Vô Hạn Cưng Chiều: Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu
Chương 30: Quan tâm (1)
DarkMoon209, Tường Vy Trắng
04/03/2018
Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô suy nghĩ đến nhập thần mà không nghe anh gọi, anh liền lấy tay cốc lên trán cô một cái rõ đau. Vương Tử Huyên ôm trán nhìn anh, thấy đôi mắt cún con của cô cười nhẹ
- Nghĩ gì mà anh gọi không nghe?
- Em đang nghĩ thời gian có thể ngừng lại thì hay biết mấy. Để sự quan tâm của anh dành cho em là mãi mãi,..
Nam Cung Hạo Thiên ngớ người khi nghe cô nói mà Vương Tử Huyên thấy phản ứng của anh thì mỉm cười thật tươi, cô nhẹ giọng nói
- Đừng tin là thật, em chỉ...ưm~
Lời con chưa nói xong đã phải nuốt trở lại khi anh ngậm lấy đôi môi đỏ mộng của cô. Vương Tử Huyên trợn tròn mắt nhìn anh, hai tay đang chóng trên ngực anh không biết lúc nào đã quàng qua cổ Nam Cung Hạo Thiên đáp trả nụ hôn của anh.
Nam Cung Hạo Thiên nhay nhay môi dưới của cô, rồi cắn nhẹ môi của Vương Tử Huyên khiến cô phát ra những tiếng rên làm người khác phải đỏ mặt, không bỏ qua cơ hôi anh đưa lưỡi càng quét trong khoang miệng của cô. Anh tham lam hút hết mật ngọt, môi lưỡi tùy ý dây dưa cho đến khi cảm thấy người trong ngực không thở nổi anh mới lưu luyến buông ra. Cả người Vương Tử Huyên mềm nhũn dựa vào lòng của Nam Cung Hạo Thiên, anh đưa tay lên vuốt lưng giúp cô thuận khí.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô không nhịn được cúi xuống hôn lên má của Vương Tử Huyên, anh khàn khàn nói
- Đừng nói linh tinh, sau này còn vậy anh sẽ phạt em.
- Vâng.
Cô đỏ mặt gật đầu, tự dưng lại hôn cô. Làm cho cô bây giờ cảm thấy buồn ngủ, mắt cô khép hờ. Chưa đầy hai phút cô đã ngủ say, Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô mỉm cười. Anh cũng ước gì sẽ được bên cô mãi mãi, nhưng anh không thể ích kỉ giữ cô bên cạnh, vì cô không thể bị kéo vào cuộc ân oán này.
Anh đứng dậy bế cô vào phòng nghỉ dành cho mình, anh chỉnh lại tư thế của cô rồi quay lại bàn làm việc.
Lúc cô tỉnh dậy đã thấy trời tối, Vương Tử Huyên mở cửa thấy anh vẫn còn ngồi làm việc thì nở nụ cười. Cô đi đến chỗ anh nói
- Chưa về sao?
- Ừm.
Anh gật nhẹ đầu, sau đó đóng loptop lại đứng lên lấy áo khoác rồi cầm tay cô ra ngoài.
- Anh dẫn em đi ăn.
- Về nhà nha anh? Em muốn nấu cơm cho anh ăn.
Nam Cung Hạo Thiên hơi dừng lại một chút, anh nhìn cô rồi gật đầu. Chiếc xe BMW hoà cùng vào lòng đường và dần biến mất trong bể xe cộ tấp nập.
Khi về đến nhà, anh lên phòng tắm còn cô vào bếp làm bửa tối. Chưa đầy mười lăm phút trên bàn ăn đã dọn ba món mặn và một món canh nhìn vô cùng bắt mắt.
Vừa lúc Nam Cung Hạo Thiên xuống lầu, anh nhìn những món ăn trên bàn có chút ngạc nhiên. Cô, hình như rất để ý đến khẩu vị của anh. Đây toàn là những món anh thích.
- Anh mau nếm thử, xem có hợp khẩu vị không?Nam Cung Hạo Thiên cầm đũa gấp một miếng thịt bỏ vào miệng, rất ngon, ngon hơn cả nhà hàng năm sao.
- Thế nào? Có ngon không?
Anh nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô thì nổi hứng muốn chọc Vương Tử Huyên, anh nhíu máy nói.
- Em cho bao nhiêu muối vào vậy? Rất mặn, thịt còn chưa chín tới. Khó ăn chết đi được.
