Chương 80: Mê Cung [2]
Khinh Vân Đạm
13/07/2024
[Lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi]
Nơi khác, Ảo Ảnh Tiêu Tan dẫn đầu lựa chọn phương hướng, cũng dẫn đầu đi đến ngã ba thứ hai trước. Thấy trên bàn đá được đặt hai cây bút và sáu tờ giấy, hai mắt hắn ta sáng lên, lập tức tận diệt hết giấy bút!
Sau đó vội vàng đi về hướng con đường bên trái, chốc lát sau liền không thấy bóng dáng đâu.
Trời Cao tới trễ hơn một bước, thấy ngã ba có bàn đá nhưng trên đó trống không chẳng còn gì thì gân xanh trên trán giật giật vài cái.
Lưỡi Hái Tử Vong chỉ mới cấp 4, Vân Lạc là người chơi nữ, hai người này hắn không thèm để vào mắt vì thế không nghĩ ngợi nhiều, quyết định đi theo Ảo Ảnh Tiêu Tan để hợp tác. Ai ngờ Ảo Ảnh Tiêu Tan vốn chẳng phải thứ tốt lành gì, đi như gió bay thì thôi đi còn cuốn theo luôn những thứ trên bàn.
Trời Cao thở dài một hơi, biểu cảm rất ưu sầu. Ký ức của cá vàng chỉ có bảy giây, đoán chừng ký ức người chơi cũng sẽ bay đi mất. Trí nhớ không dùng được, vậy chỉ có thể ghi lại vào giấy.
Nói cách khác, trong mê cung này tuyệt đối không thể thiếu giấy bút! Không có giấy, không có bút thì không thể nào chơi được.
Nhưng Ảo Ảnh Tiêu Tan không biết đã đi đâu. Bây giờ quay lại điểm xuất phát cũng đã muộn.
Trời Cao suy tư một lát sau đó xoay người định trở lại điểm xuất phát. Hắn nghĩ rằng dù là Ảo Ảnh Tiêu Tan hay người chơi khác, nếu muốn đi ra khỏi mê cung đều cần phải đánh dấu lên vách tường.
Nếu hắn không có giấy bút vậy thì chờ đến lúc trò chơi sắp kết thúc rồi đi theo ký hiệu đánh dấu là được.
Nếu thăm dò và phát hiện ra đường cụt thì người chơi sẽ quay lại vị trí cũ và đi sang con đường khác. Đến lúc đó hắn có thể đi theo những người khác, cùng nhau hành động.
Nghĩ xong, cảm thấy ý tưởng vượt ải này không còn gì để bắt bẽ nên hắn liền bình tĩnh ngồi xổm bên vách tường, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi.
Bảy phút đã đến, trước mắt tối sầm, ký ức đổi mới.
......
Trời Cao chớp chớp mắt, nhận thấy mình đang ngồi xổm ở góc tường. Hắn tự nói, vừa vào phó bản mà sao tư thế không giống người bình thường chút nào vậy ta?
Nhìn xung quanh thì phát hiện trái phải đều không có người, hắn không khỏi nhướng mày kinh ngạc.
Trước mặt là ngã ba, một con đường bên trái, một con đường bên phải. Ngẫm nghĩ một hồi, Trời Cao quyết định đi về phía con đường bên trái.
Đi được một phút, hắn lại phát hiện thêm một cái ngã ba, hơn nữa chỗ này còn có một cái bàn đá. Chẳng qua trên mặt bàn trống trơn chẳng có gì.
"Phó bản này không có giấy bút hả ta?" Trời Cao nhịn không được oán giận ra tiếng.
Cầm lòng không đậu đưa mắt nhìn về góc trên bên phải, hắn lập tức ngây người —— thời gian lúc này của trò chơi đã là chín phút, không giống chỉ mới vào phó bản như nhận định của hắn.
Trời Cao không nói một lời, rơi vào trầm tư. Qua hồi lâu mới nhận thức được vấn đề "Cách vài phút ký ức sẽ biến mất, không có giấy bút thì không thể đi tiếp, chờ đợi ở điểm xuất phát là chiến lược, thì ra là thế."
