn hoá hoang tàn của loài người như thế này chí ít cũng phải có một cao nhân nào tốt bụng ra tay cứu giúp thảm cảnh. Nhưng xem ra không phải ai cũng suy nghĩ lương thiện như cô. Cô trong mắt bọn họ, giờ còn giống như một thứ đồ chơi không hơn không kém, tranh qua dành lại.
Chư Nhị nghiến răng, thầm rủa: “Một lũ khốn nạn!”
Gã già khi nãy thì chực đứng hình, gã hình như cũng khá xem trọng người đàn ông này, mặc dù có ý từ chối nhưng giọng điệu rất khách khí: “Nhưng thưa ngài… nó được bán cho tôi trước…”
RẦM!
Người đàn ông kia vừa hất đổ cái bàn đựng đầy rượu và mồi ngon, tất cả thứ đồ trên bàn đều theo đó lũ lượt mà rơi nát xuống đất.
Xung quanh bốn bề im thin thít, người đàn ông nhoẻn miệng khinh bỉ: “Cũng hay lắm, còn chưa nhìn lại vị thế bản thân mà đã ngang nhiên từ chối lệnh của tao?”
Gã già cắn chặt răng, tay vo thành nấm đấm siết chặt, ánh mắt căm hận nhìn người đàn ông trước mặt, tựa như rất muốn nhào vào cho ông ta một trận nhừ đòn.
Nhưng trong giới thượng lưu hay giới giàu có, người có nhiều tiền và quyền lực hơn chính là người chiến thắng.
Hiển nhiên sau đó gã ta buộc phải nhượng bộ: “Vâng, ngài đây cứ tự nhiên.”
Chư Nhị tức đến nhồi máu cơ tim, vào tay người nào cũng như nhau, cũng đều cặn bã, cũng đều có một cái kết sống không bằng chết.
Cô nhìn gã già ấy, chắc gã cũng cay đắng không kém cạnh. Nghe những gì gã nói thì chắc là gã đã bỏ một số tiền khá khẩm để mua cô từ tay kẻ bắt cóc nào đó đánh cô ngất xỉu. Vậy mà bây giờ không chỉ không làm gì cô được còn phải nhường cho kẻ khác. Tiền của gã không cánh mà bay.
Nhưng Chư Nhị không còn thiết bận tâm đến điều đấy, cô đang run như cày sấy. Người đàn ông cướp cô khỏi tay lão già nãy đã đứng lên, lại là bộ dạng tỏ vẻ khoan thai đi đến trước mặt cô.
Ông ta càng tới gần, bấy giờ Chư Nhị mới nhìn rõ được diện mạo của người này. Đồng tử cô co giật không thôi, không thể tin nổi vào mắt mình. Người đàn ông này vậy mà lại là bác cả của cô đấy! Ông ta không ai khác chính là Tư Đồ Vực! Kẻ thù không đội trời chung của cô, người khiến cha cô hai bàn tay trắng rời khỏi gia tộc, người khiến mẹ cô chết trong đêm mưa một cách đau đớn nhất.
Còn chưa rửa hết hận thù với ông ta, bây giờ ông ta còn muốn khiến cho cô cháu gái này thân tàn ma dại nốt!
“Sao? Có quen không? Trông mày nhìn tao thế kia thì chắc đã nhận ra rồi… Ừm, con gái của con đàn bà ngang ngược và thằng em chết dẫm… cũng rất xinh đẹp đấy!”
Đáy mắt Chư Nhị hằn lên những sợi tơ máu, đồng thời theo đó mà rơi lệ. Cô phó mặc bản thân sẽ như thế nào, liên tục gào cổ họng.
Tư Đồ Vực nghiêng đầu, ông ta nhếch mép, ngay kế tiếp đã dùng tay xé toạc miếng băng dán trên miệng cô: “Nào! Nói đi! Tao cho mày nói đấy!”
Chư Nhị vừa được trả lại quyền tự do ngôn luận, cô thét lên: “Các ông là một lũ súc sinh! Mau thả tôi ra!!”
Tư Đồ Vực nghe xong đã bật cười khanh khách, hai bả vai của ông ta rung rung: “Ồ! Xin lỗi nhé, mày không có đường chạy đâu, cháu yêu…”
Hai từ “cháu yêu” lọt vào tai cô thật hết sức kinh tởm. Tư Đồ Vực sau đấy liền hất mặt với hai tên tay sai của lão già kia, hai tên đang giữ chặt cánh tay cô lập tức buông ra.
