Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói
Chương 55
Milmil Wirras
08/03/2022
Sáng hôm sau Chư Nhị thức dậy sớm hơn thường ngày, năm giờ mặt trời còn chưa nhô cao tới đỉnh núi cô đã rón rén bước xuống nhà. Tư Đồ Phong dẫn cô về lại nhà chính Tư Đồ gia, tức nhà của ông bà nội. Lạ nơi lạ chốn đêm qua cô ngủ cũng không ngon giấc, thêm cả trong lòng cứ táy máy bất an nên y như rằng hai mắt Chư Nhị bây giờ thâm quầng.
Chư Nhị loay hoay tìm đường đến nhà bếp vừa hay bắt gặp bà nội đi trên hành lang. Bà thấy cô liền mỉm cười hiền hậu: “Tiểu Nhị, sao cháu dậy sớm vậy?”
Cô gãi đầu cười cười, “Cháu không ngủ được ạ. Mà cha cháu đâu bà?”
Bà nội dẫn Chư Nhị lên phòng khách, ấn người cô ngồi xuống sô pha tiện thể đặt trước mặt cô một tách nước đường đỏ.
“Tư Đồ Phong vẫn chưa về nhà.”
Chư Nhị nhìn ly nước rồi lại nhìn bà nội, lúng túng: “Cháu chưa đến tháng ạ…”
Bà xoa đầu cô thật nhẹ nhàng, lắc đầu tỏ ý không sao: “Không nhất thiết phải đến tháng mới uống.”
Chư Nhị vâng dạ nghe lời, có điều chưa được nửa phút cô đã giật mình quay phắt mặt lại hỏi bà thêm: “Cha cháu chưa về nhà ạ?”
“Ừ, đêm qua cháu ngủ rồi hình như Tư Đồ Phong lén lút lái xe đi mất, đến sáng vẫn không thấy xe nó đậu trước sân.” Bà nội hàn huyên.
Chư Nhị bất giác chau mày. Vừa hay một giây sau chiếc điện thoại thông minh trong túi áo cô đột nhiên reo vang. Cô thò tay vào túi lấy ra, chần chừ khi nhìn thấy trên màn hình là dãy số lạ lẫm. Nhưng trực giác nhạy bén bảo cô hãy mau chóng nhấc máy đi. Thế nên Chư Nhị liền nhấn chiếc nút xanh màu lá cây trong điện thoại.
“Alo?”
Từ đầu dây bên kia, cô chẳng nghe rõ được có tiếng người trả lời truyền đến, thoạt đầu chỉ là âm thanh thở dốc gấp gáp bất bình thường. Chư Nhị phải alo mấy lần thì đối phương mới chịu cất giọng nói.
“Phu nhân, ông chủ đêm qua bị cảnh sát bắn trúng đạn vào phần bụng, hiện tại đang phải cấp cứu ở bệnh viện!”
Chư Nhị như vừa bị ai tát vào mặt một cái đau điếng người, cả thân thể nhỏ bé của cô mềm nhũn, mặt mũi trắng bệch. “Sa… sao?”
“Cảnh sát kiểm tra kho hàng của ông chủ, không biết lý do gì lại xuất hiện chất cấm. Ông chủ nhất mực không chịu nhận đó là đồ của mình, cảnh sát ra tay bắn một thuộc hạ bên chúng tôi… rồi sau đó…”
Sau đó Chư Nhị không cần nghe cũng đủ hiểu, bàn tay nắm chặt điện thoại của cô run lẩy bẩy, cô hét lên: “Bệnh viện!”
Người gọi cho cô giật mình: “Dạ? Phu nhân?”
“Tôi nói bệnh viện nào?!” Chư Nhị mất bình tĩnh, cô đứng thẳng người dậy, tách nước đỏ trên bàn cũng lắc lư trào ra khỏi ly nhưng cô chẳng hề quan tâm. Vội vội vàng vàng muốn xông ra ngoài.
“À, bệnh viện Châu Thụy, thưa phu nhân!” Cậu trẻ cuối cùng cũng hiểu.