Sau đó hắn lại trở về điểm xuất phát, lại đi về đường phía bên phải kia. Không ngoài dự đoán, trên bàn đá cũng trống trơn không còn gì.
Vì thế Trời Cao lại trở về điểm xuất phát lần nữa, bình tĩnh ngồi xổm ở góc tường, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi.
**
Để đề phòng những người khác đuổi theo, Ảo Ảnh Tiêu Tan vội vàng chạy thẳng một đường, liên tục đi về hướng bên trái. Ngoài ra, để tránh bị người khác chú ý nên hắn ta không để lại ký hiệu gì, chỉ một đường chạy thẳng.
Đợi đến khi chạy xa, cảm thấy không ai đuổi theo được nữa thì hắn ta mới ngồi cạnh góc tường, lấy giấy bút ra cẩn thận tự hỏi chính mình.
Ảo Ảnh Tiêu Tan viết lại từng gợi ý trước "Nhắc nhở 1, trước khi vào phó bản hệ thống có nói ký ức của cá vàng chỉ có bảy giây."
"Nhắc nhở 2, dòng chữ to đỏ như máu viết tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?"
Sau đó...... Hắn ta liền không biết viết gì.
Ảo Ảnh Tiêu Tan có thể thành công thăng lên cấp năm không phải nhờ đầu óc mà do hắn là một trong số người chơi Vô Hạn Cầu Sinh sớm nhất. Tích lũy từng tí giá trị kinh nghiệm một mới ngoi lên được cấp năm!
Ném những người khác ra xa rồi lại ngồi một góc vò đầu bức tai cố gắng suy nghĩ cách để vượt ải nhưng chưa được gì.
Qua hồi lâu, hắn ta nhịn không được liếc mắt nhìn về phía góc trên bên phải, muốn nhìn xem mình đã tốn bao nhiều thời gian.
Lúc đó, vừa vặn là phút thứ bảy của phó bản.
Vừa nhìn xong Ảo Ảnh Tiêu Tan liền cúi đầu, tiếp tục tự hỏi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hệ thống vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối lập tức thay mới ký ức của người chơi.
......
Ảo Ảnh Tiêu Tan chậm rãi mở mắt đánh giá hoàn cảnh của mình. Ngã ba, bức tường trắng, có vẻ như đang ở trong mê cung.
Xung quanh không có người chơi khác, hình như trong tay có cầm thứ gì đó.
Ảo Ảnh Tiêu Tan cúi đầu, nhanh chóng đọc lại ghi chú một và hai. Đọc xong thì bực mình, chữ đúng là của mình đó nhưng hắn ta viết từ lúc nào? Tại sao hắn ta không hề có chút ấn tượng gì vậy?
Góc trên bên phải hiển thị phó bản đã bắt đầu được tám phút nhưng hắn ta lại cảm thấy bản thân chỉ vừa mới vào phó bản.
Ngã ba có một đường bên phải, một đường bên trái, một đường nhỏ yên tĩnh vắng lặng phía sau lưng, hắn ta nên đi đường nào đây?
Ảo Ảnh Tiêu Tan đầu lớn như cái đấu, ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay. Trong lòng thì lại nghĩ ghi chú thứ hai "tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì" vô cùng phù hợp với hoàn cảnh và tâm trạng của hắn lúc này......
**
Phó bản tổng cộng có 50 tuyến đường nhưng chỉ có một tuyến đường thẳng đến điểm cuối! Mỗi lần nhớ đến câu này Vân Lạc luôn cảm thấy bản thân đang chạy đua với thời gian.
Cô gần như đang chạy bước nhỏ trong mê cung trong cơn nghẹn tức.
Phía trước đường này lại có lối rẻ, đánh dấu O, sau đó tiến lên điều tra.
Đường này không thông, quay lại, đánh dấu X lên tường.
Lại đi một con đường khác, đường cụt, quay lại.