Chư Nhị còn chưa kịp nhúc nhích, Tư Đồ Vực đã nhanh chóng bế xốc cô lên vai, đầu cô chúi hết xuống đất, ngang nhiên mang cô đi.
Chư Nhị hoảng hồn, tay đập mạnh vào lưng của ông ta, “Khốn nạn! Ông bỏ tôi xuống! Đồ cầm thú! Ông còn không nghĩ đến việc bản thân sẽ có kết cục thế nào khi làm trò nhục nhã với tôi à?!”
Mặc kệ cho Chư Nhị hết đánh vào lưng ông ta rồi lại đánh vào đầu ông ta liên tục. Ông ta vẫn cứ bình tĩnh bước đi, bước chân của ổng dừng lại tại một căn phòng nọ. Đẩy cửa, ổng mang cô vào phòng, ném mạnh Chư Nhị lên giường như một trái bóng, tay đóng rầm cửa lại.
“Tao không quan tâm tao sẽ có kết cục thế nào! Trước hết là mày! Mày nên nghĩ tới kết cục của mình sau đêm nay đi chứ nhỉ?”
Ông ta vừa nói vừa cười khẩy, tay chân bắt đầu hành động.
Xung quanh khung cảnh tối đen như mực, đầu óc Chư Nhị quay điên cuồng, choáng váng vẫn không tài nào mở to mắt ra để nhìn xem rốt cuộc mình đang ở đâu. Toàn thân cô như bị mấy bao tải đè xuống, ê ẩm vô cùng.
Trong cơn mơ hồ, cô nghe loáng thoáng được vài âm thanh do người nói chuyện, nội dung vô cùng dơ bẩn, khiến cô theo quán tính loại trừ những thông tin tiêu cực được tiếp vào não bộ. Chỉ duy nhất một điều làm Chư Nhị để ý và vặn óc suy nghĩ.
Trước tầm nhìn ảo ảo, cô thấy một người đàn ông với bộ dạng béo núc ních, miệng mồm cười tươi như hoa, mà là một nụ cười đầy vẻ dâm ô. Gã di con mắt mình chầm chậm từ gương mặt xinh đẹp của Chư Nhị dần trượt xuống cơ thể cô, khiến Chư Nhị ngứa ngấy vô cùng.
Gã cứ luôn miệng khen ngợi ngoại hình của cô, không hề bận tâm rốt cuộc đứa con gái trước mặt gã đã được bao nhiêu tuổi. Dường như gã còn đang bàn giao với ai đó, xong xuôi gã trịnh trọng bước đến chỗ Chư Nhị, lập tức vươn tay ra chạm vào khuôn mặt cô.
Chư Nhị có đau đến mấy cũng không thể tránh khỏi kinh hoàng, cô trợn mắt, tức khắc hất mặt sang né đôi bàn tay nhơ nhuốc của gã.
“Hả?! Còn biết kháng cự? Đúng là vô lễ!”
BỐP!
Chỉ vừa mới dứt câu, gã đã giáng vào má cô một cái bạt tay vừa rát vừa khó chịu. Chư Nhị hiện đang bị bịt miệng lại bằng một miếng băng đen, hoàn toàn không thể la làng, chỉ có thể lẳng lặng cảm nhận cơn đau. Cô cũng không ngốc đến độ chẳng biết bản thân đang ở chỗ nào.
Đằng sau gã béo kia là cả một gian phòng rộng lớn nhưng không lấy nổi một ánh đèn sáng đàng hoàng. Chỉ có ba bốn mấy cái đèn xanh hồng nhấp nha, nhấp nháy. Mà trong phòng còn đang có năm sáu người ngồi yên vị trên ghế sô pha dài, bọn họ cười cợt, tay cầm mấy ly rượu vang đỏ lắc qua lắc lại, thái độ thích thú như đang xem trò vui.
Gã đàn ông kia nhanh chóng giữ cằm Chư Nhị lại, gã áp mặt mình gần sát mặt cô trong gang tấc, hắng giọng: “Đã là thứ dùng để mua vui cho lão gia ta thì đừng ngoan cố làm gì! Vô bổ!”
Chư Nhị nhíu mày sâu, mùi rượu nồng nặc hoà với hơi thở gớm giếc, tanh tởm của gã phả vào mặt cô khiến Chư Nhị khóc không ra nước mắt, ruột dạ cuộm lên chỉ thiết nôn hết tinh chất trong cơ thể ra ngoài.