- Sao...sao có thể? Khó ăn lắm sao?
Cô vừa nói vừa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, ăn miếng này hết miếng khác cô thấy không mặn mà rất vừa miệng. Vương Tử Huyên nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu
- Đâu có khó ăn như anh nói, ngược lại rất ngon.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn khuôn mặt méo xệch của cô thì phì cười.
- Anh đùa em thôi, món ăn rất ngon, rất hợp khẩu vị.
- Anh...đáng ghét.
Vương Tử Huyên tức giận phồng má nhìn anh, nhìn cô như vậy rất dễ thương. Nhìn là muốn cắn ngay, Nam Cung Hạo Thiên thấy bản thân mình ngày càng quan tâm cô hơn. Mà anh thấy cô có gì đó không đúng mà không biết không đúng ở chỗ nào.
- Sao anh không ăn?
- Em ăn đi.
Anh gắp cho cô một miếng thức ăn rồi ăn phần cơm của mình. Có lẽ anh quá đa nghi, trừ việc cô giấu anh đi làm thì tất cả đều bình thường.
Đợi anh ăn xong cô dọn dẹp rồi rửa chén, khi làm xong tất cả cô làm cho một ly nước ép rồi bưng ra phòng khách.
- Anh uống nước đi.
Vương Tử Huyên đặt ly nước trước mặt anh, sau đó ngồi xuống xem tivi. Nam Cung Hạo Thiên nhìn ly nước ép nhíu mày, anh không thích uống nước ép. Anh đang mở miệng nói thì cô dành nói trước
- Em biết anh không thích uống nước ép, nhưng nó rất tốt cho sức khoẻ. Anh nên uống, sau này hạn chế uống rượu lại, uống rượu sẽ có hại cho bản thân. Sau này không có em anh phải biết chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để bản thân bị bệnh có biết không? Vì sẽ không ai chăm sóc cho anh cả.
Vương Tử Huyên nói một lèo mà cô không biết chính mình đã lỡ lời, cô vẫn ngây thơ vừa ăn trái cây vừa xem tivi mà bỏ qua ánh mắt phức tạp của ai kia. Nam Cung Hạo Thiên không nói gì, anh cầm ly nước lên uống hết một hơi sau đó đứng dậy, nhìn cô nói
- Anh lên thư phòng làm việc, coi tivi có buồn ngủ thì lên phòng ngủ trước đừng đợi anh.
- Dạ.
- Nghĩ gì mà anh gọi không nghe?
- Em đang nghĩ thời gian có thể ngừng lại thì hay biết mấy. Để sự quan tâm của anh dành cho em là mãi mãi,..
Nam Cung Hạo Thiên ngớ người khi nghe cô nói mà Vương Tử Huyên thấy phản ứng của anh thì mỉm cười thật tươi, cô nhẹ giọng nói
- Đừng tin là thật, em chỉ...ưm~
Lời con chưa nói xong đã phải nuốt trở lại khi anh ngậm lấy đôi môi đỏ mộng của cô. Vương Tử Huyên trợn tròn mắt nhìn anh, hai tay đang chóng trên ngực anh không biết lúc nào đã quàng qua cổ Nam Cung Hạo Thiên đáp trả nụ hôn của anh.
Nam Cung Hạo Thiên nhay nhay môi dưới của cô, rồi cắn nhẹ môi của Vương Tử Huyên khiến cô phát ra những tiếng rên làm người khác phải đỏ mặt, không bỏ qua cơ hôi anh đưa lưỡi càng quét trong khoang miệng của cô. Anh tham lam hút hết mật ngọt, môi lưỡi tùy ý dây dưa cho đến khi cảm thấy người trong ngực không thở nổi anh mới lưu luyến buông ra. Cả người Vương Tử Huyên mềm nhũn dựa vào lòng của Nam Cung Hạo Thiên, anh đưa tay lên vuốt lưng giúp cô thuận khí.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô không nhịn được cúi xuống hôn lên má của Vương Tử Huyên, anh khàn khàn nói
- Đừng nói linh tinh, sau này còn vậy anh sẽ phạt em.
- Vâng.
Cô đỏ mặt gật đầu, tự dưng lại hôn cô. Làm cho cô bây giờ cảm thấy buồn ngủ, mắt cô khép hờ. Chưa đầy hai phút cô đã ngủ say, Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô mỉm cười. Anh cũng ước gì sẽ được bên cô mãi mãi, nhưng anh không thể ích kỉ giữ cô bên cạnh, vì cô không thể bị kéo vào cuộc ân oán này.