Đang trên đường quay lại thì trước mắt lại tối sầm —— phút thứ mười bốn đã đến, người chơi mất đi ký ức.
Thế là Vân Lạc chớp chớp mắt phát hiện đang đứng giữa con đường, không biết bản thân muốn đi đâu và về đâu.
Bên cạnh không có người chơi khác, dòng chữ to và đỏ như máu không hiện lên đúng hẹn. Cô mơ màng nhìn xung quanh, không biết một móng manh mối nào.
Lúc này cô lại phát hiện thấy thời gian phó bản đã qua mười lăm phút. Ngoài ra hình như trong tay đang cầm thứ gì đó.
Đọc từ đầu đến đuôi nội dung trên giấy, Vân Lạc lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà...... Phía trước không có nhà, phía sau cũng không có cửa hàng, trước đó cô đang định làm gì vậy?
Theo lý mà nói thì hẳn là cô đang đi thẳng về phía trước.
Suy nghĩ một hồi lâu Vân Lạc quyết định xoay người, quay lại xem thử.
Xoay người chạy chậm được một lúc thì đi vào đường cụt. Cuối cùng cô cũng biết bản thân vừa rồi định làm gì —— chắc đang muốn quay lại ngã ba đánh dấu X.
Lần lăn lộn này đã lãng phí ba phút thời gian.
Vân Lạc bất đắc dĩ phải tiếp tục chạy chậm về ngã ba đánh dấu X.
Sau khi quay lại đánh dấu X cô lại tiếp tục thăm dò tuyến đường khác.
Lướt qua những bức tường trắng, Vân Lạc tự nói với mình may mà bảy phút mới mất trí nhớ một lần không thì đã sớm phun ra lời vàng ngọc......
Cũng ngay tại lúc này, cô lại nhịn không được mà phát sầu, bảy phút sau ký ức lại tự động đổi mới muốn hiểu rõ tình hình phải tiêu tốn ba phút, thời gian đâu mà đi tìm đường chính nữa?
**
Có đôi có cặp, Lưỡi Hái Tử Vong cũng đang đi trên đường thì phút thứ mười bốn đến và đổi mới ký ức.
Sau một hồi thất thần, anh ấy lại cho rằng mình chỉ vừa tiến vào phó bản.
Chẳng qua là dòng chữ to và đỏ như máu không có hiện lên, giấy ghi chú đang cầm trong tay nhắc nhở cho anh ấy biết đây là chuyện bất thường. Vấn đề về thời gian càng củng cố thêm bằng chứng đã vào phó bản lâu rồi.
Tốn hai phút để nắm rõ hiện trạng, Lưỡi Hái Tử Vong nhanh chóng đi về phía trước dò đường không chút do dự, anh ấy tin mình sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc. Nếu phía trước là đường thông thì bản thân đang dò đường. Nếu đang quay lại ngã ba thì chứng tỏ đường này là đường cụt, vì thế quay lại làm ký hiệu.
Một đường thẳng về phía trước, chỉ chốc lát sau anh ấy liền phát hiện ba mặt đều là vách tường.
Là đường cụt.
Lưỡi Hái Tử Vong xoay người, nhanh chân hơn rời đi. Vừa đi vừa tự nói mỗi lần đều tốn hai ba phút để nắm rõ tình hình, quá lãng phí thời gian. Có lẽ, anh ấy nên tìm cách để nâng cao hiệu suất.
Nháy mắt, trong đầu hiện ra vô vàn ý tưởng.
Lưỡi Hái Tử Vong không khỏi rơi vào suy tư.
**
Phút thứ hai mốt vừa trôi qua, Trời Cao chớp chớp mắt phát hiện mình đang ngồi xổm ở góc tường. Hắn nói với lòng sao vừa vào phó bản mà tư thế đã không bình thường rồi.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Nhìn xung quanh không thấy người chơi nào, hắn không khỏi nhướng mày kinh ngạc.
Phía trước là ngã ba một đường hướng trái, một đường hướng phải. Suy nghĩ một hồi, Trời Cao đi về hướng bên trái.