Cô cựa quậy, nhất mực đẩy gã tránh xa mình. Chư Nhị không rõ ai đã đưa mình tới cái nơi bại hoại này, chỉ biết những kẻ dòm ngó cô xung quanh thật kinh dị.
Chư Nhị chống đối bao nhiêu, gã già kia càng đánh cô nhiều bấy nhiêu, đánh đến hai má cô sưng tấy. Nước mắt Chư Nhị rơi ướt mặt nhưng không thể nói được lời nào, cũng chẳng dám thốt lên bất cứ thứ tiếng gì. Miệng cô đang bị bịt, thử nghĩ chỉ cần cô phát ra bất cứ loại âm thanh nào nó cũng sẽ tự khắc trở thành nguyên do cho việc khơi mào thú tính trong lòng gã kia.
“Con nhỏ ranh này! Đã bị bán vào đây mà còn tỏ vẻ bản thân sạch sẽ gì?!” Gã già tức tối, không tiếc lời nhục mạ cô.
“Không nói nữa, bê nó đi đi.” Rồi gã lại ương giọng hô lớn.
Chư Nhị mở to mắt, câu này nói ra cũng có nghĩa cô sẽ bắt đầu “phục tùng” cho gã. Chỉ cần nghĩ bản thân đột nhiên bị một người đàn ông xa lạ chạm vào người, cơ thể cô đã rợn hết da gà da vịt.
Chư Nhị sợ đến run bần bật, cô thấy gã ta cong môi hớn hở, còn hai ba tên áo đen, mặt mũi nhìn như giang hồ đang bước về phía mình.
Cô lắc đầu liên tục, tay chân múa may không thôi nhưng đều vô ích. Không chỉ miệng, ngay cả cổ tay và cổ chân Chư Nhị cũng bị buột lại với nhau, làm sao kháng cự được gì.
Bọn họ túm lấy hai cánh tay cô một cách mạnh bạo, còn lôi cô đứng phắt lên quá quắt.
Chư Nhị đứng thì không vững mà lũ người kia cứ xem cô chẳng khác nào con búp bê, tự ý điều chỉnh.
Phát giác ra bọn họ đang định đưa cô đi đâu đó, Chư Nhị kinh hãi vô cùng, chỉ muốn hét toáng loạn hay làm gì đó để thoát khỏi sự áp bứt ấy.
Lực tay của hai người đàn ông lôi cô đi rất mạnh, vừa mạnh vừa như bấu xé vào da thịt cô làm nó rã rời.
“Chờ đã!” Chợt, một giọng nói của nam giới khác lại vang dậy.
Hai tên tay sai cũng theo đó mà dừng bước, Chư Nhị thảng thốt quay mặt lại nhìn.
Ở vị trí chính giữa phòng, một người đàn ông khác, ăn mặc cũng rất khoa trương, tay đàn cầm điếu thuốc lá hút hít không ngừng. Ông ta nhẹ nhàng vùi đầu thuốc xuống chiếc gạt tàn inox trước mặt mình, song lại ngẩng mặt dòm xem Chư Nhị.
“Con nhỏ đó, để tao!” Câu nói của ông ta oan oan khắp phòng, trong một chốc cả gian phòng đều lặng im, ai cũng như đang nín thở.
Riêng Chư Nhị thì phẫn nộ khôn nguôi. Cô còn nghĩ rằng ở một nơi có văn hoá hoang tàn của loài người như thế này chí ít cũng phải có một cao nhân nào tốt bụng ra tay cứu giúp thảm cảnh. Nhưng xem ra không phải ai cũng suy nghĩ lương thiện như cô. Cô trong mắt bọn họ, giờ còn giống như một thứ đồ chơi không hơn không kém, tranh qua dành lại.
Chư Nhị nghiến răng, thầm rủa: “Một lũ khốn nạn!”
Gã già khi nãy thì chực đứng hình, gã hình như cũng khá xem trọng người đàn ông này, mặc dù có ý từ chối nhưng giọng điệu rất khách khí: “Nhưng thưa ngài… nó được bán cho tôi trước…”
RẦM!
Người đàn ông kia vừa hất đổ cái bàn đựng đầy rượu và mồi ngon, tất cả thứ đồ trên bàn đều theo đó lũ lượt mà rơi nát xuống đất.
Xung quanh bốn bề im thin thít, người đàn ông nhoẻn miệng khinh bỉ: “Cũng hay lắm, còn chưa nhìn lại vị thế bản thân mà đã ngang nhiên từ chối lệnh của tao?”
