Vô Hạn Cưng Chiều: Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu
Chương 82: Mang thai
DarkMoon209, Tường Vy Trắng
27/05/2018
Nam Cung Hạo Thiên bế cô lên phòng, giúp cô mặc đồ rồi mới chở cô đến bệnh viện.
Bệnh viện
Một chiếc siêu xe số lượng có hạn dừng trước cổng bệnh viện thu hút sự chú ý của mọi người. Nam Cung Hạo Thiên bước xuống xe rồi vòng qua mở cửa cho cô. Anh đưa tay vào bế cô ra ngoài, Vương Tử Huyên mệt đến nổi không còn sức phản kháng. Cô vòng tay qua cổ anh, đầu dựa vào lòng ngực anh. Nam Cung Hạo Thiên đau lòng nhìn cô, anh mặc kệ những ánh mắt hâm mộ cùng ghe tị của những người qua đường mà nhanh chóng bế cô vào trong. Dọc đường đi anh nhìn sắc mặt cô đã đở hơn liền hỏi
- Còn mệt không em?
- Đỡ nhiều rồi ạ.
Anh không hỏi thêm mà bước nhanh chân đến phòng làm việc riêng của Bạch Băng. Bạch Băng thấy anh liền cung kính chào
- Chủ tử.
- Mau xem cô ấy bị làm sao?
Bạch Băng gật đầu bảo anh đặt cô xuống giường. Bạch Băng cẩn thẩn khám cho cô, một lúc sau Bạch Băng hết nhìn anh rồi nhìn Vương Tử Huyên, cuối cùng Bạch Băng nói
- Chủ mẫu không có việc gì, nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ. Quan trọng hơn là phải tẩm bổ cho chủ mẫu, vì người đang trong thời kì thai nghén.
- Thai nghén? Ý cô nói là tôi đang mang thai?
- Vâng ạ, thai đã gần hai tháng rồi.
Vương Tử Huyên vui đến nỗi rơi nước mắt, cô nghẹn ngào nói
- Thiên, em mang thai rồi. Em sắp được làm mẹ rồi...
- Ừ, bảo bối em đang mang trong người kết tinh tình yêu của chúng ta. Anh sắp được làm ba rồi,...
Nam Cung Hạo Thiên cũng vui không kém gì cô, anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói. Vương Tử Huyên vùi đầu vào ngực anh, cuối cùng cô cũng được làm mẹ. Lần này cô nhất định sẽ bảo vệ bé con thật tốt.
Bạch Băng nhìn hai người vui vẻ cũng vui theo, cô(BB) nhìn anh nhắc nhở
- Chủ tử, chủ mẫu mang thai trong giai đoạn đầu sẽ dễ động thai khí. Người không nên để chủ mẫu bị đả kích, chủ mẫu thích ăn cái gì thì cho người ăn, không cần phải kiên cử. Còn có...
Bạch Băng dừng một lát sau đó nói
- Ba tháng đầu khi mang thai nên hạn chế chuyện phòng the.
Nam Cung Hạo Thiên sắc mặt cực khó coi khi nghe Bạch Băng nói. Vương Tử Huyên nhìn vẻ mặt của anh liền phì cười
- Chỉ ba tháng thôi mà.
Khi anh và cô trở về biệt thư cũng đã đến giờ ăn trưa. Nam Cung Hạo Thiên bế cô lên phòng ngủ rồi cẩn thận đặt cô xuống giường, Vương Tử Huyên nhìn anh bĩu môi
- Em mang thai chứ đâu phải bị thương ở chân. Anh bế em như vậy sẽ rất mệt.
Nam Cung Hạo Thiên yêu thương đặt một nụ hôn lên trán cô nói
- Không mệt, bảo bối của anh rất nhẹ. Trong thời gian này anh sẽ vỗ béo em lên.
Cô chu môi phản kháng
- Béo lên rất xấu, lúc đó anh sẽ chán ghét em.
- Nói bậy, anh yêu em không hết lấy gì chán ghét em? Hả? Sau này đừng nói vậy nữa, nghe chưa?
Nam Cung Hạo Thiên nhăn mày điểm nhẹ lên chóp mũi cô, nhẹ nhàng nói những lời thâm tình. Vương Tử Huyên nghe anh nói vậy mà lòng ấm áp. Anh lại nói
- Ở đây, anh đi xuống bảo đầu bếp làm cho em vài món ăn. Nhớ, không được chạy lung tung...
- Dạ.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô một lượt sau đó rời phòng. Bước ra khỏi phòng, anh thu lại vẻ mặt ôn nhu của mình, thay vào đó là vẻ lạnh lùng rồi chậm rãi bước xuống phòng.
- Quản gia.
Anh lạnh lùng gọi.