Chư Nhị không nói không rằng cúp máy, cô phó mặc cho quần áo ngủ vẫn còn trên người lao một mạch tới cửa chính. Cô vừa mở cửa ra ai dè cánh cửa cũng đồng thời bị người ở ngoài đẩy vào. Chư Nhị loạng choạng lùi mấy bước về sau, ngẩng mặt nhìn kẻ kia ai oán.
“Cha?!” Vấn đề là người xuất hiện trước mắt cô lúc này là Tư Đồ Phong. Ông lén đi cả buổi tối đến lúc Chư Nhị gấp gáp muốn tẩu lại trở về như vậy!
Ông nhìn cô gương mặt sưng tấy, nghiêm giọng: “Con định đi đâu đấy?”
Chư Nhị ghì cắn cánh môi dưới, nghĩ tới hắn đang trong cơn nguy kịch ở bệnh viện cô thật sự không muốn trễ nãi một giây phút nào: “Con đến bệnh viện!”
Tư Đồ Phong nhướng mày cáu gắt: “Đến bệnh viện làm gì? Con còn không nhìn lại bộ dạng luộm thuộm của con đi!”
Chư Nhị biết mình không thể bất hiếu tới độ vượt mặt lướt qua cha được nhưng tay chân cứ nhốn nháo hết cả lên: “Con không có nhiều thời gian, con xin cha đấy!”
Tuy nhiên Chư Nhị càng khẩn cầu, Tư Đồ Phong càng đình trệ cơ hội của cô: “Con đến thăm thằng nhóc đó?”
Chư Nhị sững người. Thay vì chảy mồ hôi lạnh sợ hãi khi bị bắt quả tan, cô lại nhìn cha bằng con mắt đầy nghi hoặc, câu từ thốt ra cũng ấp úng: “Cha… sao cha biết anh ấy đang ở bệnh viện? Lẽ nào cha…?”
Tư Đồ Phong bị cô ghim trúng tim đen, quay mặt đi tránh ánh mắt hằn những sợi tơ máu của con gái: “Cậu ta tàn trữ đồ phi pháp, ta quen biết với bên cảnh sát tức nhiên không bỏ qua tin. Dù sao ta cũng nên am hiểu chút về con rễ mình là kẻ như thế nào mà nhỉ?”
Chư Nhị cười nhạt, rốt cuộc cha cô đang làm gì thế này? Cô lạnh giọng: “Để con đến bệnh viện. Con không muốn nhận lấy bất kì thất vọng nào từ cha vào lúc này đâu!”
Tư Đồ Phong trợn mắt, bàn tay to lớn chắn ngang cửa không cho cô đi: “Con quyết tin thằng nhóc đó chứ không tin ta ư?”
Chư Nhị túm chặt gấu váy, cương nghị đối đáp ông: “Hạc Lập Duân chưa bao giờ đụng đến chất cấm!”
Bầu không khí trở nên lặng thinh, ngột ngạt. Bà nội thấy hai cha con họ đột nhiên cãi nhau ầm ầm thì liền chạy ra muốn can ngăn.
Tư Đồ Phong nghiến răng, không ngờ trong lòng con gái ông còn chẳng bằng một tay xã hội đen: “Hôm nay con đừng có mơ được ra khỏi nhà dù chỉ là nửa bước!”
Đồng tử Chư Nhị co dãn uất ức, “Tại sao cha có thể vô lý như vậy chứ?!” Cô quát lên.
Còn chưa kịp nghe Tư Đồ Phong lên tiếng hồi đáp, một cơn đau oái ân xuất phát từ phần bụng Chư Nhị trồi dậy. Mặt cô thoáng chốc xanh xao, ruột gan lộn nhào tựa hồ muốn tống khứ hết tất thảy thứ có trong người cô ra ngoài.
“Ọe!” Chư Nhị chịu không nổi nữa, chạy tọt thẳng vô nhà vệ sinh ra sức nôn mửa.
Tư Đồ Phong lẫn bà nội cũng giật mình, thấy cô nôn thốc nôn tháo thì vô cùng lo lắng.
Lúc Chư Nhị xử lí xong xuôi, cơ thể cô mệt lử. Bà nội sờ sờ hai gò má cô rồi lại đặt tay lên phần bụng bị đau của Chư Nhị dò xét.
Tư Đồ Phong cũng nhận ra điều bất thường, ông hô to: “Đưa tiểu thư đến bệnh viện kiểm tra!”