Tiếp theo, hắn gần như hoàn toàn lặp lại hành động trước đó thêm lần nữa.
Bận rộn nửa ngày, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát lần nữa, bình tĩnh ngồi xổm trong góc tường, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi.
**
Chần chừ lưỡng lự không biết đi hướng nào, cuối cùng Ảo Ảnh Tiêu Tan dứt khoát đi về hướng ngược lại của ngã ba.
Ai ngờ một phút sau, cảnh vật tương tự lại xuất hiện trước mặt hắn ta. Hình như hắn lại trở về nơi vừa mới rời khỏi.
Ảo Ảnh Tiêu Tan "......"
Suy nghĩ một hồi, hắn ta vẽ một hình tam giác lên vách tường, sau đó đi ngược lại.
Một phút sau, cảnh vật tương tư lại lần nữa xuất hiện. Nhưng lúc này trên tường trắng toát không một dấu vết.
Lòng Ảo Ảnh Tiêu Tan biết rõ bản thân hắn ta không phải đang quay lại chỗ cũ mà đang đi dò đường bên ngoài.
Thỉnh thoảng đứng giữa ngã ba hắn sẽ tò mò không biết đi hướng khác sẽ có cảnh gì khác không. Nhưng đã quyết định đi một đường thì phải quyết tâm!
Ảo Ảnh Tiêu Tan quay lại lần ba nhưng đang đi giữa đường thì ký ức đổi mới.
Vẻ mặt hắn ta lập tức ngơ ngác.
# tôi là ai #
# tôi đang ở đâu #
# tôi đang làm gì #
So với hiệp trước, lần này càng khó hiểu hơn do hắn ta đã nhét giấy ghi chú vào túi nên không nhớ tới để mở ra xem.
"Quái lạ, phó bản ít nhất cũng phải có ba người chơi, những người khác đâu rồi? Dòng chữ gợi ý đâu? Gì dãy, thời gian trò chơi mười lăm phút rồi hả?!" Ảo Ảnh Tiêu Tan đầy bụng nghi ngờ.
Bất hạnh nhất là tại thời điểm ký ức đổi mới hắn ta cũng vừa lúc dừng lại trước ngã ba.
Thế nên hiện tại hắn ta cũng không biết cuối cùng mình muốn đi trái hay phải.
Do dự một lát, Ảo Ảnh Tiêu Tan khẽ cắn môi, chọn đại một hướng.
Không lâu sâu hắn ta đã đến ngã ba từ hướng trái.
Ảo Ảnh Tiêu Tan suy nghĩ thật lâu, sau đó quyết định đi về hướng bên phải!
Lại sau đó...... Hắn ta hoàn toàn bị lạc trong mê cung ác nghiệt.
Vì cách bảy phút ký ức người chơi sẽ bị đổi mới nên dù bực bội trong lòng thì cũng không đến nỗi muốn thoát khỏi phó bản, cũng không biết đây là may mắn hay là bất hạnh nữa.
**
Thời gian trôi đi, Vân Lạc đối phó với phó bản càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Rất nhanh, trên giấy của cô lại tăng thêm hai điều lĩnh hội tâm đắc "Thứ tám, vừa đi vừa suy nghĩ có thể tiết kiệm thời gian, nâng cao hiệu suất."
"Thứ chín, phút thứ bảy, mười bốn, hai mốt... dừng hết tất cả mọi việc để chuẩn bị cho việc ký ức bị reset. Ví dụ như cầm giấy giơ lên trước mặt để sau khi mất ký ức có thể bảo đảm nhìn thấy tờ giấy. Thêm ví dụ như khi đến ngã ba thì đứng lại phòng trường hợp đi nhầm hướng."
Cô ghi chú lại như thế nào thì làm như thế đó.
Đến phút 21 vừa lúc Vân Lạc đi vào đường cụt.
Cô không vội quay lại mà đứng im giơ cao tờ giấy lên trước mặt, sau đó lẳng lặng chờ đợi ký ức đổi mới.