- Thiếu gia có gì căn dặn?
- Kêu người thay tất cả các thảm trong nhà bằng loại dày hơn nhưng phải mềm. Còn nữa, dặn đầu bếp làm vài món ăn dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai.
Lúc này quản gia mới hiểu rõ tại sao hôm nay thiếu gia lạnh lùng lại nói chuyện nhiều như vậy. Hoá ra là thiếu phu nhân mang thai, thảo nào...việc này nhất định phải báo cho phu nhân và lão gia mới được. Nam Cung Hạo Thiên thấy quản gia cìn đứng đó liền nhíu mày
- Sao còn chưa đi?
- A, tôi đi ngay.
Quản gia sực tỉnh liền vội vàng đi phân phó người làm.
Vương Tử Huyên đợi lâu chưa thấy anh lên liền tự ý xuống nhà tìm anh. Nhưng vừa đặt chân xuống giường thì cánh cửa phòng ngủ bật mở, Nam Cung Hạo Thiên bưng đồ ăn vào thấy cô định bước xuống giường liền nói
- Bảo bối, em đi làm gì?
Sau đó đi nhanh về phía cô, Vương Tử Huyên nhìn anh đang đi về phía mình liền cười
- Đợi anh thấy lâu nên định xuống dưới tìm anh. Ai ngờ vừa đặt chân xuống anh đã lên đây.
Nam Cung Hạo Thiên nhếch môi, anh đặt đồ ăn sang một bên sau đó ngồi cạnh giường
- Đói rồi phải không? Mau ăn cơm đi.
Vừa nói anh vừa bưng những món ăn tốt cho những người mang thai cho cô. Anh thổi nguội rồi đưa đến bên miệng cô
- Ngoan, nói "a" đi nào.
Vương Tử Huyên không phản kháng, cô há miệng để anh đút thức ăn cho mình.
- Ngon quá.
- Vậy thì ăn nhiều vào.
- Anh không ăn sao?
- Lát anh ăn sau.
- Không chịu, anh ăn cùng em đi.
- Được.
Nam Cung Hạo Thiên sủng nịnh béo má cô sau đó hai người cứ anh một miếng, em một miếng ăn hết đồ ăn.
Nhìn thức ăn đã hết, anh cười nhẹ nói
- Em nghỉ ngơi đi.
- Dạ.
Nam Cung Hạo Thiên bưng mâm đồ ăn ra cửa đưa cho người hầu đã đợi sẵn. Rồi đi lại giường nằm xuống ôm cô ngủ một giấc đến chiều muộn.
Bệnh viện
Một chiếc siêu xe số lượng có hạn dừng trước cổng bệnh viện thu hút sự chú ý của mọi người. Nam Cung Hạo Thiên bước xuống xe rồi vòng qua mở cửa cho cô. Anh đưa tay vào bế cô ra ngoài, Vương Tử Huyên mệt đến nổi không còn sức phản kháng. Cô vòng tay qua cổ anh, đầu dựa vào lòng ngực anh. Nam Cung Hạo Thiên đau lòng nhìn cô, anh mặc kệ những ánh mắt hâm mộ cùng ghe tị của những người qua đường mà nhanh chóng bế cô vào trong. Dọc đường đi anh nhìn sắc mặt cô đã đở hơn liền hỏi
- Còn mệt không em?
- Đỡ nhiều rồi ạ.
Anh không hỏi thêm mà bước nhanh chân đến phòng làm việc riêng của Bạch Băng. Bạch Băng thấy anh liền cung kính chào
- Chủ tử.
- Mau xem cô ấy bị làm sao?
Bạch Băng gật đầu bảo anh đặt cô xuống giường. Bạch Băng cẩn thẩn khám cho cô, một lúc sau Bạch Băng hết nhìn anh rồi nhìn Vương Tử Huyên, cuối cùng Bạch Băng nói
- Chủ mẫu không có việc gì, nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ. Quan trọng hơn là phải tẩm bổ cho chủ mẫu, vì người đang trong thời kì thai nghén.
- Thai nghén? Ý cô nói là tôi đang mang thai?
- Vâng ạ, thai đã gần hai tháng rồi.
Vương Tử Huyên vui đến nỗi rơi nước mắt, cô nghẹn ngào nói
- Thiên, em mang thai rồi. Em sắp được làm mẹ rồi...
- Ừ, bảo bối em đang mang trong người kết tinh tình yêu của chúng ta. Anh sắp được làm ba rồi,...
Nam Cung Hạo Thiên cũng vui không kém gì cô, anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói. Vương Tử Huyên vùi đầu vào ngực anh, cuối cùng cô cũng được làm mẹ. Lần này cô nhất định sẽ bảo vệ bé con thật tốt.