Lập tức ngay sau đó Chư Nhị được mang tới bệnh viện. Bà nội đi theo đỡ cô, cảm thấy sắc mặt cô lúc trắng lúc đen thì sốt sắng hơn nữa: “Đưa tiểu thư tới bệnh viện gần nhất đi!”
Tư Đồ Phong ngồi ở ghế lái phụ nhanh chóng phản đối: “Không được!” Bệnh viện gần đây nhất còn không phải bệnh viện Châu Thụy, nơi Hạc Lập Duân đang cấp cứu à? Như thế không khác nào tác thành cho hai đứa kia gặp lại nhau luôn?
Nhưng bà nội lại khăng khăng quyết định, quay ra mắng ông xối xả: “Còn dám cãi? Sức khỏe của con bé là trên hết chứ?!”
Tư Đồ Phong im thin thít, phó đời cho xe của họ chạy đà tới bệnh viện Châu Thụy.
Ngồi trong phòng siêu âm chỉ có Chư Nhị, bà nội và một bác sĩ nữ. Chư Nhị cũng không yếu tới mức ngất đi, cô biết mình đang ở đâu, quyết định sau khi kiểm tra xong sẽ phóng đến nơi cấp cứu gặp hắn liền.
Vốn Chư Nhị nghĩ là do bản thân ăn uống không điều độ nên bụng lại quặn đau. Trước đây Chư Nhị từng bị viêm đường ruột mà. Nhưng cô cũng chẳng kháng cự việc bị đưa đi kiểm tra, coi như cái bụng này giúp cô một lần đấy.
Bác sĩ bôi lên bụng cô một chất gel trong suốt, bắt đầu dùng máy siêu ấm rà soát phần bụng của cô. Bà nội đứng bên cạnh vô cùng căng thẳng, Chư Nhị thì mong kết thúc cho nhanh để cô còn hành động.
Cuối cùng vị bác sĩ kia mới bỏ máy siêu âm ra, tầm vài ba giây sau lên tiếng thuyết minh tình trạng của Chư Nhị: “Tiểu thư, trong bụng cô đang mang một sinh mệnh.”
Chư Nhị mãi lấy giấy lau bụng, định cảm ơn bác sĩ rồi chạy đi nào ngờ câu nói trên khiến cô bật ngửa. “Cảm… sao cơ?!”
Bà nội cũng chằm chằm vào cô do không thể tin được: “Ta nghe không nhầm đấy chứ? Tiểu Nhị cháu đã…”
Chư Nhị sựng cả người, phải để bác sĩ xác mình thêm lần nữa mới chắc chắn: “Vâng, tiểu thư cô mang thai rồi.”
Cô đưa tay lên miệng che lại vì ngỡ ngàng, giờ cô mới để ý mình đã trễ kì kinh nguyệt cũng vài tuần rồi.
Bác sĩ dặn cô chờ một chút để cô ấy tiến hành làm giấy tờ kết luận. Nhìn dòng kết thai đã được sáu tuần tuổi mà tim Chư Nhị đập thình thịch.
Bà nội nhìn cô đầy hoài nghi: “Có phải cậu trai họ Hạc gì đó là cha đứa bé không?”
Chư Nhị gật đầu không một tính toán, cô biết giờ phút này ngoài bà nội ra thì sẽ không ai hiểu cho mối quan hệ của cô và hắn.
Bà nội nắm lấy tay cô, giọng bà nhè nhẹ: “cậu ấy đang ở bệnh viện này à?”
Chư Nhị lại gục gật. Bà bật cười: “Đi tìm cậu ấy đi. Còn cha con, để bà giữ chân.”
Chư Nhị tròn xoe mắt: “Thật ạ?” Cô cảm động ôm chầm lấy bà nội. Bà lúc nào cũng hiểu cô như thế. Từ khi giúp cô trốn khỏi tay ông nội tìm hắn cho đến bây giờ giúp cô kìm chân Tư Đồ Phong đi gặp hắn. Bà giống như nhân vật quyền lực chống lưng đằng sau cho Chư Nhị.
Khi cô cùng bà rời khỏi phòng siêu âm, bà đã nhanh nhẹn nói với Tư Đồ Phong: “Phong, mẹ có chuyện muốn dặn con!”