=====
Nơi khác, Ảo Ảnh Tiêu Tan dẫn đầu lựa chọn phương hướng, cũng dẫn đầu đi đến ngã ba thứ hai trước. Thấy trên bàn đá được đặt hai cây bút và sáu tờ giấy, hai mắt hắn ta sáng lên, lập tức tận diệt hết giấy bút!
Sau đó vội vàng đi về hướng con đường bên trái, chốc lát sau liền không thấy bóng dáng đâu.
Trời Cao tới trễ hơn một bước, thấy ngã ba có bàn đá nhưng trên đó trống không chẳng còn gì thì gân xanh trên trán giật giật vài cái.
Lưỡi Hái Tử Vong chỉ mới cấp 4, Vân Lạc là người chơi nữ, hai người này hắn không thèm để vào mắt vì thế không nghĩ ngợi nhiều, quyết định đi theo Ảo Ảnh Tiêu Tan để hợp tác. Ai ngờ Ảo Ảnh Tiêu Tan vốn chẳng phải thứ tốt lành gì, đi như gió bay thì thôi đi còn cuốn theo luôn những thứ trên bàn.
Trời Cao thở dài một hơi, biểu cảm rất ưu sầu. Ký ức của cá vàng chỉ có bảy giây, đoán chừng ký ức người chơi cũng sẽ bay đi mất. Trí nhớ không dùng được, vậy chỉ có thể ghi lại vào giấy.
Nói cách khác, trong mê cung này tuyệt đối không thể thiếu giấy bút! Không có giấy, không có bút thì không thể nào chơi được.
Nhưng Ảo Ảnh Tiêu Tan không biết đã đi đâu. Bây giờ quay lại điểm xuất phát cũng đã muộn.
Trời Cao suy tư một lát sau đó xoay người định trở lại điểm xuất phát. Hắn nghĩ rằng dù là Ảo Ảnh Tiêu Tan hay người chơi khác, nếu muốn đi ra khỏi mê cung đều cần phải đánh dấu lên vách tường.
Nếu hắn không có giấy bút vậy thì chờ đến lúc trò chơi sắp kết thúc rồi đi theo ký hiệu đánh dấu là được.
Nếu thăm dò và phát hiện ra đường cụt thì người chơi sẽ quay lại vị trí cũ và đi sang con đường khác. Đến lúc đó hắn có thể đi theo những người khác, cùng nhau hành động.
Nghĩ xong, cảm thấy ý tưởng vượt ải này không còn gì để bắt bẽ nên hắn liền bình tĩnh ngồi xổm bên vách tường, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi.
Bảy phút đã đến, trước mắt tối sầm, ký ức đổi mới.
......
Trời Cao chớp chớp mắt, nhận thấy mình đang ngồi xổm ở góc tường. Hắn tự nói, vừa vào phó bản mà sao tư thế không giống người bình thường chút nào vậy ta?
Nhìn xung quanh thì phát hiện trái phải đều không có người, hắn không khỏi nhướng mày kinh ngạc.
Trước mặt là ngã ba, một con đường bên trái, một con đường bên phải. Ngẫm nghĩ một hồi, Trời Cao quyết định đi về phía con đường bên trái.
Đi được một phút, hắn lại phát hiện thêm một cái ngã ba, hơn nữa chỗ này còn có một cái bàn đá. Chẳng qua trên mặt bàn trống trơn chẳng có gì.
"Phó bản này không có giấy bút hả ta?" Trời Cao nhịn không được oán giận ra tiếng.
Cầm lòng không đậu đưa mắt nhìn về góc trên bên phải, hắn lập tức ngây người —— thời gian lúc này của trò chơi đã là chín phút, không giống chỉ mới vào phó bản như nhận định của hắn.
Trời Cao không nói một lời, rơi vào trầm tư. Qua hồi lâu mới nhận thức được vấn đề "Cách vài phút ký ức sẽ biến mất, không có giấy bút thì không thể đi tiếp, chờ đợi ở điểm xuất phát là chiến lược, thì ra là thế."