Bạch Băng nhìn hai người vui vẻ cũng vui theo, cô(BB) nhìn anh nhắc nhở
- Chủ tử, chủ mẫu mang thai trong giai đoạn đầu sẽ dễ động thai khí. Người không nên để chủ mẫu bị đả kích, chủ mẫu thích ăn cái gì thì cho người ăn, không cần phải kiên cử. Còn có...
Bạch Băng dừng một lát sau đó nói
- Ba tháng đầu khi mang thai nên hạn chế chuyện phòng the.
Nam Cung Hạo Thiên sắc mặt cực khó coi khi nghe Bạch Băng nói. Vương Tử Huyên nhìn vẻ mặt của anh liền phì cười
- Chỉ ba tháng thôi mà.
Khi anh và cô trở về biệt thư cũng đã đến giờ ăn trưa. Nam Cung Hạo Thiên bế cô lên phòng ngủ rồi cẩn thận đặt cô xuống giường, Vương Tử Huyên nhìn anh bĩu môi
- Em mang thai chứ đâu phải bị thương ở chân. Anh bế em như vậy sẽ rất mệt.
Nam Cung Hạo Thiên yêu thương đặt một nụ hôn lên trán cô nói
- Không mệt, bảo bối của anh rất nhẹ. Trong thời gian này anh sẽ vỗ béo em lên.
Cô chu môi phản kháng
- Béo lên rất xấu, lúc đó anh sẽ chán ghét em.
- Nói bậy, anh yêu em không hết lấy gì chán ghét em? Hả? Sau này đừng nói vậy nữa, nghe chưa?
Nam Cung Hạo Thiên nhăn mày điểm nhẹ lên chóp mũi cô, nhẹ nhàng nói những lời thâm tình. Vương Tử Huyên nghe anh nói vậy mà lòng ấm áp. Anh lại nói
- Ở đây, anh đi xuống bảo đầu bếp làm cho em vài món ăn. Nhớ, không được chạy lung tung...
- Dạ.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô một lượt sau đó rời phòng. Bước ra khỏi phòng, anh thu lại vẻ mặt ôn nhu của mình, thay vào đó là vẻ lạnh lùng rồi chậm rãi bước xuống phòng.
- Quản gia.
Anh lạnh lùng gọi.
- Thiếu gia có gì căn dặn?
- Kêu người thay tất cả các thảm trong nhà bằng loại dày hơn nhưng phải mềm. Còn nữa, dặn đầu bếp làm vài món ăn dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai.
Lúc này quản gia mới hiểu rõ tại sao hôm nay thiếu gia lạnh lùng lại nói chuyện nhiều như vậy. Hoá ra là thiếu phu nhân mang thai, thảo nào...việc này nhất định phải báo cho phu nhân và lão gia mới được. Nam Cung Hạo Thiên thấy quản gia cìn đứng đó liền nhíu mày
- Sao còn chưa đi?
- A, tôi đi ngay.
Quản gia sực tỉnh liền vội vàng đi phân phó người làm.
Vương Tử Huyên đợi lâu chưa thấy anh lên liền tự ý xuống nhà tìm anh. Nhưng vừa đặt chân xuống giường thì cánh cửa phòng ngủ bật mở, Nam Cung Hạo Thiên bưng đồ ăn vào thấy cô định bước xuống giường liền nói
- Bảo bối, em đi làm gì?
Sau đó đi nhanh về phía cô, Vương Tử Huyên nhìn anh đang đi về phía mình liền cười
- Đợi anh thấy lâu nên định xuống dưới tìm anh. Ai ngờ vừa đặt chân xuống anh đã lên đây.
Nam Cung Hạo Thiên nhếch môi, anh đặt đồ ăn sang một bên sau đó ngồi cạnh giường
- Đói rồi phải không? Mau ăn cơm đi.
Vừa nói anh vừa bưng những món ăn tốt cho những người mang thai cho cô. Anh thổi nguội rồi đưa đến bên miệng cô
- Ngoan, nói "a" đi nào.
Vương Tử Huyên không phản kháng, cô há miệng để anh đút thức ăn cho mình.
- Ngon quá.
- Vậy thì ăn nhiều vào.
- Anh không ăn sao?
- Lát anh ăn sau.
- Không chịu, anh ăn cùng em đi.
- Được.
Nam Cung Hạo Thiên sủng nịnh béo má cô sau đó hai người cứ anh một miếng, em một miếng ăn hết đồ ăn.
Nhìn thức ăn đã hết, anh cười nhẹ nói
- Em nghỉ ngơi đi.
- Dạ.
Nam Cung Hạo Thiên bưng mâm đồ ăn ra cửa đưa cho người hầu đã đợi sẵn. Rồi đi lại giường nằm xuống ôm cô ngủ một giấc đến chiều muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.