Tư Đồ Phong chưa kịp định hình gì đã bị người phụ nữ đáng sợ là bà răn đe liền co rúm người. Tranh thủ lúc cha không để ý, Chư Nhị sớm biến mất tăm.
Chư Nhị loay hoay tìm đường đến nhà bếp vừa hay bắt gặp bà nội đi trên hành lang. Bà thấy cô liền mỉm cười hiền hậu: “Tiểu Nhị, sao cháu dậy sớm vậy?”
Cô gãi đầu cười cười, “Cháu không ngủ được ạ. Mà cha cháu đâu bà?”
Bà nội dẫn Chư Nhị lên phòng khách, ấn người cô ngồi xuống sô pha tiện thể đặt trước mặt cô một tách nước đường đỏ.
“Tư Đồ Phong vẫn chưa về nhà.”
Chư Nhị nhìn ly nước rồi lại nhìn bà nội, lúng túng: “Cháu chưa đến tháng ạ…”
Bà xoa đầu cô thật nhẹ nhàng, lắc đầu tỏ ý không sao: “Không nhất thiết phải đến tháng mới uống.”
Chư Nhị vâng dạ nghe lời, có điều chưa được nửa phút cô đã giật mình quay phắt mặt lại hỏi bà thêm: “Cha cháu chưa về nhà ạ?”
“Ừ, đêm qua cháu ngủ rồi hình như Tư Đồ Phong lén lút lái xe đi mất, đến sáng vẫn không thấy xe nó đậu trước sân.” Bà nội hàn huyên.
Chư Nhị bất giác chau mày. Vừa hay một giây sau chiếc điện thoại thông minh trong túi áo cô đột nhiên reo vang. Cô thò tay vào túi lấy ra, chần chừ khi nhìn thấy trên màn hình là dãy số lạ lẫm. Nhưng trực giác nhạy bén bảo cô hãy mau chóng nhấc máy đi. Thế nên Chư Nhị liền nhấn chiếc nút xanh màu lá cây trong điện thoại.
“Alo?”
Từ đầu dây bên kia, cô chẳng nghe rõ được có tiếng người trả lời truyền đến, thoạt đầu chỉ là âm thanh thở dốc gấp gáp bất bình thường. Chư Nhị phải alo mấy lần thì đối phương mới chịu cất giọng nói.
“Phu nhân, ông chủ đêm qua bị cảnh sát bắn trúng đạn vào phần bụng, hiện tại đang phải cấp cứu ở bệnh viện!”
Chư Nhị như vừa bị ai tát vào mặt một cái đau điếng người, cả thân thể nhỏ bé của cô mềm nhũn, mặt mũi trắng bệch. “Sa… sao?”
“Cảnh sát kiểm tra kho hàng của ông chủ, không biết lý do gì lại xuất hiện chất cấm. Ông chủ nhất mực không chịu nhận đó là đồ của mình, cảnh sát ra tay bắn một thuộc hạ bên chúng tôi… rồi sau đó…”
Sau đó Chư Nhị không cần nghe cũng đủ hiểu, bàn tay nắm chặt điện thoại của cô run lẩy bẩy, cô hét lên: “Bệnh viện!”
Người gọi cho cô giật mình: “Dạ? Phu nhân?”
“Tôi nói bệnh viện nào?!” Chư Nhị mất bình tĩnh, cô đứng thẳng người dậy, tách nước đỏ trên bàn cũng lắc lư trào ra khỏi ly nhưng cô chẳng hề quan tâm. Vội vội vàng vàng muốn xông ra ngoài.
“À, bệnh viện Châu Thụy, thưa phu nhân!” Cậu trẻ cuối cùng cũng hiểu.
Chư Nhị không nói không rằng cúp máy, cô phó mặc cho quần áo ngủ vẫn còn trên người lao một mạch tới cửa chính. Cô vừa mở cửa ra ai dè cánh cửa cũng đồng thời bị người ở ngoài đẩy vào. Chư Nhị loạng choạng lùi mấy bước về sau, ngẩng mặt nhìn kẻ kia ai oán.