Sau đó hắn lại trở về điểm xuất phát, lại đi về đường phía bên phải kia. Không ngoài dự đoán, trên bàn đá cũng trống trơn không còn gì.
Vì thế Trời Cao lại trở về điểm xuất phát lần nữa, bình tĩnh ngồi xổm ở góc tường, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi.
**
Để đề phòng những người khác đuổi theo, Ảo Ảnh Tiêu Tan vội vàng chạy thẳng một đường, liên tục đi về hướng bên trái. Ngoài ra, để tránh bị người khác chú ý nên hắn ta không để lại ký hiệu gì, chỉ một đường chạy thẳng.
Đợi đến khi chạy xa, cảm thấy không ai đuổi theo được nữa thì hắn ta mới ngồi cạnh góc tường, lấy giấy bút ra cẩn thận tự hỏi chính mình.
Ảo Ảnh Tiêu Tan viết lại từng gợi ý trước "Nhắc nhở 1, trước khi vào phó bản hệ thống có nói ký ức của cá vàng chỉ có bảy giây."
"Nhắc nhở 2, dòng chữ to đỏ như máu viết tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?"
Sau đó...... Hắn ta liền không biết viết gì.
Ảo Ảnh Tiêu Tan có thể thành công thăng lên cấp năm không phải nhờ đầu óc mà do hắn là một trong số người chơi Vô Hạn Cầu Sinh sớm nhất. Tích lũy từng tí giá trị kinh nghiệm một mới ngoi lên được cấp năm!
Ném những người khác ra xa rồi lại ngồi một góc vò đầu bức tai cố gắng suy nghĩ cách để vượt ải nhưng chưa được gì.
Qua hồi lâu, hắn ta nhịn không được liếc mắt nhìn về phía góc trên bên phải, muốn nhìn xem mình đã tốn bao nhiều thời gian.
Lúc đó, vừa vặn là phút thứ bảy của phó bản.
Vừa nhìn xong Ảo Ảnh Tiêu Tan liền cúi đầu, tiếp tục tự hỏi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hệ thống vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối lập tức thay mới ký ức của người chơi.
......
Ảo Ảnh Tiêu Tan chậm rãi mở mắt đánh giá hoàn cảnh của mình. Ngã ba, bức tường trắng, có vẻ như đang ở trong mê cung.
Xung quanh không có người chơi khác, hình như trong tay có cầm thứ gì đó.
Ảo Ảnh Tiêu Tan cúi đầu, nhanh chóng đọc lại ghi chú một và hai. Đọc xong thì bực mình, chữ đúng là của mình đó nhưng hắn ta viết từ lúc nào? Tại sao hắn ta không hề có chút ấn tượng gì vậy?
Góc trên bên phải hiển thị phó bản đã bắt đầu được tám phút nhưng hắn ta lại cảm thấy bản thân chỉ vừa mới vào phó bản.
Ngã ba có một đường bên phải, một đường bên trái, một đường nhỏ yên tĩnh vắng lặng phía sau lưng, hắn ta nên đi đường nào đây?
Ảo Ảnh Tiêu Tan đầu lớn như cái đấu, ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay. Trong lòng thì lại nghĩ ghi chú thứ hai "tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì" vô cùng phù hợp với hoàn cảnh và tâm trạng của hắn lúc này......
**
Phó bản tổng cộng có 50 tuyến đường nhưng chỉ có một tuyến đường thẳng đến điểm cuối! Mỗi lần nhớ đến câu này Vân Lạc luôn cảm thấy bản thân đang chạy đua với thời gian.
Cô gần như đang chạy bước nhỏ trong mê cung trong cơn nghẹn tức.
Phía trước đường này lại có lối rẻ, đánh dấu O, sau đó tiến lên điều tra.
Đường này không thông, quay lại, đánh dấu X lên tường.
Lại đi một con đường khác, đường cụt, quay lại.