Anh đứng dậy bế cô vào phòng nghỉ dành cho mình, anh chỉnh lại tư thế của cô rồi quay lại bàn làm việc.
Lúc cô tỉnh dậy đã thấy trời tối, Vương Tử Huyên mở cửa thấy anh vẫn còn ngồi làm việc thì nở nụ cười. Cô đi đến chỗ anh nói
- Chưa về sao?
- Ừm.
Anh gật nhẹ đầu, sau đó đóng loptop lại đứng lên lấy áo khoác rồi cầm tay cô ra ngoài.
- Anh dẫn em đi ăn.
- Về nhà nha anh? Em muốn nấu cơm cho anh ăn.
Nam Cung Hạo Thiên hơi dừng lại một chút, anh nhìn cô rồi gật đầu. Chiếc xe BMW hoà cùng vào lòng đường và dần biến mất trong bể xe cộ tấp nập.
Khi về đến nhà, anh lên phòng tắm còn cô vào bếp làm bửa tối. Chưa đầy mười lăm phút trên bàn ăn đã dọn ba món mặn và một món canh nhìn vô cùng bắt mắt.
Vừa lúc Nam Cung Hạo Thiên xuống lầu, anh nhìn những món ăn trên bàn có chút ngạc nhiên. Cô, hình như rất để ý đến khẩu vị của anh. Đây toàn là những món anh thích.
- Anh mau nếm thử, xem có hợp khẩu vị không?Nam Cung Hạo Thiên cầm đũa gấp một miếng thịt bỏ vào miệng, rất ngon, ngon hơn cả nhà hàng năm sao.
- Thế nào? Có ngon không?
Anh nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô thì nổi hứng muốn chọc Vương Tử Huyên, anh nhíu máy nói.
- Em cho bao nhiêu muối vào vậy? Rất mặn, thịt còn chưa chín tới. Khó ăn chết đi được.
- Sao...sao có thể? Khó ăn lắm sao?
Cô vừa nói vừa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, ăn miếng này hết miếng khác cô thấy không mặn mà rất vừa miệng. Vương Tử Huyên nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu
- Đâu có khó ăn như anh nói, ngược lại rất ngon.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn khuôn mặt méo xệch của cô thì phì cười.
- Anh đùa em thôi, món ăn rất ngon, rất hợp khẩu vị.
- Anh...đáng ghét.
Vương Tử Huyên tức giận phồng má nhìn anh, nhìn cô như vậy rất dễ thương. Nhìn là muốn cắn ngay, Nam Cung Hạo Thiên thấy bản thân mình ngày càng quan tâm cô hơn. Mà anh thấy cô có gì đó không đúng mà không biết không đúng ở chỗ nào.
- Sao anh không ăn?
- Em ăn đi.
Anh gắp cho cô một miếng thức ăn rồi ăn phần cơm của mình. Có lẽ anh quá đa nghi, trừ việc cô giấu anh đi làm thì tất cả đều bình thường.
Đợi anh ăn xong cô dọn dẹp rồi rửa chén, khi làm xong tất cả cô làm cho một ly nước ép rồi bưng ra phòng khách.
- Anh uống nước đi.
Vương Tử Huyên đặt ly nước trước mặt anh, sau đó ngồi xuống xem tivi. Nam Cung Hạo Thiên nhìn ly nước ép nhíu mày, anh không thích uống nước ép. Anh đang mở miệng nói thì cô dành nói trước
- Em biết anh không thích uống nước ép, nhưng nó rất tốt cho sức khoẻ. Anh nên uống, sau này hạn chế uống rượu lại, uống rượu sẽ có hại cho bản thân. Sau này không có em anh phải biết chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để bản thân bị bệnh có biết không? Vì sẽ không ai chăm sóc cho anh cả.
Vương Tử Huyên nói một lèo mà cô không biết chính mình đã lỡ lời, cô vẫn ngây thơ vừa ăn trái cây vừa xem tivi mà bỏ qua ánh mắt phức tạp của ai kia. Nam Cung Hạo Thiên không nói gì, anh cầm ly nước lên uống hết một hơi sau đó đứng dậy, nhìn cô nói
- Anh lên thư phòng làm việc, coi tivi có buồn ngủ thì lên phòng ngủ trước đừng đợi anh.
- Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.