“Cha?!” Vấn đề là người xuất hiện trước mắt cô lúc này là Tư Đồ Phong. Ông lén đi cả buổi tối đến lúc Chư Nhị gấp gáp muốn tẩu lại trở về như vậy!
Ông nhìn cô gương mặt sưng tấy, nghiêm giọng: “Con định đi đâu đấy?”
Chư Nhị ghì cắn cánh môi dưới, nghĩ tới hắn đang trong cơn nguy kịch ở bệnh viện cô thật sự không muốn trễ nãi một giây phút nào: “Con đến bệnh viện!”
Tư Đồ Phong nhướng mày cáu gắt: “Đến bệnh viện làm gì? Con còn không nhìn lại bộ dạng luộm thuộm của con đi!”
Chư Nhị biết mình không thể bất hiếu tới độ vượt mặt lướt qua cha được nhưng tay chân cứ nhốn nháo hết cả lên: “Con không có nhiều thời gian, con xin cha đấy!”
Tuy nhiên Chư Nhị càng khẩn cầu, Tư Đồ Phong càng đình trệ cơ hội của cô: “Con đến thăm thằng nhóc đó?”
Chư Nhị sững người. Thay vì chảy mồ hôi lạnh sợ hãi khi bị bắt quả tan, cô lại nhìn cha bằng con mắt đầy nghi hoặc, câu từ thốt ra cũng ấp úng: “Cha… sao cha biết anh ấy đang ở bệnh viện? Lẽ nào cha…?”
Tư Đồ Phong bị cô ghim trúng tim đen, quay mặt đi tránh ánh mắt hằn những sợi tơ máu của con gái: “Cậu ta tàn trữ đồ phi pháp, ta quen biết với bên cảnh sát tức nhiên không bỏ qua tin. Dù sao ta cũng nên am hiểu chút về con rễ mình là kẻ như thế nào mà nhỉ?”
Chư Nhị cười nhạt, rốt cuộc cha cô đang làm gì thế này? Cô lạnh giọng: “Để con đến bệnh viện. Con không muốn nhận lấy bất kì thất vọng nào từ cha vào lúc này đâu!”
Tư Đồ Phong trợn mắt, bàn tay to lớn chắn ngang cửa không cho cô đi: “Con quyết tin thằng nhóc đó chứ không tin ta ư?”
Chư Nhị túm chặt gấu váy, cương nghị đối đáp ông: “Hạc Lập Duân chưa bao giờ đụng đến chất cấm!”
Bầu không khí trở nên lặng thinh, ngột ngạt. Bà nội thấy hai cha con họ đột nhiên cãi nhau ầm ầm thì liền chạy ra muốn can ngăn.
Tư Đồ Phong nghiến răng, không ngờ trong lòng con gái ông còn chẳng bằng một tay xã hội đen: “Hôm nay con đừng có mơ được ra khỏi nhà dù chỉ là nửa bước!”
Đồng tử Chư Nhị co dãn uất ức, “Tại sao cha có thể vô lý như vậy chứ?!” Cô quát lên.
Còn chưa kịp nghe Tư Đồ Phong lên tiếng hồi đáp, một cơn đau oái ân xuất phát từ phần bụng Chư Nhị trồi dậy. Mặt cô thoáng chốc xanh xao, ruột gan lộn nhào tựa hồ muốn tống khứ hết tất thảy thứ có trong người cô ra ngoài.
“Ọe!” Chư Nhị chịu không nổi nữa, chạy tọt thẳng vô nhà vệ sinh ra sức nôn mửa.
Tư Đồ Phong lẫn bà nội cũng giật mình, thấy cô nôn thốc nôn tháo thì vô cùng lo lắng.
Lúc Chư Nhị xử lí xong xuôi, cơ thể cô mệt lử. Bà nội sờ sờ hai gò má cô rồi lại đặt tay lên phần bụng bị đau của Chư Nhị dò xét.
Tư Đồ Phong cũng nhận ra điều bất thường, ông hô to: “Đưa tiểu thư đến bệnh viện kiểm tra!”
Lập tức ngay sau đó Chư Nhị được mang tới bệnh viện. Bà nội đi theo đỡ cô, cảm thấy sắc mặt cô lúc trắng lúc đen thì sốt sắng hơn nữa: “Đưa tiểu thư tới bệnh viện gần nhất đi!”