Đang trên đường quay lại thì trước mắt lại tối sầm —— phút thứ mười bốn đã đến, người chơi mất đi ký ức.
Thế là Vân Lạc chớp chớp mắt phát hiện đang đứng giữa con đường, không biết bản thân muốn đi đâu và về đâu.
Bên cạnh không có người chơi khác, dòng chữ to và đỏ như máu không hiện lên đúng hẹn. Cô mơ màng nhìn xung quanh, không biết một móng manh mối nào.
Lúc này cô lại phát hiện thấy thời gian phó bản đã qua mười lăm phút. Ngoài ra hình như trong tay đang cầm thứ gì đó.
Đọc từ đầu đến đuôi nội dung trên giấy, Vân Lạc lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà...... Phía trước không có nhà, phía sau cũng không có cửa hàng, trước đó cô đang định làm gì vậy?
Theo lý mà nói thì hẳn là cô đang đi thẳng về phía trước.
Suy nghĩ một hồi lâu Vân Lạc quyết định xoay người, quay lại xem thử.
Xoay người chạy chậm được một lúc thì đi vào đường cụt. Cuối cùng cô cũng biết bản thân vừa rồi định làm gì —— chắc đang muốn quay lại ngã ba đánh dấu X.
Lần lăn lộn này đã lãng phí ba phút thời gian.
Vân Lạc bất đắc dĩ phải tiếp tục chạy chậm về ngã ba đánh dấu X.
Sau khi quay lại đánh dấu X cô lại tiếp tục thăm dò tuyến đường khác.
Lướt qua những bức tường trắng, Vân Lạc tự nói với mình may mà bảy phút mới mất trí nhớ một lần không thì đã sớm phun ra lời vàng ngọc......
Cũng ngay tại lúc này, cô lại nhịn không được mà phát sầu, bảy phút sau ký ức lại tự động đổi mới muốn hiểu rõ tình hình phải tiêu tốn ba phút, thời gian đâu mà đi tìm đường chính nữa?
**
Có đôi có cặp, Lưỡi Hái Tử Vong cũng đang đi trên đường thì phút thứ mười bốn đến và đổi mới ký ức.
Sau một hồi thất thần, anh ấy lại cho rằng mình chỉ vừa tiến vào phó bản.
Chẳng qua là dòng chữ to và đỏ như máu không có hiện lên, giấy ghi chú đang cầm trong tay nhắc nhở cho anh ấy biết đây là chuyện bất thường. Vấn đề về thời gian càng củng cố thêm bằng chứng đã vào phó bản lâu rồi.
Tốn hai phút để nắm rõ hiện trạng, Lưỡi Hái Tử Vong nhanh chóng đi về phía trước dò đường không chút do dự, anh ấy tin mình sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc. Nếu phía trước là đường thông thì bản thân đang dò đường. Nếu đang quay lại ngã ba thì chứng tỏ đường này là đường cụt, vì thế quay lại làm ký hiệu.
Một đường thẳng về phía trước, chỉ chốc lát sau anh ấy liền phát hiện ba mặt đều là vách tường.
Là đường cụt.
Lưỡi Hái Tử Vong xoay người, nhanh chân hơn rời đi. Vừa đi vừa tự nói mỗi lần đều tốn hai ba phút để nắm rõ tình hình, quá lãng phí thời gian. Có lẽ, anh ấy nên tìm cách để nâng cao hiệu suất.
Nháy mắt, trong đầu hiện ra vô vàn ý tưởng.
Lưỡi Hái Tử Vong không khỏi rơi vào suy tư.
**
Phút thứ hai mốt vừa trôi qua, Trời Cao chớp chớp mắt phát hiện mình đang ngồi xổm ở góc tường. Hắn nói với lòng sao vừa vào phó bản mà tư thế đã không bình thường rồi.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Nhìn xung quanh không thấy người chơi nào, hắn không khỏi nhướng mày kinh ngạc.
Phía trước là ngã ba một đường hướng trái, một đường hướng phải. Suy nghĩ một hồi, Trời Cao đi về hướng bên trái.