Gã già cắn chặt răng, tay vo thành nấm đấm siết chặt, ánh mắt căm hận nhìn người đàn ông trước mặt, tựa như rất muốn nhào vào cho ông ta một trận nhừ đòn.
Nhưng trong giới thượng lưu hay giới giàu có, người có nhiều tiền và quyền lực hơn chính là người chiến thắng.
Hiển nhiên sau đó gã ta buộc phải nhượng bộ: “Vâng, ngài đây cứ tự nhiên.”
Chư Nhị tức đến nhồi máu cơ tim, vào tay người nào cũng như nhau, cũng đều cặn bã, cũng đều có một cái kết sống không bằng chết.
Cô nhìn gã già ấy, chắc gã cũng cay đắng không kém cạnh. Nghe những gì gã nói thì chắc là gã đã bỏ một số tiền khá khẩm để mua cô từ tay kẻ bắt cóc nào đó đánh cô ngất xỉu. Vậy mà bây giờ không chỉ không làm gì cô được còn phải nhường cho kẻ khác. Tiền của gã không cánh mà bay.
Nhưng Chư Nhị không còn thiết bận tâm đến điều đấy, cô đang run như cày sấy. Người đàn ông cướp cô khỏi tay lão già nãy đã đứng lên, lại là bộ dạng tỏ vẻ khoan thai đi đến trước mặt cô.
Ông ta càng tới gần, bấy giờ Chư Nhị mới nhìn rõ được diện mạo của người này. Đồng tử cô co giật không thôi, không thể tin nổi vào mắt mình. Người đàn ông này vậy mà lại là bác cả của cô đấy! Ông ta không ai khác chính là Tư Đồ Vực! Kẻ thù không đội trời chung của cô, người khiến cha cô hai bàn tay trắng rời khỏi gia tộc, người khiến mẹ cô chết trong đêm mưa một cách đau đớn nhất.
Còn chưa rửa hết hận thù với ông ta, bây giờ ông ta còn muốn khiến cho cô cháu gái này thân tàn ma dại nốt!
“Sao? Có quen không? Trông mày nhìn tao thế kia thì chắc đã nhận ra rồi… Ừm, con gái của con đàn bà ngang ngược và thằng em chết dẫm… cũng rất xinh đẹp đấy!”
Đáy mắt Chư Nhị hằn lên những sợi tơ máu, đồng thời theo đó mà rơi lệ. Cô phó mặc bản thân sẽ như thế nào, liên tục gào cổ họng.
Tư Đồ Vực nghiêng đầu, ông ta nhếch mép, ngay kế tiếp đã dùng tay xé toạc miếng băng dán trên miệng cô: “Nào! Nói đi! Tao cho mày nói đấy!”
Chư Nhị vừa được trả lại quyền tự do ngôn luận, cô thét lên: “Các ông là một lũ súc sinh! Mau thả tôi ra!!”
Tư Đồ Vực nghe xong đã bật cười khanh khách, hai bả vai của ông ta rung rung: “Ồ! Xin lỗi nhé, mày không có đường chạy đâu, cháu yêu…”
Hai từ “cháu yêu” lọt vào tai cô thật hết sức kinh tởm. Tư Đồ Vực sau đấy liền hất mặt với hai tên tay sai của lão già kia, hai tên đang giữ chặt cánh tay cô lập tức buông ra.
Chư Nhị còn chưa kịp nhúc nhích, Tư Đồ Vực đã nhanh chóng bế xốc cô lên vai, đầu cô chúi hết xuống đất, ngang nhiên mang cô đi.
Chư Nhị hoảng hồn, tay đập mạnh vào lưng của ông ta, “Khốn nạn! Ông bỏ tôi xuống! Đồ cầm thú! Ông còn không nghĩ đến việc bản thân sẽ có kết cục thế nào khi làm trò nhục nhã với tôi à?!”
Mặc kệ cho Chư Nhị hết đánh vào lưng ông ta rồi lại đánh vào đầu ông ta liên tục. Ông ta vẫn cứ bình tĩnh bước đi, bước chân của ổng dừng lại tại một căn phòng nọ. Đẩy cửa, ổng mang cô vào phòng, ném mạnh Chư Nhị lên giường như một trái bóng, tay đóng rầm cửa lại.
“Tao không quan tâm tao sẽ có kết cục thế nào! Trước hết là mày! Mày nên nghĩ tới kết cục của mình sau đêm nay đi chứ nhỉ?”
Ông ta vừa nói vừa cười khẩy, tay chân bắt đầu hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.