Tư Đồ Phong ngồi ở ghế lái phụ nhanh chóng phản đối: “Không được!” Bệnh viện gần đây nhất còn không phải bệnh viện Châu Thụy, nơi Hạc Lập Duân đang cấp cứu à? Như thế không khác nào tác thành cho hai đứa kia gặp lại nhau luôn?
Nhưng bà nội lại khăng khăng quyết định, quay ra mắng ông xối xả: “Còn dám cãi? Sức khỏe của con bé là trên hết chứ?!”
Tư Đồ Phong im thin thít, phó đời cho xe của họ chạy đà tới bệnh viện Châu Thụy.
Ngồi trong phòng siêu âm chỉ có Chư Nhị, bà nội và một bác sĩ nữ. Chư Nhị cũng không yếu tới mức ngất đi, cô biết mình đang ở đâu, quyết định sau khi kiểm tra xong sẽ phóng đến nơi cấp cứu gặp hắn liền.
Vốn Chư Nhị nghĩ là do bản thân ăn uống không điều độ nên bụng lại quặn đau. Trước đây Chư Nhị từng bị viêm đường ruột mà. Nhưng cô cũng chẳng kháng cự việc bị đưa đi kiểm tra, coi như cái bụng này giúp cô một lần đấy.
Bác sĩ bôi lên bụng cô một chất gel trong suốt, bắt đầu dùng máy siêu ấm rà soát phần bụng của cô. Bà nội đứng bên cạnh vô cùng căng thẳng, Chư Nhị thì mong kết thúc cho nhanh để cô còn hành động.
Cuối cùng vị bác sĩ kia mới bỏ máy siêu âm ra, tầm vài ba giây sau lên tiếng thuyết minh tình trạng của Chư Nhị: “Tiểu thư, trong bụng cô đang mang một sinh mệnh.”
Chư Nhị mãi lấy giấy lau bụng, định cảm ơn bác sĩ rồi chạy đi nào ngờ câu nói trên khiến cô bật ngửa. “Cảm… sao cơ?!”
Bà nội cũng chằm chằm vào cô do không thể tin được: “Ta nghe không nhầm đấy chứ? Tiểu Nhị cháu đã…”
Chư Nhị sựng cả người, phải để bác sĩ xác mình thêm lần nữa mới chắc chắn: “Vâng, tiểu thư cô mang thai rồi.”
Cô đưa tay lên miệng che lại vì ngỡ ngàng, giờ cô mới để ý mình đã trễ kì kinh nguyệt cũng vài tuần rồi.
Bác sĩ dặn cô chờ một chút để cô ấy tiến hành làm giấy tờ kết luận. Nhìn dòng kết thai đã được sáu tuần tuổi mà tim Chư Nhị đập thình thịch.
Bà nội nhìn cô đầy hoài nghi: “Có phải cậu trai họ Hạc gì đó là cha đứa bé không?”
Chư Nhị gật đầu không một tính toán, cô biết giờ phút này ngoài bà nội ra thì sẽ không ai hiểu cho mối quan hệ của cô và hắn.
Bà nội nắm lấy tay cô, giọng bà nhè nhẹ: “cậu ấy đang ở bệnh viện này à?”
Chư Nhị lại gục gật. Bà bật cười: “Đi tìm cậu ấy đi. Còn cha con, để bà giữ chân.”
Chư Nhị tròn xoe mắt: “Thật ạ?” Cô cảm động ôm chầm lấy bà nội. Bà lúc nào cũng hiểu cô như thế. Từ khi giúp cô trốn khỏi tay ông nội tìm hắn cho đến bây giờ giúp cô kìm chân Tư Đồ Phong đi gặp hắn. Bà giống như nhân vật quyền lực chống lưng đằng sau cho Chư Nhị.
Khi cô cùng bà rời khỏi phòng siêu âm, bà đã nhanh nhẹn nói với Tư Đồ Phong: “Phong, mẹ có chuyện muốn dặn con!”
Tư Đồ Phong chưa kịp định hình gì đã bị người phụ nữ đáng sợ là bà răn đe liền co rúm người. Tranh thủ lúc cha không để ý, Chư Nhị sớm biến mất tăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.