Tiếp theo, hắn gần như hoàn toàn lặp lại hành động trước đó thêm lần nữa.
Bận rộn nửa ngày, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát lần nữa, bình tĩnh ngồi xổm trong góc tường, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi.
**
Chần chừ lưỡng lự không biết đi hướng nào, cuối cùng Ảo Ảnh Tiêu Tan dứt khoát đi về hướng ngược lại của ngã ba.
Ai ngờ một phút sau, cảnh vật tương tự lại xuất hiện trước mặt hắn ta. Hình như hắn lại trở về nơi vừa mới rời khỏi.
Ảo Ảnh Tiêu Tan "......"
Suy nghĩ một hồi, hắn ta vẽ một hình tam giác lên vách tường, sau đó đi ngược lại.
Một phút sau, cảnh vật tương tư lại lần nữa xuất hiện. Nhưng lúc này trên tường trắng toát không một dấu vết.
Lòng Ảo Ảnh Tiêu Tan biết rõ bản thân hắn ta không phải đang quay lại chỗ cũ mà đang đi dò đường bên ngoài.
Thỉnh thoảng đứng giữa ngã ba hắn sẽ tò mò không biết đi hướng khác sẽ có cảnh gì khác không. Nhưng đã quyết định đi một đường thì phải quyết tâm!
Ảo Ảnh Tiêu Tan quay lại lần ba nhưng đang đi giữa đường thì ký ức đổi mới.
Vẻ mặt hắn ta lập tức ngơ ngác.
# tôi là ai #
# tôi đang ở đâu #
# tôi đang làm gì #
So với hiệp trước, lần này càng khó hiểu hơn do hắn ta đã nhét giấy ghi chú vào túi nên không nhớ tới để mở ra xem.
"Quái lạ, phó bản ít nhất cũng phải có ba người chơi, những người khác đâu rồi? Dòng chữ gợi ý đâu? Gì dãy, thời gian trò chơi mười lăm phút rồi hả?!" Ảo Ảnh Tiêu Tan đầy bụng nghi ngờ.
Bất hạnh nhất là tại thời điểm ký ức đổi mới hắn ta cũng vừa lúc dừng lại trước ngã ba.
Thế nên hiện tại hắn ta cũng không biết cuối cùng mình muốn đi trái hay phải.
Do dự một lát, Ảo Ảnh Tiêu Tan khẽ cắn môi, chọn đại một hướng.
Không lâu sâu hắn ta đã đến ngã ba từ hướng trái.
Ảo Ảnh Tiêu Tan suy nghĩ thật lâu, sau đó quyết định đi về hướng bên phải!
Lại sau đó...... Hắn ta hoàn toàn bị lạc trong mê cung ác nghiệt.
Vì cách bảy phút ký ức người chơi sẽ bị đổi mới nên dù bực bội trong lòng thì cũng không đến nỗi muốn thoát khỏi phó bản, cũng không biết đây là may mắn hay là bất hạnh nữa.
**
Thời gian trôi đi, Vân Lạc đối phó với phó bản càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Rất nhanh, trên giấy của cô lại tăng thêm hai điều lĩnh hội tâm đắc "Thứ tám, vừa đi vừa suy nghĩ có thể tiết kiệm thời gian, nâng cao hiệu suất."
"Thứ chín, phút thứ bảy, mười bốn, hai mốt... dừng hết tất cả mọi việc để chuẩn bị cho việc ký ức bị reset. Ví dụ như cầm giấy giơ lên trước mặt để sau khi mất ký ức có thể bảo đảm nhìn thấy tờ giấy. Thêm ví dụ như khi đến ngã ba thì đứng lại phòng trường hợp đi nhầm hướng."
Cô ghi chú lại như thế nào thì làm như thế đó.
Đến phút 21 vừa lúc Vân Lạc đi vào đường cụt.
Cô không vội quay lại mà đứng im giơ cao tờ giấy lên trước mặt, sau đó lẳng lặng chờ đợi ký ức đổi mới.
=====
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.